Chương 3 (Phần VII: Gặp gỡ)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước khi Phương Hồi và Trần Tầm vào đại học đã xảy ra một chuyện. Đó là ngày hai mươi chín tháng tám năm 2001, sinh nhật Trần Tầm. Mọi thứ vốn không mấy thuận lợi, Trần Tầm nghĩ thôi không tổ chức sinh nhật nữa, nhưng Ngô Đình Đình lại chủ động đứng ra lo liệu cho cậu. Cô vẫn còn nhớ chuyện Trần Tầm nói với cô trong hôm đi hát, muốn tìm cơ hội để giải thích với Phương Hồi.

Ngô Đình Đình xuất đầu lộ diện tổ chức nên Trần Tầm cũng ngại từ chối, Tôn Đào và Dương Tình đều dễ sắp xếp, Đường Hải Băng cũng không kêu ca gì. Chủ yếu là do lần sinh nhật trước để lại dấu ấn quá đáng sợ, không ai còn đầu óc nào để tạo ra sự kiện kinh khủng hơn nữa. Người không muốn đi nhất vẫn là Phương Hồi, điều này khiến Trần Tầm thấy hơi buồn, cậu nghĩ mỗi bên lùi một bước là được rồi, không cần thiết phải so đo như vậy. Phương Hồi cũng ngại, không muốn làm cậu cụt hứng, đành miễn cưỡng tham gia, trên đường đi mặt mày ủ rũ.

Bữa ăn diễn ra cũng tạm gọi là vui vẻ, tuổi tác đã lớn hơn, Đường Hải Băng cũng không còn cố chấp như trước nữa. Cậu chủ động rót rượu cho Phương Hồi, nâng li lên nói: "Nói thật là tớ cũng không ngờ hai cậu lại có thể kiên trì được đến ngày hôm nay, nếu cậu đã thật lòng yêu Trần Tầm thì tớ cũng chẳng có gì để nói nữa! Trước đây có gì không phải thì cậu cũng đừng để bụng. Tớ thừa nhận đúng là tớ đã từng làm một số chuyện, cái thằng gây chuyện ở công viên Địa Đàn đã khai với tớ rồi, tớ cũng đã bảo ban nó. Tớ không ngờ lại xảy ra chuyện đó, hôm nay tớ cũng xin lỗi cậu thay cho hắn ta. Thôi không nói nhiều nữa, cậu đừng làm Trần Tầm buồn nữa là được, tớ uống cạn còn cậu uống được bao nhiêu thì tùy".

Đường Hải Băng uống hết số rượu trong li, Phương Hồi khẽ nhún người và nhấp hai ngụm nhỏ tượng trưng. Hai người cũng không nói thêm gì nữa, trong lòng họ đều hiểu, thời gian trôi qua, không chấp vặt gì nữa có thể còn làm được, nhưng họ cũng không thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra.

Trần Tầm không hiểu điều này, còn tưởng rằng hai bên đã bỏ qua mọi hiềm khích và nói chuyện vui vẻ với nhau, lúc thì cậu bắt Đường Hải Băng uống rượu cùng, lúc lại bảo Phương Hồi rót rượu, cắt bánh. Cuối cùng Ngô Đình Đình không chịu được nữa, bảo Phương Hồi ra nhà vệ sinh cùng cô, mới kéo được cô ra ngoài.

Hai người ra khỏi phòng ăn trong nhà hàng, nhưng vẫn không nói chuyện gì. Ngô Đình Đình nhìn dáng vẻ rất gò bó của Phương Hồi, liền cười nói: "Phương Hồi, có phải cậu tưởng giữa tớ và Trần Tầm từng có chuyện gì với nhau không?"

"Không... không phải đâu". Phương Hồi vội ngẩng đầu lên nói.

"Haizz, có cũng không sao. Tớ cũng không ngại nói thật với cậu, đúng là tình cảm của tớ với Trần Tầm không giống với Hải Băng, Tôn Đào. Trần Tầm là anh chàng rất có sức quyến rũ, được cậu ta thích là điều rất đáng tự hào, con người mà, ai chẳng có lòng sĩ diện hão đúng không? Ai chẳng muốn được chàng Đông Gioăng theo đuổi! Tớ cũng đã từng rung động trước cậu ấy, nhưng cùng lắm cũng chỉ là rung động thôi, không phải là thích. Vì tình cảm của tớ đối với Bạch Phong khác hẳn với Trần Tầm. Cậu biết Bạch Phong chứ?"

Phương Hồi luống cuống gật đầu, cô không ngờ Ngô Đình Đình lại thẳng thắn như vậy, cô luôn luôn cảm thấy khó xử trước thái độ thẳng thắn của người khác. Có lẽ là do bản thân cô thiếu những tình cảm bột phát, nên cứ thấp thỏm không yên.

Ngô Đình Đình liền giơ hai tay lên lắc lư và nói: "Tớ thích Bạch Phong, số năm mà tớ thích không thể đếm được bằng số ngón tay trên hai bàn tay nữa. Cậu biết đó là cảm giác như thế nào không? Có thể nói những năm tháng đẹp nhất của thời con gái, tớ đều dành cho anh ấy rồi, vì anh ấy mà tớ đã tự thay đổi mình, vì anh ấy mà tớ đi làm quen với những người bạn của anh ấy, vì anh ấy mà đi chăm sóc ông của anh ấy, vì anh ấy mà đơn thân hết năm này sang năm khác. Nhưng tớ nói để cậu biết rằng, ngay cả với tư cách là người yêu của anh ấy tớ cũng không có, anh ấy cũng chưa bao giờ bảo tớ đợi anh ấy cả. Giữa hai bọn tớ không có tình cảm sâu nặng gì, không thể so được với cậu và Trần Tầm. Nhưng tớ vẫn muốn làm như vậy. Tớ cũng đã quen rồi, tớ cứ có cảm giác rằng một ngày nào đó anh ấy sẽ quay về và cho tớ một lời giải thích. Tình cảm của bọn tớ mong manh như vậy đấy, nhưng cứ như hai sợi chỉ, quấn chặt vào nhau và tạo thành nút thắt không thể gỡ. Thế nên Phương Hồi ạ, Bạch Phong không quay về thì tớ cũng không thể thích ai được".

Phương Hồi nghe cô kể, đột nhiên thấy thương thương, cô nhìn đôi tay của Ngô Đình Đình mà thấy buồn vô cùng. Lúc đó cô còn chưa có khái niệm mười năm là khái niệm như thế nào, nhưng cô hiểu quãng thời gian dài hơn một nửa số tuổi của cô này chắc chắn là vô cùng khổ sở.

Phương Hồi bước đến, nắm tay Ngô Đình Đình nói: "Chắc chắn cậu sẽ đợi được Bạch Phong!"

Ngô Đình Đình quệt nước mắt, cũng nắm chặt tay cô nói: "Tớ mong là thế, mong những lời may mắn của cậu sẽ trở thành hiện thực!"

Hai đứa cầm tay nhau rồi quay vào bên trong, khiến Trần Tầm cũng sững người. Tôn Đào vỗ tay nói: "Trần Tầm, vậy là ước mơ của ông trở thành hiện thực rồi nhé, thê thiếp đã chung sống hòa bình với nhau dưới một mái nhà!"

"Em nghĩ đó phải là ước mơ của anh chứ nhỉ? Bao giờ anh cũng phải kiếm nàng thiếp chứ?" Dương Tình nháy mắt, nhìn Tôn Đào nói.

"Anh làm gì có tài cán đó, ngậm trái tim em trong bụng rồi!" Tôn Đào vội ôm chặt Dương Tình nói.

"Dương Tình nói hay lắm! Với gã Tôn Đào, chỉ có cậu là trị được hắn!" Ngô Đình Đình dí mạnh tay vào trán Tôn Đào một cái và nói.

"Đúng vậy! Chẳng nghiêm túc tí nào cả! Tôi hỏi ông, quà của tôi đâu?" Trần Tầm xòe tay ra nói.

"Ông mà không nói thì tôi suýt quên mất, đợi chút, để tôi lấy". Nói rồi Tôn Đào liền móc tay vào túi quần.

Cậu ta móc từ túi trái ra một túi gì đó dài dài dài, nhìn một lát rồi nói, "nhầm rồi, nhầm rồi", rồi lại đút trở lại vào bên trong, móc từ túi phải ra một túi vuông khác, vẫn nói "nhầm rồi, nhầm rồi" rồi lại đút trở lại. Cuối cùng móc hết chỗ nọ chỗ kia cũng vẫn không móc ra được thứ gì, cậu ta liền cười ranh mãnh và ném cho Trần Tầm hai món trong túi nói: "Đi vội quá, quên mang rồi. Thôi lấy hai món này thay quà nhé, hê hê, có khi đây là cái ông cần nhất ấy chứ".

Trần Tầm cúi đầu nhìn rồi cười quay sang véo tai Tôn Đào, Phương Hồi thấy trên đó viết dòng chữ "thử thai", "tránh thai", biết không phải là thứ hay ho, ngượng quá mặt đỏ bừng lên.

Mấy đứa đang đùa nhau thì đột nhiên điện thoại của Ngô Đình Đình đổ chuông, cô vẫy tay ra hiệu cho mọi người im lặng rồi nghe máy: "A lô... vâng... ông đừng vội, có chuyện gì ạ, ông cứ nói từ từ... hả... gì cơ ạ? Ông nói gì cơ?... Thật ạ? Thật ạ? Thật hả ông? Bọn họ nói như vậy thật ạ?... Vâng, vâng, cháu biết rồi... Để cháu sẽ bảo với bọn họ!... Tối cháu sẽ đến chỗ ông! Vâng! Cháu chào ông!"

Lúc cúp máy, Ngô Đình Đình đã giàn giụa nước mắt, mọi người đều giật mình nhìn cô không nhúc nhích. Cô liền đứng bật dậy, nói lớn: "Bạch Phong không giết người! Anh ấy không có tội!"

Trần Tầm cũng đứng phắt dậy, kéo Ngô Đình Đình nói: "Gì cơ? Rốt cuộc là thế nào? Ông cậu ấy gọi điện cho cậu à? Cậu cứ bình tĩnh kể".

"Vừa nãy cảnh sát và tổ dân phố cùng đến nhà ông anh ấy! Anh chàng họ Tào bỏ trốn cùng anh ấy năm xưa đã bị bắt. Hắn ta đã khai hết mọi chuyện, chính hắn là người đã đánh chết người đó chứ không phải Bạch Phong! Không phải Bạch Phong! Anh ấy không giết người!"

Ngô Đình Đình hưng phấn túm chặt Trần Tầm nói lớn, cô vừa khóc vừa cười, nhìn rất ngờ nghệch, nhưng cô không thể kìm chế được mình, đôi tay cô run rẩy liên hồi, cả người cũng run run. Trần Tầm cũng mừng vô cùng, cậu ôm chặt Ngô Đình Đình vào lòng, hét "tuyệt quá! Thật là tuyệt vời!" Đường Hải Băng, Tôn Đào và Dương Tình cũng bước tới, mấy đứa ôm chặt lấy nhau, ca tụng công đức các vị thần tiên, hào hứng như những đứa trẻ.

Chỉ có Phương Hồi là không hòa nhập được với bầu không khí đó, ngại ngùng ngồi ngoài nhìn, vòng tay Trần Tầm nhìn hơi trái mắt, cô lặng lẽ cúi đầu xuống. Thực ra cô cũng thấy mừng cho Bạch Phong, cũng mừng thay cho Ngô Đình Đình, chỉ có điều cái mừng của cô vẫn không thể sánh với bọn họ.

Nhảy nhót hò reo một lúc, Trần Tầm mới sực nhớ đến Phương Hồi, cậu buông Ngô Đình Đình ra rồi bước đến trước mặt cô nói: "Anh xin lỗi, hôm nay không đưa em về nhà được, lát nữa bọn anh phải đến nhà ông Bạch Phong, em tự về nhé, tối anh sẽ gọi điện cho em!"

"Vâng, anh đi đi!" Phương Hồi gật đầu nói "Vậy tớ về trước nhé".

"Đi đường cẩn thận nhé!" Trần Tầm với lấy túi xách cho cô, sau đó lại bước về phía đám Ngô Đình Đình.

"Vâng, Trần Tầm..." Phương Hồi kéo cậu lại nói: "Chúc mừng sinh nhật anh!"

"Anh biết rồi, ngoan nhé!" Trần Tầm hôn nhẹ lên má cô, cười nói.

Hôm đó Phương Hồi về nhà một mình, Trần Tầm đưa Ngô Đình Đình về nhà ông Bạch Phong. Ông cụ quá xúc động, kể đi kể lại mấy lần mới kể rõ được đầu đuôi. Cảnh sát nói năm xưa trên người người bị hại có mấy phần mềm bị thương, nhưng vết thương chí mạng là xương sọ trên đỉnh đầu bị vỡ. Những cậu có mặt trong buổi hôm đó đều mới mười bốn, mười lăm tuổi, thấy người ta nằm bất động liền tan tác như chim muông, sau đó cảnh tượng diễn ra rất hỗn loạn, không ai biết rốt cuộc ai là người đã giáng cú đòn chí mạng đó vào người bị hại, nhưng chắc chắn ba đứa trẻ chạy trốn là nghi phạm. Mấy hôm trước nghi phạm họ Tào bị bắt vì tội trộm cắp, trong quá trình thẩm tra, cảnh sát đã nắm bắt được đầu mối liên quan đến một vụ án từ nhiều năm về trước. Cậu họ Tào nói sau khi Bạch Phong đánh vào gáy người bị hại, cậu ta liền vớ một cái chai đánh lên đầu người đó, lời khai của cậu ta khớp với kết quả khám nghiệm tử thi, xác định cậu ta chính là hung thủ giết người năm đó. Với hành vi của Bạch Phong hồi đó, cùng lắm là bị kết án tội cố tình gây thương tích, bản án dành cho tội cố tình gây thương tích là ngồi tù từ ba đến mười năm, hồi đó Bạch Phong vẫn là trẻ vị thành niên, còn có thể giảm nhẹ mức án. Bất luận thế nào, kết quả này đều là một tin vui.

Ông Bạch Phong nói mấy năm trước Bạch Phong còn gọi điện thoại về nhà, ông không dám nói với cảnh sát, nhưng mấy năm gần đây lại không liên lạc gì. Ông cụ nói không biết bây giờ Bạch Phong còn sống hay đã chết, nước mắt giàn giụa. Ngô Đình Đình vừa khóc vừa khuyên nhủ, đến hơn mười giờ tối mới rời nhà ông Bạch Phong. Trần Tầm đưa Ngô Đình Đình về nhà, trong lòng cậu cũng rối bời, về đến nhà không gọi điện cho Phương Hồi nữa.

Còn Phương Hồi đợi cậu đến mười hai giờ, đến lúc không đợi được nữa mới thấp thỏm ngủ thiếp đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro