Chương 84: Rốt cuộc nên làm sao bây giờ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Bên trong quán cà phê nằm tại một góc đường của tiểu khu, Tô Song Song không chọn phòng riêng, mà tìm một nơi vắng vẻ để nói chuyện, bây giờ quán cà phê nhỏ không có danh tiếng này thật sự cũng chẳng còn bao nhiêu người, cho nên dù ở phòng khách, cũng hết sức yên tĩnh.

Phục vụ vừa đi, phòng khách trống rỗng càng thêm trầm lặng, Âu Dương Minh nhìn Tô Song Song, mặc dù nơi này rất ít người, nhưng anh ta vẫn cảm thấy nói chuyện ở đây có chút không ổn.

"Âu Dương Phó tổng, anh muốn nói gì, cứ nói đi, yên tâm, phục vụ ở đây có tư chất rất tốt, sẽ không nghe lén." Giọng nói của Tô Song Song không lớn, thùy mị đến mức lộ ra vài phần dịu dàng.

Âu Dương Minh ngẩng đầu nhìn Tô Song Song, vốn là một khuôn mặt ôn hòa trong nháy mắt hiện lên vẻ thống khổ và khó nhịn.

Tô Song Song không giải thích được, mắt cô đảo quanh, thấy Âu Dương Minh không định mở miệng, cô liền thốt ra lời mình muốn nói với anh ta trước.

Thế nhưng Tô Song Song cảm thấy dù sao chuyện này cũng liên quan đến một cá nhân, vì vậy khi nói cô hơi nghiêng người về phía trước, hạ lqd thấp giọng, rồi mới lên tiếng: "Âu Dương Phó tổng, tôi nghĩ rằng anh có tính cách thứ hai."

Âu Dương Minh nghe vậy, cơ thể hơi run lên, khuôn mặt vốn dịu dàng lại càng toát ra vẻ thống khổ cực độ, Tô Song Song thu người về, nhìn Âu Dương Minh, nhất thời cũng cảm thấy anh ta rất đáng thương.

Hai người trầm mặc một lát, ai cũng không nói gì thêm, một lát sau, cà phê của bọn họ được mang lên, người phục vụ lại lui xuống.

Lúc này phòng khách càng thêm an tĩnh, Tô Song Song thấy Âu Dương Minh không nói lời nào, còn đang nghĩ có phải mình quá đường đột, định nói lời xin lỗi thì Âu Dương Minh lại lên tiếng.

Anh chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào đôi mắt mang theo sự áy náy của Tô Song Song, trong lòng càng thêm khó chịu, cất giọng nói hơi khàn khàn: "Tôi biết."

"Cái gì!" Tô Song Song nghe vậy, nhất thời có chút mất hứng, chẳng lẽ lần đó anh ta nói mình không biết, là lừa cô? Đây chính là làm khổ cô rồi, thế mà lại bị tên Âu Dương này đùa bỡn.

Âu Dương Minh sợ Tô Song Song hiểu lầm, vội vàng giải thích: " Tôi chỉ vừa mới biết cách đây hai ngày, sau khi tôi tỉnh lại cảm thấy là lạ, có người ở bên cạnh nói cho tôi biết..."

Dường như Âu Dương Minh nói tới đây thì nghĩ đến chuyện gì khó mở miệng, mặt anh hơi phiếm hồng, hàm hồ nói một câu: "Song Song, lần này gặp cô là muốn nói xin lỗi, tôi..."

Anh dừng lại một chút, sắc mặt càng thêm khó coi, Tô Song Song nhìn Âu Dương Minh ỉu xìu như vậy, ý nghĩ muốn trách cứ anh ta cũng tan thành mây khói.

Lần đầu tiên cô gặp phải tình huống này, nói thật cô có ấn tượng rất tốt với Âu Dương Minh, cô cảm thấy Âu Dương Minh giống hệt như một người anh cả ấm áp, không nên bị bệnh này hành hạ, nhưng cô lại chẳng biết nói gì để an ủi anh.

"Tôi cũng không biết lúc tôi biến thành hắn ta đã gây ra chuyện gì... làm tôi rất hối hận." Âu Dương Minh nói tới đây thì vội vàng ngẩng đầu, nhìn Tô Song Song: "Chắc là không có tổn thương đến cô đâu!"

"Không... Không có!" Lần đầu tiên Tô Song Song nhìn thấy vẻ mặt đau khổ như thế này của Âu Dương Minh, vừa mở miệng đã nói lắp bắp.

Ngay sau đó cô vội vàng nặn ra nụ cười, trấn an Âu Dương Minh, thế nhưng cô lại không có kinh nghiệm nói dối, mở miệng ra lần nữa lại tiếp tục ấp úng: "Không có gì... Chỉ dọa tôi giật mình thôi, không có chuyện gì khác!"

"Vậy... Vậy thì tốt..." Âu Dương Minh nói xong, ủ rũ cúi đầu xuống, anh ta không nhìn Tô Song Song nữa, mà nhìn ly kia cà phê đen trước mặt mình.

"Tôi đang được chữa trị, chẳng qua bệnh tình có vẻ không khả quan lắm, Song Song, tôi chẳng biết lần sau xuất hiện có phải tôi đã biến thành hắn ta không, nhưng chắc chắn tôi không muốn làm cô tổn thương."

Giọng nói của Âu Dương Minh càng ngày càng nhỏ: "Tôi biết tôi không nên tới tìm cô, nhưng mà... Thật sự tôi không muốn đánh mất cô..."

Âu Dương Minh hít một hơi thật sâu, sau đó ngẩng đầu lên, thản nhiên nhìn Tô Song Song, trịnh trọng nói: "Người bạn này của tôi."

Những lời này làm cho trái tim phập phồng lo sợ của Tô Song Song cuối cùng cũng trả về đúng chỗ, cô nhìn Âu Dương Minh, sự vui vẻ dâng lên từ đáy lòng, cô không nhịn được khẽ cười.

Lòng cô bỗng nhẹ đi, cả người cũng buông lỏng rất nhiều, cười cũng tự nhiên, đôi mắt cong cong hình lưỡi liềm, nụ cười ngọt ngào, Âu Dương Minh nhìn thấy vậy, trái tim lại bắt đầu loạn nhịp.

Âu Dương Minh đưa tay ra đỡ ngực theo bản năng, muốn làm cho mình tỉnh táo lại, nhưng anh phát hiện không cách nào làm được.

"Tôi... Sau này còn có tư cách mong rằng cô sẽ đồng ý, trò chuyện đôi câu với tôi như lúc này không?" Âu Dương Minh nói xong, chợt nhớ tới điều gì, vội vàng bổ sung một câu: "Cô yên tâm, chỉ làm bạn bình thường thôi, tôi sẽ không theo đuổi cô nữa, được không?"

"Ừ? Ừm!" Tô Song Song cảm thấy rất kỳ quái khi Âu Dương Minh nói được những lời này, thế nhưng vừa nghe đến câu anh ta sẽ không theo đuổi mình nữa, giọng điệu cô nhẹ hẳn đi, nhìn Âu Dương Minh càng thêm thuận mắt.

Nếu như Âu Dương Minh có thể nhận ra, một người bạn như vậy, cô cầu còn không được, chỉ là vừa nghĩ tới cái tên Âu Dương Cẩm ma quỷ kia không biết sẽ hiện lên lúc nào, Tô Song Song đã cảm thấy buồn nôn.

Mắt cô đảo quanh, đột nhiên sáng lên, cô nhếch miệng cười, nhìn Âu Dương Minh: "Âu Dương Phó tổng, tôi nghĩ được một biện pháp, có thể phân biệt anh và Âu Dương Cẩm."

"Âu Dương Cẩm? Hắn ta tên... Âu Dương Cẩm sao?" Âu Dương Minh không hề biết chút gì về con người khác của mình, nghe vậy, cả người liền sửng sờ.

  Tô Song Song gật nhẹ đầu, thấy khuôn mặt Âu Dương Minh lại lộ ra vẻ ủ rũ, vốn tâm trạng cô đang kích động vì nghĩ ra biện pháp mới cũng hạ xuống trong nháy mắt.


"Song Song, nếu coi tôi là bạn bè, gọi Âu Dương là được rồi." Âu Dương Minh chỉ sửng sốt một chút, ngay sau đó lại khôi phục dáng vẻ nhẹ nhàng thoải mái như cũ.

"Đúng rồi, cô muốn nói gì?" Âu Dương Minh thấy Tô Song Song lo lắng cho sức khỏe của mình, mặc dù trong lòng rất vui vẻ.

Nhưng một giây kế tiếp nghĩ đến chuyện xảy ra ngày đó, vốn tâm trạng anh đang mừng rỡ, trong nháy mắt giống như bị tưới một chậu nước lạnh, cũng không dám... có ý tưởng dư thừa nữa.

"A! Thật ra thì tôi nghĩ ra một biện pháp tuyệt vời để phân biệt anh và Âu Dương Cẩm, như vậy sau này nếu anh gặp tôi, chúng ta ra dấu với nhau là được rồi!"

Tô Song Song rất hưng phấn với biện pháp mình vừa nghĩ, đôi mắt trong suốt sáng lên, nhưng mà ám hiệu gì đây, cô gặp khó khăn với vấn đề này.

Âu Dương Minh thấy Tô Song Song đã khôi phục dáng vẻ tràn đầy sức sống mà mình vẫn luôn thích, khóe miệng anh hơi cong lên, trong lòng nghĩ rằng: Cứ như vậy đi! Thỉnh thoảng anh có thể nhìn thấy cô là tốt lắm rồi!

"Âu Dương, anh có nghĩ ra ám hiệu nào không?" Tô Song Song vừa nhớ tới việc mình lại động não một cách kỳ lạ, trong nháy mắt run rẩy một chút, cô thật sự sợ nếu nghĩ ra ám hiệu gì quá lạ kỳ, một người quy củ biết điều như Âu Dương Minh sẽ bị dọa cho phát sợ.

Khóe miệng Âu Dương Minh mang theo nụ cười như cũ, anh nhìn Tô Song Song, dịu dàng trong đôi mắt không kìm chế được, cưng chiều nói: "Nếu Song Song đã nghĩ ra phương pháp xử lý, vậy ám hiệu cũng nên do cô quyết định, đúng không?"

Tô Song Song nghe vậy, cúi đầu xuống, lại suy nghĩ sâu xa, cô đứng lên, chân mày hơi nhíu lại, vẻ mặt nghiêm túc khác thường hấp dẫn Âu Dương Minh.

Thật ra thì chính Âu Dương Minh cũng không biết vì sao chỉ trong một thời gian ngắn đã nảy sinh tình yêu nồng đậm như thế với Tô Song Song.

Đầu tiên Âu Dương Minh cho rằng mình chỉ có tình cảm bình thường với một cô gái trong trắng như Tô Song Song, nhưng dần dần, mặc dù tiếp xúc không nhiều lắm, anh vẫn không khống chế được rung động trước cô.

Ngay cả chính anh cũng cảm thấy không tưởng tượng nổi, nhưng khi nhớ đến buổi tối hôm ấy, Âu Dương Cẩm làm ra chuyện tốt, nụ cười trên mặt anh cứng lại.

Hôm nay, ngay cả tư cách để theo đuổi Tô Song Song anh cũng chẳng có.

"Âu Dương? Âu Dương?" Tô Song Song đột nhiên nghĩ đến một ý tưởng tuyệt vời, cô ngẩng đầu nhìn Âu Dương Minh, thì lại thấy khuôn mặt anh đầy vẻ thống khổ.

"Ừ?" Lúc Tô Song Song đưa tay ra huơ huơ trước mặt Âu Dương Minh, anh mới lấy lại tinh thần, cười một tiếng xin lỗi Tô Song Song: "Cô nói gì?"

Tô Song Song rất thông cảm cho tâm trạng của Âu Dương Minh lúc này, cho dù bất cứ ai đột nhiên biết rõ mình là người hai mặt, tâm trạng không thể nào tốt được.

Tô Song Song vội vàng cười rồi nói: "Tôi nghĩ ra một ám hiệu! Sẽ dùng câu 'Ta là thiên tài', những lời này anh thấy được không?"

"Ừ?" Âu Dương Minh hiển nhiên không hiểu ý Tô Song Song, mặt anh đầy vẻ mê mang.

Tô Song Song mở mắt thật to, lộ ra một chút vui vẻ, sau đó cô cười ha ha: "Tôi nghĩ rằng tên Âu Dương Cẩm kiêu ngạo như vậy chắc chắn sẽ không nói ra những lời đó, đây chính là bí mật của chúng ta! Để xem sau này hắn ta còn dám ngông cuồng hay không!"

Âu Dương Minh thấy Tô Song Song cao hứng, cũng không nói gì nữa, gật đầu một cái, anh biết hôm nay lời nào nên thổ lộ với Tô Song Song cũng đã nói rồi, nhưng anh không muốn tạm biệt, vì anh chẳng biết lúc nào mình sẽ đủ dũng cảm đi tìm Tô Song Song lần nữa.

Âu Dương Minh trầm mặt xuống, Tô Song Song cũng cảm thấy hơi lúng túng, nhưng người ta không nói rời đi, cô cũng chẳng tùy tiện nói mình phải đi về, đối với việc vừa mới biết người mình quen bị bệnh như vậy, cô không khỏi có cảm xúc đồng tình.

Tô Song Song uống một ngụm cà phê, đột nhiên nghĩ đến vấn đề gì đó, cô ngẩng đầu nhìn Âu Dương Minh, dò xét thử hỏi một câu: "Âu Dương, vậy sau khi anh tỉnh lại, thì ở cùng với Tần Cầm sao? Chính là chị của Tần Mặc đó!"

Tần Cầm!

Âu Dương Minh nghe đến cái tên này, tay chợt mất lực, vừa cầm ly cà phê lên đã bỏ lại trên bàn, phát ra tiếng vang lanh lảnh.

"Tôi..." Giọng nói Âu Dương Minh run lên, định thốt lên lời lại mạnh mẽ nuốt vào.

Tô Song Song kinh ngạc nhìn Âu Dương Minh, không hiểu tại sao vừa nghe thấy tên Tần Cầm anh đã kích động như vậy, cô hỏi một câu theo bản năng: "Có chuyện gì sao?"

"Không có gì!" Âu Dương Minh vội vàng mở miệng bác bỏ, tim đập thình thịch, anh tự lặp đi lặp lại nhắc nhở mình: Tuyệt đối không thể để cho Tô Song Song biết chuyện này.

Đôi mắt Âu Dương Minh trầm xuống, lóe lên sự cô đơn, cứ kiểu này, anh có thể lừa gạt bao lâu đây? Nhưng thật sự anh không muốn cho Tô Song Song biết.

"Ồ! Ra vậy!" Tô Song Song cũng chẳng phải người không hiểu chuyện, thấy Âu Dương Minh không muốn nói, nhớ đến ngày nọ Tần Cầm mạnh mẽ kéo cà vạt Âu Dương Cẩm đi ra ngoài, có lẽ sau đó cũng không có khả năng đối xử tử tế với Âu Dương Cẩm.

Cô nghĩ lại, não động, vội vàng nhìn Âu Dương Minh chăm chú, muốn kiểm tra thử trên mặt anh có lộ ra vết thương nào không.

Bởi vì cô luôn cảm thấy bộ dạng Tần Cầm lôi Âu Dương Cẩm ra ngoài, hơn phân nửa là muốn đánh anh ta, chẳng biết với tính tình của tên Âu Dương Cẩm kia, có đánh trả hay không!

Sau khi Âu Dương Minh nghe được tên Tần Cầm, cả người lộ ra vẻ hoảng hốt, Tô Song Song lại nói hết câu này đến câu khác, rốt cuộc anh không thể ngồi nổi nữa.

"Chuyện đó... Âu Dương, tôi đi về trước nha, hôm qua tôi bị sốt, bây giờ vẫn còn cảm thấy đau đầu một chút."  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro