CHƯƠNG 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhưng ông trời cứ thích trêu đùa người ta.

Ngày 1 tháng 9 năm 2009, hôm ấy là một ngày vô cùng bình thường. Nếu nhất định phải nói có cái gì đặc biệt thì chỉ có thể bảo rằng đây là ngày đầu tiên bọn tôi bắt đầu chương trình giáo dục bắt buộc chín năm mà thôi.

Tôi không nghĩ ra hôm nay có quái gì đặc biệt, sau ba tháng chuẩn bị tinh thần và trang điểm các thứ, tôi quyết định lười biếng một ngày này.

Hơn năm giờ chiều, tôi đang ở nhà xử lý công việc thì đột nhiên nhận được cuộc gọi từ Vệ Mẫn. Anh nhờ tôi mang đến công ty một phần tài liệu, bình thường có việc gì anh luôn để trợ lý của mình giải quyết. Ngày đó không biết có phải buổi trưa tôi ngủ nhiều quá dẫn đến mơ màng ngẩn ngơ không mà tôi chẳng hề phát hiện ra điều dị thường.

Đến nơi rồi tôi theo sự chỉ dẫn của anh đi vào căn 901 tòa chín.

Rõ ràng đây là một căn phòng cưới vừa được sửa sang lại, tôi chả hiểu vì cớ gì Vệ Mẫn lại đến đây tổ chức họp. Cửa phòng đóng một nửa, anh bảo tôi đi thẳng vào.

Tôi đẩy cửa ra, bên trong nhà không mở đèn, trên cửa sổ sát đất rộng lớn có một hình trái tim ghép dán từ các cánh hoa hồng. Chính giữa trái tim ấy là ảnh chụp chung của tôi và Vệ Mẫn.

Bên ngoài cửa sổ, tại một nơi thật xa thật xa là hai tòa cao ốc đang trong quá trình xây dựng. Chúng là vương quốc sự nghiệp của Vệ Mẫn.

Vòng cung phản ứng bị ngắt kết nối của tôi cuối cùng đã kết nối được tín hiệu.

Cả căn nhà toát lên bầu không khí lãng mạn thuộc riêng về Vệ Mẫn, thậm chí tôi còn thấy được những bông hoa loa kèn với ba màu sắc khác nhau trên bàn.

Tôi cảm thấy hơi vui vui bởi hoa anh dán trên kính là hoa hồng, chứ không tôi sẽ trở mặt với anh cho mà xem.

Vệ Mẫn ăn mặc trang trọng, âu phục đen áo sơ mi trắng, giày da sáng bóng và vẫn là kiểu buộc dây tôi chưa học được.

Anh nâng bó hồng bước đến trước tôi và chậm rãi quỳ một gối xuống.

Chẳng có nhiều lời ngon tiếng ngọt, bởi tôi biết anh sẽ không nói đâu. Tôi biết anh muốn nói điều gì, tôi chỉ rơi nước mắt và lẳng lặng nhìn ngắm anh.

"Anh không thể thực hiện được lời hẹn đã hứa với em ban đầu trong hai năm, nhưng việc cưới em vẫn luôn là mục tiêu sống của anh."

Vệ Mẫn dâng hoa hồng đến trước mặt tôi, khi này tôi mới thấy giữa những bông hoa là một hộp nhẫn đang mở ra nhưng chỉ là bên trong hộp không phải nhẫn kim cương như tưởng tượng của tôi mà là một chiếc chìa khóa.

Tôi không đành lòng để anh quỳ quá lâu, bèn cầm chìa khóa lên hỏi: "Sao lại là chìa khóa vậy anh?"

"Em từng nói em muốn có một gia đình với anh." Vệ Mẫn vẫn quỳ gối, sau đó anh móc ra phần chân thành thứ hai trong túi của mình: "Bé cưng, em có đồng ý cưới anh không?"

Chiếc nhẫn kim cương ấy tỏa ra ánh sáng lấp lánh rực rỡ trong không gian mờ tối, nhưng vẫn chẳng sánh bằng tia sáng mong chờ hiện hữu trong đôi mắt Vệ Mẫn.

Cả đời này tôi không cách nào từ chối được anh.

"Em đồng ý." Tôi khóc sướt mướt, nhưng chuyện mà tôi càng không ngờ được là sau khi Vệ Mẫn đeo chiếc nhẫn vào tay cho tôi thì bất chợt có hai người bước ra từ trong phòng ngủ hướng Nam.

Tôi khóc càng dữ dội hơn, sau khi thoát khỏi vòng ôm của Vệ Mẫn, tôi tiến đến phía họ: "Ba.... Mẹ....."

Mẹ tôi cũng cảm động không thôi, vừa cười vừa lau sạch nước mắt cho tôi: "Chuyện vui mà, đừng khóc."

Lúc Vệ Mẫn đi tới, ba nhìn anh một cái rồi quay sang bảo với tôi: "Thằng bé mời ba mẹ đến, nói gì mà ba mẹ không đến thì con sẽ không chịu cưới nó. Ba thấy cũng chả khó để con đồng ý chút nào."

Tôi nín khóc cười rộ lên, mặc dù vẫn không giỏi làm nũng với ba mẹ nhưng cũng đỡ hơn trước kia rất nhiều: "Ba, ba đừng trêu con."

Tôi biết ba mẹ sẽ không đồng ý dễ dàng vậy đâu, chắc chắn Vệ Mẫn đã nói rất nhiều điều với họ và cũng làm rất nhiều việc nữa.

Ngày cưới của bọn tôi được chọn vào ngày cuối cùng của năm này.

Lúc chụp ảnh cưới ở Hà Lan, tôi cầm lòng chẳng đặng hỏi: "Sao lại gấp vậy ạ, em cũng đâu có chạy mất."

Vệ Mẫn đang chỉnh lại khăn voan trên đầu cho tôi: "Anh muốn sớm được sống một cuộc sống có gia đình."

Nhiếp ảnh gia đứng cách đó không xa đang tìm góc độ chụp, bảo bọn tôi cứ trò chuyện tự nhiên với nhau như vậy. Tôi chợt nhớ đến ngày anh cầu hôn: "Thế tại sao anh lại chọn ngày đó để cầu hôn?"

Vệ Mẫn ôm lấy tôi, đặt một nụ hôn lên trán tôi cách lớp khăn voan: "Vì hôm ấy là ngày khai giảng trường trung học số tám, cũng là ngày anh gặp em lần đầu tiên."

"Ý anh là ngày tựu trường năm lớp mười sao?" Tôi chẳng có chút ấn tượng nào.

Vệ Mẫn đáp đơn giản đôi câu: "Anh nhặt được thẻ học sinh của em ở chỗ báo cáo có mặt. Lúc em đến lấy anh đang chuẩn bị đi nên em không thấy được anh."

Có lẽ những việc trong ngày tựu trường quá nhiều nên tôi vẫn không có ấn tượng gì mấy. Vệ Mẫn cười: "Không quan trọng, quan trọng là sau này."

Tôi cười bảo đúng vậy.

Dưới bầu trời xanh và những rặng mây trắng, tôi nhấc làn váy chạy nhanh trên sân cỏ. Tôi đứng trên bãi cỏ xanh bát ngát hô lớn về phương xa của bầu trời chiều: "Vệ Mẫn!"

Anh đuổi đến, đứng ngay sau lưng tôi đáp: "Anh đây."

Tôi quay đầu nhìn anh, khi ấy ánh hoàng hôn chiếu xuống bao bọc bóng dáng cao ráo gầy gầy của anh. Tôi lại nhớ đến dáng vẻ anh nghiêng người dựa lên bức tường bên ngoài phòng học lớp tôi vào buổi chiều tà không người ấy.

Tôi cười và gọi lớn tên anh: "Vệ Mẫn!"

Anh trả lời: "Ừm."

Gió từ xa xa thổi đến gửi gắm toàn bộ tình yêu của tôi cho anh.

Tôi thấy môi Vệ Mẫn mấp máy.

Anh đang gọi tôi —– Bé cưng

Anh đang nói với tôi —– Anh yêu em.

Tôi mỉm cười nhìn anh.

Khi ấy tôi cho rằng sau này chúng tôi sẽ có một cuộc đời dài thật tốt đẹp xiết bao.

Sau khi chụp ảnh cưới xong xuôi, cuối cùng bọn tôi quyết định đặt tấm ảnh Vệ Mẫn hôn trán tôi qua lớp khăn voan trong phòng ngủ. Còn tôi chọn hai tấm đặt tại phòng làm việc của mình và không quên rửa chúng cho anh.

Vệ Mẫn chọn ảnh sử dụng trong lễ thành hôn xong thì yêu cầu bên chụp ảnh gửi cho mình bản sao của tất cả hình và video quay chụp tại Hà Lan để lưu giữ lại.

Hôn lễ của bọn tôi tổ chức long trọng mà ấm cúng, chuyến du lịch tuần trăng mật cũng quyết định sẽ đến Hà Lan. Tôi thích khí hậu và các món điểm tâm ở nơi đó vô cùng.

Kết thúc chuyến tuần trăng mật, Vệ Mẫn bận rộn gần nửa năm sau đó. Mỗi ngày anh luôn đi sớm về trễ, có lúc được nghỉ ngơi tôi sẽ đến công ty tăng ca cùng anh.

Bọn tôi bầu bạn cùng nhau một năm rồi một năm, cuộc sống đơn giản chầm chậm nhưng lại cực kỳ hạnh phúc viên mãn.

Tôi nghĩ nếu không phải xảy ra tai nạn ấy thì tôi và Vệ Mẫn hẳn sẽ có một cuộc sống hoàn mỹ.

Tôi nhớ hôm đó là ngày 27 tháng 5 năm 2016. Sáng sớm Vệ Mẫn phải lên đường đi công tác, đúng lúc tôi cũng phải đi công tác gần thành phố anh chuẩn bị đến, vì thuận đường nên tôi và anh cùng nhau đến sân bay.

Từ chỗ ở của bọn tôi đến sân bay có ba con đường. Tuyến đường hay đi bình thường xảy ra sạt lở nên tài xế của Vệ Mẫn đã đi đường vòng bên ngoài xa hơn.

Trên đường đi, tôi nhận được điện thoại thông báo hủy bỏ chuyến công tác. Vì vậy tôi bèn hoàn tiền vé, định sẽ đưa Vệ Mẫn đến sân bay rồi lại bảo tài xế chở mình đến ga tàu sau.

Tôi và Vệ Mẫn ngồi hàng sau chuyện trò với nhau: "Lần này anh đi công tác bao lâu?"

"Nửa tháng." Vệ Mẫn dặn dò tôi: "Không được gọi đồ ăn ngoài có biết không, anh sẽ bảo dì canh chừng em."

"Em biết em biết, không gọi không gọi mà." Tôi ghé đến trước mặt anh: "Chờ cuối tuần em được nghỉ ngơi sẽ bay đến gặp anh ha."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro