23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Seok Jin ôm chặt lấy anh , nước mắt cậu rơi không ngừng. Seok Jin khó khăn lắm mới có thể thoát khỏi phép thuật của anh. Seok Jin trốn đâu đó ở Thánh điện. Cho nên là cậu cũng nghe được phần nào quá khứ của mình. Và của Nam Joon. 

- Seok Jin , ngươi phản ta à ?

Seok Jin không nói không rằng. Cậu cứ ôm lấy anh. Thánh nữ tức giận triệu hồi những quả cầu ánh sáng. Seok Jin có thể cảm nhận chúng sắp tấn công anh. Jin dồn hết mọi sức lực mà mình có để tạo một lá khiên che chắn cho anh. Nhưng khi thoát khỏi giấc ngủ sâu đó , Jin đã hao tốn khá nhiều sức lực. Những quả cầu đó xuất hiện một lúc một nhiều , Jin vì không thể chịu đựng được nữa , cậu liền hét lên và ngất đi. 

Nam Joon thấy cảnh đó , muốn cứu nhưng cứu không được. Trước mắt anh , bây giờ đang là hình ảnh Seok Jin nằm bất động như thế. Nam Joon không tin rằng điều đó lại có thật. Cô ta bảo những ai dám chống đối cô ta , cũng như là chống đối lại tất cả thần dân nơi đây. Phải trừng phạt thật thích đáng.

Jin nằm đó , nước mắt cậu chảy không ngừng. Cậu vẫn cố gắng mọi sức lực đến cạnh anh. Khi bàn tay cậu sắp chạm đến anh , thì cô ta ra lệnh cho người bắt Nam Joon giam vào ngục tối. 

Không , Seok Jin , chỉ một chút nữa thôi mà ... 

Cậu cố gắng để đến bên Nam Joon. Nhưng không được nữa rồi. 

- Min Yoongi , nhà ngươi hãy chăm sóc Seok Jin đi ! Còn tên kia , ngươi mau trở về nơi vốn thuộc về ngươi đi , nếu như ngươi không muốn nhận kết cục như tên kia. 

Hoseok nuốt nước bọt vào trong. Anh ta tiến đến chỗ Seok Jin. Anh ta giúp Yoongi một tay. Nhưng mà Seok Jin không chịu đi. Cậu cứ ở đó. Nước mắt cậu cứ tuôn rơi mãi. 

- Kim Seok Jin. - Hoseok lay lay người cậu

- Nam Joon ... Kim Nam Joon ...

- Đừng quá đau buồn như thế. Nam Joon sẽ trở về với cậu mà. Một khoảng thời gian không lâu đâu.

- Không , tôi không tin ... 

Jin muốn tận mắt mình chứng kiến cảnh Nam Joon trở về bên mình. Yoongi lại gần chỗ cậu và anh ta. Hắn đỡ Jin ngồi dậy , sau đó ôm Jin. Ngón tay hắn vỗ về Seok Jin. Để cho cậu đừng khóc nữa. Những ngón tay đó phát ra thứ âm thanh dễ chịu , giúp cho cậu xóa đi phần nào đó nỗi đau. 

***

Hoseok và Yoongi ngày nào cũng đối diện với cảnh Seok Jin cứ ngồi đờ đẫn như thế cả ngày. Nước mắt cậu cứ rơi mãi. Yoongi phải nhiều lần dùng mộng hồ điệp để cậu ngủ. Chứ để cậu thức như vầy , cậu sẽ khóc cả ngày mất. Chờ đến khi Nam Joon về , chắc cậu cũng mù hoặc chết cũng có khi.

- Ở đây với Jin nhé. Tôi đi thăm Nam Joon. - Hoseok áy náy , lo lắng cho anh.

- Cẩn thận đó. Đám lính canh gác cẩn mật lắm đó nha. 

Yoongi nói trước để anh ta đề phòng. Hoseok gật đầu rồi đi mất. Hắn tiến lại gần chỗ Seok Jin. Hắn ta nắm lấy tay cậu. 

- Tôi đã từng trải qua cảm giác này như cậu vậy đó Jin. Hoseok bị trừng phạt , ta cũng đau lòng lắm. 

Bàn tay hắn đặt lên mái tóc của Jin. Xoa xoa chúng , như cách Nam Joon hay làm. Như thế chác cậu sẽ đau lòng hơn. 

Nam Joon ... 

Jin mở mắt ra. Hình ảnh trước mắt sao mà mờ mờ ảo ảo quá. Nhưng mà người kia nếu không lầm là Nam Joon đúng chứ ? Seok Jin muốn kiểm tra xem có phải anh hay không. Khi tay cậu chạm lên khuôn mặt người đối diện mình. Không phải là Nam Joon khiến cậu thất vọng. 

Hắn thấy nước mắt cậu lại rơi nữa. Tay hắn lau nước mắt cho Jin. 

- Ngủ đi , đừng có khóc nữa. Khóc xấu lắm đó !

Seok Jin lại nhớ đến lời nói của anh. Mỗi lần cậu khóc , Nam Joon luôn nói với cậu thế này.

Seok Jin , ta cấm nhà ngươi khóc đó. nhà ngươi khóc trông xấu lắm. Ai bắt nạt ngươi cứ nói ta , ta sẽ đánh chúng một trận nhớ đời luôn.

***

Nam Joon đang ngồi ở ngục tối. Anh không ngừng nghĩ về Seok Jin. Omega của anh ra sao , anh biết mà. Anh nhớ lại lần cậu liều mạng , sống chết để bảo vệ anh. Anh lần đó chẳng làm được chuyện gì hêt đó. Nhắc đến chuyện đó , hôm anh bị người của Thánh nữ bắt và giam ở ngục tối , lần đó , anh không hiểu sao lại rất sợ ánh mắt của Jin khi đó. Ánh mắt đó chứa đầy sự sợ hãi. 

Đang suy nghĩ thì có một tiếng gọi Nam Joon , Nam Joon. Anh thấy trước mắt mình là tên thuộc hạ có hơi ngốc nhưng đáng yêu trước mắt mình.

- Sao ngươi đến đây ?

- Tôi đến thăm người. Đồng thời cũng thông báo chuyện Seok Jin cho người. Tôi biết người lo cho Seok Jin lắm. 

Nhắc đến Jin , bụng dạ anh không yên được. Hoseok nói hết những hành động của Jin trong những ngày qua. Nam Joon nghe như thế , dặn dò kĩ Hoseok rằng nói cậu hãy chăm sóc bản thân , anh sẽ sớm trở về mà thôi. 

***

- Liệu có ổn không đây ?

Hai người , Yoongi và Hoseok đến chỗ của Kim Taehyung vì là muốn nhờ vả chút chuyện. Cái tên lừa đảo này có tài cải trang hay lắm. Vì Seok Jin cứ ủ rũ mãi khiến hai người họ lo lắng. Nghĩ rằng chỉ cần có Nam Joon thì Jin sẽ vui vẻ trở lại. 

- Thôi được , ta sẽ giúp hai người. Khoan đã , trước khi đi , ta phải xin phép Jeon Jung Kook cái . 

***

- Seok Jin à , dậy đi. Nam Joon về với ngươi rồi này. 

Jin đang nằm trên giường. Cậu nghe Nam Joon lập tức bật dậy và ra ngoài. Khi bước ra ngoài , cậu thấy Nam Joon đang đứng cạnh Hoseok. Seok Jin không kiềm được cảm xúc , cậu khóc lóc và chạy đến ôm chầm lấy anh.

Nhưng khi ôm lấy anh , cậu cảm giác hình như Nam Joon của hôm nay có hơi khác so với mọi khi. 

- Nam Joon à , em muốn chạm mặt anh. 

- Chạm mặt hả ? Nè.

Bàn tay Seok Jin chạm lên khuôn mặt Nam Joon. Bây giờ cậu có thể khẳng định rằng đây không phải là Kim Nam Joon của cậu. 

- Nhà ngươi là ai ? 

Hoseok , Yoongi và Taehyung nghe được câu hỏi đó của cậu , cả ba người đều trúng tim đen. Jin rời khỏi vòng tay ấy. Cậu xoay lưng và bước vào trong. 

- Thái độ như vậy là sao chứ ? - Taehyung có chút bực mình. Tên đó búng tay và trở về hình hài cũ. 

- Thôi chết , ta quên mất một chuyện quan trọng. - Yoongi đập tay. 

Hoseok và Taehyung nhìn về phía hắn. Hắn quên mất những tiên bướm như cậu có khả năng nhận dạng được Alpha của mình dù có hóa trang kĩ cỡ nào đi chăng nữa. Taehyung trề môi , tên đó búng tay và rồi biến mất. Hoseok và Yoongi chưa bao giờ cảm thấy mình có tội lỗi lớn đến thế. Cả hai bước vào trong xem tình hình của cậu ra sao.

Seok Jin vẫn ngồi trên giường , cậu ôm gối , nước mắt lại rơi. 

- Seok Jin , chúng tôi xin lỗi. Chúng tôi vì muốn cậu ... - Yoongi bối rối. 

- Tôi không sao. Tôi ổn mà. Đừng lo. 

Tuy nói thế nhưng không phải thế. 

Nam Joon ... bao giờ ... đến bao giờ anh mới trở về bên em đây ? 

HannaKim0412 nhận tem :3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro