[namgi] his left hand

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

ta ngồi đây ngập đầy trong nước mắt
thủ thỉ tên Người nơi đáy mộ quạnh hiu
yên nghỉ nhé, hãy yên nghỉ nhé
nghỉ ngơi thôi khi xác thân mệt nhoài

'anh đang chơi bài gì vậy?'

tiếng dương cầm vẫn dai dẳng trong phòng tập, người nhạc công vẫn tiếp tục say sưa với cảm xúc của mình, bỏ quên đi kẻ đang đứng phía bên ngoài cửa. cậu ta không được bước vào, không một ai được phép xâm phạm vào thánh địa của min yoongi khi anh đang đàn.

'yoongi, đã gần ba giờ sáng rồi. anh cần phải nghỉ ngơi, ngày mai còn có lịch trình. đừng lờ em đi.'

namjoon vẫn chôn chân ngoài cửa, lầm bầm mong người bên trong nghe thấy. cậu không thể nói to hơn, vì điều đó sẽ làm phiền bản nhạc của anh, namjoon không cho phép mình làm điều đó.

trăng bên ngoài hắt vào căn phòng tối thứ ánh sáng càng khiến màu da min yoongi trở nên nhợt nhạt. có đôi khi, namjoon cho rằng min yoongi khi ngồi dưới ánh trăng sẽ dần trở nên trong suốt. thế rồi một nỗi sợ vô hình lại nhen nhóm, liệu một ngày kia min yoongi có biến mất và liệu khi ấy namjoon có dần quên mất anh hay không?

'vào đi namjoon. hôm nay thì vào đi.'

tiếng đàn đã thôi không còn réo rắt từ bao giờ, tiếng gọi của yoongi kéo namjoon trở về thực tại. cậu đưa mắt nhìn vào trong, yoongi đang ngồi nhìn cậu, tay vẫn đặt trên phím đàn, chiếc áo sơ mi đen mỏng manh ôm lấy thân hình nhỏ bé của anh. namjoon hít một hơi rồi nhẹ nhàng bước vào, cố gắng tìm cách mở lời khuyên con người cứng đầu này đi nghỉ.

'đã bao lâu rồi nhỉ namjoon, từ lần đầu chúng ta gặp nhau.'

namjoon thở hắt ra, cậu nhìn yoongi bằng ánh mắt cậu luôn nhìn anh xưa nay vẫn vậy, từ ngày đầu gặp anh, cho đến khi cả hai cùng được ra mắt, cho đến giờ, vẹn nguyên chẳng đổi thay. ánh mắt thâm thúy như đang đánh giá một bức tranh tuyệt đẹp, nhưng cũng đong đầy si mê như một thằng nhóc lần đầu vướng phải tơ duyên.

'bản nhạc lúc nãy là gì thế yoongi, em chưa nghe bao giờ.'

lờ đi câu hỏi của yoongi, cậu chậm chạp bước đến, nhìn xuống đỉnh đầu của thân thể mỏng manh vẫn đang bất động. tóc yoongi đã nhuộm về màu đen, màu sắc nguyên thủy nhất, màu mà namjoon vẫn nói, đối lập với yoongi nhất. yoongi duy trì sự im lặng, ánh mắt vẫn hướng về phía cánh cửa, chưa một lần ngẩng lên nhìn namjoon.

'thôi muộn rồi yoongi, về th...'

'là khúc cuối của bản st. matthew passion, của bach.'

yoongi vẫn không ngẩng đầu lên, giọng anh bé đến mức namjoon cảm thấy nếu không đưa tay bắt kịp thì những lời anh nói sẽ rất nhanh tan vào trong bóng tối, chỉ còn lại hơi thở quen thuộc giống như khói mờ quẩn quanh bờ vai ủ rũ kia. namjoon chưa nghe khúc cuối cùng, nhưng cậu biết bản nhạc này. từ khi nào, anh lại bắt đầu đàn những khúc cầu siêu vậy yoongi. anh đang tiếc thương cho ai, buồn thương điều gì. namjoon không biết, cậu đến cuối cùng vẫn không hiểu nổi con người trước mặt mình nghĩ gì, mỗi lần như thế, namjoon lại thấy mình có bao nhiêu vô dụng và bất lực. namjoon luôn nghĩ có phải cậu luôn cố đuổi theo yoongi trên con đường quanh co gập ghềnh, nhưng mãi mãi không đuổi kịp. lúc nào trước mắt cậu cũng là bóng lưng yoongi thật gần, tưởng chừng như đã giữ được trọn vẹn con người ấy, thì ngay lúc đó, bóng hình anh lại như tấm gương, vỡ tan trước mắt cậu, để rồi khi bàng hoàng ngẩng đầu lên, tấm lưng đơn bạc của anh lại đang ở nơi lưng chừng ngược nắng.

namjoon đưa mắt xuống phím đàn, nơi tay trái của yoongi vẫn chưa buông xuống. những vết sẹo chằng chịt rải khắp nơi, từ mu bàn tay cho đến từng đốt tay mảnh khảnh. có những đau thương đã trở nên cũ kỹ, lại có những vết xước vẫn đang rướm máu, đè lên chi chít những vết sẹo nhỏ to. yoongi vẫn luôn tìm cách làm đau chính mình, bằng những lần cố tình va quệt. lúc nào cũng là bàn tay trái, thương tích cũ chưa lên da non, máu từ những xước xát mới đã khô lại thành hình. lần nào namjoon cũng là người băng bó cho yoongi, càm ràm hài hước rằng tay như thế này thì khi người ta lại đưa lên báo rằng em bắt nạt anh mất thôi, vì chẳng ai tin người như anh với khuôn mặt ấy ngày nào cũng dùng cách này tra tấn em cả. namjoon không dám nói, khi anh bảo anh không đau, nhưng em thì đau lắm yoongi à. em đặt tay anh lên tim em nhé, máu trên tay anh thấm vào ngực trái của em, nơi sự sống của em đang bị anh bóp nghẹt, vì anh mà đập những nhịp rạc rời.

'anh không muốn chơi đàn nữa phải không yoongi. anh luôn nói em phải giữ gìn đôi tay, vì tay em là để viết ra đau thương của chúng ta. còn anh, yoongi, chẳng phải tay anh là để nhào nặn những con chữ của em thành hình hay sao.'

gió luồn qua cửa sổ, vén tấm rèm lên để ánh trăng rọi vào. namjoon quỳ trước mặt yoongi, bàn tay thô ráp của cậu nâng niu bàn tay chai sần vì làm việc của yoongi như thứ gì trân quý nhất, ngón tay cái vuốt nhẹ lên mu bàn tay anh, dọc theo từng đầu ngón tay rồi quay về điểm bắt đầu. cậu ngẩng lên nhìn yoongi, anh đã cúi xuống nhìn cậu từ lúc nào, không còn là ánh mắt vô hồn khi nhìn ra hướng cửa, chỉ còn lại bình lặng phủ tràn, mang theo vô hạn tổn thương. namjoon muốn ôm yoongi, chôn chặt anh trong vòng tay của cậu, giấu anh đi đến nơi tận cùng thế giới, gom tất thảy những buồn đau xước sẹo kia bỏ lại bên ngoài. namjoon muốn yoongi, cậu muốn khuấy động đôi mắt đen sâu thẳm kia bằng tất thảy những gì mãnh liệt nhất, cậu muốn chạm tới tận cùng trái tim anh, nhấn chìm anh trong bể tình lúc nào cũng chực trào của cậu, vây hãm anh trong những lời an ủi ngọt ngào, níu chân anh bằng ham muốn ích kỷ. nhưng yoongi không cần những điều đó, min yoongi không màng đế những lời ủy mị, cũng chẳng quan tâm rằng có một namjoon phát điên vì anh như thế nào. yoongi tự gặm nhấm những đớn đau của bản thân trong căn phòng hồn anh khép kín, không chừa ra một kẽ hở cho namjoon được chen chân. namjoon đã yêu một yoongi không biết yêu, một yoongi chỉ chực chờ vụn vỡ.

yên nghỉ đi, hãy yên nghỉ đi
nơi mộ vắng dưới bia đá tiêu điều
cho những mối sầu lo, trở thành gối đầu khoan khoái
để tâm hồn lưu lạc tìm thấy chốn dừng chân

căn phòng lát gỗ chỉ trơ trọi một chiếc dương cầm, cạnh bên là hai con người đang đuổi theo những suy nghĩ cá nhân, bóng theo ánh trăng mà hắt xuống, vì yoongi quá đỗi nhỏ bé, cái bóng to lớn của namjoon ôm lấy bóng anh trọn vẹn.

'đừng nhìn em vậy nữa yoongi, anh luôn biết mà yoongi, anh nhìn em như thế, em không kiềm chế được. về phòng em thôi yoongi. jin hyung đã ngủ từ sớm, nên em bảo jungkook qua đó ngủ rồi, em có về muộn cũng sẽ không phiền đến giấc ngủ của nó. đứng lên đi, em đưa anh về, còn băng lại vết thương của anh nữa.'

namjoon lắc đầu, cắt đứt ánh nhìn của cậu hướng đến anh. cậu toan đứng lên, tay vẫn đỡ lấy tay yoongi. rồi yoongi dùng chính tay trái của anh kéo tay phải của namjoon về phía mình. namjoon hơi khựng lại đôi chút, quay qua nhìn yoongi bằng ánh mắt đầy thắc mắc.

'cậu biết không namjoon, ý nghĩa của bản nhạc anh đàn khi nãy.' yoongi nhẹ nhàng hỏi.

'anh chơi một khúc cầu siêu, yoongi. ý nghĩa của nó là tiễn đưa người đã mất. thôi nào, mình về thôi anh.'

namjoon cảm nhận được sự khác lạ của yoongi, nhưng cậu không biết sự khác lạ đó có hình dáng cụ thể như thế nào. tất cả chỉ như làn khói thuốc lưng chừng trước mắt không thể xua tan. điều đó làm cậu khó chịu, rằng mình không đọc được gì trong đôi mắt yên tĩnh của yoongi, rằng anh cứ đùa giỡn cậu như con rối dây trong ngôi nhà trình diễn của mình, nhìn cậu chóng mặt quẩn quanh cố tìm mọi cách khiến anh chú ý.

'chỉ đoạn đầu thôi namjoon, khi những tông đồ khóc than vì sự ra đi của chúa jesus. nhưng chẳng phải chúa đã tìm được bình yên hay sao, vì ngài giờ đây đã có thể thoải mái và tự tại. cậu biết đoạn sau nói gì không namjoon, dưới đáy nấm mồ đó, ngài bỏ hết buồn đau, biến chúng thành những gì tiện nghi nhất để an giấc. vì chết có nghĩa là thay đổi, là sự sụp đổ của chốn cũ để xây nên tòa tháp mới, khi chết đi, ngài đã tìm được chốn về cho tâm hồn của mình. tôi cũng vậy namjoon, tôi không muốn chết, tất nhiên. nhưng tôi chơi bản nhạc này, vì tôi có lẽ đã tìm được chốn dừng chân rồi. namjoon, tôi tìm được rồi, cậu biết không namjoon. ở nơi này, tôi cảm thấy thật nhẹ nhõm, khi cậu nhìn tôi như thế, tôi cảm thấy thanh thản. tại sao hả namjoon, tại sao lại là cậu nhỉ, nếu một ngày kia, cậu không còn bên tôi nữa, khi những vết thương của tôi lành lại, cậu sẽ sớm quên đi, lao vào những guồng quay bận rộn của cuộc đời. không được rồi namjoon, tôi đây không thể buông cậu dễ dàng như thế, cậu sẽ vẫn ở bên tôi nhỉ, chừng nào tôi vẫn còn bị thương'

tiếng yoongi càng ngày càng bé lại. cho đến cuối cùng chỉ còn là những lời thì thầm xen lẫn tiếng thở gấp nặng nhọc. namjoon chỉ nghe rõ nhất tên mình, tên của mình cứ lặp đi lặp lại, thoát ra từ khuôn miệng lạnh lùng kia.

namjoon... namjoon... namjoon...

'namjoon này, cậu biết tại sao lúc nào cũng là tay trái không namjoon, vì tay trái gần tim hơn tay phải, bị thương gần tim hơn, những đau đớn ấy sẽ nhanh chóng...'

namjoon không nghe yoongi nói nữa, cậu kéo yoongi về phía mình, tay trái vòng qua eo anh và hôn xuống. bao nhiêu năm, để có thể trút hết những yêu thương của cậu vào anh như thế này. cậu cậy đôi môi vẫn đang nức nở của anh, chen vào trong và quấy đảo, không để anh có một giây nghĩ ngợi linh tinh nữa. cậu sẽ khiến anh chỉ có thể nghĩ đến cậu, đến một kim namjoon đang ôm min yoongi, dành hết cuồng si cho anh. dứt khỏi nụ hôn sâu, namjoon vẫn không ngừng thả những chiếc hôn vụn vặt khắp đôi môi và cằm của anh, kéo dài xuống cổ, cắn lấy xương quai xanh đơn bạc của anh, rồi quay trở lại, cắn lấy môi dưới định thốt ra điều gì, cắn anh đến bật máu.

namjoon một tay vẫn ôm lưng yoongi, một tay gạt cây gậy chống nắp đàn piano xuống, đặt yoongi lên trên mặt đàn, va vào dãy phím trắng đen tạo ra âm thanh gấp gáp không giai điệu.

'từ nay thì đừng có tự làm mình bị thương nữa, yoongi. chỉ có em mới có thể làm anh bị thương, chỉ có em mới có thể làm anh chảy máu, và chỉ có em mới được quyền nhấm nháp dù là máu của anh hay trọn vẹn cơ thể anh. để em này chịu đựng hết, những đau đớn của anh.' namjoon gằn giọng.

rời khỏi môi yoongi, namjoon nắm lấy bàn tay đầy sẹo của anh, đưa lưỡi liếm dọc cổ tay đến lòng bàn tay, len lỏi vào từng kẽ ngón, như nhấm nháp thứ mỹ vị tuyệt vời, không bỏ sót dù chỉ một chút. cậu chăm chú liếm dọc từng vết thương như đang tô vẽ lên tấm vải xô trắng tinh tang tóc, gặm cắn đầu ngón tay anh run rẩy, đặt nó vào ngực trái của mình.

'em chưa bao giờ có ý định rời khỏi anh, yoongi. dù cho anh có định trốn khỏi em, em cũng không cho phép. cảm nhận được không yoongi, tình yêu em ở đây.'

namjoon lần tay đến từng chiếc cúc trên áo yoongi, từ tốn cởi ra như sợ người trong tay sẽ vỡ. khuôn ngực trắng không có lấy chút sắc hồng, ánh trăng chỉ khiến nó thêm phần xanh xao. Namjoon ngắm nhìn anh bằng ánh mắt đong đầy xúc cảm. yoongi thấy trong đó là sự trưởng thành, nhưng thêm cả điên loạn. là vì anh, tất thảy đều vì anh.

cậu vùi mặt vào khuôn ngực xinh xẻo, gặm cắn, nhấm nháp tất cả của anh. lưỡi cậu đưa dọc từ hõm xương đòn kéo xuống ngực. tay trái luồn vào mái tóc đen tuyền đã sơ khô vì quá nhiều lần chuyển sắc, tay phải đan chặt vào lòng bàn tay trái của anh, đè những vết thương nhịt nhằng trượt lên mặt đàn lạnh lẽo. trải dọc những dấu hôn lên ngực và hõm vai, liếm đi chút máu rỉ ra nơi môi anh khơi gợi. namjoon luồn tay mình xuống dưới, qua lớp vải quần, tìm kiếm hưởng ứng của yoongi giữa hai đùi anh gầy guộc. gấp gáp cởi bỏ thắt lưng của anh, cũng vội vã trút bỏ hết vướng víu trên người mình, namjoon lại mò mẫm khắp thân dưới của yoongi, nhay miết phần hông của anh đến khi hằn lên vết răng của mình.

'yoongi, em yêu anh, yoongi...'

'namjoon...' yoongi đáp lại.

namjoon nhẹ nhàng giúp anh, ngón tay mơn trớn xung quanh, len lỏi vào trong yoongi. anh oằn mình lại, há miệng thở gấp. cậu nhoài người lên gửi lên đôi mi đang nhíu chặt một chiếc hôn dịu dàng, từng cử chỉ đều nhún nhường như đứa trẻ nũng nịu đòi chiếc kẹo que. cậu liên tục gọi tên anh, đáp lại từng tiếng thở của anh là những thì thầm của cậu. yoongi vẫn nhíu mày, tay namjoon lồng vào tay anh siết chặt khiến anh đau, anh mở mắt ra, cảm thấy cả cơ thể mình bị ánh mắt cậu phủ tràn, đầy mê dại nhưng vẫn còn biết bao nhiêu áy náy sợ sệt. yoongi hiểu, anh biết bấy lâu nay, mình đã lợi dụng lòng tốt của namjoon. càng thương cậu, càng không muốn cậu chịu tổn thương. nhưng hóa ra tất cả những gì anh làm chỉ cứa sâu thêm vào vết sẹo trong lòng cả hai. yoongi nhìn namjoon khẽ gật đầu.

namjoon sẽ mãi mãi không quên thời khắc ấy, khi cậu nhìn ra trong ánh mắt vốn luôn bình lặng của anh giờ đang nhuốm tràn cảm xúc, trong đáy mắt anh ngập hình ảnh của cậu, và sự chiều chuộng dành cho cậu. namjoon nâng hông yoongi lên, dịu dàng đưa đẩy, tay trái lại vùi trong tóc anh, tay phải vuốt ve tai của anh.

'yoongi, yêu em, yêu em này, yoongi...' cậu thầm thì.

'yoongi, yoongi, cảm nhận em...'

từng lời cậu nói như rót vào tai anh một thứ bùa mê, trói anh trong thần chú của cậu, khiến cả người anh nóng lên, mồ hôi phủ thành một tầng mỏng. yoongi vòng hai tay qua vai namjoon, siết chặt lấy cả tấm lưng rắn rỏi của cậu. là của anh, trọn vẹn của anh. cái siết tay của anh như một lời ủng hộ, namjoon tiếp tục truy cầu khoái cảm từ anh, liên tục gọi tên anh như một câu ám thị. rằng yoongi, yoongi, yêu yoongi.

ngủ thôi nào, hãy ngủ thôi nào
trong hạnh phúc này, nhắm mắt ra đi

yoongi nằm lên trên áo của namjoon, đắp lớp sơ mi mỏng tang của anh trên mình, xoay người qua hỏi namjoon rằng giờ đây chúng ta đã yêu nhau phải không. namjoon mặc lại chiếc quần jeans thêu hoa một bên ống mà yoongi suốt ngày ỏng eo là đồ đồng bóng, tắt báo thức ở điện thoại rồi ném qua một bên, nằm xuống bên cạnh yoongi cười nói.

'yoongi à, tại sao lại nói bây giờ chúng ta mới yêu nhau. anh đã yêu em từ trước khi ta gặp nhau rồi, và em cũng vậy. chỉ là quãng đường từ khi đó đến khi có được nhau hơi dài một chút. dù bằng cách thức nào, mất bao lâu, thì kết quả cũng chỉ có một thôi. anh thấy đấy, cuối cùng thì em cũng bắt được anh rồi.' namjoon hôn lên chóp mũi còn hồng của yoongi và cười khanh khách.

yoongi xoay người lại, ngắm nhìn ánh sáng mờ nhạt của sáng sớm xuyên qua những kẽ tay đầy sẹo, anh trôi theo dòng chảy trong đầu mình, nhớ lại những ngày trước đây khi ở bên namjoon, nghĩ về những ngày sau luôn có namjoon bên cạnh, bất giác khóe miệng chếch lên. namjoon đưa tay mình qua, lồng vào tay anh, bàn tay to lớn che đi ánh sáng anh đang nhìn. anh híp mắt lại, hít một hơi thật sâu, gom trọn mùi của sớm mai trộn với mùi của người con trai đã quá đỗi thân thuộc. siết chặt tay.

160930 6:55a.m.
hết.

bản nhạc yoongi chơi là bản phối piano khúc cuối của st. matthew passion được viết bởi nhà soạn nhạc johann sebastian bach, lời thơ được viết bởi picander, hay tên thật là christian friedrich henrici.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro