Chương 2 (Phần IV: Đồng hành)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm 1999, cho dù xét trên góc độ nào, cũng đều là một năm quan trọng trong lịch sử.

Nhưng đối với những người sống trong thời điểm đó như bọn họ, đó cũng chỉ là một năm học bình thường mà thôi, không khác gì nhiều so với những năm học trước.

Phương Hồi và Trần Tầm đã quen với việc liếc trộm nhau ở nơi công cộng, nhìn bề ngoài thì cũng chính trực như ai, bên trong lại hết sức thân mật. Lâm Gia Mạt thẳng thừng nói rằng họ dám công khai thể hiện tình cảm trước bàn dân thiên hạ, vì lí do này mà cô vòi ăn vòi uống không biết bao nhiêu lần. Theo lời Trần Tầm thì công khai với mọi người cũng chẳng có gì là xấu, nhưng Phương Hồi không dám. Cách giáo dục hồi đó khiến cô cảm thấy rằng xét về bản chất, sự việc này không có gì là hay, cô không muốn mình khác biệt với bạn bè. Nói cho cùng thì cô vẫn chưa hết sợ trước cảm giác bị mọi người nhìn với một con mắt khác.

Mùa xuân ở Bắc Kinh có thể rất đẹp, cũng có thể rất tồi tệ, bão cát mấy ngày liền khiến tất cả mọi thứ đều bị khoác thêm một lớp đất vàng, không khí lơ lửng toàn đất, ánh nắng hắt qua tầng bụi, chiếu vào người, tạo thành chòm sáng xanh rất kì quái.

"Thời tiết kinh khủng thật!" Trần Tầm phủi đất trên đầu cho Phương Hồi và nói: "Tớ còn nhớ mùa xuân năm đó, tức là hồi mà bọn mình còn phải học nửa ngày thứ bảy ấy, trời đẹp kinh khủng! Hồi nhỏ mẹ tớ còn dọa tớ nếu không chịu nghe lời, gió cát vàng trong Tây Du Kí sẽ thổi tới, tớ còn nghĩ không biết có gió cát thì thế nào nhỉ. Bây giờ thì được sở thị rồi, sợ thật!"

"Đừng phủi nữa! Mọi người nhìn thấy đấy!" Phương Hồi gạt tay cậu ra và nhìn ngó xung quanh.

"Đợi chút, đợi chút! Vẫn còn dính bông liễu đây này. Trần Tầm kéo cô, gỡ bông liễu trên đầu xuống.

Phương Hồi giả vờ không quan tâm, mặt đỏ bừng, tránh sang một bên hỏi: "Kế hoạch du xuân đã chốt chưa? Vừa nãy cô chủ nhiệm nói gì với cậu vậy?"

"Chốt rồi, đi chơi Hắc Long Đàm". Trần Tầm lật chồng bảng biểu đang cầm trên tay nói.

"Cậu xem gì vậy?" Phương Hồi thắc mắc lại gần ngó: "Giấy khám sức khỏe có gì đáng xem đâu?"

"Hê hê, tìm tờ của cậu!" Trần Tầm cười nói.

"Ghét quá! Không được xem!" Phương Hồi liền giật ngay lại và lườm Trần Tầm.

"Sợ gì chứ! Tớ chỉ xem cậu cao bao nhiêu thôi, không xem vòng ngực đâu!" Trần Tầm cười giả lả ghé sát vào nói.

"Trần Tầm, cậu lưu manh quá!" Phương Hồi cầm chồng giấy lên, đánh Trần Tầm.

"Ái! Thôi không xem nữa, tớ không xem nữa!" Trần Tầm vừa tránh vừa nói: "Tan học đi mua đồ ăn cho buổi đi chơi nhé?"

"Không đi!" Phương Hồi xị mặt xuống.

"Đi đi, đi đi!" Trần Tầm kéo ống tay áo cô: "Tớ cho cậu xem giấy khám sức khỏe của tớ là hòa chứ gì!"

"Ai thèm xem!" Phương Hồi liếc tờ giấy khám sức khỏe Trần Tầm đang lắc lắc trên tay.

"Thế thì bọn mình không xem nữa! Tan học cùng đi nhé! Chốt rồi đấy!"

"Thế lại phải xách về nhà à, nặng lắm..." Phương Hồi lưỡng lự nói.

"Hay là mua xong mang về nhà tớ trước?"

"Xí! Thế đến hôm đi chơi làm gì còn nữa?" Phương Hồi cười nói.

"Tớ thèm vào ăn những thứ mà cậu thích! Hơn nữa ăn thì có sao? Tớ đâu có béo!"

"Bảy mươi cân mà còn không béo!"

"Hả? Sao cậu biết? À! Chắc chắn là cậu đã xem bảng khám sức khỏe của tớ rồi phải không?" Trần Tầm chỉ vào Phương Hồi la lớn.

"Tớ... tớ chỉ đoán vậy thôi!" Phương Hồi vội lấp liếm.

"Không sao! Xem thì cứ việc xem thôi! Có gì là ngại đâu, tớ cao một mét tám mươi tư, nặng bảy mươi cân, còn cậu thì sao?" Trần Tầm vui vẻ hỏi.

"Ai... ai thèm xem! Tớ không cho cậu biết đâu!" Phương Hồi vội lảng sang chuyện khác: "Mua xong đồ thì để ở nhà bà nội tớ, gần thôi, rất tiện. Nếu Gia Mạt và mọi người cùng đi, chắc chắn là sẽ nhẹ thôi!"

"Thôi được! Để tớ nói với đám Triệu Diệp". Trần Tầm ghé sát vào tai Phương Hồi, nói: "Cậu không mập cũng không gầy, vừa tầm tớ thích".

Phương Hồi nhìn theo bóng Trần Tầm, mặt lại đỏ bừng.

Sau khi tan học, mấy đứa liền đi siêu thị Hoa Phổ, bọn họ đẩy xe đẩy, cười đùa rất vui vẻ, khiến mọi người đều phải nhìn theo.

"Tớ mua Oishi!" Triệu Diệp hào hứng nói.

"Cậu là con trai hả?" Lâm Gia Mạt nhìn cậu ta từ đầu đến chân: "Lại thích ăn mấy thứ đó".

"Vớ vẩn! Tớ thèm vào ăn cái đó! Mua cho cậu thôi!" Triệu Diệp hậm hực nói.

"Ai bảo tớ thích ăn cái đó! Tớ thích Kuai Kuai và Trakinas cơ!" Lâm Gia Mạt có vẻ ngại ngùng, giả vờ nói át đi.

"Sao đám con gái toàn thích ăn những cái đó nhỉ?" Triệu Diệp nhặt hai túi bỏ vào giỏ xe: "Ăn mãi không thấy chán à?"

"Hình như... bên trong có tặng đồ chơi". Kiều Nhiên nhìn Phương Hồi bằng ánh mắt dò hỏi.

"Tặng sticker mà". Phương Hồi liền cười đáp.

"Cậu cũng thích ăn hả? Thế tớ cũng mua cho cậu hai túi nhé!" Kiều Nhiên cũng nhặt lấy bỏ vào giỏ hàng của mình.

Trần Tầm đứng bên cạnh đột nhiên dừng tay lại và nhìn sang Kiều Nhiên, Kiều Nhiên liền mỉm cười với cậu.

"Không... không cần đâu". Phương Hồi lại nhặt hai túi bim bim trong giỏ xe ra và đặt trở lại giá hàng: "Mua nhiều lắm rồi, chắc không ăn hết đâu".

"Vậy cũng được". Kiều Nhiên vẫn mỉm cười, còn Phương Hồi thì cúi đầu.

Lúc ra khỏi siêu thị Hoa Phổ, dường như mỗi người đều có thêm một tâm sự riêng, ánh chiều ngày xuân hắt xuống trái tim non trẻ của họ, dần dần cũng thấy được sự khác biệt.

Triệu Diệp cho hết đồ vào túi, nói: "Tớ sang bên kia xem, hình như tờ Âm nhạc đương đại ra rồi thì phải".

"Hả! Tớ cũng muốn mua, hôm đó xem bìa, hình như Trịnh Doãn Kiện và Thiệu Mĩ Kì chia tay nhau rồi hay sao ấy". Lâm Gia Mạt hùa vào.

"Thế thì cùng đi nhé". Trần Tầm nói: "Bọn họ yêu nhau lắm mà? Tại sao lại chia tay?"

"Vì Lương Vĩnh Kì, nghe nói thôi, tớ cũng không dám chắc". Lâm Gia Mạt thở dài, nói: "Lời tỏ tình của Trịnh Doãn Kiện hồi đầu cảm động biết bao, nói sẽ chăm sóc cô ấy suốt đời!"

"Ai chăm sóc được ai suốt đời, trừ phi chết sớm". Phương Hồi bình thản nói.

"Sao lại bi quan thế!" Kiều Nhiên vỗ vai cô: "Đi thôi!"

Phương Hồi lắc đầu, cô đang chuẩn bị dắt xe đi thì đột nhiên khựng lại.

"Sao vậy?" Trần Tầm đứng sau cô hỏi.

"Không sao... Các cậu đi đi, tớ không đi đâu". Phương Hồi lại hạ chân chống xuống.

"Hả? Sao vậy? Ở ngay bên kia đường thôi mà, cũng không xa đâu". Lâm Gia Mạt thắc mắc.

"Ừ, tớ không đi đâu, còn phải đưa số đồ này về nhà bà tớ nữa". Phương Hồi kiên quyết từ chối.

"Thế cũng được, Triệu Diệp, mọi người đi đi, bọn tớ chở đồ về nhà bà Phương Hồi". Kiều Nhiên liền tiếp lời.

Trần Tầm nhìn với vẻ thắc mắc, bên cạnh sạp báo đó chỉ có một chiếc xe đang đỗ, cũng không có gì là bất ổn.

"Cậu sao vậy?" Trần Tầm hỏi nhỏ.

"Không sao". Phương Hồi cười gượng trả lời.

Hôm đi du xuân, mọi người đến nhà bà Phương Hồi tập hợp trước. Lâm Gia Mạt mặc một chiếc áo màu mười giờ và chiếc quần bò ống loe, rất thời trang. Còn Phương Hồi thì mặc chiếc áo phông trắng và quần bò bình thường, nhìn từ xa như học sinh cấp hai. Thấy không còn sớm nữa, đằng nào thì lát nữa cũng chơi cùng nhau, cả đám cũng không còn phân biệt của ai vào của ai nữa, đám con trai liền nhét đồ ăn vào ba lô của mình rồi đạp xe đến trường.

Trên đường đi, bạn bè chơi rất nhiều trò, nhóm thì chơi bài, nhóm thì xem bói bằng tú lơ khơ, có nhóm lại nghe nhạc, nóc xe như muốn bật tung lên.

Đến Hắc Long Đàm, cô chủ nhiệm Hầu Giai dặn dò mấy câu rồi giải tán để mọi người hoạt động tự do. Nhóm Trần Tầm rất phấn chấn, Lâm Gia Mạt lại muốn đuổi theo khối mười một phía trước, đi một lát đã vượt lên đầu đoàn. Họ không để ý nhiều đến cảnh vật trên đường, trong mắt họ, các hồ lớn hồ nhỏ đó đều chỉ là những vũng nước, điều khiến bọn họ vui hơn cả vẫn là người đi bên cạnh. Chắc là niềm vui thời học sinh cũng chỉ đơn giản như vậy, mấy động tác, mấy câu đùa đã đủ khiến mọi người vui cả ngày.

Triệu Diệp ngắt một chiếc lá kẹp vào ngón tay rồi đưa lên miệng thổi, tiếng kêu khá to và rất khó nghe. Lâm Gia Mạt bịt chặt tai mắng: "Triệu Diệp! Cậu đừng học hót theo chim nữa, cẩn thận lát nữa lại gọi cả diều hâu đến đấy!"

"Triệu Diệp? Triệu Diệp trốn ở đâu nhỉ?" Trần Tầm giả vờ tìm bốn xung quanh, nói.

"Ê nhóc! Ngươi nói thế có nghĩa là gì?" Triệu Diệp chống tay lên một tảng đá lớn nói.

"À! Hóa ra là ở đó! Ông lại đây mau, đến tôi cũng không phát hiện được ra ông nữa! Đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng đứng cạnh tảng đá đen, màu sắc na ná nhau, khó tìm lắm!" Trần Tầm vẫy tay nói.

"Cái ông nội ngươi!" Triệu Diệp cúi xuống, té nước về phía Trần Tầm.

Trần Tầm tiện đà liền kéo ngay Phương Hồi đang đứng cạnh xuống, Phương Hồi lỡ chân, giẫm ngay xuống khe suối bên cạnh.

"Đừng đùa nữa! Mau lên đi!" Kiều Nhiên sốt sắng đưa tay ra.

Phương Hồi ngần ngừ một lát, cuối cùng vẫn nắm tay Kiều Nhiên, giẫm chân vào một tảng đá và leo lên.

"Cậu không sao chứ?" Trần Tầm vội đỡ cô hỏi.

"Ôi! Ướt cả quần rồi này!" Lâm Gia Mạt vừa chỉ tay vừa nói.

"Xin lỗi nhé! Hay là cậu mặc của tớ?" Trần Tầm đan hai tay vào nhau nói.

Phương Hồi liền lườm cậu ta một cái rồi nhìn xuống quần mình với vẻ ngán ngẩm.

"Mấy giờ rồi nhỉ?" Đột nhiên Lâm Gia Mạt hỏi.

"Hai rưỡi". Kiều Nhiên xem đồng hồ đáp lại.

"Không phải ba giờ tập hợp đó sao? Bọn mình phải nhanh lên mới được". Lâm Gia Mạt nói.

"Hả? Kiểu gì Phương Hồi cũng phải phơi cho ráo chứ! Quần còn đỡ, giày mà ướt đi khó chịu lắm!" Kiều Nhiên lắc đầu nói.

"Thế này nhé! Trần Tầm ở lại với Phương Hồi, bọn tớ về trước để nói với cô chủ nhiệm Hầu một tiếng!" Lâm Gia Mạt đeo ba lô lên nói.

"Hả?" Mọi người sửng sốt nhìn cô.

"Ai bảo cậu ấy kéo Phương Hồi xuống nước!" Lâm Gia Mạt cười ranh mãnh nói.

"Thôi được! Tớ ở lại với Phương Hồi, các cậu đi trước đi, lát nữa bọn tớ sẽ đuổi theo!" Trần Tầm rất hiểu ý.

"Không... không cần đâu". Phương Hồi nói với vẻ ngại ngùng.

"Thôi cứ thế đi! Nếu còn chần chừ bọn mình sẽ muộn mất!" Triệu Diệp đứng dậy, phủi bụi trên quần, nói.

"Lát nữa gặp nhau nhé!" Lâm Gia Mạt nháy mắt với bọn họ.

Đợi ba đứa đi khuất rồi, Trần Tầm liền ngồi xuống gần Phương Hồi, cậu túm lấy gấu quần cô và ra sức vắt. Tự nhiên Phương Hồi lại thấy căng thẳng, chân cứng đờ.

"Cứ thoải mái đi, tớ đâu có ăn thịt cậu đâu!" Trần Tầm vỗ vào đầu gối cô, nói.

Phương Hồi hậm hực đá cậu một cái, nói: "Cậu thì nghiêm chỉnh gì!"

"Kiều Nhiên nghiêm chỉnh, để cậu ta ở lại với cậu!" Trần Tầm tránh, liếc cô nói.

"Sao cậu lúc nào cũng Kiều Nhiên, Kiều Nhiên vậy, tớ đâu có khen cậu ấy đâu". Phương Hồi cười nói.

"Cậu thử xem xem, trên đường đi lúc thì cậu ta khoác ba lô hộ cậu, lúc lại kết vòng hoa cho cậu... ân cần quá đấy! Vừa nãy còn kéo cậu lên nữa".

"Người ta kéo tớ lên, còn cậu thì chẳng chịu kéo tớ, lại còn đẩy tớ xuống nữa".

Trần Tầm im lặng một lát rồi nói: "Tớ thấy hay là nói cho Kiều Nhiên biết chuyện của bọn mình đi".

"Hả?"

"Tớ cứ có cảm giác... hình như cậu ấy cũng rất thích cậu".

"Làm... làm gì có..."

"Tớ biết cậu cũng cảm nhận được điều đó, cứ mỗi lần cuống lên là cậu lại nói lắp". Trần Tầm nhặt một viên đá lên liệng xuống nước.

"Thế thì cậu cứ nói đi..." Phương Hồi cúi đầu xuống nói.

"Thôi, không phải cậu không muốn để người khác biết đó sao". Trần Tầm đứng dậy, hít một hơi thật sâu nói: "Đi thôi! Đừng để muộn quá, không mọi người lại tưởng bọn mình làm gì đó!"

Phương Hồi cũng đứng dậy, cô mím môi nói: "Này..."

"Gì vậy?" Trần Tầm ngoái đầu lại.

"Cầm... cầm tay không..." Phương Hồi rụt rè đưa tay ra: "Ở đây không có ai..."

Trần Tầm sững người ra một lát rồi cười tươi như hoa, cậu nắm ngay lấy tay Phương Hồi, nói: "Đi theo tớ nhé!"

Phương Hồi gật đầu rồi nắm chặt tay Trần Tầm.

Hai đứa bị chậm hai mươi phút so với thời gian quy định, có tật nên giật mình, trước khi đến bãi đỗ ô tô, hai đứa liền đi cách nhau một quãng rất xa. Lâm Gia Mạt đứng dưới đợi từ lâu, nhìn thấy bèn vội chạy lại nói: "Trần Tầm lên xe trước đi! Tớ và Phương Hồi đi sau!"

Trần Tầm đồng ý dù vẫn thắc mắc, Phương Hồi không hiểu ý, bèn hỏi: "Sao vậy?"

"Ôi dào, hai đứa cậu gây tai tiếng rồi đấy, vừa nãy cô Hầu còn hỏi có phải các cậu yêu nhau không?"

"Thật... thật hả?" Mặt Phương Hồi liền tái đi.

"Hình như là cô nói đùa thôi, nhưng tớ còn có một phát hiện giật gân hơn nữa cơ". Lâm Gia Mạt nói nhỏ.

"Gì vậy?" Phương Hồi thấp thỏm hỏi.

"Hình như Môn Linh Thảo thích Trần Tầm đấy!" Lâm Gia Mạt nói với vẻ bí ẩn: "Lúc đi vệ sinh tớ nghe thấy cậu ta nói với Hà Sa là nhất định phải tìm cơ hội nói với CX(*), cậu thử nghĩ mà xem, lớp mình ngoài Trần Tầm ra, còn ai là CX vào đây nữa? Hơn nữa, cậu không thấy dòng chữ viết trên bảng lần trước viết là cậu thích Trần Tầm ấy, nghe giọng đó dễ là cậu ta làm lắm".

(* Trần Tầm phiên âm tiếng Trung là Chen Xun)

"Vậy hả..." Phương Hồi vừa nói vừa ngẫm nghĩ.

"Tóm lại là cậu phải cẩn thận chút, chuyện của hai đứa cậu tốt nhất đừng để lộ ra ngoài, tớ cứ có cảm giác rằng có người đang theo dõi bọn cậu đấy!" Lâm Gia Mạt nói với giọng lo lắng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro