Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai người ngồi trên sô pha, cùng ăn một hộp sushi. Nam Joon rất thích ăn sushi, nhưng anh không biết làm.

"Thật ngại. Nhà tôi không còn đồ ăn khác, hôm qua phải bay đi Đài Bắc, cho nên không dám mua đồ ăn sẵn cất vào tủ lạnh, sợ để lâu quá sẽ hư."

"Ừm, có đồ ăn là tốt rồi."

"Em thích ăn sushi sao?"

"Bình thường, anh rất thích ăn?"

"Ừm, vô cùng thích."

Kim Seok Jin cùng Nam Joon nói chuyện, liếc nhìn điện thoại cảm thấy khó hiểu, tại sao im lặng như vậy? Ngay cả Jimin cũng không gọi Jin. Có điều điện thoại sắp hết pin, mong là không chậm trễ công việc. Nam
Joon cũng cầm điện thoại lên nhìn, kết quả phát hiện điện thoại không có tín hiệu.

"Điện thoại di động của em có tín hiệu không?"

Nam Joon nhắc Seok Jin, Jin cúi đầu vừa nhìn, đúng là điện thoại bị mất tín hiệu, hèn gì! Đây cũng không phải chuyện gì tốt lành, cả ngày không ai liên lạc được, đặc biệt là Jimin , không tìm được Jin chắc chắn sẽ lo lắng.

Nam Joon cầm điện thoại đi tới đi lui tìm tín hiệu, đến bên cửa sổ một lúc mới bắt được.

"À, bên này có tín hiệu."

Seok Jin cũng đi đến, Nam Joon cầm hai cái đệm đặt ở bên cửa sổ, lại lấy một tấm chăn mỏng từ trong phòng. Seok Jin đang liên hệ sân bay, từ khi có tín hiệu, điện thoại Jin không ngừng vang lên âm thanh nhắc nhở, rất nhiều người tìm Jin.

Nam Joon khoác tấm chăn mỏng lên người Seok Jin, Jin một bên nói điện thoại một bên nở nụ cười toả sáng với Nam Joon. Dù trời rất tối, thế nhưng dựa vào ánh trăng bên ngoài khung cửa sổ, Nam Joon đã bị nụ cười này đả động rồi. Anh bỗng nhiên có chút vui mừng khi có trận bão tuyết này.

Liên hệ sân bay xong, Seok Jin rối rắm không biết trả lời Jimin như thế nào, lẽ nào nói cho cậu biết mình và Nam Joon đang ở bên nhau? ở nhà Nam Joon? Cậu có phải sẽ suy nghĩ nhiều hay không? Nghĩ tới nghĩ lui, quyết định gian nan.

"Nam Joon, tôi nghĩ hay là đừng nói cho Jimin biết hai chúng ta đang ở cùng nhau tại đây đi. Tôi sợ em ấy suy nghĩ nhiều."

"Ừm, cũng được."

Nam Joon đột nhiên cảm thấy mình và Kim Seok Jin giống như đang vụиɠ ŧяộʍ.

"Alo, . . . . . . ở đây không có tín hiệu, anh mới vừa phát hiện. . . . . . Không còn phòng ngủ, đúng lúc gặp bạn, nên anh đi nhờ xe đến nhà cậu ấy. . . . . . Anh mới ngủ một giấc đến bây giờ. Ừm, thật không? . . . . . . Anh cũng không nhìn thấy. . . . . ."

Seok Jin cúp điện thoại, hai người ai cũng không lên tiếng, chuyện Jimin để cho hai người đều cảm thấy có chút lúng túng. Một lát sau, Nam Joon mở miệng trước,

"Hai người đang sống ở thành phố nào?"

"Thành phố T."

"À, dự án mới của tôi cũng ở Thành phố T."

"Thật không?"

"Trước đây tôi đến đó rất nhiều lần, nhưng đều là để khảo sát, tới lui vội vàng. Nếu như dự án lần này thành công thông qua xét duyệt, tôi sẽ lưu lại thành phố T một đoạn thời gian."

"Tốt, đến lúc đó tôi mời anh ăn cơm. Cảm ơn anh giúp tôi nhiều như vậy."

"Không cần khách sáo."

Hai người trò chuyện câu được câu không. Không biết có phải vì rượu hay không, Nam Joon ngửi được trên người Seok Jin tỏa ra một mùi hương mê người. Hai người dùng cùng loại sữa tắm, thế nhưng Nam Joon lần đầu cảm thấy mùi này rất dễ chịu.

Nam Joon một bên đong đưa ly rượu, một bên suy nghĩ buổi tối ở nơi này cúp điện cảm giác có chút trêu chọc lòng người. Nam Joon vô thức muốn tới gần Seok Jin, thế nhưng lý trí đã dừng ý nghĩ to gan này lại.
Hai người không tiếp tục nói chuyện, chỉ tựa người bên cửa sổ uống rượu đỏ. Bên ngoài gió tựa hồ đã nhỏ hơn.

Thời tiết như vậy, ở một nơi xa lạ tối tăm, lẽ ra Jin nên căng thẳng hoặc không dễ chịu. Thế nhưng giờ khắc này Kim Seok Jin không cảm thấy một chút khó chịu, ngược lại còn thư giãn vừa uống rượu vừa trò chuyện. Là bởi vì Nam Joon sao?

Nam Joon rất điềm tĩnh, nhưng cũng có lúc nghịch ngợm . Anh cũng rất biết chăm sóc người khác, cùng anh trò chuyện rất thoải mái. Dù có lúc cường thế, nhưng Seok Jin không cảm thấy phản cảm, trái lại cảm thấy rất đáng tin. Nam Joon như vậy khiến Seok Jin tăng hảo cảm rất nhiều.

Hơn nữa Nam Joon làm việc vô cùng hợp ý Jin, ví dụ như mời Jin ăn mì; cường thế dẫn Jin về nhà, trên đường thay Jin chắn gió; giúp Jin chườm nóng vết thương ở chân; hoặc ví dụ như anh không đề cập tới chuyện đèn vỡ mà quan tâm Jin có bị thương hay không trước; lại như, anh lẳng lặng khoác tấm chăn mỏng lên người Jin. . . . . . những chuyện này lướt qua như lông vũ khuấy động lòng Seok Jin, chỉ là Jin không dám suy nghĩ sâu xa hơn. Jin tự nhủ, Nam Joon là một người bạn đáng kết giao, vậy là đủ rồi.
Thời gian trò chuyện trôi rất nhanh, nháy mắt đã qua 8 giờ tối.

"Haizz, không có chuyện gì làm, có muốn đi ngủ không ?"

"Ngủ cả một ngày, lúc này tôi còn không mệt. Anh mệt sao?"

"Không có, bị cúp điện nên không làm được gì. Nếu như ở nông thôn, lúc này mọi người cũng đều chuẩn bị đi ngủ rồi."

"Anh từng ở nông thôn sao?"

"Không có, có điều từ nhỏ theo cha mẹ đi qua nhà người thân. Tôi rất thích mùi củi cháy lúc nấu cơm ở nông thôn."

"Ừm, tôi cũng có ấn tượng với mùi đó. Có một lần đi du lịch ở nông thôn, mặt trời chiều ngã về tây, xa xa mỗi nhà đều bốc lên khói bếp, một đám con nít chạy về nhà. Tôi đến bây giờ cũng còn nhớ tới cảnh tượng đó, đẹp như trong tranh."

"Em biết tại sao ở nông thôn nhiều con nít không ?"

"Tại sao?"

Khóe miệng Nam Joon nhếch lên, có chút xấu xa nói:
"Buổi tối không có chuyện gì khác có thể làm, chỉ có thể lên giường vận động a!"

Seok Jin xì một hơi, cười liếc Nam Joon một chút. Ánh trăng chiếu vào mắt Seok Jin sáng lấp lánh, giống như có sóng nước đang dập dờn. Nam Joon nhìn chằm chằm mắt Jin, hít lấy mùi hương trên người Jin, anh cảm giác mình có chút say rồi.

Nam Joon đột nhiên im lặng khiến Seok Jin tò mò nhìn anh, phát hiện anh đang nhìn Jin chằm chằm. Ánh mắt Nam Joon tựa hồ nước, giờ khắc này như sóng ngầm cuồn cuộn, có gì đó đang không ngừng chuyện động. Seok Jin chăm chú nhìn, hoàn toàn không chú ý tới bản thân đang càng ngày càng gần Nam Joon.

Bỗng nhiên trên môi mát lạnh, chưa kịp phản ứng, cảm giác mát lạnh kia liền nhanh chóng biến mất.

Seok Jin sững sờ nhìn Nam Joon, tựa hồ vừa rồi chỉ là ảo giác.
Nam Joon cảm giác bản thân chắc chắn đã bị Kim Seok Jin mê hoặc, cư nhiên cứ như vậy hôn Jin. Khi môi anh dán lên môi đối phương, trong nháy mắt đó, tim phảng phất như bị cái gì mạnh mẽ đánh một cái. Anh có chút sợ, nhanh chóng chạy trốn.

Giờ khắc này anh không dám nhìn Kim Seok Jin, cảm giác mình vô lễ với người ta, cũng không biết nên giải thích hành vi càn rỡ này như thế nào.

Seok Jin khôi phục lại từ trong sự kinh ngạc, Jin thấy Nam Joon cúi đầu không nói lời nào, chắc hẳn cũng đang hối hận. Quên đi, cả hai đều là người trưởng thành, có một số việc không cần thiết nói quá rõ, coi như nhất thời mê loạn là được rồi.

"Em có chút buồn ngủ, nếu không chúng ta cùng đi nghỉ ngơi đi."

Nam Joon nghe xong đột nhiên ngẩng đầu nhìn Seok Jin. Jin bị kinh ngạc bởi động tác của anh.
Nam Joon chợt nghe Seok Jin nói như vậy, có cảm giác không biết làm sao, đương nhiên tưởng là Seok Jin định ngủ cùng anh. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt Seok Jin lộ vẻ nghi hoặc, mới bỗng nhiên hiểu ra. Người ta chỉ vì muốn lảng tránh bầu không khí ngột ngạt này nên mới đề nghị đi nghỉ ngơi .

"À! Em mệt sao, vậy thì nghỉ ngơi đi. Em ngủ giường của tôi đi."

"Hả?"

"Ý của tôi là tôi sẽ ngủ phòng khách, trên đất trong phòng khách có mảnh vỡ, chân em còn đang bị thương, sợ em không chú ý lại bị thương nữa."

Nam Joon vội vàng giải thích, anh cảm thấy gương mặt có chút nóng ran.

"À, không sao."

Câu nói trước của Nam Joon khiến Kim Seok Jin kinh ngạc một hồi, nghe xong lời giải thích của anh, Seok Jin lại có một chút thất lạc không rõ. Seok Jin không biết bản thân đang bị gì, lần đầu tiên có một người đàn ông hôn Jin, trong lòng cư nhiên lại không có chút bài xích nào, ngược lại có chút thất vọng vì Nam Joon lại nhánh chóng rời đi cúi đầu trốn tránh.
Chẳng lẽ mình cũng thích đàn ông?

Cũng không phải Seok Jin chưa từng hôn ai, Jin cũng có mối tình đầu, cũng từng nghĩ sẽ bên nhau trọn đời. Chỉ có điều tình yêu ngây thơ trong những năm tháng thanh xuân cuối cùng vẫn không thắng nổi hiện thực và thời gian. Người con gái đã từng thích ngồi sau xe đạp do Seok Jin chở đi khắp mọi nơi đã sớm theo thời gian trôi qua mà dần dần biến mất trong những hồi ức.

Sau đó Seok Jin cũng không động tâm nữa, cũng có gặp gỡ vài người, thế nhưng cũng không có tiến triển thêm. Seok Jin cảm thấy bản thân mắc bệnh ưa sạch sẽ, ít nhất là bệnh ưa sạch sẽ trong tình cảm.

Nam Joon có chút ảo não, đêm nay anh tựa hồ đã thật sự say rồi. Đầu tiên là suy nghĩ lung tung, sau đó ý loạn tình mê, tiếp theo thật sự làm chuyện khiến người ta khó chịu. Đối với một chàng trai vừa mới quen biết không lâu, vì sao lại đột nhiên không thể kiềm chế đây?
Nhưng anh thật không cách nào quên sự vui mừng tận đáy lòng. Anh đã hôn Kim Seok Jin, một người đẹp đến nỗi khiến người khác kinh diễm. Ban đêm bị cúp điện ở nơi này, khi hai người nhìn nhau, du͙ƈ vọиɠ nơi đáy lòng Nam Joon căn bản không thể nào khắc chế, cũng không muốn khắc chế. Đột nhiên động tâm, khiến Nam Joon cảm giác dường như anh đang đi vào một giấc mộng.

Kim Seok Jin nhất định đã nhận ra sự trốn tránh của anh, nên Jin mới khéo léo hiểu ý đổi đề tài. Trước đó ở trong sân bay, hình tượng một Seok Jin ôn nhu, mạnh mẽ, yếu đuối từng hình ảnh thoáng lướt qua trong tâm trí Nam Joon, bây giờ còn có thêm hình ảnh Seok Jin sợ tối, cùng với ánh mắt Seok Jin đang nhìn anh, trong đáy mắt lưu quang gợn sóng . . . . . . Nam Joon đột nhiên cảm thấy hình như ...anh thật sự thích Kim Seok Jin mất rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro