Chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  "Đứng lại"

Vương Nguyên khẽ quát một tiếng, người đàn ông kia nghe thấy liền quay đầu, đưa ánh nhìn đầy bất mãn đổ về phía cậu. Cậu đứng bật dậy, hành động này quá đột ngột làm cậu bị mất thăng bằng liền đổ người về phía trước, đầu đập vào cằm của anh.

"A" Anh kêu lên đầy đau đớn, nhanh chóng lùi lại vài bước, tay xoa xoa cằm. Anh chớp mắt, mày nhăn lại thành một đường, cúi đầu xuống trừng mắt nhìn Vương Nguyên đang xoa đầu, nghiến răng nói: "Ngốc, rốt cuộc thì cậu muốn làm gì đây?"

 Vương Nguyêncảm giác đại não như bị chấn động, nhẫn nại kìm nén tức giận, ngẩng đầu đối diện với anh, vừa hét lên: "Ngốc cái đầu nhà anh, ta đi không đổi tên, ngồi không đổi họ!Vương Nguyên , anh mà còn gọi loạn, tôi cắn chết anh, cầm thú!"

 Vương Nguyênnói nhanh quá nên không rõ, anh lại vừa bị va đập nên có chút choáng váng, thế nào nghe từ cuối cậu nói "cầm thú" lại thành "TKhải", vẻ mặt trở nên sắc bén trong nháy mắt.

Anh rời tay đang xoa xoa cằm, lạnh lùng liếc nhìn cậu, trong mắt mang theo đầy đủ tức giận, cậu thế mà lại biết tên của anh, còn nói dối là không có mục đích gì để tiếp cận anh?

Anh cất giọng lạnh lùng: " Cậu rõ ràng biết tên của tôi còn dám nói là tiếp cận tôi mà không có mục đích gì sao?"

 Vương Nguyên nghe vậy trong nháy mắt liền ngẩn người, ngẫm lại lời mình vừa nói, cậu khi nào thì nhắc đến tên của anh chứ? ...


Cậu rất nhanh liền hiểu ra vấn đề,  Vương Nguyêntrợn trừng hai mắt, bất chấp cơn đau đầu đang hành hạ, giơ ngón tay chỉ về phía anh, ra sức nhịn cười dò xét hỏi: "Chẳng lẽ anh thực sự tên là cầm thú?"

"??????????" Hiện tại anh mới nhận ra vừa rồi là cậu mắng anh là cầm thú, cậu hoàn toàn không biết tên anh, khuôn mặt lại càng nhăn nhó.

Vương Nguyên nhìn dáng vẻ chết đứng không nói được lời nào của Tuấn Khải, càng không nhịn được buồn cười, liền ôm bụng cười dữ dội, vừa cười vừa nói: "Tên anh thật sự là cầm thú sao?"

Tuấn Khả igiơ tay khẽ vuốt trán, từ khi sinh ra đến giờ, trừ người anh họ và bạn bè của anh bên ngoài, chưa có người nào dám châm biếm và cười nhạo anh như cậu bé trước mắt này. Tuấn Khải thực sự không có cách nào đối phó lại.

Ngay lúc này, anh lại bị một người cậu bébề ngoài đầy vẻ lôi thôi, thoạt nhìn chắc chỉ số thông minh cũng có vấn đề châm biếm, cười nhạo một cách vui vẻ như vậy, thật là tức muốn chết!

"Vương Nguyên?" Tần Mặc đột nhiên phát hiện ra điều gì, vẻ mặt dần thư thái trở lại, sau đó cúi đầu nhìn cậu bé đang chật vật vì buồn cười: "Tên này rất thích hợp với cậu."

 Vương Nguyênhoàn toàn không nghĩ tới tên cầm thú này vừa bị cậu chế nhạo xong lại quay ra khen tên của cậu, ngay lập tức dừng cười, vẻ mặt khó hiểu nhìn anh, nghĩ thầm không biết có phải anh bị kích thích quá hay không, liệu cậu có nên tốt bụng gọi 120 cho hắn?

Người đàn ông lên tiếng giải thích: ''Hai cái nhị, rất phù hợp với hành vi và tính cách trong con người cậu, trước sau đều là nhị." (nhị = ngốc)

Nghe thế, cậu liền hít một hơi thật sâu, chớp chớp cặp mắt to, giận dữ nhìn lại anh, Vương Nguyên  ra sức đè nén tâm tình kích động, thẳng lưng, khẽ nhếch môi đầy trào phúng: "Dù NGỐC cũng tốt hơn là cầm thú!"

Tuấn Khải ngay lập tức nhíu mày, đau đớn ở cằm đã giảm đi nhiều, môi mỏng hé mở: "Tôi tên là Tuấn Khải, không phải là cầm thú. Tôi tự hỏi cậu ngoài hành vi NGU NGỐC của mình, phải chăng chỉ số thông minh của cô cũng có vấn đề?"

Vương Nguyên quả thật rất ngưỡng mộ tên cầm thú trước mắt này, hiếm khi cậu mới gặp được một người quá mức kiêu ngạo như thế, vội vàng chống hai tay lên eo, thẳng lưng ngẩng mặt đối diện anh. Chỉ tiếc là dù cậu ngẩng thế nào, cũng không thay đổi được sự chênh lệch chiều cao của hai người.Khi anh cao 1m85 mà cậu chỉ có 1m76. Cậu vỗ vỗ bụi trên người, trừng mắt nhìn anh, bất đắc dĩ muốn giải thích một chút về chuyện hôm trước:

"Hôm qua là do tôi nhìn thấy chìa khóa anh cắm ngoài cửa nên mới tốt bụng đi vào đưa lại chìa khóa cho anh, nhưng anh lại lấy oán báo ân, đưa tôi vào đồn cảnh sát. Mau xin lỗi tôi đi, tôi sẽ tha thứ cho anh!"

Tuấn Khải nhìn cậu, lạnh nhạt mở miệng: "Nếu là một người hoàn toàn bình thường, nhất định khi trả lại chìa khóa sẽ gõ cửa thông báo trước, đằng này cậu lại cứ thế xông vào. Hành động chả giống ai này của cậu chứng tỏ cô chính là người dị thường. Hay nói cách khác, cậu chính là ăn trộm. Chỉ căn cứ vào hai điểm này thôi, tôi đã có đầy đủ lý do để báo cảnh sát, cho nên vì sao tôi phải xin lỗi cô?"

"!" Đúng là mỗi cầu đều làm cậu tức chết, Vương Nguyên cứng miệng, cắn cắn môi, trong đầu phân tích lại lời nói của anh, cảm thấy lời nói của anh chỗ nào cũng đều có lý, cậu thật không có cách nào phản bác, cậu đúng là sơ suất đã không gõ cửa trước khi vào. Thế nhưng tên cầm thú này, chỉ vì sai sót cỏn con như thế, lại không mảy may suy nghĩ gì, lập tức đưa mình cho cảnh sát, cậu thật không cam lòng, dù anh không biết thương hoa tiếc ngọc, ít nhất cũng nên nhắc nhở cậu trước chứ.

 Vương Nguyêncảm thấy cậu và người đàn ông này cho dù nói tiếp cũng không có hiệu quả, không cần ở đây lãng phí thời gian với anh, liền trực tiếp xoay người đi về phòng.

Vừa đóng cửa lại, cậu lại day dứt không yên: chẳng lẽ cứ thế bỏ qua cho anh, cậu sẽ tức đến chết mất.

Chỉ là ngày hôm qua phải ngồi cả đêm trong sở cảnh sát, giờ cậu đã mệt mỏi rã rời. Cậu dụi dụi mắt, mặc dù không muốn quên, nhưng cuộc sống đâu thể dừng lại, cậu nên nghỉ ngơi thật tốt để còn đối phó với anh.

 Vương Nguyênvẫn luôn tìm cơ hội để báo thù nhưng vẫn chưa có, không nghĩ tới chiều tối ngày hôm đó, trời thương người tốt liền cho cô một cơ hội hiếm có để trả thù.

Lúc chiều tỉnh dậy, cậu liền ra ngoài mua đồ ăn, an ủi tinh thần suy sụp đáng thương của mình. Thật không ngờ mới ra khỏi thang máy, cậu liền trông thấy anh một thân tây trang bảnh bao, dáng vẻ hết sức nghiêm túc, hình như đang có ý định đi đâu đó.

Vương Nguyên không ngừng chớp mắt, đây đúng là cơ hội tuyệt vời để cậu trả mối thâm thù với anh, không chút nghĩ ngợi, ngay lập tức bám theo anh.

Cậu phải bắt taxi đi theo anh, thật là đau lòng, cậu không nghĩ tới anh lại lại đi đến nơi xa như thế, tiền ăn cả tuần của cậu đều dùng để trả tiền taxi rồi.

chỉ vừa phân tâm than thở một chút, vừa tỉnh lại thì liền không thấy anh đâu,Vương Nguyên vội vàng quay đầu tìm kiếm xung quanh, vừa quay đầu lại liền trông thấy anh, nhẹ nhõm thở dài một hơi, len lén đi theo.

Tuấn Khải đứng bên cánh cửa xoay của một nhà hàng xa hoa, đột nhiên quay đầu lại làm Nguyên giật mình, liền trốn sau cột điện cách đó không xa, đang nơm nớp lo sợ thì có người vỗ mạnh lên vai cậu.

Vương Nguyên sợ đến mức tim muốn nhảy ra ngoài, nhanh nhẹn lấy tay che miệng mới không kịp phát ra tiếng thét. Ngay lúc cậu ổn định lại tinh thần quay đầu lại thì trông thấy một bác gái bên cạnh quầy báo, nghi hoặc nhìn cô: "Cháu gái, cháu đang lén lút làm gì thế?"

" Cháu ...Cháu... Bác gái, bán cháu 3 tờ báo ạ!" Cậu nhanh trí rút ra mấy đồng tiền lẻ đưa cho bác gái, bác gái vừa thấy thế, ngay lập tức vui vẻ lấy báo đưa cho cậu: "Bác vừa nhìn liền biết ngay cháu là người tốt mà. Cháu là cảnh sát sao, đang phá án bắt kẻ xấu đúng không? Yên tâm, bác sẽ không nói với ai đâu!"

 Vương Nguyênvội vàng vuốt cằm, lấy ngón tay đưa lên miệng làm bộ dạng không được lên tiếng, sau đó đè thấp âm thanh nói: " Đúng vậy, bác gái, cháu đang muốn bắt kẻ xấu, bác thấy người đàn ông kia không, hắn là kẻ lừa đảo chuyên đi làm hại con gái nhà lành đấy!"

Bác gái vừa nghe lại nhìn theo hướng cậu chỉ, tấm tắc lắc đầu: "Mấy kẻ lừa đảo bây giờ đều đẹp mã như thế sao, cháu nhìn kìa, không phải là hắn lại đang lừa một cô gái tốt nữa chứ?"
 Vương Nguyênnghe thấy, liền quay đầu lại nhìn, hai mắt sáng lên, nhất thời không kìm chế nổi buồn cười.

Thì ra Tuấn Khai đúng là đi hẹn hò, ngay lập tức một kế hoạch nảy ra trong đầu cậu, anh không để cậu sống tốt, anh cũng đừng nghĩ cậu sẽ để anh được thoải mái ...

---------------------------------------------------------------------------------------

cho em xin cái còm men

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro