Chương 48: Đừng tìm cô gây phiền phức.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tô Song Song một tay chống nạng, cúi người xuống, nhặt tấm hình nhìn mập mờ nhất trên đất lên sau đó quơ quơ: "Anh ta vốn là hàng xóm của tôi, cũng là Boss, chân của tôi..."

Tô Song Song vừa nói vừa quơ quơ cái chân bị thương của mình, bình tĩnh nói: "Bởi vì anh ta mà nhân viên là tôi đây mới bị thương như thế này, làm việc gì cũng bất tiện, anh ta vừa là hàng xóm vừa là boss có lòng có trách nhiệm, lại là bạn tôi, vì vậy nên giúp đỡ thì có gì là không đúng?"

Lúc Tô Song Song nói đến hai chữ nhân viên, cũng nhìn chằm chằm cô nàng bạch cốt tinh* liều lĩnh trước mặt, không hề có chút mất tự nhiên hay ngại ngùng nào.

*: mọi người xem tây du ký thì biết n là j rồi đó, con bé này n hại tss bị ngã đó

"Bạn bè?" Cô nàng bạch cốt tinh vừa nghe liền cười lớn, đưa tay chỉ vào Tô Song Song, đáy mắt đầy vẻ giễu cợt: "Cái thứ người như cô sao? Tần thiếu mà chấp nhận làm bạn với cô à, cô đừng làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ!"

"Tôi thì như thế nào?" Tô Song Song hỏi lại một câu, cũng không để cho cô ta có cơ hội tiếp tục giễu cợt mình mà nói tiếp: "Tần Mặc như vậy thì thế nào?"

"Chẳng lẽ người như Tần Mặc lại không thể có bạn? Bạn của anh lại không thể là người ở tầng lớp bình dân như tôi sao? Là do cô quá mức tự ti thôi, cô vẫn tưởng rằng Tần Mặc là tổng giám đốc của Tần Thị thì chỉ có thể kết bạn giao hữu với giới thượng tầng thương nhân thôi ư?"

Tô Song Song ngừng lại một chút, sau đó quét mắt nhìn xung quanh, chậm rãi nói: "Tần tổng mặc dù là người lạnh nhạt, nhưng là trong mắt của tôi, anh ấy không phải người như vậy, anh ấy rất..."

Tô Song Song vừa nói tới đây, liền gặp chút khó khăn, bởi vì trong đầu cô đồng loạt sôi trào lên hình ảnh Tần Mặc bắt nạt cô mỗi ngày.

Nhưng chỉ trong chốc lát, Tô Song Song liền câu môi cười một tiếng, giống như là nhớ ra chuyện gì đó ấm áp, cả người như được bao phủ một tầng ánh sáng mặt trời vô cùng dịu dàng,vừa rạng ngời vừa rực rỡ, không thể xâm phạm.

Cô khẽ ngẩng đầu lên một chút, dáng vẻ thong thả mà kiên định tuyên bố một câu: "Anh ta thực chất là người rất dịu dàng, hiền lành." (@@ ờ anh rất hiền lành rất ôn nhu. Người tình trong mắt hóa Tây Thi là đây )

Một câu nói của cô triệt để làm cho tất cả mọi người đang có mặt đồng loạt hít vào một hơi, mặc dù đám nhân viên bọn họ đều chưa từng gặp qua đại Boss, nhưng là trước khi Boss trở về cũng có không ít tin đồn.

Nghe người khác thuật lại Boss vốn là người lạnh nhạt, nói một không hai, tính khí lạnh lùng cứng ngắc, tổng kết lại một câu chính là: Người không liên quan chớ quấy rầy! Lại gần ắt phải chết!

Vốn tất cả nhân viên ai cũng cho rằng cái tin này là chính xác, thế nên vừa nghe được có người đánh giá đại Boss mặt than nguội lạnh trong lòng bọn họ như vậy, thật sự quá kinh ngạc.

Mà cái cô bạch cốt tinh từng tiếp xúc qua Tần Mặc cũng tận mắt nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của anh, còn có cái khí thế vương giả không thể xâm phạm luôn bao quanh anh, bây giờ nghe thấy Tô Song Song nói như vậy thì nhìn cô chẳng khác nào kẻ ngốc.

"Cô! Cô!" Cô nàng kia bị Tô Song Song chặn họng không biết nói gì, nếu còn tiếp tục cắn chặt chuyện Tần Mặc cùng Tô Song Song lên giường, thì người khác ắt sẽ cho rằng cô ta đang cố tình gây sự.

Cô nàng tức đến nỗi không nói thành lời, kịch liệt thở dốc, bộ dạng tựa như vùng vẫy giãy chết mà gầm nhẹ một tiếng: "Cô nói nhiều như vậy, cũng không thể khẳng định là cô không có ý định leo lên giường Tần thiếu được! Loại con gái như cô nên bị vạch trần! Để cho mọi người nhìn rõ một chút xem trong xương cốt của cô có bao nhiêu đê tiện!"

Tô Song Song không nghĩ tới bạch cốt tinh này còn muốn tiếp tục dây dưa chuyện ban nãy, nhìn cô ta đang thở hổn hển, nói.

"Tôi vốn chẳng làm gì sai, nhưng cô lại vì ghen tị, mà khiến tôi bị thương phải nằm viện, cô ấy hả, đem so với tôi, nói thử xem ai mới là người không có tư cách hơn? Ai càng đáng bị lên án hơn?"

"Con mắt nào của cô nhìn thấy hai người chúng tôi lên giường hả? Thử nghĩ lại mà nói, anh ta chưa lập gia đình, tôi cũng chưa lấy chồng, cứ xem như giữa chúng tôi thật có xảy ra chuyện gì, thì có liên can gì tới cô? Đâu đến phiên cô ở đây trách móc, nói này nói nọ?"

Dư luận xung quanh cũng bắt đầu thiên vị cho Tô Song Song, quả thật mà nói, coi như Tô Song Song ái mộ hư vinh, tìm nam nhân có tiền, thì chuyện này cũng không đến lượt bọn họ quản!


Lại nói Tô Song Song cũng là người có năng lực, đảm nhiệm được vị trí phụ tá này, coi như cô có đi cửa sau đi nữa, cũng là do cô có bản lãnh, cô cũng không làm ra chuyện gì trái ngược đạo lý, hơn nữa chân cô bây giờ còn bị thương rồi, thấy thế nào cũng vẫn có cảm giác Tô Song Song đáng thương hơn.

"Cô! Tôi!" Cô gái kia nhất thời không biết nói gì nữa, gào lên muốn nhào tới chỗ Tô Song Song, liền bị hai bảo vệ vững vàng kéo lại.

"Báo cảnh sát, đem cô ta đi." Đột nhiên một thanh âm trầm thấp từ sau lưng đám người vang lên, tất cả mọi người đều kinh ngạc quay đầu lại nhìn, liền nhìn thấy Tần Mặc một thân âu phục màu đen với khuôn mặt không cảm xúc.

Hình ảnh của Tần Mặc vừa rồi còn rơi đầy mặt đất, mọi người ở đây cũng nhận ra anh, có người không giữ bình tĩnh được nhất thời hít sâu một hơi, đến khi phản ứng lại, cả đám người lập tức tản ra hai bên, nhường cho Tần Mặc một đường đi tới.

Tần Mặc một tay đặt trong túi quần, khuôn mặt không chút biểu cảm, anh phân phó bảo vệ xong, liền chậm rãi đi tới chỗ Tô Song Song đang đứng.

Bước chân Tần Mặc cực kỳ trầm ổn, trên mặt nhìn không ra vui buồn giận dữ, một thân âu phục màu đen lại khiêm tốn khác thường.

Coi như trang phục bất đồng hơn nữa, cũng không thể nào che giấu khí chất vương giả trên người anh, một đường hướng Tô Song Song đi tới, tất cả những người có mặt cũng không dám thở mạnh dù chỉ một chút, đều một bộ dạng phục tùng cúi đầu thu lại tầm mắt tựa như đám người dưới cung nghênh vương của mình.

Chỉ có Tô Song Song ngẩng đầu không hề chớp mắt mà nhìn người kia đang đi về phía mình, chẳng qua chỉ là trong lòng cô như có vạn con ngựa lao nhanh qua, làm cho cô không cách nào bình tĩnh lại.

Cô thật muốn ngửa mặt lên trời gào to một tiếng: Đặc biệt sao! Ông trời già ông đang chơi đùa ta có phải không! Có phải không! Tên tiểu cầm thú này rốt cuộc đã đứng ở đây nhìn bao lâu rồi? Không phải đã nghe được cô tâng bốc anh, khen ngợi anh đấy chứ.

Trời xanh ơi! Đất mẹ ơi! Vương mẫu nương nương Ngọc hoàng đại đế! Tìm một cái hố để cho cô trốn đi!

Tần Mặc đi tới bên cạnh Tô Song Song trong nháy mắt, cái dáng vẻ vênh váo vừa nãy của Tô Song Song liền bị công phá, cố nặn ra vẻ tươi cười.

Cô đè thấp giọng nói, vội vàng phủi sạch quan hệ nói: "Tôi thật sự không có bất kỳ ý đồ gì với anh cả, hắc...! Mới vừa tôi nói như vậy có hơi phóng đại một chút, nhưng mà tôi làm như vậy cũng không phải vì muốn sáng tỏ chuyện của tôi và anh sao!"

Tô Song Song thật sợ cái tên Tiểu Cầm thú hay tự luyến này sẽ suy nghĩ nhiều, thật sợ anh sẽ cho rằng cô có cái ý đồ gì với anh mà không muốn để người khác biết được.

Thật ra thì chính Tô Song Song cũng không hề nghĩ đến, cô theo bản năng hốt hoảng, không biết tại sao lại sợ Tần Mặc suy nghĩ nhiều, cô cũng không ý thức được bản thân vào lúc này có bao nhiêu là giấu đầu lòi đuôi.

Tần Mặc không để ý đến cô, mặc dù anh rất không thích việc Tô Song Song phủi sạch mọi quan hệ với anh, hơn nữa anh bây giờ đã biết, não Tô Song Song vốn không giống người bình thường.

Anh chỉ có thể từ từ làm cho cô có thể cùng suy nghĩ với anh, nói không chừng anh còn có thể cùng cô khơi thông một mối quan hệ.

"Đi." Tần Mặc vừa nói trực tiếp cúi người, ôm lấy Tô Song Song, Tô Song Song vội vàng dùng sức nắm lấy tay áo của Tần Mặc, khẩn trương ném cho Tần Mặc một ánh mắt.

Mặc dù vừa mới nãy cô còn nói khoác không biết ngượng làm cô nàng bạch cốt tinh kia giật mình biến sắc, nhưng cũng không có nghĩa là mặt cô cũng đủ dày như vậy, nội tâm rộng lớn đến mức có thể chịu được việc trở thành kẻ thù chung của toàn bộ công ty!

Tần Mặc dĩ nhiên biết Tô Song Song đang lo lắng cái gì, anh ôm cô chậm rãi xoay người lại, một đôi mắt đào hoa không hứng thú bất kỳ điều gì quét xung quanh một vòng, sau đó bình tĩnh nói.

"Cô ấy là hàng xóm của tôi, giúp đỡ tôi một tay, chuyện lần này là cô ấy vì làm việc công mà bị thương, tôi làm tổng giám đốc, thời gian này quan tâm chăm sóc cô ấy là chuyện dễ hiểu."

Tần Mặc thật sự rất hiếm khi một hơi thở nói nhiều lời như vậy, nhưng lại làm Tô Song Song nghe được sợ hết hồn hết vía, cô bây giờ đang hối hận, cực kỳ hối hận, vừa rồi làm sao mình lại không bình tĩnh chứ, nói ra những lời này, cuộc sống của cô sau này phỏng chừng sẽ không thoát khỏi âm mưu quỷ kế rồi!


Tần Mặc trong nháy mắt xoay người lại mở miệng tăng thêm một câu, thanh âm rõ ràng so với vừa rồi càng trầm thấp hơn một ít, dù vẫn như cũ không hiển hiện cảm xúc gì, nhưng lại lộ rõ vẻ uy hiếp: "Đừng có tìm cô ấy gây phiền toái."

Ngữ khí vênh váo ngầm trong lời nói toát ra rất rõ ràng: Người trái ý phải chết!

Tần mặc vừa dứt lời, liên tiếp những âm thanh hít thở liên tục vang lên, tất cả các nữ nhân viên đều ngẩng đầu nhìn Tổng giám đốc đẹp trai bá đạo, đáy mắt ẩn chứa nhiều tâm tư, mà ánh mắt nhìn Tô Song Song cũng rất phức tạp.

Tần Mặc rất tự nhiên ôm Tô Song Song sải bước đi vào trong công ty, Tô Song Song vẫn còn đang nằm trong ngực Tần Mặc mà hóa đá hoàn toàn, cũng quên luôn Tô Mộ còn đang bị bảo vệ giữ lại.

Thẳng đến khi bước vào thang máy, Tô Song Song mới phản ứng lại, kéo tay áo của Tần Mặc, hoảng sợ nói: "Tô Mộ! Tô Tô!"

"Cô bây giờ nên đi làm." Thật sự mà nói hiện tại Tần Mặc có chút phiền não, dù sao anh cũng luôn thích khiêm tốn, bây giờ thân phận của anh coi như hoàn toàn phơi ra ánh sáng, sau này đi tới chỗ nào cũng không dễ dàng rồi.

Tô Song Song xuyên qua mặt tường bằng kính của thang máy, nhìn Tần Mặc mím chặt đôi môi, một bộ biểu tình chê bai, bĩu môi một cái, trong lòng không hiểu sao lại có chút không thoải mái.

Cô lắc lắc đầu của mình, cảm thấy lần trước bị dập đầu nhất định là đem đầu cô dập hỏng luôn rồi, Tiểu Cầm thú tâm tình tốt hay không, mắc mớ gì đến cô kia chứ!

Đột nhiên cô lại nghĩ tới một vấn đề đại sự liên quan đến sinh tử của mình, ngửa đầu nhìn Tần Mặc, hốt hoảng hỏi một câu: "Boss, cái gậy chống chân của tôi còn để ở dưới lầu đây!"

Hiện giờ nếu cô không có gậy chống chân, cô có muốn đi đâu cũng không đi được, này đi phòng vệ sinh làm sao bây giờ!

"Có tôi." Tần Mặc lạnh lùng phun ra hai chữ này, trái tim nhỏ nhoi của Tô Song Song thoáng chốc liền ngừng đập một cái, cô nhất thời cảm thấy môi mình phát khô, không nhịn được lè lưỡi liếm môi một cái.

Không biết tại sao lại vì hai từ ngữ tùy ý này của Tần Mặc, cô liền luống cuống tay chân, trong lòng một lần lại một lần tự nói với mình không nên suy nghĩ nhiều, thật vất vả mới khống chế được nội tâm đang bay loạn đầy trời của mình.

Cửa thang máy mở ra trong nháy mắt, Tần Mặc ôm Tô Song Song đi ra ngoài, đột nhiên cúi đầu xuống, muốn nhìn một chút xem Tô Song Song làm sao mà cứ không nói gì như vậy.

Vừa cúi đầu, đúng lúc Tô Song Song ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, hai người bốn mắt nhìn nhau, không biết sao, nhịp tim Tô Song Song lại bắt đầu gia tăng tốc độ, nhìn đôi mắt đào hoa lạnh nhạt kia củaTần Mặc cũng cảm thấy thuận mắt hơn rất nhiều.

Nhất là môi mỏng đang mím chặt, giờ phút này chậm rãi mở ra, để lộ hàm răng trắng đều kia, Tô Song Song nhìn vào liền theo bản năng mà nuốt nước miếng một cái.

"Làm sao vậy?" Tần Mặc hỏi một câu, dừng chân lại, một câu hỏi này, Tô Song Song nghe được trong lòng liền hoảng hốt.

Bởi vì ban nãy suy nghĩ cuối cùng trong đầu cô chính là không có gậy cô làm thế nào đi vệ sinh, cho nên lúc này cũng không hề suy nghĩ lại liền mở miệng nói: "Muốn đi toilet!"

Nói xong Tô Song Song chợt trợn to đôi mắt, cô bây giờ là thật muốn chết. Cô nhìn Tần Mặc nhăn nhó, không biết sao lại nhìn ra vẻ chế nhạo trong đó, đành ha ha cười khan một tiếng, nỗ lực vãn hồi lại chút hình tượng cô vốn biết còn sót lại không bao nhiêu.

"Tôi lỡ lời... Lỡ lời... Lầm..." Tô Song Song còn chưa nói hết, thân thể đã bị Tần Mặc xoay tròn một cái, một chữ sau cùng run rẩy nửa ngày mới nói xong, đợi đến khi cô lấy lại tinh thần xong, Tần Mặc đã ôm cô đi tới toilet.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro