Chương 15_ Một thoáng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cậu trong bóng tối chỉ bước hướng về một phương vô định. Đến khi nhìn thấy ánh sáng nơi cuối đường cậu cất bước chạy thật nhanh, nơi tâm trí Chỉ tồn động lại hình ảnh tan vỡ tuyệt vọng của anh làm thắt chặt tâm cậu. Cậu cất bước chạy vì hy vọng qua khỏi cánh cổng đó cậu có thể nhìn thấy anh, sẽ được ở cạnh anh giống như câu " Ngày mai trời lại sáng " . Cậu không chần chừ chạy lao vào cánh cổng ánh sáng ấy.

"Nam Tuấn em sẽ quay lại !!"

--------------

Vì quá mức tuyệt vọng, đau thương và shock ngay khi anh hét toáng lên ở phòng bệnh thì liền ngất đi, anh liền được chuyển đến phòng bệnh, ngay cạnh bên phòng cậu . Nằm trên giường, anh chẳng muốn tỉnh dậy, cậu đã rời xa anh thà anh cứ ngủ như thế này để dần dần sức khỏe mình hao mòn đi và chết chứ không muốn phải tỉnh dậy chấp nhận cái sự thật khốn khiếp đó rằng cậu người anh yêu nhất đã rời khỏi anh không bao giờ quay lại .

Một năm kiên nhẫn anh chăm sóc cậu với hy vọng rồi một ngày cậu sẽ tỉnh lại, ngày đó sẽ không quá xa để cả hai xây dựng lại từ đầu những tình cảm mà anh vội vàng phụ nó khi hiểu lầm cậu. Nhưng làm sau có thể khi cậu đã rời xa anh ? Làm sao có thể khi cậu đã lựa chọn rời khỏi anh...mãi mãi...

Anh tỉnh dậy khỏi cơn mơ tuyệt vọng, lòng bàn tay có hơi ấm đan xen...một hơi ấm quen thuộc mà đã rất lâu nhưng
g tựa như chỉ vừa mới đây. Anh bật ngồi dậy thật nhanh. Những giọt nước mắt không biết vì sao lại cứ tuôn ra, anh cũng chẳng muốn ngăn nó lại .

" Tiểu...Thạc..."-anh thoáng nhẹ nhàng gọi tên của cậu, tay còn lại vuốt nhẹ máy tóc nam nhân đang gục bên giường mình .

Nam nhân ấy ngẫn mặt lên, đôi mắt xưng húp, chóp mũi vãn còn đỏ bỗng ngẹn ngào mà bật thẳng dậy ôm chặt lấy anh .

" Nam Tuấn...Nam Tuấn.....hức hức Nam Tuấn...hức...."-cậu ôm chặt lấy anh mà òa khóc như một đứa trẻ lên 3, cậu nhớ anh lắm, 1 năm cậu ẩn ẩn hiện hiện ở bên anh nhìn anh tự hành hạ bản thân mình cậu rất đau nhưng lại không làm gì được cảm thấy mình dường như vô dụng, ý nghĩ tích cực thúc đẩy cậu thà cứ chết đi chỉ một thời gian rồi anh sẽ quên cậu, đừng chứ rồi ngày này đến tháng nọ nhìn anh ngày một ốm đi âm lãnh và đơn độc .

"Ngoan...mọi chuyện qua rồi...qua rồi ngốc à...ngoan Thạc của anh...Bảo Bối của anh...đừng khóc...chúng ta bắt đầu lại...được không ?"- Anh vuốt tóc cậu, vỗ về cậu...cậu vẫn như lúc trước khóc rất giống con nít .

" Va...hức...hức...h..vâng...hức...Nam Tuấn...em nhớ anh...."-cậu lại òa khóc lên.

"Thạc...."-anh nắm lấy cầm cậu nhẹ nhàng loại bớt đi khoảng cách của hai người ....anh...muốn hôn cậu....

*Rầm.

3 người nam nhân ngã sống nhoài xuống đất phía sau là hai nam nhân một người tay ẩm hài tử, một người phu cẩn(Phụ Cẩn là nữ có thai nên theo trí thông mèo của tui Phu Cẩn là con trai có thai ! Vỗ tay vỗ tay...).

"Đã bảo là đừng đẩy !"-Chung Quốc nhìn Tại Hưởng nói

"Là cậu đấy !!"-Tại hưởng xéo sắt liếc lại.

"Xong chưa ?? "-Chí Mẫn ngoài sao lườm họ với ánh mắt sắc lẽm.

Nếu ai hỏi Chí Mẫn hiền xưa đâu rồi ?? Thì Chí Mẫn hiền hồi xưa đã trở thành ông bầu đanh đá hay nổi nóng này đây .

" Đã nói là 3 người đừng đẩy..Lộ hết rồi !"-Doãn Kỳ đứng phía sau nói.

"Mấy đứa làm gì vậy ? Mau vào đây !!"- Thạc Trấn nhìn họ mỉm cười.

"Pa...Pa...Thạc...hì hì.. Pa Pa...."-Doãn Tinh nghịch ngợm chỉ vào Hạo Thạc hì hì cười .

" Cho anh chừa, Con nó cười vô mặt !"- Doãn Kỳ bế Doãn Tinh qua Hạo Thạc hùa theo Doãn Tinh chọc ghẹo Hạo Thạc.

" Anh hai, anh ấy đã tỉnh rồi anh còn khóc cái gì ??"-Doãn Kì nhăn mài nhìn Thạc Trấn khóc như con nít thở dài .

"Anh..không...biết..."-Thạc Trấn lại ôm lấy anh mà sụt sịt.

"Anh Nam Tuấn đây là canh gà hầm, anh nhớ ăn nha.. Em và bọn này đi về "- Doãn Kỳ đặt ngăn canh xuống liền quay đi-"Mẫn, Lôi chồng về đi.."-Doãn Kỳ chân mài vẫn nhíu nói .

"Về thôi "-Chí Mẫn hướng hai người nói.

"Vâng, Bà xã đại nhân"-JungKook và Taehyung liếc xéo nhau..

" Cậu gọi là Vợ !! Tôi gọi là bà xã !!"_ Tại Hưởng nhìn Chung Quốc nói.

" Tôi gọi là bà xã !! Anh gọi em ấy là vợ !!"

" Tôi gọi em ấy là bà xã.."

" AI LÀ VỢ CÁC NGƯÒI ??? AI LÀ BÀ XÃ CÁC NGƯÒI ?? GỌI TÔI LÀ CHỒNG !!! LÀ CHỒNGGG"_ Chí Mẫn đen mặt nhìn hai tên đã cao hơn cậu một cái đầu mà sao tính lại trẻ con như vậy ? Cãi không sợ người ta cười à ??_" Tối nay hai người đừng có về nhà mà ngủ !! Ở ngoài đường đi !! Mất mặt hết sức !!"

" ơ vợ ơi.."

" ơ vợ ơi.."

"..."_ Chung Quốc cùng Tại Hưởng nhìn nhau, giờ này cả hai cũng mặt kệ kêu thế nào, cậu giận rồi, dỗ ngọt cậu trước rồi cãi sau.

Về phần Thạc Trấn thì có chút hơi đứng hình.. dù gì thì cũng mới là lần thứ 2 cậu gặp Chí Mẫn từ lúc cậu tỉnh đến giờ.. Ban đầu gặp y nằm im trên giường, anh đã nghĩ cậu sẽ là dạng người hiền hiền đáng yêu.. lại không nghĩ cậu nhỏ con như vậy mà có thể một tay tóm được một bên Kim đội trưởng, một bên là Tuấn Chung Quốc..ông giảng viên khó tính..

-------------------------

Cậu và anh sau khi suất viện liền biệt tích một thời gian. Tầm khoảng nhiều tháng sau, mới liên lạc lại với mọi người. Anh suốt ngày luôn ở nhà túc trực bên cạnh cậu, dù làm việc cũng làm trên máy tính, họp cũng họp trên máy tính. Anh học nấu ăn, học làm việc nhà, học thêm cả cách trong nôm em bé.. nhà chưa có con nhỏ mà tả em bé trong nhà có hơn cả chục túi, toàn là Kim tổng mua về để học mặc tả cho con đó.

" Mẹ, Mẹ xem, như thế này là ổn chưa ?"

" Mày gói bánh hả con ??"_ bà Kim ở bên trong điện thoại nhìn Nam Tuấn bộc tả em bé mà thắc mắc.

" Xấu như vậy sao ???"

" Không xấu, nhưng mà mày gói như vậy sẽ làm em bé bị bí, dễ khiến mông em bé nổi mẫn đỏ.."

" Vậy á ??"

" ư..ư.."

" Tâm Tâm ngoan, đợi lát nữa là xong ngay, ngoan ngủ thêm lát a"_ nhìn thấy Tâm Tâm như sắp tỉnh giấc, Nam Tuấn liền vội vàng buông điện xuống, vỗ vỗ nhẹ vào đùi để nhóc con không bị tỉnh giấc.

Bên này Hạo Thạc, Chung Quốc và cả Tại Hưởng còn đang buồn chán oán trách.. Chuyện là hôm nay cuối tuần, cả Chí Mẫn và Doãn Kỳ đều nói muốn đến nhà Nam Tuấn, nên cả 3 ông chồng sáng sớm đã bị vợ gọi dậy đèo sang đây. Cứ tưởng cuối tuần được đeo dính lấy vợ nhiều một chút..ai có dè vừa qua là Chí Mẫn và Doãn Kỳ cùng Thạc Trấn thần thần bí bí đi ra ngoài, không cho ai theo..cả Tâm Tâm bảo bối, và Niệm Niệm ( con đầu lòng của Chí Mẫn và Tại Hưởng), cũng bị bỏ lại ở nhà giao cho cha trông giữ..

Niệm Niệm còn chưa đầy 1 tuổi nên chỉ ở một bên uống sữa rồi ở trong lòng cha chơi, nói tới đây lại có chút làm lạ, Niệm Niệm chỉ thích chơi cùng Chung Quốc, đến khi buồn ngủ mới khóc tìm Tại Hưởng.. còn có Chí Mẫn bên mình thì..xin lỗi baba là số một.. Tâm Tâm thì lớn hơn đến 3 4 tháng nên có lẽ vì vậy mà ngoan hơn, không quấy không khóc, chỉ ngồi ở bên uống sữa rồi đi ngủ, lúc ngủ bị ông Bác Cả bưng đi làm thí nghiệm thực hành cũng chả có hay..

Trời chuyển xuống hoàng hôn mới nghe tiếng xe của họ về, bốn ông chồng lần lướt chạy ra đứng bên ngoài đón. Cả 3 người vừa xuống xe nhìn thấy họ..liền có chút mắc cười..

" Em về rồi.."_ Nam Tuấn đưa tay xách đồ tiếp cậu, cuối người hôn lên trán cậu..

" Vâng.."

" Ai dô, em đi lâu như vậy Tâm Tâm khóc sáng giờ đấy.."

" Anh đừng có mà xạo sự"_ Doãn Kỳ nhìn anh nói, con cậu chả nhẽ cậu không biết tính ??

" Niệm Niệm nói nhớ em đó.."

" Anh đừng có mà tào lao"_ Chí Mẫn nhìn Tại Hưởng đanh mặt nói, Niệm Niệm ngồi còn chưa vững, baba còn kêu bập bẹ nói nhớ cái nỗi gì...

" Niệm Niệm khi nãy ngủ mớ gọi baba đó"_ Tuấn Chung Quốc thấy hắn lấy lòng cậu anh cũng chẳng thua kém..

" baba cái gì ? Rõ ràng Niệm Niệm kêu có một chữ ba thôi !!"

" rõ ràng là 2 chữ đó.."

Chí Mẫn bước đi vào trong, để cãi đi họ cãi nào nào mệt là tự nghĩ..cậu giờ muốn vào ôm lấy Niệm Niệm thôi, đi sáng giờ ghiền mùi con cậu rồi..
_________________

(End)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#namjin