namhay2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bình yên là gì hẳn mỗi người đều có những câu trả lời riêng, nhưng Blog Radio chắc chắn một điều, đó là nếu có điều gì đọng lại sau những biến cố, khó khăn trong cuộc đời một con người, thì đó chính là mong muốn bình yên…

Bình yên là... Sau một ngày làm việc, chạy ngay về nhà, tắm rửa, ăn uống, bật nhạc lên và lôi quyển sách ra đọc.

Bình yên là khi bạn cảm thấy mình cô đơn nhìn về một phía nào đó.. không có ai cả… nhưng bạn biết có một ngươi nào đó đặc biệt đang đứng ở đó...

Bình yên là khi ngồi trên xe buýt với cái đầu trống rỗng nhưng nặng nề, nhìn cảnh đời vụt qua liên tục trước mắt nhưng không màng bắt lại, cứ để nó tuột đi, trôi đi. Hướng lòng đến một bến xe buýt bất định vô hình.

Mời bạn cùng chia sẻ với Blog Radio 22: Bình yên là gì mà ai cũng muốn?

Lời tác giả“Yêu” là những cung bậc cảm xúc trong tình yêu, là lời mong ước sẽ đi đến bến bờ hạnh phúc.

… Và yêu nhau!

Rồi nhớ,

Rồi thương,

Rồi giận hờn…

Thời gian bên nhau,

Chẳng bao lâu.

Nhưng cũng có lúc đớn đau, hạnh phúc.

Vẫn chưa đủ để đến bến bờ…

Phải không anh?

Niềm vui bừng sáng trong tim,

Nhưng lại dễ qua nhanh như cơn mộng mị.

Chỉ có nỗi buồn,

Không nhiều,

Nhưng dai dẳng, khó phai!

Cái tôi,

Sự giận dữ,

Ta trở nên mất trí.

Và…

Đau lòng nhau…

Hạnh phúc mỏng manh!

Anh ơi!

Choáng lý trí chỉ trong giây phút thôi.

Đừng buông tay,

Sẽ mất.

Nhìn lại nhau:

Hạnh phúc, niềm đau…

Hàn gắn!

Em biết,

Vẫn chưa đủ để đi đến bến bờ.

Nhưng…

Cứ đi,

Rồi sẽ đến...

Nghe anh!

Cuộc đời con người là 1 chuỗi những ngày dài tìm kiếm...

Ngày còn bé, ta đi tìm kiếm câu trả lời ngây ngô cho những thứ kỳ lạ xung quanh mà ta thấy, cảm nhận.

Lớn hơn 1 chút ta tìm kiếm câu trả lời cho những phép toán, những câu đố, ta đã đi học.

Vào cấp 1, ta đi tìm kiếm 1 lũ bạn luôn cùng ta tắm biển, đi chơi, quậy phá suốt những ngày hè.

Bước chân vào cấp 2, ta lại đi tìm 1 người bạn thân, 1 người lắng nghe ta, chia sẻ về những đổi thay dậy thì đầu tiên, những cơn say nắng, những tình cảm bất chợt.

Lên đến cấp 3, ta bước chân vào 1 cuộc đua, để tìm kiếm lối đi tương lai, để tìm kiếm ước mơ của riêng ta. Áp lực, căng thẳng khiến một vài người trong chúng ta tìm 1 hướng giải quyết tiêu cực mà chẳng biết rằng vẫn còn nhiều lựa chọn.

Đại học, cao đẳng, trung cấp, đi làm, kinh doanh...ta đi tìm câu trả lời cho sự lựa chọn của riêng ta. Ta bắt đầu tìm kiếm chữ tín, chữ tình, và cả chữ nghĩa.

Ta đi tìm một nửa của mình, ta đi tìm cái gọi là hạnh phúc, ta tìm kiếm sự chân thành giữa những con người giả dối.

Bất giác ta thèm cái cảm giác của thời còn bé. Ta lại đi tìm những ký ức thơ bé qua những bức ảnh, qua những câu chuyện từ gia đình, ta bật cười vì sự ngây thơ lúc còn bé và thở dài khi nhìn lại ta.

Ra trường, ta lăn lộn, bươn chải, ta tìm kiếm tiền tài, danh vọng, ta tìm chỗ đứng cho riêng ta. Tìm kiếm sự thành đạt giữa dòng đời xô đẩy. Ta vội vã, ta tìm kiếm thời gian. Ta ko còn cho phép chính bản thân rảnh rỗi để chém gió. Ngồi cafe chuyện trò với bạn bè. Ta cáu gắt với người thân, ta bận rộn, ta tất bật. Hoài bão và ước mơ cứ cháy rực trong ta, dù ta biết rằng có biết bao người gục ngã trước khi chạm đến đích, trước khi họ tìm ra câu trả lời cho những nỗ lực của bản thân. Có thể ta cũng giống như họ. Từ bỏ cuộc đua trước khi đến đích.

Rồi ta tìm thấy tình yêu của mình. Ta trân trọng, ta quan tâm, ta nghĩ và mơ một giấc mơ hạnh phúc. Nhưng có phải ai cũng may mắn đến vậy. Vẫn có những đổ vỡ, những tình cảm mù quáng, những tình yêu dại khờ. Ta ngu ngốc, ta cuồng si, ta đi tìm những ký ức xưa để tự làm ta đau. Có người mang theo nỗi đau suốt cuộc đời, có người chấp nhận và xếp nó vào 1 ngăn gọi là kỷ niệm để bước tiếp, có người biến mình thành 1 con người khác. Ta vội vàng kết luận khi bắt gặp 1 chàng trai lãng tử ...hay 1 cô gái lạnh lùng rằng họ là những con người tàn nhẫn và vô tâm. Mà ta đâu có biết trái tim họ đang tổn thương lắm đấy!

Ta chọn lựa giữa Tương Lai hay Quá Khứ. Ta bước những bước đi đầy mạnh mẽ vào ban ngày và lê từng bước khó nhọc vào ban đêm. Ta cảm thấy bơ vơ lạc lõng, ta đi tìm đến men say để giải sầu, những cuộc vui chớp nhoáng về đêm, ta tìm những con người sẵn sàng làm bạn khi ta có tiền và hất cẳng ta khi ta mạt vận.

Ta tìm kiếm những thứ mới lạ, ta đặt chân đến những vùng đất xa lạ, những con người ở miền đất khách, ta bỗng hào hứng với những điều hay của một chế độ khác. Ta tìm kiếm, ta học hỏi. Ta nghĩ rằng sự mới mẻ, sự bận rộn nơi phương xa sẽ cho ta sự bình yên. Nhưng có lẽ ta đã lầm. Ta mệt mỏi với cuộc sống, với gia đình, với những đứa con, với những con người xung quanh ta. Ta ít nói dần, ta thấy mình như vô hình. Chẳng ai nhận ra ta giữa dòng người xuôi ngược. Ta như trở thành 1 cỗ máy. Ngày lại ngày ta thực hiện những công việc giống hệt nhau. Ta hoen gỉ, ta mai một dần.

Ta đã già rồi sao? Có lẽ vậy. Ta trở về. Về lại nơi đầy ký ức. Về nơi đầy nắng và gió. Ta không còn sức sống mãnh liệt như trước nữa. Ta tìm kiếm những giây phút thanh thản trong quãng đời còn lại. Ta thở dài, ta tiếc nuối. Vì ta mải mê kiếm tìm mà có biết rằng ta đã đánh mất quá nhiều thứ. Dòng đời khiến ta chai sạn dần. Trái tim ta mệt mỏi. Ta lắc đầu khi nhớ lại những ước mơ, những hoài bão. Ta nhìn lại mình, tìm kiếm 1 chút gì còn sót lại của tuổi trẻ. Người bạn tri kỷ của ta cũng đã rời bỏ ta ra đi. Để lại ta một mình lẻ loi những ngày cuối. Ta cũng thấy mừng, vì đã không để người ta yêu phải chịu cảnh cô đơn nếu ta ra đi trước. Ngày ngày ta tiêu khiển với những thú vui còn sót lại, ta bất giác nhớ dáng người xưa cũ. Ta bồi hồi, ta lại tìm kiếm trong trí nhớ những kỷ niệm vui, buồn. Thời gian với ta bây giờ không còn quá quan trọng nữa, ta mang những điều hay, những thứ ta đã đánh đổi cả cuộc đời để nghiệm ra. Biết bao cay đắng, tủi nhục mà ta đã trải, để tìm kiếm thứ ta mong muốn. Ta mang tất cả những gì còn sót lại trao cho những đứa cháu ta yêu thương.

Ta thấy nụ cười trên những gương mặt bé thơ mà lòng ấm áp. Ta như được an ủi được vỗ về khi thân xác đã rã rời. Ta mỉm cười khi đứa cháu của ta rúc vào lòng ta mà làm nũng.

Cuộc sống không phải là một giai điệu bất tận.

Và chẳng có sự yêu thương nào là tồn tại mãi.

Có lẽ thế...

Ta biết rồi ta cũng sẽ phải trở về cát bụi...

Đôi lúc ta lại cố gắng khuyên nhủ những đứa con của ta hãy chậm lại một chút. Hãy dành thời gian cho gia đình một chút. Vì ta biết những thứ phải đánh đổi.

Nhưng ta cũng hiểu rằng có những điều dù ta có nghe hàng trăm, hàng vạn lần thì chỉ khi ta tự tìm ra câu trả lời thì ta mới bằng lòng.

Cái vòng quay của cuộc sống. Cứ cuốn con người ta đi mãi, khiến ta phải vội vã, bỏ qua những điều nhỏ bé nhưng đẹp đẽ, làm ta mất dần cảm xúc...để rồi khi ta không còn đủ sức để chạy theo vòng quay nữa thì ta sẽ bị hất ra khỏi nó, một cách lạnh lùng nhất.

Mưa càng lúc càng nặng hạt.

Đêm càng lúc càng nhạt hơn.

Cuộc đời vốn là một cuộc tìm kiếm...

Ta được nhiều và mất cũng chẳng ít. Ta cứ mải miết đi tìm những thứ xa xôi, mà đôi khi bỏ quên những điều nhỏ nhặt hiện hữu ngay cạnh ta. Mọi lúc, mọi nơi.

Có ai đó đã nói với tôi rằng cái giá phải trả cho sự trưởng thành sẽ rất lớn

Hãy sống chậm lại một chút. Chỉ cần đôi khi bạn dừng lại ngắm 1 bông hoa bên vệ đường, ngửa mặt nhìn thẳng lên bầu trời xanh thấp thoáng những đám mây bềnh bồng, nhắm mắt lắng nghe tiếng sóng vỗ bờ, và đứng tựa vào lan can chỉ để ngắm nhìn bầu trời đêm đầy sao.

hoảnh khắc chỉ có bạn và đêm, bạn nghĩ tới điều gì?

Không biết các quý thính giả đang lắng nghe Blog Radio có yêu Đêm không nhưng rất nhiều bạn đọc email tới Blog Radio tâm sự rằng họ yêu bóng đêm.

Có những thời điểm trong cuộc sống, đêm là lúc xoa dịu được tâm sự của con người và đêm cũng là lúc người ta thật với mình nhất! Không chỉ có vậy, trong bóng đêm, con người dễ mềm lòng, dễ có cảm giác cô đơn… để đôi khi, chỉ cần thấy vài ô cửa YM, vài cái nick còn sáng… người ta cũng cảm thấy bớt trống trải… Còn gì bằng khi ta có một người bạn lắng nghe và ở bên mình chia sẻ những xúc cảm đặc biệt ấy?

Xin được bắt đầu câu chuyện của Blog Radio 21 với chủ đề Tâm sự của đêm hôm nay với bài viết gửi từ Blog Tree – email:[email protected] và mời bạn nghe cùng chúng tôi dạo theo những dòng xúc cảm đêm, vẽ nên bức tranh đậm mùi hương hoa đêm qua một bài viết gửi từ blog Donacamela’s … Trong bức tranh phố đêm, hoa đêm ấy, còn có bóng của một cô gái và một chàng trai đổ dài trên phố…

Đêm ngồi mơ nắng

(Blog Radio) - Chiều hôm nay, Hà Nội bỗng gió sau những ngày nắng ấm. Đi học về, rẽ xe vào một ngõ khác, chẳng phải đường về nhà mình, chỉ là ngày xưa mình hay đi đường ấy thôi. Thấy một em gái đang gồng mình lên đạp xe ngược chiều gió. Chiếc khăn mỏng quấn nhẹ ở cổ bay phần phật. Tự dưng thấy cái khăn ấy thật đẹp. Trong gió mà cứ nhẹ nhàng bay kiêu hãnh. Không, nói đúng hơn là hình ảnh cô bé ấy rất đẹp. Như việc con người gồng mình lên trong cuộc sống đầy rắc rối này.

Cái thi vị hóa ấy có lẽ học được từ cậu, trong những câu từ giải thích những bức tranh tượng hình của mình, cậu thường kể cho tôi nghe nhiều điều. “Có những điều không thể chỉ nhìn bằng mắt. Cũng chẳng nhìn được nếu chỉ bằng tâm. Phải chăm chú nhìn rồi phiêu hồn mình về đâu đó, con sẽ thấy những cảnh dung dị thân thương nhất, rồi những cảnh ở nơi xa xôi mà con thấy trên TV, rồi khi tất thảy tâm trí và ánh mắt con gặp nhau, con sẽ nhìn thấy ngọn nguồn của bức tranh trong lòng người vẽ”. Có lẽ vì thế, cứ 2 , 3 tháng lại về với những màu vẽ nhọ nhem của cậu, về với những bức tranh dở dang, những nét xiên ngang dọc trên bức tranh cậu treo trong phòng, lại ngẫm nghĩ, lại trò chuyện. Và thể nào cũng lại kết thúc bằng cãi vã. Cháu bỏ đi. Rồi 2 ,3 tháng sau lại mò về… Như một vòng tuần hoàn không khép kín…

Ảnh minh họa: Deviantart

Tháng 4 đến. Dạo này thấy mình cứ gấp gáp, vội vã sao ấy. Chẳng hiểu tự bao giờ, cứ thích chờ tháng 4 về. Hình như tại lúc ấy cây bàng lá xanh mỡ màng. Hình như tại lúc ‎ ấy hoa loa kèn nở trắng rộ phố phường, màu trắng tinh nguyên và hương thơm đến vô cùng. Hình như tại tháng 4 là lúc hoa bưởi thơm ngát nhất. Cũng chẳng hiểu tại sao, có lẽ cái này tại học theo bà nội, nên thích mùi hoa bưởi. Nấu chè, ướp bột sắn…Thích cả mùi hoa bưởi lẫn lộn đâu đó trong mùi tóc ngày xưa…

Từ tháng 4 lại nhớ đến tháng 9, mùa thu già của Hà Nội. Nắng vương lại những hàng cây, những cột đèn đỏ xanh người ta dừng xe rồi lại tấp nập đi, nắng quyến luyến cả những cái nắm tay của những người đã xa nhau nhưng vẫn còn tình cảm…

Giữa đêm, mong ngày mai có nắng đến xao lòng…

Gửi từ Blog Tree (sẽ vững vàng như Cây) – email: [email protected]

Hoa và đêm…

(Blog Radio) - Không ra khỏi nhà sau 10h tối. Tôi cứ tưởng như thế là... ngoan! Và, từ lâu, cứ "bảo thủ" như thế. Đến hôm nay, mới nhận ra rằng: thật là lãng phí, khi không dạo phố đêm. Nhất là với một người mình ưng gọi là "người yêu". Nhất là trên con phố gần nhà, con phố với những ngõ hẹp, chố sãng, chỗ tối. Tôi biết các bạn đang nghĩ gì. Hai kẻ dạo phố giờ đó, phố hẹp, chỗ sáng, chỗ tối? ...

Không! Tôi muốn nói rằng: con phố đó có rất nhiều mùi hương. Là những loài hoa tỏa hương về đêm. Tôi thích khoác tay anh, và nhắm mắt, cảm nhận rồi đoán là chỗ đang qua có hoa gì. Tôi thích như thế... Tôi đã từng mơ làm họa sỹ. Nếu tôi là một họa sỹ thiên tài, tôi sẽ vẽ... mùi hương hoa đêm. Thứ đang làm tôi ngây ngất...

Này nhé, vừa ra khỏi nhà. Mùi hương len nhè nhẹ, thoang thoảng,... nhất định rồi. Hoa ngọc lan. Khi đi qua, sẽ có vài cánh rơi xuống tóc nằng nặng...

Đi một đoạn nữa, chỗ này, những tòa nhà cao san sát nhau. Ngoài hè là những chậu cây cảnh. Thơm nồng nàn. Đó là hoa nguyệt quế. Mùi hoa này, gần giống với mùi hoa quất, hình dáng của nó cũng giống nữa, mọc từng chùm, trắng tinh (ngày xưa ở nhà, tôi vẫn thường ngắt những chùm hoa quất vào gội đầu, mùi hương sẽ thơm mãi đến mấy ngày sau)

Lại đi nữa. Đêm thật huyền diệu. Giờ đó, không còn xe cộ. Thưa người qua lại. Và, hình như là giờ để các loài hoa đêm thi nhau tỏa hương. Thơm nồng nàn hơn hoa nguyệt quế nữa. Bây giờ là hoa nhài. Từng chậu lớn, hoa nở trắng tinh. Nguyệt quế thì từng chùm. Nhài thì từng bông tròn hơn. Nếu tôi là họa sỹ, tôi sẽ vẽ mùi hương, và vẽ sao, để người ta có thể cảm nhận được rằng: mặc dù đều thơm, nhưng mùi hoa nhài, nhất định khác mùi hoa nguyệt quế

Vì bên cạnh tôi là anh. Nên tôi cứ việc nhắm mắt. Đi, bao giờ ngửi thấy mùi hương thì dừng lại và đóan. Trò này rất vui. Thơm nhè nhẹ, nhưng không thể lẫn được. Mai chiếu thủy. Nhất định rồi. Những bông trắng, bé xinh, khiêm nhường. Nhưng mùi hương thì không thể chìm khuất. Dìu dịu, nồng nồng. Giá mà tôi có thể vẽ được nhỉ?

Tôi lại nhắm mắt và đi. Bây giờ, là một mùi hương rất ngọt. Ngọt, nhưng nồng, như đã lên men. Hoa trà mi. Đúng rồi. Hình dáng giống hoa nhài, nhưng rất lớn. Cũng màu trắng. Tôi đưa mặt sát lên những cánh hoa trắng mịn. Ngọt. Say. Thoáng thoáng như hương mật ong, nhưng thanh tao hơn.

Ảnh minh họa: Tác giả bài viết (st)

Nồng, hắc, và thơm cuống quýt. Nhất định rồi. Hoa dạ hương. Chắc vì thế mà được gọi là dạ hương. Trong mấy loài hoa đêm thì mùi dạ hương có vẻ "phô" hơn cả. Tôi cũng thích, nhưng không bằng mấy loài kia.

Chúng tôi lại đi. Lần này, mùi hương rất nhẹ. Nhưng ngọt, và buồn. Tôi nói: hoa giun. Nhất định rồi. Mùi gần giống hoa trà mi, nhưng nhẹ hơn, khó nhận thấy hơn. Trên cánh cổng sắt của tòa nhà bên đường là một giàn hoa giun. Anh bảo: hoa này không thơm. Tôi cãi lại. Và liền nhón tay ngắt một chùm để chứng minh...

Ảnh minh họa: Tác giả bài viết (st)

Anh cười nhìn tôi gật đầu... Mùi hoa giun, ngọt, nhẹ và buồn buồn, khi tôi ghé chùm hoa lên mũi hít hà lần nữa, thì anh đã cúi xuống... Như chỉ để hít hà hương hoa ban đêm, một chiếc hôn thật nhẹ.... Mùi hoa giun váng vất. Tôi không nghĩ là tôi yêu anh, chỉ là, tôi rất thích dạo chơi như thế...

Mà, các loài hoa đêm, hầu hết đều màu trắng. Sao lại trắng và thơm thế nhỉ? Chỉ có hoa giun, mùi hương chín, và hoa sẽ càng đỏ sẫm màu thì càng chín và càng thơm ngọt hơn. Có lẽ, tôi sẽ yêu người mà tôi ưng gọi là "người yêu" đã cùng tôi, khám phá những loài hoa đêm...

Và bạn à, khi bạn dừng lại, bạn có thể biết có người vẫn mải miết đuổi theo bạn. Để bạn biết mình không cô đơn trên đường.

Khi bạn nhìn lên bầu trời xanh, bạn sẽ biết trời vẫn đẹp, ước mơ của bạn vẫn còn, hãy tiếp tục những khát vọng, hoài bão của mình.

Khi bạn nhắm mắt lắng nghe tiếng sóng, bạn cũng có thể lắng nghe tiếng nói của những người bạn yêu thương, họ vẫn luôn muốn tâm sự cùng bạn.

Khi bạn tựa vào lan can ngắm sao, liệu bạn có biết, tôi muốn bạn tựa vào người bạn yêu, và nhìn thẳng vào mắt nhau...bạn sẽ thấy cả bầu trời sao luôn chiếu sáng cuộc đời bạn.

Hãy tìm kiếm và trao nhau sự yêu thương. Bởi vì...

Cuộc đời là một cuộc tìm kiếm bất tận...

Mọi người có tin vào duyên số không? Theo em thì hai con người hoàn toàn xa lạ, không hề biết đến nhau, thế mà cuộc đời đưa đẩy thế nào mà lại đến được với nhau thì đó đã là duyên số. Để chứng minh cho câu nói đó và cũng để giải thích cho chủ đề “Phản thông điệp ngày 1- 4”, em xin “tường thuật” lại câu chuyện của cô giáo em qua lời kể của chính cô, đảm bảo không sai một câu, chẳng thiếu một từ. Em dùng ngay nickname Meimei để đặt tên cho “nhân vật phụ” là em nhé!

Ngày hôm đó sau khi đã chuẩn bị xong mọi thứ, Meimei gọi bạn đến đón và họ có mặt tại nhà cô giáo dạy tiếng Nhật lúc 7h tối để mừng sinh nhật con trai cô tròn 12 tuổi.

Chồng cô giáo xuất hiện, nghe cô kể thì chồng cô là người Hàn, nghe chồng cô nói chuyện thì không ai có thể biết được đây là một người Hàn chính gốc.

Khi mọi người đang tập trung vào bữa tiệc thì em nhỏ con cô giáo bỗng dưng hỏi mẹ:

- Mẹ ơi, sao bố là người Hàn mà con và mẹ lại là người Trung Quốc?

Cô giáo không bất ngờ vì con cô lúc nào cũng hỏi những câu rất dí dỏm, và thế là Meimei và bạn của cô được nghe một câu chuyện hết sức bất ngờ qua lời kể của cô giáo.

Cô nói:

- Con trai, con không chỉ là người Trung Quốc, trong người con còn mang dòng máu của người nước Hàn nữa đó nhé.

Ngày đó sau khi chia tay với mối tình đầu, mẹ đã đến với đất nước được mang tên: Sứ sở của hoa anh đào để nghiên cứu thêm về văn hóa Nhật. Ngày đó mẹ đăng ký lớp học Văn hóa và suốt những năm bên Nhật là khoảng thời gian mẹ cảm thấy thật vui vẻ và hạnh phúc.

Mẹ thuê nhà bên ngoài và ở một mình, nhiều lúc cảm thấy trống trải và cô đơn vô cùng, lại chưa thoát khỏi tâm trạng chia tay với người yêu nên những ngày đầu tại vùng đất Fukuoka là những ngày thật thê thảm, tưởng chừng như mình không còn lý trí để vượt qua nữa.

Thi thoảng bận rộn với các công việc trên lớp và cuộc sống, mẹ lại ra đứng ngoài cửa sổ ngắm cây xương rồng nhỏ nhắn mà người đó tặng mẹ, ngưới đó nói nó có thể sống được mà không cần tưới nước đến 3 tháng, mỗi khi ra đứng ngoài cửa sổ đều là những khi tâm trạng mẹ không thoải mái, và những lúc đó mẹ đều tình cờ nghe thấy âm thanh của tiếng đàn Violon được kéo bởi một người nào đó ở đối diện ngay với khu dân cư mẹ ở, và qua được một khoảng thời gian thì mẹ phát hiện ra rằng tiếng kéo Violon đó là của một người con trai ở đối diện ngay với khung cửa sổ phòng mẹ nhìn sang khu nhà ở đối diện.

Khoảng cách giữa hai khu nhà cũng không xa, nhưng vẫn không đủ để mẹ nhìn thấy rõ khuôn mặt nhân vật chính của nhà đối diện... Thế là các buổi chiều của mẹ đều trôi qua với những bản bản nhạc của người đó, nghe thật du dương và truyền cảm.

Thế nhưng có một tuần liền mẹ không nghe thấy tiếng đàn đâu cả, và dần dần cũng thôi không để ý đến nữa. Mẹ nghĩ chắc người ta cũng như mình, thuê nhà rồi cũng đến lúc phải dọn đi ở chỗ khác, vậy chắc người ta dọn đi chỗ khác rồi ...

Hình ảnh: Tác giả (st).Blog Radio Lời nói dối ngọt ngào nhất

Mẹ lại say mê với những thú vị của lớp học pha trà, múa trống, múa quạt và nghệ thuật gấp giấy của Nhật Bản, mẹ trở thành người nước ngoài khéo nhất lớp về những động tác pha trà, rót trà và múa, rồi được cử đi làm thử ở một nhà hàng có tiếng là giữ lại được nét truyền thống văn hóa Nhật Bản, tại đó người ta sắp xếp cho mẹ vào vai một Geisha mới vào việc. Nói là một Geisha nhưng công việc của mẹ chỉ là pha trà và rót trà cho khách nước ngoài, nó như quảng bá lại hình ảnh một Geisha ngày xưa của Nhật để khách nước ngoài được hiều hơn về văn hóa trà Nhật Bản, và lúc đó mẹ là người Trung Quốc đầu tiên được vinh dự làm Geisha trong một tháng đó.

Trong khoảng thời gian vừa học vừa làm, thời gian của mẹ trở nên gấp gáp và bận rộn hơn, thời gian ở nhà cũng không được nhiều, chỉ có chút ít vào buổi trưa và những lúc đã khuya lắm rồi mẹ mới được trở lại với căn phòng của mình.

Nơi làm thử của mẹ có đủ các thể loại để quảng bá văn hóa Nhật, trong thời gian làm thử đó, có một lần nhà hàng mở hội: "Văn hóa Nhật qua bàn tay du khách" và mẹ lại vào vai một cô gái Trung Hoa với cách pha trà Nhật Bản.

Buổi tiệc diễn ra thật long trọng và cũng vì thế mà mẹ bận rộn hơn thường ngày, pha trà và rót trà cho khách trong bộ Kimono truyền thống mà hàng ngày mẹ vẫn làm.

Đến một bàn chỉ có một vị khách đang ngồi một mình, mẹ đang định pha trà thì người đó đứng dậy và đi lên phía dành cho người biểu diễn. Anh ta chơi một bản nhạc mang đậm chất Nhật Bản và mọi người vỗ tay rộn rã. Trở lại về chỗ ngồi, mẹ tiếp tục với công việc của mình. Vừa pha vừa rót và tiếp chuyện khách.

- Quý khách chỉ đến đây một mình hay còn đợi thêm ai nữa không?

- Tôi chỉ đến đây một mình, nếu có thể cô hãy ngồi làm bạn với tôi được không?

- Oh tất nhiên là được, bài nhạc quý khách vừa thể hiện rất hay, hôm nay chương trình này được tổ chức đều là để người nước ngoài thể hiện, lẽ nào quý khách cũng là người nước ngoài?

- Không lẽ cô cũng là người nước ngoài?

Mẹ vừa cười vừa trả lời một cách tinh nghịch:

- Không, tôi là một cô gái Nhật chính thức, còn quý khách đến đây từ nước nào?

- Tôi đến đây từ đất nước Trung Hoa, rất vui được làm quen với cô ....

Mẹ và người đó đã có một cuộc nói chuyện thật vui vẻ, với ý định nói đùa khách một chút rồi nói sự thật sau, nhưng bất ngờ người đó có việc phải đi, thế là lúc đó mẹ không có cơ hội nói thật.

Meimei và bạn cùng với con cô giáo hồi hộp nghe cô giáo kể, nhưng vẫn chưa thấy sự xuất hiện của chồng cô. Con cô giáo hỏi tiếp:

- Mẹ ơi, thế bao giờ thì bố con xuất hiện trong câu chuyện của mẹ?

Cô giáo cười và lại kể tiếp:

Hình ảnh: Tác giả (st)

Một tháng làm thử kết thúc, mẹ chỉ còn bận với những việc trong lớp. Thời gian ở nhà cũng nhiều hơn, và một buổi chiều chợt nhớ ra rằng mình còn cây xương rồng chuyển lên trên ban công mà không để ý gì đến, mẹ vội vàng chạy lên ban công xem nó thế nào.

Ban công khu dân cư mẹ ở được thiết kế theo kiểu dùng chung, những người nào ở tầng thượng thì được quyền sử dụng ban công đó, trên đó có rất nhiều cây cảnh và hầu như cây nào cũng lớn, chỉ duy có cây xương rồng của mẹ là nhỏ nhất.

Một người nào đó đang tưới nước cho cây và bỗng dưng tưới sang cả cây xương rồng của mẹ, mẹ vội vã nói với người đó:

- Đừng tưới nước cho cây xương rồng của tôi, nó có thể sống mà không cần tưới nước đến 3 tháng đấy.

- Thế cô định không tưới nước cho nó đúng 3 tháng sao? - Anh ta không quay mặt lại và tưới sang các cây khác.

- Nếu thế thì sao? - Mẹ cũng bướng bỉnh hỏi lại người đó.

- Nếu thế thì cô đến xem cây xương rồng của cô đi.

Mẹ đến xem cây xương rồng rồi nhìn thấy nó lõm mất một khoảng, dựng nó lên thì thấy bên trong bị hỏng, hình như nó bị úng.

- Anh hay lên đây tưới nước cho cây xương rồng của tôi đúng không?

Mẹ vừa hỏi vừa quay mặt lại nhìn người con trai vẫn đang quay lưng tưới nước cho các cây khác, anh ta nhẹ nhàng nói:

- Có, tôi có tưới nước cho nó...

- Anh có biết là anh đã làm nó chết vì bị úng nước rồi không? - Mẹ thấy người đó vẫn như đang dửng dưng với mình, còn không chịu quay mặt lại khiến mẹ không chịu được và tiếp tục:

- Này anh kia, anh có nghe thấy gì không vậy? Tôi đang nói chuyện với anh đấy, anh không hiểu phép lịch sự tối thiểu sao?

Anh ta dừng tưới nước và quay mặt lại nói với mẹ vẫn bằng giọng rất nhẹ nhàng và điềm tĩnh:

- Nhưng chỉ là vừa rồi tôi mới tưới nước cho nó thôi, tôi thấy cây xương rồng của cô thiếu nước nên tưới cho nó một ít, ai dè nhìn xuống thì thấy nó bị lõm nên tôi biết nó chết rồi.

Nói xong anh ta nhìn vào mặt mẹ, và bất chợt mẹ nhận ra đó là "người đồng hương" hôm trước tiếp chuyện trong chỗ làm việc. Mẹ bất ngờ và chút nữa thì dùng tiếng trung nói chuyện với anh ta. Anh ta tiếp:

- Cô sao thế? Cây xương rồng là quà kỷ niệm của cô à? Cô nhìn sang ban công của khu nhà đối diện đi, ở đó có nhiều loại xương rồng tôi trồng lắm, vì mới dọn sang bên này chưa được bao lâu, lại gấp gáp quá nên tôi chưa chuyển chúng sang đây được, nếu cô vẫn còn buồn vì cây xương rồng kia thì tôi có thể tặng cô một loại xương rồng khác.

Mẹ đang suy nghĩ xem có nên nói thật với anh ta không thì bị tỉnh lại bởi những lời nói đó.

- Ồh, trước đây anh sống bên khu nhà đó àh?

- Vâng, tôi mới dọn sang đây được 3 tuần, trước đây tôi ở ngay phòng bên dưới ban công đó, tôi học Nhạc, còn cô?

Mẹ lại bất ngờ vì hóa ra người trước đây hay kéo Violon vào buổi chiều lại chính là anh ta, cũng không ngờ anh ta lại chuyển sang ở cùng tầng với mẹ, thế là hóa ra mẹ đang cùng sử dụng cái ban công này với anh ta được 3 tuần rồi mà không biết, và lại cũng thật ngẫu nhiên vì gặp được anh ta trong bữa tiệc lúc trước, anh ta lại là đồng hương với mẹ nữa, nhưng hình như anh ta không nhận ra mẹ vì trong lúc làm việc, mẹ được người ta hóa trang thành một Geisha với bộ tóc, bộ Kimono và khuôn mặt trắng xóa bởi phấn nên anh ta không nhận ra cũng đúng. Mẹ ấp úng rồi trả lời câu hỏi của anh ta:

- Àh, tôi học Văn, chủ yếu nghiên cứu Văn hóa Nhật, anh là người Trung Quốc phải không?

Anh ta giật mình rồi hỏi lại mẹ:

- Sao cô lại hỏi thế?

- Anh còn nhớ bữa tiệc mà anh tham gia chơi đàn không? Tôi chính là người pha trà và tiếp chuyện anh trong bữa tiệc đó, anh nhớ chứ?

Anh ta lại giật mình và cười ha hả.....

- Àh tôi nhớ ra rồi, không ngờ tôi và cô còn được gặp lại, rất vui lại được gặp cô ... - Anh ta cười trìu mến.

Mẹ quyết định dùng tiếng Trung nói với anh ta:

- Àh, hôm đấy tôi nói với anh tôi là người Nhật, nhưng thực ra tôi nói dối anh đấy, tôi là người Trung Quốc, anh cũng biết rằng...

Chưa để mẹ nói hết câu, người đó đã nói chen vào:

- Tôi cũng biết rằng hôm đó là ngày nói dối, và lúc đấy thì không biết cô có nói dối tôi không, nhưng lúc đấy tôi cũng nói dối cô đấy, vì có việc gấp phải đi nên tôi chưa kịp nói thật với cô, vậy thì hôm nay tôi cũng có cơ hội để được nói thật rồi, thực ra tôi là người Hàn, sang Trung Quốc học 2 năm rồi và vừa sang Nhật được 1 năm...

Hóa ra anh ta cũng nói dối, mẹ thở phào vì nói ra được sự thật, nhưng cũng thật bất ngờ vì anh ta là người Hàn, và lại sang Trung Quốc học được 2 năm nữa. Thế là từ đó cứ mỗi lần gặp anh ta trên ban công là mẹ và anh ta lại nói chuyện với nhau. Có những buổi chiều trôi qua thật nhẹ nhàng, anh ta kéo Violon thật say sưa như một nghệ sĩ và không biết từ lúc nào, ban công trở thành nơi hẹn hò quen thuộc, cũng không biết từ lúc nào, mẹ đã mê hoặc dáng dấp, mê hoặc tiếng đàn của anh ta.

Hình ảnh: Deviantart

Nhiều lúc anh ta giống như một cái máy nghe để mẹ kể chuyện này kia, để lúc vui thì anh ta vui cùng mẹ, lúc mẹ buồn thì anh ta như hộp giấy lau đi nỗi buồn của mẹ. Rồi mẹ nhớ ra là phải xin lỗi anh ta về chuyện cây xương rồng, vì mẹ đã nghi ngờ anh ta làm chết cây xương rồng của mẹ.

Anh ta từ từ nói:

- Em đã sống trong sự hoang tưởng của tình yêu, ngay cả xương rồng sống bền bỉ như vậy mà trên người nó cũng còn có gai kia mà, để làm gì em biết không? Để thích nghi với cuộc sống, cuộc sống của nó cũng có nhiều thử thách lắm, tình yêu cũng vậy, chẳng có thứ tình yêu nào sống mãi với ảo tưởng được cả, bản chất của nó phải được thể hiện qua nhiều thử thách, và qua mỗi lần thử thách đó sẽ cho em kinh nghiệm rằng: Nếu em thắng thì em sẽ sống với một tình yêu đẹp, và nếu em thua, em sẽ mất đi tình yêu đó...

… Mẹ và người đó trở nên thân thiết với nhau hơn, cứ thế cho đến năm cả 2 đều chuẩn bị tốt nghiệp, mẹ và người đó đều bịn rịn không biết phải nói với nhau những điều gì trong 2 tháng cuối cùng trước khi về nước. Cả 2 đều bối rối.

- Ngày mai anh phải về Hàn rồi, em còn ở lại thì chăm sóc giúp anh những cây xương rồng này nhé.

- Sao lại là ngày mai? Chẳng phải tháng 6 mình mới tốt nghiệp sao? - Mẹ bất ngờ hỏi lại.

- Anh về trước để tìm tài liệu thực tế và thực tập, em nhớ chăm sóc kĩ, đừng để xương rồng bị chết nhé.

Mẹ thoáng buồn rồi im lặng và bật khóc... Ngày mai anh ấy sẽ về nước. Mẹ sẽ không còn được gặp lại anh ấy nữa...

Bỗng dưng anh ta cười rồi đưa tay lau nước mắt trên má mẹ và nói:

- Xem em kìa, em biết hôm nay là ngày gì không? Hôm nay là ngày nói dối mà.

- HẢ? - Mẹ đỏ mặt và không nói được câu nào. Còn người đó đã nói ra câu mà có lẽ sẽ chẳng bao giờ mẹ có thể quên:

- Nhờ có câu nói dối đó mà anh đã biết được thứ gì thực sự quan trọng với mình, chính nó đã cho anh dũng cảm để nói với em rằng: Anh yêu em.

Về sau có rất nhiều khó khăn vì mẹ và người ấy là hai con người của hai đất nước khác nhau, có nhiều thử thách khiến đôi lúc mẹ nản lòng, nhưng những lúc nản lòng mẹ lại nhớ đến lời của người ấy: Chẳng có thứ tình yêu nào sống mãi với ảo tưởng được cả, bản chất của nó phải được thể hiện qua nhiều thử thách, và qua mỗi lần thử thách đó sẽ cho em kinh nghiệm rằng: "Nếu em thắng thì em sẽ sống với một tình yêu đẹp, và nếu em thua , em sẽ mất đi tình yêu đó"...

Bây giờ thì con thấy đấy, mẹ đã vượt qua rất nhiều thử thách, và người đã cùng mẹ vượt qua những thử thách đó, là người ngồi bên cạnh con, vừa đứng dậy và đang kéo cho chúng ta nghe bản nhạc Violon mà mẹ thích nhất, con thấy không?

Phản đề cho ngày 01 - 04

Câu chuyện nên dừng lại ở đây, rất tiếc em chỉ vào vai phụ ơi là phụ thôi,nhưng điều mà em muốn nói ở đây là:

Tháng 4 đang đến, tháng 4 bắt đầu bằng một ngày nói dối, có những lời nói dối sẽ chẳng có ý nghĩ gì, nhưng có những lời nói dối mà nhờ có nó ta hiểu được rằng: Tình yêu chưa nói đôi khi được phát hiện bởi những lời nói dối, và đó thực sự là những lời nói dối rất dễ thương.

Có những lời nói dối mà ta thừa biết đó là những lời nói dối, nhưng nhờ có nó mà ta hiểu được rằng người nói dối đã quan tâm đến ta như thế nào khi nghĩ ra những lời nói dối để khiến ta vui khi ta đang buồn, và đó thực sự là những lời nói dối dễ thương.

Có những lời nói dối sẽ gây nên hậu quả không lường trước, và nhớ có nó mà ta hiểu rằng nói dối sẽ thật sự có ý nghĩa khi nói đúng hoàn cảnh, nói dối vì cái tốt và nói dối với mục đích tốt. Đó là những lời nói dối dễ thương.

Có những lời nói dối mà có thể bạn đã bỏ quên, bạn còn nhớ "Chiếc lá cuối cùng" của O.Henry không? Thực ra đó là một lời nói dối rất thiện, hoặc có những lời nói dối rất đẹp mà có thể bạn chưa được biết đến…

.... Rồi một ngày khi đã cạn khô nước mắt, thì đời người cũng lặng lẽ ra đi. Có thế phải như thế, cần phải vậy mà con mới thấy nâng niu và trân trọng cuộc sống này hơn! Tôi sợ ngày mai tôi sẽ lớn Tuổi học trò cắp sách còn đâu? Áo trắng nhường cho chiếc áo màu. Rồi cuộc đời sẽ đong đầy nước mắt. Tôi sợ ngày mai tôi hiu hắt Tôi nhìn đời bằng đôi mắt đăm chiêu Tôi ngây thơ tôi sẽ mất mát nhiều. Còn đâu thấy những ngày thơ mộng ấy? Tôi sợ ngày mai ko tìm thấy Nét hồn nhiên trên áo trắng hôm nay. Tôi ngây thơ chìm đắm với tháng ngày. Hồn nặng trĩu nghe dòng đời chảy dịu. Tôi sẽ hết bên mẹ hiền phụng phịu Nũng nịu đòi mẹ được đi chơi Ngày mai ơi xin đừng đến với tôi Tôi sợ ngày mai tôi sẽ lớn. Blog Radio thực hiện theo Blog 2 Yen

Nhạt nhòa bật khóc bởi định mệnh

Lời tác giả: Khi sự sống mong manh mình muốn chia sẻ một câu chuyện của chính mình với Blog Việt. Cũng đã nhiều lần mình muốn gửi những tâm sự của mình tới blog, nhưng tất cả đều dở dang, mình viết viết và xóa xóa…và mãi ngày hôm nay câu chuyện của chính mình viết, viết và viết… mong mọi người hãy cho mình một lời khuyên vào một ngày gần nhất...

Một mình ngồi xóa những ưu tư trong tim. Dặn lòng sẽ quên... quên đi yêu thương đã tan tành theo khói mây...

Nhớ... nhớ lắm, nhưng sẽ qua và mặc thây nỗi nhớ.

Nước mắt... rớt và rơi, tim quặn thắt và như đau nhói.

Quay lưng với chính cảm xúc trong ta. Thẫn thờ nhìn theo... Rồi bước, bước độc hành trên con đường mưa... Mưa rơi hay nước mắt rớt rơi. Mưa không đủ xóa nhòa nước mắt trong tim... mặn đắng, xe thắt như quặn. Đau ta đang đau, một nỗi đau vô hình người đưa tới... Nhạt nhòa, nhạt nhòa ta bật khóc, những tiếng nấc trong đêm mà người đâu có biết.

Ta chới với, hoảng loạn, không tìm nổi một lối đi...

Ta xinh đẹp, thướt tha nhưng sao bơ vơ hoang dại, đa sầu đa cảm quá. Ta như con nhím luôn xù lông với những cái gai nhoặn hoắt, để rồi chính những cái gai đó quay lại làm thương chính ta, để trái tim ta rỉ máu nhỏ giọt. Có người cười có người khóc cho ta, còn ta vẫn câm lặng, như cái lặng im chính tâm hồn ta bao lâu nay.

Ta đưa ra quyết định lâu nay ta vẫn luôn nghĩ bởi ta biết ta phải chăng chỉ như kẻ thứ ba, anh đã có người chờ anh rồi ta tồn tại trong cuộc sống của anh làm gì nữa, ích gì nữa không, nhưng anh vẫn luôn che dấu ta điều đó, anh không cho ta biết anh đã có người chờ đợi. Ta đã tự hỏi lòng tại sao? nếu như không yêu ta sao anh quan tâm ta đến vậy, hay anh thương hại, mà không ta có đến nỗi nào đâu mà thương hại chứ.

Anh… là anh…vẫn thường đánh thức ta bằng những tin nhắn chào ngày mới, và cả những câu chúc ngủ ngon, ta đã mỉm cười đọc, hạnh phúc lâng lâng rồi trìm vào giấc ngủ. Những cuộc gọi chỉ đơn giản nghe tiếng của ta và anh im lặng “chỉ cần nghe tiếng em thôi, em cúp máy đi”… một người sợ làm ta buồn, sợ ta nhăn mặt, nhíu mày, sợ ta tổn thương, vì ta hay khóc, hay giận hờn vu vơ, lòng tự trọng của ta treo trên tầng mây, một người không bao giờ cúp máy trước ta dù có bận bao nhiêu bận thế nào, bởi đơn giản không muốn cho ta nghe tiếng tit tit…

Một người đã hiểu ta như hiểu chính bản thân anh ấy vậy, hiểu ta rồi sao lại nỡ đối xử với ta như vậy… ta đã cảm nhận anh, rằng anh yêu ta mặc dù khi đó tình cảm của ta đang mông lung, mơ hồ vì tổn thương mối tình đầu nên tim ta lâu nay khép chặt, đã ba năm trôi qua không mở lòng với ai, bao nhiêu kẻ si tình nhìn theo ta, ta mặc kệ, vẫn nghênh ngao kiêu ngạo, và rồi cho đến khi ta gặp anh… điều đó như là định mệnh. Thứ định mệnh mà ta đã tin là có, ta cứ chạy theo nó để cảm nhận… ta không vô cớ dễ dàng mà chạy theo cái ta gọi là “định mệnh” đâu, bởi đã có nhiều chuyện trùng hợp đã diễn ra hay phải chăng ông trời đang sếp đặt để ta đau thêm một lần.

Ta lang thang rồi vô tình ta và anh gặp nhau, vô tình biết anh cũng chính là bạn thân của bạn thân ta, ta và anh giống nhau từ cái pass yahoo cho đến sở thích, món ăn và những cảm nhận cuộc sống. thích … thích lắm cái cách anh bảo vệ ta trước lời đe dọa của những người đàn ông đang đến với ta: “tôi sẽ không bao giờ rời xa cô ấy”, cái cách anh gọi ta là “ngốc”, cách anh chọc cho ta cười vào mỗi tối, và cả cách ta buông một câu nói, anh buồn vì anh ở xa không thể ở bên ta để chia sẻ, anh cầm thuốc hút trầm tư, từng làn khói bay bay, mờ mờ ảo ảo như chính cái cảm giác trong ta. Anh bụi , anh ngông và lạnh nữa, nhưng ta cảm nhận bên ta anh ấm áp và nhẹ nhàng, ngày tháng bên anh tuy ngắn ngủi nhưng thật sự có ý nghĩa với ta, và ta cũng tin với anh đó không đơn giản chỉ là một nụ cười. Ta đã thả hồn mình để cảm nhận về anh, khoảng cách vô hình địa lí kia không ngăn nổi cho ta và anh cảm nhận về nhau. Anh không còn ở Việt Nam nữa mà anh đang ở một nơi xa xôi - Nước Nhật vương đầy hoa Anh đào và tuyết, gió, lạnh…

Anh nói nhớ ta, và anh sợ yêu ta, ta đã chốn chạy, nhưng rồi ta lại gục ngã với chính cảm xúc trong ta, nhưng không một lần ta cho anh biết, ta vẫn hồn nhiên cười đùa, líu lo kể cho anh nghe những câu chuyện quanh ta, rồi ta lờ mờ cảm nhận cả ta và anh đều đang giành cho nhau một thứ tình cảm lớn hơn cái gọi là tình bạn kia. Anh hát cho ta nghe những bài ca buồn, cho ta nghe những bản tình ca nói về tình yêu đơn phương ra riết, một nỗi niềm không dám nói ra, ta biết, ta hiểu vì ta cảm nhận nỗi khổ trong anh. Anh không dám nói yêu ta, sợ ta chờ đợi anh, 5 năm sẽ làm cho người con gái hanh hao tuổi xuân, những ngày lễ tình nhân không anh bên cạnh… hay là một lí do nào khác nữa…

Anh nói anh thương ta, và lo cho ta lắm, cảm giác đó anh chưa có với bất cứ người con gái nào cả, ngày nào không liên lạc với ta anh thấy lo lo, làm việc không yên, anh mất tập trung trong công việc, lắp ráp máy sai, rồi anh hoảng loạn anh tìm đến ta, anh mơ.. mơ… mơ, những giấc mơ vô hình, anh nắm tay ta đi giữa con đường có nắng, gió và tuyết rơi, để rồi anh bàng hoàng thức giấc chỉ là một cơn mộng mị, anh trống vắng giữa căn phòng thân thuộc lâu nay…lạnh lẽo… Anh nói: anh muốn bay về nước gặp ta, đến Đà Nẵng vào Huế thăm ngôi trường sư phạm ta đã từng học, ngắm những cơn mưa huế, tưởng tượng cái cảnh bàn tay lạnh buốt của ta được anh sưởi ấm ta đã vui biết bao, nhưng rồi ta khuyên anh cố gắng chờ ngày về nước thực sự.

Anh ơi? Đã bao lần ta trốn chạy và chạy trốn khỏi anh, nhưng con tim ta gào thét, nước mắt ta tuôn rơi, ta đã chấp nhận chờ anh, dù là khắc khoải. Bởi ta đã cảm động trước tình cảm chân thành anh dành cho ta thật sự, anh làm cho ta nhớ anh quay quắt, rồi ta tự nhủ đó là thứ tình không lời chỉ cần ta và anh bình yên ấm áp và cảm nhận nó. Ta để mặc, mặc tất cả những phiền ưu trong cuộc sống và nghĩ đến anh, bình yên và bình yên…

Anh luôn làm theo những điều ta muốn, dù những điều thực sự ta muốn anh chẳng bao giờ có thể làm được, vì anh ở xa ta quá, ta chợt nhớ đến bài hát anh hát ta nghe có câu này cứ bay nhảy trong ta: “ và anh chỉ muốn ôm chặt em, hôn thật khẽ lên đôi môi mềm, từ đằng sau cánh tay anh ôm em thật lớn. Điều ước quá nhỏ nhoi phải không? Nhưng thật lớn với anh lúc này, tại anh đã không níu em ở lại đây…”. Anh nói với ta: “Nếu có kiếp sau, anh sẽ luôn bên em, không xa em thế này đâu, anh ở bên em ngay từ ngày em đang còn bi bô nói, tuổi thơ của em phải gắn liền với anh và anh sẽ cưới em”. Là lời nói thật hay anh chém gió cho ta vui, ta cười, ta mặc kệ… dù ta không tin vào cái kiếp sau ấy…

Mỗi ngày ta chỉ mong đến tối lại gặp anh, ôm cái laptop nhìn anh qua wc, những làn khói thuốc bay bay, nó cứ mờ mờ ảo ảo như những gì đang diễn ra quanh ta. Ai không hiểu sẽ nghĩ ta điên mới nói cười một mình bên máy tính như thế. Nhưng ta biết đứa con gái 23 tuổi trong ta đang làm gì, ta nhận thức được điều đó. Lại nhớ anh rồi, ta nhớ anh, nhớ câu anh nói: “anh sẽ gắng giữ gìn sức khỏe, vì em nhé”, chỉ là một câu anh phang có chút thật lòng nào chăng, sao ta vẫn vui và ta cũng xem như đó là động lực để ta và anh cùng cố gắng. Đã bao lần ta nghe anh bóng gió nói ta sang Nhật với anh, nhưng ta chỉ cười và im lặng mà chính ta không hiểu nổi cái lặng trong tâm hồn ta nữa.

Ta còn nhớ… nhớ một lần anh hỏi ta: “ nếu một ngày anh đi, em có níu anh lại không?”, “Không” là câu ta đáp lại anh. Để rồi hôm nay ta quyết định rời xa anh, rời xa cái thế giới lâu nay ta cứ ngỡ là định mệnh này, và anh cũng đã không níu ta, anh đồng ý để ta đi cùng câu chúc; chúc ta hạnh phúc, nghe mà đắng lòng. Ta và anh nhìn nhau lần cuối qua wc, vẫn ánh mắt buồn đó ngồi đăm chiêu, rồi tự nhiên ta òa khóc, nấc lên từng cơn, tiếng anh buzz, buzz, “wc em đâu”, ta mạnh mẽ đến lạnh lùng đáp trả anh bằng những câu tàn nhẫn và những mặt cuời ngô nghê, làm sao ta có thể để anh thấy ta yếu đuối trước mặt anh được. Không, đứa con gái trong ta không cho phép, ta nén lòng mà nước mắt vẫn tuôn rơi, Anh ơi, bụi bay vào mắt em anh à, nhưng em sẽ không bao giờ cho anh biết điều đó đâu, làm sao em lại yếu lòng vì anh được, nếu anh biết anh lại sẽ làm ta yếu mềm thêm, em không dứt được. Ta quyết định xa anh, một lí do mà lâu nay anh luôn che dấu ta. Anh nói: “em hãy nhớ ngày này nhé- ngày 8\3\2012”/ ngày mà ta rời xa anh mãi mãi. Ta chỉ cười và nói: “không em không nhớ, em sẽ quên, em out đây” để rồi ẩn nick nhìn những dòng tin của anh, anh nào đâu hay biết giây phút ấy ta đã câm lặng, cố gồng mình để chứng tỏ cho anh thấy ta đang mạnh mẽ lắm.

Làm sao ta có thể tiếp tục tồn tại trong cuộc sống bên anh, ta không thể làm người tình về đêm của anh mãi được, ta không hề muốn , không hề… khi mà anh đã có người chờ đợi, làm sao ta có thể làm người khác tổn thương được chứ, ta không thể, ngàn lần không thể chạy theo cái thứ gọi là cảm giác, biết đâu chỉ là một cơn say nắng trong ta và anh, say nắng một chút, dù là giả vờ nhưng cái đau nhói trong ta là có thật. Ta không trách anh, cũng không giận hờn gì anh cả, khi ta biết có người chờ đợi anh, anh và người ấy đã xác định một đám cưới khi hai người về nước, thì một kẻ như ta làm sao phá ngang được.

Ta cũng không tự trách ta nữa, vì ta cảm nhận những tình cảm anh giành cho ta là thật, nhưng lại không đủ lớn để ngày hôm nay ta đưa ra quyết định này. Anh không hiểu vì sao ta lại quyết định như thế, hay là anh nghĩ ta giận hờn anh, vì những ngày nghĩ lễ không hoa quà từ anh,… làm sao anh có thể biết ta đã biết được cái bí mật lâu nay anh luôn che dấu ta, nhưng anh bằng lòng đồng ý với quyết định đó: “anh sẽ làm theo những gì em muốn, em thấy vui không? Em vui là được”, lần cuối cùng anh mở cho ta nghe một bản nhạc vẫn với nội dung anh yêu ta rất nhiều, nhưng vì nhiều lí do anh không thể níu ta…lần cuối cùng ta tự nhủ, ta sẽ cảm nhận, ta cảm nhận và cảm nhận… chưa khi nào ta lại thấy nhẹ lòng như thế dù những giọt nước mắt của ta đang chảy ngược vào tim: “em vui, em vui lắm anh à, em out đây”.- “uh, chào em”.

“Anh chỉ mang đến cho em toàn là đau khổ... Có lẽ vì vậy mà em yêu anh. Bởi vì niềm vui thì dễ quên, còn đau khổ thì không bao giờ”, chưa lúc nào em lại cảm nhận câu nói này đúng như tâm trạng em lúc này anh à. Anh đã bước vào cuộc sống của ta một cách nhẹ nhàng cho ta biết cái cảm giác bình yên mà lâu nay con nhím trong ta luôn xù những chiếc gai nhoặn hoắt, vậy mà gặp anh, ta đã dần dứt những cái gai đó ra, đến chiếc gai cuối cùng ta đã hiểu ra sự thật và bừng tỉnh, ta không nên phá bỏ hạnh phúc người khác đang có. Ta, không nên làm phiền đến cuộc sống của anh nữa, còn một chiếc gai nữa, ta sẽ giữ lấy cho riêng ta. Ta vẫn giữ anh, một góc nhỏ trong tim, và ta ra đi cũng không cần cho anh biết cái lí do đó, để anh luôn tin rằng dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, anh vẫn là hình ảnh đẹp trong ta.

Đáng lẽ ta phải rời xa anh từ cái ngày tiếng con gái đầu dây bên kia vang lên nói là người yêu anh, vậy mà ta ngu ngơ nghe anh giải thích, ta nghĩ chỉ là một câu nói đùa thôi, để rồi ta để cho tình cảm của ta lớn dần lên không một chút hoài nghi… và hôm nay khi thật sự biết về hai người làm ta thêm đau nhói, trách anh làm gì, có chăng do ta ngu ngơ khờ dại. Nhưng anh dối lừa ta thì anh vui sao anh?...

Nhưng rồi tất cả sẽ qua, và anh chỉ là miền ký ức trong ta, là một dấu chấm than lặng lẽ, sẽ không còn là dấu ba chấm mà lâu nay ta luôn kiếm tìm, ta bình yên đón nhận để miền ký ức đó vụt khỏi tầm tay ta, cũng như khi ta gắng “bình yên” đón nhận cái thứ căn bệnh quái ác xuất hiện trong ta.... Ngày hôm qua, khi ta vô tình nghe được lời ông bác sĩ nói về căn bệnh của ta trong phòng bố mẹ, hai chân ta đã ngã quỵ xuống, rồi ta đã chạy, chạy và chạy… mưa… gió táp vào mặt ta, chưa khi nào nước mắt lại mặn đắng như vậy, tóc ta rối bời và ướt mèm. 

Chuyện quái gì đang diễn ra với ta vậy, sao lại trùng hợp như thế. Chỉ còn 1 tháng nữa thôi ư?, ngày sinh nhật anh cũng là ngày ta vào phòng mổ, vẫn nghe văng vẳng tiếng ông bác sĩ bên tai: “gia đình chuẩn bị đi, cơ hội là 40% hi vọng, ca mổ sẽ tiến hành vào ngày 10/4, nếu không mổ thì cháu chỉ thêm 6 tháng nữa thôi”… ta dừng lại một nơi, một nơi đầy kỷ niệm của riêng ta, ta gào, ta thét, ta la lên không một ai biết, rồi tự nhiên ta cười, ta rảo bước về nhà khi chân đã mệt nhừ, ta vẫn cười nói với bố mẹ như ta chưa hề hay biết chuyện gì, mẹ đã rơi quá nhiều nước mắt vì ta mà lâu nay ta vô tâm không cảm nhận được, tóc cha đã bạc thêm.... là vì ta… ta chưa làm gì báo đáp… muốn… muốn níu thời gian lại, chưa khi nào ta lại sợ thời gian đến thế.

Ta chợt nghĩ đến anh, ta ngốc quá, cái khoảnh khắc này còn nghĩ và mong về anh ư, đã mấy ngày trôi qua ta không liên lạc với anh, anh giờ thế nào, giờ ra sao? Nhưng không, ta không được phép cho mình nhớ đến Anh nữa, cái ngày định mệnh ấy liệu ta có vượt qua, cuộc đời trớ trêu, ngày ấy anh sẽ hạnh phúc biết bao bên người yêu anh, anh sẽ ước điều gì đó và họ sẽ cùng nguyện cầu cho tình yêu bên những ngọn nến lung linh. Còn ta, ta bước vào phòng mổ, để giành giật giữa sự sống và cái chết, mà cái chết gần kề hơn, biết làm sao, có lẽ là số phận, nhưng dù sao thì ta sẽ luôn mỉm cười, dù có nhắm mắt ở thế giới bên kia ta vẫn mong anh hạnh phúc, và luôn giữ những nụ cười rạng ngời trên môi, ta sẽ lẩm nhẩm “chúc anh sinh nhật vui vẻ”.

Liệu ta có nên quyết định vào phòng mổ để giành giật lấy sự sống, hay ta buông xuôi để 6 tháng làm những việc ta nên làm?

Nhìn qua khung cửa sổ, mưa bụi vẫn bay bay. Xóa, xóa… ta đang xóa tên một người… chợt bài hát nếu mai rời xa từ nhà ai vang lên: “nếu mai rời xa anh và em, có lẽ hai ta lặng im dòng đời mong manh, hay quay mặt đi chẳng nhìn nhau, cố dấu ướt mi lệ rơi buồn long lanh…”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro