Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tần Mặc hơi nhíu mày, nhưng vẫn kéo chuột xuống xem nội dung phía dưới, chăm chú nhìn thông tin của Tô Song Song, tác giả tiềm năng chuyên viết truyện tranh về đề tài tình yêu huyền huyễn.

Tô Song Song hoàn tất hậu kỳ của hai mươi trang truyện, lại gửi cho biên tập xét duyệt xong, liền nhẹ nhàng thở ra, sau đó bắt đầu vào xem bình luận của người đọc truyện như thường lệ

Cô vừa mở trang web ra, liền thấy có rất nhiều người lên bình luận, vội vã nhìn lướt qua, tâm trạng liền tốt hẳn lên, cô thích nhất chính là xem những bình luận tán dương truyện của mình.

Kéo đến một dòng bình luận, đột nhiên phấn khởi trên mặt trong nháy mắt tụt dốc. Tô Song Song không ngại người khác góp ý, cô thậm chí còn vui vẻ tiếp nhận và cảm ơn.

Nhưng cái bình luận với ngôn ngữ sắc bén và từ ngữ đầy vẻ bắt bẻ này, rõ ràng là muốn gây rối, phá hoại những nét đẹp trong truyện tranh của cô!

Cô nhanh chóng nhìn lướt qua nickname, là Mặc Tần. Đôi mắt như nửa vầng trăng bất giác mở to đầy kinh hãi: lẽ nào là tên cầm thú kia??!!

Nhưng cũng không đúng cho lắm, kiến thức của anh sao có thể rộng lớn đến như vậy. Tô Song Song nghĩ vậy, liền nhanh chóng khôi phục tinh thần học hỏi, xốc lại tâm trạng chăm chú phân tích bình luận này.

Câu trước đúng là đã chỉ ra cho cô rất nhiều lỗi sai, nhưng câu nói sau cùncuarar người đó lại khiến Tô Song Song cảm giác mình bị người quen công kích !

Phía trên viết: Mặc dù là truyện tranh, nhưng nhân vật mang tình cảm quá cũ rích, quá mức sơ sài. Đặc biệt là hành động của đôi nam nữ chính có vẻ rất gượng gạo. Tác giả chắc là chưa bao giờ yêu hoặc là chưa bao giờ có bạn trai.

Đúng thế! Anh ta nghiễm nhiên khẳng định chứ không phải là hỏi lại cô, chứng tỏ anh ta đang cố tình công kích cô!

Tô Song Song nhìn những bình luận phía dưới, liền hiểu rõ ràng ý đồ của người đó. Những bình luận bên dưới cũng hùa theo bình luận của anh ta, hỏi han Tô Song Song thật sự chưa từng có bạn trai hay không?

Tô Song Song nheo mắt lại, hôm nay đã gặp xui xẻo với tên cầm thú kia rồi, mối hận của cô còn chưa trả, đã vậy còn bị cái tên ngụy cầm thú này tiếp tục đả kích, nếu cô vẫn chịu đựng, thì thật sự sẽ có lúc nổ tung mất.

Tô Song Song trực tiếp lên mạng tạo tài khoản, bắt đầu quay lại công kích tên Mặc Tần này. Nhìn những độc giả trung thành ủng hộ mình, tâm tình của cô tốt lên trông thấy.

Cô đứng dậy vừa muốn đi pha một cốc yến mạch để uống, chúc mừng thắng lợi vẻ vang của mình, bỗng phụt một cái, cả phòng trong nháy mắt rơi vào tăm tối.

Tô Song Song sợ hãi, vội vội vàng vàng quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Bên ngoài bầu trời cũng đen kịt, xem ra cả khu nhà trọ của cô đều mất điện .

Cô thở gấp, sau đó không kịp nghĩ ngợi gì cả, liền chạy ra ngoài cửa phòng. Đẩy mạnh cửa đi ra, nhìn cả một hành lang dài tĩnh lặng, cô chậm rãi thở ra một hơi, một mạch chạy đến nơi có ánh sáng từ bên ngoài hắt vào.

Cô rất sợ bóng tối!

Từ cáingày bóng đêm u ám tận mắt nhìn thấy cha mẹ chết không nhắm mắt nằm trong vũng máu, cô đã có ác cảm với bóng tối! Cho nên lúc đi ngủ cô cũng để đèn sáng đầu giường.

Tô Song Song tựa vào tường, nhìn bốn phía đều tối đen không chút ánh sáng, thân thể lại bắt đầu run rẩy.

Ngay lúc cô cảm thấy tuyệt vọng như ập đến thì cửa phòng bên cạnh đột nhiên mở ra, ngay sau đó ánh sáng đập vào cô đến chói mắt.

Tô Song Song giống như thiêu thân, không cần suy nghĩ đứng bật dậy, dùng tốc độ chạy nước rút phóng tới. Đúng lúc cô cách nguồn sáng càng ngày càng gần, đột nhiên cổ tay bị người ta thô lỗ kéo lại.

Không còn ánh sáng, Tô Song Song phản ứng chậm hơn hẳn, cô rụt rè quay đầu lại liền nhìn thấy một bóng ma.

Vừa như muốn thét lên, bóng ma nhanh chóng nhận ra ý đồ của Tô Song Song, đưa tay che miệng cô lại.

Thanh âm trầm ổn không kiên nhẫn có chút quen thuộc truyền đến:

“Cô muốn làm gì thế?”

Tô Song Song vừa nghe thấy giọng nói của Tần Mặc, bất chợt có cảm giác muốn khóc. Đừng nói là Tần Mặc là người mà cô ghét nhất, cho dù chỉ là một con vật xấu xí cũng có làm cho cô cảm giác được thế giới xung quanh rất bình yên.

Tần Mặc thấy Tô Song Song nhận ra mình thì buông bàn tay che miệng cô ra, ghét bỏ chùi tay lên áo cô sau đó cũng buông lỏng cổ tay cô ra.

Tô Song Song lấy lại tự do, liền vội vàng chạy đến bên cạnh chiếc đèn bàn tích điện của anh, vô cùng ngoan ngoãn lặng lẽ ngồi dưới nguồn sáng.

Tần Mặc nhìn lướt qua bên ngoài, thấy hành lang tối tăm yên tĩnh, đoán rằng mạch điện khu nhà trọ xảy ra vấn đề, liền tựa người vào cửa, nhìn Tô Song Song đang ngồi dưới ánh sáng của chiếc đèn bàn, hỏi một câu: “Cô sợ tối?”

Tô Song Song sợ Tần Mặc đuổi mình đi, liền vội vàng gật đầu, sau đó ngẩng đầu bày ra một vẻ vô cùng đáng thương nhìn anh tựa như một chú mèo nhỏ đáng yêu.

Tần Mặc bày ra bộ dáng thản nhiên, làm như mọi chuyện đều không liên quan đến mình, Tô Song Song biết thừa nhất định là anh chẳng quan tâm đến chuyện của cô.

Cô tỏ vẻ chết không biết xấu hổ, trợn mắt nói: “Muốn tôi ra ngoài, chỉ có hai cách. Một là đưa đèn bàn cho tôi mượn, hai là tôi sẽ gõ cửa phòng anh cả đêm!”

Tần Mặc suy nghĩ một chút, sau đó xoay người đóng cửa lại, đi vào nhà rồi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh cái bàn, tiếp tục cúi đầu nhìn vào văn kiện,hoàn toàn không để ý đến sự tồn tại của Tô Song Song.

Tô Song Song thấy anh không đuổi cô đi nữa, thực sự rất cảm kích, liền ngoan ngoãn ngồi dựa vào cái bàn.

“Cô cuối cùng cũng có điểm giống với phụ nữ bình thường.”

Tần Mặc vừa đóng dấu lên văn kiện vừa chậm rãi nói ra những lời này, ngữ điệu trầm thấp, dễ nghe.

Lời nói của Tần Mặc chẳng có chút xíu ca ngợi mình nhưng Tô Song Song lại cảm giác có gì đó là lạ như va chạm vào đáy lòng cô ngứa ngáy, cảm giác không tên kia bị cô cứ thế bỏ qua vì cô không muốn phải suy nghĩ nhiều.

Cô mới vừa muốn hòa hoãn một chút quan hệ của hai người, muốn nói lời cám ơn, nhưng lại nghe thấy câu tiếp theo của Tần Mặc vang lên: “Tuy nhiên hiện tại thấy cô thật quá thê thảm.”

Âm thanh rất dễ nghe, nội dung lại rất đáng ghét!

“. . .”

Tô Song Song cẩn thận suy nghĩ cũng ngẫm ra được thì ra cô cũng có giác quan thứ sáu, giác quan này dùng để phát hiện ác ý trong lời nói của Tần Mặc đối với cô.

Tuy nhiên, cô rất biết tuân thủ nguyên tắc dưới mái hiên nhà người ta thì phải tỏ ra biết điều, im lặng ôm gối, chờ có điện trở lại.

“Điện thoại di động không có đèn pin sao?”

Tần Mặc đột nhiên mở miệng, tỏ vẻ nghi hoặc, như là không thể lý giải được hành vi ngu ngốc này của Tô Song Song .

Tô Song Song vừa nghe thấy đã vô cùng ngạc nhiên mở to hai mắt, sao trước đó mình không hề nghĩ đến điện thoại. Đúng là đầu óc cô hôm nay đã bị hành hạ đến mức cạn kiệt.

Tất nhiên, cô sẽ không đi thú nhận sai lầm ngu ngốc như thế với Tần Mặc, dựa theo tính cách tự cao tự đại của anh ta, nếu cô mà nói là không nghĩ đến anh thể nào cũng lại cho rằng cô muốn tìm cách trêu chọc anh nên mới chạy vào trong phòng anh.

“Cái kia. . . thật ngại quá. Đúng lúc, điện thoại di động của tôi hết pin.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro