143-146

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 143

Ánh nắng mùa xuân ấm áp chiếu vào khu rừng cây hoa đào này, những cánh hoa đào hồng nho lần lượt như cơn mưa rì rào rơi xuống, ngay cả gió cũng khiến người ta say mê đến thế, càng huống chi rằng người yêu đang ôm trong lòng?

Tâm trạng của Hoắc Nhất Hàng vui mừng đấy, ở cái không gian rộng rãi như thế, cơ thể càng tự do hơn, anh đương nhiên không hề do dự lựa chọn đem nhiệt tình của mình đều chăm chú lên người của Vân Khuynh.

"Khuynh Khuynh, anh yêu em!" Mỗi một lần hôn Vân Khuynh, Hoắc Nhất Hàng đều nói như thế, giọng nói khàn trầm, tình ý tràn đầy, hình như muốn đem toàn bộ tình yêu của cả đời đều nói ra.

Xác định được tâm ý của bản thân với Hoắc Nhất Hàng, Vân Khuynh cũng nhẹ nhõm lòng xuống, oán và hận khiến người ta đau khổ, yêu lại khiến người ta vui vẻ, nhẹ nhàng và thoải mái.

Trong cảm giác tuyệt đẹp như thế, Vân Khuynh không những không từ chối nụ hôn của Hoắc Nhất Hàng, còn chủ động dang tay ôm lấy cổ anh, bắt đầu đáp lại anh.

Lời đáp lại như thế khiến Hoắc Nhất Hàng càng nhiệt huyết sôi sục, nụ hôn nóng rực từng một cái lại một cái hôn lên môi của Vân Khuynh, nhưng lại từ từ không vừa ý sự quấn quýt giữa lưỡi và môi, thế là đem nụ hôn cháy bỏng hôn lên khuôn mặt thuần khiết, trên cổ thon dài trắng mút, trên xương đòn tinh tế của Vân Khuynh, và tiếp tục hướng xuống......

Nhưng lại gặp phải trở ngại về y phục, thế là, anh một bên tiếp tục hôn Vân Khuynh, một bên đưa tay ra, nhanh gọn cởi y phục của Vân Khuynh ra.

Phần trên tháo được một nửa, gió thối thoáng qua, Vân Khuynh cảm giác được cơn lạnh, tỉnh táo lại, vội vàng nắm lấy tay của Hoắc Nhất Hàng, "Đừng, còn ở bên ngoài."

"Bên ngoài thì sao?" Hoắc Nhất Hàng giọng nói khàn khàn, hơi thở hơi gấp hỏi, sự nóng rực trong mắt một nửa cũng chưa vơi đi.

"Bên ngoài......cái đó......bất cứ lúc nào cũng sẽ có người qua đến." Vân Khuynh ngoảnh đầu qua, nhìn sang xung quanh, đôi má đỏ bừng lên, còn kiều diễm động lòng hơn cánh hoa đào.

Hoắc Nhất Hàng còn tưởng Vân Khuynh là vì chuyện gì khó xử rồi, không nghĩ đến là do ngượng ngùng, sợ người khác thấy được.

Anh ngã người xuống, ghé sát vào tai Vân Khuynh cố ý trêu ghẹo cô, "Khuynh Khuynh, em trước đó không phải chê bai anh quá nghiêm túc rồi sao? Anh không mấy dễ dàng nắm bắt được một cơ hội không nghiêm túc, em tại sao còn ngượng ngùng? Thật ra, có người chẳng phải càng tốt sao, càng kích thích......"

"Không muốn!" Vân Khuynh lập tức đưa tay đẩy Hoắc Nhất Hàng ra, "Chuyện này làm sao có thể cho người khác thấy được chứ? Em không muốn, anh mau dậy đi, em......em định về nhà."

Trong chuyện tình của nam nữ, cô vốn dĩ rất nghiêm chỉnh, không đùa được như thế, vừa nãy bị sự quyến rũ của anh làm mê hoặc, mới hôn nhau với anh, nhưng bây giờ cô đã tỉnh táo rồi, cô ngượng ngùng không muốn tiếp tục nữa, đặc biệt, anh không ngờ còn hi vọng người ta qua đây trông thấy?

"Nhất Hàng, em nhất thiết nghiêm túc nói với anh, có thứ tương đối cái gì đó......uhm, những cách hơi khẩu vị nặng chút em không có cách nào chấp nhận được thật, em càng không thích có người vây đến xem, em cảm thấy đây là vấn đề nguyên tắc!"

Vân Khuynh là giận thật rồi.

Hoắc Nhất Hàng khẩn trương giải thích, "Khuynh Khuynh, anh vừa nãy là đùa với em thôi, khu rừng cây hoa đào này là tài sản tư nhân, anh đã hỏi thăm qua chủ nhân rồi, sẽ không có người đến vây xem chúng ta đâu.

"Không có người đến đây thật?" Vân Khuynh vẫn còn có chút hoài nghi.

"Đương nhiên." Hoắc Nhất Hàng khẳng định nói.

Vân Khuynh lại không yên tâm nhìn vào xung quanh, xung quanh ngoài cây đào và tiếng chim kêu, đều là yên tĩnh đấy, hơn nữa chiếc xe dừng ở sâu trong khu rừng hoa đào, bất kể nhìn sang hướng nào đi chăng nữa, để là những cây hoa đào, đúng thật không có nửa hình bóng con người nào.

Nhưng......

"Cho dù là không có người đi qua cũng không được, vẫn còn trời nhìn, đất nhìn, những cây đào nhìn vào chúng ta......" Vân Khuynh vừa nói, ngẩng đầu lên, nhìn thấy Hoắc Nhất Hàng có chút không vui, trong lòng tức thời lại cảm thấy bản thân như thế sẽ phá hoại sự hứng thú của anh.

Cũng đúng, nhiệt tình đang dang dở bị một gáo nước lạnh dập tắt cảm giác khẳng định là chẳng vui tí nào, anh trước đó còn nói qua đàn ông ở mặt đó không được nhịn, không thì sẽ bị bệnh đấy.

Vậy làm sao đây?

Ánh mắt của cô nhìn thấy chiếc xe ở một nơi không xa, mặt lại càng đỏ bừng hơn, "Cái đó......không thì, chúng ta đổi chỗ?"

"Uhm?" Hoắc Nhất Hàng có chút nghi hoặc dõi theo ánh nhìn của Vân Khuynh nhìn qua đó, hơi hơi ngây người chút, tức thì, cong mép miệng lên đầy mê hoặc.

Anh đương nhiên cũng biết được tính cách của Vân Khuynh ngại ngùng, không dễ dàng chấp nhận cách tình ái như thế, anh cũng chỉ là thử thôi, cô không đồng ý, anh đã chuẩn bị như thế là đủ rồi, không nghĩ đến cô lại mang đến cho anh một kinh ngạc đến thế.

"Đổi một chỗ khác? Đổi chỗ nào?" Hoắc Nhất Hàng đứng dậy, tiện tay kéo Vân Khuynh từ dưới đất đứng dậy, phủi phủi những cánh hoa rụng trên người cô, "Hay là, Khuynh Khuynh dẫn anh qua đó?"

"Anh......anh biết đấy......" Vân Khuynh hận không thấu muốn đưa mặt giấu đi, lại gắng sức nhìn vài lần vào chiếc xe.

Anh cứ nhìn vào cô, cô không tin là anh không hiểu ý của cô.

Nhưng nhưng Hoắc Nhất Hàng là cố ý đã hiểu còn giả hồ đồ, "Khuynh Khuynh, em không nói, anh làm sao biết được?"

Anh đưa tay về hướng Vân Khuynh, "Em dẫn anh đi đi."

"Anh......anh cố ý hả! Em không nói chuyện với anh nữa." Vân Khuynh giả vờ giận dỗi, ngoảnh người đi về hướng chiếc xe, nhưng Hoắc Nhất Hàng lập tức nắm lấy tay cô, cũng gọi là bị cô dẫn đi rồi.

Đến bên chiếc xe, Vân Khuynh định mở cửa xe bước vào, tay Hoắc Nhất Hàng vừa dùng sức, cơ thể của Vân Khuynh bị ép buộc quay mặt qua đây, anh lập tức ngã người về trước, một tay chống lên xe, một tay ôm lấy eo Vân Khuynh, sát người vào, hai người cách nhau rất gần rất gần, gần đến hơi thở của hai người cũng hòa q quyện vào nhau, gần đến có thể nghe rõ ràng nhịp tim đập của đối phương.

"Khuynh Khuynh là muốn cùng anh làm ở trên xe đó! Anh còn tưởng Khuynh Khuynh ngượng ngùng, lúc đầu định tha cho Khuynh Khuynh lần này, không nghĩ được Khuynh Khuynh lại không chịu tha cho anh." Hoắc Nhất Hàng cười, trong mắt toàn là sự dịu dàng tràn đầy.

"Hả?" Vân Khuynh lại hận đến muốn trở về thời khắc trước đó, đem toàn bộ lời nói của mình thu về hết.

Thì ra, anh đã chuẩn bị từ bỏ rồi, vậy tại sao còn làm ra cái bộ mặt giận dữ như thể, khiến cô hiểu lầm tưởng rằng anh không hài lòng, đây mới lấy hết can đảm yêu cầu đổi chỗ......

"Không có không có," Cô khẩn trương nói, "Em cực kì cực kì tình nguyện tha cho anh, vậy bây giờ chúng ta về nhé!"

"Bây giờ mới nói tha cho, muộn rồi!" Hoắc Nhất Hàng mỉm cười nói, "Khuynh Khuynh, không chỉ em rất muốn, anh cũng rất muốn."

Muốn cái gì? Vân Khuynh một giây đã hiểu được.

Nhưng cái gì gọi là cô rất muốn, rõ ràng là anh muốn, cô mới......

Cô muốn phản bác lại, nhưng không còn cơ hội thật, tại vì, Hoắc Nhất Hàng lại một lần hôn chặt lấy đôi môi của Vân Khuynh, cô rất nhanh bị anh hôn đến mơ hồ, đợi đến lúc tỉnh táo, người đã ở bên trong xe, mở miệng chỉ còn là tiếng kêu rên vui vẻ......

Xe của Hoắc Nhất Hàng là có cải tổ qua, khối lượng 2050kg, trong xe rất thoải mái, có một cái kính trên nóc xe rất lớn và bốn mặt cửa sổ, sau khi đóng lại, từ bên trong có thể nhìn được bên ngoài rõ ràng, nhưng từ bên ngoài lại không thể nhìn được bên trong.

Vừa mới bắt đầu chưa bao lâu, Vân Khuynh vẫn còn căng thẳng chú ý nhìn vào tình hình bên ngoài cửa sổ, nói sao thì cho dù bên ngoài nhìn không được bên trong, nhưng chiếc xe nặng như thế dao động lên xuống, chỉ cần là người thành niên, đều đoán được bên trong xảy ra chuyện gì.

Nhưng, rất lâu đều không phát hiện được bóng người nào, cô mới có thể nhẹ lòng chút, cộng thêm khí thế của Hoắc Nhất Hàng vừa mãnh liệt lại vừa nhiệt liệt, cô chỉ là nghĩ nghĩ thứ khác cũng không thể được.

Sau đó, dứt khoát cái gì cũng không nghĩ, chỉ nhìn lên bầu trời trên nóc xe, gần như cách rất là gần, lại gần như trời xanh mây trắng cách rất xa, ở bên Hoắc Nhất Hàng, một lần lại một lần nữa chạm đến đỉnh cao cực kì......

Không biết qua được bao lâu, môn "vận động" đặc biệt này mới tuyên bố kết thúc, có lẽ là trong cảnh tượng lãng mạn như thế tinh thần sẽ trở nên tốt hơn, thể lực của Hoắc Nhất Hàng cũng thay đổi khá tốt, Vân Khuynh bị anh "đày đọa" đến cả người mệt lã, sau kết thúc, càng mệt mỏi đến một ngón tay cũng không muốn động đậy nữa.
Hoắc Nhất Hàng trái lại càng tinh thần tràn đầy, anh lấy khăn giấy, xử lý sạch sẽ trên người Vân Khuynh, mặc lại áo đầm cho cô trước, rồi mới xử lý sạch sẽ trên người mình, sau đó để Vân Khuynh nằm vào trong người mình nghỉ ngơi, mở cửa kính trên nóc xe ra, hai người ấm áp phơi ánh nắng mặt trời.
Hoắc Nhất Hàng nắm lấy đôi tay nhỏ nhắn của Vân Khuynh vào bàn tay to của mình, vẫn thấy được vết tích trên cánh tay cô, đó là vết thương lần trước sau khi bị đám người Vương Bưu khóa tay lại mà để lại, anh thoa thuốc tốt nhất cho cô, nhưng vẫn để lại vết sẹo, cần thời gian để phai nhòa.

May là những chuyện đó đã qua, đám người tổn thương cô, cũng nhận được trừng phạt thích đáng.

Tiếp đó, nên tới hôn lễ của bọn họ, sau đó, kế hoạch sinh đứa con.
Nghĩ đến đây, Hoắc Nhất Hàng lại nghĩ đến, vừa lúc này làm với Vân Khuynh, không hề sử dụng bất kì biện pháp ngừa thai nào, chắc không như thế mà có chứ?

Nghĩ như thế, Hoắc Nhất Hàng lại cười nhẹ một tiếng.

"Nhất Hàng, anh cười gì đó?" Vân Khuynh ngoảnh đầu lại, ngẩng đầu nhìn vào Hoắc Nhất Hàng, "Có chuyện gì vui sao?"

"Tạm thời không có," Hoắc Nhất Hàng trả lời, "Anh chỉ là đang nghĩ, biểu hiện vừa nãy của chúng ta không tồi, có khi nào vì thế có kết tinh của tình yêu không."

Kết tinh của tình yêu?

Vân Khuynh ngây người một hồi, mới hiểu ra là, Hoắc Nhất Hàng nói cô có khi nào vì thế có thai không.

Trong lòng cô có chút hoang mang, cô vẫn chưa chuẩn bị tâm lý có con đấy.

"Vậy chúng ta khẩn trương đi mua thuốc tránh thai uống?" Vân Khuynh nóng vội nói.

Hoắc Nhất Hàng đôi mày hơi cau lại, cô muốn mua thuốc uống? Cô......không muốn sinh con với anh sao?

Tâm trạng vui vẻ như thế bị câu nói này của Vân Khuynh, liền tiêu tan hết.

Nhưng ở giây phía sau, Vân Khuynh lại nói, "Không được! Không thể uống thuốc, lỡ như đứa con đó đến thật, em làm sao nhẫn tâm giết chết nó?"

"Khuynh Khuynh, em thíc trẻ con không?" Hoắc Nhất Hàng hỏi.

Vân Khuynh im lặng một hồi, không hề trả lời trực tiếp câu hỏi của Hoắc Nhất Hàng, mà là nói, "Lúc em còn nhỏ, thì đã đi theo bà nội, xung quanh không có nhiều đứa trẻ, sau này, sau khi Vân Bính Hoa và Tô Tương đưa Dương Liễu rước đến Vân gia, cô ta được tính là một đứa trẻ chứ, đứa trẻ nhỏ hơn em một chút, ấn tượng của em về trẻ con, chỉ là mưu kế đầy bụng của Dương Liễu, ô uế đầy miệng và kiêu ngạo tàn độc, em biết không phải mỗi một đứa trẻ nào đều ở lúc nhỏ đã mưu kế nham hiểm và thâm độc như thế, nhưng em không thể không thừa nhận, cô ta mang cho em nỗi ám ảnh vẫn còn tồn tại."

"Nhưng Dương Liễu hôm nay sẽ bị tử hình rồi!" Hoắc Nhất hàng nói, "Không lẽ em định mang nỗi ám ảnh của cô ta suốt đời sao?" uy?

Chương 144

"Khuynh Khuynh, Dương Liễu là Dương Liễu, em là em, đứa con cô ta sinh ra ba ruột không rõ, chết bi thương, nhưng đứa con em sinh ra khẳng định không phải thế!"

Hoắc Nhất Hàng kiên nhẫn và ôn hòa nói với Vân Khuynh, "Khuynh Khuynh, Dương Liễu nham hiểm, ác độc, em thì quang minh, lương thiện, đứa con của em và anh, nhất định sẽ trở thành người ưu tú nhất cũng là người ấm áp nhất trên đời này! Em phải tin tưởng bản thân, cũng tinh tưởng anh, được không?"

"Nhất Hàng, anh căng thẳng rồi," Vân Khuynh nở một nụ cười mỉm trên mặt, nói tiếp, "Anh không cần lo lắng, em không hề xem thường bản thân, cũng không hề không tin tưởng anh, em chỉ là vẫn chưa có tâm lý chuẩn bị thôi.

Môi trường từ nhỏ đến lớn đã tạo ra ảnh hưởng rất lớn với em, em cũng đang cố gắng tiêu diệt ảnh hưởng này, nhưng rất đáng tiếc, đây không phải thời gian ngắn có thể làm được, em sẽ tiếp tục nỗ lực.

Anh yên tâm, nếu như có con thật, em sẽ không bỏ nó đâu, nếu như không có, em cũng sẽ cố gắng điều chỉnh tốt tâm thái của em, cho dù là vì không phụ lòng sự tương ngộ tương tri của chúng ta, em cũng sẽ sinh một đứa con thuộc về chúng ta."

"Em nói như thế, anh mới yên tâm," Hoắc Nhất Hàng nói, đem Vân Khuynh ôm vào lòng càng chặt hơn, "Khuynh Khuynh, anh vẫn luôn muốn cám ơn duyên phận để chúng ta gặp nhau, anh đến không đủ sớm, may mà vẫn không muộn, ngày xưa, chỉ có mẹ ruột là người thân yêu của anh, bây giờ, có em rồi, cuộc đời còn lại của anh, có mẹ ruột, có em, có đứa con của chúng ta, cũng mãn nguyện lắm rồi."

"Em cảm thấy câu nói này của anh nói đến bản thân già rồi," Vân Khuynh cười cười, nói, "Cuộc đời phía sau còn dài lắm, anh tốt với em, em cũng sẽ tốt với anh."

Hình như từ lúc sau khi gặp được Hoắc Nhất Hàng, cô không còn tồi tệ, xui xẻo, bi thương như thế nữa rồi, cô trong bất giác ỷ lại người đàn ông này, thích người đàn ông này, chỉ cần anh không ruồng bỏ cô, cô quyết định cả đời này, chỉ có anh thôi!

Vân Khuynh và Hoắc Nhất Hàng đều tưởng rằng, ám ảnh sẽ như thế đi qua, tương lai, chỉ cần nghĩ theo hướng tuyệt đẹp, tất cả những chuyện tốt, đều sẽ xảy ra.

Trái lại, trên thế gian này chuyện không như ý trong mười cũng có một vài, cứ trong lúc con người không hề đề phòng, liền đả kích một cách tàn nhẫn!

Ngắm hoa đào xong, Hoắc Nhất Hàng liền lái xe đưa Vân Khuynh về đến Quân Tỉ sơn trang, hôn lễ của bọn họ sẽ tổ chức tại "biệt thự Hoắc gia" được xây dựng trên nền tảng là nhà tổ Vân gia, hai ngày nay phải chuyển nhà, bố trí cũng phải bắt đầu làm, Hoắc Nhất Hàng liền qua bên đó sắp xếp.

Hoắc Thành Quân đi qua bên Hoắc Nhất Hàng sắp xếp hành lý, Vân Khuynh cũng bắt đầu sắp xếp hành lý ở nơi cô ở.

Lúc bốn giờ rưỡi chiều, chuông di động của Vân Khuynh reng lên, Vân Khuynh đặt đồ trên tay xuống chạy qua đó, nhìn thấy là cuộc gọi của Tống Tây Hoa, liền ấn nút bắt máy, sau đó đi đến trước chỗ hệ thống cửa khóa, mở cánh cửa ở dưới lầu ra.

"Tây Hoa, các anh đến lầu dưới chưa? Em đã mở cửa cho anh rồi, em đi dọn đồ tiếp đây, cửa phòng em cũng đang mở, các anh một lát có thể vào thẳng được rồi." Vân Khuynh nói với di động.

Lúc bữa trưa, Tống Tây Hoa gọi điện thoại, nói anh và Giang Mạc Thần chiều sẽ qua giúp đỡ, Vân Khuynh nhận được điện thoại của Tống Tây Hoa, liền đoán là bọn họ ở dưới lầu, nhưng cửa khóa không bước vào được.

Bên đầu dây bên kia không có âm thanh truyền đến, mà là cúp trực tiếp.

Vân Khuynh có chút nghi hoặc nhìn vào di động, lời nào cũng không nói mà cúp máy đi, Tây Hoa hình như không có thói quen như thế?

Cô không nghĩ ngợi nhiều, chỉ đem di động tùy ý để vào túi áo, liền tiếp tục bận rộn.

Vài phút sau, Vân Khuynh đang đặt đồ vào vali, sau lưng truyền đến một mùi mồ hôi, cô mỉm cười quay đầu nói, "Tây Hoa, Mạc Thần, ai chạy đến đổ cả người mồ hôi thế......"

Lời nói của Vân Khuynh chỉ nói một nửa, liền câm lặng ngay.

Tại vì, người đứng trước mặt cô, không phải là Tống Tây Hoa và Giang Mạc Thần, mà là một người mặc bộ đồ giao hàng, đội nón và khẩu trang, nhân viên giao hàng thân hình nhỏ con?

"Cậu là ai? Cậu làm sao vào đây?" Vân Khuynh căn bản không quen biết nhân viên giao hàng này, hơn nữa cô gần đây cũng không hề mua qua những món đồ mà cần đến nhân viên giao hàng, huống chi là có nhân viên giao hàng nào mà không nói lời gì liền xông vào trong nhà, trong đầu cô tức thì reng lên chuông cảnh báo.

Nhân viên giao hàng lại mở miệng nói, "Con tiện nhân, nhanh như thế không nhận ra tôi rồi sao?"

Âm thanh khàn khàn khó nghe, Vân Khuynh trong phút chốc vẫn chưa nghe được là ai.

Nhưng cô rất nhanh nhớ đến giọng nói của Dương Liễu là bị Lục Văn Bân tạt axit ăn mòn đến hư giọng!

"Cô......cô là Dương Liễu?" Vân Khuynh dò thám hỏi, đồng thời, ánh mắt của cô nhìn xung quanh, hi vọng có thể kiếm được thứ có thể bảo vệ mình.

Nếu như người ở trước mặt này là Dương Liễu thật, cô ta xông vào nhà như thế nhất định chẳng có gì hay ho.

Nhân viên giao hàng căn bản không trả lời, mà là đột nhiên từ trong túi lấy ra một thứ, đợi đến lúc Vân Khuynh có phản ứng thì một cây kim tiêm, đầu kim nhọn đã đâm vào gân máu của cô, dung dịch lạnh băng tiếp đó bị tiêm vào.

"Cô vẫn không ngốc, còn biết tôi là ai! Vân Khuynh, tôi bây giờ trở thành kẻ sát nhân, đều là do cô hại cả, tôi phải xuống địa ngục, cũng phải kéo cô theo!" Trước lúc tiềm thức biến mất, Vân Khuynh nghe được Dương Liễu cải trang thành nhân viên giao hàng nói.

Sau khi Lục gia phá sản, Dương Liễu không chờ đợi được ly hôn với Lục Văn Bân, nhưng Cao Thúy Lan và đứa con đó chết trước mặt mình, e là có phiền phức, cô nghĩ đến ôm hết tất cả tài sản, ở nước ngoài một thời gian tránh họa trước, thế là, cô tìm được trung gian, yêu cầu bán đi căn biệt thự mới vừa trang trí chưa bao lâu.

Nếu như cô lấy giá thấp một chút, có thể căn biệt thự có thể lập tức bán ra nhanh như Triệu Thanh Thanh vậy, cô có thể sớm xuất ngoại được, nhưng như con người như cô ta hận không thấu muốn lấy hết lợi ích tốt chiếm trọn, cho dù ở ngay lúc này, không những không muốn bán lỗ, mà còn muốn kiếm thêm chút đỉnh.

Đợi được vài ngày, chưa đợi được người mua nhà đến, nhưng lại đợi đến cảnh sát, Lục Văn Bân lấy tội danh mưu sát kiện cô.

Cô hoang mang, nhưng lại ép buộc bản thân bình tĩnh lại, cô cho rằng Lục Văn Bân không thể tìm được chứng cứ gì, nhưng Lục Văn Bân không ngờ rằng điên dại bệnh hoạn chạy đến cục cảnh sát tạt axit đã sàng lọc qua vào cô!

Từ trong bệnh viện tỉnh dậy, cả khuôn mặt hủy hoại hết, một bên tai bị điếc, giọng nói cũng hư hoại, cảnh sát lại điều tra được một phần chứng cứ phạm tội của cô, cô liền đã biết, cả đời mình đều hủy hoại rồi!

Nghĩ đến Lục Văn Bân từ sau khi kết hôn với cô, liền hối hận lấy cô, cứ luôn cảm thấy Vân Khuynh tốt hơn cô, cuối cùng chạy đến cục cảnh sát đi gặp cô, còn nói cái gì "Lời Vân Khuynh nói khẳng định là thật rồi......" Nỗi hận trong lòng cô như là một cọng cỏ hoang mọc lên điên dại.

Là Vân Khuynh! Nhất định là Vân Khuynh mê hoặc Lục Văn Bân tạt axit cô, nếu không, dựa vào tính cách của Lục Văn Bân, làm sao có thể đột nhiên trở nên tàn nhẫn thâm độc?!

Lúc cảnh sát điều tra ra những chứng cứ phạm tội liên quan đến cô nhiều hơn, Vân Khuynh lại làm chứng chỉ khống cô, tuy rằng Vân Khuynh không hề đến hiện trường, mà là làm chứng qua video, nhưng khuôn mặt bó đầy băng của cô vẫn tràn đầy thù hận!

Cô trở thành một tên phế vật xấu xí, một tên tội phạm, lập tức phải chấp hành tử hình, không còn gặp được thế giới tràn đầy màu sắc, cô đương nhiên không can tâm!

Thế là, lúc sắp rời khỏi tòa án, cô cố ý giả ngất xỉu, lại một lần bị đưa đi bệnh viện.

Sinh sống ở trong pháp luật và xã hội ổn định điểm này cũng khá tốt, cho dù cô ta là tội phạm sắp sửa phải bị tử hình, chỉ cần chưa đến thời khắc phải chết, vẫn còn có thể hưởng thụ sự cứu trợ của chủ nghĩa xã hội.

Lúc bác sĩ kiểm tra cho cô, cô lấy kim tiêm gây mê tấn công bác sĩ, sau đó lấy sẵn vài cây kim tiêm an thần, chích vào một y tá trước, sau đó cởi hết quần áo của y tá thay lên người mình, lại tháo hết băng gạc trên mặt, đeo một cái khẩu trang lớn, vội vàng rời khỏi bệnh viện.

Dương Liễu vốn dĩ muốn lập tức rời khỏi Vinh Thành, tại vì cho dù còn hận Vân Khuynh đi nữa, cô bây giờ là kẻ trốn tội, vẫn là nên bảo đảm an toàn tính mạng của mình hơn.

Nhưng lúc cô cúi đầu xuống đi qua quảng trường, lại phát hiện trên màn hình quảng cáo lớn đang chiếu tin tức Vân Khuynh và Hoắc Nhất Hàng sắp kết hôn.

Nhìn vào nam thanh nữ tú trên màn hình, nỗi hận của Dương Liễu lại một lần nữa như triều cường ập lên, xung kích lý trí của cô sạch sẽ.

Tại sao? Tại sao cô từ nho nhỏ đã bắt đầu bày mưu, cực khổ, tốn tâm tư nhiều năm, không mấy dễ dàng leo lên được vị trí Lục gia đại thiếu phú nhân, nhưng thì ra lại là một vị trí căn bản ngồi không vững, không hưởng thụ được vinh hoa phú quý mà cô mong muốn, không có ai ngưỡng mộ cô, ganh tị cô, ngẩng đầu nhìn cô, chỉ có châm biếm vô số cô, chê bai cô, chửi mắng cô, đến cuối cùng, cô còn trở thành tội phạm người người muốn giết, người luân lạc tàn phế xấu xí!

Còn Vân Khuynh thì sao? Rõ ràng đã bị cô tính kế làm mất đi bà nội, mất đi ba mẹ ruột thịt, mất đi chồng, mất đi bối cảnh.......nhưng Vân Khuynh lại gặp được người đàn ông tốt là Hoắc Nhất Hàng, bắt đầu cuộc đời càng sáng sủa và đắc ý!

Cô từ bên Vân Khuynh giành lấy Lục Văn Bân, không những không tạo thành nhiều đả kích lớn cho Vân Khuynh, trái lại giống như cô đang dọn lấy đống rác không cần nữa của Vân Khuynh vậy.

Người Lục gia tồi tệ, ông chồng ích kỉ và lạm tình, Vân Bính Hoa và Tô Tương phiền phức, những cái tên không tốt đều bị Dương Liễu cô đây gánh hết, Vân Khuynh trái lại cả người nhẹ nhõm trở thành người yêu của Hoắc Nhất Hàng, trở thành nữ thần vạn người Vinh Thành mến mộ và sùng bái!

Dựa vào đâu! Cô không can tâm! Cô rất hận!

Không! Cô không đợi được sau này báo thù Vân Khuynh, cô phải hủy hoại luôn Vân Khuynh, rồi mới bỏ trốn!

Cô phải khiến Vân Khuynh trở nên còn thảm thương hơn cô!

Lúc này, Dương Liễu vừa đúng lúc nhìn thấy có một nhân viên giao hàng trẻ tuổi lái một chiếc xe nhỏ từ bên quảng trường qua đến, cô xông qua chặn chiếc xe đó, bảo là di động của mình quên mang theo, phải lập tức chạy đến khu nhỏ gần đó cứu người, cô còn giải thích giọng nói là lúc cứu người ở hỏa trường làm hư hại đấy.

Nhân viên giao hàng trẻ tuổi nhìn thấy cô mặc y phục y tá, lại là phụ nữ, khen cô bỏ mình cứu người, cho cô ngồi ở phía sau buồng xe.

Xe chạy đến một nơi không người, Dương Liễu nói dối bản thân không cẩn thận làm hư một kiện bưu phẩm, để nhân viên giao hàng dừng xe xem thử nghiêm trọng không, ngay lúc nhân viên giao hàng đang xem bưu phẩm, Dương Liễu liền chích một mũi an thần cho nhân viên giao hàng......đặt nhân viên bưu điện xuống xong, cô lại thay lên áo khoác của nhân viên giao hàng, lái chiếc xe bưu điện đi đến Quân Tỉ sơn trang.

Lúc bước vào cửa, bảo vệ cửa vốn dĩ phải điều tra đấy, Dương Liễu nói là đưa bưu phẩm cho Vân Khuynh, có một cô gái trẻ tuổi nghe thấy tên của Vân Khuynh, liền nhiệt tình nói cô cũng là đi tìm Vân Khuynh và nói với bảo vệ cô là nhân viên mới của công ty Vân Khanh, cấp trên là Tống Tây Hoa, cầm lấy cũng là di động của Tống Tây Hoa, bảo vệ mới an tâm, cũng phớt lờ kiểm tra Dương Liễu, cho Dương Liễu và cô gái trẻ tuổi kia cùng nhau thả vào......

Chương 145

Người phụ nữ trẻ tuổi đến Quân Tì sơn trang là Tống Nhan.
Trước khi Vân thị bị Vân Bính Hoa bán đi, Tống Tây Hoa đã rời công ty, mà công việc của Tống Nhan vốn dĩ là do Tống Tây Hoa cho, mới làm chưa được mấy ngày, Tống Tây Hoa rời đi, công ty sắp bị bán đi, đương nhiên cô cũng không thể tiếp tục ở lại.
Tống Tây Hoa bị Vân Bính Hoa và Tô Tương tính kế, sau khi uống ly cafe bị bỏ thuốc, đã làm với Tống Nhan, trong lòng luôn cảm thấy có lỗi với cô, cũng đưa cô đi đến công ty mới, tiếp tục để cô làm thư kí của mình.
Tống Tây Hoa tạm thời có việc bận, nghĩ là Tống Nhan cũng là phụ nữ, có thể giúp Vân Khuynh 1 chút, liền để Tống Nhan đến Quân Tì sơn trang trước.

Điện thoại Tống Nhan hết pin rồi, lại là lần đầu gặp Vân Khuynh, cho nên, Tống Tây Hoa đưa điện thoại của mình cho cô, để cô tiện liên lạc Vân Khuynh.
Không nghĩ đến, lại cho Dương Liễu nhân cơ hội!
Lúc đến nơi vắng vẻ, Dương Liễu đi sau Tống Nhan, đâm lên cổ cô 1 mũi an thần, cô mới phản ứng lại thấy không đúng lắm, cơ thể đã mềm nhũn té xuống đất, nhân cơ hội lấy điện thoại của Tống Tây Hoa, gọi điện cho Vân Khuynh.

Sau khi nghe tiếng mở cửa thông qua điện thoại, Dương Liễu đắc ý cúp máy , mang theo kim tiêm an thần cuối cùng, lên lầu tìm Vân Khuynh, để tiêm vào người cô!
Nhìn quanh 4 phía, Dương Liễu nhắm vào thùng giấy mà Vân Khuynh dùng để chuyền nhà, cô bỏ nhiều công sức, mới đưa Vân Khuynh vào, sau đó kéo thùng giấy, đến thang máy, rồi để thùng giấy lên xe, chạy khỏi Quân Tì sơn trang.

Nửa tiếng sau, Tống Tây Hoa đến Quân Tì sơn trang sớm nhất, đi đến trước cửa tòa nhà của Vân Khuynh và Hoắc Nhất Hàng ở, mới vừa tính đi vào, lại nghe trong bụi hoa có tiếng quen thuộc: "Tôi...sao tôi ở đây? Chết rồi!"

"Tống Nhan?" Tống Tây Hoa thuận theo âm thanh đi đến, quả nhiên nhìn thấy Tống Nhan gấp gáp xông ra, thấy Tống Tây Hoa, cô hoảng loạn nói: "Tây Hoa tiên sinh, có người phụ nữ chuyến phát nhanh, cô ta là người xấu, cô ta nói tìm Vân Khuynh, cùng tôi đi vào, nhân lúc tập kích tôi, còn cướp mất điện thoại của anh!"
"Cái gì?" Tống Tây Hoa nghe xong, liền có dự cảm không lành.
"Nhanh, chúng ta lên xem!"
Anh hoang mang dẫn theo Tống Nhân chạy về phía thang máy, lúc đến căn phòng, cửa lớn mở ra, Hoắc Thành Quân đi từ phòng đối diện qua, thấy bọn họ, nhiệt tình chào hỏi: "Tống Tây Hoa đến à, đây là cô nương nhà ai? Thật xinh đẹp!"

"Bác gái, con tên Tống Nhan, là thư kí của Tây Hoa tiên sinh." Tống Nhan lễ phép trả lời, lập tức hỏi: "Bác gái, xin hỏi, Vân Khuynh tiểu thư có nhà không?"
"Có, nó đang ở nhà sắp xếp đồ đạc, qua mấy ngày là đến ngày cử hành hôn lễ, muốn chuyển qua kia, Tây Hoa đưa con qua đây, chính là để phụ giúp sao?" Hoắc Thành Quân vẫn luôn chưa qua đó, nên không biết Vân Khuynh đã bị Dương Liễu đưa đi, còn tưởng là cô còn ở nhà.

Nghe Hoắc Thành Quân nói vậy, Tống Tây Hoa thở phào, không gấp như lúc nãy đi vào nhà.
"Vân Vân." Anh kêu.
Trong nhà không ai trả lời, ngược lại điện thoại vang lên

Trong lòng Tống Tây Hoa thình thịch 1 tiếng, tăng nhanh tốc độ bước đi.
Vào phòng, thấy điện thoại của Vân Khuynh tùy tiện vứt dưới đất, anh nhanh chóng lượm lên, nhìn màn hình, là Hoắc Nhất Hàng gọi đến, anh nhìn 4 phía, không thấy Vân Khuynh đâu, nhấn nghe máy.

Giọng Hoắc Nhất Hàng gấp gáp truyền đến: "Khuynh Khuynh, lúc nãy em ở đâu, anh gọi mấy lần cũng không bắt, anh tưởng là em..."
"Em nghe anh nói, bây giờ em nên ở chung với mẹ, đóng chặt cửa, ai gõ cửa cũng không được mở, Dương Liễu vẫn chưa bị xử bắn, cô ta giả bệnh nằm viện, sau đó trốn viện, trước mắt cảnh sát đang truy nã cô ta, anh sợ cô ta sẽ đến Quân Tì sơn trang tìm em báo thù. Bây giờ anh đang trên đường về."
"Khuynh Khuynh, em nghe anh nói không? Sao không lên tiếng?"
L"Hoắc tổng, tôi là Tống Tây Hoa, mới đến Quân Tì sơn trang, Vân Vân không ở nhà, nửa tiếng trước, có người phụ nữ chuyển phát nhanh tập kích người tôi phái đến, người đó, rất có thể là Dương Liễu!"

Tống Tây Hoa rất không muốn trả lời Hoắc Nhất Hàng như vậy, nhưng sự thật ngay trước mắt, Vân Khuynh thật sự rất có khả năng bị Dương Liễu bắt đi.

"Cái gi? Tống Tây Hoa? Anh... anh nhanh chóng đi coi camera của khu vực, tra được nhân viên đáng nghi đó gửi tôi, bây giờ tôi đi cục cảnh sát!" Ngữ khí của Hoắc Nhất Hàng hiển nhiên giảm xuống mấy độ.
"Được, tôi lập tức đi!" Tống Tây Hoa cầm điện thoại của Vân Khuynh đi ra ngoài.
"Tây Hoa, xảy ra chuyện gì? Khuynh Khuynh lúc nãy còn ở nhà, tại sao bây giờ không thấy, có phải..." Hoắc Thành Quân cảm thấy chuyện này không đúng, chặn Tống Tây Hoa lại hỏi.

"Bác gái, Dương Liễu trốn thoát khỏi cảnh sát, Vân Vân có khả năng bị cô ta đưa đi, nhưng bác khoan gấp, con và Hoắc tổng sẽ cố hết sức tìm kiếm, bác ở nhà đợi tin tức." Nói xong, Tống Tây Hoa tiếp tục đi ra ngoài.
Tống Nhan thấy vậy, cũng nhanh chóng theo anh.
Tống Tây Hoa đi xuống lầu, đi đến phòng xem camera nội bộ của khu vực, quả nhiên thấy người quỵ tạo là Dương Liễu và Tống Nhan cùng đi đến tòa nhà của Vân Khuynh và Hoắc Nhất Hàng, còn thấy Dương Liễu tiêm lên người Tống Nhan, kéo Tống Nhan vào bụi hoa... sau đó, còn đứng tại chỗ gọi điện, rất nhanh, cửa mở ra, cô ta đi vào...

10 phút sau, cô ta xuống lại, kéo theo thùng giấy đủ để đựng 1 người, rất dùng sức kéo đến xe chuyển phát...

Tống Tây Hoa lập tức tra trong điện thoại Vân Khuynh, hiển thị cuộc gọi gần đây ngoài Hoắc Nhất Hàng còn có anh.

Anh nhanh chóng gọi điện cho Hoắc Nhất Hàng: "Hoắc tổng, tôi tra camera giám sát rồi, dựa vào ngoại hình, chắc chắn là Dương Liễu, cô ta mặc đồng phục của công ty chuyến phát z, cố ý che bản số xe lại, thấy không rõ, anh nhanh đi tra có nhân viên chuyển phát nào mất tích không..."
"Tôi đã tra được, số xe là Vinh a..." Hoắc Nhất Hàng gấp gáp nói: "Bây giờ anh đi biệt thự của Dương Liễu và Lục Văn Bân 1 chuyến, xem bên đó có tình hình gì, tôi đang ở cục cảnh sát coi camera giao thông của toàn thành phố."

"Được, tôi đi liền! Video bên này trên đường tôi gửi anh." Tống Tây Hoa cúp máy, lại gấp gáp chạy ra ngoài

Tống Nhan cũng theo sau: "Tây Hoa tiên sinh, tôi đi cùng ngài."

Cô đi làm gì? Tôi đi tìm người, đâu phái đi chơi, cô về đi!" Trong lòng Tống Tây Hoa bây giờ chỉ có Vân Khuynh, nói chuyện với Tống Nhan khó trách hơi khó nghe.

Tống Nhan ngây người, áy náy giải thích: "Xin lỗi, Tây Hoa tiên sinh, chuyện này tôi cũng có trách nhiệm, thực ra lúc đó tôi và người chuyển phát cùng đến phòng bảo vệ, cô ta nói cần giao đồ của Vân tiểu thư, trước cửa bảo vệ có kiểm tra 1 chút, là em... nói giúp vài câu.
Cô nói gì?" Tống Tây Hoa mạnh mẽ quay lại, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Tống Nhan: "Cô nói, là cô để ác phụ Dương Liễu vào đây? Cô.... thật đáng chết!"

"Tây Hoa tiên sinh, tôi... tôi không cố ý." Tống Nhan cúi thấp đầu, nước mắt lưu chuyển trên khóe mắt.

Cô thật sự không cố ý, cô không biết ân oán của Dương Liễu và Vân Khuynh, nếu cô biết Dương Liễu sẽ tập kích cô, sẽ cướp điện thoại của Tống Tây Hoa từ tay cô, sau đó đưa Vân Khuynh, hại Tống Tây Hoa gấp gáp như vậy, cô không những không giúp Dương Liễu nói chuyện, còn kêu bảo vệ kiểm tra thật kỹ.
Nhưng bây giờ, cô thật sự trở thành người giúp đỡ Dương Liễu.
Tống Tây Hoa có lẽ rất quan tâm Vân Khuynh, lúc cô ở Vân thị cũng nghe nói, Tống Tây Hoa đối với bất kỳ người phụ nữ nào cũng lạnh nhạt, nhưng anh lo lắng cho Vân Khuynh rõ ràng như vậy, thì ra, không phải anh không thích phụ nữ, mà trong lòng đã có người rồi...

Không biết tại sao, nghĩ đến đây, trong lòng Tống Nhan có từng cơn chua xót

"Vân Vân không có chuyện gì, vậy thì tốt nhất, nếu Vân Vân thật sự có chuyện, Tống Nhan, tôi tuyệt đối không tha cho cô! Bây giờ cút cho tôi!" Tống Tây Hoa thực sự quá lo lắng rồi, nghe Tống Nhan nói cô vậy mà nói giúp Dương Liễu, để Dương Liễu thuận lợi vào đưa Vân Khuynh đi, anh cực kỳ tức giận, giận dữ ném vài câu, liền lái xe đi.

Tống Nhan 1 mình đứng tại chỗ, chỉ có thể nhìn Tống Tây Hoa lái xe rời đi, xe chạy nhanh như bay, trong lòng cô, như là đường ở dưới bánh xe, bị chà đạp 1 cái vô tình...
Cô nghĩ, cô chắc là thật sự thích Tống Tây Hoa rồi, nhưng khoảng cách của cô và Tống Tây Hoa quá xa, với lại, Tống Tây Hoa sớm đã có người trong lòng, dù cho, người đó, đã là vợ của người khác.
Cô đau lòng cho thâm tình yêu mà không cần đạt được của anh, cũng đau lòng cho sự ngưỡng mộ chắc vĩnh viễn không ai thấy được của bản thân
--
Lúc Vân Khuynh tỉnh lại lần nữa, phát hiện bản thân ở dưới hầm của khoang thuyền, xung quanh còn 7-8 người phụ nữ mặc đồ không tốt chút nào

Thuyền chắc đang chạy trên biển, lắc qua lắc lại.
Thấy cô tỉnh, có 1 người phụ nữ đưa nửa bình nước suối cho cô: "Chị, cuối cùng chị cũng tỉnh, em của chị nói chị bị bệnh truyền nhiễm, khiến tụi em đừng đến gần, nhưng em thấy chị cũng không giống bị bệnh truyền nhiễm, ngược lại giống như bị tiêm thuốc an thần, chỉ là ngủ, trước đây em từng làm vệ sinh ở bệnh viện, mỗi lần thấy y tá tiêm an thần cho bệnh nhân, đều là bộ dạng này.

"Em chị?" Vân Khuynh hoài nghi nhìn xung quanh: "Đây là đâu? Tôi không có em."
Đột nhiên, cô nghĩ đến người cuối cùng cô nhìn thấy trước khi hôn mệ là... Dương Liễu!
"Chị, chúng ta đang trên thuyền, đi nước a, không lẽ chị không phải trốn qua nước a tìm việc nuôi gia đình sao?
Trốn?
Vân Khuynh kinh ngạc, sau khi bị tập kích, mang đến thuyền trốn ra nước ngoài

Nhưng Vinh Thành không gần biển, không lẽ, cô đã ngủ mấy ngày rồi?

Dương Liễu muốn mang cô đến nước a? Nhưng không đúng, bây giờ Dương Liễu là tội phạm, cô ta muốn chạy đi càng không tiện, tại sao muốn đưa cô đi? Hay là, Dương Liễu muốn giết cô trên biển?

Chương 146

"Tôi không có em, người phụ nữ che mặt kia là ai?" Mặt người phụ nữ kinh ngạc, thấy Vân Khuynh biểu cảm rất thật, không giống nói dối, thấp giọng nói với Vân Khuynh: "Không lẽ cô ta là con buôn, cô bị bắt cóc đến đây? Thực ra, trên thuyền này có vài người phụ nữ cũng bị gạt đến đây, hôm qua bọn họ có thương lượng cách chạy thoát, nhưng giữa biển mênh mông, chạy đường nào."

"Đúng đó, tôi nói cô biết, người phụ nữ nói là em cô còn ngủ với đàn ông trên thuyền, cô ta không ở đây, mà ở trên, trên đó điều kiện tốt hơn dưới đất, chỉ có sáng trưa chiều xuống đây, tiêm thuốc cho cô. Tôi đoán cô ta tiêm cho cô thuốc an thần hoặc thuốc mê đại loại thế, cô ta chắc không biết cô sẽ tỉnh lại."

"Cô biết nhiều thật." Vân Khuynh có chút hoài nghi người phụ nữ, nhưng miệng không nói, chỉ hỏi: "Vậy thuyền này chạy bao nhiêu ngày rồi?"

"6 ngày! Theo hành trình, là 12 ngày, đi được nửa đường." Cô gái trả lời.

Cái gì? 6 ngày rồi!

Vân Khuynh bất ngờ, vậy Hoắc Nhất Hàng bọn họ nhất định biết cô mất tích.

Bọn họ có đoán được Dương Liễu bắt cóc cô không?

"Lạch cạch" 1 tiếng, hình như tấm bản bên trên có người mở ra.

Cô gái đó có chút hoảng, nhanh chóng nói với Vân Khuynh: "Có thể là bà buôn mấy người phụ nữ xuống, hoặc là người tự nhận là em cô xuống, cô nhanh giả ngủ đi"

Vân Khuynh chậm chạp 1 chút, vẫn nhắm mắt.

Người xuống, quả nhiên là Dương Liễu.

Thấy cô gái đó ngồi kế Vân Khuynh, mắt liền híp lại, sắc bén hỏi: "Tôi nói chị tôi bị bệnh truyền nhiễm, cô ở gần cô ta như vậy, không sợ chết sao?"

Cô gái lập tức giữ khoảng cách, nói: "Lúc nãy cô ấy tỉnh, tôi có lòng tốt được nước cho cô ấy uống, ai ngờ cơ thể cô ta yếu quá, ngủ lại rồi, trước đây tôi có học y, tình huống này, cô đừng tiêm thuốc chữa trị cho cô ấy, sẽ không tốt đâu, cô tốt hơn là cho cô ấy ít kẹo nho, để bồi dưỡng, thuyền chạy được 6 ngày, cô ấy không ăn không uống, không có bệnh cũng bị đói chết, hơn nữa cô ấy còn là người bệnh!"

"Con nha đầu chết tiệt, nói bậy gì đó? Chuyện của chị tôi, trong lòng tôi tự biết tính toán, không cần nhiều chuyện." Dương Liễu lấy tiêm, nhìn Vân Khuynh dường như ốm đi rất nhiều, cuối cùng cũng không tiêm vào.

Cô quay người lại, thấy mọi người trong khoan đều nhìn kim tiêm trên tay cô, vô thức giải thích: "Tôi tiêm cho cô ấy dinh dưỡng, nếu cô ấy có dấu hiểu tỉnh dậy, vậy khoan tiêm."

Nói xong, cô ta lại lên cầu thang, chuẩn bị đi.

Hôm đó, Dương Liễu lái xe chuyển phát nhanh, đương nhiên không dám chạy chỗ có nhiều camera, chỉ đi đường nhỏ, vốn dĩ, cô muốn tìm nhanh 1 chỗ, xử lý Vân Khuynh, mới nghĩ cách trốn, ai biết ở đó hẻm, lại bị người ngăn chặn.

Người chặn cô, là 1 đàn em của anh Lão Hổ.

Thì ra, sau khi chuyện lộ ra, cảnh sát tìm hắn khắp nơi, hắn không có cách nào, chỉ có thể trốn, hắn chặn xe chuyển phát lại, vì đang trên đường chạy trốn, muốn cướp xe để chạy, không ngờ, lại gặp Dương Liễu.

Nhìn hắn nói chuẩn bị rời khỏi nước, Dương Liễu lập tức chuẩn bị chạy theo hắn.

Thẻ nước ngoài của cô vẫn còn tiền, trong nước bị đóng băng rồi, đáp ứng khi chạy đến nước ngoài thì sẽ chia nửa phần tiền cho người đàn ông đó, đồng thời, yêu cầu người đàn ông đó hủy hoại Vân Khuynh.

Người đàn ông đó nhìn Vân Khuynh 1 cái, ngược lại nói tạm thời không muốn hủy hoại, cửa khẩu của hắn còn buôn bán người, mang theo Vân Khuynh, đến nơi bán đi, còn có thể kiếm được khoảng tiền lớn, với lại, thường những người phụ nữ bị bán đến chỗ đó, 10 người có 11 người bị hủy hoại.

Dương Liễu nghĩ nghĩ, như vậy càng tốt, Vân Khuynh không phải tự cảm thấy mình cao quý sạch sẽ sao? Vậy cô liền bán Vân Khuynh đến nơi dơ bẩn nhất!

Cứ như vậy, Dương Liễu mang theo Vân Khuynh, cùng với người đàn ông đó đi đường ít ai chú ý nhất rời khỏi Vinh Thành, đi qua vài thành phố đến với làng ngư gần biển, sau đó đáp 1 con thuyền trốn ra nước ngoài để đi.

Vì phòng ngừa Vân Khuynh tỉnh dậy phá hoại kế hoạch, cô vẫn luôn tiêm thuốc an thần đại loại thế cho Vân Khuynh.

Lúc này, nghe cô gái đó nói, nghĩ nghĩ thấy có lý.

6-7 ngày không ăn không uống, nếu thật sự tỉnh lại, chắc cũng không có sức để bò, làm gì có thể phản kháng cô?

Người trên tàu đều là thứ hạ tiền, bản thân cũng không có để ăn, cũng sẽ không tốt đến nỗi đưa lương thực cho Vân Khuynh, cô có thể yên tâm, nhưng mà, cũng không thể để Vân Khuynh chết, nếu không, sao cô có thể hành hạ cô ta được?

Đợi đến tối, đưa nước xuống đây là được!

Nghĩ xong kế hoạch, Dương Liễu đắc ý đi lên.

Cô vừa lên, Vân Khuynh liền mở mắt, người cô gái vừa nói chuyện với cô, trên tay đang lắc lắc 1 thứ, như là đang chụp bóng lưng của ... Dương Liễu?

Camera mini?

Cô gái thu đồ lại rất nhanh, nhưng Vân Khuynh vẫn thấy.

Thứ đó, có phải rất mắc?

1 cô gái nghèo trốn ra nước ngoài kiếm tiền, mua nổi sao?

Không lẽ, cô gái đó có thân phận đặc biệt?

Cô gái dẹp đồ đàng hoàng rồi, nhìn qua Vân Khuynh, Vân Khuynh giả bộ mới vừa mở mắt.

Cô gái lại đến gần, nói: "Chị, tôi giúp chị thoát được 1 mũi, vậy chị bây giờ có thể nói tôi biết, chị và cô ta có quan hệ gì?"

"Như cô đoán," Vân Khuynh trả lời: "Cô ta có thể là bà buôn, tôi bị bắt cóc đến."

Mắt cô gái sáng lên: "Tôi liền biết như vậy, chị đẹp như vậy, khí chất cao quý như vậy, cô ta nhất định muốn bắt chị qua nước ngoài bán để được giá cao."

"Cô nương, nhưng cô không có chút hoang mang? Cô không sợ bọn buôn người đó đến lúc đó cũng bán cô đi." Vân Khuynh thám tính hỏi.

"Tôi không như vậy, tôi là khách trốn ra nước ngoài, tôi có đưa tiền, bọn họ sẽ không bán tôi." Cô gái nói.

"Cũng không nói trước được," Vân Khuynh cụp mắt xuống, nói: "Người kinh doanh mạo hiểm trong mắt họ chỉ có tiền, làm gì có uy tín?"

"Cái đó..." Cô gái nghe vậy, mắt hiện lên tia hoang mang: "Không thể nào?"

"Tại sao không thể," Vân Khuynh tiếp tục nói: "Cô nhìn hoạt bát như vậy, đến nơi, cũng dễ nói giá lắm."

"Vậy....vậy làm sao? Chúng ta chạy đi!" Cô gái nhìn 1 phía, lại nghĩ nghĩ: "Không đúng, lúc nãy tôi mới nói, chúng ta đang ở trên biển, không có chỗ trốn, nhưng mà, tôi có..."

Nói đến đây, đột nhiên nhận ra gì đó, nuốt nửa câu còn lại vô.

"Cô có gì?" Vân Khuynh đoán đến 1 khả năng, cố gắng đưa tay, kéo cô gái lại gần 1 chút: "Cô nương, cô là ký giả đúng không? Cô có biện pháp liên lạc với bên ngoài?"

"Tôi..." Mắt cô trốn tránh: "Tôi không phải ký giả, tôi là khách trốn ra nước ngoài, sao cô lại hỏi vậy."

"Tôi thấy camera mini rồi, nhất định không phải khách trốn ra nước ngoài bình thường, cô nương, tôi biết cô không phải người xấu, nhưng nếu cô không chịu nói thân phận thật với tôi, tôi sẽ nói người tiêm tôi biết, chuyện cô dùng camera mini, cô ta và đàn ông trên thuyền có quan hệ tốt, bí mật của cô nhất định không giữ được!"

Vân Khuynh xác định, loại chuyện uy hiếp này có chút bỉ ổi, nhưng bây giờ toàn thân cô không có chút sức, nếu không nhanh chóng tìm chút đồ có lợi cho bản thân, cô sẽ đói chết trên thuyền, hoặc là bị Dương Liễu giết, hoặc là, sẽ bị Dương Liễu bán đi nơi nào đó, dù là khả năng nào, cũng không phải chuyện tốt!

Cô cảm thấy cô gái này là ký giả mạo hiểm thâm nhập lên thuyền, cũng có khả năng là cảnh sát, nhưng chỉ cần cô gái này có thân phận đặc biệt, nhất định sẽ không hành động đơn độc, hoặc là có người giúp ở mục đích điểm, hoặc là có thể liên hệ với bên ngoài.

"Cô...sao cô biết? Tôi có lòng tốt giúp cô? Cô muốn bán đứng tôi?" Giọng cô gái càng thấp, mắt như thủy tinh của cô tức giận.

"Tôi không muốn bán đứng cô, tôi chỉ muốn nói cô biết, người tiêm thuốc cho tôi là tội phạm, còn là loại rất nguy hiểm, nếu cô có cách liên hệ với bên ngoài, nhất định nhanh chóng liên hệ, nói hết tình hình ra, còn nữa, kêu người cô liên hệ báo cảnh sát, Dương Liễu đang ở trên thuyền này, Vân Khuynh cũng vậy, cô nương, bây giờ tình cảnh của chúng ta thật sự rất nguy hiểm rất nguy hiểm!"

Vân Khuynh thấy cô giá tức giận, biết cô đoán đúng 7-8 phần, vì muốn có được niềm tin của cô gái nhanh nhất có thể, cô chỉ có thể nói vậy.

Đồng thời, trong lòng cầu mong, hy vọng cô gái thực sự có biện pháp liên hệ bên ngoài, dù sao, cô gái này thật sự là người tốt.

"Cô là Vân Khuynh?" Tinh thần của cô gái có chút khác thường: "Hình như tôi nghe tên này ở đâu rồi."

Sau sự im lặng, cô hỏi: "Cô là người Vinh Thành sao?"

"Đúng! Tôi là người Vinh Thành." Vân Khuynh trả lời.

"Vậy cô biết Cố gia không?" Cô giá lại hỏi.

"Cố gia?" Vân Khuynh nhớ lại 1 chút: "Là Cố gia kinh doanh chuỗi siêu thị sao?"

"Đúng, là Cố gia kinh doanh chuỗi siêu thị." Cô gái gật đầu.

"Cố gia trước đây là người hợp tác với tôi, sau đó, cũng sẽ vậy, bởi vì, Cố gia làm ăn rất thành thực, đặc biệt là Cố Ngọc La phu nhân, người rất tốt." Vân Khuynh quan sát biểu tình của cô gái, đoán cô ấy có khả năng có quan hệ với Cố gia, liền khen Cố gia.

Cô gái nghe vậy, sắc mặt liền tốt hơn: "Cố Ngọc La là mẹ tôi, mẹ ruột."

"Cô là Cố Du?" Vân Khuynh có chút kinh ngạc.

Cô thật sự có gặp qua Cố Ngọc La 1 lần, nghe Cố Ngọc La nhắc đến trong nhà có 1 đứa con gái không sợ trời không sợ đất, cực kỳ khiến người khác lo lắng, tên là Cố Du.

Nhưng cô không ngờ, lại gặp Cố Du ở tình huống này.
"Tôi là Cố Du," Cố Du nhìn 1 phía, lại nói: "Cô biết mẹ tôi, còn làm ăn với ba mẹ tôi, vậy nhất định không phải người xấu, ba mẹ luôn biết nhìn người, luôn không làm ăn với người không lương thiện! Chị, người tiêm thuốc cho chị thật sự là tội phạm sao? Em... thậm chí còn đang học đại học, chuyên ngành thông tin đại chúng, lần này là lén chạy ra, muốn làm chút đặc sắc cho lần tốt nghiệp này."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro