Chap 7:Cậu vẫn bướng sao?Vậy thì xuống

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



"Thật ra tôi thấy đề nghị này cũng không tệ." 
Tuấn Khải không chút để ý đến Vương Nguyên nói, cậu lại tưởng mình nghe không rõ, mở to đôi mắt nhìn anh. Cậu cảm thấy cuộc nói chuyện này như là anh nói gà, cậu nói vịt, tại sao càng nghe càng không hiểu.

"Gì?" Tâm trạng cậu bây giờ rất kích động, mắt vẫn cố mở thật to, dường như hiện tại đây chính là phương thức duy nhất để cậu bộc lộ sự khiếp sợ trong lòng ra bên ngoài.

Cậu gãi gãi lỗ tai của mình, cậu nghĩ mình đã nghe lầm rồi, nhưng ngay lúc này Tuấn Khải đột nhiên dừng xe ở bên đường, quay đầu sang nhìn cậu, trong mắt đượm vẻ lạnh lùng:

"Cậu đã muốn làm vị hôn thê của tôi, tôi cũng có thể đồng ý."

"..." Vương Nguyên cảm thấy có điểm gì đó bất thường, cậu liền đưa tay lên sờ trán mình, không có sao mà, xem ra không phải do cậu bị ốm đến mức xuất hiện ảo giác. Ngay sau đó, cậu chuyển hướng chụp mạnh tay lên trán của Tuấn Khải, dù chưa cảm nhận được rõ ràng đã bị anh gạt tay ra, nhưng cũng rất bình thường.

"Không nóng? Vậy tại sao anh lại mê sảng gì thế?"

 Vương Nguyênnhìn dáng vẻ nghiêm túc của Tuấn Khải, cho rằng tên cầm thú này nhất định là đã bị cậu kích thích quá độ rồi, chắc chắn tinh thần đang xảy ra vấn đề, trong mắt nhanh chóng hiện vẻ thương cảm.

Cậu suy nghĩ một chút, lựa lời an ủi anh: "Anh đừng tự gây áp lực cho mình quá, yên tâm đi, tôi từ trước đến giờ vẫn luôn tốt bụng sẽ tha thứ cho hành vi tối qua của anh. Sau này tôi cũng sẽ không tìm đến anh để gây phiền toái nữa, nếu anh muốn, tôi còn có thể đi tìm bạn gái anh để giải thích hộ anh."

 Vương Nguyêndứt lời cũng tự thấy bản thân mình thật sự quá cao thượng. Trong mắt Tuấn Khải dần hiện ra vẻ không kiên nhẫn, anh từ trước đến giờ chưa bao giờ muốn nói nhiều, liền đi thẳng vào vấn đề: "Ông tôi bị bệnh, muốn tôi kết hôn, cậu đã phá hỏng hôn sự của tôi, hẳn cũng nên bồi thường lại chứ!"

"!"  Vương Nguyênngàn lần, vạn lần đều không nghĩ tới Tuấn Khải lại vô sỉ như vậy. Rõ ràng là cậu tốt bụng giúp anh ta thoát khỏi người phụ nữ kia, thế nào lại thành cậu là người phá hỏng hôn sự của anh ta?

"Tôi thèm vào! Anh có thể mặt dày hơn nữa không?"

 Vương Nguyêntự ý thức được bản thân vẫn còn đang đi nhờ xe của người ta, hết sức đè nén tâm trạng của mình lại, lời nói đã rất cố gắng uyển chuyển hơn một chút. Thế nhưng tên cầm thú này quả thực đã khiến cậu đạt đến mức giới hạn rồi, Tuấn Khải này thực sự quá bất thường. Nếu không tại sao anh ta luôn để người khác gọi mình là Vương thiếu, không phải Vương thiếu nghe rất giống cầm thú sao, con người này để chỉ số thông minh đi đâu hết rồi.

Tuấn Khải khẽ nhíu mày, giống như không hiểuVương Nguyên  đang nói gì, vừa mở miệng đã đầy sự kích động:

"Tôi thỏa mãn nguyện vọng của cậu, cậu giúp tôi ứng phó ông nội, đối với cậu hay tôi đều có lợi . . ."

"Tôi khi nào thì nói trở thành vị hôn thê của anh là nguyện vọng của tôi ?"

Vương Nguyên kịp thời cắt đứt lời anh, mở to mắt, càng ngày càng không hiểu cách suy nghĩ của Tuấn Khải.

"Vậy tại sao trước mặt Linh Trang cô nói muốn?"

Tuấn Khải không hiểuVương Nguyên , vừa mới rồi rõ ràng chính cậu thiếu niên này còn ôm lấy anh khóc đến thảm thương, ra vẻ không phải là anh thì sẽ không lấy chồng nữa.

Anh cau mày lại: "Như vậy có thể đảm bảo lợi ích cho cả tôi và cậu."

". . ."

Vương Nguyên bây giờ nhìn Tuấn Khải tựa như nhìn một tên dị biệt, cậu rốt cuộc cũng rõ ràng tại sao mình không hiểu lời nói của Tuấn Khải.

Tuấn Khải chắc chắn là tên tự kỷ quá mức, cậu khẽ giật giật khóe miệng, vì để chứng minh suy đoán của chính mình, hỏi một câu: "Tiểu cầm thú, anh có bạn gái bao giờ chưa?"

Tuấn Khải lại tiếp tục cau mày, lạnh lùng liếc nhìn Vương Nguyên: "Tôi nói một lần cuối cùng, tên tôi là Tuấn Khải."

 Vương Nguyênngay lập tức nhận thấy sự nguy hiểm trong lời nói của anh mang, nhất thời nhận ra bản thân đã quên mất tình hình hiện tại, vội vàng điều chỉnh tư thế ngồi nghiêm chỉnh, gật gật đầu:

"Đúng! Đúng! Tuấn Khải! Tôi cần nói thẳng, tôi không muốn làm vị hôn thê của anh!"

Tuấn Khải quay đầu sang nhìn thẳng vào Vương Nguyên, môi mỏng khẽ mím lại. Anh nhìn cậu giống như nhìn một món đồ cổ đang trong lúc thê thảm nhất, anh muốn dự định đem nó mang về cùng thực hiện lợi ích to lớn. Kết quả, món đồ cổ này mở miệng, nó tình nguyện bị hủy diệt cũng không cùng anh về nhà.

 Vương Nguyênnói lại một lần nữa: "Chính xác là như vậy! Thề luôn"

Nói xong lại sợ Tuấn Khải không tin, tưởng rằng cậu nói dối, còn giơ tay lên thề thốt. Lúc này Tuấn Khải không nhìn cậu, chỉ lạnh lùng ra lệnh: "Xuống xe."

"?"Vương Nguyên  không theo kịp tâm tình của Tuấn Khải, liền ngẩn người ra. Anh chậm rãi nhắc lại một lần nữa:

"Cậu đã không phải vị hôn thê của tôi, vậy cậu và tôi không có bất cứ quan hệ nào. Xuống xe."

Xe anh không chở người lạ! Vương Nguyên bị Tuấn Khải làm cho sửng sốt, cực kỳ phẫn nộ, anh nghĩ chỉ một mình cao ngạo được thôi sao.

Cậu hung hăng trừng mắt nhìn Tuấn Khải một cái, than thở một câu: "Thảo nào anh không thể có được bạn gái! Cả đời anh cũng đừng nghĩ tìm được bạn gái!"

Vương Nguyên xuống xe, còn không quên sập mạnh cửa xe, đứng bên đường, nhìn chiếc xe màu đen sang trọng chạy qua trước mặt mình.

Chiếc xe rất nhanh biến mất khỏi tầm mắt của cậu, tâm tình ngay lập tức trở nên khó chịu, liền cúi đầu lục lọi túi áo, dự định gọi xe về nhà.

Nhưng khi thấy trong ví tiền chỉ có vài đồng lẻ thì mới nhớ tới việc mình vừa mới đem tất cả tiền để thuê xe đuổi theo Tuấn Khải, ngay cả vài hào thừa còn lại cũng bị ép mua báo.

Đừng nói gọi taxi , cho dù là xe bus cô cũng không trả nổi!
Vương Nguyên ngẩng đầu nhìn bốn phía, nhất thời khóc không ra nước mắt. Nơi này cách nhà rất xa, đi bộ cũng phải mất hai tiếng.

Cậu không cam lòng giật giật túi áo nhưng căn bản là không có ra thêm đồng nào.Vương Nguyên mờ mịt đứng tại chỗ, tức giận nghĩ: Cái này đúng là tự gây họa thì không thể sống!

 Vương Nguyênvẫn đứng nguyên tại chỗ chờ đợi, hi vọng Tuấn Khải có thể còn chút phong độ đàn ông, sẽ nhanh chóng quay xe về, sau đó ngay lúc cậu vừa ngẩng đầu, ra hiệu bảo mình lên xe.

Nhưng cậu đã đứng đây chờ được mười phút, vẫn chưa thấy Tuấn Khải mà ngay cả một chiếc xe màu đen cũng không có.

 Vương Nguyênđành phải đi bộ, mỗi bước đi đều cố tình giậm mạnh chân để phát tiết buồn bực: tiểu cầm thú, tôi tuyệt đối sẽ không tha thứ cho anh!

Kể cả thế, Vương Nguyên vẫn ủ rũ cúi đầu, miệt mài đi bộ về nhà mình, trong thâm tâm đau khổ đến mức khóc không ra nước mắt.

------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Hê lô friend đừng quên vote nhé. seen nhiều vàoo

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro