Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Máy bay vững vàng bay lên không trung, từ lúc gặp Nam Joon ở sân bay đến tận bây giờ, tất cả mọi người đều có thể thấy tâm tình Jimin đặc biệt tốt. Sau khi phục vụ xong đồ ăn cho hành khách khoang hạng nhất, Kim Seok Jin lặng lẽ kéo Jimin.

"Em cho anh xin đi, em có thể nào bình tĩnh lại một chút được không? Nhìn khuôn mặt gió xuân dập dờn của em kìa! Sợ là không ai không biết em đang yêu đi!"

Jimin nhìn Kim Seok Jin, đột nhiên nở một nụ cười đầy hào hứng, "Anh Jin, anh thấy Nam Joon thế nào?"

"Không thế nào hết, mới có mấy ngày mà đã thân với em như vậy, em cẩn thận bị lừa!"

"Lừa cái gì?"

"Lừa nhan sắc! Em ngây thơ như vậy, muốn lừa em còn dễ hơn đi lừa tiền người khác!"

"Kim Seok Jin! Chán anh quá!"

"Em tìm hiểu kỹ trước có được hay không?! Anh ta có bối cảnh ra sao em có biết hết không?"

Jimin không trả lời vấn đề này, đổi chủ đề, ''Lúc đi bên cạnh anh ấy, cảm thấy mỗi bước chân của anh ấy đều rất kiên định, làm cho người ta có một loại cảm giác rất chân thật. Hơn nữa, em nghĩ anh ấy chắc hẳn rất thông minh, là loại vô cùng tri thức ấy!" Kim Seok Jin không chịu được bộ dạng si mê của cậu, trừng mắt nhìn cậu một hồi rồi bỏ đi.

Sau khi vào khách sạn do công ty an bài, Kim Seok Jin đã mệt đến rã rời, ở phía nam Trung Quốc lúc này đang là đầu mùa đông, từng cơn gió lạnh lẽo khô khốc khiến Jin không thể chờ đợi được nữa phải tắm nước nóng ngay, sau khi hông khô tóc, Jin tự rót cho mình một ly rượu đỏ, nghiêng người ngồi bên so pha, ngắm nhìn khung cảnh tẻ nhạt bên ngoài cửa sổ, về nhà... Ý nghĩ này bất chợt lại ùa đến.

Nhiều năm như vậy, Jin rất ít khi chủ động về nhà, do ba mẹ nàng đã lớn tuổi nên không ít lần nàng gọi điện thoại về hỏi thăm sức khỏe, nhưng cũng chỉ đại khái hỏi họ có mệt hay không, có lạnh hay không. Hai mẹ con Kim Seok Jin vốn luôn là những mỹ nữ, mỹ nam có khí chất lạnh như băng, đặc biệt là trên phương diện cảm tình, bất luận là tình thân, ái tình hay là tình bạn. Bởi vậy hai mẹ con họ cũng không quá quen với việc biểu đạt tình cảm của chính mình, nhưng may mà những năm gần đây quan hệ của Kim Seok Jin với ba Jin khá mật thiết, tình cờ ba Jin hay đến thành phố nơi Jin sinh sống công tác, mỗi lần ông lên đều hẹn Jin ra tâm sự về việc nhà.

Ba Jin là kỹ sư, nhưng trước giờ luôn yêu thích văn học nên từ người ông luôn toát ra một loại khí chất rất phong độ và nho nhã, mặc dù đã lớn tuổi nhưng lại trông không già lắm, trái lại là càng ngày càng toát ra mị lực của một người đàn ông thành đạt. Kỳ thực Jin luôn biết, với tướng mạo này của ông, trước nay chắc sẽ có không ít phụ nữ chủ động tìm đến ông.

Thế nhưng ba Jin lại là một người đàn ông rất an phận, đối với sự nghiệp không có quá nhiều tham vọng, tiểu phú tức an, hơn nữa đối với mẹ Jin một lòng một dạ, quyến luyến không rời, vì vậy ông chưa từng phạm bất kỳ sai lầm nào trong hôn nhân. Đối với điểm này, Kim Seok Jin rất vui mừng. Cho dù mẹ Jin thường xuyên lạnh lùng, thế nhưng gia đình Jin trước sau vẫn là một gia đình hoàn chỉnh.

Trong lúc miên man suy nghĩ, Jin đột nhiên nghĩ đến lần gặp gỡ Nam Joon tại phi trường sáng nay, thoạt nhìn anh vẫn còn trẻ, chắc hẳn xấp xỉ tuổi Jin, nhưng lại luôn cho người ta cảm giác rất lão luyện. Trên phi cơ, người kia không phải gọi anh là Joon Tổng sao? Xem chừng là một lãnh đạo cấp cao.

Kỳ thực Kim Seok Jin rất thưởng thức những người đàn ônh có tính tự lập và chuyên nghiệp trong công tác. Bản thân Jin vốn dĩ cũng không phải là cường nam nhân, nhưng mỗi khi làm việc lại rất nghiêm túc, tận lực làm hết chức nghiệp của mình. Tuy vậy Jin không hề có nhiều tham vọng về tiền đồ hay dự định sau này, điểm này Jin thừa nhận Jin rất giống ba Jin.

Nam Joon trong ấn tượng của Jin, chắc hẳn là một người rất lạnh lùng, nếu không làm sao có thể cạnh tranh với đàn ông trên thương trường. Một người như vậy sẽ rất coi trọng sự nghiệp, sẽ đặc biệt lý tính, hoàn toàn không hợp với hình mẫu người yêu lý tưởng trong lòng Jin. Trong tình yêu Jin luôn muốn người yêu phải toàn tâm toàn ý yêu Jin, dành thời gian cho Jin, cả hai sẽ cùng ở nhà ăn cơm, xem phim, mà không phải cả ngày bận đến không gặp được đối phương.

Trong xã hội phức tạp này, nhiều tiền hay thiếu tiền không quan trọng, đủ dùng là được rồi, khi gặp được một người chịu dành nhiều thời gian cho bạn, thì cũng chứng minh người đó yêu bạn, bởi thời gian mới là thứ quan trọng nhất. Một người như Nam Joon chắc chắn sẽ không hao tổn tâm tư dành thời gian cho người mình yêu, vì vậy ngay từ lần gặp đầu tiên, Jin đã biết anh không phải style của Jin. Nhưng anh với Jimin thì sao? Là vui đùa nhất thời? Hay là thật lòng thật dạ?

Ngay trong lúc miên man suy nghĩ, đột nhiên có tiếng gõ cửa vọng đến. Kim Seok Jin uể oải kéo lê thân thể ra mở cửa. Jin tưởng là Jimin, kết quả người đứng trước của lại là phó cơ trưởng J Hope.

" J cơ trưởng, muộn như vậy có việc gì thế?"

"À, vừa nãy đi ra ngoài ăn cơm, tráng miệng ở nhà hàng này rất nổi tiếng nên anh mua một phần về cho em." Anh nói xong thì đưa túi đồ cho Jin.

"À, cám ơn anh, chỉ là buổi tối em không quen ăn ngọt." Kim Seok Jin không có ý muốn nhận, chỉ lành lùng đáp lời.

J Hope lúng túng đứng ngoài cửa, nhất thời không biết nên làm như thế nào cho phải. Kim Seok Jin là người đẹp nổi tiếng nhất trong giới hàng không, thậm chí còn nổi tiếng hơn năng lực làm việc của Jin, thế nhưng Jin cũng nổi tiếng là người lạnh lùng nhất, đối xử với người theo đuổi luôn lãnh khốc vô tình.

Rất nhiều người bất mãn về thái độ này của Jin, không ít nam tiếp viên hàng không vì ghen tỵ mà lên án chê trách, nói Jin mắt cao hơn đầu. Quá đáng hơn nữa là nói Jin ra vẻ thanh cao, trên giường còn chưa biết ra sao đây.

Những lời này nhưng thật ra là nhằm vào Min Yoongi, Min Tổng của hãng hàng không, Min Tổng năm nay đã ngoài bốn mươi, nhưng vẫn còn độc thân, tướng mạo tao nhã anh tuấn, xuất thân từ gia đình gia giáo, từng đạt học vị thạc sĩ, bối cảnh gia đình ưu việt, có người nói ngay cả lão tổng của hãng hàng không còn phải nể mặt anh ta vài phần. Lúc trước anh chính là người dẫn đội đến tới trường học chiêu mộ, tuyển dụng Kim Seok Jin cùng những người khác.

Kim Seok Jin không có bối cảnh gia đình đặc biệt, năng lực làm việc cũng chăm chỉ như bao người, thế nhưng lại có thể từng bước một thuận lợi leo lên chức tiếp viên trưởng, rất nhiều người tình nguyện tin tưởng là do Min Tổng an bài. Trong nghề có không ít mỹ nam mỹ nữ, mức độ phức tạp cũng không thua gì thế giới giải trí, nói hai người bọn họ không có chuyện gì cũng không mấy ai tin.

Kim Seok Jin kỳ thực đã sớm nghe những lời đồn đại này, thế nhưng từ trong xương Jin vốn đã là một người vô cùng kiêu ngạo, đương nhiên cũng không thèm giải thích gì, Jin vẫn thản nhiên trải qua mỗi ngày, tận lực làm tốt chức nghiệp của mình. Min Yoongi đối với Jin quả thật rất tốt, nhưng chỉ dừng tại mức độ giữa giám đốc và nhân viên mà thôi, chưa bao giờ đối với Jin có bất kỳ hành vi hay ngôn từ gì quá đáng, vì vậy Kim Seok Jin tin tưởng Min Yoongi không phải loại người công tư bất phân, lâu dần còn sinh ra một loại tín nhiệm và cảm kích.

J Hope miễn cưỡng nở nụ cười, vốn dĩ anh đã chuẩn bị tâm lý rất tốt, thế nhưng khối băng này cũng quá lạnh lẽo rồi, từ lúc biết được chuyến bay này có Kim Seok Jin, anh đã luôn rất kích động, rất muốn tiếp cận Kim Seok Jin. Anh năm nay đã ba mươi, tuy không phải giàu có gì mấy nhưng cũng được xem là anh tài trong giới hàng không. Tuổi còn trẻ nhưng đã leo lên được chức phó cơ trưởng, năng lực tuyệt đối không hề tầm thường. Quan trọng hơn chính là xuất thân cũng không quá kém cõi, cha mẹ đều là phần tử trí thức, điều kiện như vậy cũng có không ít người theo đuổi anh.

Có lần khi đang truyên truyền cho hãng hàng không, anh bắt gặp Kim Seok Jin cũng đang làm người mẫu cách đó không xa, vẻ đẹp của Jin vô tình khắc sâu vào lòng anh, khó lòng quên được. Anh phải dùng hết dũng khí mới dám tìm đến Kim Seok Jin, kết quả lại bị đối phương nói một câu mà cứng đơ tại cửa, tiến thoái lưỡng nan, không biết như thế nào cho phải.

Nam Joon đột nhiên hắt hơi một cái, sáng sớm khi anh ở phi trường nói chuyện với Jimin và Kim Seok Jin đã thấy cổ họng hơi đau, chắc không xui đến nổi bị cảm mạo đi?! Anh tháo kính mắt xuống, nhỏ vài giọt thuốc mắt, phương án khai phá lần này khiến anh mất ngủ đã hai đêm. Nhớ tới tối hôm qua cả đêm không ngủ, sáng nay còn phải bắt máy bay, thật sự là oán hận.

Anh tiện tay nâng cốc trà lên uống, chết rồi lại quên uống nhanh quá! Đúng là uổng phí trà ngon mà! Nam Joon tự cười khổ. Do thể chất, Nam Joon đã sớm không còn uống cà phê mà chuyển sang uống trà trong những năm gần đây. Anh thích trà Phổ Nhị, đặc biệt là loại Thục Phổ Nhị. Nhìn cốc trà màu nâu đậm, anh bất chợt nhớ tới JK.

Người duy nhất anh đã từng yêu tha thiết, bây giờ là bạn thân. Tuy nói hai người không còn thân như trước nữa nhưng nếu muốn hoàn toàn quên đi tất cả thì anh làm không được.

Anh nhịn không được cầm điện thoại di động lên, nhắn tin cho JK, "Em đang làm gì đó?" Nửa ngày cũng không có hồi âm. Nam Joon liếc nhìn đồng hồ đeo tay, mười giờ, bây giờ chắc cậu còn đang ngủ, cũng có thể còn đang cùng người con gái đó ôm ấp trên giường, ai mà biết được. Nam Joon chậm rãi xoay người, đeo kính vào tiếp tục xem phương án tiếp theo.

Trời vừa sáng Kim Seok Jin đã bị tiếng gõ cửa đánh thức, Jin mệt mỏi rời giường, vừa vuốt mái tóc đang rối bời vừa mở cửa, lần này nhất định là Jimin! Quả nhiên, Jimin rực rỡ, khoác một chiếc mangto dài, tôn vinh dáng vóc vốn đã rất đẹp của cậu. Kim Seok Jin thấy cậu có phần hơi kích động, vừa vào đã lập tức đóng cửa lại,

"Nghe nói tối hôm qua anh để J Phó ở bên ngoài hít gió?"

Kim Seok Jin híp mắt lại nhìn Jimin, "Em nhiều chuyện quá rồi đó!"

Jin chậm rãi định bò lên giường ngủ tiếp. Jimin thả túi xách tay xuống, tiến lại gần Jin.

"Anh Jin! Việc này bây giờ đang thành chủ đề nóng đó! Đủ loại phiên bản hết! Có người nói J Phó tới đưa anh đi ăn khuya, nhưng bị cự tuyệt không cho vào phòng. Còn có người nói anh ta tỏ tình, kết quả bị anh quở trách nên giận dữ rời đi. Còn có người càng quá đáng hơn nói là anh ta mượn rượu giả điên, muốn phá cửa vào, kết quả,"

"Jimin! Nói nhiều nhất là em đó!"

Jimin còn chưa kịp nói hết đã bị Kim Seok Jin chặn lại, Jimin mân mê đôi môi nhỏ nhắn, "Anh Jin! Anh đúng là máu lạnh mà! Sau này ai mà lấy phải anh thì không khác nào mua một cái tủ lạnh công suất cực lớn về nhà! Ai thiếu sức sống được bằng anh!"

Kim Seok Jin không để ý tới Jimin lầm bầm lầu bầu, nỗ lực muốn tiếp tục giấc ngủ.

Đột nhiên điện thoại di động vang lên, Kim Seok Jin bực mình, sao lại quên tắt điện thoại di động, kết quả tiếng trò chuyện vang lên, hóa ra là của Jimin.

"Phải, tập đoàn Hành Nhất? Tập toàn lớn đến từ thị trường Hongkong ấy hả? Trời~ khu Trung Quốc sao? Độc lập? Cái này mình không hiểu lắm, cậu nói anh ấy làm gì?! Lợi hại như vậy!! Này ~ Là Thật!? Ừm..."

Kim Seok Jin xin thề, từ nay về sau sẽ không mở cửa cho Jimin vào thêm bất kỳ lần nào nữa! Quá đáng quá rồi! Gọi điện thoại mà lớn tiếng như vậy! Kim Seok Jin bị làm phiền đến bực tức, đành đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, sau khi Jin rửa mặt xong thì Jimim còn chưa nói chuyện điện thoại xong.

Jin nhìn đồng hồ tay một chút, 7:35 sáng, đến giờ xuống ăn sáng rồi. Sau khi Jin chuẩn bị xong, bước vào thang máy Jimin mới chịu cúp điện thoại. Sau đó cậu không nói thêm câu nào, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm điện thoại di động trong tay, tiếng tin nhắn vang lên, Jimin nhanh chóng mở ra, sau đó nở nụ cười thỏa mãn.

Kim Seok Jin không hiểu nhìn cậu, hôm nay Jimin làm sao vậy?! Bình thường tuy rằng vẫn luôn hoạt bát, thế nhưng thời điểm cần bình tĩnh cũng rất ra dáng bình tĩnh, phần lớn thời gian cậu rất ít khi tỏ ra kích động ở nơi công cộng, nào giống hôm nay, trông cứ sao sao ấy. Mãi đến tận khi hai người cầm bữa sáng đến chỗ ngồi, Jimin mới vô cùng thần bí dò hỏi,

"Anh Jin! Anh đoán xem Nam Joon làm gì?"

Lại là Nam Joon! Kim Seok Jin bất đắc dĩ, nhưng nhìn Jimin phấn khởi tràn đầy năng lượng, cũng không muốn đả kích cậu, không thể làm gì khác hơn là trả lời không biết. Kỳ thực Kim Seok Jin đối xử với người thân cận cũng không đến nổi lạnh lùng thái quá, ngược lại còn rất săn sóc, rất ít khi từ chối yêu cầu của đối phương.

"Là tổng giám đốc hành chính của tập đoàn Hành Nhất phân khu Trung Quốc!"

"Ờ..."

...

"Kim Seok Jin anh không cần phải làm mất hứng vậy nha!"

"Anh có biết nên nói gì đâu!"

"Anh cho em một chút phản ứng được không?"

"Phản ứng gì? Chúc mừng em tìm được một Bạch Phú Mỹ*? Có điều anh ta nhìn cũng không trắng cho lắm."

*Bạch Phú Mỹ: người đẹp, da dẻ trắng mịn, tướng mạo xinh đẹp, gia cảnh tốt.

"Kim Seok Jin anh cố tình chống đối em phải không!?"

"Anh không dư hơi như vậy!"

"Vậy là do anh đố kị!"

"Đố kị cái gì?"

"Đố kị em nhặt được bảo vật như Nam Joon!"

"Có chỗ nào giống bảo vật?" Kim Seok Jin bất đắc dĩ chỉ muốn ôm đầu.

"Ưu tú như vậy, còn nội liễm, có gia giáo, thành thục, thận trọng, vóc dáng cao hơn em, nhưng cũng cao gần bằng anh. Ôn nhu văn nhã, còn rất thông minh! Em vừa nhìn đã thấy anh ấy có một sức hấp dẫn rất mãnh liệt..."

Kim Seok Jin nhìn Jimin thao thao bất tuyệt khen ngợi Nam Joon, ban đầu là xem thường, dần dần cũng bị rơi vào vòng xoáy của Jimin, nhớ lại dáng vẻ kia của Nam Joon. Đúng là không thể không nói, anh đối nhân xử thế rất thỏa đáng, toát ra vẻ thành thục hơn người, thông minh? Cái này tạm thời còn chưa biết. Điều duy nhất khiến Kim Seok Jin ấn tượng chính là đôi mắt như hồ nước của Nam Joon, nếu như bắt đầu gợn sóng sẽ ra sao đây? Lúc này đồng sự lại chào hỏi, Kim Seok Jin liền xoay chuyển suy nghĩ. Jin bỗng dưng có dự cảm xấu, e là chủ đề cho cả ngày hôm nay về Nam Joon sẽ còn miên miên bất tận...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro