Mùi Vị Ái Tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặt mũi thuyền trưởng tối đen như màng đêm tĩnh mịch, cậu cất bước rời đi theo hướng cũ ra ngoài, khóe miệng mím chặt nãy giờ đã hé mở, giọng nói cứng rắn nghiêm túc tới nỗi làm mọi người giật mình: "Đi thôi, mang hoa tiêu về đây cho tôi!"

Tất cả thuyền viên đều ngước đầu trả lời: "Rõoo!!"

Cả băng chia nhau di chuyển vào trong rừng, Luffy không tính toán gì cả, đấm nhau mấy ngày với bọn này cậu biết rõ căn cứ của chúng. Chứ lao người đi thẳng không hề có kế hoạch gì, càng vào sâu càng đông những tên thợ săn nguy hiểm, nhưng cậu như phát cuồng chẳng để tâm tới bất kỳ vấn đề gì, trong đầu chỉ hiện lên cái bóng dáng xinh đẹp tươi tắn hay càm ràm việc không có đủ tiền kia.

Nami bị nhốt trong cái lòng bằng cây vô cùng chắc chắn nhìn cứ như nô lệ, quần áo trên người cô bị cởi sạch bên cạnh còn có một cô gái nước da trắng nõn mái tóc màu xanh nhạt vô cùng đáng yêu. Cũng như cô hiện tại đều có ánh mắt sợ hãi, co rút người do không đủ cảm giác an toàn.

Cô bé bên cạnh cứ thút thít liên tục đưa tay lên lau nước mắt, bên ngoài khung cửi có một ả đàn bà tuổi tác không còn trẻ ăn mặc lòe loẹt đang nấu nướng gì đó, bàn tay nhăn nhúm già nua bỏ mấy nguyên liệu kỳ lạ gớm ghiếc vào trong cái nồi, bóc lên mùi vị buồn nôn.

Nami vốn tính tình phóng khoáng thành quen, cô mặc kệ mình không mặc gì, trần trụi cố đứng thẳng dậy, đưa tay chạm vào thanh chắn lắc mạnh hét lên, vô cùng ương ngạnh gây sự chú ý với con mụ ở ngoài: "Nè cái bà kia, bắt tôi làm vẹo gì thả ra ngay!"

Bà ta không thèm quay đầu, cười khặc khặc: "Làn da bọn mi là đẹp nhất ta muốn lột ra dùng!!"

Cô bé bên cạnh nghe được thì khóc lớn hơn, Nami cũng nổi da gà từng đợt, đúng lúc này có hai người đàn ông hầm hố kéo cửa đi vào trong. Con mụ già nua kia nhìn thấy thì cúi đầu chào, cô nhận ra kẻ tóc trắng mặc áo choàng đi phía sau chính là tên đã bắt cóc mình, còn kẻ phong thái mạnh mẽ uy nghiêm có vẻ là thủ lĩnh.

Tên tóc trắng hắn tiến lại gần đưa tay qua khung cửi nắm lấy cằm cô bóp mạnh, mắt hắn liên tục ngắm nhìn cơ thể của cô rồi nở nụ cười hạ lưu.

Nami vùng ra được khỏi tay hắn, cô chán ghét ánh mắt kia nên hơi dùng tay che lại cơ thể, phòng má ương ngạnh: "Thuyền trưởng của tôi là vua hải tặc cậu ấy sẽ tới đây sớm thôi!!"

Tên giường như là thủ lĩnh kia tặc lưỡi cười một cách ngã ngưỡng: "Ồ vậy sao, vừa hay tao nghe bảo bọn hải tặc chúng mày tìm được kho báu one piece rồi đúng không!!"

Nami nghe thấy thứ chúng thật sự nhắm tới, cô  đột nhiên có cảm giác lạnh gáy vô cùng không an toàn, đôi môi mím chặt, ý chí kiên quyết không muốn nói thêm câu nào làm trái lệnh thuyền trưởng. Tên thủ lĩnh kia vứt xuống đất mấy con gì bò lòm ngòm trong cứ như đĩa vô cùng đáng sợ, hắn ngả đầu nghiêm giọng như ra lệnh: "bắt cô ấy mở miệng thì bao nhiêu đứa con gái tôi cũng cho bà được!!"

Mụ ta tiếp tục dùng chất giọng đặt xệch của mình cung kính trả lời: "Tuân lệnh ngài Ryo sama"

Sau đó hắn rời đi ngây, chỉ còn lại mụ già và tên tóc trắng trông từ trên xuống dưới, trông như thế nào cũng không có chút đứng đắn kia ở lại. Nami ngồi bó gối cùng cô bé, xa khung cửi phía tít bên trong tránh đi ánh nhìn thèm muốn của tên đó, cô nói nhỏ chỉ đủ hai người nghe chủ yếu để an ủi: "Đợi chị ra được khỏi đây chị sẽ cắt cái đó rồi móc mắt hắn cho!!"

Sau nữa ngày cái nồi nước thuốc bà ta nấu mùi vị càng ngày càng phát ghê, nó sộc thẳng vào mũi cô làm Nami cau mày khó chịu ra mặt. Đúng lúc này cái tên tóc trắng kia mở cửa khung cửi bước vào trong, cô vì không muốn mình yếu kém liền tỏ ra mạnh mẽ thủ thế muốn đánh hắn.

Nhưng sức lực của cô nào có thể bì lại một tên đàn ông thân cao một thước tám, hắn đè cô xuống đất ngay lúc nữ hoa tiêu nghĩ mình sẽ bị làm nhục thì bà già mang theo cái chén khói vẫn nghi ngút bước vào sau lưng hắn.

Tên tóc trắng bóp chặt khuôn hàm ép cô mở miệng, chén thuốc đắng chát mùi vị như bãi nôn bị đổ vào trong. Nami ho khù khụ nhưng không cưỡng nổi sức lực nuốt phải một chút vào dưới bụng, bấy giờ hai kẻ còn lại trông thấy mới hài lòng gật đầu rời đi. Lúc ra ngoài không quên khóa cửa lại, cô bé ngồi bên cạnh co rút có phần hơi lo lắng cho chị gái có cùng hoàng cảnh với mình, đỡ cô ngồi dậy giúp cô vỗ lưng cho đỡ sặc.

Luffy trên đường đánh thẳng vào đây, vô tình nắm đầu được một tên có vẻ ngoài hơi nhỏ nhắn gương mặt xảo trá. Hắn nói chỉ cần tha mạng thì sẽ dẫn đường đi tìm người, vị thuyền trưởng tuy não không có nhưng sức lực vô cùng dư thừa, bước vào trong phòng đầu tiên là vun một đấm khiến tên tóc trắng mặt mũi be bét máu me. Yêu cầu bọn họ tự trói nhau cho chặt lúc này mới nhìn thấy Nami nằm trong vòng tay một cô gái lạ mặt, cả hai đều không có một mảnh vải che thân.

Cậu quơ đại tấm khăn trải bàn làm đổ hết sách báo trên đó xuống đất, cậu lao như bay tới phá nát khung cửi, gương mặt hoảng loạn sờ sờ vào má cô, đôi bàn tay nắm chặt vai lắc mạnh gọi tên cô một cách đầy gấp gáp: "Nami, Nami!"

"Tỉnh dậy đi, tớ sẽ kêu Sanji nấu thịt cho cậu..."

Lây một hồi cô gái trong lòng cũng yếu ớt chịu hé mở đôi mắt, cô đưa tay lên theo thói quen vã một cái bóp vô mặt cái tên trẻ con dám phá giấc ngủ ngon. Sau đó cô quay người sang một bên liên tục dùng ngón tay thon dài thọt thẳng vào cổ họng, muốn móc hết cái nước kỳ lạ khi nãy ra. Nhưng không thu hoạch được gì cả, Nami nước mắt lưng tròng ôm lấy cổ thuyền trưởng của mình.

Ôm rất chặt vùi mặt vào vai người kia nức nở trách móc: "Sao bây giờ cậu mới tới, có mang theo gậy của tôi không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro