Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

2

Sau khi giải thích xong, Cố Trầm nói: "Bảo vệ, đưa hắn về phòng."

Bị bế đi còn rất lạc quan.

Chỉ cần tôi hành xử giống như trong kịch bản gốc là sẽ bị ném đi ngay.

Cũng may tôi biết đường về phòng mình, không thể hỏi thêm.

Rõ ràng tôi đã đánh giá thấp mức độ biến thái của tên phản diện này.

Tôi bị bọn họ buộc trên ghế.

"Người anh em, thương lượng một chút." tôi lịch sự nói, " Tôi không phản đối việc trói buộc tôi. Nhưng anh có thể cho tôi cái gì đó để lót vào cổ tay tôi được không? Tôi là người da mỏng."

Một lúc sau, người vệ sĩ nhìn vết đỏ trên cổ tay tôi.

Tôi có nên nói trông nó thật kỳ lạ và đáng sợ hay không?

Bọn họ liếc mắt nhìn tôi rồi cúi đầu gọi điện thoại.

Sau khi nói chuyện thì họ buộc chặt hơn.

OK,fine。

Không sao cả, tôi sẽ nhẫn nhục, lập tức đi ngủ.

Khi Cố Trầm đến, chắc chắn anh ấy nhận ra tôi đã ngủ ngáy khò khò.

Cố Trầm đánh thức tôi dậy, anh ngồi trên xe lăn, tiến lại gần để nhìn kỹ tôi .

Sắc mặt anh âm trầm bình tĩnh: "Đổi tính ngay. Nói đi, anh rốt cuộc là ai?"

Sau khi mơ mơ màng màng ngủ một giấc, nhìn thấy khuôn mặt tuấn mỹ như vậy cách tôi chỉ hai ngón tay, tôi còn đang mơ màng, vội vàng nói:

"Soái ca, anh, trúng miệng!"

Hôn cái không.

Cố Trầm Trung bóp chặt hàm tôi: "Giả ngây giả dại?

Thật là dọa cho tỉnh luôn.

Đây là một nhân vật phản diện khủng khiếp trong cốt truyện.

Tôi lắp ba lắp bắp: "Này nếu như nói, em sớm đã thích anh, bây, bây giờ em gọi một tiếng chồng có được không?

Cố Trầm giọng thản nhiên: "Cậu nên hỏi xem tôi có tin không."

"Ồ" tôi thành thật trả lời : " Anh sẽ tin sao?

Cố Trầm lạnh mặt nhìn về phía tôi, tay tăng thêm lực : "Thách thức sự nhẫn nại của tôi à."

Sau khi suy nghĩ một lúc, tôi quyết định bộc lộ trực tiếp:

"Em cũng không biết! Trong mắt em bây giờ như thế! Em thề, nếu như em có nửa câu nói dối, đời này em sẽ không ăn được thịt, kiếm không ra tiền!"

Tôi đã muốn nói ra lời thề độc nhất này!

Cố Trầm dừng lại một lát, đột nhiên vươn tay ra búng ngón tay.

Xung quanh có mấy vệ sĩ nhảy ra, mở sợi dây trên người tôi ra vì một lý do nào đó.

Hắn cung kính nhìn về phía Cố Trầm: "Thiết bị không có phản ứng. Hắn không nói dối."

Khá lắm.

Ca đối với ngươi đào tim đào phổi ngươi cùng ca chơi trò đo tâm.

Tại sao một thứ tiên tiến như máy phát hiện nói dối lại nhắm vào tôi

Tôi không có nhân quyền sao?

Trong lúc giãy dụa, tôi phát hiện mình còn bị buộc chặt trên ghế.

Ồ, còn bị trói.

Tôi thảm thương nhìn về phía Cố Trầm: "Ông xã, anh có thể cởi trói cho em không? Cổ tay em đau, chân cũng tê."

Cố Trầm nhíu mày: "Cậu gọi tôi là gì?"

"Ông...."

Cố Trầm chăm chú nhìn tôi, tôi gắng gượng nuốt chữ "xã" kia trở về, cung kính sửa lời:

"Lão gia, anh đùa giỡn với tôi à? Anh xem này, mới bắt đầu thì khó khăn, nhưng sau khi quen việc thì sẽ dễ dàng."

Cố Trầm nghiêng đầu nhìn về phía vệ sĩ: "Trói hắn lại rồi đưa lên giường tôi."

Chờ đã! Tiến triển nhanh như thế sao?

Tôi nhìn quai hàm cắn chặt của Cố Trầm, buộc miệng thốt lên: "Không cần trói, tôi có thể tự đi."

Cố Trầm nhìn tôi như một tên ngốc.


"Bộ truyện chỉ được đăng tải duy nhất trên ỨNG DỤNG FUNHUB/FUHU hoặc truy cập: tinyurl.com/fuhux. Mọi WEBSITE KHÁC đều là ĂN CẮP và GIẢ MẠO. "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro