Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Áp lực đè nặng lên người Vương Nguyên ngay lập tức biến mất, cậu vội vàng thở hổn hển, gấp gáp càng khiến quần áo dính chặt vào người, duỗi tay kéo kéo áo khỏi dính vào người một cách vô cùng tự nhiên, còn vảy vảy lên xuống, cứ như làm vậy áo sẽ khô luôn vậy.

Đột nhiên cảm giác thấy không đúng, cô quay đầu, vừa lúc nhìn thấy Tuấn Khải giờ phút này đang nghiêng đầu nhìn cậu, thu hết động tác thô lỗ vừa rồi của cậu vào trong mắt.

Vương Nguyên cố gắng làm ra vẻ bình tĩnh, sau đó đưa tay đang để trước ngực dời lên trên đầu, ra vẻ ngại ngùng vuốt vuốt mấy sợi tóc bừa bộn trên trán.

"Tôi... Tôi thấy người anh rất nóng, hay là để tôi đưa anh đi bệnh viện."

 Vương Nguyênvừa nói vừa chống tay xuống giường ngồi dậy, từ trên cao nhìn xuống Tuấn Khải đang nằm ở trên giường.

Trời bên ngoài đã tối đen như mực, vẫn còn đang mưa to, ánh sáng trong phòng lại mờ nhạt,  Vương Nguyênkhông nhìn rõ nét mặt của Tuấn Khải, cậu vội vàng nhảy xuống giường rồi đi mở đèn.

Sau đó, cậu quay đầu lại, muốn xem tình trạng của Tuấn Khải một chút. Nhưng mắt vừa mới quét đến Tuấn Khải trên giường, liền cảm giác được một dòng nước ấm dâng lên mũi, cậu vội vàng ngửa đầu, cố gắng khiến nó nghẹn trở về.

Không phải năng lực của Vương Nguyên quá kém, mà là tiểu cầm thú trên giường thật sự rất yêu nghiệt.

Tuấn Khải mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng cùng với quần âu cắt may tinh tế càng tôn lên dáng người anh, bây giờ bởi vì hứng nước mưa mà dính sát vào từng khối cơ bắp trên người, quả thật là đúng với câu nói, mặc quần áo thì thấy phẳng lì, cởi quần áo mới biết là 6 múi.

Hơn nữa áo trắng trên người anh càng nổi bật trên ga giường màu đen tạo thành một hình ảnh tương phản, có chút mê người.

Vương Nguyên ngay lập tức nhớ tới ngày trước khi nhìn thấy bộ dáng Tuấn Khải sau khi tắm lộ chỉ quấn hờ một chiếc khăn tắm quanh hông, cứ như một nam nhân ngư làm cho người ta mê muội.

"Không cần."

Tuấn Khải vừa nghe đến hai từ bệnh viện, liền bất mãn nhíu mày, bởi vì sốt cao mà giọng nói trở nên khàn khàn, ai nghe xong đều nhận ra tình trạng hiện giờ của anh không tốt lắm.

 Vương Nguyênthở dài, nghĩ thầm tiểu cầm thú thật đúng là lắm chuyện, lớn như vậy mà vẫn sợ đi bệnh viện.

"Cậu có thể đi ra ngoài."

Tuấn Khai nói xong liền đưa tay che mắt lại, lần này anh cảm thấy đầu mình vô cùng choáng váng, ý thức được bệnh tình đang xấu đi, liền đưa tay mò lấy điện thoại di động trong túi áo, gọi cho bác sĩ riêng của mình.

Nhưng vừa mới lấy điện thoại ra, không hiểu nghĩ thế nào anh lại ném qua một bên. Bây giờ mà gọi cho bác sĩ riêng, ông nội cũng sẽ biết anh ở đâu ngay lập tức, với tình trạng anh lúc này, chỉ sợ sẽ bị bắt mang về luôn.

"Anh chẳng lẽ thiếu nợ ai đó nên sợ bị người ta bắt mang đi?"

 Vương Nguyênvẫn đứng ở cửa nhìn một loạt các động tác của Tuấn Khải, trông anh giống như đang muốn che giấu điều gì.

Tâm trạng của Tuấn Khải lúc này vô cùng hỗn loạn, trên người cảm giác như đang bị thiêu đốt, nhưng sau đó lại thấy vô cùng lạnh lẽo. Anh khẽ run rẩy, ngay cả lời cũng chẳng muốn nói.

 Vương Nguyênlà điển hình cho mẫu người trong ngoài bất nhất, bên ngoài mặc dù lời nào nói ra cũng rất chua ngoa nhưng thâm tâm bên trong lại vô cùng mềm yếu. Cậu căn bản không muốn xen vào cuộc sống của anh, nhưng nhìn anh nằm trên giường khổ sở, đến hít thở cũng nặng nề khó khăn, cuối cùng lại không đành lòng.


  Cuối cùng cậu đành thở dài, chỉ có thể quay trở lại, trực tiếp duỗi tay ra nắm lấy áo Tuấn Khải, bắt đầu cởi xuống từng nút.

Tần Mặc cảm thấy người mình bị đụng chạm, liền mở mắt ra, ánh đèn chói lọi khiến anh tỉnh táo không ít, thấy Vương Nguyên đang đỏ mặt cởi áo của anh!

"Cậu đang làm gì?"

Tuấn Khải gầm nhẹ một tiếng nhưng bây giờ cả người đều chẳng có chút sức lực nào, căn bản không đủ để dọa Vương Nguyên vốn đã quá quen với sự lạnh lùng của anh.

 Vương Nguyênnhìn Tuấn Khải bây giờ giống như con thỏ trắng không có chút đe dọa nào, cong môi cười, tâm trạng trong nháy mắt vui vẻ hơn nhiều. Nếu không phải bộ dáng anh lúc này thật sự là quá đáng thương, cậu khẳng định sẽ làm khó anh một chút.

Vương Nguyên gạt tay anh ra, đem áo ngoài cởi xong, lại bắt đầu dời lên nửa tay áo còn lưu lại trên người Tuấn Khải.

Bây giờ Tuấn Khải mới phản ứng kịp, dù cả người đang phát sốt chẳng có chút sức lực nào, cũng không phải không có cách với Vương Nguyên. Anh mạnh mẽ ngồi dậy muốn phản kháng.

Thế nhưng anh ngồi dậy lại giúpVương Nguyên  dễ dàng kéo áo anh xuống.
Tuấn Khải vừa ngồi dậy, Vương Nguyên trực tiếp nắm lấy nửa vạt áo còn lại, hướng lên trên lôi kéo, đem nửa tay áo trên người Tuấn Khải kéo xuống.

Tuấn Khải bất ngờ không kịp phản ứng, kinh ngạc một lúc, đến khi áo trên người bị cởi hết, anh vẫn ngây người ra, rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào!

Tuấn Khải ngồi trên giường, hơi ngẩng đầu, nhìn Vương Nguyên hai tay cầm lấy áo anh với vẻ mặt đắc ý, đôi mắt vốn lạnh như băng giờ phút này le lói một chút ngơ ngác.

Vương Nguyên sau một hồi lăn qua lăn lại cả người cũng toát mồ hôi. Rốt cuộc cũng thành công lột sạch quần áo nửa người trên của Tuấn Khải, cậu liền thở phào một cái, hoàn toàn không để ý mình đang vô cùng thỏa mãn.

Đến khi cậu nhảy xuống giường, cúi người muốn cởi nốt quần của anh thì mới nhận thức được có điều gì không đúng, cậu ngẩng đầu lên vừa đúng lúc chạm phải ánh mắt của Tuấn Khải.

Lần đầu tiên cậu bắt được kinh ngạc trong mắt của anh, cùng với bộ dáng bị dọa sợ tới ngây người này khiến tay cậu đang đặt bên hông Tuấn Khải run lên, trực tiếp ngồi thụp xuống trên mặt đất.

Cậu không dám nhìn thẳng vào mắt anh, Vương Nguyên liền cúi đầu nhìn xuống sàn, nhưng vừa mới nhìn xuống, tầm mắt lại lướt qua mấy khối cơ bụng rắn chắc của Tuấn Khải, làm cậu nhất thời cảm thấy mình như sắp bị mất máu.

"Quần áo trên người anh bị ướt, nếu không cởi... cởi ra, thì bệnh sẽ càng nặng hơn..."

 Vương Nguyênchột dạ lắp bắp .

Nói xong cậu nhất thời cảm thấy bản thân vô cùng uất ức, rõ ràng cậu là đang đóng vai người tốt, như thế nào lại cảm thấy như đang làm chuyện gì rất hèn hạ!

Tuấn Khải nhắm mắt lại, anh đưa tay vuốt mấy sợi tóc ẩm ướt tán loạn trên trán, cúi đầu nhìn Vương Nguyên đang ngồi trên sàn, cũng không biết nói gì.

Anh cảm thấy như bị đánh bại, cũng không còn muốn cậu đuổi đi, mà đưa tay chỉ vào tủ quần áo:

"Bên trong có quần áo khô."

Vương Nguyên vừa thấy Tuấn Khải chủ động mở miệng xua đi bầu không khí xấu hổ, vội vàng đứng dậy, bởi vì động tác quá nhanh mà bước đi không vững liền ngã về phía trước.

Tư thế này thật vô cùng xấu hổ,  Vương Nguyênđặt Tuấn Khải ở dưới thân, cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng trên thân thể của anh, chỉ hận không có cái lỗ nào để chui xuống.

Cậu cẩn thận mở mắt, sau đó xấu hổ cười nhìn Tuấn Khải, nhanh chóng chống tay đứng dậy, không quên kéo chăn lại đắp lên người Tuấn Khải.

"Anh! Tự anh cởi quần của mình đi!"

Vương Nguyên không lịch sự hét lên một tiếng, xong hết mới cảm thấy lời nói của mình có vẻ không ổn, côậuvội vàng xoay người lại, tự cho phép mình bỏ qua ánh mắt khinh bỉ của Tuấn Khải, đi đến tủ quần áo cầm lấy một bộ quần áo sạch sẽ.

Vương Nguyên mở tủ quần áo, thấy bên trong chỉ có hai màu đen trắng thì không kìm được giật giật khóe miệng, suy nghĩ một lát liền lấy một bộ áo ngủ ở phía trên ra.


Cậu đang muốn xoay người lại đưa quần áo cho anh thì đột nhiên nghĩ đến một vấn đề về nội y bên trong của Tuấn Khải?

Suy nghĩ mất vài giây,  Vương Nguyêncũng tự cảm thấy đầu óc mình đen tối, vội vàng lắc đầu, nhưng cũng không kìm được băn khoăn.

Cậu đã giúp thì phải giúp đến cùng chứ? Vương Nguyên đấu tranh nội tâm xong, sau đó ngồi xuống mở ngăn kéo phía dưới ra, nhìn những chiếc quần nhỏ được xếp chỉnh tề thành từng hàng ở bên trong, thực sự cảm thấy rất bối rối.

Cậu không biết nên cầm bằng tay trái hay là tay phải, hay là dùng cái gì móc vào rồi đưa cho Tuấn Khải, anh sẽ không nổi giận với cậu chứ?

Cuối cùng Vương Nguyên đành cắn môi, dứt khoát lấy một chiếc ra, sau đó chạy đến bên cạnh Tuấn Khải, ném hết tất cả vào người anh, rồi quay đầu lại.

"Anh thay quần áo đi!"

Vương Nguyên quay lưng lại với Tuấn Khải, xấu hổ mở miệng. Vì trò đùa của cô mà khiến Tuấn Khải phát sốt làm cô cắn rứt lương tâm, lại còn phải hầu hạ anh!

Nghe thấy tiếng thay quần áo ở đằng sau, Vương Nguyên chán nản nghịch mấy đầu ngón tay của mình, nhìn cô ngẩn người nhưng thật ra trong thâm tâm lại đang dậy sóng!

Cậu rất đau khổ không thể hiểu được, tại sao mỗi lần muốn chỉnh anh đều đưa đến kết quả ngược lại, người phải chịu thiệt lại là cậu!

"Cậu có thể đi được rồi."

 Vương Nguyên vẻ xem thường.

Tuấn Khải hiện tại, bản thân mình còn lo không nổi, vẫn còn ra vẻ giả bộ muốn đuổi cậu đi.

Tuấn Khải thay xong quần áo ngủ, liền dựa lưng vào đầu giường nghĩ ngợi, gương mặt đỏ ửng vì sốt cao cùng với mái tóc ướt rũ xuống trước trán, khiến người khác không hiểu rõ được suy nghĩ của anh lúc này.

Dáng vẻ bệnh tật yếu đuối dễ dàng để người ta làm khó như thế này thật sự khiến choVương Nguyên  cảm thấy dễ chịu.

Cậu thật ra đã nghĩ đến việc không cần phải để tâm đến anh, nhưng trong thâm tâm lại luôn sợ nếu cậu cứ bỏ mặc, biết đâu đến ngày mai có thể anh sẽ bị biến thành kẻ ngốc vì sốt cao cả đêm mất.

Mặc dù hai người đều không ưa gì nhau, nhưng cậu cũng không nhẫn tâm đến mức trơ mắt đứng nhìn nửa đời sau của anh bị hủy hoại.

Thật ra tất cả đều do Vương Nguyên suy nghĩ nhiều, Tuấn Khải chỉ đang suy nghĩ xem có nên gọi cho bác sĩ riêng đến xem bệnh tình của anh.

"Anh yên tâm, tôi sẽ không mặc kệ anh ở lại một mình đâu!"

Vương Nguyên vừa nghĩ tới cậu đúng là người tốt, biết lấy ân báo oán, cảm thấy bản thân vô cùng cao thượng.

"Anh cũng không cần phải ngại đâu."

Trong lòng cậu lại âm thầm bổ sung một câu, ân oán của chúng ta, chờ anh khỏi bệnh rồi tính tiếp! Quân tử là sẽ không lợi dụng lúc người khác yếu thế để bắt nạt!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro