17.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Seokjin day day trán " em cố tình để cậu ta biết??"

Park Jimin khuôn mặt thâm trầm gật đầu.

anh muốn cậu thẳng thắn đối mặt thật, muốn cậu thẳng thắn một lần với Kim Taehyung nhưng không phải là theo cách tiêu cực thế này.

cậu nhóc có nhất thiết phải chạy ra đánh nhau với Kim Taehyung một trận ra trò như vậy không?

Kim Seokjin thở dài đứng dậy vào trong phòng, anh không muốn thấy vẻ mặt Park Jimin lúc này. căn phòng luôn mang vẻ ấm áp, nay lại chìm trong bóng tối khiến người ta lạnh lẽo.

ánh trăng bàng bạc hắt từ phía xa xa càng khiến cho căn phòng thêm lạnh lẽo.

cửa phòng chính mở ra, một dáng người tiêu chuẩn bước vào rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại.

một người đứng, một người ngồi.

" Jimin" hắn gọi.

" ừm" cái bóng phát ra một tiếng mơ hồ.

" thật sự..là em sao???" hắn hỏi.

" anh hỏi câu gì kỳ quặc thế??" Jimin cười nhẹ " là tôi"

" em và tổ chức..kia có quan hệ gì??" Kim Taehyung nhắm mắt hỏi. Từng chi tiết nhỏ bé lướt qua trong đầu hắn. Đầu tiên là chữ M bí ẩn trong căn phòng Han Kyung Soo, chữ M đại diện cho tên người đó, ký hiệu mà tên sát thủ để lại.

Ánh mắt tán thưởng của Park Jimin dành cho Jeon Jungkook, khi đó hắn còn nghĩ đó là một sự ngưỡng mộ của một công dân đối với cảnh sát. Nhưng giờ nghĩ lại nó lại chính là ánh mắt của một người đưa ra câu đố mà tìm được người đoán đúng.

Dáng người mơ hồ mà Jeon Jungkook miêu tả.

Vết thương trên tay Park Jimin.

Cuộc nói chuyện không đầu không cuối trong bệnh viện.

Và cả cảm giác quen thuộc của hắn khi đuổi theo hung thủ.

Người này đã cố tình để hắn biết, vậy hắn sẽ hỏi thẳng.

Jimin im lặng, dường như y đang ngồi ngắm trăng trong đêm đen kia. Hai người họ cứ im lặng như vậy, không ai lên tiếng trước. Đột nhiên trong đêm có tiếng kêu nho nhỏ của một con mèo nào đó khiến không khí càng thêm căng thẳng.

" anh không sợ" Jimin đột nhiên lên tiếng " tôi giết anh sao??"

Kim Taehyung ngẩng đầu cố gắng nhìn rõ mặt người kia, dường như hắn đã quên mất rằng rên đời còn tồn tại thứ gọi là đèn điện.

" sẽ không" lát sau hắn nhỏ giọng nói một câu mơ hồ. Hắn thật sự không biết nhưng hắn tin, người này có thể cải tà quy chính.

Jimin nghe thấy được, y cong môi cười, một nụ cười thật đẹp mà không ai thưởng thức.

" tôi" y vẫn cười nhẹ, quay đầu nhìn bóng người trước cửa kia, cho dù hắn không nhìn thấy, nhưng ánh mắt y lúc này chỉ còn sự ôn nhu như nhìn người tình của mình " được nhặt về từ khi còn nhỏ, tôi không biết mình là ai, từ đâu đến, chẳng biết vì sao mình lại còn sống. Nhưng còn sống thì sao?? Ngày ngày dành dật từ chút, từng chút để bản thân có thể sống, để không ai có  hại chết mình. Anh tôi nói, muốn sống thì chỉ có thể học, theo học những thứ tôi muốn và cả nhưng thứ bắt buộc phải học. Trong thế giới của tôi, kẻ thắng làm vua, thua thì chỉ có một con đường chết. Mục đích sống lúc đó của tôi là để trả thù, nhưng tôi chẳng biết trả thù là gì cả, cứ đinh ninh là bản thân phải phục thù, lớn lên một chút, tôi mới thấy cái xã hội này tất cả đều là cặn bã, đạo dức giả mà thôi. Đúng đấy, Kim Taehyung, tôi là một sát thủ, hai bàn tay của tôi toàn là máu, máu tươi đấy, chỉ cần là lệnh của cấp trên tôi sẽ thực hiện không chút chần chừ" y bật cười ha hả. Trong bóng đêm tiếng cười ấy càng thêm rợn người.

anh im lặng lắng nghe, Jimin chưa bao giờ nói anh những lời đó. Kim Seokjin tự nhận mình vừa là cha, vừa là mẹ, vừa là một người anh. nhưng chính anh lại không nghĩ ra rằng, anh chỉ dạy Jimin cách để tồn tại trong thế giới tối tăm, chứ chưa bao giờ dạy cậu nhóc cách sống dưới ánh mặt trời ấm áp.

Kim Taehyung thật sự sụp đổ, hắn siết tay thành quyền để bình tĩnh lại, nhưng đôi bàn tay ấy lại run rẩy kịch liệt.

" Vì sao lại nhắm vào tổ chức kia??" hắn lạnh giọng hỏi, chính hắn cũng không ngờ bản thân còn có thể chất vấn được.

" là lệnh của cấp trên xuống" Jimin nhún vai " tôi chỉ thực hiện theo thôi. Tuy nhiên tôi cũng đoán được vài phần"

" là gì??"

" có người thuê, để trả thù. Ân oán cả thôi" một câu trả lời như không.

" Yo Do Hwan là do anh giết??"

" đúng" Jimin nói " Jang Chun Ae, Ryeo Cheol Ho, Anh So Hee, Han Kyung Soo, Gam Wu Seong đều là tôi"

Hắn nhắm mắt, nỗi thất vọng như tràn ra từ hốc mắt đỏ au ấy " nhưng người khác thì sao??" hắn nghe giọng mình như từ một nơi xa xôi nào đó truyền tới.

" hoặc là Lucius hành động, hoăc là tôi gián tiếp làm" y lắc đầu " tôi cũng chẳng nhớ rõ nữa."

Kim Taehyung cụp mắt xuống, điều này hắn không quan tâm nữa, điều hắn thật sự muốn hỏi là..là " từ đầu anh đã biết tôi là cảnh sát??" từ đầu anh đã lợi dụng tôi, đúng không.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro