Chương 65: Nhìn trộm sự thay đổi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Tần Mặc cúi đầu nhìn Tô Song Song, ánh mắt vô cùng hiền dịu, trong nháy mắt, trái tim nhỏ bé của cô khẽ run rẩy, chỉ là da mặt của cô đã được tập luyện nên rất nhanh đã cười nịnh nọt.

"Việc đó... Boss, cuộc họp gần trễ rồi, chúng ta đi nhanh đi!"

Tuy rằng tâm tình của Tần Mặc không tốt lắm, nhưng nhìn thấy thái độ biết nhận lỗi của Tô Song Song, hơn nữa anh cũng cảm nhận được sự việc, nên trước tiên tạm thời không truy cứu chuyện này.

Chỉ là trong lòng Tần Mặc không định sẽ bỏ qua cho Âu Dương Minh, dám xen vào chuyện nhà anh, đúng là không kiêng nể anh chút nào.

Từ công ty đi ra, Tô Song Song ngồi trong xe Tần Mặc, gương mặt lộ vẻ vui sướng đắc ý như cũ, dường như cô cũng không để ý đến kết quả của cuộc họp chỉnh sửa bản thảo.

Cho đến khi dừng dưới lầu của nhà trọ, Tần Mặc bế Tô Song Song lên, cô mới trừng lớn hai mắt, ngây ngốc nhìn anh.

Vừa nghĩ tới bản thân mình có thể tham gia một cuộc họp quan trọng như vậy, cô cảm thấy đúng là phúc ba đời, cô nhìn vào mắt anh, lộ ra sự biết ơn cùng kính trọng!

Cô ngửa đầu cười híp mắt hỏi: "Boss a, thật sự anh muốn cho Song Song và nam thần đến với nhau sao?"

Tần Mặc không nghĩ tới Song Song còn đắm chìm trong vui sướng, trong khi hai người làm việc tại văn phòng, cô đã hỏi vấn đề này không dưới mười lần.

Sự kiên trì quý báu của Tần Mặc cuối cùng cũng cạn kiệt, anh cúi đầu lạnh lùng nhìn thoáng qua Tô Song Song, trong cặp mắt đào hoa không còn bất kì một chút tình cảm gì, chỉ tràn ngập khí lạnh như băng, uy hiếp, là công khai up hiếp đó.

Tô Song Song lập tức thu hồi nụ cười trên mặt, quay đầu nhìn trời, không dám nói gì nữa, chỉ là nét mặt nghiêm túc không duy trì đến một giây, khóe miệng cô không nghe lời lại dãn ra.

Cô ở trong lòng Tần Mặc ngửa đầu nhìn chiếc cằm anh tuấn của anh, bởi vì tâm tình đang tốt, cô cảm thấy hôm nay cằm của anh đẹp vô cùng.

"Boss, cằm của anh thật đẹp." Tô Song Song si mê nói, cô suy nghĩ một chút rồi nói thêm: "Đẹp giống như của nam thần vậy."

"..." Tần Mặc không muốn phản ứng, sợ xâm phạm đến tâm hồn mê trai đẹp của Tô Song Song, cho dù có muốn thừa nhận, cũng không để lại dấu vết nào.

"Boss này! Anh nói, để một nhân vật phụ đột nhiên xuất hiện lại có được nam thần của lòng mình, có khi nào người hâm mộ của nữ chính sẽ bùng nổ không a! Mấy người đó có thể nào trách anh hay không?"

Thật sự Tần Mặc sợ những câu hỏi liên tục của cô, không thể làm gì khác nên bất đắc dĩ lắc đầu, suy nghĩ sợ rằng Tô Song Song không hiểu anh lắc đầu là có ý gì.

Anh nói thêm một câu: "Đó là chuyện của bọn họ, tôi không quan tâm kết quả."

Tô Song Song nhìn cánh cửa thang máy chiếu tới gương mặt Tần Mặc đang cố sức chịu đựng, lần đầu tiên cô thấy tổng giám đốc bá đạo não tàn này, cũng có thể kiêu căng như thế.

Gương mặt nhăn nhó cộng thêm lời nói tàn khốc, dường như trở nên càng thú vị nha! Lúc này sự điên cuồng muốn bùng nổ của Tần Mặc đều biến thành lời ca ngợi.

Vào lúc Tô Song Song đang YY vui vẻ, thang máy dừng lại, Tần Mặc ôm cô đi ra ngoài, mở rộng cửa, sau đó đặt cô lên giường.

Tô Song Song ngồi trên giường, thật ra có vài vấn đề muốn hỏi, nhưng không dám nói ra.

Cô suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng hỏi ra lời: "Boss, vì sao anh lại để Song Song với nam thần đến với nhau?"

Lúc cô hỏi điều này, Tần Mặc còn chưa đứng dậy, anh lập tức ngồi xổm xuống trước mặt Tô Song Song, nhìn thẳng vào cô.

Tô Song Song chống lại ánh mắt của anh, cô nói tiếp: "Song Song chỉ là một tiểu tiên nhỏ bé, cái gì cũng không được, tôi cảm thấy cô ấy không xứng với nam thần."

Tô Song Song nói những lời này, không hiểu vì sao trong lòng cảm thấy mất mác. bàn tay đặt ở bên giường vô thức nắm chặt chăn.

Tần Mặc nhìn đôi mắt trong suốt của cô, ánh mắt liếc qua chiếc môi nhỏ nhắn đang trề ra, đột nhiên cảm thấy cổ họng căng thằng, anh vội vàng cúi đầu.

Tần Mặc vươn tay nắm lấy chân bị thương của Tô Song Song, đặt lên đầu gối của mình, nhìn một chút, cảm giác có vẻ tốt hơn.

Lúc Tô Song Song nghĩ Tần Mặc sẽ không cho mình câu trả lời, bỗng nhiên anh chậm rãi lên tiếng.

"Trong mắt nam thần, Song Song rất ưa nhìn, tốt bụng, cách sống đơn giản, không vì mục đích gì mà tiếp cận hắn, chỉ đơn giản là muốn được bên cạnh hắn, đối với nam thần mà nói, bấy nhiêu là đủ."

Tô Song Song chớp chớp mắt, đương nhiên có chút không hiểu, hình như yêu cầu của nam thần quá đơn giản, theo cô, mọi người đều như vậy mà.

Lúc này Tần Mặc đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt đào hoa nhìn chằm chằm vào mắt cô, mỗi chữ mỗi câu chậm rãi nói.

"Cái nhìn của người khác đối với nam thần đều không có ý nghĩa gì, bởi vì trong mắt anh chỉ có duy nhất Song Song mà thôi."

Tô Song Song cảm giác trái tim đập mạnh một cái, sau đó bắt đầu điên cuồng đập loạn, cô sợ đến mức nghĩ mình bị bệnh tim.  

Trong lòng Tô Song Song tự nói với bản thân, Tần Mặc đang nói về nhân vật trong "Thục Tiên Truyện", không có nửa điểm quan hệ với cô, thế nhưng như cũ không có cách nào ngăn chặn sự cuồng loạn trong lòng.

Cô nghĩ sau này sẽ cùng Tần Mặc đối diện với nhiều chuyện hơn nữa, cô phải thở mạnh mới có thể duy trì khí oxi cho bản thân.

Tô Song Song vội quay người, nhìn thoáng qua Tứ Gia đang nằm trên kệ, cố ý đổi chủ đề.

"Ôi, tại sao lông của Tứ Gia càng ngày càng đen vậy, nhất định sẽ nhanh chóng trở thành mèo mun a!"

Nói xong, Tô Song Song lập tức hận bản thân không thể cho mình một cái bạt tai, nãy giờ Tần Mặc không có cách nào hiểu được cô khi nhìn Tứ Gia. Chắc chắn xem cô như xà tinh bị bệnh.

Cô nhắm mắt hít một hơi thật sâu, quả thực bây giờ đầu óc đang chấn động, chỉ số thông minh liền thấp xuống!

Hơn nữa trình độ thưởng thức của cô cũng không cao, đối mặt với tiểu cầm thú tim cô còn có thể đập thình thịch, thật sự là quá không bình thường.

Cô cảm giác một ngày nào đó mình phải lén đến khoa tim mạch để khám bệnh, kiểm tra xem tim mình có phải có vấn đề hay không!

"Sáng mai tôi tới đón cô đi làm, bữa sáng muốn ăn cái gì?" Tần Mặc không nghĩ Tô Song Song có thể đột nhiên hiểu vấn đề này, nếu như vậy thì không phải là cô nữa.

Tô Song Song vừa mừng vừa lo cười ha ha nịnh nọt: "Việc đó... Ăn giống Boss cũng được, tôi không kén ăn."

Tần Mặc gật đầu, đứng dậy muốn đi, hiện tại cô đã có thể đặt chân xuống đất và đi được vài bước rồi, buổi tối không có anh chắc sẽ không xảy ra chuyện gì.

Chỉ là anh còn chưa đứng dậy, điện thoại liền reo lên, gọi cho anh vào thời gian này, chắc chắn không phải là chuyện nhỏ.

Anh lấy ra nhìn vào màn hình, là Bạch Tiêu, suy nghĩ một chút rồi đứng dậy, vừa đi vừa nghe điện thoại.

Tô Song Song chưa bao giờ nghĩ có ai gọi điện thoại vào giờ này cho Tần Mặc – một bạo quân tiểu cầm thú, cô tò mò quay lại nhìn.

Tần Mặc vừa nghe xong nội dung cuộc gọi, liền dừng chân, ngay sau đó bước chân trở nên vội vàng hơn.

Lúc đi tới cửa, anh cúp máy, mạnh mẽ quay đầu nhìn Tô Song Song.

Ánh mắt của anh rất nghiêm túc, khiến cô bị dọa đến giật mình, cô suy nghĩ hai ngày nay bản thân đã rất cố gắng biết điều mà, dường như không trêu chọc anh a!

Tần Mặc liếc mắt nhìn Tô Song Song thật lâu, giống như đang suy nghĩ nên nói như thế nào, trong giây phút này, cô cảm thấy nổi hết cả da ốc, giống như cô đã làm chuyện sai lầm gì đó.

"Hôm nay ngủ sớm đi, bác sĩ vừa gọi điện tới, nói là chân của cô hồi phục chưa tốt đâu." Tần Mặc dừng lại một chút rồi nói thêm: "Lập tức đi ngủ! Đừng làm gì nữa!"

Tô Song Song vừa nghe chân của mình khôi phục không tốt, sợ đến mức lập tức không dám động đậy, dùng sức gật đầu.

Chỉ là cô nhìn lướt qua đồng hồ trên tường, bây giờ chỉ hơn bảy giờ, đi ngủ chẳng phải quá sớm hay sao, cô còn muốn lên mạng xem Động Mạn đó, hình như hôm nay có vài điều mới.

"Nhớ kĩ, bác sĩ nói cô thiếu ngủ, đầu khớp xương sưng to không tốt đâu." Đột nhiên Tần Mặc trở nên dài dòng, còn nói thêm một câu: "Không được dùng điện thoại hay máy tính, có phóng xạ."

"A!" Tô Song Song nhất thời trở nên ngớ ngẩn, chỉ là từ lúc cô biết Tần Mặc, tuy rằng có lúc anh chẳng nói lí lẽ gì cả, nhưng chưa bao giờ những câu vô ích, cũng sẽ không lừa gạt cô.

Nhìn nét mặt của anh có vẻ chuyện này không tốt thật, đoán chừng là vì chân cô bình phục chưa tốt, Tô Song Song lập tức nghiêm túc, gật đầu một cái.

Lúc này Tần Mặc mới yên tâm, nói với cô: "Có lẽ ngày mai tôi có chút chuyện, chờ tôi tới đón cô đi làm."

"Ừ!" Tô Song Song lại gật đầu một cái, cô là trợ lý của anh, nếu Tần Mặc không đi làm, cô tới cũng không có ý nghĩa.

Tần Mặc vừa ra khỏi nhà trọ, liền cầm điện thoại lên trầm giọng hỏi: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

Bạch Tiêu ở bên kia thấy Tần Mặc dặn dò xong, vốn là muốn nói chính sự mà.

Thế nhưng vừa nghĩ tới, Tần Boss với danh hiệu là núi băng, lại như bà già căn dặn người ta một đống thứ nhàm chán, thật sự anh nhịn không được bật cười khúc khích.

Vẻ mặt Tần Mặc liền đen lại, cho dù là ngăn cách bởi điện thoại, Bạch Tiêu cũng cảm thấy không khí nhất thời lạnh đi vài phần, anh vội vàng ho nhẹ một tiếng, che giấu đi sự vui vẻ vừa rồi.

"Chẳng qua Tiểu Tần à! Cậu không muốn để cái cô Nhị ngốc kia biết tin này, nên liền nói chuyện thật nồng nàn, khiến cô ấy bối rối."

Từ lúc Bạch Tiêu gặp Tô Song Song ở nhà trọ của Tần Mặc, anh lập tức đặt cho cô một biệt danh: Nhị ngốc.

Bạch Tiêu càng nói càng không đứng đắn, càng nói càng hưng phấn, bắt đầu quên hết tất cả, "Xem chừng cô ấy cái gì cũng không nghĩ ra a! Cũng đừng nhắc tới việc lên mạng..."

"Đông Phương Nhã chắc sẽ có hứng thú với việc giải phẫu thi thể của anh." Tần Mặc lạnh lùng phun ra mấy chữ, Bạch Tiêu bên kia lập tức im lặng.

Ngay sau đó anh há hốc kinh ngạc, cười ha ha nói: "Việc đó... không có gì, không có gì. Chúng ta đang nói chuyện nghiêm chỉnh mà."

"Lần này Nhị ngốc gặp phải tai nạn, những tin tức bất lợi này đều hướng về phía cô ấy."

Bạch Tiêu nhắc đến chuyện này, lập tức nghiêm túc, có thể thấy được chuyện này tương đối khó giải quyết.

"Ừ, tôi theo anh." Tần Mặc nói xong liền cúp máy, đôi mắt đào hoa lộ ra một chút phiền não.

Lúc Tô Song Song dọn dẹp xong, nằm ở trên giường, theo thói quen nên muốn cầm điện thoại, thế nhưng chẳng biết có phải vì ảnh hưởng trong tư tưởng hay không mà chân của cô bắt đầu tê tê đau nhức.

Cô vội vàng đặt điện thoại ở một bên, nhắm mắt lại khéo léo nằm ở trên giường, nhưng bây giờ vẫn chưa tới tám giờ, thật sự cô ngủ không được mà!

"Meo meo!" Trước đây Tô Song Song đều đợi đến mười một mười hai giờ mới tắt đèn, nhưng hôm nay chưa tới tám giờ đã tối thui nên Tứ Gia không quen.

Tứ Gia nằm trên chiếc kệ gọi tới gọi lui khiến Tô Song Song càng ngủ không được.

Cô suy nghĩ một chút, lặng lẽ xuống giường, giống như hồng hạnh vượt tường, đi về phía ban công.

Ban công nhà Tô Song Song và nhà Tần Mặc nối tiếp nhau, mở cửa sổ là có thể trộm nhìn sang.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro