Chương 78: Mơ chính là thực tế.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Thật ra thì Tô Song Song cũng không ngủ, cô nằm ở trên giường, mắt mở thật to nhìn Tần Mặc cười khúc khích, chẳng qua trạng thái này của cô so với không ngủ cũng không tốt tới đâu.

Bởi vì giờ phút này đầu của Tô Song Song đã không còn quay cuồng nữa, dường như cô chỉ biết cười.

Tần Mặc thì yên lặng ngồi ở mép giường, cúi đầu nhìn chăm chú vào Tô Song Song, đôi mắt đào hoa vốn là lạnh lùng băng giá giờ phút này lại tràn đầy tình cảm khó có thể nói thành lời.

Một lát sau, Tần Mặc nhẹ nhàng phát ra giọng nói, vươn tay nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào của Tô Song Song, da thịt dưới tay trơn bóng mềm mại,giống như trong tưởng tượng của anh.

Tô Song Song cảm giác được đang có người nhéo mặt mình, cười khúc khích bất mãn đưa tay nhỏ bé ra bắt lấy tay Tần Mặc, một khắc khi hai tay chạm nhau, gặp phải bàn tay lạnh, Tô Song Song nhíu mày, dường như ý thức tỉnh táo một chút.

Cô hơi nheo mắt lại, muốn nhắm ngay tiêu cự, nhưng đã nhìn thấy cách đó không xa là gương mặt tuấn tú lạnh lùng của Tần Mặc, Tô Song Song càng thêm bối rối, ngay sau đó tiếp tục cười khúc khích.

Tần Mặc nhìn Tô Song Song thật sâu, thu tay mình lại, đắp kín chăn cho cô, anh đứng dậy muốn đi, nhưng trong nháy mắt Tô Song Song đột nhiên ngồi dậy, hai tay ôm chặt lấy thắt lưng của anh.

"Tiểu cầm thú, tại sao anh lại không nghe tôi giải thích?" Tô Song Song mơ hồ hỏi, thật ra giờ phút này căn bản cô cũng không biết mình đang làm gì, chẳng qua là làm theo ý nghĩ ở trong lòng, hỏi câu hỏi đã dằn xuống đáy lòng từ bao giờ.

Động tác Tần Mặc dừng lại, chậm rãi quay đầu nhìn Tô Song Song đang ôm mình, bàn tay của anh đặt lên bàn tay nhỏ bé của Tô Song, bọc lấy tay của cô, chỉ mới hơi dùng sức, Tô Song Song chợt ngẩng đầu lên nhìn Tần Mặc.

"Tiểu cầm thú! Tại sao!" Tô Song Song la lên một cách ủy khuất, trong đôi mắt ngập nước có phần tố cáo nhìn Tần Mặc.

Tần Mặc cứ nhìn Tô Song Song như vậy, giờ phút này hai gò má Tô Song Song đỏ thắm, trong mắt rưng rưng nước, cổ áo ngủ hơi mở rộng, lộ ra xương quai xanh mãnh khảnh xinh đẹp, trong lúc này lại hít một mùi hương nhẹ nhàng lượn lờ nơi chop mũi anh, vô cùng mê người.

Hai mắt Tần Mặc bỗng nhiên tối đi một phần, anh cố gắng điều chỉnh hô hấp của mình, ngăn chặn cảm xúc trong lồng ngực đang la hét ầm ĩ.

Miệng Tô Song Song vểnh lên, cho dù say rượu nhưng vẫn mạnh mẽ cố nén nước mắt, cô cúi đầu, chậm rãi buông thắt lưng Tần Mặc ra.

Cô dường như có chút không cam lòng nói: "Tại sao lại đối xử với tốt như vậy... Tốt với tôi, không nghĩ sẽ rời đi, nhưng sau đó lại bỏ đi."

Câu nói vô ý thức này của Tô Song Song giống như là một cây cỏ áp đảo lý trí cuối cùng của Tần Mặc, lúc Tô Song Song thu tay về ngã xuống trên giường, Tần Mặc chợt vươn tay.

Một tay anh ôm lấy thắt lưng Tô Song Song, áp cô vào trong ngực của mình, một tay khác chế trụ sau gáy cô, ngay sau đó cúi đầu, đôi môi mỏng của anh dán lên miệng đỏ thắm nhỏ nhắn của Tô Song Song.

Vốn chỉ là muốn uống rượu độc giải khác, lại không nghĩ rằng là không thể ngăn cản, Tần Mặc dừng một chút, ngay sau đó liền bắt đầu hôn Tô Song Song điên cuồng.

Đầu óc Tô Song Song hiện tại trống rỗng, chỉ cảm giác được miệng mình ngứa một chút, thắt lưng cũng ngứa một chút, theo bản năng cô muốn hé miệng cười, đột nhiên có cái gì đó vào trong miệng của cô.

Ngay sau đó một sức hút thật lớn hút lấy đầu lưỡi của cô, khiến cô có cảm giác đau, hai mắt vốn đang rã rời bây giờ đã điều chỉnh tiêu điểm, khi thấy rõ gương mặt vô cùng đẹp trai của Tần Mặc, cô còn chưa kịp phản ứng thì không khí bên trong phổi dường như bị hút hết ra ngoài.

Tô Song Song mơ mơ màng màng, hô hấp càng ngày càng dồn dập, cuối cùng đại não bởi vì thiếu dưỡng khí, cặp mắt mới vừa tập trung lại bắt đầu tan rã.

Tần Mặc nhận ra được Tô Song Song có gì đó không đúng, vội vàng dừng lại, chẳng qua là trán vẫn áp vào trán Tô Song Song như cũ, môi mỏng cùng chiếc miệng nhỏ của cô cọ sát nhau như có như không.

Lúc không khí được hút vào phổi, trước mắt Tô Song Song cũng bắt đầu hiện ra những chấm nhỏ, cô mơ mơ màng màng híp nửa mắt, lại bắt đầu cười khúc khích, chẳng qua chỉ một chút, dường như cô khôi phục được một chút ý thức.

Tô Song Song thấy trước mặt mình có một khuôn mặt đẹp trai, cặp mắt hơi kém biến thành mắt của con gà chọi, cuối cùng cô nhíu mày một cái, chậm rãi lẩm bẩm: "Mẹ ơi, con nhìn thấy tiểu cầm thú!"

Sau đó cô không tỉnh táo lắm hừ một tiếng, "Tại sao mình lại mơ thấy hắn?"

  Tần Mặc vừa nghe liền dừng lại một chút, lập tức tàn bạo hôn lên môi đỏ hồng của cô lần nữa, cả hai dính vào nhau, nhưng Tần Mặc vẫn mở to đôi mắt đào hoa, tỉ mỉ nhìn cô.


Trong lúc Tô Song Song gần như thiếu dưỡng khí thì Tần Mặc buông cô ra, lúc này anh mới khẽ rời khỏi cô, nhìn dáng vẻ mơ màng đáng yêu của cô, khóe miệng anh nhẹ cong lên.

Tô Song Song bị Tần Mặc ôm chặt, cô hơi hướng về bên ngoài, say rượu cùng thiếu không khí khiến cô tự hỏi không biết mọi chuyện là thế nào. cô mơ màng nói: "Không phải là mơ sao?"

Ngay sau đó, Tô Song Song mạnh mẽ vươn tới bắt lấy cánh tay bên người Tần Mặc, hàm răng nhỏ không dùng lực được nhưng cô vẫn cắn.

Tần Mặc hơi cau mày, tùy ý Tô Song Song cắn tay làm nũng mình như bình thường.

Sau khi cắn xong, cô vươn tay lau nước bọt trên miệng, nhíu mày nhìn Tần Mặc, lơ mơ nói như người bị ngọng: "Quả nhiên là mơ... Tôi cũng không đau."

Tần Mặc vừa nghe, rốt cuộc nhịn không được nhẹ nhàng nở nụ cười, tuy rằng cứng ngắc nhưng cũng rất dịu dàng.

TÔ Song Song gật gật đầu, bộ dáng khẳng định, lẩm bẩm nói với chính mình: "Quả nhiên là mơ, tiểu cầm thú cũng có thể cười."

Bỗng nhiên một trận choáng váng đầu óc kéo đến khiến cô khó chịu, cô nhắm mắt lại, lười biếng dựa vào phía sau.

Tần Mặc ôm chặt cô, thấy Tô Song Song muốn ngủ, anh chậm rãi thả cô lên giường, nới rộng áo ngủ cho cô, vụng về đắp chăn cho cô.

Trước lúc đi, Tần Mặc cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên trán cô, chậm rãi trịnh trọng nói: "Chờ tôi."

Hai chữ đơn giản, nhưng lại chứa rất nhiều tình cảm khó nói nên lời, anh chậm rãi ngẩng đầu. nhìn hàng lông mày cau lại khi ngủ của Tô Song Song, anh vươn tay nhẹ nhàng ấn vào đó, nói thêm một câu: "Phải ngoan."

Mà ngay cả Tần Mặc cũng không biết được, chính anh lại có thể nói ra những lời buồn nôn như vậy.

Nói xong anh đứng dậy sửa sang lại đồ vét của mình, đi nhanh về phía cửa, vừa mở ra đã thấy vẻ mặt cảnh giác của Tô Mộ.

Tô Mộ vừa thấy Tần Mặc đi ra, theo bản năng nhướn cổ nhìn vào bên trong, không thấy gì, Tần Mặc đi lướt qua cô, nói một câu: "Cô làm rất tốt."

Tô Mộ vừa nghe liền mạnh mẽ xoay người, nhìn bóng lưng của anh nói: "Tổng giám đốc Tần, tôi giúp anh là vì cảm thấy... muốn làm cho Tô Song Song hạnh phúc, nhưng nếu anh..."

"Yên tâm." Hiếm khi Tần Mặc giải thích với người khác, thản nhiên nói ra hai chữ này, sau đó tiếp tục đi về phía trước.

Tô Mộ đứng tại chỗ sửng sốt một giây, sau đó vội vàng đi vào trong phòng, thấy Tô Song Song đang ngây ngô ngủ trên giường, cô liền thở phào nhẹ nhõm.

Tộ Mộ quay lại đóng cửa phòng, vươn tay day day chân mày, cảm giác nhanh chóng đi đến giai đoạn tuổi già.

Cô cử động một chút gân cốt đang đau nhức của mình, đi đến giường, ngủ một giấc thật ngon, sau đó ngày mai đưa Tô Song Song vui chơi một ngày, khiến đầu nhỏ ngu ngốc của cô không kịp phản ứng, giúp cô bớt nghĩ ngợi.

Tần Mặc đi tới căn phòng ở cuối hành lang, lúc đi vào liền thấy một người phụ nữ ngồi ngay ngắn bên giường, người này chính là người phụ nữ dịu dàng đã cùng anh ở cửa chờ.

Tần Mặc nhìn thấy cô, không có vẻ gì bất ngờ, anh tự nhiên cởi bỏ áo khoác, sau đó vắt lên cánh tay, tiến đến cạnh sô pha, nói: "Dương Hinh, cô ngủ trên giường, tôi ngủ sô pha."

Dương Hinh vừa nghe, mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn anh, đột nhiên cười lắc lắc đầu, đứng dậy đi đến bên cạnh anh, vươn tới kéo tay anh: "Anh Mặc. anh cao lớn như vậy mà ngủ trên ghế sô pha nhỏ, thực sự tôi sẽ đau lòng đó."

Giọng nói của Dương Hinh rất bình thường, vô cùng dịu dàng, cô nói xong liền kéo anh tới bên giường, sau đó đẩy anh xuống giường, còn mình ôm một chiếc chăn, đi tới sô pha.

Tần Mặc ngồi trên giường, nhìn bóng dáng nhỏ bé của cô, trên mặt không tốt lắm, nói một câu: "Dương Hinh..."

Anh còn chưa nói xong, Dương Hinh đã quay đầu nhìn, cười dịu dàng, cắt ngang lời anh: "Anh Mặc, nếu anh thấy ngại với em, em lập tức giận cho xem."

Tần Mặc im lặng không nói, dừng ở trên giường một chút, sau đó xoay người nằm xuống, mặc nguyên đồ như vậy ngủ.

Dương Hinh nhìn anh, thở dài. Chậm rãi tới chỗ anh, nắm một bên chăn kéo lên cho anh. Mí mắt anh hơi giật giật nhưng không mở ra.

Dương Hinh đứng bên cạnh nhìn mắt anh, rồi xoay người đến chỗ sô pha nằm xuống.

Sô pha đối với Tần Mặc vô cùng nhỏ hẹp, nhưng đối với dáng người nhỏ nhắn xinh đẹp như Dương Hinh thì vô cùng rộng rãi, cho nên cô ngủ ở đây cũng không thấy tủi thân.

Thật ra hai người đều không ngủ, qua một lúc lâu Tần Mặc mở miệng: "Anh đã cuốn em vào chuyện này."

Dương Hinh vẫn không để anh nói xong như cũ, giọng nói của cô mang theo ý cười: "Anh quên à, chúng ta làm chuyện này đều có lợi, nhưng mà xong việc này, anh Mặc, anh đừng quên đáp ứng chuyện của em là tốt rồi."

Tần Mặc vừa nghe, mạnh mẽ mở mắt, sau đó "Ừ" một tiếng. Căn phòng lại chìm vào yên lặng.

Sáng sớm hôm sau, Tô Song Song thức dậy, quay người nhìn Tô Mộ đang ngủ say bên cạnh mình, liền vươn tay lay lay: "Tô Tô! Tô Tô! Tô Tô!"

"!" Tô Mộ còn tưởng xảy ra chuyện gì, sợ tới mức giật mình, liền vùng dậy, kéo Tô Song Song chạy ra bên ngoài.

Ngược lại Tô Song Song bị hành động này của Tô Mộ làm cho lờ mờ, một phen giữ lại cô: "Tô Tô, cô chạy cái gì vậy?"

Tô Mộ quay đầu nhìn bốn phía, nhìn thấy không có chuyện ăn cướp cháy nhà gì cả, lập tức nhìn Tô Song Song: "Vậy cô gọi tôi làm gì?"

"Tôi..." Tô Song Song muốn hỏi, nhưng còn chút ngại ngùng, cuối cùng không thể kìm chế được liền hỏi: "Có phải hôm qua tôi gặp Tần Mặc không?"

Tô Mộ ngồi bên giường, mặt đông cứng, sau đó gật gật đầu.

"Tôi... không làm chuyện gì chứ, sao tôi cảm thấy như đã nói chuyện cùng Tần Mặc rồi?" Tô Song Song suy nghĩ, đầu của cô liền đau như muốn đòi mạng, khiến cô không thể nhớ rõ hình ảnh mơ hồ kia là một giấc mơ hay là sự thật.

Tô Mộ nhìn chằm chằm cô, sau đó nói như đinh chém sắt: "Cô nằm mơ đó! Ngày hôm qua cô cùng chỗ với tôi, làm sao có thể nói chuyện với Tần tổng được!"

Tô Song Song gật gật đầu, cũng hiểu được là không có khả năng. Chẳng qua lúc cảm thấy được bàn tay đặt trên miệng mình thì vẫn có chút ngây người.

Vừa nghĩ tới bản thân hôm qua mơ thấy việc kia, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô liền ửng hồng, cô vội xoay người giả vờ đi rửa mặt, che giấu đi cảm xúc xấu hổ chỉ mình cô hiểu được.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro