20-23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 20
"Cái gì gọi là nhường? Cái gì gọi là trả? Cái gì gọi là muốn? Cái gì gọi là chị em? Cái gì gọi là giáo dục? Tôi thật sự không hiểu!"

Cảm xúc của Vân Khuynh, trước giờ chưa bao giờ kích động như vậy, đôi mắt lấp lánh lệ quang, dường như không còn chút hy vọng và ấm áp nào.

"Các người là ba mẹ tôi, hôm nay, tôi chỉ hỏi các người, cái gì gọi là huyết thống thân tình? Tôi --- Vân Khuynh, thật sự là con ruột sao? Các người thật sự mang theo hy vọng tạo ra tôi, sau đó mang thai 10 tháng sinh ra tôi sao?

Tôi kêu các người 1 tiếng ba mẹ, nằm mơ cũng mong các người có thể cho tôi dù chỉ là 1 chút ấm áp và tình thương, nhưng các người, có khoảnh khắc nào như vậy chưa, xem tôi là con gái của các người? Có không?"

Tô Tương mở to mắt, từ trước đến giờ bà chưa từng nghĩ, con gái vốn ôn thuận có thể như 1 người xa lạ nhìn bà, chất vấn bà tại sao không cho nó tình thương.

Không có sao?

Bà cố gắng tìm kiếm trong ký ức, muốn chứng minh bản thân không phải người mẹ thiên vị, nhưng nghĩ rất lâu, cũng không tìm được khoảnh khắc nào bà và Vân Khuynh có tình cảm ấm áp với nhau.

Bà vô thức hoang mang.

"Tôi... Vân Khuynh, cô... sao cô có thể nói chuyện với mẹ mình như vậy? Tôi chỉ là ... chỉ là bởi vì Liễu nhi nhỏ tuổi hơn cô, chỉ là bởi vì nó mang thai con của Văn Bân, cô không thể bắt đứa nhỏ chết được?"

Tô Tương nói đến chữ "chết", cơ thể bắt đầu run rẩy, như đang đối diện các gì rất đáng sợ.

Vân Khuynh nhìn thấy rồi, nhiều năm như vậy, mỗi lần tâm trạng của mẹ xúc động, hoặc là muốn tìm mọi cách để bao biện cho Dương Liễu, sẽ có bộ dạng hoang mang như thế này.

Cô từng rất lo lắng, không dám kích động mẹ.

Nhưng bây giờ...

"Mẹ! Nhưng tôi mới là con ruột, Dương Liễu và con của cô ta không đáng chết, vậy tôi đáng chết sao? Hôn nhân của tôi đáng chết sao?"

Trong mắt Vân Khuynh đầy bi thương, trong lòng vẫn chưa bỏ cuộc vẫn có chút hy vọng.

"Chừng nào các người có thể nghĩ cho tôi 1 lần? Dù chỉ là 1 lần? 1 lần cũng khiến tôi mãn nguyện rồi!"

"Đứa nghịch nữ như mày! Mày im miệng cho tao! Không thấy mẹ mày tức thành như thế nào à!" Vân Bính Hoa rất yêu thương Tô Tương, không nhịn được ai tổn hại bà ta, kể cả con gái mình.

Cho nên, năm đó Tô Tương sắp mất mạng vì sinh sản, nhiều năm nay, ông luôn đối xử lạnh lùng vô tình với Vân Khuynh.

Lần này, tất nhiên cũng sẽ đứng bên Tô Tương.

Ông ôm Tô Tương vào lòng, mắt bén như dao, tức giận liếc nhìn Vân Khuynh: "Tao nói mày nghe, tụi tao là ba mẹ của mày, dù cho tụi tao đối xử với mày như thế nào, đều là điều tất nhiên, bởi vì, tụi tao là người đưa mày đến thế giới này."

"Nếu không phải nghịch nữ như mày, mẹ mày bị mất nhiều máu như vậy sao, mấy năm nay cơ thể luôn không tốt? Là mẹ của Liễu nhi cứu mạng mẹ mày, tụi tao cả đời đều biết ơn cô ấy, đối tốt với Liễu nhi 1 chút tại sao không thể?"

"Vân Khuynh, mày nghe cho rõ, chuyện của Liễu nhi và Văn Bân, không có thương lượng! Mẹ mày nói thế nào, mày làm thế nấy, nếu không, Vân gia không có đứa con gái như mày!"

Tim đau đến hít thở không thông, Vân Khuynh ngược lại cười lên: "Haha, hay cho câu Vân gia không có đứa con gái như tôi, ngoài đưa tôi đến thế giới này, các người có lúc nào coi tôi là con ruột sao?

Nếu các người đưa tôi đến thế giới này, chỉ để coi nhẹ tôi, lạnh nhạt tôi, bắt ép tôi, vậy tại sao các người còn sinh ra tôi?"

"Ba, tôi thừa nhận, mẹ sinh tôi rất khổ, nhưng lúc đó tôi biết gì? Tôi chỉ là trẻ sơ sinh vừa mới đến thế giới này, là lúc tôi không có chút ý thức nào, là cái người mang thai tôi!"

"Nhưng đến bây giờ tôi 24 tuổi, tôi đã làm gì sai? Phải chịu đựng sự lạnh nhạt và thiên vị của các người 24 năm? Các người nói Dương Liễu nhỏ hơn tôi, haha, cô ta chỉ nhỏ hơn tôi 3 ngày, 3 ngày mà thôi!"

"Đúng! Mẹ của Dương Liễu có ơn với chúng ta, cho nên các người liều mạng đối tốt với cô ta, nhưng đó là nợ các người thiếu, không phải tôi, dựa vào đâu bắt tôi trả?"

"Cho dù bắt tôi trả, 24 năm rồi, tôi cũng trả xong rồi, tất cả thanh xuân của tôi, những kỉ niệm đáng giá nhất, đều chôn trong sự thiên vị của các người dành cho Dương Liễu."

"Các người muốn tôi nhường hôn nhân? Nhường chồng?"

"Tôi, không, nhường!"

"Tôi có thể không cần! Nhưng nhất định không nhường nữa!" Đây là tôn nghiêm và kiêu ngạo của cô, tôn nghiêm và kiêu ngạo còn sót lại của cô!

"Hôn nhân này tôi không cần nữa, loại đàn ông lăng nhăng này tôi không cần! Tôi sẽ ly hôn, điều kiện đã nói, đạt không được điều kiện, các người đợi Dương Liễu yêu dấu của các người trở thành người thứ 3 đi!"

Mỗi câu, Vân Khuynh đều nói một cách kích động, cô nhả từng chữ rất rõ ràng, như đem tất cả tình thân và thiết tha của 24 năm nay rời khỏi cơ thể mình, loại cảm giác đó, không ai có thể chịu đựng thay cô.

Vân Bính Hoa và Tô Tương trầm mặt, bọn họ không muốn thừa nhận bản thân ngược đãi Vân Khuynh, nhưng mỗi lời của Vân Khuynh, đều khiến bọn họ xấu hổ.

Bọn họ không ngăn được nghĩ trong lòng, không lẽ bao nhiêu năm nay, bọn họ thật sự ngược đãi con gái ruột của mình sao?

Dù có thế nào , máu chảy trong người Vân Khuynh, cũng chung huyết thống với họ!

Dương Liễu nhìn phản ứng của Vân Bính Hoa và Tô Tương, trong lòng hoang mang.

Nhiều năm nay, cô luôn không kiêng kị mà bắt nạt, áp bức Vân Khuynh, là dựa vào tình thương mù quáng của Vân Bính Hoa và Tô Tương.

Nếu để họ nhận ra loại tình thương thiên vị này có vấn đề, vậy đối với cô, nhất định bất lợi!

Nghĩ như vậy, mắt Dương Liễu lập tức đỏ lên, chảy ra hai dòng lệ, đáng thương nói: "Chị, chị đừng nói những lời này, em biết, em không phải con ruột của ba mẹ, nhưng lại luôn chiếm tình thương của ba mẹ, khiến chị ủy khuất."

"Là em không hiểu chuyện, làm chuyện khiến chị đau lòng, khiến ba mẹ khó xử."

"Đều là lỗi của em, lúc đó em nên chết cùng với ba mẹ trong tai nạn xe, hoặc là sau khi em có con, cũng không nên nghĩ bậy, đi tìm Bân!"

"Em... bây giờ em liền đi bệnh viện, bỏ đứa con, sau đó mua vé rời khỏi Vinh Thành, sau đó, sẽ không về nữa!"

Vừa nói, cô quả nhiên đứng dậy, làm bộ dạng muốn đi.

Lục Văn Bân kéo cô, cô cũng đẩy tay ra.

"Liễu nhi, Liễu nhi con đừng xúc động!" Cao Thúy Lan cũng gấp lên, nhanh chóng kéo Dương Liễu lại: "Con đừng quan tâm lời Vân Khuynh nói, cô ta mở miệng là nói mình là con ruột, không phải là muốn áp chế con sao? Nhưng ai không biết cô ta chính là con tiện nhân!

Cao Thúy Lan ta chỉ nhận con là con dâu của Lục gia, đứa con trong bụng con là cháu của Lục gia, ta không cho phép mẹ con con có chút tổn thương nào!"

Lời này, là nói cho Dương Liễu nghe, tự nhiên có thể dỗ dành Dương Liễu.

Nhưng nghe vào tai Vân Bính Hoa và Tô Tương, ngược lại rất khó nghe.

Cái gì gọi là đứa con ruột chính là con tiện nhân?

Nói con ruột của họ tiện, vậy không phải đang vả vào mặt họ sao.

Trong khoảnh khắc, sắc mặt Vân Bính Hoa và Tô Tương càng khó coi.

Vân Khuynh ngược lại không thấy khó nghe, lời càng khó nghe hơn cô sớm đã nghe không biết bao nhiêu lần rồi.

Cô chỉ nhìn ba mẹ mình 1 cái, sau đó dời ánh nhìn qua Lục Văn Bân: "Đơn ly hôn tôi sẽ kêu người đưa qua, còn về kí hay không, các người tự thảo luận!"

Cô lại nhìn bụng của Dương Liễu, nói thêm 2 câu: "Các người đợi được, nhưng bụng của cô ta chưa chắc đợi được! Lục lão gia tử rất trọng mặt mũi, ai dám khiến ông ta mất mặt, hậu quả... tự nghĩ!"

Nói xong, cô xách hàng lý lên, không quay đầu lại rời khỏi Lục gia...

Vân Khuynh vào khách sạn, bắt đầu chuẩn bị giấy ly hôn.

Loại chuyện này, cô không cần người khác giúp, bởi vì từ nhỏ, vì muốn có được sự chú ý của ba mẹ, cô cố gắng học càng nhiều thứ, cố gắng để tất cả các lĩnh vực đều giỏi.

Tưởng là chỉ cần bản thân đủ giỏi, sẽ có thể có được tình thương của họ.

Nhưng thực tế, dù có làm nhiều cỡ nào, trong mắt họ, chỉ có Dương Liễu...

Nhưng, cô vì vậy, mà trở nên cái gì cũng biết, cái gì cũng có tài.

Dùng cả buổi sáng, Vân Khuynh soạn xong bản nháp.

Cảm thấy có chút đói, đặt 1 phần ăn, kêu nhân viên mang đến.

Chuông cửa vang lên, cô đứng dậy mở cửa.

Phần ăn được giao đến, nhưng người giao không phải nhân viên khách sạn, mà là---

"Hoắc Nhất Hàng! Anh... sao anh lại ở đây?"

"Đến tìm em!" Hoắc Nhất Hoàng nói, vẫn trực tiếp, đơn giản như vậy.

"Tìm tôi làm gì?" Vân Khuynh cười khổ 1 tiếng: "Tìm để cười nhạo tôi, hay là muốn giậu đổ bìm leo?"

Sau khi nhìn rõ bộ mặt của người nhà Lục gia, bây giờ cô thật sự ghét Lục gia.

Hoắc Nhất Hàng cũng được xem là người nhà họ Lục, tuy nhiên, quan hệ giữa anh và người Lục gia không tốt lắm...

"Giậu đổ bìm leo? Ha" Hoắc Nhất Hàng cười 1 tiếng, nói tiếp: "Tại sao không phải là tuyết trung tống thán*?"

*tuyết trung tống thán: kiểu trong thời tiết lạnh lẽo, mang cho họ củi để sưởi ấm (mang lại ấm áp khi người khác tuyệt vọng)

Vân Khuynh ngây người, hỏi ngược lại: "Anh nói muốn kết hôn với tốt, không phải giả sao?"

"Em cảm thấy thật thì là thật, em cảm thấy giả... cũng là thật."

"Tại sao?" Vân Khuynh lại hỏi: "Tôi kết hôn qua, còn kết hôn với bà con họ hàng của anh, bây giờ, vẫn chưa thuận lợi ly hôn. Tôi kết hôn với anh, không nói chuyện khác, danh tiếng cũng không tốt rồi."

"Vậy thì đã sao, lần đầu của em, là của tôi," nói đến đây, Hoắc Nhất Hàng dừng 1 chút, đôi mắt đen như mực hiện lên tia thâm thúy, miệng cong lên mang ý vị thâm sâu.

"Khuynh Khuynh, sau khi "tiếp xúc sâu" với em, tôi phát hiện bản thân mê luyến... thân thể em!" Hoắc Nhất Hàng nói, đặc biệt đến gần Vân Khuynh, mắt sáng lên nhìn chằm chằm môi đỏ của cô: "Khuynh Khuynh, mùi vị của em thật ngon, ăn 1 lần, không đủ."

Anh cúi đầu xuống, như muốn hôn cô.
Chương 21
Tim Vân Khuynh như treo lơ lửng trên mây, hoang mang lùi lại 1 bước lớn, suýt nữa là ngã.

Giữa eo có thêm bắp tay hữu lực của đàn ông, dùng sức kéo lại, cô đã bị anh ôm vào lòng.

Không khí, căng thẳng mà ái muội!

"Anh... Hoắc Nhất Hàng, tôi... tôi cảnh cáo anh! Lần trước anh bị bỏ thuốc, là ngoài ý muốn, tôi có thể không kiện anh, nhưng anh phải xem như chúng ta chưa có chuyện gì xảy ra, tốt nhất đừng có ý nghĩ khác, nếu không, tôi vẫn có thể... có thể tính toán với anh!"

Vân Khuynh cảm thấy tim mình đập rất nhanh, gấp gáp để hai tay lên ngực Hoắc Nhất Hàng.

Cô cố ý nghiêm mặt lại, nhưng ngữ khí rất rõ ràng không đủ nghiêm.

"Em xác định, không cần tôi giúp đỡ?" Hoắc Nhất Hàng ngược lại không tiếp tục làm những hành vi "quá phận".

Anh thả Vân Khuynh ra, ngồi trên sofa, tư thế ưu nhã mà lười biếng.

"Tôi nghe nói sáng nay em mới tranh cãi với người nhà họ Lục, ba em đứng về phía họ, sau khi em rời khỏi Lục gia, cũng không về Vân gia, nên mới ở khách sạn?"

"Sao anh biết những chuyện này?" Vân Khuynh nhíu mày: "Anh điều tra tôi?"

Hoắc Nhất Hàng lắc đầu: "Điều tra em, chỉ là thuận tiện, tôi có nói rồi, chuyện của Lục gia, không phân lớn nhỏ, tôi đều biết rõ!"

"Anh..." Trong đầu Vân Khuynh hiện ra 1 suy đoán, bị cô kịp thời bắt được: "Lục gia khó khăn kinh tế, có phải anh tính toán không?"

"Không, tôi không tính kế Lục gia," Hoắc Nhất Hàng nói: "Tôi chỉ đưa những hạng mục tốt đến trước mặt Lục gia, là Lục gia tham lam, biết bản thân nuốt không trôi hạng mục lớn như vậy, nhưng vẫn không biết sống chết đánh cược 1 phen, nên mới khiến tiền bị chững lại, không thể lưu chuyển!

Nửa năm trước, của hồi môn cùng với 100 triệu đầu tư giúp họ 1 lần, khoảng thời gian này, em vẫn luôn tích cực tìm cách... Khuynh Khuynh, tôi rất thưởng thức tài năng của em, cho nên, hôm nay đặc biệt đến tìm em hợp tác!

Chỉ là, mục đích hợp tác, đương nhiên không phải là giúp Lục gia thoát khỏi khó khăn kinh tế, mà khiến họ lỗ vốn thảm hại!"

Nói đến câu cuối cùng, ngữ điệu của Hoắc Nhất Hàng trở nên lạnh lẽo.

Vân Khuynh có chút kinh ngạc.

Cô không ngờ, khốn cảnh của Lục gia là do Hoắc Nhất Hàng tạo thành, trước đây cô còn nghĩ đến việc nhờ Hoắc Nhất Hàng giúp Lục gia.

Nhưng, tại sao Hoắc Nhất Hàng...

"Hoắc Nhất Hàng, anh và Lục gia, có thù?" Vân Khuynh thám tính hỏi.

"Có!" Hoắc Nhất Hàng nói: "Lục gia là do ba tôi tay trắng tạo nên, sau đó đột nhiên ba tôi bệnh tim tái phát lìa đời, Lục Lợi Quần cướp đi Lục thị, lúc đó, mẹ tôi vừa mang thai tôi, đến gặp mặt ba tôi lần cuối cũng không thể, đã bị Lục Lợi Quần đưa ra nước ngoài. Với lại, bao nhiêu năm nay, mẹ con chúng tôi chưa từng nhận được 1 đồng tiền sinh hoạt từ Lục gia."

"Mẹ tôi phải cực khổ thế nào mới nuôi tôi khôn lớn, năm tôi 10 tuổi đã từng thề, nhất định sẽ về Vinh Thành, đem tất cả những thứ thuộc về mẹ con tôi về! Để những người đó, phải trả giá cho những hành động đáng ghét đáng hổ thẹn của mình!"

"Bây giờ, tôi đủ thực lực để đòi nợ bọn họ rồi!"

Vân Khuynh đứng ở góc độ người ngoài, phân tích lời của Hoắc Nhất Hàng.

Lão gia tử Lục Lợi Quần của Lục gia, cũng là anh của ba Lục Kiến Phong của Hoắc Nhất Hàng, lớn hơn Lục Kiến Phong 22 tuổi, kết hôn sớm, con của ông Lục Bác Dương cũng lớn hơn Hoắc Nhất Hàng 17 tuổi, luận vai vế, cháu của ông ta Lục Văn Bân gọi Hoắc Nhất Hàng 1 tiếng chú út.

Lục gia vẫn luôn mang kinh tế và quyền lợi nắm trong tay, cho nên, Lục gia mới luôn được xưng là phú hào của Vinh Thành.

Nhưng bất luận là Lục Bác Dương hay Lục Văn Bân, cũng đều không có khả năng quá lớn, lại tham lam những thứ không thể thành hiện thực, lại chú trọng việc hưởng thụ của bản thân, những quyết định quan trọng hết lần này đến lần khác đều là sai, bọn họ thất bại có lẽ chỉ là sớm hay muộn mà thôi...

"Khuynh Khuynh, nghĩ xong chưa? Tôi đợi quyết định của em."

Thấy Vân Khuynh 1 lúc lâu không nói chuyện, Hoắc Nhất Hàng lại hỏi: "Em do dự, là sợ đứng chung với tôi không thể thắng họ, hay là vì đối với Lục Văn Bân... còn tình cảm?"

Vân Khuynh khẽ nhíu mày, đáp: "Hoắc tổng, không cần biết quan hệ giữa tôi và Lục gia như thế nào, liên quan đến anh, nhất định sẽ khiến tình cảnh của tôi càng thêm tồi tệ, tôi và anh, cũng không tính là thân thiết gì, đúng không?"

Tuy hôn nhân của cô và Lục Văn Bân là trò lừa, cô đối với Lục Văn Bân cũng không có tình cảm sâu đậm gì, nhưng hôn nhân này, cũng là thứ mà cô cực khổ trải qua, công ty Lục gia, cũng là do cô bỏ tâm bỏ sức, quên ăn quên ngủ mà chèo chống, muốn cô bỏ công ty, còn có chút đau lòng, đừng nói đến việc đi ngược hướng với nó?

"Chuyện này, tôi cần thời gian để suy nghĩ thật kĩ."

Không tính là thân thiết?

Bọn họ đã từng ngủ qua, còn không thân?

Ánh mắt Hoắc Nhất Hàng rơi trên người Vân Khuynh, trong mắt hiện lên ý vị không rõ ràng.

Vân Khuynh cũng không sợ, rộng lượng mặc anh đánh giá.

"Được! Tôi cho em thời gian!" Hoắc Nhất Hàng đứng lên, ngữ khí tất thắng nói: "Vân Khuynh, em rất thông minh, tôi thích sự thông minh của em, nhưng người thông minh sẽ hiểu, dựa vào sức của 1 người, không thắng nổi cây đại thụ như Lục gia!

Trong lòng em có sự bất bình, muốn đòi lại công đạo từ Lục gia, kết quả của việc dựa vào sức đơn lực yếu, tốt 1 chút, là không có kết quả, xấu 1 chút, là tự tìm cái khổ!

Còn có, tôi nhắc em 1 câu, Lục Văn Bân sớm đã khiến Dương Liễu mang thai, tại sao còn muốn cưới em làm vợ? Không lẽ chỉ là vì tìm đối tượng để mẹ hắn bắt nạt ức hiếp sao? Hay là tìm công nhân làm miễn phí cho Lục gia? Ha"

Hoắc Nhất Hàng cười nhẹ 1 tiếng, rời đi.

Vân Khuynh chìm trong suy nghĩ.

Vấn đề Hoắc Nhất Hàng nói không phải cô không hỏi, chỉ là không nhận được câu trả lời.

Nhưng nghe ý vị trong lời nói của Hoắc Nhất Hàng, chuyện này, hoặc là có nội tình gì mà cô không biết?

--------------------------

Hai ngày tiếp theo, Vân Khuynh vẫn ở khách sạn soạn đơn ly hôn, cho đến khi trên tờ giấy A4 đó, đến dấu chấm dấu phẩy cũng không có vấn đề, mới lưu lại bản sao, kí tên lên đơn ly hôn đã in ra, sau đó để vào trong túi xách của mình, xuống lầu đi đến đại sảnh, tìm công ty chuyển phát nhanh gửi đến Lục gia.

Sau khi làm xong, cô quyết định về nhà 1 chuyến.

Bình tĩnh lại trong 2 ngày, cô cảm thấy bản thân ở Lục gia cũng hơi kích động.

Dù nói thế nào, cô cũng không nên chất vấn ba mẹ ruột trước mặt Lục gia.

Cô quyết định về nhà xin lỗi ba mẹ, thuận tiện hỏi coi có phải họ đã sớm biết chuyện của Lục Văn Bân và Dương Liễu không.

Hy vọng là không biết, nếu không... cô thật sự không biết bản thân phải đối với họ như thế nào.

Nửa tiếng sau.

Vân Khuynh mới đến trước cửa, đã nghe tiếng cãi vã bên trong.

"Các người nói tôi biết, lúc đó các người dùng hết sức thuyết phục tôi đáp ứng hôn lễ của Khuynh nhi và tên súc sinh Lục Văn Bân, có phải là vì 60% cổ phần đó?

Các người nói đầu tư cho Lục gia để Khuynh nhi quá đó sống tốt 1 chút, cho nên, tôi lấy cả của hồi môn để đầu tư 100 triệu, nhưng thực tế, là mua đồ cưới cho con tiện nhân kia, đúng không?

Đây...là tiếng của bà nội.

Mẹ, người đừng nói vậy, cái gì tiện... Liễu nhi là con của chúng con, là con của Vân gia!"

Đây là giọng của mẹ Tô Tương.

"Mẹ! Mẹ nói chuyện thật khó nghe, đừng quên, lúc đó nếu không phải mẹ của Liễu nhi cứu con dâu của mẹ, đừng nói cháu gái, đến con trai mẹ cũng bị mất!"

Đây là giọng của ba Vân Bính Hoa, vậy mà còn mang theo sự uy hiếp mà ai cũng nghe ra.

Bà nội: "Cho nên, các ngươi thừa nhận là sớm biết con tiện nhân và tên súc sinh có quan hệ rồi? Vì thành toàn tụi nó, mà liên thủ với Lục gia ức hiếp cháu gái ruột của tôi?"

Vân Bính Hoa: "Mẹ, cái gì gọi là ức hiếp? Vân Khuynh là chị của Liễu nhi, vì em gái hy sinh 1 chút, cũng là điều đương nhiên mà?

Với lại cũng là di ngôn của ba nói, chỉ khi Vân Khuynh gả đi, con mới có thể xử lý 60% cổ phần, ai bảo Vân Khuynh yêu cầu cao quá, rất lâu vẫn không có đối tượng kết hôn? con cũng bắt buộc đáp ứng cho Văn Bân theo đuổi cô ta.

Mẹ chỉ thấy sự ủy khuất của Vân Khuynh, vậy Liễu nhi thì sao? Lúc đó Liễu nhi đã có con với Văn Bân rồi, ngược lại phải nhìn người đàn ông mình yêu theo đuổi chị mình, loại đau khổ đó, loại người không hiểu tình yêu như mẹ không thể hiểu được!

Với lại, trước sau gì Liễu nhi cũng gả cho Lục gia. Con cũng không thể vào lúc con đi gả, đến của hồi môn đàng hoàng cũng không có chứ? Mẹ không phải chỉ chịu chuẩn bị của hồi môn cho Vân Khuynh, không chịu chuẩn bị cho Liễu nhi sao?"

Bà nội: "Tao không hiểu tình yêu? Sao mày biết tao không hiểu? Tụi bây nói tình yêu là gì? Chính là có thể không quan tâm huyết thống, không chút nguyên tắc mà thiên vị giống nòi của người khác sao?

Tự mình làm sai chuyện, ngược lại nói vì tình yêu? Tao sao có thể dạy ra đứa không phân biệt trắng đen như vậy, loại nghịch tử không có lương tâm như vậy?

Của hồi môn đàng hoàng? Chính là đem toàn bộ tài sản của Vân gia cho đi sao?

Tao chính là không tính chuẩn bị của hồi môn cho con tiện nhân đó, nó cũng đâu phải cháu gái ruột của tao, dựa vào đâu tao phải chuẩn bị của hồi môn cho nó?

Nhưng, tao không ngờ, tụi bây vậy mà dám ức hiếp Vân Khuynh!

Vân Bính Hoa, Tô Tương, tụi bây đối với người khác thì dốc toàn tâm toàn ý, đối với con ruột là tính toán này nọ, máu lạnh vô tình! Tụi bây thật đủ nhẫn tâm!

Tao khuyên tụi bây, thân lạ có sự khác biệt, từ lâu đã có quy luật rồi, chỉ có tình cảm máu mủ mới đáng tin! Đừng đến lúc xảy ra ngoài ý muốn, hối hận không kịp!"

Tô Tương: "Mẹ, người nói bậy gì vậy? Cái gì thân lạ khác biết? Cái gì ngoài ý muốn? Liễu nhi là đứa con tốt, bọn con đối tốt với nó, nó nhất định sẽ hiếu thảo với tụi con..."

Vân Bính Hoa: "Mẹ, người đừng nói nữa, chuyện này, cứ cho là bọn con có lỗi với Vân Khuynh đi, chỉ cần cô ta đừng làm khó Văn Bân nữa, bỏ những điều kiện ly hôn khiến Vân gia chúng ta xấu hổ là được, đợi sau khi nó và Văn Bân ly hôn, về nhà, con và Tô Tương sẽ đối tốt với nó 1 chút, cũng tìm lại 1 nhân duyên tốt cho nó."
Chương 22
"Bộp" một tiếng, có người đập tay vào mặt bàn.

Theo sau, lại truyền đến giọng của bà nội: "Lời mà bộ xương già này nói không xuôi tai, cho nên, các ngươi ngay cả một câu cũng nghe không lọt, đúng không?

Vậy được thôi! Hôm nay ta phải tỏ thái độ ở đây, đồ của ông nó để lại muốn xử lý ra sao, ta quyết định! Ta chỉ thừa nhận Khuynh Nhi là con cháu của Vân gia chúng ta!

Chỉ cần ta còn sống một ngày, đừng nói là 60% cổ phần kia các ngươi không được phép động tới, 20% cổ phần trong tay Khuynh Nhi, nếu như các ngươi dám ép nó lấy ra một phần, ta sẽ đoạn tuyệt quan hệ với các ngươi, mọi thứ của Vân gia, các ngươi cũng đừng hòng lấy được chút nào!"

Nghe đến đây, trên mặt Vân Khuynh đã chảy đầy nước mắt.

Tâm trạng của cô trở nên cực kỳ phức tạp.

Mặc cô nghĩ đến nát óc cũng không nghĩ tới, trò bịp hôn nhân giữa cô và Lục Văn Bân, vậy mà lại thật sự do một tay cha mẹ ruột của mình sắp đặt, mà mục đích của bọn họ, là vì muốn đem 60% cổ phần mà ông nội để lại đều chuyển nhượng hết cho Dương Liễu làm quà cưới!

Đó là tài sản trị giá mấy trăm triệu, là gia sản mà ông bà nội dốc hết tâm huyết cả đời mới kiếm về được!

Bọn họ lại yêu thương Dương Liễu như thế sao?

Khó trách Dương Liễu biết rõ Lục gia đang lâm vào tình trạng khủng hoảng kinh tế, còn dám mang cái bụng bầu, không chút áp lực nào mà trở về.

Lỗ hơn nửa Vân gia đi giúp Lục gia giải quyết nguy cơ, Vân gia nên làm sao đây?

Nhưng sau khi nguy cơ của Lục gia được giải quyết, Vân gia lại nên giải quyết sao đây?

Sau khi Dương Liễu hạnh phúc, Vân Khuynh cô thì nên làm sao đây?

Xã hội này đối với phụ nữ cuối cùng vẫn là hiện thực và không công chính, phụ nữ đã ly hôn dù có tốt đi nữa, cũng đã mất giá rồi.

Tâm cũng đã bị tổn thương thủng thành trăm ngàn lỗ, còn sức lực gì mà đi mong chờ mối nhân duyên tốt nữa chứ?

Trong phòng, truyền đến giọng của Dương Liễu: "Bà nội, cháu biết bà vẫn luôn không thích cháu, nhưng con của cháu và Văn Bân cũng đã lớn thế này rồi, cháu xin bà, bà hãy thành toàn cho cháu và Văn Bân đi?"

Cô khóc rất "thương tâm", lại lần nữa đặt mình ở vị trí vừa đáng thương vừa hèn mọn.

"Ngươi tránh ra! Đừng nắm lấy ta! Ta thành toàn ngươi, ai thành toàn cho cháu gái ngoan kia của ta...... Hả!

"Đông!" Một tiếng, giống như có vật nặng gì rơi xuống đất.

Trái tim của Vân Khuynh bỗng nhiên nặng trĩu, vội vã xông vào cửa.

Thì nhìn thấy bà lăn từ trên cầu thang xuống.

Thì ra, bọn họ vừa rồi, đứng ngay cầu thang của lầu hai cãi lộn.

Hơn nữa, từ góc độ của cô nhìn qua, cánh tay Dương Liễu duỗi về phía trước, bàn tay hướng ra ngoài, rõ ràng là một động tác đẩy!

"Bà nội!" Vân Khuynh dùng tốc độ nhanh nhất vọt tới, muốn cứu bà.

Đáng tiếc cô cách quá xa, đợi lúc cô chạy tới, bà cụ đã ngã sấp xuống sàn nhà đá cẩm thạch của đại sảnh, máu đỏ tươi chảy ra từ phía sau não bà......

"Khuynh...... Khuynh Nhi......" Bà cụ đưa tay về phía Vân Khuynh.

Vân Khuynh vội vàng nắm lấy tay bà, lo lắng hô to: "Bác sĩ đâu? Bác sĩ gia đình đâu? Còn không mau gọi bác sĩ gia đình tới, còn nữa...... lập tức gọi xe cứu thương!"

"Bà nội, bà phải ráng lên, cháu lập tức đưa bà đến bệnh viện!"

"Đừng...... hoảng, bà nội không sao...... Có bà nội ở đây, xem ai dám...... ai dám ức hiếp...... cháu!" Bà cụ trừng lớn mắt, mang theo sự uy nghiêm cuối cùng, nhưng cuối cùng chịu không nổi, mắt tối sầm lại, hôn mê!

"Dương Liễu! Tôi nhìn thấy cô đẩy bà nội xuống, đây là mưu sát! Nếu như bà nội có chuyện gì, tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu! Tuyệt đối sẽ không!"

Hai mắt Vân Khuynh đỏ lên, ánh mắt băng lãnh bắn về phía Dương Liễu, đó là nỗi hận - bị ép ra một cách trắng trợn!

Dương Liễu bị dọa đến thân thể khẽ run, vội vã rụt tay mình lại: "Không, không phải tôi, tôi không có đẩy bà ta, là chính bà ta tự ngã xuống, tôi không có......"

Dương Liễu bị dọa đến núp trong lòng Lục Văn Bân, thân thể không ngừng run rẩy, nước mắt chảy ra từ trong mắt, giống như là cực kỳ sợ.

Trong lòng cô lại có suy nghĩ u ám: "Đáng chết, rõ ràng đều đã chú ý lách qua tầm mắt của mọi người rồi, ai ngờ con tiện nhân Vân Khuynh này sẽ đột nhiên xông vào? Vân Khuynh thật sự thấy rõ là cô đẩy bà già kia xuống lầu sao?

Hừ! Coi như Vân Khuynh thấy rõ thì đã sao? Ai sẽ tin?

Đúng! Chỉ cần cô cắn chết không thừa nhận, ai cũng không thể làm gì được cô!

Ai bảo bà già kia ngăn cản cô lấy tài sản của Vân gia? Đáng chết!

Vân Bính Hoa hoảng hốt đi xuống lầu, gọi bác sĩ gia đình đến, lại gọi thêm xe cấp cứu.

Suy cho cùng là mẹ ruột của ông, bị ngã, không phải là chuyện nhỏ, ông đương nhiên cũng sẽ sốt ruột.

Nghe được lời của Vân Khuynh, ông cũng có chút nghi hoặc, vừa rồi, khóe mắt ông quét nhìn dường như nhìn thấy bàn tay của Liễu Nhi là hướng về...... phía ngoài?

Nhưng khi ông ngẩng đầu lên, nhìn thấy sắc mặt bị dọa đến trắng bệch của Dương Liễu, lại nghe được tiếng an ủi khẩn trương của vợ: "Liễu Nhi, đừng sợ, mẹ biết không phải con, con chỉ là muốn bắt lấy bà nội, muốn bà ấy thành toàn con và Văn Bân, con không có ý hại bà, mẹ tin tưởng con......

Đúng rồi, Liễu Nhi yếu đuối như vậy, lương thiện, sao có thể ra tay độc ác với mẹ được chứ?—— Nghĩ thế, Vân Bính Hoa lập tức lạnh mặt, trừng mắt nhìn Vân Khuynh: " Vân Khuynh, mưu sát cái gì? Đừng nói lung tung! Liễu Nhi sao có thể đẩy bà nội con chứ? Là bà nội con đứng không vững......"

Vân Khuynh bỗng nhiên ngẩng đầu, trong mắt đầy sự kinh ngạc!

"Ba, ba lại tin tưởng Dương Liễu đến thế sao, tin tưởng đến, dù cho cô ta muốn giết chết mẹ ruột ba, cũng mặc kệ sao?"

Tim của Vân Khuynh, trong nháy mắt, liền vỡ thành mảnh nhỏ, giống như là cây cột cuối cùng chống đỡ lấy sự tín nhiệm thân tình của cô đã bị chặt đứt trắng trợn, thế giới kia, hoàn toàn sụp đổ!

Đau đến cực điểm, cũng thất vọng tới cực điểm!

Lại đổi lấy một bàn tay lớn của Vân Bính Hoa.

"Ba bảo con đừng nói bậy! Chuyện giết người thế này, là có thể tùy tiện nói sao? Con không biết bởi vì một câu nói của con, là có thể sẽ làm hại em con phải đi ngồi tù sao? Trong bụng của nó còn mang cháu ngoại nhỏ của ba!"

Trên mặt đau rát, khóe miệng còn chảy ra một chút tơ máu, Vân Khuynh chợt bật cười.

"Thì ra, chỉ cần bất lợi với Dương Liễu, hai người sẽ diệt trừ toàn bộ! Thế nhưng con nói cho hai người biết, mắt của con nhìn rất rõ ràng, nếu như bà nội có bất trắc gì, tất cả các người đều là đồng lõa! Các người sẽ hối hận, nhất định sẽ hối hận!

"Con sớm biết hai người không thương con, còn chờ mong cái gì chứ? Còn ngu ngốc chạy về đây làm gì chứ? Hai người yên tâm, sau này, con sẽ không chờ mong thêm bất cứ thứ gì, bất cứ yêu cầu gì ở hai người nữa! Ba mẹ như hai người, con không với nổi!"

Ngữ khí này, lộ ra sự bi thương tuyệt vọng.

Thân thể của Tô Tương không tự chủ run một cái, cả người, đều cứng ngay tại chỗ.

Bà đứng ở trên lầu, nhìn vào đứa con gái bị bà xem nhẹ từ nhỏ, giúp bác sĩ gia đình, cùng đem mẹ chồng mình dìu ra ngoài.

Đứa bé kia, còn lâu mới có được sư đầy đặn của Dương Liễu, gầy gò giống như tùy tiện có một cơn gió thổi qua, liền có thể thổi bay nó.

Nhưng nó lại đứng thẳng lưng 1 cách quật cường, từng bước từng bước đi ra ngoài, một lần cũng không quay đầu lại.

Tô Tương bỗng nhiên hối hận, giống như là một cục hạt giống chui ra ngoài, nhanh chóng mọc ra các nhánh nhỏ, quấn chặt lấy tim bà.

Đó là con gái ruột của bà a, là bà mang thai mười tháng mang cô đến với thế giới này.

Bà đã từng dùng lời nhỏ nhẹ nói chuyện với cô, không ngại phiền mà dưỡng thai;

Bà cũng từng vuốt ve cái bụng ngóng trông cô lớn mau chút;

Bà cũng từng bởi vì cô lần đầu tiên động đậy trong bụng mà kích động tới ngủ không yên;

Bà cũng từng vì đặt cho cô một cái tên hay mà tra hết mấy cuốn sách......

Thế nhưng, lúc sinh, cái loại cảm giác lạnh băng sắp chết kia, khiến bà hết sức sợ hãi, bà sợ!

Đến mức sau đó, chỉ cần trông thấy đứa bé này, liền sẽ sợ hãi, chỉ có con gái của ân nhân Dương Liễu có thể làm cho bà có cảm giác an toàn một chút.

Như thế nhiều năm đều đã qua, đứa trẻ này lớn lên như cỏ dại vậy.

Không có được sự quan tâm và sự yêu thương của bà, nhưng cũng cứng cỏi mà trưởng thành, trở nên ưu tú như vậy, chưa hề khiến cho bà và chồng lo lắng.

Lần này, thật sự phải từ bỏ nó sao?

Sẽ không còn chờ mong thêm bất cứ thứ gì, bất cứ yêu cầu gì sao?

"Mẹ, con......con thật sự không có đẩy bà nội, không có......"

Dương liễu nhìn ra sự khác thường của Tô Tương, lại duỗi cái tay ra, lôi kéo quần áo của Tô Tương, giống như là rất sợ, lời còn chưa nói hết, liền hôn mê bất tỉnh.

Đương nhiên là giả vờ ngất!

Nhưng đủ khiến cho mọi suy nghĩ của bọn người Tô Tương đều xáo trộn, chú ý tới bên này của cô ta, lại bắt đầu vì cô ta lo lắng, bận rộn bên cạnh cô ta.

Thế là, một ngày này, Bệnh Viện Đệ Nhất của Vinh Thành, nhận hai bệnh nhân —— bà cụ nguy cấp và người phụ nữ bị động thai khí.

Phụ nữ mang thai không sao cả, treo chút đường glu-cô, xung quanh cả bầy người quan tâm chăm sóc.

Bà cụ còn đang trong phòng cấp cứu, bên ngoài phòng cấp cứu, cũng chỉ có mình Vân Khuynh lẻ loi trơ trọi chờ đợi......

——————

Hoắc Nhất Hàng mở cuộc họp cấp cao, tuyên bố sẽ chính diện khai triển tấn công thương mại với Lục thị.

Thương trường như chiến trường, vốn là cao giẫm lên thấp, lấy lớn ăn nhỏ, lấy mạnh nuốt yếu, Hoắc thị cùng Lục thị cạnh tranh, làm cho tất cả mọi người đều kích động, thảo luận rất kịch liệt.

Hoắc Nhất Hàng nhếch miệng lên một đường cong tỏ ý hài lòng.

Điện thoại di động vang lên hai tiếng, anh cầm lên xem, là một một tin nhắn.

—— Hoắc tổng, trước đó anh bảo tôi để ý kỹ tình trạng của cô Vân, bên cô Vân vừa mới xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Vân lão phu nhân vào phòng cấp cứu, Vân nhị tiểu thư Dương Liễu cũng động thai khí, ở chung một bệnh viện.

Người của Vân gia đều đi chăm sóc Dương Liễu, cô Vân hiện tại một mình canh giữ ngoài phòng cấp cứu, tôi thăm dò qua tin tức nội bộ, lão phu nhân e là không được. Chuyện này, anh xem?

"Tan họp!" Hoắc Nhất Hàng phun ra hai chữ, đứng lên, liền rời khỏi phòng họp.

Đợi đến lúc anh đuổi tới bệnh viện, đèn trong phòng cấp cứu vừa tắt, bác sĩ đi ra.

"Bác sĩ, bà nội tôi thế nào? Bà ấy không sao nữa đúng không?" Vân Khuynh vội vàng xông lên trước, mặt đầy vội vã.

Nhưng bác sĩ lắc đầu: "Thật xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức, người nhà xin...... nén bi thương."

Vân Khuynh không tự chủ lui về sau mấy bước, xém chút đứng không vững.

"Ông nói cái gì? Cố hết sức là ý gì? Nén bi thương là ý gì?" Cô đột nhiên lên âm giọng, bước tới lần nữa như bị điên vậy, túm chặt lấy áo phẫu thuật của bác sĩ: "Bác sĩ, tôi biết...... Tôi biết ông y thuật rất giỏi, ông chính là Hoa Đà tái thế , bà nội tôi chỉ là lăn từ trên cầu thang xuống, chỉ là đập đầu một chút, chảy một chút máu, sức khỏe bà luôn khỏe mạnh, nhất định không nguy hiểm đến tính mạng, đúng không?

Phẫu thuật có phải còn chưa xong? Nhất định chưa xong, vậy tôi sẽ không làm phiền thời gian của ông nữa, ông tranh thủ đi vào cứu người đi!

Tôi tin ông nhất định có thể cứu sống bà nội tôi! Tôi van xin ông, ông mau đi cứu bà ấy, mau đi a!"

"Xin cô bình tĩnh chút! Chức trách của bác sĩ là chăm sóc người bị thương, chỉ cần còn có chút hy vọng, chúng tôi đều sẽ không dễ dàng từ bỏ, nhưng bác sĩ cũng không phải người vạn năng, không phải thần, có rất nhiều bệnh, trị không khỏi, có rất nhiều vết thương trí mạng, cũng trị không được...... Thật xin lỗi, chúng ta thật sự đã cố hết sức."
Chương 23
Năm phút sau, giường được y tá đẩy ra, một người nằm trên đó, trên mặt che tấm vải trắng.

Vân Khuynh vươn tay, run rẩy mở một góc của tấm vải trắng ra, lộ ra khuôn mặt không bình thản của bà cụ.

" Bà nội!" Cô bổ trên di thể của bà cụ, khóc khàn cả giọng: "Bà không phải nói...... Chỉ cần có bà, ai cũng không dám ức hiếp cháu sao? Thế nhưng sao bà...... sao lại nhẫn tâm bỏ rơi cháu chứ?

Bà nội, bà là người thân thật sự duy nhất của cháu..........................trên thế giới này! Sao bà lại...... lại đi rồi!"

Hoắc Nhất Hàng đứng cách đó mười bước hơn, mày nhăn lại.

Tiếng khóc đau như cắt kia giống như có một bàn tay vô hình, bóp chặt lấy tim anh vậy.

Cái đau đớn giấu kín trong ký ức của anh, lại bị lật ra cực kỳ rõ ràng...... Năm đó, ba anh qua đời, mẹ anh cũng đau thương như thế, bất lực như thế......

Còn Vân Bính Hoa và Tô Tương sau khi sắp xếp xong Dương Liễu mới vội vàng chạy tới, nhìn thấy một màn này, một bước cũng không dám tiến về phía trước.

Bọn họ cũng không ngờ tới, Dương Liễu "lôi kéo" với bà lại thật sự dẫn đến cái chết của bà!

Nhất là, lúc nghe được lời của Vân Khuynh, bà là người thân duy nhất của cô, tim của họ như bị một con dao trắng trợn đâm vào một cái lỗ, gió lạnh vù vù rót vào trong đó, toàn bộ thân nhiệt đều trở lạnh......

Trên mặt Lục Văn Bân chạy theo sau đến cũng hiện lên cảm xúc phức tạp.

Có bối rối, dù sao cũng xảy ra án mạng, nếu như không xử lý tốt, còn có thể sẽ rước phiền phức vào người!

Cũng có vui, mụ già này chết, cuối cùng cũng không ai phản đối anh và Vân Khuynh ly hôn, và kết hôn với Dương Liễu.

Còn có lo âu và bực bội, Vân gia có người chết, tang lễ cái gì đó nên có chắc chắn là phải làm, vậy hôn lễ của anh và Dương Liễu sẽ phải trì hoãn, tang lễ trước hôn lễ, nghĩ sao cũng thấy xui!

Vả lại, với sự thấu hiểu của anh đối với Vân Khuynh, người phụ nữ này không hề giống như sẽ nói láo, tại sao cô ta một mực khẳng định nhìn thấy Dương Liễu đẩy mụ già này xuống lầu chứ?

Lục Văn Bân nghĩ thế, ngẩng đầu, lại trông thấy người đàn ông đứng trước anh và Vân Bính Hoa, Tô Tương đi về phía trước mấy bước, đứng phía sau Vân Khuynh, ngẩng đầu, vỗ nhẹ trên vai cô hai cái.

Anh hơi nghiêng người chút, Lục Văn Bân cũng thấy rõ được mặt hắn.

Lại là ——

"Chú......chú út?"

Hoắc Nhất Hàng sao lại ở đây?

Chú quen biết Vân Khuynh sao?

"Mẹ!" Vân Bính Hoa cuối cùng cũng bước lên phía trước, trong mắt cũng có chút nước mắt.

Người chết, suy cho cùng là mẹ ruột của ông đó!

Ông vẫn còn có chút không thể tin, không muốn tin mẹ cứ như vậy không còn nữa, cho nên, theo bản năng vươn tay, muốn thử xem bà còn thở hay không.

Vân Khuynh bất chợt giơ bàn tay lên, "bộp" một tiếng đánh vào mu bàn tay của Vân Bính Hoa.

"Thu lại bàn tay bẩn thỉu của ông đi! Đừng đụng vào bà nội tôi!"

Cô ngẩng đầu, trong đôi mắt từng dịu dàng tràn đầy nỗi hận lạnh lẽo, khóe miệng cũng mang đầy sự mỉa mai: "Mới từ chỗ Dương Liễu tới sao? Cô ta sao rồi? Chết chưa?"

"Vân Khuynh, con nói gì kì vậy? Em của con động thai khí, con không đi xem nó, còn ở đây nguyền rủa nó?" Vân Bính Hoa rụt tay về, trên mặt không nhịn được, lại dạy dỗ Vân Khuynh một câu.

"Thì ra chỉ là động thai khí," Vân Khuynh cười, cắn răng nghiến lợi cười một cách mỉa mai: "Nhưng bà nội tôi mất rồi! Mất rồi! Một tiểu tam phá hoại hôn nhân của tôi, mang thai đứa con hoang, cũng đáng được tất cả các người chạy tới quan tâm chăm sóc, vậy còn bà nội tôi thì sao? Các người từng quan tâm tới sống chết của bà chưa?"

"Không! Hiện tại đã không cần các người quan tâm nữa, bởi vì bà đã là một người "chết" rồi!

"Ba, mẹ, tôi gọi hai người một tiếng ba mẹ cuối cùng, hai người biết chết là ý gì không? Chính là trong sinh mạng của c, sẽ không còn có người này tồn tại! Bà bây giờ là một cỗ thi thể, rất nhanh sẽ biến thành một đống tro cốt."

"Nhưng tôi nghĩ tôi nên chúc mừng hai người, nhiều năm như thế, tôi và bà nội đã gây ra nhiều phiền phức thế cho các người, khiến hai người không thể vui vẻ đi nuôi con của người khác, khiến hai người không thể toàn tâm toàn ý đem thứ tốt nhất trên đời này đều cho người khác, khiến các ngươi không thể lấy mỗi một đồng mỗi một xu của Vân gia đi nuôi dưỡng người khác, khiến hai người không thể......"

"Bỏ đi, còn có gì để nói nữa chứ, người như hai người, người mà cho tới bây giờ cũng chỉ hiểu được quan tâm đến tình cảm của bản thân, nói cái gì mà tình yêu vĩ đại, nói cái gì có ơn tất báo, bất quá là giẫm lên nỗi đau của những người như chúng tôi mà đi thêu dệt nên sự vui vẻ mà các ngươi tự cho là đúng mà thôi."

"Vậy thì, từ giờ khắc này bắt đầu, lão phu nhân của Vân gia cuối cùng không còn nữa, Vân gia đại tiểu thư cũng sẽ không còn, các người tiếp tục đi thiên vị cái con Dương Liễu kia đi, tôi chúc các người mẫu từ nữ hiếu, già có chỗ theo, cả đời không hối hận!"

"Nhưng mà, tôi còn muốn nói cho hai người biết, tôi vẫn sẽ về Vân gia, cho dù trong ngôi nhà lạnh lẽo, đã không còn người thân của tôi, nhưng thứ thuộc về tôi và bà nội, tôi nhất định sẽ lấy về! Hung thủ giết chết bà nội, sớm muộn gì tôi cũng sẽ bắt cô ta trả giá đắt!"

Từ chờ mong đến tuyệt vọng, không cần quá nhiều thời gian, đem tình yêu đang dâng trào biến thành nỗi hận khắc cốt, càng không cần quá nhiều chuyện để tạo ra nó.

Một cuộc phản bội, sự thiên vị ích kỉ cùng một mạng người, đủ rồi!

Tim Vân Khuynh đã đau đến tê kiệt, lạnh đến không có một tia ấm áp.

Cô thậm chí, không muốn nói thêm một chữ nào với Vân Bính Hoa bọn họ nữa.

Cô cúi người, đưa tay kéo tấm vải trắng lên, nhẹ nhàng phủ lên mặt bà cụ, sau đó, đẩy chiếc giường đi đến nhà xác.

Lúc đi ngang qua người Tô Tương, Tô Tương yếu ớt gọi cô một tiếng: "Khuynh Nhi......"

Cuối cùng, không còn là "Vân Khuynh" lạnh lẽo cứng rắn nữa, nhưng Vân Khuynh cũng đã không chờ mong nữa, một chút cũng không......

Trong bệnh viện, vốn nhiều người, sớm đã tụ tập một số người xem náo nhiệt.

Những người này chỉ trích Vân Bính Hoa, Tô Tương bọn người, bàn tán ầm ĩ.

A nói: "Chưa thấy qua người vô lương tâm và bất hiếu như họ, mẹ ruột của mình cũng mất rồi, còn chạy tới đây chăm sóc con hoang của người khác! Chả trách con gái ruột của họ lại hận họ như thế!"

B hỏi lại: "Sao ngươi biết người mà bọn họ chăm sóc là con hoang của người khác?"

A trả lời: "Không phải cô bé kia nói sao?"

B lắc đầu, lại phân tích tiếp: "Tôi thấy chưa chắc! Nói không chừng, đứa con hoang kia chính con riêng bên ngoài của người nam hoặc người nữ, nếu không, một chút quan hệ máu mủ cũng không có, lại vì con của người khác khi dễ mẹ mình và con gái mình, bọn họ ngu sao?"

C nói: "Mặc kệ là vì cái gì, mẹ ruột của mình và con gái ruột của mình cũng mặc kệ, loại người này, không xứng làm người! Sớm muộn cũng có báo ứng!"

Quần chúng phụ họa: "Không sai, thứ lòng lang dạ sói này, sẽ không có kết cục tốt......"

Tô Tương là người da mặt mỏng, nghe được những lời bàn tán này, cơ thể không ngừng run rẩy, trong lòng hối hận.

Con gái ruột của mình nói những lời này là có ý gì? Dự định từ đây về sau cũng sẽ không nhận cô nữa sao?

Không!

Cô đột nhiên vọt tới trước mặt Vân Bính Hoa, bắt lấy tay ông, không ngừng nói: "Bính Hoa, chúng ta có phải thật sự đã sai không? Chúng ta có phải thật sự đã bạc đãi Vân Khuynh không? Ông mau đi nói với Vân Khuynh, chúng ta là ba mẹ ruột của nó, sao có thể sẽ không yêu nó chứ? Nó sao có thể không về nhà nữa chứ?"

"Thế nhưng......Tôi cũng đâu có làm gì, tôi chẳng qua cảm thấy Liễu Nhi từ nhỏ đã không có ba mẹ, tôi chỉ cảm thấy Liễu Nhi đáng thương, mới đối xử tốt với Liễu Nhi một chút, không phải chỉ là một cuộc hôn nhân sao? Bây giờ tỷ lệ ly hôn cao như thế, ly hôn xong kết hôn nữa chẳng phải được sao? Tại sao nó lại vì chuyện này hận tôi? Nó là chị, chị là phải nhường cho em gái, lúc nhỏ, mẹ tôi cũng dạy tôi như thế mà......"

Sắc mặt Tô Tương tái nhợt, trong mắt ươn ướt.

Vân Bính Hoa nhanh chóng ôm lấy bà, dùng lời nhỏ nhẹ nói: "Tương Tương, chuyện này cũng không không liên quan đến bà, bà đừng tự trách, là bà cực khổ mang nó đến với thế giới này, lúc bà mang thai nó chịu nhiều khổ như vậy, lúc sinh nó ra lại xém chút...... Rời xa ta, ta thật sự rất sợ!"

"Là ta không tốt, là ta không có dạy dỗ nó thật tốt, nó muốn đi thì để nó đi, thứ con gái bất hiếu này chúng ta cần nó làm gì? Không phải còn có Liễu Nhi sao? Liễu Nhi đến lúc đó sinh ra đứa trẻ mập mạp, bà chắc chắn sẽ thích! Về phần mẹ......"

"Chuyện của mẹ cũng là ngoài ý muốn, chúng ta trở về chuẩn bị tang lễ, chỉ là nếu làm tang lễ, hôn sự của Văn Bân và Liễu Nhi sẽ phải hoãn lại, ủy khuất Liễu Nhi rồi.....".

Hoắc Nhất Hàng rất muốn đuổi theo Vân Khuynh, ít nhiều cho cô một chút an ủi, nhưng anh biết, cô kiêu ngạo như vậy, không cần sự thương hại và đồng tình.

Chỉ là, hắn đứng ngay chỗ cũ, nghe được cuộc đối thoại của Vân Bính Hoa và Tô Tương, lại càng thấy bi thương thay cho Vân Khuynh.

Gặp qua những bậc cha mẹ đối xử không tốt với con mình, nhưng giống Vân Bính Hoa và Tô Tương vậy, rõ ràng chính là mắc nợ với Vân Khuynh một cách ích kỉ, lại còn đẩy trách nhiệm lên người Vân Khuynh, anh còn đúng là lần đầu tiên thấy!

Tham sống sợ chết? Có thể trở thành lý do từ bỏ cốt nhục thân sinh không?

Ân ái tình thâm, thì có thể đối xử bạc tình bạc nghĩa với một sinh mạng đơn thuần lương thiện như vậy sao?

Hơn nữa, mẹ của mình chết, không có quá nhiều bi thương vậy thì thôi, lại còn ngại tang lễ của mẹ mình làm trở ngại đến hôn lễ của con gái nuôi?

Đây là chuyện người làm con, người làm cha mẹ có thể làm ra sao?

Thật đúng là...... Không bằng cầm thú!

"Chú út, sao chú lại ở chỗ này? Chú và...... Vân Khuynh quen biết?" Lục Văn Bân do dự mãi, vẫn quyết định bước lên hỏi rõ ràng.

Bởi vì một vài nguyên nhân, anh có chút kiêng kị Hoắc Nhát Hàng, nếu như Hoắc Nhất Hàng quen Vân Khuynh, vậy thì, chuyện ly hôn của anh và Vân Khuynh, chỉ sợ sẽ có chút phiền phức.

Hoắc Nhất Hàng quay đầu, híp mắt lại, như cười mà không phải cười nhìn Lục Văn Bân lo lắng bất an: "Trước kia không quen, hiện tại......"

Khóe miệng anh nhếch lên một cái, lộ rõ sự tà mị làm càn: "Nghe nói lần trước con và Ngô Đức Nhân bàn chuyện hợp tác, để Vân Khuynh ngủ với hắn ta? Không ngờ lại để Vân Khuynh không mất cọng tóc nào mà trốn thoát? Người phụ nữ thông minh lại có tài như thế, chú cảm thấy cô ấy rất được!" Làm vợ của anh rất được.

Tô Tương bỗng nhiên nhìn về phía Lục Văn Bân: "Cậu ta nói gì? Văn Bân, con lại để con gái dì đi......"

"Ngủ cùng" hai chữ kia, bà nói không nên lời.

Lục Văn Bân sắc mặt trầm xuống, không biết nên thế nào trả lời.

Hoắc Nhất Hàng lại phát ra một tiếng cười mỉa mai rõ ràng, nghênh ngang rời đi......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro