Chương 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giằng co cả một ngày, hai người đều mệt mỏi, Thiệu Phi Phàm còn thân mang "trọng thương". Ở bên ngoài ăn đơn giản xong, về đến nhà liền chạy thẳng tới giường.

Một đêm này, ngược lại ngủ rất thoải mái. Nhưng ngày thứ hai vừa mới mở mắt, Thiệu Phi Phàm thấy mình ôm trong ngực một thân thể mềm nhũn, một lúc sau đại não mới thanh tỉnh, vừa mới thanh tỉnh, dục vọng cũng rục rịch ngóc đầu dậy. Hôn vào trán cô, một đường hôn xuống bên tai, lưu luyến vành tai của cô, thoáng dùng sức ngậm một cái.

Thượng Tâm bị cảm giác ngứa ngáy làm cho thức giấc, ưm một tiếng, đẩy đẩy cánh tay ôm mình quá chặt. Bên tai lại truyền tới một tiếng cười trầm thấp, giọng nói khàn khàn mang theo dục vọng, "Vợ à, tối hôm qua là đêm động phòng hoa chúc, em xem cả hai chúng ta đều ngủ quên rồi, hay là, hiện tại chúng ta bổ sung hoàn thành vậy."

Thượng Tâm giật mình một cái hoàn toàn thanh tỉnh, còn muốn giả bộ ngủ, nhưng có một bàn tay to lớn từ từ chui vào áo T-shirt rộng thùng thình của cô, làm cho cô không thể không mở mắt ra. "Thiệu Phi Phàm, không cho phép anh làm loạn." Vừa mới tỉnh ngủ nên giọng nói cũng có chút khàn khàn, nghe vào trong tai lại đặc biệt hấp dẫn.
"Cùng với vợ thân thiết không phải là làm loạn." Vừa nói, tay cùng với ánh mắt đều tiến thẳng tới mục tiêu, một khối mềm mại, nhiệt độ ở dưới tay nóng ấm, không khí ám muội, xúc cảm non nớt mịn như tơ lụa làm cho anh gần như phải kêu thành tiếng.

Không phải là chưa từng chạm qua phụ nữ, mà là chưa từng chạm qua loại như Thượng Tâm này. Lúc còn trẻ, anh cũng đã từng quan hệ qua, Tự Nãi Tiêm chính là một trong những người anh đã từng quan hệ. Nhưng mà lúc đó anh chỉ muốn đem tinh lực phát tiết ra, mà giờ phút này, anh có một loại xúc động muốn cưng chiều cô, hận không thể nuốt cô vào trong bụng. Không phải là dục vọng đơn thuần, mà là dục vọng của tình yêu, vì yêu nên mới sinh ra dục vọng.

Lúc trước, anh thương cô cho nên nhẫn nhịn không đụng vào. Sau đó lại xảy ra chuyện với Thần Tri Thư, anh lại càng sợ sẽ lưu lại ám ảnh cho Thượng Tâm, ôm cô hôn cô, nhưng tuyệt đối không đụng vào cô. Nhưng hôm nay, hai người đã là vợ chồng hợp pháp, còn có thể chịu đựng được nữa, thì anh chính là Liễu Hạ Huệ.

Nhưng mà Thượng Tâm ở phía dưới lại hoàn toàn không chịu phối hợp, cánh tay và chân đều dùng sức đạp, luôn miệng kêu, "Không được, không được..."

"Giấy chứng nhận kết hôn cũng lấy rồi, còn có cái gì mà không được!" Nói xong liền kiên quyết áp đảo, dùng hành động để nói cho cô biết, phản kháng là vô dụng. Cái áo T-shirt vốn đã rất rộng, nên anh dễ dàng cởi ra khỏi người cô, bộ ngực tuyết trắng gần như trong suốt, làm cho người xem nhiệt huyết sôi trào.

Một cánh tay của Thiệu Phi Phàm trực tiếp bắt lấy cái tay làm loạn của cô áp lên đỉnh đầu, một tay khác thì vuốt ve từ mặt cô rồi trượt xuống dưới, đây là lần đầu tiên của bọn họ, anh không muốn làm cô đau, muốn để lại một hồi ức tốt đẹp trong lòng cô.

Thượng Tâm giãy dụa trốn tránh, nhưng càng bị bàn tay có chút thô ráp của anh làm cho toàn thân ngứa ngáy, làm cho loại cảm giác hư không này không ngừng lan tỏa khắp người cô, từng chút từng chút một cắn nuốt lý trí của cô. Giường như, đụng chạm của Thiệu Phi Phàm mang đến cho cô khoái cảm không nói nên lời. Đong đưa thân thể, cô biết tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì, không phải là cô muốn kháng cự, mà là chưa có chuẩn bị tốt.
Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, dưới ánh nắng ban mai lại tỏa ra một vẻ đẹp hồn nhiên, "Thiệu Phi Phàm, em vẫn chưa chuẩn bị tốt."

Thiệu Phi Phàm cười, cúi đầu hôn cô, "Anh sẽ để cho em chuẩn bị tốt." Nói xong thì ngậm lấy cái miệng nhỏ nhắn của cô, không để cô nói bất cứ lời nào nữa, đầu lưỡi từng chút từng chút một xâm nhập vào khoang miệng cô, nhẹ nhàng ẩn nhẫn cẩn thận mút lấy đầu lưỡi của cô, cho đến khi cô hết căng thẳng, đáp lại nụ hôn của anh, mới dám mút mạnh, gặm cắn, giống như dã thú muốn nuốt cô vào trong bụng.
Anh biết cô ngây ngô, có chút sợ hãi, nên rất nhẫn nại quyến rũ cô, phối hợp với tiết tấu của cô. Thiệu Phi Phàm buông ra trói buộc ở cổ tay cô, đặt tay ở hai bên thắt lưng của cô để chống đỡ trọng lượng cơ thể mình, dán vào cổ của cô hôn liếm dịu dàng. Thượng Tâm cảm thấy những nụ hôn này gần như hút hết sinh lực trong người cô, làm cho cô xụi lơ ở dưới thân anh.

Đầu lưỡi thăm dò khắp nơi không biết mệt, liếm từ cần cổ trắng noãn trượt xuống dưới, trực tiếp liếm xuống ngực cô, bộ ngực phập phồng bị anh đùa bỡn một cách xảo quyệt.

"Ừm..."

Thượng Tâm xấu hổ co rúc thân thể, không giãy dụa loạn nữa, lấy tay chen vào giữa hai người che lấy điểm phấn hồng trước ngực. Thiệu Phi Phàm đương nhiên là rất bất mãn, nhanh chóng nắm lấy tay cô bắt chéo ra sau lưng, để cho ngực của cô cong lên đưa tới bên miệng anh.

Anh nhìn cô cười rất tà mị, nụ cười này đã mê hoặc được Thượng Tâm.
Thượng Tâm vô cùng kinh hãi, trong thời điểm như thế này mà người đàn ông đó còn có thể bày ra được bộ mặt yêu nghiệt như vậy. Trước ngực truyền đến cảm giác tê dại, loại cảm giác đó làm cho con người mất lý trí, thật giống như thủy triều vỗ vào bờ, hung mãnh, mê muội. Người bị sóng thủy triều vỗ vào thì vô lực, xụi lơ.

Cô không dám mởi mắt, gắt gao nhắm chặt, nhưng lại yêu kiều ra lệnh cho Thiệu Phi Phàm, "Anh nhắm mắt lại,...Không được nhìn em..."

Thiệu Phi Phàm ở trước ngực cô cười nhẹ, vợ của anh phản ứng như vậy có tính là bịt tai trộm chuông không đây? Lần nữa thả tay của cô ra, vuốt ve khuôn mặt cô, "Vợ à, em mở mắt ra mà nhìn anh này."

Thượng Tâm kiên quyết lắc đầu không chịu mở mắt.

Thiệu Phi Phàm đang định làm cho cô mở mắt thì chuông điện thoại ở đầu giường reo lên, tiếng chuông càng ngày càng lớn, làm cho người ta muốn mặc kệ cũng không thể mặc kệ được.

Anh nhíu mi, hiển nhiên là rất tức giận người gọi điện thoại đến. Thượng Tâm lại mơ hồ thở phào nhẹ nhõm, trợn mắt đẩy đẩy anh, "Chuông điện thoại reo lên kìa."

Anh đương nhiên là biết điện thoại đổ chuông, nhưng tại sao lúc khác nó không kêu, lại nhất thiết kêu lên vào đúng lúc này chứ? "Không nhận điện thoại có được không?"

"Anh thử nói xem?"

"..." Tất nhiên là không được. Điện thại của anh luôn mở máy 24/24 giờ, nhỡ đâu đó là công việc cần điện thoại gấp, cứu người như cứu hỏa, không thể trì hoãn một phút nào. Nghĩ đến đây, Thiệu Phi Phàm lưu luyến rời khỏi người cô, cầm điện thoại lên, nhấn nút nhận cuộc gọi.

"Thiệu Phi Phàm, không phải là cậu đã quên công việc sáng nay rồi đấy chứ? Cục trưởng Quách đến không thấy cậu đâu, sắc mặt liền tối sầm lại. Câu đang ở đâu? Mau mau đến cục đi." Cốc Tử Kỳ nói như bắn súng liên thanh, giọng nói rất nặng lời.

Sau khi nghe xong, Thiệu Phi Phàm giật mình một cái, quay đầu nhìn đồng hồ ở đầu giường, kim đồng hồ chỉ bây giờ là chín giờ mười lăm phút, càng nhíu chặt lông mày, "Tôi lập tức đến ngay". Dứt lời liền ngắt điện thoại, từ trên giường nhảy dựng lên, vội vàng mặc quần áo, vọt vào trong nhà tắm rửa mặt.

Chờ anh làm xong thì Thượng Tâm cũng đã mặc quần áo vào rồi, nhưng vẫn còn quấn chăn, ngồi ở đầu giường, trên khuôn mặt nhỏ nhắn còn có chút đề phòng, giống như anh sắp nhào qua đến nơi vậy.

Thiệu Phi Phàm bật cười, bỗng nhiên đi tới, ôm cô vào trong ngực, hung hăng hôn một cái, "Vợ à, bây giờ anh phải đi tới cục cảnh sát, em ngoan ngoãn ở nhà đợi anh về, tối nay chúng ta lại tiếp tục."

Thượng Tâm cúi đầu không nói.
Thiệu Phi Phàm nhìn nhìn đồng hồ, thật sự là không thể trì hoãn thêm được nữa, đặt cô xuống, quay người đi ra ngoài.

Thẳng tới khi không còn nghe thấy thanh âm nào ở cửa phòng, Thượng Tâm mới nhảy từ trong chăn ra, nhìn ga giường nhăn nhúm, vừa mới nghĩ tới bọn họ suýt nữa thì ... "Ôi ôi, xấu hổ quá đi mất!" Cô kêu rên một tiếng, không được, không thể ngồi ở chỗ này chờ chết, chẳng lẽ cô phải thực sự thành thực chờ anh về "tiếp tục" sao! Không được, không được, Thượng Tâm liếc mắt một cái liền vọt vào phòng tắm, rửa mặt xong, cũng theo chân của Thiệu Phi Phàm bước ra khỏi nhà.

Thiệu Phi Phàm trực tiếp lái xe đi đến cục cảnh sát, trên đường đi ngang qua chợ trung tâm, nhìn thấy bên lề đường có hoạt động đẩy mạnh tiêu thụ của một loại kẹo nổi tiếng. Liền mỉm cười, đỗ xe ở ven đường, đi tới trước gian hàng đó, chỉ tay vào loại kẹo màu đỏ hỏi, "Cái này bán thế nào?"

"Ba mươi chín tệ một túi 500 gam, hiện tại đang có khuyến mãi mua hai tặng một, vô cùng rẻ."

Thiệu Phi Phàm nào biết như vậy có được coi là rẻ hay không, liền tiến đến muốn ăn thử. Nhưng vừa nhìn thấy hai chữ song hỷ trên bao bì màu đỏ, liền mua, "Cho tôi mười túi." Nói xong thì móc bốn tờ tiền mệnh giá lớn từ trong túi ra.

Nhân viên tiêu thụ gặp được một người khách hàng sảng khoái như vậy, tất nhiên là rất vui mừng, không những mua mỗi túi tặng thêm một túi, còn tặng Thiệu Phi Phàm một đôi trẻ con bằng sáp, hơn nữa còn giúp anh mang vào trong xe.

Thiệu Phi Phàm tiến vào cục cảnh sát, trước tiên anh đi vào phòng làm việc của Cốc Tử Kỳ. Cốc Tử Kỳ nhìn thấy anh liền đen mặt, đang định nói gì đó thì nhìn thấy anh giơ lên một túi kẹo lớn, vòng vò hoài nghi hỏi, "Thế nào, còn định làm nghề phụ, bán kẹo?"
Thiệu Phi Phàm đặt kẹo lên ghế sô pha, thuận tay lấy một túi đặt trên bàn làm việc của Cốc Tử Kỳ, "Kẹo cưới của tôi cùng vợ tôi."

"Kẹo cưới?" Cốc Tử Kỳ bị dọa nhảy dựng lên, "Cô vợ nhỏ đó của cậu mới hai mươi tuổi mà?"

"Đúng rồi, hai mươi tuổi là có thể đi đăng ký kết hôn rồi, chúng tôi đã nhận giấy chứng nhận ngày hôm qua." Lời nói ra thật là nhẹ nhàng thoải mái, nhưng mà người nghe lại không có cách nào có thể bình tĩnh được như vậy.

Cốc Tử Kỳ trực tiếp đánh qua một quyền, "Tiểu tử, cậu không đùa đấy chứ?"

Thiệu Phi Phàm cũng không giả bộ bình tĩnh nữa, khóe miệng cong cong, "Chuyện kết hôn, tuyệt đối không thể đùa bỡn được." Dứt lời liền vỗ vỗ bả vai Cốc Tử Kỳ, "Lão đồng chí cần cố gắng, đừng để cho tiểu đồng chí chúng tôi vượt mặt."

"Tránh ra!" Cốc Tử Kỳ không khách khí hất tay anh, xé túi kẹo ra, bóc lấy một viên kẹo cho vào miệng nhai côm cốp, "Tiểu tử cậu sao lại đi lừa gạt con gái nhà người ta thế?"

"Lừa gạt gì chứ, đó là cô vợ nhỏ nhà tôi kêu khóc muốn cùng tôi đi nhận giấy chứng nhận kết hôn." Gương mặt kiêu ngạo kia, thật là muốn ăn đòn mà!
Cốc Tử Kỳ cũng lười không muốn nghe anh ba hoa, tựa như chán ghét phất phất tay một cái, "Phải phải phải, cậu nhanh đi chia kẹo đi, cuộc họp không có chuyện gì quan trọng, chẳng qua là tuyên bố việc tôi sắp bị điều đi cùng với việc cậu sắp thăng chức, ai biết được cậu còn chưa tới, cục trưởng Quách sắc mặt liền tối sầm."

Thiệu Phi Phàm cảm thấy có lỗi từ đáy lòng, từ trước đến nay anh vẫn luôn cẩn thận tỉ mỉ đối với công việc, chuyện hôm nay quả thật là lỗi của anh. Anh cũng không nói cái gì, xách bao lớn bao nhỏ lên, đi đến chỗ cục trưởng Quách dùng "kẹo" xin lỗi.

"Ăn kẹo, ăn kẹo, Lý Nguyên, ăn kẹo." Thiệu Phi Phàm vui vẻ đi đến khu làm việc chung phân phát kẹo cho mọi người.

Hạ Bình ăn kẹo nhưng miệng cũng không rảnh rỗi, "Đội phó Thiệu, anh vừa thăng quan vừa cưới vợ, chuyện tốt gì cũng bị anh chiếm hết rồi, anh nhất định phải mời khách."

"Đương nhiên phải mời khách rồi, thời gian, địa điểm tùy mọi người chọn, tôi chỉ phụ trách mang vợ tôi và ví tiền đến thôi, đã được chưa?" Thiệu Phi Phàm hào phóng nói, không khí trong phòng làm việc lập tức sôi trào.

Đang cười nói vui vẻ, Thiệu Phi Phàm cầm lên hai túi kẹo vẫn chưa bóc đưa cho Hạ Bình, "Tôi phải đi mời kẹo lãnh đạo, cậu giúp tôi đi một chuyến, đưa cho khoa hồ sơ ở tầng dưới một phần kẹo."

"Không vấn đề." Hạ Bình lập tức từ chỗ ngồi nhảy lên, cầm lấy hai túi kẹo liền chạy xuống tầng dưới. Anh ta liếc thấy khoa hồ sơ có mấy cô gái mới vào làm từ lâu rồi, người hiểu anh ta vẫn là đội trưởng Thiệu thôi.

Thiệu Phi Phàm nhìn bóng lưng cậu ta chạy đi, ngoắc ngoắc khóe miệng, lại không động đậy, tiếp tục nói đùa với Lý Nguyên.

Hạ Bình chạy đến khoa hồ sơ, chỉnh sửa lại bề ngoài một chút, sau đó gõ cửa đi vào. Tự Nãi Tiêm đang ngồi trước máy tính nhập hồ sơ, Hạ Bình cười hì hì đi tới, "Chị dâu ăn kẹo." Nói xong liền bóc gói kẹo bày ra bàn làm việc.

Nghe thấy thanh âm kẹo rơi xuống bàn, chị em cảnh sát trong khoa hồ sơ đều bước tới, Lý Thanh vừa mới nhìn thấy Hạ Bình đưa kẹo, liền chạy tới hỏi, "Sao lại mời chúng tôi ăn kẹo? Hạ Bình, anh có chuyện vui gì sao? Không phải là muốn kết hôn đấy chứ?"

Hạ Bình vừa thấy sau lưng Lý Thanh là Trịnh Hiểu Tuyền, liền lập tức lắc đầu, "Không phải không phải, cho dù tôi muốn nhanh chóng kết hôn cũng không có đối tượng nha! Tôi đây đưa kẹo thay cho người khác thôi."

"Trong đội các anh ai kết hôn vậy? Sao tôi không nghe thấy Tử Kỳ nói gì?" Tự Nãi Tiêm dựa lưng vào ghế ngồi, bóc một cái kẹo cho vào trong miệng.
"Đội trưởng Cốc vào ngày hôm nay cũng mới biết. Hôm nay đội phó Thiệu của chúng tôi tới, liền nói anh ấy đã nhận giấy kết hôn với cô vợ nhỏ rồi, làm chúng tôi sợ hết hồn."

"Cậu nói là ai?" Tự Nãi Tiêm kích động đứng lên.

Hạ Bình nhắc lại, "Là đội phó Thiệu, Thiệu Phi Phàm, lần trước đã mời chúng ta ăn thịt dê đó, là đội phó của chúng tôi. Có điều chức đội phó này anh ấy cũng sắp không phải làm nữa rồi, đội trưởng Cốc vừa mới điều đi thì anh ấy sẽ thế chỗ vào, xem người ta thăng quan, phát tài, cưới vợ, đường đời rộng mở, thật khiến cho mọi người phải ngưỡng mộ mà!"

Tự Nãi Tiêm cả người cứng đờ, bọn họ đã kết hôn rồi? Làm sao có thể? Viên kẹo ngọt trong miệng nháy mắt trở nên đắng ngắt, trong lòng trống rỗng, làm cho cô ta không thể chịu đựng thêm bất kỳ sự khổ sở nào nữa, không đợi mọi người phản ứng đã chạy ra phía sau nôn kẹo ra.

Hạ Bình cũng bị dọa tới mức nhảy dựng lên, vội vàng chạy ra ngoài cửa cầm mo hót rác và cây lau nhà vào, không nói hai lời liền dọn dẹp. Trịnh Hiểu Tuyền tiến tới giành lấy cây lau nhà, "Để tôi thu dọn cho."

Hạ Bình chợt lách người tránh đi, "Em đi xem chị dâu đi, những thứ ô uế này sao có thể bắt chị em phụ nữ các em thu dọn, không cần để ý đến tôi, không sao." Vừa nói vừa lưu loát dọn dẹp sạch sẽ sàn nhà và trên mặt bàn.

Tự Nãi Tiêm sắc mặt tái nhợt, nghiêm mặt nhận lấy khăn lông, lắc đầu nói, "Không sao, gần đây dạ dày của tôi luôn không thoải mái, rất hay buồn nôn. Có thể là buổi sáng ăn quá nhiều dầu mỡ nên bây giờ bụng không thoải mái."

Lý Thanh nhìn sắc mặt của cô ta, cảm thấy có cái gì đó không đúng, bảo những người làm việc ở ngoài phòng ra ngoài ăn kẹo, còn mình thì đóng cửa phòng trong lại, "Chị Nãi Tiêm, hay là chị đi bệnh viện kiểm tra xem sao. Em xem tình trạng của chị, không giống như dạ dày không tốt mà giống biểu hiện của người mang thai hơn, thời kỳ mang thai của chị họ em cũng có biểu hiện như vậy..."

Lý Thanh vẫn chưa nói hết lời, nhưng sắc mặt của Tự Nãi Tiêm còn trắng bệch hơn, "Sẽ không, bọn chị luôn dùng biện pháp an toàn mà." Cô ta có chút kinh hãi, vừa nghĩ tới cái ngày mà Thiệu Phi Phàm mời khách, bản thân đã tìm kiếm sự an ủi từ Cốc Tử Kỳ, hình như cũng không để ý xem anh ta có dùng biện pháp phòng tránh gì hay không. "Lý Thanh, bây giờ chị thấy không thoải mái lắm, em xin nghỉ hộ chị nhé, chiều nay chị về nhà nghỉ ngơi."

"Không thành vấn đề", Lý Thanh đáp ứng, "Có cần em lên tầng nói một tiếng với đội trưởng Cốc hay không?"
"Không cần". Tự Nãi Tiêm lạnh lùng nói, thấy Lý Thanh bị dọa sợ mới ý thức được bản thân có chút kích động, bèn hòa hoãn nói, "Anh ấy mà nghe thấy chị không thoải mái liền không tập trung làm việc, nhỡ đâu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì không hay, vì cái nhỏ mà mất cái lớn, cho nên không cần thiết phải nói cho anh ấy biết. Em nhớ xin nghỉ giúp chị là được rồi, chị đi trước đây." Tự Nãi Tiêm đến phòng thay đồ thay quần áo, cầm lấy ví da liền vội vàng rời khỏi cục cảnh sát.

Hạ Bình thu dọn xong liền trở lại tầng trên, đúng lúc gặp được Cốc Tử Kỳ và Thiệu Phi Phàm, thuận miệng nói, "Đội trưởng Cốc, vừa rồi chị dâu nôn, hình như dạ dày không thoải mái."

"Vậy sao? Tôi đi xuống xem một chút."

Cốc Tử Kỳ lập tức đi xuống tầng.
Hạ Bình cùng Thiệu Phi Phàm nhìn dáng vẻ vội vàng của anh ta, trong lòng đều hiện lên câu nói mà Cốc Tử Kỳ phát biểu cách đây không lâu "trong đội chúng ta đều là thê nô!" Hai người đưa mắt nhìn nhau, đều hiểu rõ trong lòng đối phương đang nghĩ gì, cùng nở một nụ cười vừa hài hước vừa tự giễu.
Một lát sau, Cốc Tử Kỳ lại chạy lên phòng lấy chìa khóa xe, nói Tự Nãi Tiêm đã về nhà rồi, anh ta không yên tâm nên cũng muốn về nhà xem sao. Thiệu Phi Phàm quay lại phòng làm việc, từ cửa sổ nhìn ra ngoài thấy Cốc Tử Kỳ lái xe rời cục cảnh sát, nhưng phương hướng thì không phải là hướng về nhà. Anh cau mày, mặc dù không biết Tự Nãi Tiêm rốt cục nghĩ cái gì, nhưng nếu như một người đàn ông tốt như vậy mà cô ta còn không biết quý trọng, thì chỉ có thể nói rằng chính cô ta đã từ bỏ tương lai tốt đẹp của mình.

Chuyện của người khác anh cũng không muốn can thiệp vào, ngày hôm nay cũng đã mời kẹo, chuyện kết hôn của anh, người nên biết thì cũng đã biết. Chỉ cần người khác không đụng chạm gì đến anh, thì anh cũng không muốn xé nát chiếc mặt nạ ra làm gì, dù sao Cốc Tử Kỳ cũng là một nam tử hán, là người anh em mà anh thật lòng muốn kết giao.

.........

Buổi tối trở về phòng trọ, nhìn thấy trong phòng tối om không một bóng người, Thiệu Phi Phàm cười cười, đúng như anh đoán là cô vợ nhỏ đã sớm bỏ chạy rồi. Anh hiểu rất rõ tính cách của Thượng Tâm, gặp phải chuyện gì mà mình chưa hiểu rõ ràng hoặc là làm việc gì mà không có sự chuẩn bị đầy đủ, thì phản ứng đầu tiên của cô sẽ là tìm người trợ giúp, nếu không có ai giúp, phản ứng thứ hai của cô sẽ là bỏ chạy. Chuyện riêng tư giữa hai vợ chồng, cô cũng không thể tìm người khác trợ giúp được, nên phản ứng của cô tất nhiên là bỏ chạy.
Anh thay cảnh phục, ngồi trên ghế sô pha, lấy điện thoại ra gọi, điện thoại kêu lên ba tiếng liền bị ngắt. Anh cũng không giận, sau đó anh nhắn tin, anh nhắn rằng "Vợ à! Em có thể tránh được nhất thời nhưng không tránh được một đời."

Chỉ chốc lát sau liền có tin nhắn hồi âm, cũng không dài lắm, chỉ có hai chữ - Sắc lang!

Thiệu Phi Phàm bật cười, nhắn tin lại cho cô: "Sắc lang này là chồng em, chồng sắc lang đối với vợ thì được gọi là gia đình hài hòa."

Thượng Tâm nhìn dòng chữ tin nhắn trên điện thoại, khuôn mặt đỏ rần, phồng miệng nhắn lại hai chữ - Lưu manh! Nhắn xong lập tức cài đặt điện thoại ở chế độ yên lặng.

Kỷ Thành ngồi ở bên cạnh cô, thấy mặt cô đỏ bừng liền hỏi: "Thượng Tâm, cậu thấy nóng à? Máy điều hòa của thư viện chúng ta toàn đồ bỏ đi, hay là chúng ta trở về phòng truyền thông tự học đi."

Cô nào có bị nóng đâu, lúng túng liên tiếp khoát tay, "Không cần, không cần, một lát nữa là tốt rồi". Nhưng qua nửa giờ cũng không thấy mặt cô hết đỏ. Suy nghĩ cũng không để ý vào sách vở, Thượng Tâm ảo não vỗ vỗ khuôn mặt, cô ngồi ở đây chiếm dụng chỗ ngồi mà không học hành được gì. Nghĩ thông suốt rồi, cô liền vỗ vỗ Kỷ Thành xin lỗi, "Kỷ Thành, mình học không vào, mình muốn về phòng ngủ."

Bây giờ sắp kiểm tra học kỳ, để chiếm được một vị trí ngồi trong thư viện phải tốn không ít công sức. Cô lại ngồi có một tiếng liền muốn đi, thật là không thể nói được gì, nhưng mà Kỷ Thành cũng không giận cô, ngược lại còn đứng lên đi theo cô "Mình đưa cậu trở về."

Thượng Tâm liên tiếp khoát tay, "Không cần, cậu cứ yên tâm đọc sách đi, để chiếm được một chỗ ngồi tốt không dễ dàng."

Kỷ Thành cũng không để tâm lắm thu dọn sách vở, "Sách không phải một ngày có thể đọc xong, đừng nói nhảm nữa, đi thôi." Nói xong liền ôm cả sách vở của cô lên, đẩy cô ra khỏi phòng tự học của thư viện.

Từ thư viện trở về phòng ngủ, phải đi qua bãi tập, hai người bước đi đều đều, từng bước một đi thong thả. Bị gió đêm thổi vào, Thượng Tâm không còn cảm thấy khuôn mặt mình nóng ran nữa, nhẹ nhàng thảo luận với Kỷ Thành về khóa học nghiên cứu súng ống mới mở trong học kỳ này.

Hai người đang nói chuyện thích thú thì bị mấy nữ sinh cản đường. Chỉ thấy ba bốn cô gái đẩy đẩy cô gái ở giữa, hình như nói "Thật trùng hợp, trò chuyện về vấn đề gì" gì gì đó.

Xấu hổ một lát, cô gái ở giữa rốt cục cũng lấy được dũng khí bước tới trước mặt bọn họ, khuôn mặt cũng đỏ rực giống như Thượng Tâm lúc nãy. Kỷ Thành không được tự nhiên, nhíu nhíu mày.

Cô gái xấu hổ ngượng ngùng, nhưng lại tỏ ra kiên quyết, "Kỷ Thành, mình là Chu Kim Linh sinh viên năm hai lớp điều tra, mình muốn hỏi cậu đã có bạn gái chưa? Mình rất thích cậu, nếu như cậu chưa có bạn gái, có thể kết giao với mình không?"

Thì ra là muốn tỏ tình, Thượng Tâm cười trộm, đẩy đẩy Kỷ Thành đang đần mặt ra, thấp giọng nói, "Người ta còn đang đợi câu trả lời của cậu kìa, tiểu tử, thì ra cậu cũng rất được người ta yêu thích nha!"

Chân mày của Kỷ Thành nhăn lại càng chặt hơn, hơi nghiêng người, "Mình chưa có bạn gái."

Cô gái kia rõ ràng rất vui mừng, nhưng nghe được câu nói sau của Kỷ Thành thì khuôn mặt liền ủ rũ.

"Nhưng mình đã thích một cô gái khác, thật xin lỗi, mình không thể kết giao với cậu được."

Giường như cô gái đó cảm thấy rất mất mặt, liền bụm mặt chạy đi, mấy cô gái đi cùng thì giận dữ nhìn anh ta "hừ" một tiếng, sau đó liền cấp tốc đuổi theo.

Thượng Tâm cũng bị một mặt lãnh khốc của Kỷ Thành dọa cho ngốc lăng, "Kỷ Thành, sao cậu không cho người ta chút mặt mũi, cậu đẩy con gái nhà người ta xuống vực sâu rồi."

Kỷ Thành quay đầu ngưng mắt nhìn cô, "Cậu cảm thấy mình trực tiếp cự tuyệt người ta là không đúng sao?"

"Không phải là không đúng, mà là có chút không khéo. Cậu không thể nói trực tiếp như vậy, mà cậu phải nói..."
"Mình nên nói thật xin lỗi, là tôi không tốt, không xứng với cô. Cô xinh đẹp như vậy, có thể tìm một người tốt hơn tôi, ưu tú hơn tôi." Kỷ Thành đùng một cái nói ra đúng những lời mà Thượng Tâm nghĩ, độ chính xác gần như đạt 100%, làm cho cô ngạc nhiên mở to mắt.

"Cậu thật là thần kì, làm sao cậu biết tớ định nói những lời này?"

"Thượng Tâm, một khi nói lời cự tuyệt với người khác, dù nói hay hoặc nói dở thì kết quả đều giống nhau, nếu như người kia đủ chấp nhất, thì dù có dùng phương pháp gì cự tuyệt cũng vẫn kiên trì thích đối phương, nếu như chỉ vì đối phương cự tuyệt mà hoàn toàn buông tha, chỉ có thể nói rằng, người đó chưa thực sự yêu thích đối phương."

"Vậy à?" Thượng Tâm có chút mơ hồ, nhưng cô càng hiếu kì một chuyện khác hơn, vừa rồi cậu ấy nói đã thích một người con gái. Hai người bọn họ ngày ngày gặp nhau, sao cô lại không biết đó là ai nhỉ? "Kỷ Thành, vừa rồi cậu nói đã thích một cô gái, đó là ai vậy?" Cô nháy mắt, gương mặt tò mò, hưng phấn.
Sắc mặt của Kỷ Thành cũng đen lại, "Cậu không biết?"

Cô nên biết sao? "Cậu không nói mình làm sao biết được? Kỷ Thành, cậu đúng là chẳng có thành ý gì cả, có người thích rồi cũng không nói với mình một tiếng, thật thiệt thòi cho mình còn coi cậu là một người bạn tốt!"

Kỷ Thành chợt cảm thấy lòng mình có chút bi thương, không hiểu được là cô ngốc thật hay giả ngốc, anh ta muốn đem mọi chuyện nói rõ ràng ngay bây giờ. Chuyện tỏ tình của cô gái vừa rồi đã cho anh ta thêm dũng khí, Kỷ Thành quay người nắm lấy bả vai của Thượng Tâm, "Cậu thực sự muốn biết người mình thích là ai sao?"

Thượng Tâm gật đầu.

"Được, mình nói cho cậu, cậu nghe cho rõ đây. Từ khi mình bước chân vào trường đại học này, lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy, mình đã thích cô ấy rồi, cô ấy tên là Thượng Tâm."

"..." Đôi mắt Thượng Tâm một mảnh mờ mịt rồi chuyển sang khiếp sợ, lúng túng. Cô cũng sẽ không ngu ngốc mà nói: À, cô ấy có cùng tên với mình nha. Nếu như cô thật sự nói ra như vậy thì cô đúng là "ngu ngốc" giống như Thiệu Phi Phàm nói rồi.

Thân thể lùi từng bước, vẻ mặt bị làm khó nói, "Kỷ Thành, mình có..."

Kỷ Thành cắt ngang lời cô, "Mình biết cậu đã có vị hôn phu, vừa mới bắt đầu mình đã biết, nhưng mình vẫn thích cậu, mình thích cậu khờ khạo ngốc nghếch, thích cậu không thể kiên trì được nhưng vẫn cố gắng vừa khóc vừa chạy theo mình trên bãi tập nói vẫn có thể tiếp tục được. Thượng Tâm, mình chính là thích cái tính cố chấp của cậu, mình đã nghĩ thông suốt rồi, chỉ cần một ngày cậu chưa kết hôn thì mình vẫn còn cơ hội."

Thượng Tâm cảm thấy khuôn mặt của mình cũng bị cứng ngắc rồi, cô có nên nói với cậu ấy rằng - "Ngại quá, mình đã kết hôn ngày hôm qua rồi" hay không?.

Đang lúc Thượng Tâm do dự, không biết làm thế nào để khéo léo nói với Kỷ Thành tin tức này, thì sau lưng lại truyền đến giọng nói lạnh băng vô cùng quen thuộc...


.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro