1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc bắt đầu cũng đã từng rất vui

Mọi thứ cứ thuận theo tự nhiên

Thế là chúng ta làm mệt mỏi nhau từ lúc nào cũng không biết

Hao mòn trong những cảm xúc vô nghĩa

Trò chơi bập bênh lăp lại mãi không ngừng

Đến nước này thì tôi thật sự chán nản

Trò chơi bập bênh lăp lại mãi không ngừng

Hai ta đều cảm thấy mệt mỏi và chán nản lẫn nhau.

Yoongi cắm chìa khóa của mình vào ổ khóa nhà . Khi bước vào nhà cả căn nhà tối om không một bóng đèn. Nhưng rèm cửa khép hờ để ánh trăng chiếu vào tạo nên một thế giới mới bởi những bóng tối, màu xám và xám xịt và cùng nhau làm ảnh hưởng tới tầm nhìn của Yoongi.

Ngoại trừ Namjoon - cục bông được phác họa rõ nét nhất, cũng chính là tâm điểm trong tầm nhìn đường của Yoongi. Cậu ở ngay đó, cuộn mình với một lớp chăn mỏng nằm trên chiếc sofa trông Namjoon thật nhỏ bé.đôi tay Yoongi nhẹ nhàng luồn vào trong chăn. Anh có thể cảm thấy lồng ngực cậu chuyển động đều khi cậu thở thở.

Trò chơi bập bênh nhàm chán này

Yoongi không đánh thức Namjoon. Anh bắt chéo chân, ngồi xuống sàn bên cạnh sofa. Canh chừng namjoon ngủ. Đôi môi đầy đặn của câu hơi hé mở, và Yoongi có thể nghe thấy tiếng thở nhỏ mỗi khi cậu thở ra. Yoongi đưa tay ra, chạm một ngón tay vào má Namjoon. Thật mềm mại.

Đôi mắt của Namjoon từ từ mở ra. Yoongi chở về để găp Namjoon.Chờ đợi cho vẻ mặt sụp đổ của Namjoon

"Yo-Yoongi"

"Anh đã trở lại " Yoongi nói và không thèm xin lỗi, bởi vì ở giai đoạn này, vấn đề là gì? Họ đã trải qua thói quen này vô số lần trước đây - c Yoongi rời đi , Namjoon chờ đợi.

Namjoon không nhúc nhích, chỉ chăm chăm nhìn Yoongi, ôm lấy cánh tay anh. "Chính là anh" Namjoon nói. Không có gì khác. Có lẽ không còn gì để nói giữa họ.

Vì vậy Yoongi không nói gì, chỉ lướt những ngón tay của mình xuống má Namjoon, dọc theo đường viền hàm của cậu.Yoongi cảm thấy Namjoon thật quý giá, thật tinh tế, và sợ làm cậu ấy tan vỡ. Có lẽ đã quá muộn cho điều đó.

"Anh không mệt sao?" Namjoon hỏi. Anh đưa tay lên,giữ lấy bàn tay đang khám phá của Yoongi ,kéo nó ra khỏi khuôn mặt của mình.

Tất nhiên là Yoongi mệt rồi. Bây giờ là một giờ sáng, và anh đã lang thang trên các con đường của thành phố Seoul trong 5 giờ đồng hồ. Nhưng anh ấy biết đó không phải là những gì Namjoon đang hỏi.

"Ừ," Yoongi nói-anh không nhớ cảm giác mệt mỏi là như thế nào.

Namjoon khóe miệng nhếch lên một chút, nhưng nụ cười của cậu lại đầy vẻ buồn bã. Sâu trong đôi mắt của cậu chứa những nỗi buồn và Yoongi đang chết chìm trong đó.Yoongi nhớ lại một thời gian rất lâu trước đây khi anh đã tự hứa với bản thân sẽ không bao giờ để những nỗi buồn bã ấy lọt vào trong mắt Namjoon nữa.

Chỉ là một trong số rất nhiều lời hứa mà anh ấy đã thất hứa với Namjoon

"em cũng mệt," Namjoon nói, "rất mệt."

Và Yoongi có thể nói gì với điều đó với một sự thật bày ra trước mắt anh?

"Yoongi," Namjoon nói và Yoongi đã biết điều gì sắp xảy ra. Anh đã nghĩ nó trong một thời gian dài

Ai sẽ bước xuống trò chơi bập bênh này trước đây

"Anh không nghĩ rằng đã đến lúc?"

Và vâng.Nó đã qua một thời gian dài và bây giờ. Họ đã bỏ qua nó, bởi vì làm thế nào họ có thể đi từ suy nghĩ họ đã có nhau mãi mãi đến nhận ra rằng thời gian của hon đã hết? Ngay cả bây giờ, Yoongi cũng không thể nghe thấy những gì Namjoon đang nói.

Nhưng Namjoon sẽ không để cả hai gục ngã một lần nữa, chỉ có thể vươn lên,

"cuộc tình của chúng ta quá thăng trầm. Một trò chơi bập bênh không bao giờ kết thúc.Anhkhông nghĩ rằng đã đến lúc phải kết thúc trò chơi này rồi sao? "

*
*. *

Namjoon và yoongi gặp nhau trong một bữa tiệc, và trái tim của Yoongi đã đập loạn nhịp vì cậu. Đôi mắt lấp lánh niềm vui thuần khiết nhất đã làm anh say đắm. Anh bị thu hút bởi cậu, lướt qua đám đông, để ánh mắt say đắm cuốn hút anh.

Đó đã là sự khởi đầu của sự kết thúc.

"Tôi là Namjoon," chàng trai với mái tóc hồng nhạt và đôi mắt sáng rực đã nói. Rồi đột nhiên họ đang nhảy, tay Yoongi đặt lên eo Namjoon,anh đã nóng bừng khi tiếp xúc với câu. Còn Namjoon thì đang nhắm mắt, ngửa đầu ra sau, ngã xuống, rơi vào khoảnh khắc.

Yoongi cũng đang ngã.

Anh sẽ không bao giờ ngừng rơi.

Anh sẽ không bao giờ quên được tiếng cười của Namjoon,tiếng cười của cậu mang theo Yoongi quay cuồng trong không khí.

Sau lần găp măt đó anh đã không được nghe thấy âm thanh đó trong một thời gian dài.

Anh cũng nhớ giọng nói của Namjoon theo những cách khác. La hét. Đang khóc. Nhỏ giọt cùng với sự kiệt sức.

Yoongi nhớ những lời này: " anh còn quan tâm đến em? "

Một điệp khúc quen thuộc.

Yoongi quá sắc sảo, quá thô thiển, quá gai góc. Quan tâm quá nhiều về âm nhạc của anh, quá ít về những người truyền cảm hứng cho âm nhạc đó.

Anh nhớ về nhà ,trong một căn phòng tối om, chui lên giường, mù mịt cảm nhận hơi ấm từ cơ thể Namjoon. Anh nhớ mình đã áp sát mình vào lưng Namjoon, áp mặt vào khoảng trống giữa hai bả vai của Namjoon

Anh nhớ Namjoon cựa quậy, rồi cứng người khi nhận ra Yoongi đang ở đó.

Nhưng Namjoon không nói gì thì Yoongi cũng vậy. "Chúc mừng sinh nhật" là những gì anh ấy nói, và sau đó, "anh xin lỗi vì anh về muộn."

Namjoon tách Yoongi ra khỏi anh. "Đây không phải là sinh nhật của em nữa," cậu nói thẳng. Và nó không phải, nó là vào buổi sáng." Nhưng hồi đó Yoongi không hiểu. Bây giờ anh ấy đã hiểu, nhưng đã quá muộn.

Yoongi luôn đến muộn.

*

Anh nhớ đôi mắt của Namjoon, sưng và đỏ vì khóc. Anh nhớ lại giọng nói khàn khàn của mình, vỡ ra vì tất cả những gì đang la hét. Anh nhớ Namjoon đã từng hoàn hảo như thế nào, và Namjoonđã tan vỡ vì anh như thế nào.

Nhưng Yoongi luôn viện cớ.

Nói những câu như "cuối tuần anh sẽ ở nhà với em" ,"anh sẽ hẹn em vào tuần sau" , "anh hứa sẽ không về muộn nữa". Những lời hứa tan vỡ, chồng chất lên nhau, và chỉ đến khi quá muộn, Yoongi mới nhận ra rằng anh chỉ đang xây một bức tường ngăn cách họ bằng những lời nói vụn vặt của mình.

*

"Không phải về điều đó," Namjoon nói.

"Namjoon," anh nói, mù quáng nắm bắt điều duy nhất anh biết, "Anh yêu em." Yoongi không biết phải nói gì khác, không bao giờ biết phải nói gì khác.

Nhưng Namjpon chỉ trông buồn hơn. "Em biết," namjoon nói, lặng lẽ, "nhưng tại sao nó không giống như vậy?"

Có những thứ khác nữa. Hoặc có thể tất cả đều là một lời nói dối

Những người bạn khác của Namjoon những người mà Yoongi chưa bao giờ có thể làm quen được. Vì anh quá bận nên không có thời gian, Yoongi nghĩ, có lẽ vậy.

Nhưng Yoongi biết, biết từ cách Namjoon thỉnh thoảng mang theo điện thoại của mình sang phòng khác khi nhận được tin nhắn. Từ cái cách mà Namjoon ném mình vào vòng tay của họ khi nhìn thấy họ. Từ cách Namjoon đặt tên của họ vào cuộc trò chuyện - 'kook đã nói điều này ' và ' Tae đã nói điều đó ', giống như mọi thứ trở lại với họ.

Yoongi tự hỏi Namjoon đã nóigì về anh ấy khi anh ấy không ở bên. Namjoon thậm chí còn nhắc đến anh ấy sao?

Không phải Yoongi không tin tưởng Namjoon .Mà yoongi sợ sẽ xảy ra một điều gì đó đến với anh

Kook chỉ nhắc nhở Namjoon rằng Yoongi không đủ tốt với cậu

Namjoon dựa dẫm rất nhiều vào kook, Tae vì Yoongi không có ở đó. Yoongi biết điều này, và anh không thể tự trách Namjoon về điều đó, nhưng bụng anh ấy vẫn quay cuồng khi nghe thấy Namjoon nhắc tên của họ.

Khi Namjoon bắt đầu nói với anh những gì họ nghĩ về mối quan hệ của anh và Namjoon thì Yoongi mới vỡ nẽ

"Đừng nói với anh những gì anh cảm thấy -mẹ nó," là những gì Yoongi rít lên. Bởi vì anh không muốn biết rằng Namjoon đang nói về cuộc chiến giữa họ với những người ngoài cuộc , những người không biết hai người họ sẽ như thế nào, bị nhốt trong vòng tay bạo lực này, chìm đắm trong tình yêu của mình. Yoongi cảm thấy không biết họ nghĩ gì về anh hay những gì họ nghĩ là sai với anh

Nhưng Namjoon không hiểu, vì có những thứ Namjoon cũng không nhận được.

Hai sai không tạo nên một đúng.

*
Lúc xưa ban đầu thì cảm thấy tự hào và nhìn nhau mỉm cười

Trong chí nhớ của yoongi

Namjoon đang cười, chạy xuống bãi biển, tránh xa Yoongi, quay cuồng, rồi cậu quay lại lần nữa. Mặt trời đang khuất sau lưng cậu và Namjoon bị ngược sáng, được bao quanh bởi một vầng hào quang rực rỡ.

Khi Namjoon chạy lại chỗ Yoongi,cậu vòng tay qua eo Yoongi, kéo anh lại gần để ôm. namjoon có mùi như muối, như đại dương, và anh ấy cảm thấy nóng bức vì ánh nắng mặt trời.

"Yoongi," cậu thở, ngước mặt lên, và trông cậu thật đẹp. Yoongi lướt ngón tay dọc theo má, chiêm ngưỡng làn da mịn màng, rám nắng nhẹ. Đôi mắt mở to đầy biểu cảm của Namjoon được che khuất một nửa sau hàng mi trùm kín mắt, lông mi đen và dày rũ xuống để che khuất ánh nhìn của Namjoon

"Em yêu anh."

"Anh cũng yêu em."

Những lời nói đã được trao đổi vô số lần, trong suốt nhiều năm. Bỏ qua điều đầu tiên vào buổi sáng, điều cuối cùng vào ban đêm. Kêu gào khắp những căn phòng đông đúc, những cánh đồng trống, những bãi biển ngập nắng, trên đỉnh đồi mà họ đã cùng nhau vất vả leo lên. Thì thầm vào tai, vào cổ, mọi nơi chúng có thể bị môi chạm vào da.

Yoongi thích nghe nó, nhưng anh còn thích nói nó hơn nữa.

Yoongi thích nhất là khi họ ở trên giường, ánh sáng ban mai tràn ngập khắp phòng. Họ vẫn đang rũ bỏ giấc ngủ say, nhưng họ không còn nơi nào để đi, không nơi nào để ở ngoài vòng tay của nhau. Mặt Namjoon áp vào ngực anh, cơ thể họ áp vào nhau. Môi Yoongi áp lên đỉnh đầu cậu.

Anh thích thì thầm "anh yêu em" để đánh thức Namjoon dậy, mặt vùi vào mái tóc màu hồng mềm mại của namjoon khi họ gặp nhau lần đầu, nhưng đôi khi là màu oải hương, nâu, đen. Tất cả chúng đều đẹp.

*

Yoongi đã không làm điều đó trong một thời gian.

Anh không chắc mình sẽ có cơ hội làm lại điều đó không

*

Đây là một điều khác mà Yoongi nhớ.

Còn sớm, từ nhiều năm trước, khi cả hai người đều có nhiều niềm tin- hay đó là sự ngây thơ?

Tay anh đặt lên mặt Namjoon, gạt đi những giọt nước mắt lạc lối. Hứa sẽ không bao giờ làm Namjoon buồn nữa. Namjoon nhìn anh như thể cậu tin vào điều đó.

"Hãy hứa với em" câu nói của Namjoon, "hãy hứa - rằng anh sẽ luôn chiến đấu vì tôi."

Yoongi ngập ngừng. Anh không biết điều đó có nghĩa là gì. Nhưng Namjoon đang ôm chặt lấy anh, những ngón tay cuộn tròn trên lớp vải áo của cậu, trông vô cùng tuyệt vọng.

"Yoongi," Namjoon nói, "chúng ta sẽ làm tổn thương nhau. Em biết chúng tôi sẽ làm. Hãy hứa sẽ không từ bỏ anh nhé ".

Yoongi muốn phản đối. Anh sẽ không làm tổn thương Namjoon một lần nào nữa, anh sẽ bỏ đi những lời nói gai góc của mình, thay thế chúng bằng tất cả sự quan tâm và tình cảm mà Namjoon khao khát, mà Namjoon xứng đáng được hưởng. Nhưng Yoongi còn trẻ, và anh ấy đủ ngu ngốc để nghĩ rằng mong muốn điều gì đó cũng giống như việc biến điều gì đó thành hiện thực.

Namjoon luôn khôn ngoan hơn anh ấy.

"Namjoon yêu anh" namjoon thì thầm, đặt lên môi anh một nụ hôn mặn nồng, hơi thở dồn dập, "hứa sẽ không từ bỏ , dù có chuyện gì đi nữa. Chúng ta rồi cũng sẽ có những lúc thăng trầm. Tình yêu là trò chơi bập bênh. Hãy hứa với em là không được đừng trò chơi đó, không được bỏ mặc em. Chúng ta yêu nhau, vậy là đủ. Hứa với em"

Yoongi gật đầu. Anh khoanh tay ôm lấy Namjoon cố gắng giữ chặt như Namjoon đang giữ chặt mình.

"Anh hứa," anh thở, hít thật sâu mùi hương ngọt ngào của Namjoon, "Anh hứa."

Đó là một lời hứa mà anh đã không phá vỡ. Vẫn chưa.

*

"Anh không nghĩ đã đến lúc chúng ta dừng trò chơi này lại?

Có một lời hứa mà Yoongi đã giữ suốt thời gian qua, và có một lời hứa mà anh ấy định tiếp tục giữ.

"Tình yêu là trò chơi bập bênh," anh nói, lặp lại những lời của Namjoon từ rất nhiều năm trước với anh. "Anh đã nói là anh sẽ không làm em buồn."

Namjoon thở ra một hơi, như một tiếng cười chua chát. Nhắm mắt lại, đẩy người lên vị trí ngồi trên ghế sô pha, Yoongi quỳ xuống trước mặt cậu. Tay của Namjoon đang đặt trong lòng anh, và Yoongi nắm lấy chúng, giữ lấy chúng, quan sát khuôn mặt của Namjoon xem có dấu hiệu gì không.

"Anh còn nhớ?" Jimin nói, "anh đã nhớ những gì em nói."

Yoongi muốn khóc. Anh có thể cảm thấy tức ngực, một luồng hơi ôm chặt lấy tim, phổi, ép hết không khí ra ngoài.

"anh sẽ luôn nhớ," anh nói, "anh sẽ không bao giờ quên bất cứ điều gì về em." Lời nói có vị đắng, như một lời tạm biệt.

" em cũng sẽ không bao giờ quên bất cứ điều gì về anh," câu trả lời của namjoon, và Yoongi đột nhiên nhận ra rằng đôi má của Namjoon bóng loáng vì nước mắt. Cảnh tượng xé nát anh như thể nó chưa từng xảy ra trước đây. Anh cúi đầu vào lòng Namjoon, áp mặt mình vào bàn tay đan vào nhau của họ.

"Làm ơn, Namjoon" Yoongi cố gắng thốt lên, "Namjoon, anh yêu em. Xin đừng rời xa anh

Anh có thể cảm thấy Namjoon đang run rẩy, sự run rẩy nhỏ nhất, nhưng nó làm thay đổi thế giới của anh .

"Em cũng yêu anh," Namjoon thì thầm, đưa một tay ra vuốt sau đầu Yoongi. Anh cuộn mình xuống, gối đầu lên trên Yoongi. "Em yêu anh rất nhiều, Yoongi."

Yoongi ngước lên, nhìn thẳng vào mắt Namjoon, đôi mắt sáng ngời khiến anh quay cuồng trong ngần ấy năm về trước. Đôi mắt vốn vẫn long lanh nhưng đã ngấn lệ.

"Vậy thì đừng," Yoongi cầu xin, "vậy thì đừng đi."

Nhưng quá trễ rồi. Yoongi biết điều đó. Namjoon đã đi rồi.

"em yêu anh," câu nói của namjoon, và giọng nói của cậu thật chói tai, thật vụn vỡ, những mảnh vỡ của nó xuyên thẳng đến trái tim của Yoongi. "Nhưng em cũng yêu bản thân mình."

Họ đã ở trên chiếc bập bênh này nhiều năm rồi. Bị mắc kẹt trên sự thăng trầm không bao giờ kết thúc.

Bị mắc kẹt bởi tình yêu của họ dành cho nhau.

Đã đến lúc kết thúc rồi

Bây giờ em sẽ bước xuống để kết thúc nó

Không có đối trọng, Yoongi cảm thấy mình đang dần chìm xuống đất. Chỗ ngồi đối diện với anh ấy trông trống rỗng một cách kỳ lạ khi không có Namjoon trên đó

Yoongi nhìn chiếc ghế trống rất lâu, rất lâu. Anh nhìn, và nhìn, cho đến khi cơn đau đớn xuyên qua lồng ngực của anh biến mất thành một cơn đau âm ỉ.

Tôi bước trên trước bập bênh chẳng còn em

Tựa như thửa ban đầu khi chưa có em

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro