giữa lòng thành phố bộn bề.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

sài gòn năng động được ánh nắng thổi hồn vào mỗi sớm mai. thánh phố tắt đèn và bắt đầu ngày mới trên nền nhịp bộn bề của cơm áo gạo tiền mà dòng đời mang lại. khúc nhạc của sự sống nơi phố thị này luôn hối hả, khó khăn vào mỗi buổi sáng và nhộn nhịp vui tươi khi đêm về, là một khúc nhạc tuyệt đẹp vang mãi.

nhưng em ơi ta không cần bản nhạc đó mãi vang, ta tạo cho riêng ta những khúc nhạc nhiệm màu. không sầu, không vui, không ưu tư, không muộn phiền, không nhung nhớ, ta chỉ cần một cảm giác không tên, đẩy đưa con người ta vào bản hòa tấu nhẹ nhàng và uốn lượn theo từng khung nhạc dồn dập. sài gòn xinh đẹp bộn bề ta chỉ cần một góc nhỏ bình yên, bên nhau đến khi bạc đầu mà không cần một lời hứa hẹn.

em còn nhớ một sớm đầu đông, khi hoa lá đang e ấp và em ủ ấm trong ly đen đá. anh thả mình trong hương khói thuốc buổi sáng, cà phê vỉa hè là nơi ta gặp nhau giữ phố phường vội vả.

ta không cần cứ hào nhoáng là lung linh và lộng lẫy là xinh đẹp. cuộc đời ta chỉ nhẹ nhàng thôi em ơi, nó sẽ đẹp đến mức không tưởng. đến những nơi choáng ngợp chưa chắc gì anh gặp được em, và chưa chắc gì em gặp được anh nếu không đến nơi vỉa hè xinh đẹp đấy. em còn nhớ không ly đen đá đó, nó đắng nhưng sao bằng được lòng ta. hai kẻ mang trong mình nỗi buồn nho nhỏ sau một cuộc tình, gặp nhau, hợp nhau và vô tình thương nhau. em ơi ta bên nhau đã lâu rồi, bên nhau yên bình giữa lòng sài gòn hối hả, bên nhau đơn giản thôi nhưng lại sâu đậm vô cùng.

chào em trong vô thức, em nở một nụ cười mà không phải ai cũng có được, nhẹ nhàng, đơn giản. khung cảnh thật hữu tình và em cũng thật đẹp. ta nói với nhau về mối tình trước kia, mối tình vu vơ nhưng nó vẫn là tình.

anh từng nghĩ khi mình thật hạnh phúc khi mình có nhiều mối tình, có nhiều người yêu, cứ ngỡ chuyện đó thật tốt đẹp làm sao. nhưng hóa ra anh lại là kẻ cô đơn nhất. em cứ ngở mình là kẻ cô đơn, vô tình có một tình yêu mà đem hết tấm lòng dâng cho nó. để rồi khi cuộc tình dở dang, hai kẻ ngu ngốc ngồi lại với nhau chuyện trò.

khói thuốc lá the thé luồng qua phổi rồi xông lên cánh mũi, cà phê đắng đến ngu ngốc sóng sánh trong miệng, nồng nàng.

hẹn em những cuộc hẹn sau, em đồng ý.

sài gòn đẹp lắm em ơi. nấp đâu đó ở chốn phồn hoa này là những mảnh tình trong veo. em là mảnh tình nhỏ nhoi mà sài gòn đem lại, là một mảnh tình nấp trong lá, trong hoa và...trong tim anh.

lại chào em vào một ngày mùa đông, khi em ngồi ngắm lòng đường hối hả tránh mưa trên phố nguyễn huệ. mưa rơi giữa lòng thành phố. bước đi cùng nhau trong tòa nhà cũ kĩ, tìm chút ý tưởng cho công việc và để anh ngắm nhìn em, cái đẹp của em.

em ơi có biết không, những ngày như vậy anh vui biết bao. có những ngày cùng em lang thang khắp hẻm nhỏ, cùng em tìm kiếm những mảnh tình ấm áp nấp khắp nơi trong lòng sài gòn, ngồi những quán cà phê vĩa hè nhâm nhi những tâm sự nhỏ nhoi mà nghe loa phường phát vài bài nhạc nhẹ nhàng hợp tình hay đơn giản là những cuộc gọi ngày mưa. Nó vun đấp lên tình yêu của hai ta, em à!

anh vẫn nhớ vào một xuân, có một cuộc hẹn trong quán cà phê trên phố vắng, em nói cảm ơn vì những gì anh đem đến, cảm ơn vì đã cho em những gì tốt đẹp nhất, và em thương anh rất nhiều, em cảm thấy hạnh phúc với những chuyện đơn giản này. em ơi, những lời đó đẹp biết bao, cảm ơn vì đã không nói muộn hơn, anh tưởng rằng ta đã xa nhau mãi rồi.

nếu như không có ngày hôm đó, anh sẽ bỏ lại đất việt này, bỏ lại chốn sài gòn này và sẽ bỏ mất em. anh sẽ vượt đến xứ lạ quê người và có lẽ sẽ không gặp em nữa. một chút nữa thôi anh sẽ bỏ lỡ em trong cuộc đời này mất rồi. những lời em nói lúc đó đã cứu rỗi anh như thế nào, em biết không? lời hứa với cha mẹ anh đã hoàn thành, anh sẽ lại ở sài gòn cùng em và cùng tình yêu của ta.

chuỗi ngày ta yêu nhau lại càng xinh đẹp hơn nữa. thời đại chuyển mình của đất nước, ta lại lười biếng đung đưa theo thời đại. trong khi cả thành phố thi nhau vặn ga xe máy, ta cứ thông dong trên phố bằng chiếc xe đạp cà tàng cũ kĩ. giỏ xe là nơi cất giữ những cuốn sách mà hè đến sẽ hứng vài cánh phượng hồng. ta không cần phải theo thời để rồi khói bụi làm nặng lòng ta. ta bên nhau thôi là đủ thấy lòng vui rồi.

ta đã cùng sống và cùng vui qua những ngày còn trẻ, đèo nhau qua tuổi trung niên và bên nhau khi về già, ta không còn gì để mất.

em ơi, chỉ mới cách đây vài ba tuần ta còn ngồi cùng nhau trước hiên nhà mà ngắm những đứa trẻ chơi đùa, anh hôn lên gò má hốp lại của em, lên những nếp nhăn trên khóe mắt mà nghĩ về những tháng ngày trẻ như bao lần. Cả một kiếp người, cả một kiếp tình...nhưng sao ngày tháng lại trôi mau.

em ơi, anh không khóc, anh đã hứa không khóc, hứa không buồn và hãy tin vào lời hứa của anh.

viết xong những dòng hồi tưởng này anh nghĩ mình cũng nên dừng lại rồi. suốt sáu mươi năm qua ta đã ở bên nhau hạnh phúc biết bao. đến những lời nói cuối cùng, em cũng dành cho anh những gì tốt đẹp nhất. anh sẽ mãi lưu giữ những cái ôm, những nụ hôn mà em trao. công trạng của em trong cuộc đời anh mới lớn lao đến vô bờ.

tuấn, cảm ơn em rất nhiều, cảm ơn vì sáu mươi năm qua vẫn bên anh, yêu thương anh, chấp nhận tình yêu với một gã đàn ông khó chịu. sài gòn nắng vẫn tỏ, sài gòn vẫn nhộn nhịp, sài gòn vẫn còn em.

đến đây là hết rồi, tạm biệt em, kiếp sau ta sẽ lại gặp nhau ở đâu đó chốn sài gòn này thôi.

yên nghĩ và đừng buồn nữa.

anh yêu em.

mẫn doãn kỳ
______________________

gửi em từ sài gòn xinh đẹp, một ngày đầy nắng mùa hạ.

kiếp sau ta lại gặp nhau nha em. nam tuấn của anh!

HẾT!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro