nam thê 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 21
Sau khi nam nhân thấy bộ ngực hắn, tay ngừng lại một chút, tức khắc trong đầu một mảnh hỗn loạn. Nàng thật là không có ngực, cô gái mười bảy, mười tám tuổi, bộ ngực lại bằng phẳng như thế sao?!

Lâm Phong phát cuồng xé toạt mọi thứ, Lưu Giai dường như không muốn sống chống cự.

Nam nhân thình lình vươn tay vói vào giữa hai chân người kia, sau khi bắt được tính khí cùng chính mình giống nhau, nam nhân cuối cùng thanh tỉnh hoàn toàn. Người nằm dưới cảm giác được bộ vị trọng yếu của mình bị đụng chạm, dùng hết toàn lực đạp cho người ở mặt trên một cái, người ở mặt trên trong tình huống hoàn toàn không có phản ứng bị đá xuống giường.

Một tiếng "rầm" vang lên, làm binh lính tuần tra có tính cảnh giác rất cao nhanh chóng chạy tới phòng gặp chuyện không may. Một tên lính chạy đến trước gõ cửa, hỏi:" Tướng quân, đã xảy ra việc gì sao?"

"Không có việc gì! Các ngươi không cần tiến vào!" Nói chuyện là Lưu Giai, hắn ở trên giường lớn tiếng nói.

Lúc này, người dưới giường mới hồi phục tinh thần lại, đối phía ngoài nói:" Không có việc gì!"

"Nhưng mà, Tướng quân, vừa rồi có tiếng......" Bọn lính chưa thật yên tâm.

"Chỉ là có một con chuột đột nhiên chạy vào, làm Thi sợ hãi. Không có việc gì, đều lui ra. Không được tiến vào, đều đến ngoại viện đi, ai cũng không được phép bước vào nội viện nửa bước."

"Vâng!" Đứng ở ngoài cửa binh lính sau khi nghe được tướng quân mệnh lệnh, đều lập tức lui xuống.

Người dưới giường còn ngồi dưới đất, nhưng ánh mắt vẫn nhìn người trên giường. Người trên giường đang cuống quít sửa sang lại quần áo, nhìn lại người dưới giường, trong ánh mắt tràn ngập áy náy, miệng hé ra hợp lại hình như muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không có phun ra một chữ.

Người dưới giường cuối cùng có động tĩnh, y chậm rãi đứng lên, đi đến bên giường, nắm lấy tóc người trên giường, cắn răng hỏi:" Ngươi là nam nhân?"

"Phong, ngươi hãy nghe ta nói. Ta không phải cố ý giấu diếm ngươi. Ta......"

Càng thêm dùng sức nắm chặt nhúm tóc kia," Ngươi đây là thừa nhận!"

Dùng hai tay muốn gỡ ra bàn tay đang bắt lấy tóc mình," Thật xin lỗi, ngươi không cần tức giận, rất đau."

Sau khi buông tay ra, lại dùng tay đó bắt lấy vai Lưu Giai, dùng sức.

" Nói cho ngươi biết, ta hiện tại rất muốn làm một việc." Mị mắt nhìn Lưu Giai:" Hiện tại, ta thật sự rất muốn bóp chết ngươi!" Trên mặt tuấn mỹ của nam nhân xuất hiện thô thô gân xanh, ánh mắt trừng Lưu Giai giống như muốn đem Lưu Giai giết chết trăm ngàn lần.

"Phong, không cần tức giận." Lưu Giai gian nan phun ra mấy chữ, rất muốn đem cái tay đang siết cổ mình lấy ra, nhưng căn bản không phải là đối thủ của người nọ.

"Khụ, khụ." Lưu Giai mặt đã muốn đỏ rực.

Bàn tay đang siết cổ Lưu Giai thế này mới thoáng buông lỏng ra.

Lưu Giai có một chút đáng thương nhìn Lâm Phong.

Lâm Phong dùng sức bỏ tay ra, rồi mới xoay người đưa lưng về phía Lưu Giai, rất lớn hừ một tiếng.

Lưu Giai tiến lên bắt được tay Lâm Phong.

Thấy thế, Lâm Phong gạt tay Lưu Giai ra. Lưu Giai vẫn nắm chặt tay Lâm Phong, không chịu buông ra.

"Nói! Vì sao phải gạt ta?!" Trong lời nói của Lâm Phong rõ ràng mang thịnh nộ dư ba.

"Có vài lần ta rất muốn nói với ngươi, nhưng ta không dám. Ta không có cơ hội mở miệng, cũng sợ một khi mở miệng sẽ diễn biến thành cục diện hôm nay." Tay lại một lần nữa nắm chặt, đầu lại thấp vài phần.

Thấy Lưu Giai như vậy, mà sau khi biết Lưu Giai là nam nhân, Lâm Phong nhận thấy dục vọng của mình cư nhiên không có chút lui bước, y hung hăng rút tay về, đem Lưu Giai đẩy ra.

Quát lớn:"Cút!"

"......"

"Cút!" Lại một lần nữa buông ra một tiếng lạnh như băng.

Lưu Giai vẫn cúi thấp đầu bất động.

Lâm Phong cắn răng một cái, đạp cửa, cũng không quay đầu lại rời khỏi phòng.

Chương 22
Trong cơn thịnh nộ Lâm Phong đi ra ngoại viện thật không khéo gặp gỡ Thừa tướng, lúc định lảng tránh thì đã quá muộn rồi.

Thừa tướng vừa nhìn thấy Lâm Phong liền hỏi:" Vừa rồi binh lính nghe thấy trong phòng các ngươi có tiếng động lớn, còn nói nghe được Thi kêu to. Ngươi đem binh lính đều đuổi tới ngoại viện, đã xảy ra chuyện gì?"

Thừa tướng nghĩ đến đây là vợ chồng bọn họ trong lúc đó cãi nhau, vừa lúc tìm lý do đem 'con rể tốt' giáo huấn một phen.

Sau khi Lâm Phong cân nhắc đến lợi hại, ngăn chặn tức giận, lộ ra vẻ mặt giả cười," Kỳ thật cũng không có gì, chỉ là trong phòng xuất hiện con chuột, đem Thi sợ hãi, Thi không muốn làm cho người ngoài thấy mình hoa dung thất sắc, ta liền làm cho binh lính đều đến ngoại viện."

"Vậy bây giờ ngươi còn làm cho Thi một mình ở lại trong phòng."

Lâm Phong nắm chặt hai tay, trên mặt cuối cùng có một chút run rẩy, nhưng vẫn như cũ thật bình tĩnh trả lời: "Ta đây định đi tìm một ít thuốc diệt chuột. Thi đang chờ, ta phải đi nhanh về nhanh. Trước cáo từ."

"Thong thả." Không thể làm gì, Thừa tướng không thú vị rời đi.

Vốn đã đầy bụng lửa giận không chỗ phát tiết, sau khi Lâm Phong gặp gỡ Thừa tướng càng thêm giận không thể át. Không đi hai bước, lệnh một sĩ binh bên cạnh làm một ít an bài, liền cưỡi tuấn mã -- Liệt Hoả, ra roi phóng thẳng mà đi. Mà mục đích của y chính là một nơi có thể giải hoả -- kỹ viện.

Vừa vào cửa, kỹ viện lão nương liền đầy mặt tươi cười chạy ra nghênh đón.

Lâm Phong không nhìn nàng liếc mắt một cái, nói:" Ta muốn một phòng, đem rượu tốt nhất nơi này đều bưng tới."

Lão nương vừa nghe, liền biết người này tuyệt đối là quý nhân, vội vàng tự mình dẫn đường, lĩnh Lâm Phong tới một căn phòng sang trọng.

Lâm Phong mặt mang tức giận, vào phòng vừa ngồi xuống liền quát lớn:" Rượu! Nhanh lên!"

"Đại gia, rượu sẽ tới ngay. Thỉnh chờ. Ta giúp ngươi an bài mỹ nữ đến hầu rượu, rượu sẽ tới ngay."

Lâm Phong tuy rằng không có đáp ứng, nhưng cũng không có cự tuyệt, hiển nhiên tâm tình hiện tại của y rất kém cỏi. Nhưng cho dù như thế, dung nhan anh tuấn cũng không hề suy giảm.

Chỉ chốc lát sau, lão nương đã trở lại.

"Đại gia, đây là trấn *** chi bảo của tiểu ***."

Một cô nương yêu mị theo phía sau lão nương, che che lấp lấp đi ra.

Nữ nhân phủ một thân sa y mỏng manh, từ đầu đến chân, toàn là màu đỏ, phi thường diễm lệ. Tuổi rất nhỏ, khoảng chừng mười sáu, mười bảy, vừa mới lớn, bộ dáng thật mị hoặc.

"Đến, Như Yên. Nhanh đi hầu đại gia châm rượu."

Lâm Phong như không có nghe thấy lời của lão nương. Không để ý đến nàng, độc ngồi ở trên ghế uống rượu, ngay cả mỹ nhân cũng không có liếc mắt một cái.

Lấy kinh nghiệm phong trần của Như Yên, vừa thấy liền biết đây là cá lớn, một khi câu được, đời này không những được thoát ly khổ hải, ngày sau mặc vàng đeo bạc tự nhiên là không thể thiếu, nhưng khả năng là phải làm thiếp.

"Quan nhân." Nữ nhân dùng thanh âm thật kiều mị xưng hô Lâm Phong một tiếng, sau đó đặt khuỷu tay lên người Lâm Phong.

Bị gọi như vậy, Lâm Phong lúc này mới nhìn nữ nhân liếc mắt một cái, nói:" Châm rượu!" Rồi sau đó lại không để ý tới cô ta.

Nữ nhân quả thật không thể tin được, lấy chính mình tư sắc thế nhưng không thể bắt nam nhân này làm tù binh, mà y chỉ liếc nhìn mình có vài lần mà thôi. Ở một bên lão nương cũng nóng nảy, khách nhân này chính là mỏ vàng, chính mình đã muốn mang đến trấn *** chi bảo, y vẫn như cũ không có hứng thú, kia chẳng phải là trơ mắt thấy cá lớn sa lưới lại trốn thoát.

Lão nương lặng lẽ cho nữ nhân một cái nháy mắt, sau đó đối Lâm Phong nói hai câu, đóng cửa lại liền rời đi.

Ngay tại lão nương đi không lâu, trong tình huống không hề dấu hiệu, Lâm Phong dùng sức ở trên bàn đánh một chưởng. Rồi sau đó cầm lấy bầu rượu, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch. Uống xong, thuận tay ném một cái, bầu rượu vỡ nát.

"Đáng giận!" Lại là một chưởng.

Nữ nhân tuy rằng bị hoảng sợ, nhưng rất nhanh trên mặt lại khôi phục chuyên nghiệp tươi cười. Lại một lần nữa bám lấy Lâm Phong, nhẹ nhàng mà vuốt ve khuôn ngực y. Miệng chậm rãi dán vào lỗ tai Lâm Phong, rồi mới dùng thanh âm dụ hoặc, nhẹ thở:" Quan nhân, không cần tức giận." Thấy Lâm Phong vẫn chưa nguôi giận, tiếp tục nói:" Là chuyện gì, làm cho quan nhân tức giận như thế? Có thể nói cho Như Yên biết không, Như Yên sẽ vì quan nhân chia sẻ."

Nói xong, nữ nhân cúi đầu chôn vào trong ngực Lâm Phong, dùng mặt cọ cọ.

Nhưng vào lúc này, dục hoả trong Lâm Phong cuối cùng dập tắt.

Nữ nhân vẫn như cũ dựa vào Lâm Phong, nàng đâu không cần biết vì sao Lâm Phong thịnh nộ. Nàng nhẹ nhàng mà cầm lấy bầu rượu rót đầy chén, đưa tới bên miệng Lâm Phong, thật yếu ớt nói:" Quan nhân, không cần tức giận, đến uống chén rượu hạ hoả đi." Vừa nói vừa dùng sóng mắt thu ba của nàng dụ hoặc Lâm Phong.

Tiếp nhận chén rượu, uống một hơi cạn sạch, lại quăng nát cái chén. Lâm Phong nguyện ý uống chén rượu này kỳ thật là vì nể tình nàng đã giúp mình hạ dục hoả.

Nữ nhân thấy Lâm Phong nguyện ý uống rượu mình châm, nghĩ đến chỉ cần thêm vài câu an ủi, là có thể công phá nam nhân tâm.

"Quan nhân, ngươi cũng không để ý Như Yên." Nữ nhân một bên dùng thanh âm có chứa từ tính ở bên tai Lâm Phong thì thào, một bên dùng tay cởi dây lưng Lâm Phong.

"...... Tiểu nữ tử......"

Khi Lâm Phong nghe được hai chữ "Nữ tử", y không nói hai lời liền đem nữ nhân đẩy ra, bắt được nữ nhân vạt áo nói: "Ngươi là nữ nhân?!" Giọng đầy căm tức.

Nữ nhân thế này mới bắt đầu hoảng sợ, nàng không biết chính mình là làm sao đắc tội quý nhân, càng thêm không biết quý nhân vì sao lại hỏi như vậy.

"Như Yên...... Như Yên đương nhiên là nữ nhân a." Nữ nhân run run, hoang mang đáp.

Nhìn thoáng qua nữ nhân bộ ngực, Lâm Phong liền đẩy nữ nhân qua một bên, lưu lại một tấm ngân phiếu rồi rời đi.

Nữ nhân đáng thương cứ như vậy ngơ ngác ngồi dưới đất, cho đến khi hạ nhân tới thu thập mới đỡ nàng đứng lên.

Chương 23
Lại một lần nữa cưỡi Liệt Hoả, Lâm Phong rời khỏi kỹ viện.

Đáng giận! Đáng giận! Đã qua mấy tháng, cùng một người nam nhân ngủ chung cũng có nửa tháng [thời gian Lưu Giai bị thương là ngủ riêng], vì sao lại không biết hắn là nam nhân. Cho dù hắn còn rất non trẻ, nhưng sao mình ngay cả nam nhân hay nữ nhân cũng phân biệt không được. Đáng giận! Sai liền sai ở chỗ mình chưa từng hoài nghi qua giới tính của hắn. Ngày thường nói chuyện không có một chút nữ nhi gia giáo, vì sao mình lại cho rằng đó là hắn ngay thẳng thiên nhiên một mặt. Lâm Phong càng nghĩ càng giận trong lòng, đột nhiên quay lại đầu ngựa, huy tiên hướng về phía quân doanh.

Tướng quân đang trực kêu Mã Liệt, hắn là anh em kết nghĩa với Lâm Phong. Lúc Mã Liệt thấy Lâm Phong không thèm chào một tiếng liền đá cửa mà vào, hắn cũng lắp bắp kinh hãi. Khi hắn đang muốn tiến lên hỏi Lâm Phong xảy ra chuyện gì, Lâm Phong nắm lên áo hắn, vẻ mặt kém vui, nửa ngày mới phun ra một câu:" Liệt, đánh một hồi."

Hiểu được huynh đệ đang khó chịu, không hỏi gì thêm, vỗ vỗ bả vai Lâm Phong, nói:" Hảo, đi ra bên ngoài."

Lúc này, trời đã tối đen. Tràng luyện binh càng đen như mực, ngay cả nửa bóng người cũng không có.

Hai nam nhân hơn hai mươi tuổi tại tràng luyện binh bắt đầu đấu vật, ngoại trừ một ít tiếng "A!" ra, hai người cũng không nói một câu nào khác.

Canh ba đã qua, một góc nơi tràng luyện binh nằm hai nam nhân, hai người đã muốn thở hổn hển, trong tình trạng kiệt sức.

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Mã Liệt mở miệng hỏi.

Lâm Phong thở dài, cũng không có trả lời.

"Là chuyện mà ngay cả ta cũng không thể nói?"

Lâm Phong như cũ không có mở miệng. Có lẽ vì đã đánh đấm qua hai đợt, cũng có lẽ vì tinh lực đã dùng hết. Hiện tại trong đầu Lâm Phong trống rỗng. Y nằm hình chữ đại trên mặt đất, trơ mắt nhìn thiên không.

Thấy Lâm Phong không có ý trả lời, Mã Liệt cũng không miễn cưỡng y, an vị ở bên cạnh Lâm Phong, không có rời đi.

Qua một lúc lâu, Lâm Phong mở miệng:" Liệt, vì sao ngươi lại thích thư đồng kia?"

"A." Có một chút kinh ngạc, Lâm Phong chưa từng hỏi đến chuyện của mình cùng Hạo, nhưng Mã Liệt vẫn hồi đáp:" Không biết. Có lẽ nếu ta biết, nói không chừng ta sẽ không thương hắn."

Lại là một trận yên lặng.

Nhìn sắc trời, đêm đã thật khuya, Mã Liệt đứng lên, nói:" Ta phải đi trở về. Lúc ngươi tới tìm ta, Hạo vừa mới tránh mặt. Hiện tại thời gian không còn sớm, Hạo sẽ lo lắng." Nói xong xoay người định rời đi.

"Thi đã chết." Lâm Phong ngồi dậy.

"A, ngươi đùa hả?! Ta nghe nói nữ nhân kia bị thương, sao bây giờ ngươi lại nói nàng đã chết?" Mã Liệt đi trở lại bên cạnh Lâm Phong ngồi xuống.

"Hiện tại là thế thân."

"Ngươi giết nàng? Không thể nào. Theo lý thuyết, ngươi đối nàng không có chút tình cảm nào đáng nói, cũng không có lý do gì để giết nàng. Chắc không phải vì chuyện nàng yêu đương vụng trộm đó chứ, nàng yêu đương vụng trộm cũng không phải chuyện một hai ngày. Vì sao đến giờ này mới giết nàng? Ngươi giết thật sự không phải lúc. Sớm biết rằng ngươi muốn giết nàng, ta liền thay ngươi xuống tay tốt lắm. Dù sao nữ nhân kia ta đã sớm xem không vừa mắt. Thế hiện tại là ai?"

Vừa nghe đến này, Lâm Phong hô hấp liền thay đổi tiết tấu.

"Đại ca. Ta nói ngươi tới nơi này của ta đến tột cùng là vì cái gì, chẳng lẽ chỉ là muốn tìm ta đánh một chút. Ta thấy không chỉ là như thế đi. Trước đây ngươi luôn có một câu liền nói một câu, hôm nay làm sao vậy?"

Cắt ngang lời Mã Liệt," Hắn là nam nhân."

"Không phải chứ?!" Thật là chấn động, Mã Liệt mở to hai mắt:" Cho dù tìm không thấy người, ngươi cũng không nên tìm một nam nhân giả làm phu nhân ngươi, ngươi cũng chọn người quá bất cẩn đi. Sớm hay muộn gì cũng sẽ bị phát hiện, thay đổi người đi."

"Đêm nay, ngay tại trên giường, ta phát hiện hắn là nam nhân."

"Ngươi, vậy trước kia chẳng lẽ ngươi không biết?" Cẩn thận quan sát biểu tình Lâm Phong, tiếp tục nói;" Ngươi không có đối hắn làm cái gì đi?"

"Ta có thể làm cái gì?! Trong tình huống đó, chẳng lẽ ta còn có thể làm như không có việc gì tiếp tục xuống tay?!" Lâm Phong nói chuyện rất lớn tiếng. Hiển nhiên, lại là giận không thể át.

Chương 24
Làm ơn đi, ta không phải nơi trút giận được không. "Ta là hỏi, sau đó ngươi có đối hắn như thế nào hay không, hay là ngươi giận quá giết hắn rồi?"

"Không có." Thoáng trấn định xuống." Ta đem hắn bỏ lại trong phòng liền rời đi."

"A, ngươi không có tra tấn hắn, thậm chí không có ra sức đánh hắn một chút liền đi ra ngoài tìm ta đánh một hồi?" Thật là có một chút kinh ngạc, Mã Liệt cho rằng, Lâm Phong là không có khả năng cứ như vậy bỏ qua cho người lừa bịp y, mặc kệ đối phương là nam hay là nữ.

"Ngươi thích hắn đúng không? Lần trước ngươi tới chỗ ta, người mà ngươi nhắc tới chính là hắn, có phải hay không?"

Lâm Phong định mở miệng, nhưng cuối cùng lại không nói gì.

"Đối ta, không cần nói dối. Ngươi cũng không cần giấu diếm. Trước đây, chuyện của ta cùng Hạo, ta cũng không có giấu diếm ngươi." Thẳng tắp nhìn Lâm Phong.

Thở dài một hơi, nghe Mã Liệt nói như vậy, làm cho y nhớ lại chuyện thật lâu trước kia.

"Hắn là nam nhân."

"Ngươi luôn như vậy. Lúc trước ngươi không phải đã muốn tiếp nhận ta cùng Hạo rồi sao. Chẳng lẽ là nam nhân liền nhất định phải thích nữ nhân!" Mã Liệt thoáng kích động lên, hai tay nắm chặt." Có phải hay không hắn cố ý lừa ngươi, cho nên ngươi......"

"Không cần nhắc tới hắn."

"Hắn lừa ngươi nói hắn là nữ nhân. Rồi sau đó ngươi ở trên giường phát hiện hắn là nam nhân?"

Cẩn thận nghĩ lại, quả thật là do người của mình đem người ta nhận sai. Nhưng hắn không có đem giới tính nói rõ ràng, điểm này tuyệt đối là lỗi của hắn. Hiện tại, Lâm Phong cuối cùng có thể dùng lý tính để ngẫm nghĩ.

Không biết, vì cái gì, khi cùng nghĩa đệ ở chung, Lâm Phong luôn không có cơn tức gì.

"Ngươi cứ như vậy tức giận mười phần rời đi, hắn hiện tại nhất định sợ hãi chết luôn."

"Hắn xứng đáng!"

"Ta nghĩ hắn cũng không phải cố ý muốn gạt ngươi, chỉ là sợ hãi nói ra mà thôi."

"Chẳng lẽ hắn không sợ bị ta phát hiện!"

"Ngươi chính là một bộ hung tướng như vậy, mọi người mới có thể sợ ngươi. Nếu đổi là ta, ta cũng không dám nói cho ngươi."

"Ta phát hiện ngươi hiện tại đang thay hắn nói chuyện."

"Bởi vì ngươi thích hắn. Đừng nói là không phải, huống hồ hắn lừa ngươi, ngươi cũng không có đối hắn như thế nào."

"Hắn đã cứu ta."

"Hắn đã cứu ngươi?"

"Đúng, cũng chỉ là như thế mà thôi."

"Đại ca, ngươi luôn như vậy. Rất lãnh đạm." Mã Liệt tiếp tục nói:" Nhớ rõ tên hiệp đạo ở thôn trang mà trước kia ta ở không?"

"Cái tên 'Kên Kên' ấy?" Người nọ ở nơi đó phi thường nổi danh, cho nên Lâm Phong lập tức nhớ tới gã.

"Đúng, là tên đó."

"Nhớ rõ thì như thế nào?"

"Cái tên Kên Kên đó rất thích một cô gái thanh mai trúc mã với gã. Nhưng sau đó cô gái kia lại gả cho một tham quan trong vùng. Không lâu, tham quan bị người tố giác, trải qua chuyện kia, cô gái đó mất trí nhớ. Không ngại chuyện cũ, Kên Kên chiếu cố cô gái kia. Cuối cùng còn lựa chọn cô gái ấy làm thê tử. Mọi người đều nói Kên Kên ngốc, nói lấy điều kiện của gã, có rất nhiều cô gái tốt có thể tuỳ gã lựa chọn, cười gã cần gì phải chọn mặc ' đồ cũ'. Kên Kên đáp lại: 'Ta có thể chọn một cô gái càng thêm tốt, nhưng không có khả năng chọn một người càng thêm thích.'"

"Đó là gã ngốc."

"Phải không? Ta lại cảm thấy gã nói rất đúng, được so với mất vẫn tốt hơn."

"Khi đó ngươi nghĩ đến nhiều lắm."

"Nam tử hán đại trượng phu, thích chính là thích."

"Hắn là nam nhân."

"Hạo cũng là nam nhân. Chúng ta không phải cùng một chỗ sáu năm rồi sao. Là nam nhân thì như thế nào? Nói gì thì nói, ngươi nói hắn đã cứu ngươi một mạng, hiện tại thế nhưng chỉ vì việc nhỏ liền giận thành như vậy, ngươi cũng thật quá đáng."

"Nhất định là ta ngày thường đối đãi ngươi tốt quá, cũng chỉ có ngươi dám cùng ta nói chuyện như vậy."

"Nếu nói ta đã cứu ngươi một mạng, ngươi sao có thể nhẫn tâm không chiếu cố nghĩa đệ như ta. Nghe lời ta không có sai đâu, phải quý trọng người trước mắt. Không cùng ngươi nhiều lời nữa, Hạo nhất định lo lắng lắm rồi. Ta phải đi về thôi." Vừa nói, vừa vội vội vàng vàng đứng lên, tiện đà vội vàng đi rồi.

Không biết vì cái gì, sau khi cùng Mã Liệt gặp mặt, cơn giận của Lâm Phong liền mất hơn phân nửa, tâm tình cũng thoải mái không ít. Ngồi một mình một lúc, liền lên ngựa trở về phủ thừa tướng.

Chương 25
Làm ơn đi, ta không phải nơi trút giận được không. "Ta là hỏi, sau đó ngươi có đối hắn như thế nào hay không, hay là ngươi giận quá giết hắn rồi?"

"Không có." Thoáng trấn định xuống." Ta đem hắn bỏ lại trong phòng liền rời đi."

"A, ngươi không có tra tấn hắn, thậm chí không có ra sức đánh hắn một chút liền đi ra ngoài tìm ta đánh một hồi?" Thật là có một chút kinh ngạc, Mã Liệt cho rằng, Lâm Phong là không có khả năng cứ như vậy bỏ qua cho người lừa bịp y, mặc kệ đối phương là nam hay là nữ.

"Ngươi thích hắn đúng không? Lần trước ngươi tới chỗ ta, người mà ngươi nhắc tới chính là hắn, có phải hay không?"

Lâm Phong định mở miệng, nhưng cuối cùng lại không nói gì.

"Đối ta, không cần nói dối. Ngươi cũng không cần giấu diếm. Trước đây, chuyện của ta cùng Hạo, ta cũng không có giấu diếm ngươi." Thẳng tắp nhìn Lâm Phong.

Thở dài một hơi, nghe Mã Liệt nói như vậy, làm cho y nhớ lại chuyện thật lâu trước kia.

"Hắn là nam nhân."

"Ngươi luôn như vậy. Lúc trước ngươi không phải đã muốn tiếp nhận ta cùng Hạo rồi sao. Chẳng lẽ là nam nhân liền nhất định phải thích nữ nhân!" Mã Liệt thoáng kích động lên, hai tay nắm chặt." Có phải hay không hắn cố ý lừa ngươi, cho nên ngươi......"

"Không cần nhắc tới hắn."

"Hắn lừa ngươi nói hắn là nữ nhân. Rồi sau đó ngươi ở trên giường phát hiện hắn là nam nhân?"

Cẩn thận nghĩ lại, quả thật là do người của mình đem người ta nhận sai. Nhưng hắn không có đem giới tính nói rõ ràng, điểm này tuyệt đối là lỗi của hắn. Hiện tại, Lâm Phong cuối cùng có thể dùng lý tính để ngẫm nghĩ.

Không biết, vì cái gì, khi cùng nghĩa đệ ở chung, Lâm Phong luôn không có cơn tức gì. T𝒓uyện chính ở { T𝐑u𝑴T𝐑 𝗨Y𝐄𝑁.𝒗n }

"Ngươi cứ như vậy tức giận mười phần rời đi, hắn hiện tại nhất định sợ hãi chết luôn."

"Hắn xứng đáng!"

"Ta nghĩ hắn cũng không phải cố ý muốn gạt ngươi, chỉ là sợ hãi nói ra mà thôi."

"Chẳng lẽ hắn không sợ bị ta phát hiện!"

"Ngươi chính là một bộ hung tướng như vậy, mọi người mới có thể sợ ngươi. Nếu đổi là ta, ta cũng không dám nói cho ngươi."

"Ta phát hiện ngươi hiện tại đang thay hắn nói chuyện."

"Bởi vì ngươi thích hắn. Đừng nói là không phải, huống hồ hắn lừa ngươi, ngươi cũng không có đối hắn như thế nào."

"Hắn đã cứu ta."

"Hắn đã cứu ngươi?"

"Đúng, cũng chỉ là như thế mà thôi."

"Đại ca, ngươi luôn như vậy. Rất lãnh đạm." Mã Liệt tiếp tục nói:" Nhớ rõ tên hiệp đạo ở thôn trang mà trước kia ta ở không?"

"Cái tên 'Kên Kên' ấy?" Người nọ ở nơi đó phi thường nổi danh, cho nên Lâm Phong lập tức nhớ tới gã.

"Đúng, là tên đó."

"Nhớ rõ thì như thế nào?"

"Cái tên Kên Kên đó rất thích một cô gái thanh mai trúc mã với gã. Nhưng sau đó cô gái kia lại gả cho một tham quan trong vùng. Không lâu, tham quan bị người tố giác, trải qua chuyện kia, cô gái đó mất trí nhớ. Không ngại chuyện cũ, Kên Kên chiếu cố cô gái kia. Cuối cùng còn lựa chọn cô gái ấy làm thê tử. Mọi người đều nói Kên Kên ngốc, nói lấy điều kiện của gã, có rất nhiều cô gái tốt có thể tuỳ gã lựa chọn, cười gã cần gì phải chọn mặc ' đồ cũ'. Kên Kên đáp lại: 'Ta có thể chọn một cô gái càng thêm tốt, nhưng không có khả năng chọn một người càng thêm thích.'"

"Đó là gã ngốc."

"Phải không? Ta lại cảm thấy gã nói rất đúng, được so với mất vẫn tốt hơn."

"Khi đó ngươi nghĩ đến nhiều lắm."

"Nam tử hán đại trượng phu, thích chính là thích."

"Hắn là nam nhân."

"Hạo cũng là nam nhân. Chúng ta không phải cùng một chỗ sáu năm rồi sao. Là nam nhân thì như thế nào? Nói gì thì nói, ngươi nói hắn đã cứu ngươi một mạng, hiện tại thế nhưng chỉ vì việc nhỏ liền giận thành như vậy, ngươi cũng thật quá đáng."

"Nhất định là ta ngày thường đối đãi ngươi tốt quá, cũng chỉ có ngươi dám cùng ta nói chuyện như vậy."

"Nếu nói ta đã cứu ngươi một mạng, ngươi sao có thể nhẫn tâm không chiếu cố nghĩa đệ như ta. Nghe lời ta không có sai đâu, phải quý trọng người trước mắt. Không cùng ngươi nhiều lời nữa, Hạo nhất định lo lắng lắm rồi. Ta phải đi về thôi." Vừa nói, vừa vội vội vàng vàng đứng lên, tiện đà vội vàng đi rồi.

Không biết vì cái gì, sau khi cùng Mã Liệt gặp mặt, cơn giận của Lâm Phong liền mất hơn phân nửa, tâm tình cũng thoải mái không ít. Ngồi một mình một lúc, liền lên ngựa trở về phủ thừa tướng.

Chương 26
Buổi sáng ngày hôm sau, lúc Lưu Giai tỉnh lại, mặt trời đã lên cao. Hắn mở mắt liền thấy một tấm lưng rộng lớn, nhìn kỹ liền biết đây là lưng của Lâm Phong. Trong lòng kêu to không ổn, hắn định lặng lẽ rút tay đang ôm Lâm Phong về, rồi mới xuống giường. Tay vừa mới động, người đưa lưng về phía mình đã nói:" Tỉnh." Lâm Phong xoay người nhìn Lưu Giai.

Ngồi dậy, Lưu Giai có điểm ngượng ngùng hỏi:" Ta...... Vì cái gì......"

"Còn không phải ngươi nửa đêm mò lên giường, còn làm ta giật mình thức giấc." Lâm Phong mặt không hồng, khí không suyễn nói mạnh miệng.

"Là như thế a. Kia thật đúng là ngượng ngùng ." Thấy Lâm Phong hình như không còn giận, nói:" Không tức giận sao?"

"Tức giận, sao lại không giận chứ, ta còn phạt ngươi nữa kìa." Tuy rằng nói như vậy, nhưng không có sắc mặt giận dữ.

"Ta sẽ giúp ngươi làm nằm vùng, vậy ngươi đừng giận nữa. Huống hồ nam tử hán đại trượng phu, sao có thể vì chuyện nhỏ như vậy mà giận hoài, ngươi dù sao vẫn là tướng quân, khí lượng sao có thể nhỏ như thế. Sẽ bị mọi người chê cười."

"Giúp ta cùng gạt ta là hai việc khác nhau, con người của ta là thưởng phạt phân minh."

"Vậy ngươi muốn ta làm như thế nào? Thiếu nợ thì phải trả tiền, còn gạt người thì phải làm sao đây?"

"Làm cho ta ăn ngươi, ta sẽ tha thứ ngươi."

"Còn ăn, ngươi cũng biết ta là con trai, còn ăn cái gì?!"

Đem Lưu Giai kéo đến bên người, ghé vào lỗ tai hắn thì thào vài câu. Chỉ nhìn thấy mặt Lưu Giai nhất thời đỏ vài phần, lập tức đẩy ra Lâm Phong, hét lớn: "Biến thái! Bệnh thần kinh! Muốn làm ngươi tự làm. Kia...... Chỗ kia...... Không có khả năng!" Nói còn không có nói xong, mặt Lưu Giai liền hoàn toàn đỏ.

"Đêm nay ngươi đừng mong chạy thoát. Ngươi gạt ta, dùng cách này trả đi. Ta cũng coi như hào phóng, ngươi lại không thiếu miếng thịt nào. Ta là nam nhân tốt, ngươi cũng không có chịu thiệt gì."

"Ngươi......" Lưu Giai tức giận đến ngay cả nói cũng nói không được nữa.

Lâm Phong bắt đầu nhích người sửa sang lại quần áo." Ngươi cũng thay quần áo mau một chút, là thời điểm ăn bữa sáng. Ta còn có chuyện phải về quân doanh một chuyến, đêm nay mới trở về, trước khi ta trở về ngươi hãy tắm rửa một cái chờ ta."

Tuỳ tay chụp một vật phẩm ở đầu giường ném về phía Lâm Phong. Nhưng dễ dàng đã bị Lâm Phong tiếp được. Lâm Phong đi đến bên cạnh Lưu Giai, lại ghé vào lỗ tai hắn thì thào vài câu, nói xong còn không quên cắn cắn vành tai Lưu Giai. Đem Lưu Giai tức giận đến chết khiếp.

"Sắc lang khốn kiếp! Ngươi không cần trở lại! Đêm nay ta sẽ không cho ngươi thực hiện được ! Ngươi đi chết đi!"

Mang theo tiếng cười sang sảng, Lâm Phong đi ra cửa. Một ngày này ở phủ Thừa Tướng, Lưu Giai vượt qua vô cùng nhàm chán. Bởi vì không có tên kia hướng dẫn, Lưu Giai không dám chạy loạn. Lúc hoàng hôn, nghe bọn hạ nhân nói, Lưu Giai biết trong phủ có một cái bể cùng loại với ôn tuyền, làm hắn phấn chấn đi trưng cầu Thừa tướng phu nhân đồng ý cho đi tắm rửa.

"Ta không phải là vì tên kia mới đi tắm rửa, ta bình thường mỗi ngày đếu phải tắm, ta chỉ là yêu sạch sẽ mà thôi." Lưu Giai vừa cởi quần áo, vừa lầm bầm lầu bầu."Oa! Rất lớn! Bốn phía tràn ngập sương khói, quá tuyệt."

Nói xong liền phóng xuống nước. Dựa vào một khối đá lớn, Lưu Giai nhắm mắt lại hưởng thụ cảm giác tắm ôn tuyền. Ủa, hình như có thanh âm? Lúc Lưu Giai mở mắt ra, hắn thấy một loả nam, một loả nam thật rắn chắc. Nhất thời, trái tim Lưu Giai ngừng đập vài giây.

"Ngươi, sao ngươi vào được? Bọn họ không có nói cho ngươi, hiện tại phòng tắm có người dùng sao?"

"Có a, bọn họ nói ngươi ở bên trong."

"Vậy ngươi rõ ràng biết ta ở trong này, ngươi còn tiến vào! Ngươi tiến vào làm gì?!"

"Ta chính là biết ngươi ở trong này ta mới vào." Khoé miệng lộ ra độ cong," Ngươi cho rằng ta tiến vào là muốn làm cái gì hả?"

Nam nhân trần trụi cũng xuống nước. Lưu Giai lui về phía sau, hắn muốn bảo đảm cùng nam nhân này bảo trì một khoảng cách.

" Ta nói trước nhé, ngươi muốn tắm, thì tuỳ ngươi, chúng ta mạnh ai nấy tắm, ngươi không cần đi tới. Đứng ở chỗ đó tắm đi."

"Tốt." Thật không ngờ nam nhân sảng khoái đáp ứng như thế, nhưng Lưu Giai cũng không hoàn toàn tín nhiệm người này, y thật sự không đáng tin tưởng. Vẫn giám thị Lâm Phong, nhưng nam nhân chỉ nhắm mắt hưởng thụ, bộ dáng thật nhàn nhã. Thật không ngờ tên kia chỉ so với mình cao hơn mười cm mà bả vai lại dày như thế, khuôn ngực lại rộng như thế, quan trọng hơn là y không có lông ngực. Nhìn thấy mà Lưu Giai cũng có một chút mê mẩn.

"Sao lại đứng ở xa nhìn như vậy?" Nam nhân mở to mắt, đi hướng Lưu Giai.

"Không có, ta không có nhìn ngươi." Lưu Giai thối lui. Lưng đã muốn dựa vào tảng đá, Lưu Giai hết đường lui. Nam nhân cười đem hai tay đặt ở hai bên trái phải Lưu Giai, đưa hắn giam cầm ở giữa.

" Ngươi chạy không thoát đâu. Hết hy vọng đi."

Lưu Giai nghiêng đầu không nhìn tới nam nhân. Lâm Phong bắt lấy tay Lưu Giai đặt ở trước ngực chính mình, cười nói:" Hồi nãy có phải đang nhìn nơi này hay không?" Định rút tay về, nhưng không thành công. Lưu Giai mặt cũng đỏ lựng.

"Ngươi da mặt thật đúng là mỏng."

"Ta làm sao giống ngươi, da mặt...... A......"

Thình lình, Lâm Phong đã ngậm lấy vành tai Lưu Giai, nhẹ nhàng mà mút vào."Tránh...... Tránh ra...... Không...... Không cần......"

"Đã muốn khó chịu như thế?" Cầm lấy "cậu nhỏ" của Lưu Giai, khẽ vuốt.

"Cầu ngươi ......Ưhm ...... Buông tay......" Lưu Giai dùng hết lực đẩy ra nam nhân, nhưng không thành công. Bắt lấy tay Lưu Giai, bắt buộc nó đụng chạm vật giữa hai chân mình.

"Không...... Không cần......"

"Đến. Ngoan, sờ nó." Lâm Phong dùng thanh âm có chứa từ tính dụ hoặc Lưu Giai, mà tay cầm hạ thân Lưu Giai cũng tăng dần thêm độ mạnh yếu, đầu lưỡi không ngừng ghé vào lỗ tai hắn qua lại khiêu khích. Giống như bị thôi miên, Lưu Giai chạm vào hạ thân nam nhân, rồi sau đó sờ sờ nó.

"Đúng, chính là như vậy. Kế tiếp làm theo ta, ta làm cái gì, ngươi cũng làm theo cái đó."

Bị Lâm Phong giàu có kinh nghiệm đụng chạm, Lưu Giai đã sớm luân hãm."A...... Không...... Đừng...... ......, không...... muốn...... cái...... này......." Đồng thời, Lưu Giai cũng lấy tay ngây ngốc ma sát dục vọng của Lâm Phong, hoàn toàn không phải xuất phát từ cố ý muốn làm như vậy. Chỉ chốc lát vật cực đại đáng sợ kia lại sưng to thêm vài phần.

"Đúng, chính là như vậy, đừng có ngừng, cùng ta làm động tác giống nhau...... Phải dùng hai tay, đến...... Ngoan." Đem một bàn tay khác của Lưu Giai cũng đặt vào dục vọng của y. Người kia như con rối nghe theo Lâm Phong chỉ thị. Chính hắn cũng trầm tẩm trong hành vi tình yêu kia. Mà lúc này Lâm Phong hô hấp cũng trở nên dồn dập, vì đè nén thanh âm, y cắn lấy môi Lưu Giai. Mà Lưu Giai vốn đã không thể chống đỡ được, hiện tại cứ như cá nằm trên thớt mặc người ta làm thịt.

"Đúng...... Tiếp tục. Tay không! Được! dừng." Hiện tại bọn họ người nào cũng không có biện pháp nói tròn câu.

"A...... Ah...... Không được, a...... Ta muốn...... Đi ra ...... Không được......"

"Đợi một chút, chờ ta, chúng ta cùng nhau." Ở bên tai Lưu Giai chỉ thị, một bàn tay nắm chặt phân thân của hắn, mà tay kia thì liền tự thể nghiệm động tác chỉ đạo Lưu Giai.

"Cầu ngươi...... Làm cho ta...... bắn...... Đi...... ...... A......"

Lâm Phong buông tay, đồng thời. Hai người đều chiếm được giải phóng. Sau màn kịch liệt vận động Lưu Giai vô lực ghé vào trên người Lâm Phong. Hai mắt rõ ràng đã muốn thất thần. Đẩy ra sợi tóc dính vào trên mặt Lưu Giai, dùng cằm cọ cọ mặt hắn, dùng thanh âm yêu mị nói:" Trở về, chúng ta tiếp tục." Không thể nhúc nhích Lưu Giai cứ như vậy mặc cho Lâm Phong ôm lấy rời khỏi phòng tắm.

Chương 27
Không để ý đến ánh mắt chung quanh. Lâm Phong quần áo không chỉnh ôm Lưu Giai đi ở trên đường. Hơi chút thất thần Lưu Giai ngoan ngoãn nép vào lòng Lâm Phong.

Vừa mới tắm qua nên trên thân hai người còn có một tầng hơi nước, tóc cũng ẩm ướt, tản ra. Quần áo mặc vội vàng, nhìn qua có một chút loạn, vạt áo trước ngực Lâm Phong còn mở ra, lộ ra vòm ngực mạch sắc cường tráng, mang hương vị nam nhân thành thục. Làm cho nha hoàn đi ngang qua nhìn xem mê mẩn, quên mất chuyện cần làm, hâm mộ tiểu thư được Lâm Phong ôm như vậy.

Lâm Phong tâm tình tốt, cứ đi qua một đoạn đường ngắn thì dừng lại, rồi sau đó ở trên mặt Lưu Giai hôn một chút, lại ở bên tai Lưu Giai thì thầm vài câu yêu ngữ, sau đó bị Lưu Giai đấm thùm thụp vài cái vào người làm đáp lễ.

Ôn nhu đem Lưu Giai đặt ở trên giường, bắt đầu cởi quần áo hắn. Lúc sắp giải dây lưng, Lưu Giai bắt đầu phản kháng.

"Hay...... hay là lần sau mới...... Làm......"

Lưu Giai vừa nói, vừa xoay người định xuống giường.

Lâm Phong đem Lưu Giai ấn trở về, khoá ngồi ở trên người Lưu Giai. Bắt lấy tay hắn đặt ở trước ngực mình, làm cho hắn cảm thụ nhịp đập trái tim mình.

"Thình thịch!!" "Thình thịch!!" Tiếng tim đập dồn dập, biểu lộ nam nhân đang ở trạng thái cực độ hưng phấn.

Nhắm mắt lại, ngầm đồng ý nam nhân yêu cầu.

Tuy rằng rất muốn lập tức động thủ, nhưng sợ quá mức nóng vội sẽ để lại ấn tượng xấu, một khi làm hắn đau, sau này hắn sợ hãi tình sự thì không ổn và sẽ ảnh hưởng lớn đến cuộc sống "vợ chồng" trong tương lai. Cho nên nam nhân lựa chọn kiên nhẫn, chậm rãi tấn công.

Lâm Phong cúi người, đem sức nặng thân thể đặt ở trên người Lưu Giai. Môi dừng lại nơi cổ Lưu Giai, nhẹ nhàng mút vào, sau đó buông ra, lại mút vào, buông ra, cho đến khi ấn ký đỏ thẫm hoàn toàn hiện ra.

"Ưhm."

"Không cần lo lắng, ta sẽ rất cẩn thận, ngươi liền đem hết thảy giao cho ta là được."

Tay Lâm Phong lẻn vào trong quần người yêu.

Vừa đụng chạm, phân thân của người yêu liền đứng lên.

Lưu Giai lấy hai tay che miệng lại, không cho chính mình phát ra âm thanh.

Kéo ra đôi tay kia," Cứ kêu đi ra, ta muốn nghe."

"Ta...... thấy...... không tốt...... Ngượng ngùng......"

"Ngượng ngùng cái gì chứ? Là vì ta vừa sờ ngươi, ngươi liền đứng lên, hay là vì phát ra thanh âm tuyệt vời kia hả?" Đầu ngón tay khều nhẹ vào đỉnh phân thân, rồi mới cầm chặt, làm cho người yêu sắp tới cao trào mà lại không đạt được.

"Không cần...... Không......muốn...... Thật là khó chịu...... Ân......" Lưu Giai nói chuyện bắt đầu có chứa khóc nức nở.

"Muốn giải phóng? Hôn ta, ngươi hôn ta, ta sẽ cho ngươi thoải mái." Nam nhân bắt đầu chơi xấu.

"A......." Khoé mắt tràn ra lệ quang, nhìn nam nhân lộ ra nụ cười giảo hoạt, Lưu Giai nhắm hai mắt lại.

Gian nan nâng lên nửa người trên, mà nam nhân ngồi ở mặt trên không chút nào không biết là chính mình có bao nhiêu nặng.

Lưu Giai hôn lên cằm nam nhân, nam nhân cười khẽ:" Ngươi nhắm mắt lại, sao có thể thấy môi của ta ở nơi nào. Đến, ngoan, mở mắt ra."

Liếm đi lệ nơi khoé mắt Lưu Giai, Lưu Giai cuối cùng cũng chịu mở to mắt.

Dán vào môi nam nhân, Lưu Giai thoáng dùng sức hút một chút, rồi sau đó liền rời đi.

" Như vậy liền xong rồi?" Nam nhân oán giận.

"Bằng không, ngươi còn muốn ta làm như thế nào?"

Lại một lần nữa cười khẽ, Lâm Phong tự mình chỉ đạo Lưu Giai cái gì là hôn sâu.

"Đến, hiện tại ngươi sẽ thực tiễn một lần."

"A, còn muốn đến. Miệng của ta đã bị ngươi hôn đến sưng lên. Ta không cần."

Hơi hơi dùng sức cầm hạ thân Lưu Giai, uy hiếp.

"Ê, ngươi...... Buông tay......"

"Bằng không, ngươi cũng có thể đem miệng của ta hôn đến sưng mới thôi. Như vậy, chúng ta liền huề nhau."

"Ngươi......" Lưu Giai tức muốn xì khói," Ngươi nhắm mắt lại."

"Vì sao?"

"Ta vừa nhìn thấy ánh mắt kiêu ngạo của ngươi liền...... Hừ"

"Tuân lệnh."

Trước hết là liếm liếm môi nam nhân, nhưng lại quên bước tiếp theo nên làm gì, cho nên không thể không tiếp tục liếm.

Nhận thấy nam nhân hơi hơi hé miệng, ám chỉ bước tiếp theo.

Sau khi đem đầu lưỡi vói đi vào, Lưu Giai lại một lần nữa quên bài vở, là trước phải đem khoang miệng đảo một lần, hay là quấn lấy đầu lưỡi người nọ trước? Quên chính là quên, nhớ sao cũng không nhớ rõ.

Nam nhân nhìn lén, chờ có một chút không kiên nhẫn, đơn giản đem đầu lưỡi đặt ở mặt trên đầu lưỡi của Lưu Giai.

"A, thì ra là phải bò lên đầu lưỡi trước a." Lưu Giai dường như quên lưỡi mình còn đặt ở trong miệng người khác, hàm hàm hồ hồ hộc ra một câu như vậy.

Nam nhân mở to mắt, dùng ánh mắt oán giận liếc một cái, động thủ định cởi quần người yêu.

Cảm giác được quần đang bị người ta cởi ra, Lưu Giai vội vàng phản kháng, định rút về đầu lưỡi, mắng to người nọ một phen.

Nam nhân tỉnh táo cắn đầu lưỡi Lưu Giai, áp chế hắn hôn mau một chút.

Bất đắc dĩ, Lưu Giai không thể không trước giải quyết người này dây dưa.

Quấn lấy đầu lưỡi người nọ, liếm mút, trước khi rời khỏi còn không quên đem khoang miệng người nọ đảo qua một lần.

Chương 28
Phi thường vừa lòng biểu hiện của Lưu Giai, nam nhân thế này mới buông ra hắn.

Hai tay đè lại hai vai Lưu Giai, đưa hắn đẩy ngã.

"A, làm gì mà lại......"

"Ta thấy, ngươi không nói thì hay biết mấy, vốn tưởng không khí tốt lắm, ai......"

Lưu Giai cười cười, gật đầu đáp ứng.

Lại một lần nữa áp chế Lưu Giai, hôn hôn cái trán, chóp mũi, còn có hai bên má. Một lần nữa tiến vào trạng thái hai người yêu đang hôn môi đối phương. Bốn phiến môi không ngừng giao nhau mà biến hoá góc độ. Chỉ là đều hôn không sâu.

"Ê, ngươi để làm chi hôn nơi đó, ta cũng không phải nữ nhân."

"Không có cảm giác sao?" Nhìn Lưu Giai muốn trốn, Lâm Phong cắn cắn nhũ tiêm hắn.

"A...... Sao vậy......" Bắt lấy đầu nam nhân, muốn hắn buông ra.

Biết Lưu Giai bắt đầu nổi lên phản ứng Lâm Phong liên tục di chuyển, tiếp tục tìm tòi chỗ mẫn cảm của người yêu.

Phát hiện mỗi khi chính mình cắn xương quai xanh hắn, người yêu sẽ phát ra một ít thanh âm rất êm tai.

"Không...... Không cần cắn nữa."

Nam nhân đương nhiên sẽ không làm theo.

"Phong. Ta nóng quá... Thân thể rất nóng... Rất khó chịu." Lưu Giai vặn vẹo thân thể.

Cố gắng cuối cùng được đến hồi báo nam nhân vừa tiếp tục hôn cần cổ người yêu, vừa lấy ra bình ngọc nhỏ sớm đã chuẩn bị tốt. Ngay tại Lưu Giai không hề phòng bị, một chút chất lỏng lành lạnh chảy vào nơi mà ngay cả chính mình cũng chưa từng đụng chạm qua.

"A...... Sao vậy......"

"Không cần sợ, không có chuyện gì. Lập tức sẽ tốt thôi. Tin ta. Ngoan." Nam nhân cực độ ôn nhu an ủi.

Kỳ thật này cũng là bất đắc dĩ. Lâm Phong thật là muốn làm. Chỉ cần nghĩ đến chính mình đối với tình sự nam nam cũng chỉ biết sơ sơ, tuy rằng đối với việc này cũng không đến nỗi không biết gì cả, nhưng còn chưa đến giai đoạn thực tiễn. Nếu hiện tại dùng sức mạnh, người là có thể ăn đến, nhưng mà người nhận liền...... Ai...... Không thể chỉ biết hưởng thụ cho riêng mình. Suy trước tính sau, vẫn là quyết định nhịn một chút cho chắc ăn.

"A...... Đau...... Từ bỏ"

"Không đau, chờ một chút sẽ không đau nữa. Ráng nhịn một chút." Tay kia của Lâm Phong không ngừng di chuyển trên thân người yêu.

Hy vọng mượn âu yếm có thể cho người yêu thoải mái, dịu đi một chút thân thể đau đớn.

"A...... Không cần... buông ra... Đã muốn... Chịu không nổi ."

Lúc ngón tay thứ ba của Lâm Phong cũng đi vào, hậu đình Lưu Giai đã có vẻ thật mềm mại.

Cảm thấy đã đến lúc, đem ba ngón tay lui đi ra.

Nằm ở trên giường Lưu Giai thở phào nhẹ nhõm.

Đột nhiên! Ngoài cửa!

"Lâm tướng quân! Lâm tướng quân! Mở cửa!" Ngoài phòng, một tên "tội đồ" to gan đang dùng lực gõ cửa.

"Có phải có thanh âm gì...... đang kêu hay không?" Lưu Giai chậm rãi thở dốc, mở ra hai mắt ướt át, hỏi Lâm Phong.

"Không có việc gì. Ngươi không cần để ý tới." Lấy ra phân thân chính mình, đặt ngay trước tiểu cúc hoa, một cái động thân, đi vào một đoạn ngắn.

"A...... A...... Đau a......" Lưu Giai giãy dụa, thân thể bắt đầu co lại, khoé mắt tràn ra thanh lệ, cơ thể căng cứng, hai tay nắm chặt góc chăn.

"Lâm tướng quân! Lâm tướng quân! Mời ngươi mở cửa! Bằng không bản tướng sẽ phá cửa mà vào !" Người ngoài cửa không ngừng kêu to, nhưng thanh âm không hợp thời này, dường như không có truyền vào trong tai hai người trong phòng. Tình hình nóng bỏng bên trong vẫn đang tiếp diễn.

"Thả lỏng. Ngươi như vậy ta không có cách nào đi vào toàn bộ." Liếm đi nước mắt người yêu, lại liếm liếm nhũ tiêm hắn, hy vọng có thể dời đi người yêu lực chú ý.

"Ân...... Ân......" Lưu Giai hô hấp cuối cùng thoáng vững vàng, thân thể cũng thả lỏng không ít.

Thừa dịp này, nam nhân dùng thêm sức lực đâm tới, toàn bộ tiến vào trong.

"A......" Lưu Giai bắt được lưng nam nhân.

Ngay tại thời khắc hạnh phúc hai người song song dung hợp, cánh cửa đóng kín bị đá văng ra. Thật lớn tiếng vang làm cho Lâm Phong đang trầm tẩm ở thiên đường trở về thực tại. Nhưng Lưu Giai lại không có nghe thấy.

Hôn hôn hai má Lưu Giai, đem bộ phận đang vùi trong cơ thể người yêu cẩn thận lui đi ra. Tay Lưu Giai bắt lấy lưng Lâm Phong cũng thả xuống dưới, hô hấp thư thái, nhợt nhạt ngủ.

"Cứ như vậy, ngủ đi." Giúp người yêu đắp kín chăn, lại hôn lên trán hắn.

Cầm kiện áo đơn, mang đầy bụng oán khí đi ra ngoài phòng.

Chương 29
"Ồ, ta còn nói là ai gan lớn như vậy, dám ban đêm xông vào, thì ra là Thành tướng quân a." Lâm Phong trong miệng không phải không có châm chọc.

"Ngượng ngùng, trễ như thế, quấy rầy."

"Thành tướng quân cũng biết hiện tại đã khuya rồi sao?"

"Không lâu nghe được tin tức Thi bị thương, đáng tiếc khi đó ta đang ở quan ngoại......"

Nói còn không chưa xong, đã bị Lâm Phong cắt lời:" Không cần nhìn." Thấy Thành Khang vẫn nhìn chăm chăm vào nội phòng, Lâm Phong hoả đại.

"Thi đang ngủ, muốn thăm xin mời ngày mai đến sớm."

"Thi đã không còn đáng ngại sao? Xin thứ cho Thành Khang vô lễ, có thể cho ta gặp Thi một chút không, sau khi xem qua, ta đi ngay."

Nghe thế, Lâm Phong liền càng thêm chán ghét tên phá đám nửa đêm xông vào nhà người ta này.

"Nghe nói Thành tướng quân gần đây tân hôn?"

"Đúng vậy. Nhận được Thánh Thượng ưu ái, ta vừa mới cùng Thất công chúa thành hôn."

"Như vậy, nếu ta hơn nửa đêm chạy đến phủ của ngươi, tranh cãi xong, còn muốn cầu ngươi làm cho ta chiêm ngưỡng tướng ngủ của tôn phu nhân, xem qua rồi mới nguyện ý đi. Xin hỏi, Thành tướng quân sẽ có phản ứng như thế nào?"

"Không phải. Kỳ thật ta chỉ là muốn đến xem Thi đã không có trở ngại gì thật hay không, chứ không phải là muốn làm phiền nàng."

"Hơn nửa đêm xông tới, ta thật nhìn không ra cái này mà không gọi là không làm phiền à."

"Đó là bởi vì ta vừa mới từ quan ngoại gấp trở về, không ngờ sắc trời đã không còn sớm, nhưng ta quả thật rất lo lắng cho sự an toàn của Thi. Cho nên có một chút lỗ mãng mà vọt tiến vào."

"Thành tướng quân, mời ngươi tự trọng. Thi cũng không phải là tên mà ngươi có thể tuỳ tiện kêu như vậy."

"Ách. Thỉnh không cần để ý, ta chỉ là trong khoảng thời gian ngắn còn chưa sửa được miệng."

"Ồ, một năm thật đúng là ngắn a, Thành tướng quân thế nhưng còn chưa sửa được."

"Lâm tướng quân chớ trách. Kia Thi......"

"Ta sẽ không đồng ý." Lâm Phong tỏ rõ thái độ chán ghét hắn.

"Như vậy a. Vậy thì phiền toái ngươi hỗ trợ ân cần thăm hỏi Thi một chút."

"Mời!" Lâm Phong tiễn khách.

Nhìn trên người Lâm Phong chỉ lung tung phủ nhất kiện nội y, trong lòng Thành Khang thật không chút thoải mái. Hơn nữa nhìn không được người kia, trong lòng miễn bàn có bao nhiêu khó chịu .

Bất đắc dĩ đóng lại cánh cửa bị chính mình đá hỏng, Thành Khang miễn cưỡng rời đi.

Thấy khách không mời mà đến cuối cùng đã đi, Lâm Phong vội vàng trở lại nội phòng.

"Hắn là ai vậy?" Lưu Giai ôm chăn, ngồi ở trên giường hỏi.

"Người không thể làm chung mà thôi." Lâm Phong bước nhanh đi đến bên giường, ngồi ở bên cạnh Lưu Giai, ôm cổ hắn, ở bên tai Lưu Giai nói:" Chúng ta tiếp tục chuyện vừa rồi đi." Hôn hôn vành tai còn in dấu răng của mình.

"Không được."

"Vì cái gì, vừa rồi không phải còn rất tốt. Ngươi không phải để ý người nọ, hắn sẽ không trở lại nữa đâu. Yên tâm."

"Không phải vấn đề này." Đẩy ra Lâm Phong.

"Thế là vấn đề gì?" Bám dính không buông.

"Đau!"

"Ta ôm làm đau ngươi?!" Buông tay đang ôm Lưu Giai.

"Nơi đó...... Tóm lại chính là rất đau." Lưu Giai chuyển lưng qua nằm xuống, trùm kín chăn.

Lâm Phong muốn tốc chăn lên, nhưng Lưu Giai dùng sức giữ chặt, vô luận như thế nào cũng không nguyện ý lộ đầu ra.

"Được rồi, nếu không ra hô hấp, ngươi sẽ buồn chết đó."

Thấy Lưu Giai cũng không có ý muốn chui ra. Lâm Phong cũng chui vào trong chăn, ôm lấy Lưu Giai, nói:" Ngươi vừa mới nói nơi đó rất đau, ta sao có thể mặc kệ."

"......"

"Làm cho ta xem thử, xem đến tột cùng bị thương như thế nào."

"Không được!"

"Ta chỉ là muốn giúp ngươi thoa thuốc, thoa xong sẽ không đau."

"Nơi đó sao có thể lấy thuốc mà thoa loạn! Ta không cần!" Lại là một hồi công phòng chiến.

"Không cần lo lắng, thuốc này là chuyên trị nơi đó, rất tốt."

Lưu Giai xoay người lại, bắt lấy áo Lâm Phong, mang tức giận, hỏi:" Thuốc, chuyên trị? Hay là nói thuốc này ngươi phòng trong người, còn thường xuyên hỗ trợ người khác thoa?!"

"Không phải, thuốc này là ta hôm nay đến hỏi xin nghĩa đệ ta. Hắn rất kinh nghiệm."

Cho Lâm Phong một cái khuỷu tay, oán niệm nói:" Việc này ngươi còn phải cùng huynh đệ ngươi thương lượng."

"Hắn chỉ là truyền kinh nghiệm cho ta biết mà thôi."

"Ngươi! Đáng giận!"

"Không nói cái này nữa, đến, mau làm cho ta xem nơi đó hiện tại như thế nào."

"Ê, ta nói không cần rồi mà. Ngươi không cần sờ loạn."

"Không cần thẹn thùng, dù sao toàn thân ngươi đã bị ta thấy hết rồi."

"Không phải vấn đề này. Tóm lại, ngươi buông tay ra đi. Đau a, ngươi không nên đụng."

"Ngươi ngoan ngoãn không nên cử động, làm cho ta xem một chút là tốt rồi."

Tung chăn ra, một tay đem Lưu Giai chặt chẽ đặt tại trên giường, tay kia thì nâng một chân Lưu Giai lên.

"Đau a, ngươi nhẹ một chút." Cuối cùng so sức mạnh bị thua, Lưu Giai lại ở một lần mặc người ta làm thịt.

Lâm Phong mượn ngọn đèn, nhìn thấy kế bên mật động quả thật có một chút vết máu.

"Này thật là rất đau sao? Ta cho ta đã rất cẩn thận rồi mà."

"Không cần vừa xem, vừa nói. Ngươi không biết ngượng ngùng sao. Khốn kiếp!"

Lâm Phong lấy ngón tay dính một ít thuốc mỡ, nhẹ nhàng mà thoa vào chỗ tư mật của người yêu.

"Ân..." Lưu Giai vặn vẹo muốn né tránh.

"Ngay cả đụng nhẹ cũng rất đau sao?"

"Không phải, nhưng mà chỉ cần ngươi vừa đụng vào, nơi đó sẽ có một chút cảm giác kỳ quái."

Nam nhân mừng thầm, động tác vẽ loạn chậm lại.

Thế nhưng Lưu Giai lại lập tức ngồi dậy cự tuyệt:" Không cần! Rất đau! Ngươi hiện tại dám xằng bậy, sau này ngươi đừng mơ tưởng gặp mặt ta nữa."

"Hảo, không làm. Chúng ta đêm nay không làm." Này thật đúng là một lời uy hiếp phi thường tốt. Lâm Phong không thể không làm theo.

Giúp Lưu Giai mặc vào nội y, ôm hắn. Làm cho hắn an tâm ngủ.

Chương 30
Buổi sáng ngày hôm sau, trong phòng khách ở phủ Thừa Tướng, hai người vẫn như cũ nằm ở trên giường.

"Giai, ngươi đã muốn tỉnh đi, nên rời giường."

"Không, ngươi dậy một mình đi."

Dùng sức ôm Lưu Giai," Ngủ nướng cũng không tốt, nơi này là phủ Thừa Tướng, ngươi buổi sáng phải đi hướng Thừa tướng bọn họ thỉnh an."

"Ta không đi, ta hôm nay muốn ngủ cả ngày, ngươi đối bọn họ nói ta không thoải mái."

"Sao vậy, thoa thuốc, lại qua một đêm, còn đau?" Lâm Phong dùng mặt dán tại cần cổ Lưu Giai cọ cọ.

"Nơi đó rất quái lạ."

"Quái lạ?"

"Ừ... Giống như bị mở ra, nhưng mà... vẫn không đóng lại được."

"Nghiêm trọng như thế a, làm cho ta xem xem." Lâm Phong lại bắt đầu muốn giúp Lưu Giai cởi quần.

Lưu Giai xoay người sang chỗ khác, trừng Lâm Phong." Đầu heo, còn xem cái gì, ngươi nhìn chính mình đi." Nói xong, Lưu Giai vẻ mặt đỏ bừng.

"Ta nhất định là bị quỷ mê hoặc, nếu không chính là bị quỷ trên thân. Bằng không, ta sao lại đáp ứng cho ngươi đối ta làm cái loại chuyện đau người chết này chứ. Hơn nữa......"

"Hơn nữa cái gì?"

"Lại là ở mặt dưới."

Lâm Phong thật không ngờ chỉ là thúc giục hắn rời giường mà thôi, cũng sẽ làm ra phong ba thế này. Tự biết đang ở thế hạ phong, Lâm Phong vì bảo vệ cuộc sống giường chiếu sau này, không thể không đối người đang oán giận mọi cách lấy lòng.

"Được rồi, ta không thúc giục ngươi rời giường, ngươi muốn ngủ bao lâu liền ngủ bấy lâu."

"Không được, lần sau ta muốn ở mặt trên." Lưu Giai cuối cùng nghĩ đến phương pháp tốt nhất bảo vệ quyền lợi bản thân.

Lâm Phong cười;" Ngươi muốn ở mặt trên, ngươi sẽ không biết làm."

"Ngươi cũng là lần đầu tiên làm mà."

"Cho nên ngươi hiện tại phải ở mặt dưới hấp thu kinh nghiệm a, chờ ngươi học được rồi lại ở mặt trên cũng không muộn." Lâm Phong vì bảo hộ quyền lợi ở mặt trên của mình, y hiện tại sử dụng là chính sách trấn an.

"Học xong, ngươi liền đồng ý cho ta ở mặt trên?'

"Đúng vậy, sau này chúng ta làm nhiều một chút, vậy ngươi có thể mau một chút học xong." Hừ, ta sẽ cho ngươi học làm công. Sau này ở trên giường xem ta ra sức biểu hiện, nhìn ngươi làm sao mà chống đỡ, ta cho ngươi cả đời không làm chịu sẽ không vui.

"Ta đây liền tạm thời ở mặt dưới. Nhớ rõ ngươi đã đáp ứng ta rồi đó." Lưu Giai cũng không có nghĩ nhiều, hắn chỉ là đơn thuần muốn thoát khỏi thân phận tiểu chịu mà thôi.

Sợ Lưu Giai nghĩ nhiều sau này sẽ hối hận, Lâm Phong liền chuyển đề tài:" Giai, ngươi ngủ tiếp đi, không có vấn đề gì. Ta hôm nay cũng phải hồi quân doanh, không thể cùng ngươi."

"Ta cảm thấy ngươi gần đây thường xuyên phải về quân doanh, bề bộn nhiều việc sao, lại không giống a."

"Không có cái gì, khả năng sắp đi đánh giặc mà thôi."

"Phải đánh trận, này làm sao gọi là không có cái gì."

"Việc này còn chưa có định, ta cũng không rõ rốt cuộc có đánh hay không. Chuyện đánh giặc ngươi không cần lo lắng. Ta ngược lại lo lắng cho ngươi một mình ở tại chỗ này, ngày mai chúng ta trở về nhà tốt lắm."

Lâm Phong rất muốn về tướng quân phủ, đặc biệt trải qua chuyện xông vào đêm qua, nơi này là địa bàn của người khác, ban đêm xông vào cũng là tâm phúc của người ta, không cần làm to chuyện cũng biết kết quả. Lâm Phong cũng lười đi cùng bọn họ lý luận.

"Đợi lát nữa, ta sẽ làm cho người đưa bữa sáng lại đây."

"Có thể, ngươi không cần phải lo cho ta, dù sao ta cũng không phải ngày đầu tiên một mình ở tại chỗ này."

Cho Lâm Phong một cái hôn tạm biệt, tên bám Lưu Giai dai như đỉa kia cuối cùng bị đuổi đi rồi.

Ngay tại Lâm Phong đi còn chưa đến một khắc, đã có người đến gõ cửa.

Vốn muốn ngủ suốt một buổi sáng, Lưu Giai bất đắc dĩ đành phải nhẫn nơi đó không khoẻ rời giường mặc quần áo.

"Đến đây, không cần gõ nữa."

Ngay khi Lưu Giai vừa mở cửa, người đến liền đem Lưu Giai ôm chặt vào lòng.

"Ê, ngươi làm gì vậy?" Chuyện đầu tiên Lưu Giai muốn làm chính là phản kháng.

"Thi, ta rất nhớ ngươi."

Lưu Giai đương nhiên chấn động, trong lúc nhất thời không biết phải phản ứng như thế nào.

"Ách...... Ta nói, ngươi có thể trước buông ra không, chúng ta đi vào rồi hãy nói chuyện được không?'

Người vào không có trả lời, vẫn ôm lấy Lưu Giai.

Tuy rằng bên ngoài không ai (kỳ thật Lưu Giai không biết bên ngoài không ai là có người trước đó đã an bài tốt). Nhưng Lưu Giai vẫn không muốn làm cho người ta thấy cảnh này. Lưu Giai đưa tay đóng cửa lại. Gian nan di động thân thể cùng cái người đang cuốn lấy mình, đi vào bên cạnh cái bàn.

"Ngươi trước ngồi xuống, uống chén trà, chậm rãi nói sau." Lưu Giai thật sự rất muốn tên này mau một chút rời khỏi người hắn.

"Thi, ta rất nhớ ngươi." Người vào lại một lần nữa lặp lại câu này.

Lưu Giai đoán người này chính là tình phu của Hứa Vịnh Thi, hiện tại chính mình chẳng qua chỉ làm kẻ chết thay mà thôi.

"Thi, ngươi không cần tức giận. Hôn sự cùng thất công chúa, ta chỉ là bị bất đắc dĩ. Giống như hôn sự của ngươi cùng Lâm Phong vậy, ta cũng không có quyền cự tuyệt. Ngươi phải hiểu cho ta." Người vào chính là không chịu buông ra Lưu Giai, gắt gao đem Lưu Giai ôm vào trong ngực. Tự biên tự diễn, cũng không để ý tới người khác muốn nghe hay không.

"Ta biết đến." Lưu Giai thật sự không biết phải trả lời như thế nào, cũng chỉ có thể đáp một câu hy vọng đối phương nghe được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#readoff