Chương 91: Sẽ chăm sóc tôi sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Bỗng căn phòng rơi vào trầm mặc, trước yêu cầu thu dưỡng của boss, Tô Song Song đã nghĩ quá nhiều, chẳng cách nào thu lại ngay lập tức được.

Cô rất thiếu kiên nhẫn, lặng lẽ dùng ánh mắt soi mói Tần Mặc, nhưng boss thê thảm nào đó vẫn nhìn cô lạnh nhạt như cũ.

"Chuyện đó... thật sự..." Tô Song Song lắp bắp, cô hiểu rõ boss chẳng hề bị mắc lừa mà trúng chiêu đổi chủ đề này.

Đôi mắt lạnh lùng đào hoa của Tần Mặc chiếu thẳng vào Tô Song Song, tựa như muốn nhìn sâu linh hồn cô, lộ ra một chút cố chấp, anh chậm rãi mở miệng, không hề bỏ qua hỏi: "Cô có chăm sóc tôi hay không?"

Đây cũng là lần đầu tiên trong đời Tần Mặc lặp lại một câu nói tới ba lần, mà không chừng Tô Song Song cũng là người duy nhất có thể nghe boss lặp lại ba lần.

Nhưng giờ phút này Tô Song Song không cảm thấy đây là chuyện vô cùng vinh hạnh, ngay lúc cửa phòng mở ra, Tô Song Song thấy Tần Mặc định cất lời, cô rất sợ anh lại hỏi những câu mập mờ ngay trước mặt Tô Mộ nhiều chuyện kia.

Không biết có phải nghe theo tiếng lòng hay không, Tô Song Song cầu nguyện đức mẹ Ma-ri-a, nhìn Tần Mặc đang dùng ánh mắt đáng thương yêu cầu mình chăm sóc nuôi dưỡng anh.

Cô cảm thấy tựa như có người tên là liêm sỉ trong thân thể mình vỡ vụn ngay lập tức, Tô Song Song gật nhẹ đầu một cách vô thức.

Sau này mỗi lần Tô Song Song nghĩ đến hành vi ngu xuẩn của mình hôm nay, cô cảm thấy chắc chắn là đầu có vấn đề nên mới đồng ý như vậy, thế nhưng lại nhìn ánh mắt điên cuồng chiếm hữu của boss thành em gái vô cùng đáng thương.

Tần Mặc thấy Tô Song Song gật đầu, vẫn nhìn chằm chằm Tô Song Song như cũ, đột nhiên khóe miệng anh hơi nhếch lên, lộ ra nụ cười yếu ớt.

Tô Song Song cảm thấy nụ cười này tựa như ánh mặt trời chiếu sáng bóng đêm, rực rỡ chói mắt, làm cho cô chìm đắm vào nó.

Ngay tại lúc Tô Song Song hoàn toàn đổ gục trước boss, Tô Mộ vừa vặn kéo Đông Phương Nhã đang dẫn đầu một nhóm bác sĩ đến.

Tô Song Song bị một hàng áo trắng bao trùm, rốt cuộc cô cũng lấy lại tinh thần, hình như cô quên một chuyện rất quan trọng!

Em gái nó! Cô đang bị thương mà! Hơn nữa bị thương không hề nhẹ!

Khi nhận ra mình đang bị thương, Tô Song Song đã cảm thấy chỗ nào trên người cũng đau, khó trách, vì lúc này toàn thân cô đều có vấn đề!

Cổ chân trái gãy xương, cổ tay phải bị bóp nát, xương quai xanh cũng đau dữ dội, trên người toàn vết bầm tím, quan trọng là, đầu đau nhức tưởng chừng như có mũ sắt ném vào.

Tô Song Song bi ai nhìn cổ chân trái bó thạch cao, lại chuyển ánh mắt sang cổ tay phải bị băng bó như bánh chưng.

Không biết có phải Âu Dương đâm quá sâu, giờ Tô Song Song mới chú ý tới, cổ tay phải của mình không cử động được, cô thầm run sợ giật giật giật tay phải, thấy nó vẫn hoạt động linh hoạt, vội thở phào nhẹ nhõm.

Cũng may Âu Dương Cẩm không mất trí cắt đứt gân tay, nếu không cô chẳng thể làm gì được, chỉ biết động não vẽ truyện tranh cho con gái, sau này biết sống thế nào!

Tần Mặc an tĩnh ngồi bên cạnh nhìn bác sĩ kiểm tra thân thể cho Tô Song Song, ánh mắt anh quét từ trán Tô Song Song rồi đến xương quai xanh, cổ tay, cổ chân, đôi mắt đào hoa vốn mang theo một chút ấm áp mắt bây giờ hoàn toàn lạnh giá.

Bộ dáng Đông Phương Nhã rất nghiêm túc, nhìn hết sức chuyên nghiệp, chẳng qua cánh tay trắng nõn sờ sờ trên người Tô Song Song làm lộ rõ bản chất của cô ấy.

Bởi vì từ đầu tới cuối Đông Phương Nhã kiểm tra thật đúng là lừa người, cô ấy lười biếng liếc mắt, ngay sau đó nhẹ nhàng chớp mi, quay đầu nhìn boss đã tức giận tới giới hạn cuối.

Giọng của Đông Phương Nhã rất nghiêm túc: "Não chấn động nhẹ, trên người nhiều vết thương lớn nhỏ, vết thương trên cổ tay phải hơi bầm tím, xử lý đúng cách, sẽ không lưu sẹo lớn, ừ... còn cổ chân trái... gảy xương không nặng, nghỉ ngơi một tháng là được rồi."

Mặc dù Đông Phương Nhã nói rất máy móc, nhưng cô lại cố ý nhấn mạnh mấy từ nhẹ, rõ ràng không hề hài lòng với việc chỉ vì một bệnh nhân bình thường chưa đến mức sắp chết đã vội vàng gọi cô.

Tần Mặc nghe vết thương trên người Tô Song Song không nghiêm trọng lắm, cả người vẫn luôn căng thẳng đến mức sắp phát điên rốt cuộc cũng bình tĩnh lại.

Anh nhìn lướt qua Đông Phương Nhã đang hết sức kìm nén, ra lệnh bằng giọng nói còn máy móc hơn: "Gấp bốn lần, một vết sẹo nhỏ cũng không được lưu lại."

Đông Phương Nhã nghe tới bốn lần, đôi mắt sáng lên, cô nhếch môi khẽ mỉm cười, gật đầu nói: "Không thành vấn đề, sau khi vết thương khép lại thì chỉnh hình một chút là ok rồi! Bảo đảm da còn đẹp hơn so với lúc trước!"

Tô Song Song bị y tá bác sĩ nắn qua nắn lại, chỗ không đau cũng bắt đầu nhói lên, cô cau mày, bởi vì đau nhức, trên trán lại bắt đầu nổi lên một tầng mồ hôi lạnh.

Tần Mặc nhận ra điều này, đứng dậy đi tới cạnh cô, cầm khăn tay mềm mại lên, nhẹ nhàng lau mồ hôi cho Tô Song Song.

  Đông Phương Nhã nhìn cảnh này, đôi mắt lóe sáng lên, giống như được thấy chuyện rất xúc động lòng người, cô vô cùng cao hứng, không hề có ý định rời đi.


Mà Tô Mộ đứng bên cạnh đang lo lắng nhìn Tô Song Song nằm trên giường, cô luôn nghĩ rằng đời Tô Song Song đã hoàn toàn rơi vào tay Tần Mặc rồi.

Mặc dù Tô Song Song mơ mơ màng màng, nhưng cũng có thể cảm nhận được ánh mắt làm cho người ta không thoải mái này của Đông Phương Nhã, cô hơi nghiêng đầu, định giả chết coi như không nhìn thấy.

"Sao lại làm cô ấy đau?" Tần Mặc nhìn Tô Song Song nhíu chặt mày, tâm trạng lại xuống thấp, cuối cùng boss cũng giận dữ, có thể không phải chỉ là chảy máu đơn giản như vậy.

Nhất thời Đông Phương Nhã cảm giác có một cơn gió lạnh tràn qua, cô nhìn Tô Song Song, khuôn mặt nghiêm túc lộ ra vẻ bị đánh bại.

"Cơ thể cô ấy quá nhạy cảm, cảm giác đau sẽ nhiều hơn so với người bình thường, nên mới chỉ có một ít vết thương đã đau không chịu nổi, biện pháp duy nhất, là chích thuốc giảm đau, thế nhưng tôi đề nghị không nên làm như vậy."

Đông Phương Nhã ngừng lại, dường như ánh mắt thoáng qua một chút chế nhạo: "Chích thuốc nhiều lần sẽ ảnh hưởng đến chỉ số thông minh, cho nên cô ấy chỉ có thể ráng chịu đựng thôi."

Không biết tại sao, Tô Song Song luôn cảm thấy lúc Đông Phương Nhã nói chỉ số thông minh có ảnh hưởng, nụ cười nơi khóe miệng rất khả nghi.

Cô hừ lạnh, biểu thị sự bất mãn, bây giờ chỉ đành nhắm mắt lại mà chấp nhận số phận, cố nén cơn đau, Tô Song Song rất hy vọng mình có thẻ ngất xỉu đi, không cần phải chịu đựng cảm giác cơ thể khỏe mạnh bị nghiền nát.

Bị nghiền... bị nghiền nát, trong nháy mắt Tô Song Song lại lóe lên một ý nghĩ, sao chuyện này giống như đang tra tấn kẻ thứ ba trong truyền thuyết vậy.

"Ừ." Tần Mặc đáp trả một tiếng, Đông Phương Nhã thấy mình không còn chuyện gì, dẫn một đoàn bác sĩ đi ra ngoài.

Nãy giờ Tô Mộ đứng bên cạnh nhìn, nhất thời cảm giác mình đúng là kỳ đà cản mũi, không cam lòng đi ra theo.

Tô Song Song mơ màng suy nghĩ lung tung, quên hẳn còn có boss đang lau mồ hôi cho mình, cô yên tâm ngủ thiếp đi.

Tần Mặc ngồi bên cạnh nhìn Tô Song Song đã ngủ, anh đứng dậy đi ra ngoài, Tô Mộ cùng với Bạch Tiêu, Dương Hinh vừa mới chạy tới đang đợi ngoài cửa nãy giờ vội đứng lên.

"Thật may không có chuyện gì xảy ra!" Bạch Tiêu thở phào nhẹ nhõm, anh có cảm giác như vừa thoát chết sau tai nạn.

Dương Hinh gật nhẹ đầu, chẳng qua ánh mắt vẫn hồng hồng như cũ, cô cố ý đứng cạnh Tô Mộ, giữ khoảng cách với Bạch Tiêu.

Bạch Tiêu nhìn Tô Mộ chắn giữa mình và Dương Hinh, trong lòng không được thoải mái, nhưng chẳng biết tại sao, cuối cùng anh lại đổ lỗi cho thói quen, bởi vì lúc trước Dương Hinh vẫn luôn sát lại gần anh.

Sát lại gần, Bạch Tiêu thầm run lên, rốt cuộc là bắt đầu từ khi nào, Dương Hinh luôn bám sát bên cạnh, mà dần dần nó cũng thành thói quen của anh.

Bạch Tiêu phiền não vò tóc mình, ngồi trên ghế ngoài hành lang suy nghĩ.

"Anh ta sao vậy?" Tần Mặc tựa vào cửa phòng bệnh, móc ra gói thuốc từ trong túi quần, đốt một điếu còn sót lại, ngậm lên môi.

Bình thường Tần Mặc không hút thuốc lá, chỉ lúc không khống chế được bản thân mới lấy thuốc ra hút liên tục.

Mặc dù Tần Mặc không nói là ai, Bạch Tiêu cũng biết anh đang nói mình, nhất thời càng thêm phiền não, tung một quyền vào thành ghế.

"Ầm!" một tiếng vang thật lớn, ngay cả chân mày Bạch Tiêu cũng không hề nhíu, có thể thấy tâm trạng anh rất tệ.

Dương Hinh vội vàng nhìn, ánh mắt cô toát ra vẻ lo âu, thế nhưng sau một giây, lại bị mạnh mẽ ép xuống, cô quay đầu, không thèm nhìn bàn tay bị thương của Bạch Tiêu.

Nhất thời Tần Mặc hiểu rõ, ánh mắt lóe lên sự phiền não, thế nhưng anh che giấu ý nghĩ trong lòng rất nhanh, lạnh lùng cất giọng: "Bị người của Âu Dương gia mang về?"

"Ừ! Là tôi thiếu sót, không nghĩ tới Âu Dương gia lại coi trọng gã như vậy, xem trọng một tên biến thái!" Bạch Tiêu nhớ lại cảnh Tần Mặc ôm Tô Song Song chạy ra ngoài, ngay cả một người luôn xem nhẹ mọi chuyện như anh cũng cảm thấy tức giận ngút trời.

Bộ váy trắng Tô Song Song mang trên người nhiễm một màu đỏ tươi, cho dù cổ tay đã xử lý đơn giản, máu vẫn không cầm được chảy ra ngoài, nhìn thấy mà giật mình.

Khuôn mặt Tô Song Song tái nhợt, ngay cả cánh tay lộ ra ngoài cũng không có một chút huyết sắc, lúc ấy Bạch Tiêu thật sự bị dọa sợ, nhìn cả người Tần Mặc run rẩy ôm Tô Song Song chạy ra ngoài, chỉ vội vàng bỏ lại một câu.

Bạch Tiêu thấy đôi mắt Tô Song Song luôn cười híp nay nhắm chặt không mở, chẳng biết có phải là vì đau đớn, cô cau chặt mày, anh cảm thấy thể loại hành hạ con gái nhà lành thành bộ dạng như vậy thật sự không phải là người.

Lúc Bạch Tiêu bắt Âu Dương Minh lại, anh không chút suy nghĩ đạp thật mạnh, nhìn gã nằm sấp trên mặt đất, ngước đầu lên, trong mắt hiện rõ vẻ lo âu và hối hận.

"Song Song có sao không nhi!" Gã gầm nhẹ một tiếng, Bạch Tiêu sững sờ, đột nhiên không rõ lắm, rõ ràng chính gã làm cho Tô Song Song thê thảm như vậy, còn ở đây mèo khóc chuột làm gì!

Chỉ ngẩn người trong chốc lát, biến cố đã xảy ra, không biết một đám người mang áo đen ở đâu xông tới, tập kích bất ngờ, Bạch Tiêu phản ứng không kịp, để cho bọn họ cứu Âu Dương Minh đi.

Mỗi lần Bạch Tiêu nghĩ đến chuyện này đều cảm thấy áo não không thôi, Âu Dương Minh thật sự rất hèn hạ, lại dùng chiêu này kéo dài thời gian!

Bởi gì mấy ngày qua Tần Mặc luôn bên cạnh chăm sóc Tô Song Song, anh chẳng có cơ hội nói ra chuyện này.

"Không sao, xem ra Âu Dương gia nhàn cư vi bất thiện đủ rồi." Rất hiếm thấy Tần Mặc nói câu nào dài như vậy, nhưng chữ nào cũng lạnh lẽo, làm cho người nghe xong bất giác run lên.

"Mặc, anh có tính toán gì?" Bạch Tiêu bắt đầu nghiêm túc, cả người cũng lộ ra vẻ lạnh lùng, quả thật là người một nhà với Tần Mặc, không hề giống người thường.

"Từ hôm nay trở đi, tôi phá sản."  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro