Chương 81: Hao mòn tâm trí vì tương tư.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  "Không phải chỉ là phát sốt thôi sao? Nghiêm trọng thì đưa đi bệnh viện, làm sao còn ép buộc tôi đến đây?" Cửa bị mở ra, truyền đến âm thanh tai vạ của ai đó, người đẩy cửa đi vào đúng là vẻ mặt vừa sáng sủa lại vừa xấu xa của Bạch Tiêu.

Tần Mặc nghe tiếng liền ngẩng đầu lên, hơi nhíu mày nhìn cửa, lạnh nhạt nói: "Anh tới làm gì?"

Bạch Tiêu đối với loại ghét bỏ này của Tần Mặc chính là tránh né coi như không thấy, hoặc nên nói là đã nhìn lâu thành quen, anh chẳng hề để ý mà trực tiếp tiến vào, không có một chút ý tứ khách khí.

Theo sát sau lưng anh là Đông Phương Nhã, trực tiếp đi qua Bạch Tiêu, dáng vẻ giải quyết việc công đi về phía Tô Song Song .

"Tôi đã nói là anh đến chỉ dư thừa."

Bạch Tiêu vừa nghe thấy lời của Đông Phương Nhã, nụ cười trên mặt liền cứng đờ, cùng với dáng vẻ bất cần đời của anh, có vẻ không phù hợp.

"Tôi chỉ lo lắng cho Tiểu Tần!" Bạch Tiêu nói xong nhìn thoáng qua Tô Song Song đang nằm trên giường, chỉ chưa đến mức tự cắn vào lưỡi, người bệnh đâu phải là Tần Mặc.

"Anh và Tần tổng đúng là tình thâm vợ chồng." Mặt Đông Phương Nhã không chút thay đổi, miệng không buông tha cho anh, vừa kiểm tra cho Tô Song Song , vừa trêu chọc Bạch Tiêu khiến anh không phản bác được.

"Anh Tiêu." Một tiếng khẽ gọi, Bạch Tiêu lấy lại tinh thần nhìn đến, anh quay đầu nhìn về phía Dương Hinh, ra vẻ kinh ngạc.

"Hinh Nhi! Sao em lại ở đây? Em về nước lúc nào thế? Cũng không gọi cho anh một tiếng?" Bạch Tiêu nói xong, vô cùng thân thiết vỗ vỗ hai bả vai của Dương Hinh.

Dương Hinh cúi thấp đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng lên, nhưng lại có chút cô đơn, cô đứng ở đây hiện hữu rõ ràng như vậy, mà ngay cả Đông Phương Nhã cũng thấy cô, còn gật đầu chào qua cô.

Nhưng Bạch Tiêu thì khác, Dương Hinh âm trầm, có thể thấy được trong lòng anh không hề có cô.

Dương Hinh thu lại tâm trạng của mình, ngẩng đầu nhìn Bạch Tiêu cười cười, mang theo chút ngượng ngùng, cô tự nhiên buông bỏ tay của anh đang đặt trên vai mình, đi về phía Tần Mặc, sau đó giữ chặt tay Tần Mặc.

"Anh Tiêu, em vì anh Mặc mà trở lại." Dương Hinh nhìn Bạch Tiêu.

Bạch Tiêu có chút không phản ứng kịp, cúi đầu chăm chú nhìn tay nhỏ bé của cô ở trong tay Tần Mặc, ý cười bất cần trở nên kinh ngạc.

"Bây giờ em là bạn gái của anh Mặc." Dương Hinh nói xong liền cúi đầu, dùng vẻ mặt yêu say đắm ngượng ngùng nhìn Tần Mặc, cả người cũng dán sát vào anh, nhìn hai người bây giờ vô cùng thân mật.

Bạch Tiêu há hốc mồm, kinh ngạc không nói nên lời, thật ra khiến anh kinh ngạc đến mức tim ngừng đập phải là, Tần Mặc... Tần Mặc không có gì bất mãn, xem như chấp nhận!

"Cái gì... cái gì?" Bạch Tiêu hô lên một tiếng, xác định chuyện này không phải do bọn họ nói giỡn, cảm xúc trong nháy mắt bị sụp đổ.

Mà ngay cả Đông Phương Nhã đang kiểm tra cho Tô Song Song cũng dừng động tác, ngẩng đầu chăm chú nhìn Tần Mặc và Dương Hinh, đôi mắt dưới chiếc kính rất tối nghĩa, không hiểu gì.

"Tiểu Tần Tần... Tần Mặc, đây là thật sao?" Bạch tiêu đi về trước từng bước, kinh hô một tiếng, âm thanh rất lớn, Tô Song Song choáng váng nằm trên giường giống như cũng bị sự ồn ào của anh làm cho không thoải mái, hơi nhíu mày.

Tần Mặc lập tức quay đầu nhìn Bạch Tiêu, cũng nhíu mày theo: "Im lặng." Nói xong lời này, anh lại nhớ tới câu hỏi của Bạch Tiêu, anh gật gật đầu.

Bạch Tiêu giống như bị kinh hãi lùi về phía sau từng bước, bàn tay to đỡ lấy một bên ghế dựa để đứng vững, anh chỉ vào Tô Song Song ở trên giường, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Tần Mặc.

"Cô gái kia không phải của cậu..." Bạch Tiêu chưa nói hết, Tần Mặc đã đánh gãy lời anh: "Không phải, cô ấy chỉ là hàng xóm cũ thôi."

"A?" Bạch Tiêu vốn không tin, anh ổn định tâm trạng, suy tư nhìn Tần Mặc, vẻ mặt bất cần đời bị thu lại, thoạt nhìn bây giờ anh rất hấp dẫn.

Dương Hinh vẫn đứng bên cạnh Tần Mặc, nâng mắt nhìn chằm chằm Bạch Tiêu, Tần Mặc cầm tay Dương Hinh, hơi dùng sức, Dương Hinh mới lấy lại tinh thần, vội vàng cúi đầu.

"Cô ấy thế nào?" Tần Mặc lúc nói lời này đã muốn quay đầu nhìn về phía Đông Phương Nhã, Đông Phương Nhã động đậy một chút, nháy mắt lại khôi phục dáng vẻ thờ ơ, cô nhìn nhiệt kế, sau đó gật gật đầu.

"Nhiệt độ đã bắt đầu giảm, không có vấn đề gì lớn, ngủ một giấc, ngày mai là tốt rồi."

Lời này của Đông Phương Nhã cũng là nói với người nãy giờ bị mọi người xem nhẹ là Tô Mộ.

Tô Mộ im lặng một chút, vội gật đầu, tỏ vẻ đã nghe rõ, Đông Phương Nhã đứng dậy, tầm mắt đảo một vòng qua Dương Hinh, cuối cùng lại suy từ nhìn Bạch Tiêu.

"Đi? Hay ở lại?" Nói xong, Đông Phương Nhã lấy ra mấy hộp thuốc trong hòm đồ của mình: "Để ăn xong rồi uống."

Nói xong, đặt thuốc trên giường, sau đó đi ra ngoài, Bạch Tiêu sửng sốt một khắc, vội vàng đuổi theo cô, vẫn không quên ồn ào một câu: "Cô chờ một chút, cô không lái xe, để tôi đưa cô về..."

Bạch tiêu nói xong còn mạnh mẽ quay đầu nhìn Tần Mặc, bổ sung một câu: "Tôi sẽ quay lại!"

Tần Mặc vừa nghe thấy anh muốn quay lại, nhíu mày càng thêm sâu, nhưng anh cũng không để ý, ngược lại vẫn cúi đầu thấm nước vào môi khô khốc của Tô Song Song .

Tô Mộ đứng bên cạnh xem nãy giờ như lọt vào một tầng sương mù, Tần Mặc cũng đã thừa nhận cô gái kia là bạn gái, còn ở đây ra vẻ thâm tình dọa người gì chứ!

Tô Mộ tức giận, cô cũng không để ý Tần Mặc nữa: "Tần tổng, Song Song để tôi chăm sóc đi! Ngài vẫn nên cùng..."

Tên của cô Dương đến đầu lưỡi rồi còn nuốt trở về, vòng vo một chút nói: "Ngài nên cùng bạn gái về nghỉ ngơi trước, chúng ta đã gây phiền toái cho hai người rồi!"

Dương Hinh đứng bên cạnh Tần Mặc không có cảm xúc gì đặc biệt, chỉ hơi ngẩng đầu nhìn cánh cửa vừa đóng lại.

Tần Mặc cũng không để ý đến Tô Mộ, nhìn môi của Tô Song Song vẫn khô như trước, lại cảm thấy phương pháp anh đang làm như là uống rượu độc giải khát, không thể khiến môi cô hồng lại như bình thường.

"Dương Hinh, em đi với cô ấy ra ngoài ăn gì đi, anh sẽ ra sau!" Tần Mặc lạnh lùng nói, Dương Hinh vừa nghe cũng không còn phản bác, trực tiếp buông tay anh, ngại ngùng cười nhìn Tô Mộ.

  "Cô Tô, chúng ta đi trước, tôi vẫn hơi đói bụng!"


Tô Mộ sửng sốt, mọi người vừa mới ăn cơm xong, lqd đói sao, cô trợn tròn mắt nhìn Dương Hinh nói dối, liền cảm thấy cô gái này thật không đơn giản.

Đi hay không đi, đúng là một lựa chọn gian nan, Tô Mộ cúi đầu nhìn thoáng qua Tần Mặc, cảm thấy lo lắng khi để một mình Tô Song Song ở đây.

Nhưng cô cũng nghĩ đến tâm ý của Tô Song Song với Tần Mặc, lại có chút không cam lòng nhiễu loạn, chỉ còn cách xoay người đi cùng bạn gái bây giờ của Tần Mặc.

Ngay lúc Tô Mộ do dự thì Dương Hinh không biết đã đến bên cạnh cô từ lúc nào, kéo tay cô đi ra ngoài.

Thật ra Tô Mộ cũng không cam tâm bị đem ra ngoài, nhưng cô đột nhiên phát hiện sức lực của Dương Hinh rất lớn, căn bản không nghĩ được cô lấy đâu ra.

Tô Mộ nhất thời cảm thấy bản thân đúng là khinh địch, lại một lần nữa khẳng định trong lòng rằng cô gái này rất không đơn giản.

Tô Mộ vừa đi ra ngoài, Tần Mặc liền nâng ly nước lên, uống một ngụm, sau đó ôm lấy Tô Song Song, rồi cúi đầu, môi mỏng đụng chạm vào cái miệng nhỏ nhắn của cô.

Đầu lưỡi anh dùng một chút lực, mơn chớn môi của Tô Song Song, sau đó dùng lưỡi chà xát làm ẩm môi cô.

Tô Song Song đã sớm thấy khát nước, cảm thấy ướt át ở ngoài miệng kia như là tra tấn.

Cô mơ mơ màng màng mở mắt không ra, chỉ có thể kêu gào trong lòng: rốt cuộc là tiện nhân nào, tra tấn cô như vậy! Không cho cô uống nước thì thôi, còn làm khổ cô như vậy, chờ cô khỏi lại sẽ không tha cho cô ta!

Đột nhiên lúc này, nước chảy vào trong miệng, chính là nước cứu mạng của Tô Song Song , cô cũng không để ý gì, vội vàng hút lấy.

Tần Mặc vừa muốn tách ra để lấy thêm nước cho cô, nhưng còn chưa kịp làm gì, đầu lưỡi nóng bỏng của Tô Song Song đã chạm vào ánh môi của anh, hai người lại cùng điên cuồng.

Tô Song Song vì lạnh lẽo mà vô cùng thoải mái, Tần Mặc lại hoàn toàn bị cô khiêu khích đến điên rồi! Lý trí bị đánh thành từng mảnh trong nháy mắt.

Anh gắt gao chế trụ gáy của Tô Song Song , hô hấp dồn dập không khống chế được, điên cuồng hôn môi cô.

Nghĩ lại nửa tháng qua, khiến anh chịu rất nhiều áp lực, tất cả đều phát tiết hết ra, anh điên cuồng cắn xé môi cô.

Tô Song Song vốn vẫn còn mơ hồ chủ động, nhưng sau đó đã trở thành bị động, bị Tần Mặc hôn đến thất điên bát đảo.

Giờ khắc này, anh thì thào ra tiếng: "Song Song... Song Song..."

Ý thức của cô vốn không tỉnh táo, hơn nữa lại bị Tần Mặc hôn đến thiếu dưỡng khí, đầu óc vô cùng trống rỗng, cô cảm thấy có người gọi mình, theo bản năng lại nghĩ là Tần Mặc.

Tô Song Song mê mang, phản xạ có điều kiện bình thường đáp lại: "Tần... Tần Mặc..."

Một tiếng nỉ non này đáp lại, khiến cho Tần Mặc dừng một chút, sau đó càng thêm điên cuồng chiếm lấy, trực tiếp áp đảo Tô Song Song ở trên giường.

Nếu như anh đang uống rượu độc giải khát, hôn môi Tô Song Song thế này, cuối cùng vẫn cố khống chế lại một chút ý chí, không hề xốc quần áo của cô ra.

Màn hôn này, thật ra rất ngắn ngủi, nhưng lại giống như vừa qua cả một thế kỷ, trong nháy mắt anh không khống chế được, mạnh mẽ ngồi xuống.

Tô Song Song bắt đầu giống như cá bị mang lên bờ, há miệng ra thở lấy thở để, qua một lúc lâu, mới khôi phục lại hơi thở bình thường, choáng váng rơi vào giấc ngủ.

Tần Mặc ngồi bên giường, nhìn môi của cô vừa bị anh hôn, trong mắt hằn lên vài tia đỏ, sau đó mãi mới bình thường lại được.

Anh vươn tay chạm vào môi của cô đang sưng lên, nhắm mắt lại, hít sâu vào một hơi, sau đó đứng dậy mở cửa ra ngoài.

Lúc đóng cửa, Tần Mặc còn ngẩng đầu liếc mắt nhìn Tô Song Song một cái, anh tin tưởng, không còn bao lâu nữa, cô sẽ trở về bên cạnh anh.

Lúc Tần Mặc đóng cửa ra ngoài, vừa văn bạch tiêu quay lại sau khi đưa Đông Phương Nhã về, anh sốt ruột mà chạy lại đây luôn, vừa thấy Tần Mặc, liền trực tiếp kéo tay Tần Mặc lại.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro