Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi các hành khách lên máy bay, Nam Joon chỉ cười lịch sự gật đầu bước qua Kim Seok Jin và Jimin. Trước giờ đăng ký lên máy bay, Kim Seok Jin nhận được tin nhắn của Nam Joon, nói anh không đặt được khách sạn. Kim Seok Jin nhìn tin nhắn nhịn không được lắc đầu, Jimin nói đúng, đây thật là một lý do cẩu huyết mà! Trợ lý của anh nhiều như vậy, còn có một đám nhân viên đi theo hầu hạ, lẽ nào không ai đặt được khách sạn?

"Em giúp anh đặt."

"Anh quên mang tiền rồi."

Lý do này so với lý do trước còn cẩu huyết hơn!

"Em cho anh mượn."

"Em giúp anh đặt khách sạn hay cho anh mượn tiền?"

"Cả hai."

"Lãng phí!"

"Vậy anh muốn sao?"

"Không phải em ở một mình sao?"

"Em ở chung với Jimin."

Sau đó điện thoại gửi về một đống dấu chấm than. Kim Seok Jin trốn ở trong phòng vệ sinh rửa tay vừa gửi tin nhắn vừa cười.

Ngồi vào chỗ, Nam Joon còn không ngừng cầm điện thoại lắc qua lắc lại, Kim Seok Jin đi qua anh hai lần, hai người đều không có tiếp xúc gì. Mãi cho đến khi máy bay chuẩn bị cất cánh, Kim Seok Jin mới đi tới Nam Joon bên cạnh, dịu dàng nói:

"Chào ngài, máy bay sắp cất cánh, cảm phiền ngài tắt điện thoại di động."

Nam Joon bầm bấm điện thoại di động mấy lần, lại lắc lắc, sau đó ngẩng đầu nhìn Kim Seok Jin nói:

"Điện thoại di động của tôi hình như có vấn đề, tắt máy không được. Cậu xem qua dùm tôi đi."

Kim Seok Jin không biết anh lại định giở trò quỷ gì, nhìn anh hai giây, cầm lấy điện thoại. Kim Seok Jin nhìn kỹ, trên đó viết: "Chúng ta hẹn hò đi!"

Nam Joon cúi đầu sờ sờ mũi, quay đầu nhìn sang hướng khác. Kim Seok Jin không rõ trong lòng mình đang có cảm giác gì, trường hợp lãng mạn như thế này bản thân Jin chưa từng trải qua, trước đây Jin cảm thấy không có gì đặc biệt, nhưng là bây giờ đối tượng đổi thành Nam Joon, Jin mới chợt phát hiện đáy lòng có chút vui sướng!

Jin nhanh chóng bấm vài chữ: "chờ ub."

Sau đó trả điện thoại cho Nam Joon, trên mặt Kim Seok Jin vẫn giữ nguyên nụ cười chuyên nghiệp,

"Chúc chuyến đi của ngài vui vẻ." Sau đó Jin đứng dậy rời đi.

Nam Joon nhìn chằm chằm ba chữ này, vừa vui lại vừa buồn! Vui ở chỗ Kim Seok Jin đã đáp ứng lời tỏ tình của anh, mà buồn ở chỗ ub là cái gì a!? Ai có thể nói cho anh biết đây là gì không!? Jin không nên đùa giỡn anh như vậy nha!!

''Anh ta lại làm sao vậy?"

Jimin bất mãn hỏi.

"Điện thoại không tắt máy được."

"Lại dùng mấy cái lý do thối nát! Người này có thể tiến bộ thêm chút nào không!?"

"Này, em trở mặt có chút nhanh quá rồi đó, lúc trước còn xem người ta như bảo bối, hiện tại thì ghét bỏ như cây cỏ."

"Loại cây cỏ như anh không thích hợp với hoa viên nhà em, sớm chuyển đi chỗ khác thì hơn!"

Kim Seok Jin cười cười không lên tiếng, tiếp tục làm việc. Seok Jin không hiểu sao Jin cảm thấy việc Jimin đột nhiên thay đổi có chút kỳ quái. Không lẽ thật sự là do trẻ tuổi nên nhiệt tình tới nhanh đi cũng nhanh?

"Xin hỏi ngài cần uống gì không?"

"Không cần, cảm ơn."

"Còn quý bà đây?"

"Soda, cảm ơn."

"Được, xin chờ một chút."

Jimin đưa soda xong trở về nhỏ giọng thì thầm với Kim Seok Jin:

"Anh Jin, cô gái bên cạnh Nam Joon tại sao cứ nhìn chằm chằm anh ta a? Hai người hình như cũng không quen biết nhau."
Ngay cả Jimin cũng nhìn ra, từ khi lên máy bay, cô gái trẻ ngồi bên cạnh Nam Joon liền không coi ai ra gì cứ nhìn chằm chằm Nam Joon. Kim Seok Jin cũng cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng ngoại trừ việc cô gái nọ cứ liên tục nhìn Nam Joon, thì toàn thân từ trên xuống dưới tựa hồ cũng không có gì không ổn.

"Anh Jin! Cô gái đó nhìn cũng còn trẻ."

"Thế nhưng khí thế không nhỏ."

"Cô ấy nhìn trúng Nam Joon rồi à?"

". . . . . ."

"Bạch Phú Mỹ a!"

"Đừng bà tám chuyện của người khác."

"Đây là em quan tâm anh ta đấy chứ!"

"Không phải mới lúc nãy em còn ghét loại cây cỏ này sao, còn muốn chuyển đi!"

"Em nói vậy là vì. . . . . ." Jimin đột nhiên ngừng lại, bĩu môi không nói nữa, xoay người đi đến một khoang khác.

Nhìn Nam Joon một hồi, cô gái trẻ rốt cục quay đầu đi cùng với một tiếng hừ lạnh. Nam Joon từ đầu đến cuối đều không nhìn cô gái bên cạnh, thế nhưng anh rõ ràng cảm nhận được ánh mắt sắc bén đến từ bên cạnh, đương nhiên, cũng không bỏ qua âm thanh hừ lạnh kia. Anh cảm thấy có chút kỳ quái, thế nhưng mặt ngoài anh vẫn tỏ ra vân đạm phong khinh*.
*Vân đạm phong khinh: xem nhẹ như mây gió

Kim Seok Jin ngẩng đầu nhìn Nam Joon, khóe miệng không nhịn được nhếch lên, tên này chỉ biết giả vờ giả vịt cầm quyển sách, vừa rồi khi đi ngang qua người anh, Jin đã thoáng nhìn qua, cả trang giấy trống không, chỉ có mỗi một chữ "ub", hơn nữa đã lâu còn chưa được lật sang trang mới.

Đèn phục vụ sáng, là Nam Joon. Kim Seok Jin cầm một tờ khăn giấy tới, tắt đèn phục vụ, mỉm cười hỏi: "Xin hỏi ngài cần gì?"

"Ở đây có từ điển không?"

Kim Seok Jin thầm nghĩ, bây giờ vẻ mặt của Jin chắc chắn đang mang đầy hắc tuyến! Người xung quanh bắt đầu nhìn qua, đây là kiểu bắt chuyện mới của Nam Joon sao?

Kim Seok Jin vẫn duy trì nụ cười chuyện nghiệp, nói:

"Thật ngại, trên máy bay không có chuẩn bị từ điển. Thế nhưng tờ khăn giấy này có thể sẽ giúp được ngài." Jin nói xong thì đưa khăn giấy cho Nam Joon.
Nam Joon nhận lấy, liếc mắt đọc xong liền nở nụ cười,

"Đúng là nên viết một mẩu tin ca ngợi sự chuyên nghiệp dành cho hãng hàng không này, sự phục vụ thực sự có thể biến hoá hợp lòng người. Vô cùng cám ơn!"

"Cảm ơn lời khen tặng của ngài dành cho hãng hàng không chúng tôi."

Kim Seok Jin nói xong liền đứng dậy rời đi.

Nam Joon nắm chặt tờ khăn giấy trên tay, cố gắng nhịn cười. Góc trái phía dưới của tờ khăn giấy vẽ một cốc cà phê nóng bốc hơi bị bao quanh bởi một hình vuông, trên hình vuông viết chữ "ub". Hóa ra là chỉ tiệm cà phê a!

Máy bay hạ cánh xuống thành phố T, Nam Joon bước xuống máy bay. Anh lấy hành lý, thong thả đi ra cổng. Nam Joon đi không lâu liền nhìn thấy tiệm cà phê, anh đi vào gọi bình trà, tìm chỗ ngồi xuống đợi Kim Seok Jin.

Vì bị bão tuyết trì hoãn một ngày, phi hành đoàn chỉ được tổ chức tạm thời, Kim Seok Jin vừa xuống máy bay liền phải đi họp. Trong lúc họp, Jin nhận được tin nhắn của Nam Joon, một tấm hình chụp tờ khăn giấy Jin đưa cho anh ban nãy, bên cạnh cốc cà phê có thêm một khuôn mặt nhăn nhó.
Tên này chắc là chờ lâu quá nên bắt đầu sốt ruột rồi! May mà cuộc họp cũng không kéo dài quá lâu. Sau khi kết thúc, Kim Seok Jin cùng mọi người tạm biệt, vội vàng chạy tới ub.

"Anh chờ lâu chưa?"

"Bao lâu anh cũng chờ."

"Dẻo miệng!"

"Em có mệt không?" /"Anh có đói bụng không?"

Hai người nói cùng một lúc, nói xong cả hai đều nở nụ cười trên môi. Nam Joon nắm lấy tay Kim Seok Jin dưới bàn.

"Đi thôi, em giúp anh đặt khách sạn."

"A?!"

Kim Seok Jin nhịn cười đứng dậy đi ra ngoài. Nam Joon mang vẻ mặt đau khổ kéo hành lý, chạy vài bước đuổi theo Kim Seok Jin, đi song song bên cạnh Jin.

"Em thật sự muốn đặt khách sạn dùm anh à! Đừng hẹp hòi như vậy được không!"

"Em giúp anh đặt khách sạn mà anh còn nói em hẹp hòi?"

"Em. . . . . ."

Kim Seok Jin nhìn vẻ mặt đầy oan ức của Nam Joon, cuối cùng nhịn không được bật cười.

"Ánh mắt của anh bây giờ thật giống mấy động vật nhỏ!"

"Vậy em chính là đang ngược đãi động vật nhỏ đó!"

". . . . . . Anh thì nhỏ chỗ nào?"

"Lòng dạ hẹp hòi! Thù dai."

"Ha ha ha. . . . . ."

Kim Seok Jin mang Nam Joon về nhà Jin. Ngoại trừ Jimin, Seok Jin chưa từng mời ai về nhà. Nam Joon vào nhà nhìn lướt qua một vòng: một phòng khách lớn, bốn bức tường xung quanh lắp giá gỗ thấp, chân nhỏ, trên đó bày đầy sách. Giữa phòng khách là một bộ sô pha lớn thoải mái, bên cạnh là một cái ghế nằm rộng khoảng nửa người. Phòng khách Kim Seok Jin nối với một ban công rộng rãi ,bên ngoài xếp một cái bàn tròn nhỏ cùng hai chiếc ghế mây. Nhà bếp có một chiếc bàn gỗ vừa rộng vừa dài, một phần ba của chiếc bàn được kết hợp với bồn rửa tay. Nhà trang trí theo phong cách Địa Trung Hải, bên trong nhà màu xanh lam, dùng trắng và vàng làm tông màu chủ đạo, phòng không lớn, nhưng cỏ vẻ rất ấm áp.
Thấy Nam Joon từ lúc vào cửa đã bắt đầu quan sát nhà Jin, Jin cười nói:

"Chỗ của em không thể nào so với nhà anh được, nó nhỏ hơn nhiều."

"Thế nhưng lại rất ấm áp."

"Thật không?"

"Anh thật thích cái ghế nằm kia."

"Em cũng vậy."

"Vậy cái ghế đó có nằm hai người được không?"

". . . . . ."

Nam Joon vô cùng thích nhà Kim Seok Jin, đương nhiên, điều khiến anh thích nhất chính là ở đây chỉ có một phòng ngủ. Kim Seok Jin đổi về đồ thường, Ánh mắt Nam Joon như hồ nước, Kim Seok Jin ngại ngùng phớt lờ ánh mắt đó.

"Chúng ta ra ngoài mua nguyên liệu nấu ăn đi."

"Em không mệt sao?"

"Không phải anh thích những món ăn gia đình sao?"

"Nhưng anh cũng không nỡ để em làm bây giờ a. Hay là ra ngoài ăn luôn đi, tìm nơi nào ăn ngon một tí."
Kim Seok Jin mỉm cười nhìn Nam Joon, suy nghĩ một chút rồi nói:

"Cũng tốt, ngày mai và ngày mốt em được nghỉ, đến lúc đó sẽ làm cho anh ăn. phía sau tiểu khu có một quán mì cách không xa, ăn rất ngon. Anh có muốn nếm thử hay không?"

"Được. Anh thích ăn mì!"

Hai người tới quán mì, quán không lớn, thế nhưng rất sạch sẽ. Kim Seok Jin là khách quen của tiệm này,

"Bác gái, như cũ, hai tô."

"Ui! Jin Jin đến rồi à! Mấy ngày nay không thấy con! Đây là bạn của con à!"

Kim Seok Jin cười gật đầu, sau đó kéo Nam Joon tìm một chỗ ngồi.

"Em cùng bà chủ rất thân?"

"Ừm, em thường ăn ở đây."

"Hẳn là thân thiết lắm, có thể khiến em cười tươi như hoa!"

"Tính tình của bác gái rất tốt."

"Thật không."

"Có một lần bác phát hiện thịt bò có mùi lạ, lúc đó trong cửa hàng có rất nhiều khách. Bác vẫn thu hồi tất cả tô mì, đồng thời cam kết sẽ bồi thường theo giá gốc cho mỗi khách."

"Thế hôm đó chẳng phải tiệm đã làm không công sao, đều phải bồi thường hết rồi!"

"Quanh đây thỉnh thoảng sẽ có con nít hoặc người già đến ăn xin, mặc kệ thật giả, bác đều hỏi là muốn ăn mì hay là muốn tiền. Nếu như người ta nói ăn mì, thì bác sẽ làm một phần mì; nếu như người đó muốn tiền, bác gái sẽ đưa tiền. Hơn nữa lần trước tiểu khu có hoạt động từ thiện, một mình bác đã quyên góp."

"Cái tiệm này, ít nhất là lợi nhuận của ba bốn tháng mới đủ? Em chắc chắn không phải là bác gái đang làm tuyên truyền công ích cho tiệm của mình chứ?"

"Anh lúc nào cũng mang đầu óc kinh doanh!"

Nam Joon cúi đầu sờ mũi, cười cười không lên tiếng.

"Có rồi đây! Nếu là bạn của Jin Jin, nhất định phải thêm đồ ăn! Đây là thịt bò kho món tủ của tiệm này, buổi trưa mới vừa làm xong ! Nếm thử!"

"Cảm ơn bác!" Kim Seok Jin cười nói.

"Nhìn qua cũng cảm thấy rất ngon! Cảm ơn bác! Con là bạn rất thân với Jin Jin mới từ nơi khác đến đây! Bác gọi con Joon Joon được rồi!"

"Ai da, cùng tên nha! Cháu ngoại của bác cũng tên Joon, hiện tại đang học tại đại học T, là niềm hãnh diện của nhà bác đây!"

"Thật trùng hợp! Thế thì bác phải nhớ kỹ con, sau này còn cùng Jin Jin sẽ thường xuyên đến đây nữa!"

"Ha ha, sẽ nhớ kỹ! Con mà tới bác nhất định sẽ cho thêm đồ ăn!"

"Cảm ơn bác gái! Tiệm của bác nhất định sẽ càng ngày càng buôn bán phát đạt!"

"Ai u, Joon Joon miệng thật ngọt! Hi vọng đúng như lời con chúc! Các con cứ từ từ ăn, bác không quấy rầy nữa!"

Bác gái vui cười hớn hở bước đi, Kim Seok Jin một tay chống cằm, cười như không cười nhìn Nam Joon. Nam Joon bị Jin nhìn có chút mạc danh kỳ diệu*, hỏi:
*mạc danh kỳ diệu: không hiểu tại sao

"Làm sao vậy?"

Kim Seok Jin nhìn chằm chằm Nam Joon, lắc đầu.

"Có ý gì a!"

"Không có gì, mau ăn đi. Anh mau nếm thử phần thịt bò bác cố ý làm tặng anh!"

"Lời này tại sao nghe có chút chua đây?"

"Tốt với anh quá mà!"

"Có phải là em đang ganh tị anh dành phần yêu thương của bác đối với em không?"

"Em phát hiện miệng anh cái gì cũng có thể nói! Nam nữ già trẻ đều có thể bị anh dụ dỗ đến ngoan ngoãn!"

"Ngoan ngoãn thì không dám nói, ít nhất chỉ là tâm hoa nộ phóng* đi!"

*Tâm hoa nộ phóng: mở cờ trong bụng

Nam Joon vừa nói vừa gắp một miếng thịt bò cho Kim Seok Jin,

"Thôi mà, đừng ghen ghét, mẹ của anh nói anh từ nhỏ đã dẻo miệng, bởi vậy anh rất ít bị đánh đòn! Em thì sao, vừa nhìn liền thấy lạnh lùng xa cách, phỏng chừng từ nhỏ đã rất bướng bỉnh!"

Kim Seok Jin cười trừng anh một chút, cúi đầu ăn mì.

"Món mì này thật sự rất ngon!"

"Đúng vậy, mì sợi là do sư phụ làm, tay nghề rất tốt."

"Ngay cả sư phụ kéo mì em cũng biết?"

"Bác gái cùng sư phụ đều ở tiểu khu này, tình cờ gặp mặt em sẽ tán gẫu vài câu."

"Bác gái ở một mình sao?"

Kim Seok Jin hơi kinh ngạc, "Làm sao anh biết?"

"Cảm giác."

"Không phát hiện anh còn có năng lực này!"

"Còn nhiều điều em chưa phát hiện ra lắm. Anh đây tài năng đầy mình!"

"Anh là rắn sao?"

". . . . . ."

"Nếu không thì là gấu?"

". . . . . ."

"Chẳng lẽ là lão hổ?"

"Kim tiếp viên trưởng! Anh phát hiện thực ra em rất xấu xa!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro