Chương 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Lâu rồi không gặp cháu gái, cho dù có tức giận đến đâu đi chăng nữa thì cũng đã sớm tiêu tan rồi, chỉ hận không được ôm cháu gái vào trong ngực, cưng chiều cô giống như khi còn bé vậy.
Bất quá, có người so với lão gia tử tay chân nhanh nhẹn hơn, Thượng Tâm mơ mơ hồ hồ ngủ, đến nhà rồi còn không muốn xuống xe, Thiệu Phi Phàm cưng chiều cô, để cho cô ngủ tiếp, sau đó trực tiếp ôm cô vào trong tòa nhà lớn.

Mới đầu, lão gia tử nhìn thấy còn tưởng là cháu gái mình bị thương, nghe nói chỉ là buồn ngủ mới yên tâm. Nhìn cháu gái gối đầu lên chân của Thiệu Phi Phàm ngủ say, ngoài đau lòng ra còn mơ hồ cảm thấy có chút ghen tị, lại quay qua nhìn ánh mắt của con trai ngồi ở một bên, đều hiểu rõ lòng nhau. Con gái do mình nuôi lớn, cứ như vậy liền trở thành vợ của người khác, nếu như không đau lòng thì không phải là người làm cha.

Lắc đầu cười cười, nhớ năm đó ông đem Hạ Hạ gả cho chính đứa con trai của mình còn không bỏ được, huống chi Tâm Tâm là cháu gái ruột của ông. Lão gia tử nhấp một ngụm trà, "Tiểu Thiệu, cháu có nghĩ đến việc cùng Tâm Tâm dọn về đây ở không? Không phải là ông cưng chiều Tâm Tâm, mà là Tâm Tâm đã có thói quen sống ở đây, hiện nay hai đứa cũng đã kết hôn rồi, ở khu nhà trọ của cháu có chút chật hẹp. Cháu nghĩ xem có nên suy nghĩ một chút hay không..."

Thiệu Phi Phàm lau sạch mồ hôi trên trán của Thượng Tâm, vừa nghĩ tới lúc trước lão gia tử nhà anh cũng hỏi như vậy, câu trả lời của Thượng Tâm làm trái tim anh ấm áp. Anh cười một tiếng, "Về điều này ông có thể yên tâm, ba của cháu đã mua cho chúng cháu một căn phòng mới, chính là khu nhà cao cấp mà Nghiêm thị mới xây dựng, 200 mét vuông, cũng đủ cho chúng cháu ở. Cháu biết mọi người lo lắng Tâm Tâm sẽ phải chịu khổ cùng cháu, trước kia cháu cũng không để ý đến chuyện này, có điều đã được ba cháu dạy bảo cho thông suốt rồi."

Lão gia tử gật đầu một cái, có chút ngoài ý muốn. Con trai út nhà Thiệu lão đệ vốn nổi danh hay đối nghịch với ba, đúng là sau khi nhiệm vụ nằm vùng kết thúc, Thiệu Phi Phàm cũng không chịu về nhà họ Thiệu ở qua một ngày, chỉ muốn ở lại chỗ phòng trọ mà mẹ của anh để lại. Lúc này, anh lại tiếp nhận nhà ở do ba anh tặng, không khỏi khiến cho người ta phải suy nghĩ, "Tiểu Thiệu, cháu tiếp nhận căn phòng đó là vì Tâm Tâm?"

Thiệu Phi Phàm lắc đầu một cái, "Không vì ai hết, là tự cháu muốn nhận." Dứt lời liền cúi đầu nhìn Thượng Tâm, trong mắt tràn đầy dịu dàng.

Con người sắt đá cũng có thể nhu tình, anh hùng khó qua ải mĩ nhân. Thủ trưởng Thượng nhìn hai đứa, thở dãn ra một hơi, cười cười không nói gì. Nha đầu ngốc nhà bọn họ so với người khác thật có phúc.

Thượng Trạm Bắc ngồi ở một bên, càng thêm vừa lòng đối với Thiệu Phi Phàm.

...

Thượng Tâm ngủ thẳng tới chiều mới xoa xoa mắt tỉnh ngủ, cô vừa mới cử động, Thiệu Phi Phàm liền cúi đầu xuống, "Tỉnh?"

"Ừ, nhưng vẫn chưa ngủ đủ." Thượng Tâm ưm một tiếng.

Thiệu Phi Phàm cười trầm thấp, lại phối hợp rên lên một tiếng thống khổ, anh dán vào lỗ tai của cô, cực kì mập mờ trêu đùa nói, "Vợ, em mà không đứng lên thì chân của chồng em chắc là tàn phế mất, hiện tại máu không lưu thông đây này."

Thượng Tâm đỏ mặt, hoàn toàn yên tĩnh, cực kì có lỗi ngồi dậy, tay nhỏ bé dán lên đùi anh, "Bị em nằm đến tê rần, sao anh không lấy cho em cái gối đầu?" Những lời oán trách này cộng thêm cánh tay nhỏ bé mềm mại không xương của cô không ngừng cọ xát vào chỗ mẫn cảm của anh, Thiệu Phi Phàm có chút không chịu đựng được.

Anh bắt lấy cái tay của cô, "Đừng có ấn nữa, em còn ấn nữa thì sẽ xảy ra chuyện đó."

"Ách?" Thượng Tâm sửng sốt, ngay sau đó lại cảm nhận được nơi bên dưới chiếc quần tây mà tay cô đặt gần đó đang tản ra nhiệt độ, xin lỗi ngượng ngùng lập tức biến thành quẫn bách, cô nhìn xung quanh một chút, không thấy người nhà đâu mới nhếch khóe miệng, men theo bắp đùi của anh bấm một cái, "Thiệu Phi Phàm, anh đừng có lúc nào cũng động dục có được không?"

A...Thiệu Phi Phàm thiếu chút nữa thì kêu lên thành tiếng, một tay che miệng, một tay che phía dưới, trong đôi mắt tràn đầy ủy khuất cùng oán niệm. Vợ à, đây chính là phúc tính nửa đời sau của em đó nha, em vậy mà cũng dám ra tay!

Thượng Tâm thấy vẻ mặt thống khổ của anh, nắm lấy tay mình, có chút lo lắng mới vừa rồi có phải là cô đã dùng sức quá không? Hình như mọi người đều nói chỗ đó của đàn ông rất yếu ớt. Cô đang do dự một chút không biết có nên nói lời xin lỗi hay không, thì Thượng Trạm Bắc và Hạ Hâm Hữu lại đi từ tầng trên xuống, thấy con gái đã tỉnh, liền đứng ở cầu thang kêu lên một tiếng "Tâm Tâm, con tỉnh rồi à?"

Thượng Tâm lập tức phản ứng lại, cúi đầu nói tiếng xin lỗi Thiệu Phi Phàm, rồi lập tức nhảy lên khỏi ghế sô pha, nhào thẳng vào trong lòng mẹ, có điều khuôn mặt nhỏ bé chôn đầu vào trong ngực mẹ lại tràn đầy sự quẫn bách và chột dạ.

Chồng à, em xin lỗi nha~

...

Ăn bữa tối ở nhà họ Thượng xong, Thiệu Phi Phàm bị lão gia tử lôi đi đánh cờ. Thiệu Phi Phàm vốn muốn nhường lão gia tử, dù sao anh cũng là cháu rể của ông. Ai biết được lão gia tử lại ngắm nhìn cháu gái mình một cái, hòa thuận vui vẻ nói, "Thắng thì tha cho hai đứa về nhà ngủ. Thua thì ở lại đây ngủ một tuần."

Thiệu Phi Phàm lập tức kích động, ông nội, đây chính là người nói đấy nhé. Bày ra bàn cờ, đi mã đi pháo, điều khiển quân xe, không tới mười phút, đã cười cười nói với lão gia tử, "Hết cờ rồi, ông đừng cố gắng chống giữ nữa."
Lão gia tử cũng không buồn bực, bất quá lại âm dương quái khí lầm bầm nói, "Tiểu tử, ta đồng ý cho cậu dẫn về, nhưng ta không quản được cha vợ của cậu đâu đấy nhé."

Thiệu Phi Phàm sau khi nghe xong, thiếu chút nữa thì quay lưng đi, "Ông chơi xấu?"

Lão gia tử cực kì đắc ý, "Đây gọi là binh bất yếm trá (nhà quân sự luôn phải lừa địch)! Ha ha ha..." Dứt lời, ông liền tự mình cười ha ha.

Bàn ăn ở trong phòng khách bên kia nghe thấy, cũng nhìn qua đây, "Ba cười cái gì mà vui vẻ vậy?" Hạ Hâm Hữu hỏi.

"Không cười cái gì, đang nói trời tối rồi, ta phải đi ngủ thôi."

Thượng Trạm Bắc nhìn nhìn thời gian, xác thực là không còn sớm nữa, "Tiểu Thiệu, hôm nay đừng về nữa, ở lại đây đi."

Thiệu Phi Phàm vừa nghe thấy vậy, liền nhìn sang Thượng Tâm, vẻ mặt nghẹn khuất.

Thượng Tâm nhìn bộ dáng này của anh thì không đành lòng. Buông tay của mẹ ra, chạy đến bên người Thiệu Phi Phàm, "Ba, hôm nay chúng con không ở đây, cảnh phục của Phi Phàm còn để ở nhà trọ, sáng mai lại phải về sớm thay quần áo rất phiền toái. Bây giờ cũng đã muộn rồi, chúng con về trước đây." Vừa nói vừa đi cầm lấy áo khoác.
Thiệu Phi Phàm vừa kinh ngạc vừa vui mừng, cũng lập tức lôi kéo cô vợ nhỏ đi, giống như sợ cô sẽ hối hận vậy.
Lên xe, Thượng Tâm càng thêm ngượng ngùng quẫn bách, nắm tay nhỏ đánh lên đầu vai của Thiệu Phi Phàm, "Ngại chết đi được, ba mẹ em sẽ nghĩ thế nào về em đây? Đều tại anh, đều tại anh..."

"Tại anh, tại anh, đều tại anh." Lần này Thiệu Phi Phàm mới cảm nhận được cái gọi là "đánh là yêu", quả đấm nhỏ kia đánh ở trên người anh, cũng thấy thật thoải mái! Nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, kéo cô vào trong lòng, đỡ lấy đầu cô hôn một cái, "Vợ, trở về chồng em sẽ hảo hảo yêu em." Nói xong, buông lỏng tay, lập tức khởi động xe, không đợi Thượng Tâm thắt xong dây an toàn, xe đã lao vù vù trên đường rồi.
"Thiệu Phi Phàm, anh làm như chiếc xe cảnh sát rách này của anh là xe thể thao nhập khẩu đấy à!"

"Xe thể thao nhập khẩu mà vượt quá tốc độ sẽ bị phạt, còn chiếc xe cảnh sát rách này thì không..." Vừa nói vừa vượt qua đèn đỏ.

Thượng Tâm mắt nhìn chân chân, đầu choáng váng, một tay nắm chặt dây an toàn, một tay nắm lấy cánh tay của Thiệu Phi Phàm, "Thiệu Phi Phàm, anh đừng có điên lên nữa, em cũng không chạy đi đâu được, anh lái xe chậm một chút, chậm một chút..."

Bất quá, hiển nhiên là người lái xe không thể chờ đợi được, không lái xe chậm lại được...

Cửa phòng bị Thiệu Phi Phàm đóng sập một cái, Thượng Tâm không kịp quay đầu lại đã bị đặt ở trên tường, mùi vị quen thuộc trực tiếp vọt vào trong khoang miệng, răng môi gắn bó với nhau mang theo chút vội vàng. Hôn đến nỗi làm cho cô cảm thấy có chút đau, nhưng cũng nhanh chóng làm cho cô ý loạn tình mê.

Không biết quần áo bị cởi ra lúc nào, càng không biết bị đưa lên giường từ lúc nào, cảm giác của Thượng Tâm rối loạn, trong lòng rối loạn, thân thể cũng rối loạn.

Cô tựa hồ cũng có chút vội vàng muốn dính sát vào Thiệu Phi Phàm, tay nhỏ bé leo lên bên hông của anh, cũng học theo anh vuốt ve làn da ở đó. Thiệu Phi Phàm ngẩng đầu lên, trên trán lấm tấm mồ hôi, "Vợ, em chuẩn bị xong chưa?" Anh cười cười, mang theo chút trêu chọc nói.

Thượng Tâm cũng cười, mặt đỏ lên chủ động hôn lên hầu kết đang chuyển động của anh, sau đó ôm lấy cổ của anh, "Em nói chưa chuẩn bị xong, anh liền đứng lên sao?"

"Dĩ nhiên không thể được." Anh cười to, lần nữa hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của cô. Lần này, phạm vi thăm dò của anh càng ngày càng rộng, hôn triền miên ở trên ngực của cô, đầu tiên bàn tay quanh quẩn ở bên hông của cô, sau đó từng chút, từng chút dời xuống dưới.

Thượng Tâm vẫn có chút khẩn trương, thời điểm tay của anh đang dò ở giữa hai chân của cô, cô liền bất an giãy dụa một cái.

Thiệu Phi Phàm lập tức thấp xuống □ hôn cô, "Đừng sợ!"

Làm sao có thể không sợ được cơ chứ?! Thượng Tâm cảm thấy đúng là anh đứng nói chuyện nên không thấy mỏi lưng, mặc dù thực tế là bây giờ anh đang ở trên người cô, "Không được, không được, Thiệu Phi Phàm, anh chậm lại đã, để cho em chuẩn bị một chút."

"Vợ, thật sự anh không thể chậm lại được. Nếu không, anh đếm một, hai, ba rồi mới tiến vào để cho em chuẩn bị nhé."

Thượng Tâm chuyển động con ngươi, do dự xem có thể cò kè mặc cả thêm một chút nữa hay không.

Tay của Thiệu Phi Phàm lại nhẹ nhàng miết vào hoa tâm của cô, "Nếu như em không cần đếm một, hai, ba, anh liền trực tiếp tiến vào cũng được." Thân thể ưỡn thẳng, đỉnh đầu một vật cưng cứng chặn ở giữa hai chân cô.

"A, đếm, đếm, đếm." Ngay cả việc thốt lên ba tiếng thôi mà Thượng Tâm cũng mất hết sức lực, tiếng nói nhỏ dần.
Thiệu Phi Phàm cười thầm, đầu ngón tay đã sớm làm cho hoa tâm chảy ra mật hoa, anh biết cô đã chuẩn bị xong rồi, bàn tay nắm lấy eo của cô, "Một, hai, ..." thân thể chợt tiến vào.

"A...Thiệu Phi Phàm, anh nói dối, mới đếm tới hai..." Thượng Tâm thét chói tai kêu lên, sau đó liều mạng co rút thân thể, tay nhỏ bé đánh lung tung vào ngực của anh, "Đau chết mất, anh mau ra ngoài, đi ra ngoài..."

Trong nháy mắt, Thiệu Phi Phàm lại ngơ ngẩn, vẫn giữ lấy eo của cô không nhúc nhích. Cảm giác trở ngại khi xông vào quá chân thật, làm cho anh không thể không kinh ngạc. Chẳng lẽ... Ánh mắt bốc hỏa, thân thể cô giãy dụa làm cho dục vọng của anh phá tan lý trí, chiến sĩ ở bên dưới không thể chờ đợi được nữa, muốn tiến lên đấu tranh anh dũng.

Cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hôn cô, "Tâm Tâm đừng khóc, lập tức sẽ không đau nữa."

Lúc này Thượng Tâm chỉ cảm thấy đau đớn chiếm lĩnh tất cả, làm sao còn có tâm trạng để ý đến anh, chỉ hận không thể một cước đá văng anh ra, để trốn đi. Mệt cô lúc ban ngày còn lo nơi đó của anh yếu ớt, yếu ớt cái con khỉ, nơi đó giống như một thanh đao sắc bén, trực tiếp muốn bổ đôi thân thể của cô ra.

"Thiệu Phi Phàm, van xin anh, anh đừng có động, anh vừa động một chút, em liền cảm thấy đau muốn chết..."

"Được, anh không động." Thiệu Phi Phàm dùng sức ôm cô thật chặt, thật sự là không cử động nữa.

Trong nhà không bật đèn, trong phòng yên tĩnh đến mức làm cho hai người bọn họ nghe thấy rõ tiếng thở dốc của đối phương, nếu như còn có một người khác ở đây, nhất định sẽ nhìn thấy trong mắt của người đàn ông tràn đầy sự kiên định cùng nhẫn nại. Anh không rút ra khỏi thân thể của cô, chỉ là im lặng ôm chặt lấy cô.

Hồi lâu, Thượng Tâm nhịn xuống nức nở, mở mắt ra, tràn đầy ủy khuất chỉ trích anh, "Em bảo anh đừng động cơ mà."

Thiệu Phi Phàm im lặng, anh cũng rất muốn ngăn cản, nhưng cái ở phía dưới đó căn bản không nghe theo lý trí của anh, anh thật sự không có biện pháp.
Thượng Tâm dùng sức đẩy anh, "Thiệu Phi Phàm, em khó chịu, để cho em đứng lên." Cô vừa động, tay nhỏ bé lướt qua bộ ngực của anh, thân thể Thiệu Phi Phàm trầm xuống, trong nháy mắt, đang lúc thảo luận vấn đề "Động" và "Không động", thì anh lại đột nhiên dùng sức, làm cho linh hồn nhỏ bé của Thượng Tâm suýt nữa thì tan biến, tay nhỏ bé đánh loạn, chân đá lung tung, vừa khóc vừa kêu, căn bản không biết "phối hợp" là gì, "Thiệu Phi Phàm, xin anh, em khó chịu chết mất..."

Thiệu Phi Phàm nghe thấy giọng nói cầu xin tha thứ của cô, vật kia lại càng cứng rắn, càng đâm sâu vào hơn, anh thở dài, nâng người cô lên dùng sức hôn, thật sự là anh chỉ động có một cái thôi mà.

Sau một lát, Thiệu Phi Phàm mới thở dài lật người, vật ở dưới hạ thể cũng vì động tác xoay người của anh mà từ từ rút ra, theo động tác rút ra của anh, liền trào ra chất dịch trắng hòa cùng máu đỏ, dính vào bắp đùi của hai người.

Thượng Tâm tất nhiên là không dám ghé đầu xuống nhìn, chỉ cảm thấy thân thể không thoải mái. Giãy dụa, cầm lấy tay của Thiệu Phi Phàm, "Chồng à, em muốn vào nhà vệ sinh."

"Vợ à, đây là lần đầu tiên của em, lần đó Thần Tri Thư cũng không đụng vào em."

Thiệu Phi Phàm có thể cảm giác được bàn tay đang cầm lấy tay anh của Thượng Tâm cứng đờ trong nháy mắt, cô nghiêng đầu nhìn sang, chỉ thấy khuôn mặt hiện lên vẻ không dám tin, anh liền ôm cô vào trong ngực, "Là thật, không có ai rõ ràng chuyện này hơn so với anh." Bởi vì anh biết rõ tầng trở ngại mà mình vừa mới xông phá kia là gì, nếu như Thần Tri Thư làm việc đó đối với Thượng Tâm, thì cô không thể nào có lạc hồng (máu xử nữ) được.

"Thiệu Phi Phàm..." Thượng Tâm cắn môi dưới lại nức nở một lúc, cô nhào vào trong ngực anh, hung hăng cắn lên đầu vai của anh.

Đau nhói làm cho Thiệu Phi Phi suýt nữa thì kêu lên thành tiếng, biết là cô đang muốn phát tiết nên anh chỉ có thể trấn an, vuốt ve cái ót của cô, "Vợ, nhẹ một chút."

Cho đến khi trong miệng tràn ngập mùi máu tươi, cô mới thả miệng ra, ngước đầu lên nhìn anh, trong đôi mắt to tròn tràn ngập nước mắt, cái miệng nhỏ nhắn hơi vểnh lên, mang theo sự đáng thương, "Mới vừa rồi anh làm em đau, bây giờ em cũng phải làm cho anh chịu đau cùng..." Cô ngang ngạnh nói, "Em...Thật sự quan tâm...bản thân mình không còn là..." Cô không nói hết lời, nhưng Thiệu Phi Phàm lại hiểu rõ nha đầu này muốn nói gì.

Anh nghiêng người, ngăn chặn cô, "Tâm Tâm, anh đã sớm nói bất kể em có còn hay không, anh vẫn sẽ yêu thương em."

Nước mắt của Thượng Tâm ngày càng chảy ra nhiều hơn, gắt gao ôm chặt lấy cổ của anh, đứt quãng mãi mới nói được một câu, nhưng câu nói này, làm cho Thiệu Phi Phàm càng thêm đau lòng.

"Sau khi gặp chuyện không may, em đã từng nghĩ, tại sao khi chúng ta đóng giả (nằm vùng) ở quán bar LOVE, em thật hận thật hận, tại sao khi còn ở quán bar LOVE đó anh không muốn em luôn đi, như vậy thì em đã trở thành người của anh rồi."

Những lời này, Thượng Tâm chưa từng nói qua, Thiệu Phi Phàm vẫn cho là cô đã thích ứng rồi, đối với chuyện nam nữ cũng không quá coi trọng, cho nên cũng không có quan niệm gì về trinh tiết, nhưng sau chuyện xảy ra ngày hôm nay, anh cảm thấy mình quan tâm chăm sóc cô như thế này vẫn chưa đủ tỉ mỉ. Đối với hành vi quân tử của Thần Tri Thư, anh thực sự phải cảm tạ hắn ta. Có lẽ anh nên cảm thấy may mắn, vì lúc trước anh đã chọn xử lí chuyện này theo lý trí, mà không hành động theo tình cảm, nếu anh xử sự theo tình cảm thì có lẽ sự việc càng rối hơn.
"Hiện tại em là của anh, hoàn toàn là của anh." Anh cảm động nói.

Thượng Tâm đang chôn đầu ở cổ anh không ngừng gật đầu, "Em rất vui, rất vui vẻ..."

...

Thiệu Phi Phàm ôm Thượng Tâm vào phòng tắm, trong phòng tắm không có bồn tắm, chỉ có thể tắm rửa đơn giản một lát. Nhìn dáng vẻ không thoải mái của cô vợ nhỏ, anh nghĩ thầm: Chuyển nhà ít nhất cũng phải mất một ngày, dù sao thì, chuyển sang bên kia rồi hai người mới có thể tắm uyên ương được.
Trong đầu óc chỉ nghĩ đến chuyện ôm Thượng Tâm cùng tắm rửa, bụng dưới chợt căng thẳng, người đang dán vào anh mà tắm rửa dưới vòi hoa sen giống như một nguồn nhiệt, anh chợt ôm lấy Thượng Tâm ở dưới vòi hoa sen, bị nước xối vào, hôn lên môi của cô.
Hơi nước trong phòng tắm dường như làm nhiệt độ tăng lên, anh để cho Thượng Tâm ngồi lên trên người mình, nhìn cơ thể mềm mại đỏ hồng của Thượng Tâm, anh lại không thể tự kiềm chế bản thân mình nữa, "Tâm Tâm, cho anh."

Thượng Tâm vẫn còn sợ hãi, "Nhưng vừa rồi anh mới làm em đau muốn chết."

Thiệu Phi Phàm vẻ mặt đau khổ, "Vợ, mới vừa rồi chồng của em cũng đau muốn chết."

"Anh thì đau cái gì?"

Lời nói đều mang tính chất vấn, Thiệu Phi Phàm lại không nói lời nào, lôi kéo bàn tay của cô trực tiếp đặt vào □, bất luận về hình dáng hay màu sắc của tiểu chiến sĩ đều có chút dọa người, "Đều sắp phát nổ rồi, em còn không cho nó thỏa mãn, còn không bị đau đến chết sao?"

Thượng Tâm giống như bị điện giật, rụt tay về, trên khuôn mặt nhỏ nhắn nhuộm đỏ cả chân trời. Cô cắn môi, do dự một lát, bày ra một bộ dáng thấy chết không sờn (liều chết xông lên), dơ tay lên vòng ôm Thiệu Phi Phàm, nhẹ nhàng nói bên tai anh, "Chúng ta trở về phòng ngủ, không ở nơi này."

Thiệu Phi Phàm cười cười, dùng sức ôm lấy cô, cứ như vậy ôm cô ra khỏi phòng tắm. Có điều, còn chưa bế cô về đến mép giường thì điện thoại di động ở tủ đầu giường đổ chuông. Thượng Tâm cau mày, đẩy đẩy anh, trượt xuống từ trên người anh, nhảy một cái lên giường, dùng chăn bọc kín thân thể mình, sau đó mới cầm lấy điện thoại đưa cho anh, "Anh nghe điện thoại trước đã."

Lại là điện thoại! Giờ phút này Thiệu Phi Phàm chỉ mong chiếc điện thoại này biến mất ngay lập tức. Nhào qua, quấn lấy cô, vô cùng buồn bực cầm lấy điện nhận cuộc gọi, anh còn chưa kịp nói gì, bên kia đã gấp gáp lên tiếng.
Hoàn cảnh có chút huyên náo, nhưng vẫn có thể nghe ra là giọng nói của Tự Nãi Tiêm, "Phi Phàm, em đang ở quầy rượu Oscar, anh có thể tới đây một chút hay không?"

Thiệu Phi Phàm có chút tức giận, cũng không tránh Thượng Tâm để nghe điện thoại mà trực tiếp cự tuyệt, "Tự Nãi Tiêm, có chuyện gì phiền cô gọi điện thoại cho vị hôn phu của cô, hoặc gọi điện thoại cho cảnh sát, nếu như đội cảnh sát phân công cho tôi đi thì tôi mới đi làm nhiệm vụ này."

"Phi Phàm, Phi Phàm..."

Thiệu Phi Phàm không để ý tới trực tiếp cúp điện thoại, đem điện thoại thả lại ở đầu giường, nhìn Thượng Tâm đang nhíu mày, anh buồn bực kêu một tiếng, áp đảo cô, "Vợ, nhìn thấy chưa? Bao nhiêu cô gái, phụ nữ (gái đã có chồng) nhớ thương chồng của em, em phải trông chừng kĩ anh mới được."

Tất nhiên là Thượng Tâm biết anh chỉ đùa với cô thôi, nhưng cái miệng nhỏ nhắn của cô vẫn vểnh lên, "Ai muốn anh em sẽ đưa anh cho người đó, còn mua một tặng một nữa."

"Thượng Tâm em được lắm, em cứ không có cảm giác nguy cơ như vậy sao?" Thiệu Phi Phàm vừa nói vừa bắt đầu lôi kéo chăn bông sau lưng cô, "Còn mua một tặng một nữa, em định tặng cái gì?"

Thượng Tâm sống chết giữ chặt chăn, cười hì hì nói, "Tặng em được không? Đến lúc đó, có người nào để ý anh, anh liền mang theo em đến nhà bọn họ, cùng ăn cùng ngủ với họ!"

"Thế còn được. Đến, đến, đến, để anh yêu thương thật tốt cô vợ nhỏ của anh nào." Thiệu Phi Phàm cười cười gọi một tiếng ngọt ngào, tiến đến hôn loạn trên mặt cô.

Thượng Tâm cũng thả lỏng cánh tay đang giữ chăn, từ từ vòng lên cổ của anh.

Hai người dần dần tiến vào trạng thái mê đắm, thì điện thoại lại vang lên lần nữa. Thiệu Phi Phàm nhìn số điện thoại, vốn không định nhận, nhưng nghe thấy tiếng chuông cũng phiền lòng, dứt khoát đứng lên, mở điện thoại, quẳng xuống đầu giường, xoay người tiếp tục hôn Thượng Tâm.
Có điều, đầu bên kia điện thoại lại kêu lên một tiếng "Cứu mạng" tê tâm liệt phế, làm cho Thượng Tâm cũng giật mình, đẩy đẩy Thiệu Phi Phàm ra, "Anh nghe điện thoại trước đi đã."

Bị quấy rầy nhiều lần, Thiệu Phi Phàm cũng có chút không kiên nhẫn, xoay người cầm điện thoại lên, nhưng điện thoại cũng đã ngắt máy.

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro