Chương 50: Bữa tối của mỗi người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hai người lại lâm vào trầm mặc, ai cũng không nói gì, mãi cho đến giữa trưa, họ mới động đậy một chút, bởi vì Tần Mặc muốn vươn vai đón lấy chút ánh sáng mặt trời, mà cũng nghĩ Tô Song Song đi lại bất tiện, nên quyết định ăn luôn bữa tối ở trong phòng làm việc.

Tô Song Song vốn đã nghĩ là Tần Mặc sẽ cùng ăn trưa với cô, nhưng đến khi thực sự nhìn thấy anh đặt thức ăn trước mặt cô, bốn món ăn và một món canh, Tô Song Song không nhìn được híp mắt thành hình vầng trăng lưỡi liềm, mạnh mẽ bày tỏ thái độ bất mãn.

Ha! Cho dù là đang ở trong phòng làm việc của Tần thị, anh cũng có thể chuẩn bị được hai hộp cơm một cách nhanh chóng!

Vì cái gì muốn ăn cùng cô, hơn nữa còn đem tất cả thức ăn đặt hết lên bàn của cô, rõ ràng bàn của Tần Mặc rộng hơn mà.

Tô Song Song oán giận cắn đũa nhìn đồ ăn bày trước mặt, rất muốn có khí chất của riêng mình, dù có chết cũng không muốn ăn.

Nhưng lúc cô cắn đũa, Tần Mặc liền ung dung ngồi xuống đối diện với cô, nhàn nhã bắt đầu thưởng thức bữa ăn.

Tô Song Song nhìn miếng thịt đã lâu không được ăn lăn lộn trong hàm răng trắng như tuyết của anh, vô thức nuốt nước miếng một cái.

Tần Mặc lại an tĩnh ăn cơm, đột nhiên lấy đũa gắp một miếng thịt vàng ruộm béo ngậy đặt vào bát của cô, mùi thịt kia như càng ám ảnh Tô Song Song.

Tô Song Song vẫn cắn đũa, nhìn miếng thịt đấy hấp dẫn kia, một màu váng bóng loáng, rất không có liêm sĩ giơ vũ khí đầu hàng.

Cô tự an ủi mình, nếu cô không ăn thì chẳng phải đã quá dễ dàng cho anh sao, cô nên ăn nhiều một chút, ăn hết những đồ ăn ngon, để cho anh hối hận vì đã đem thức ăn đặt trên bàn làm việc của cô.

Chỉ là Tô Song Song vừa mới ăn xong miếng thịt, còn chưa kịp đưa đũa gắp tiếp, Tần Mặc liền đặt một cây cải dầu xanh biếc vào bát cô.

Tô Song Song có chút do dự, bởi vì cô theo chủ nghĩa ăn thịt, cô không thích ăn rau, nhưng dù sao cũng ở trong bát rồi, nếu không ăn thì thật lãng phí, liền cúi đầu kiên cường nhét vào trong miệng.

Bẹp bẹp, mắt Tô Song Song ngay lập tức sáng lên, cải dầu này thật ngon! Trong khi cô vẫn đang chậm chạp nhai, tận hưởng hương vị của nó, nhưng vẫn tương đối chung tình nhìn chằm chằm khối thịt trước mắt kia.

Tô Song Song nuốt xuống, đang muốn đưa đũa gắp lấy miếng thịt, thì Tần Mặc lại đặt vào bát cô một miếng cà rốt.

Tô Song Song cúi đầu nhìn, cô ghét nhất là cà rốt, liền hít vào một hơi, nhịn, phải nhìn, cô lại nhanh chóng bỏ cà rốt vào miệng.

Cô đưa đũa ra kẹp thịt ba chỉ, nhưng Tần Mặc vẫn như cũ không cho cô bất cứ cơ hội nào, trực tiếp bỏ rau chân vịt vào bát cô.

Tô Song Song lại nhìn bát cơm của mình chỉ có một màu xanh biếc, điều này khiến cô bùng nổ!

Cô buông đũa xuống, cũng không kịp nuốt miếng cà rốt, không hiểu nói nhỏ: "Anh muốn làm gì? Còn chưa hết lượt lại lấy thêm, có mất được đâu?" Tạm dịch là xin hãy để cho cô ăn cơm.

Tần Mặc tự nhiên rất hiểu rõ Tô Song Song muốn nói gì, nhưng anh lại cố ý không nhìn thẳng cô, vẫn lạnh nhạt như cũ ăn cơm, sau đó gắp cho Tô Song Song một miếng thịt.

Tô Song Song nhìn miếng thịt, sửng sốt một chút, vội vàng nuốt cà rốt, sau đó ăn miếng thịt.

Trong đầu cô thì đang lầm bầm: Dù sao đây cũng là tiền của anh, không liên quan đến tôi!

Thực ra cô vẫn bày ra một chút bất mãn nho nhỏ, vừa nhai vừa nói nhỏ: "Chân tôi bị thương, không phải tay bị thương, tôi có thể tự mình gắp."

Tần Mặc nghe được câu này, rốt cuộc ngẩng đầu lên bố thí cho Tô Song Song một cái liếc mắt, sau đó ung dung nuốt miếng cơm xuống, mới mở miệng nói: "Tôi gắp lên thì mới thấy vẻ ngoài không đẹp, không thích nó, nên gắp cho cô."

Vẻ ngoài không đẹp... Mới đưa cho cô...Vẻ ngoài không đẹp...

Mấy chữ này quanh quẩn trong đầu Tô Song Song, cô cắn đũa, cảm giác mình no rồi, bị tức đến no luôn rồi.


Cô cảm thấy Tần Mặc lại tăng thêm một phần công lực, bây giờ đến lời nói cũng bắt đầu ác độc rồi!

Tần Mặc nhìn khuôn mặt cô cương cứng cả lên, liền nhếch miệng cười, sau đó đem đĩa thịt ba chỉ vàng ruộm kia đẩy tới gần Tô Song Song.

Tô Song Song cúi đầu nhìn một chút, thịt ở gần như vậy, hơi quay người, cuối cùng vẫn đưa đũa ra, gắp thịt lên, vô cùng hài lòng ăn.

Chẳng qua là sau một giây, Tần Mặc lại đem rau chân vịt bỏ vào bát cô, Tô Song Song hít một hơi thật sâu.

Trong lòng cô cân nhắc một chút, cảm giác bây giờ rõ ràng không đấu lại tiểu cầm thú, anh gắp thế nào thì ăn thế vậy đi, quân tử không sợ thua thiệt trước mắt, cô nhịn!

Bữa cơm này, dù cho Tô Song Song có chút không thích, những vẫn tính là no, cô lại buồn rầu bắt đầu làm hậu kỳ cho Thục tiên truyện.

Hai người trầm mặc và an tĩnh vượt qua một buổi chiều, chờ đến lúc ăn cơm tối, Tần Mặc rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, nhìn Tô Song Song nói: "Song Song, tối nay tôi có việc bận, cô tự ăn đi."

Tô Song Song nghe vậy, nhất thời kích động đến nước mắt đầy mặt, rốt cuộc không phải cùng ăn cơm với tiểu cầm thú rồi! Tiểu cầm thú không áp bức cô ăn cơm nữa rồi!

Thế nhưng ngoài mặt cô vẫn cố gắng duy trì vẻ bình thường, cô khẽ mỉm cười, cố gắng lạnh nhạt gật đầu: "Tôi biết rồi, vừa vặn tôi cũng hẹn Tô Mộ ăn cơm."

Tần Mặc gật đầu một cái, hỏi: "Tôi đưa hai người đi?"

Tô Song Song nghe thấy vội vàng lắc đầu một cái, có Tô Mộ còn để cho Tần Mặc đưa đi, cô không thể nói được, đoán rằng toàn bộ công ty từ trên xuống dưới đều cho rằng bọn họ có gian tình rồi.

Tô Song Song trong lòng bực bội, thật muốn ngửa mặt lên trời gào to một tiếng, tại sao lại biến cô thành gian tình nô dịch vậy chứ? Mỗi ngày Tần Mặc đều gieo họa cho cô, cô còn đầy gian tình với anh, ngày ngày ở bên nhau, thật chán ghét!

"Tô Tô có xe, boss bận rộn, không cần phiền anh!" Tô Song Song chỉ sợ Tần Mặc đổi ý, vừa mở miệng lại bắt đầu dùng một chân đứng lên.

Trong nội tâm cô lại lầm bầm: Thục tiên truyện hoàn thành, cô nhất định khiến anh biết tại sao biển xanh lại mặn!

Tần Mặc suy nghĩ về người buổi tối anh sẽ gặp, anh còn không muốn để cho Tô Song Song gặp cô ta, cho nên gật đầu một cái: "Lúc về nếu không có xe, thì gọi cho tôi."

"Được! Được! Anh đừng nhìn Tô Tô bé nhỏ, coos ấy có thể một người khênh hai người, đỡ tôi đi lên chỉ là chuyện nhỏ!"

Tô Song Song phát giác từ sau khi cô làm trợ lý của Tần Mặc, 24h đều ở bên cạnh anh, cô thật sự rất muốn có chút thời gian của riêng mình, để cô được tự do phát tiết hết tâm tình giận dữ mấy ngày qua với anh.

Nếu tâm tình bị đè nén lâu ngày, chắc đến lúc cô sẽ không chịu được mất, biết đâu đến ngày nào đó, cô liền trực tiếp bỏ qua cả Thục tiên truyện, còn phải ở trong cục cảnh sát uống trà.

Chỉ là nếu như vậy, tiền đồ của cô sẽ rất mờ nhạt, cô vội vàng cười càng thêm rực rỡ với anh.

Cô sợ Tần Mặc đổi ý, đến đâu cũng mang theo cô, để anh còn được dịp phá tan tâm tình yếu ớt của cô, đem chuyện hành hạ cô trở thành thú vui, cô chính là thứ mua vui cho anh.

"Tốt lắm." Tần Mặc phun ra hai chữ, đứng dậy sửa sang lại quần áo một chút, Tô Song Song thấy Tần Mặc phải đi, trong nháy mắt thở phào nhẹ nhõm.

"Cái đó, boss cứ đi trước đi, tôi sẽ gọi điện cho Tô Tô, để cô ấy tới đón tôi." Cô suy nghĩ một chút, xong vội vàng thêm một câu: "Hai ta không nên cùng đi ra ngoài, tránh ảnh hưởng đến hình tượng của anh!"

"..." Tần Mặc đang nhìn Tô Song Song, chút tâm tư này của cô sao thoát khỏi ánh mắt anh, anh hơi mấp máy môi, nhưng ngay sau đó lại bắt đầu dãn ra.

Động tác nhỏ này khiến cô kinh hồn bạt vía, tự dưng cảm thấy như sắp có chuyện gì không tốt xảy ra, mà chuyện này chắc chắn sẽ phát sinh từ Tần Mặc, và người chịu đựng là cô.

Thế nhưng Tần Mặc không nói thêm, chỉ gật đầu một cái, coi như là đồng ý đề nghị của Tô Song Song, trực tiếp đi ra ngoài.

Tô Song Song liền thở phào nhẹ nhõm, định gọi điện thoại cho Tô Mộ, nhưng trong nháy mắt lại nhìn phòng làm việc thật trống rỗng, không biết vì sao có cảm giác mất mác khó tả.

Cô vội vàng dùng lực lắc đầu, để loại cảm giác hoảng hốt này ra khỏi đầu, sau đó lấy điện thoại gọi cho Tô Mộ.


"Tô Tô! Tôi tôi! Tối nay có hay không..."

"Em gái cô! Cô còn biết gọi cho tôi! Tôi còn sợ ảnh hưởng đến thế giới hai người của cô và boss, cho nên nhẫn nại không gọi cho cô! Bây giờ thân thiết tình ái xong rồi, mới nhớ đến tôi sao!"

Tô Song Song vừa muốn giải thích một chút, bên kia cũng vẫn chưa dừng lại oán hận, cô thấy Tô Mộ chắc là tức giận thật rồi, vội vàng đè thấp giọng, cúi người gật đầu nghe.

"Chuyện lớn như vậy cũng không thèm nói với tôi! Tô Song Song! Cô muốn tạo phản sao?"

Tô Mộ thấy Tô Song Song nhận sai, bĩu môi, rốt cuộc cũng dừng lại, cô hừ một tiếng, lộ ra chút tò mò: "Sao rồi?"

"Chỉ là hiểu lầm, Tô Tô, lát tôi mời cô ăn cơm, chúng ta vừa ăn vừa nói?" Tô Song Song lắc lắc cái chân bị thương, thấy Tô Mộ rốt cuộc lại trở về bình thường, liền thở phào một cái.

Tô Mộ đầu bên kia nghe được, thở dài: "Hôm nay không được, ngày mai đi, hôm nay đột nhiên có một núi công việc, không đi được."

Tô Song Song có chút mất mác, suy nghĩ một chút, ngày mai cũng không cần ăn cùng Tần Mặc, đây cũng là một chuyện tốt.

Cô hơi lộ ra vui sướng nói: "Đi! Vậy thì ngày mai, thế nhé, haffaaa ...!"

Tô Mộ hừ hừ, còn muốn nói điều gì, thì đột nhiên có người gọi cô đi làm việc, cô vội vàng nói một câu: "Ngày mai gọi cho tôi!" Sau đó liền cúp máy.

Mà ở cửa phòng làm việc, Âu Dương Minh đang đứng đó, nhìn thấy Tô Mộ cúp điện thoại, anh xoay người đi ra phía ngoài, từ trong túi quần lấy điện thoại ra.

Tô Song Song nghe tiếng tút tút của điện thoại, hơi ngẩn người, quơ quơ cái chân bị thương, dự định tự mình tự xử.

Tay còn chưa với tới nạng, điện thoại liền kêu lên, cô vội vàng cầm lên, thấy hiện người gọi đến là phó tổng Âu Dương, tâm tình liền khẩn trương.

Tô Song Song bây giờ mới nhớ tới, từ lần trước bị Tần Mặc làm cho cô và anh tan rã không vui, thì sau đó cô còn chưa kịp nói lời xin lỗi và cảm ơn.

Tô Song Song nuốt nước miếng một cái, mới bắt điện thoại, ha ha cười nói: "Âu Dương phó tổng khỏe không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro