Chương 93: Boss nghèo túng.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  "Cái gì?" Đừng trách Tô Song Song phản ứng chậm chạp, cô đây tuyệt đối sẽ không nghĩ tới, anh hùng hồn chia đòi nửa chén cơm của người ta, mà còn chưa đủ, cái này rõ ràng được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, còn muốn chiếm luôn phòng của cô.

Không thể chịu được nữa, Tô Song Song suy nghĩ một chút, liền cảm thấy không thể đối xử tốt với tên tiểu cầm thú này được, bằng không chắc chắn sẽ được đằng chân lân đằng đầu.

Tô Song Song tức giận ngẩng đầu lên, thế nhưng nhìn tới hai mắt của Tần Mặc, cô lập tức ỉu xìu. Tần Mặc vẫn nhìn cô chăm chú, cặp mắt đào hoa lạnh như băng kia lại lộ ra một chút chờ mong.

Vẻ mặt mong đợi này, từ trước đến nay Tô Song Song đúng là chưa từng nhìn thấy từ trong mắt của Tần Mặc, trong nháy mắt đã làm cho Tô Song Song mơ hồ choáng váng.

Cô hít một hơi thật sâu, hai con người nhỏ bé trong đầu đã bắt đầu đánh nhau, tiểu ác ma Song Song chống nạnh, nhướng mày.

"Cô cũng không phải là chưa từng cùng giường cùng gối với anh ta, xấu hổ cái cọng lông à! Cơ hội tốt như vậy nếu như không nắm lấy, có ngày anh chàng đẹp trai điên cuồng đến ông trời cũng phẫn nộ này có thể bị người khác đoạt đi."

Trong nháy mắt Tô Song Song nghĩ tiểu ác ma Song Song nói rất hay, bệnh xà tinh phát lên vừa muốn gật đầu, tán thành cô bé, đột nhiên gương mặt của tiểu thiên sứ Song Song thất vọng, tan nát nói: "Song Song, tiết tháo của cô đâu rồi! Tiết tháo ở đâu hả!"

Vừa nhắc tới một chút tiết tháo có thể vẫn còn sót lại của cô, Tô Song Song lập tức trở nên ỉu xìu, cô cảm thấy hai vật nhỏ trong đầu óc này làm cho bản thân càng loạn hơn rồi, trực tiếp đập chết bọn chúng trong ý thức của chính mình, sau đó lại trầm mặc.

Tần Mặc cứ yên lặng ở chỗ này mà nhìn Tô Song Song suy nghĩ linh tinh, nét mặt phong phú, anh biết Tô Song Song đang đấu tranh, mi mắt anh khẽ rũ xuống.

Khuôn mặt Tần Mặc hốc hác, mái tóc tán loạn ở trên trán, anh vẫn luôn ngẩng đầu thật cao nhìn thế giới bằng nửa con mắt lúc này lại cúi xuống, khiến người ta không thấy rõ khuôn mặt của anh, lộ ra chán nản khác thường.

Tô Song Song vừa liếc mắt một cái tiểu thiên sứ Song Song lập tức tử trận, nặng nề gật đầu, rất không có tiền đồ nói: "Ai. . . Mỹ nam trước mắt, tiết tháo đã không còn!"

Tần Mặc nghe thấy nội dung Tô Song Song lầm bầm, hơi nhếch miệng, dáng vẻ kia vẫn như cũ một khuôn mặt đầy tiếc nuối.

"Cái kia. . . trên người anh thực sự không có đồng nào?" Tô Song Song ngẩng đầu, mong đợi nhìn Tần Mặc, dáng vẻ như đang nói anh mau phủ nhận đi.

Tần Mặc không ngẩng đầu, khẽ gật đầu, chậm rãi nói ra: "Ừ, cả tiền thuê phòng cũng không có."

Nói xong Tần Mặc lấy ví tiền tinh xảo từ trong túi quần mình, mở ra, cầm toàn bộ tiền có ở bên trong, đặt lên giường, khẽ thở dài nói: "Thẻ đều bị đóng băng, chỉ còn những thứ này."

Tô Song Song nhìn 250 đồng trên giường, sáng chói mù con mắt của cô rồi, cô chớp chớp mắt một cái, mím môi, quả thật là, chút tiền này đừng nói đi thuê phòng, cơm cũng không đủ ăn vài ngày.

"Vậy. . . Bạch Tiêu đâu?" Tô Song Song đột nhiên nhớ ra, Tần Mặc không có tiền, thế nhưng anh họ anh có tiền mà!

Tần Mặc vẫn không ngẩng đầu, trầm giọng nói rằng: "Ông cụ bên nhà họ Bạch đã ra lệnh, Bạch gia và tôi vạch rõ ranh giới rồi, Bạch Tiêu cũng thân bất do kỷ."

"Hí!" Tô Song Song mạnh mẽ hít vào một hơi, chợt ngẩng đầu nhìn Tần Mặc, càng xem càng cảm thấy tinh thần anh sa sút thật làm cho người ta đau lòng. (Lin: tương lai em càng đau lòng cho mình vì sự ngu ngốc hôm nay hơn.)

Ngay lập tức Tô Song Song liền hối hận muốn chết, mình hỏi nhiều như vậy làm gì, Tần Mặc là người kiêu căng tự mãn như vậy, nếu không phải thực sự đi đến bước đường cùng rồi, làm sao anh chịu mở miệng với cô.

"Chuyện đó! Anh tới đi!" Tô Song Song rộng rãi nói, thế nhưng trong lòng đã bắt đầu chảy thành lasagna (một loại mì ống phẳng, rất rộng), kiếp trước đúng là cô thiếu nợ Tần Mặc, cho nên kiếp này phải trả nợ thê thảm như vậy.

"Vết thương này của cô sẽ phải ở lại bệnh viện thêm mấy ngày. . ." Tần Mặc thấy Tô Song Song đồng ý, cuối cùng ngẩng đầu lên.

Tô Song Song vừa nghe mình còn phải ngây ngốc ở lại bệnh viện, liền giật mình, cô lập tức vén chăn lên, kêu la: "Trả phòng! Bệnh viện rất mắc ah! Tần Mặc, anh quên là hiện tại chúng ta có bao nhiêu nghèo rồi hả?"

Tần Mặc nghe Tô Song Song nói là chúng ta, tâm tình vui vẻ trong nháy mắt, chẳng qua dáng vẻ trên mặt vẫn như cũ là một bộ mặt than.

Anh vươn tay ấn Tô Song Song nằm trở lại giường, đắp kín chăn cho cô, bình tĩnh nói ra một câu làm cho Tô Song Song nghe xong cả trái tim cũng đều chảy máu.

"Lúc cô nhập viện, tôi còn chưa bị phá sản, cho nên đã đem toàn bộ số tiền có trong ví đóng tiền viện phí rồi, ừ, đại khái khoảng chừng mười ngày, nếu cô không ở, liền bị thiệt thòi."

"Hả! Anh là cái đồ phá của. . ." Tô Song Song vừa muốn lên án Tần Mặc phá của, nhưng vừa nhìn thấy anh làm bộ dạng đáng thương, câu nói kế tiếp cũng không nói ra miệng.

Về sau mỗi khi Tô Song Song nghĩ tới ngày hôm nay đã cảm giác nhất định là đầu của mình bị đập hỏng rồi, bằng không làm thế nào lại đem ánh mắt mưu đồ bất chính này của Tần Mặc nhìn thành đáng thương kia chứ!

"Ai. . ." Cuối cùng Tô Song Song thở dài nặng nề, thực ra vết thương trên người cô tuy rằng không nặng, thế nhưng rất đau, giống như Đông Phương Nhã đã nói vậy, thần kinh cô rất nhạy với cảm giác đau đớn, nếu có thể ở lại bệnh viện nuôi dưỡng đương nhiên là vô cùng tốt.

Tô Song Song nhìn hình dạng thê thảm của mình một chút, lại nhìn dáng vẻ nghèo túng của Tần Mặc một chút, lập tức cho rằng hai người bọn họ thực sự là người cùng cảnh ngộ, lăn lộn làm sao mà thê thảm như vậy kia chứ.

Thảm thương!

Tô Song Song chợt nhớ tới tên đầu sỏ gây chuyện làm cho cô thành ra thế này, Tô Song Song đưa tay trái ra kéo cánh tay Tần Mặc lại.

"Tần Mặc, Âu Dương Minh đâu? Hiện tại anh ta là Âu Dương Minh không phải cái kẻ bỉ ổi Âu Dương Cẩm kia! Các anh không là gì anh ấy chứ . . ."

"Anh ta bị nhà Âu Dương đón đi." Dường như Tần Mặc không muốn nhắc tới người này, nhất là nhìn thấy Tô Song Song lại có thể lo lắng cho anh ta, càng khó chịu, trực tiếp cắt lời Tô Song Song.

Tô Song Song rõ ràng cảm giác được thái độ cáu kỉnh không yên của Tần Mặc, suy nghĩ một chút tới đủ loại phim truyền hình cô xem từ nhỏ, trong nháy mắt rõ ràng, chắc là cái tên xấu xa Âu Dương Cẩm kia đem Tần Mặc lăn qua lăn lại phá sản, cô lập tức nói sang chuyện khác, không muốn kích thích Tần Mặc nữa.

  Tô Song Song rõ ràng cảm giác được thái độ cáu kỉnh không yên của Tần Mặc, suy nghĩ một chút tới đủ loại phim truyền hình cô xem từ nhỏ, trong nháy mắt rõ ràng, chắc là cái tên xấu xa Âu Dương Cẩm kia đem Tần Mặc lăn qua lăn lại phá sản, cô lập tức nói sang chuyện khác, không muốn kích thích Tần Mặc nữa.


"Việc kia, chìa khóa ở trong túi của tôi, buổi tối anh không có chỗ ở, đi đến. . . chỗ của tôi đi. . ." Nói xong những lời cuối cùng Tô Song Song lệ rơi đầy mặt (nguyên văn: lệ ngưu mãn diện).

Tần Mặc gật đầu, đứng dậy cầm lấy ví tiền trên tủ đầu giường, lấy cái chìa khóa gắn con lợn màu đen ra, Tần Mặc suy nghĩ một chút: "Buổi tối cô muốn ăn gì, tôi làm cho cô."

"Gì?" Tô Song Song vừa nghĩ tới tháng ngày mình bị Tần Mặc nghiền ép, lại nghĩ đến phòng bếp sạch sẽ cái cũng không có của Tần Mặc, trái nhìn một chút lại như nhìn thấy quái thú, thật không phát giác Tần Mặc - cái mặt hàng này còn biết nấu cơm?

"Húp cháo thế nào?" Tần Mặc quơ quơ chìa khóa trong tay, "Tôi về thay quần áo khác, thuận tiện chuyển đồ đạc tới, có chuyện gì cô gọi điện thoại cho tôi."

Tô Song Song nháy mắt mấy cái, gặp Tần Mặc thật muốn nấu cơm cho mình, không biết vì cái gì cô luôn cảm thấy nếu như ăn đồ Tần Mặc làm, nhất định sẽ bị thuốc chết.

Cô vội vàng dùng lực lắc đầu, muốn từ chối lại sợ xúc phạm tới lòng tự trọng của Tần Mặc, nghẹn nửa ngày mới thốt ra một câu: "Tôi thấy không cần, cơm hộp của bệnh viện ăn cũng rất ngon, còn miễn phí, không phiền toái anh làm."

"Tôi làm thử xem, nếu làm được, sẽ đưa tới đây cho cô." Tần Mặc nói xong đứng dậy, nhìn thoáng qua Tô Song Song, xoay người đi ra ngoài.

Anh vừa đi ra, Tô Song Song nhìn chằm chằm ví tiền và 250 đồng mà Tần Mặc đặt lên giường hết sức châm chọc, nắm lấy chăn muốn oa oa khóc lên.

Cô cứ tốt bụng như vậy chứa chấp một người ngạo kiều nghèo túng như tiểu cầm thú? Từ khi nào cô trở nên Thánh mẫu như vậy! Thực sự là lam nhan họa thủy, trực tiếp gieo họa cho cô rồi.

Ngay khi Tô Song Song hối hận ở chỗ này, thì bất thình lình cửa được mở ra, Tô Song Song tưởng là Tần Mặc đã đi rồi còn quay lại, vội vàng thu lại biểu cảm hối hận trên mặt, vừa muốn nặn ra nụ cười, đã nhìn thấy Bạch Tiêu đi vào.

Bạch Tiêu cũng không vào đây, đừng có đùa, hiện tại Tần Mặc giống như cự long đang nổi giận, anh không muốn sống nữa mới dám bước vào địa bàn của cậu ấy, nhìn trộm tài bảo mà cậu ta đã giấu đi. (Lin: rồng có sở thích thu thập và giấu đồ vật quý giá, lấp lánh; ai đụng vào đồ của nó nó sẽ nổi giận => hậu quả tự biết => bạn TM sẽ làm thế lào vs BT.)

"Anh Bạch, anh có chuyện gì sao?" Đối với Bạch Tiêu ít nhiều gì thì Tô Song Song cũng có chút mâu thuẫn, bởi vì cô cho rằng mặt hàng này so với Tần Mặc còn không đáng tin cậy hơn.

Chí ít từ trước đến nay Tần Mặc đều công khai ức hiếp cô trên mặt, Bạch Tiêu này một bụng tâm địa gian trá, không biết lúc nào sẽ bị anh ta tính kế, lại còn đếm tiền cho anh ta nữa đấy.

Bạch Tiêu nhìn Tô Song Song vẻ mặt đề phòng nhìn mình chằm chằm, anh ảo não sờ sờ mũi mình, đây vẫn là lần đầu cảm nhận được ánh mắt như vậy từ một người phụ nữ.

Ánh mắt anh xoay chuyển, vừa nghĩ tới mục đích mình đến đây, cười thầm trong lòng, chẳng qua trên mặt lại tỏ vẻ lo lắng: "Song Song, cô cũng biết Tần Mặc bị phá sản."

Tô Song Song vừa nghe, lập tức nghiêm chỉnh ngồi dậy, gật đầu, nhìn Bạch Tiêu nghiêm túc như vậy, trong lòng cô có chút sợ hãi.

"Bây giờ tôi bị gia tộc ngăn cản, không thể giúp cậu ấy, cậu ấy là một người có lòng tự trọng rất lớn. . . Ai. . . Song Song, cô không biết, trước đó Tần Mặc ồn ào suýt tý nữa đã tự tử. . ."

"Hả!" Tô Song Song vừa nghe tự tử, sợ đến cả người đều căng thẳng, hai mắt mở to nhìn Bạch Tiêu, run run rẩy rẩy hỏi: "Không. . . Không thể nào!"

Có thế nào cô cũng không thể đem chuyện tự tử hèn nhát như thế liên hệ tới người làm việc hung hãn như tiểu cầm thú, thế nhưng vừa nghĩ lại, lại cảm thấy Tần Mặc là người cường thế như vậy, hôm nay cũng trở nên chán nản thế này, làm ra loại chuyện này cũng không phải không thể.

Không biết vì sao, trái tim của cô lập tức trở nên khó chịu, Tô Song Song cúi đầu, rầu rĩ không lên tiếng.

Bạch Tiêu đứng ở cửa thấy Tô Song Song trầm mặc, trong lòng anh rất nóng nảy, cô cho chút phản ứng nào có được không hả! Bạch Tiêu suy nghĩ nên hạ chiêu tàn nhẫn hơn rồi!

"Song Song, Tần Mặc mới từ nước ngoài trở về, người quen chỉ có mỗi mình cô, bỗng nhiên xảy ra chuyện thế này, tôi biết rất bất ngờ, nhưng vẫn muốn nói Tần Mặc sau này liền nhờ vào cô rồi."

"Cô nhất định phải chăm sóc tốt cho cậu ấy, đừng để cho cậu ấy làm chuyện điên rồ, hiện tại tâm tình của nó rất không ổn định, nếu có làm ra chuyện kỳ lạ gì, cô thông cảm cho nó nhiều một chút."

Khi Bạch Tiêu nói những lời này, lại kết hợp với giọng nói bốn năm phần than thở, lộ vẻ đặc biệt lo âu, Tô Song Song nghe được trong lòng cũng theo đó mà khó chịu.

"Ừ, anh Bạch anh yên tâm, Tần Mặc là bạn. . . tôi! Tôi sẽ chăm sóc anh ấy thật tốt!" (Lin: rồi, mẹ đã bị bán và còn rất tình nguyện đếm tiền cho ngừ ta.)

Phải nói trước đó Tô Song Song vẫn còn rất xoắn xuýt hối hận, nhưng bây giờ nghe nói Tần Mặc tự tử không thành, trước mắt cũng không có người quen nào, là người có thể xem là nửa bạn bè của anh như vậy, nếu cô còn ghét bỏ anh, vậy thực sự là ép anh ấy đi vào ý nghĩ trước đó của mình. (Lin: ý là cô mà bỏ mặc là coi như ép ổng đi chết luôn).

Bạch Tiêu thấy Tô Song Song vô cùng nghiêm túc gật đầu, nhìn cô cười cười tán thưởng, chào một tiếng rồi vội vàng đi ra, vừa ra ngoài, anh liền che miệng, tựa vào tường cười đến toàn thân cũng bắt đầu run rẩy.

Chờ đến tối, Tô Song Song nhìn hộp cơm trước mặt mình một chút, vươn chiếc đũa gạt gạt đồ ăn thê thảm không nỡ nhìn, còn có hạt cơm vô cùng cứng rắn ở bên trong.

Tô Song Song lập tức nghĩ nhất định là hộ sĩ trong bệnh viện đố kị mình có một đại soái ca như Tần Mặc ở bên cạnh chăm sóc, cho nên mới chuẩn bị hộp cơm khó ăn như vậy cho mình.

Tô Song Song kêu rên một tiếng, một bên đem hộp cơm thảm không nỡ nhìn này đặt trên đầu giường, một bên cô cầm lấy điện thoại tính toán định gọi cho Tô Mộ cầu cứu.

Mới vừa gọi qua, còn chưa kịp nói gì, cửa liền được mở ra, Tô Song Song nhìn bóng dáng cao lớn của Tần Mặc mang theo cặp lồng giữ nhiệt màu hồng phấn có hình phim hoạt hình đi vào, lập tức trợn tròn con mắt.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro