an unspeakable pain

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1.

kim namjoon vừa viết xong lời cho bài hát nằm trong album sắp tới của cậu. một bài hát tiếp tục chuỗi thông điệp về cuộc sống buồn thương của tuổi trẻ chóng lụi tàn, về số mệnh vốn không mấy khi mỉm cười với những sinh linh đang khóc ngất đi vì sầu muộn, về những người cô độc mỏi mòn tìm kiếm bản thân. namjoon thành công từ khi còn rất trẻ, hai mươi bảy tuổi đã có trong tay vô vàn giải thưởng lớn nhỏ từ trong nước đến quốc tế với tư cách một rapper solo. hiện tại là sáu giờ sáng, cậu đưa tay bóp trán, gần đây cậu không ngủ được. dù có về nhà, nhảy lên giường tìm kiếm hơi ấm từ người yêu của mình, cậu vẫn luôn trằn trọc đến khi ngoài cửa số, mặt trời dần nhô lên mới miễn cưỡng chợp mắt. namjoon định ngủ lại studio vì giờ có về cũng không để làm gì, thậm chí còn đánh thức người yêu cậu đang ngủ say. nghĩ đến anh, cậu lại vô thức mỉm cười, khóe môi kéo lên như đang nhớ về kỷ niệm hạnh phúc xa xăm nào đó. 'min yoongi'.

tiếng chuông điện thoại vang lên vồn vã, ngoài cửa sổ gió lạnh lùa vào dọc sống lưng namjoon khiến cậu bỗng nhiên có dự cảm không lành. namjoon nhấc điện thoại, tiếng léo nhéo từ đầu bên kia chảy vào tai cậu. rồi tai namjoon ù đi, cậu không còn nghe thấy gì thêm nữa, cậu đứng dậy chạy thẳng ra ngoài, về nhà. dưới sàn điện thoại vẫn chưa ngắt, tiếng jimin hốt hoảng phát ra từ loa rè rè.

'namjoon hyung, có ở đó không... yoongi hyung... yoongi hyung chết rồi... namjoon hyung? namjoon hyung?'

.

min yoongi năm hai mươi tám tuổi đã ra đi một cách nhẹ nhàng như những gì anh muốn, một nắm thuốc an thần và thân mình anh nhẹ bẫng giữa nệm lông. vào cái thời khắc khi trái tim ngừng đập, yoongi thấy mình bay lên, dưới kia vẫn là xác anh đang lạnh dần tịch mịch. anh nằm đó, im lặng và cô đơn.

min yoongi sống một cuộc đời chẳng thiếu thứ gì, một gia đình khá giả, cha mẹ đều mạnh khỏe; một công việc ổn định, đồng nghiệp cấp trên đều tán dương; có nhà riêng, có xe hơi đắt tiền, và không bị ràng buộc chuyện yêu đương. nhưng tất cả những thứ đó giờ đây đã chẳng còn ý nghĩa, vì khi chết đi rồi, vạn vật đều biến hư không. cuộc sống viên mãn đến nhường vậy, nhưng khi không còn thở nữa, thì cái xác nào cũng như nhau, trở về cát bụi, đến nửa đồng tiền cũng chẳng mang theo được.

namjoon sau này nhớ lại ngày hôm ấy, ký ức mờ mịt bọc trong một làn khói trắng mang mùi gỗ đàn thoang thoảng như mùi nước hoa yoongi vẫn thường dùng. cậu chỉ nhớ mình nghe thấy tiếng khóc đến lịm đi của jimin, và yoongi đang nhắm mắt thanh thản như đang mơ. dường như anh chỉ đang ngủ một giấc thật say sau khi mỏi mệt chờ namjoon mà cậu không thể về. khuất cạnh chân giường là lọ thuốc ngủ chẳng còn nổi chục viên, được nắp lại ngay ngắn đúng như thói quen của yoongi. người này, chết đi rồi vẫn để ý tiểu tiết như vậy. namjoon chẳng còn nhớ gì sau đó, jimin gọi cảnh sát rồi người ta mang yoongi của cậu đi. trước mặt cậu là một mảng trắng xóa. làn da của yoongi cũng mang màu tương tự.

vậy là yoongi đã chết, chết vì tự sát. không một lá thư tuyệt mệnh, không một lý do.

để lại một namjoon đang trằn trọc kiếm tìm nguyên nhân cái chết của người cậu yêu, mỗi ngày móc trái tim đã vỡ vụn ra tự hỏi vì đâu yoongi phải làm như thế.

đối xử với namjoon như thế.

.

.

.

2. namjoon.

đã hai năm kể từ khi yoongi bỏ lại namjoon, mặc cho cậu một mình tiếp tục đối diện với cuộc đời. namjoon sau cái chết của yoongi đã tuyên bố giải nghệ. rời xa giới giải trí xô bồ, namjoon lui về làm cố vấn âm nhạc cho ca sĩ mới của công ty, cậu không từ bỏ âm nhạc, chỉ có điều cậu đã không còn sáng tác. tất cả những lời ca namjoon viết đều ở trong một cuốn sổ sờn bìa để trong ngăn kéo đầu giường, những lời ca ấy, đều chỉ dành cho yoongi. tất cả nhớ thương vẫn chỉ dành cho một người đã chết. báo chí đưa tin, đều không hề đề cập đến nguyên nhân giải nghệ của namjoon, chỉ có bạn bè thân thiết mới biết lý do, rằng tâm hồn cậu giờ đã chẳng còn đủ đầy mà bước lên sân khấu thêm lần nào nữa.

khi chỉ có một mình, namjoon lại ngồi thẫn thờ ngoài phòng khách, nhìn ngắm từng đồ vật, từng nơi chốn có hình bóng của yoongi. namjoon bắt đầu dùng nước hoa của yoongi, mùi gỗ đàn và tảo biển hòa quyện quẩn quanh nơi cổ áo cậu, như nụ cười ánh mắt của anh, vẹn nguyên như khi anh còn sống. namjoon luôn bắt bản thân mình bám lấy ý nghĩ rằng, yoongi chỉ đang đi công tác mà thôi. một chuyến công tác dài ngày, nhưng nhất định anh sẽ trở lại, hoặc có lẽ anh đang ngẩn ngơ ngồi ở một nơi nào đó, chờ cậu tìm thấy anh. có lẽ là một bãi cát trắng cạnh bờ biển, vì yoongi từng nói: 'em rất thích biển phải không namjoon? đúng nhỉ, vì khi chết con người ta sẽ hóa thành biển khơi.'

namjoon đã thôi không còn tìm kiếm lý do cho cái chết của yoongi, dù vì nguyên nhân gì chăng nữa, người cũng đã chẳng còn ở bên cho cậu chất vấn rồi. namjoon luôn nghĩ cậu là người hiểu yoongi nhất, hóa ra ngoài ba chữ min yoongi và tình yêu anh dành cho cậu, namjoon chẳng biết gì. cậu luôn mong muốn yoongi cảm nhận được sự nhiệt thành của mình, nhưng có vẻ như chỉ thế thì không đủ. chỉ yêu thương của cậu, đối với anh vẫn là không đủ. cậu cũng không còn tự trói mình trong ám ảnh. cậu biết rằng dù bao nhiêu năm nữa, chắc chắn chẳng có ai thay thế được yoongi, và cũng sẽ chẳng có ai xứng đáng nhận được tất thảy yêu thương từ cậu, khơi dậy ở cậu sự quyết tâm và sự chiếm hữu mạnh mẽ đến rát bỏng.

nhưng biết đâu, nếu một ngày cậu gặp một ai đó, rồi kết hôn.

vì thời gian rồi vẫn trôi, cuộc sống vẫn tiếp diễn và con người ta vẫn phải gồng mình tiếp tục.

.

.

.

3. yoongi.

yoongi không biết, bản thân anh sống một cuộc đời mà ai cũng mơ mà không chạm được. vậy mà mỗi khi đêm về, khi ở trong vòng tay của người anh yêu, yoongi lại cảm thấy như có ai xé đôi lồng ngực, cơn đau buốt thắt quặn ruột gan, bóp chặt lấy tim lấy phổi. yoongi thoi thóp trong chính cơn đau của chính mình. anh không biết nó đến từ đâu, cũng không biết làm sao để khiến nó dịu lại. đơn giản chỉ là anh cảm thấy khó thở từng cơn, cảm giác muốn giải thoát kêu gào trong đầu. mỗi ngày anh yêu namjoon hơn một chút, thể hiện tình yêu của mình với cậu nhiều hơn một chút, thì anh lại càng cảm thấy bản thân gần hơn với cái chết sau cùng. thậm chí để khỏa lấp cơn đau dồn dập, anh liên tục đòi hỏi sự mạnh bạo thô ráp trong những đêm triền miên cùng namjoon, để cái đau thể xác cùng khoái cảm trong anh dập tắt cơn đau âm ỉ rồi lại cuộn lên từng hồi. anh bàng hoàng nhận ra rằng, kể từ khi yêu namjoon, anh mới bắt đầu đau.

nỗi đau ấy, là sự sợ hãi mất đi điều trân quý nhất. yoongi trước đó chẳng có gì, cho đến khi sự tồn tại mang tên kim namjoon xuất hiện, anh mới hiểu thế nào là lo lắng và mất đi.

có những đêm yoongi cứ ngồi lặng trên giường mà khóc, như một đứa trẻ không được tặng quà giáng sinh. anh không biết mình khóc vì lý do gì, chỉ là nước mắt vẫn tràn ra từ khóe mi, lăn dọc gò má và xương hàm mảnh khảnh. những đêm như thế, namjoon sẽ vòng tay qua eo anh, dụi mặt mình vào hõm vai anh mà thủ thỉ, gặng hỏi anh lý do của những giọt nước mắt cậu nâng niu vô cùng. yoongi chỉ nắm chặt lấy tay áo namjoon, mặc cho cậu nhìn mình với ánh mắt hồ nghi mờ mịt, anh không thể nói với namjoon. anh không biết phải nói gì với namjoon. cả hai chỉ ngồi trên giường, để bóng đêm như tấm lưới nhện đầy khúc mắc giăng xuống và ôm trọn.

vậy ra yoongi không chết vì tự sát, anh chết vì buồn đau. buồn đau vì chính bản thân mình, và tình yêu ngột ngạt của namjoon. yoongi không thể chia tay namjoon, vì như thế anh sẽ cảm thấy như muôn vàn mũi kim xuyên vào tim mình. anh không dám đối diện với cậu, mỗi ngày gần namjoon, anh càng cảm thấy tình yêu của anh dành cho cậu càng bành trướng. anh sợ rằng đến một ngày kia, anh sẽ nổ tung trong cái bong bóng ấy hoặc sẽ ngộp thở vì tình yêu của hai người. yoongi sợ, sợ chính bản thân mình. thế rồi anh tìm ra cách để cắt đứt nỗi đau nơi anh. chết đi rồi, cơn đau cũng theo đó mà biến mất.

hóa ra... để sống trên cõi đời này, chỉ yêu thương... thì không đủ.

.

.

.

4. lá thư.

'gửi namjoon. đây là min yoongi, của cậu, luôn là như vậy.

anh đoán rằng khi cậu nhận được e-mail này có lẽ cậu đã có gia đình, có con cháu, hoặc xui xẻo hơn, vẫn ở một mình. anh không chắc chắn bất kỳ một giả thiết nào, có thể cậu vẫn nhớ trong đời mình có một min yoongi từng tồn tại, hoặc ngược lại cậu đã sớm quên đi. quên đi cũng tốt. thật lòng thì xung quanh anh chẳng có gì gọi tên là chắc chắn và vĩnh cửu. anh biết, ngày hôm ấy bỏ cậu đi là anh sai. nhưng anh không thể làm khác được, anh biết cậu sẽ hiểu cho anh thôi. cậu không nhỏ nhen mà giận anh đến tận giờ đâu nhỉ? anh chỉ muốn nói với cậu rằng, những ngày bên cậu là khoảng thời gian đẹp nhất cuộc đời của anh. và anh trân trọng từng giây từng phút. vậy nên sau này khi nhắm mắt, cậu sẽ không hóa thành biển xanh, cậu sẽ được lên thiên đường, vì cậu đã làm một việc rất tốt đẹp, là cứu vớt một kẻ như anh.

anh đã viết mấy chữ này và đăng ký một dịch vụ lưu trữ. thư sẽ được tự động gửi đến hòm thư của cậu vào đúng ngày này hai mươi năm sau.

một lần nữa, xin lỗi, namjoon.'

2017.12.22 12:31am
hết.

*Note:

Rối loạn lo âu (anxiety disorder) là một trong các rối loạn tâm lý có tính phổ biến cao, bệnh thường kết hợp với nhiều rối loạn khác như trầm cảm, rối loạn nhân cách, rối loạn ăn uống, rối loạn dạng cơ thể. Rối loạn lo âu là sự lo sợ quá mức trước một tình huống xảy ra, có tính chất vô lý, lặp lại và kéo dài gây ảnh hưởng tới sự thích nghi với cuộc sống. Nguyên nhân chính xác của rối loạn lo âu không được biết rõ, nhưng nó bao gồm nhiều yếu tố khác nhau, chủ yếu liên quan tới các sang chấn tâm lý kết hợp với yếu tố nhân cách có xu hướng lo âu. Đây là một bệnh lý khá nặng nề, làm cho chất lượng cuộc sống suy giảm: người bệnh trở nên khốn khổ, mệt mỏi, nếu không được điều trị kịp thời sẽ đến trạng thái trầm cảm, bi quan và nặng nề hơn là ý tưởng tự sát.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro