Chương 1 : tôi thù anh rồi đấy < tiếp>

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngay sau đó, Vương Nguyên có mặt tại sở cảnh sát chờ thẩm vấn.

Cậu đem hết lời lẽ giải thích rằng mình bị oan, đợi đến khi xem lại băng ghi hình từ camera của khu nhà trọ, sự trong sạch của cậu mới được chứng minh. Lúc cậu về đến nhà đã là mười hai giờ hơn.

Vương Nguyên đứng ở hành lang, nhìn phòng bên cạnh đang đóng chặt cửa, vừa hít vào một hơi thật sâu, ngay sau đó vọt tới trước cửa, dùng phương thức trực tiếp nhất cả hai tay hai chân đập cửa....

Qua vài phút, cửa phòng bên cạnh mới mở ra, vì bất ngờ mà không kịp đề phòng, một cánh tay vung ra, trực tiếp đập vào một bên mặt của người đàn ông.

Không khí xung quanh đột nhiên im lặng, người đàn ông vừa đi ra không nghĩ tới sẽ bị tập kích như thế này, vẫn duy trì tư thế vừa bị đánh, mãi vẫn không có phản ứng.  Vương Nguyên cảm nhận rõ bản thân đang run rẩy, sợ đến ngây người, tay vẫn để giữa không trung chưa kịp thu hồi lại.

"Tôi .... Tôi .... Cái kia ....."  Vương Nguyên  lúc đầu còn nổi giận đùng đùng, thế nhưng bây giờ nhìn nghiêng nửa bên mặt của người đàn ông trước mắt, cậu vô cùng lo lắng mãi không nói nên lời.

"Nếu cậu là vì thu hút sự chú ý của tôi, tốt lắm, cậu thành công rồi!" Người đàn ông đối diện đột nhiên quay sang, trong mắt tràn đầy vẻ không kiên nhẫn.

Anh dùng một bàn tay lau vết máu ở miệng, đồng thời tay kia giữ chặt cánh tayVương Nguyên , động tác vô cùng mạnh mẽ kéo cậu vào trong lồng ngực của mình.

Anh không nghĩ tới mình chính là thiếu gia của tập đoàn Vương thị, đã trốn tới nơi địa phương nhỏ bé này còn có thằng bé bám theo đến tận cửa, thật sự là phiền!Vương Nguyên   bị anh ôm vào ngực trong nháy mắt, cảm giác chẳng khác nào bị đập vào tảng đá bình thường, đau đến nhíu mày, theo bản năng ngẩng lên nhìn anh. Ở khoảng cách gần thế này, cậu nhìn rõ được khuôn mặt anh tuy đầy tức giận nhưng vẫn rất hấp dẫn, nghĩ rằng không biết có phải bản thân đang nằm mơ hay không.

Anh cúi đầu trừng mắt nhìn đứa trẻ  trong ngực mình, đôi mắt mang theo giận dữ chuyển thành không kiên nhẫn, hơi dùng sức siết chặt cánh tay Vương Nguyên , lạnh lùng nhìn cậu: "Cần bao nhiêu tiền thì cậu có thể biến mất khỏi tầm mắt tôi?"

Vấn đề này quả nhiên đã động chạm đến lòng tự trọng của Vương Nguyên , cho dù não có chậm phản ứng thế nào cũng không thể không hiểu.

Cậu dùng hết sức bình sinh đẩy anh ra, có lẽ do dùng sức quá lớn, cả hai người đều bị đẩy lui về phía sau vài bước.

"Anh! Anh! Anh đúng là bệnh thần kinh!" Cả cuộc đời cậu chính là lần đầu tiên gặp phải một người không biết phân rõ phải trái như thế, tức giận nửa ngày mới mắng ra một câu.

Anh mới đầu có chút giật mình, nhưng ngay lập tức khôi phục lại bộ dáng thường ngày, anh đi từng bước về phía trước, dọa  Vương Nguyên sợ hãi cứ thế lui dần về phía sau, đề phòng nhìn anh.

Vương Tuấn Khải lười biếng dựa người vào khung cửa, cũng không hề có động tác nào khác, không chút để ý giương mắt nhìn cậu, mười phần đều không kiên nhẫn mở miệng: "Nói lại, vậy cậu muốn điều gì?"

!!!!!!!!!! Anh đúng là làm cậu không thể chịu đựng thêm được nữa, đối mặt với người đàn ông mặt dày không biết xấu hổ thế này,  Vương Nguyên không thể nhịn được.

Cậu nhanh chóng chạy về phía phòng mình, dùng tốc độ nhanh nhất mở cửa đi vào, ngay sau đó bưng một chậu nước lạnh xông ra ngoài, một lời cũng không nói, trực tiếp hất lên người anh.

Tiết trời cuối thu, cho dù là đang ở trong nhà, nhưng một chậu nước lạnh này dội xuống cũng làm cho Vương Tuấn Khải cảm thấy cái lạnh thấu tâm gan.  Vương Nguyên một tay cầm cái chậu không, một tay xoa xoa thắt lưng, nhìn vẻ mặt kinh ngạc của anh, quần áo ướt sũng dán chặt vào người, trong lòng càng sảng khoái.

Cậu cười, đuôi mắt cong cong, thoạt nhìn cả người đều toát lên dáng vẻ khiến cho người khác yêu thích, nhưng trong lời nói lại có chút khiêu khích: "Tự kỷ là bệnh nặng, phải chữa trị ngay lập tức. Hôm nay thiếu gia ta đây sẽ chữa trị miễn phí cho anh!"

[Hết chương 1]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro