01.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hey bro, Anna đến rồi,"   Namjoon hét lên khi mở cửa căn hộ, để cô gái nhỏ nhắn vào trong.

"Này, Namjoon," Anna mỉm cười, ngước nhìn anh qua hàng mi đen.

Namjoon nở một nụ cười mím chặt đáp lại. Anh có cảm giác bất ổn với cô gái không - hẳn - là - người - yêu của bạn thân mình. Nói thật, anh cũng chẳng để ý tới cô nàng này nhiều. Nhưng, không thể phủ nhận rằng, anh có cảm giác không thoải mái với sự xuất hiện của cô nàng này.

Một giọng nói vang lên từ phía sau anh.

"Anh đang ở phòng khách, Anna!"

Cô giật thót mình: "Đến cửa cũng không chào hỏi." Cô nở một nụ cười trên môi rồi đi qua Namjoon, để mặc anh nhìn chằm chằm vào bóng dáng đang dần lùi lại của cô.

Anh trở vào phòng ngủ, vuốt những ngón tay dài qua mái tóc nâu sẫm. Những sợi tóc xoăn nhẹ và rơi xuống trước mắt anh, và anh biết mình đã quá hạn đi cắt tóc. Với một vài động tác nhanh chóng, Namjoon đã sắp xếp ổ khóa của mình vào đúng vị trí. 

Ngắm nhìn vẻ ngoài của mình trong gương, anh nhận ra một vết bẩn nhỏ trên chiếc cúc áo màu trắng của mình.

"Chết tiệt," anh thì thầm, khéo léo cởi cúc áo sơ mi và ném nó lên giường. Anh mở tủ quần áo của mình và nhìn chằm chằm vào các lựa chọn của mình, suy nghĩ nên phải mặc gì. Quần áo của anh được nhét vào bên phải, bên trái để trống.

Cửa phòng ngủ của anh mở ra, nhưng anh không thèm nhìn, vì anh biết người mở của là Jin.

" Khi nào cậu đến gặp Ami?" Jin hỏi, nhìn chằm chằm vào bóng lưng của bạn mình. Cơ bắp của anh chuyển động một cách thanh thoát khi Namjoon với tay lên và kéo chiếc áo sơ mi đen từ trên tủ quần áo xuống. 

Anh khó chịu lắc đầu, quay sang nhìn cậu. "Tớ sẽ rời khỏi đây trong thời gian ngắn để cậucó thể có thời gian riêng tư cùng với cô ấy."

Jin tròn mắt. "Tớ không có ý đó." Cậu nhìn Namjoon vuốt chiếc áo sơ mi qua khung xương gầy của anh.

"Một chiếc áo phông? Thật không?"

Namjoon để chiếc áo sơ mi vào chiếc quần jean đen trước khi luồn một chiếc thắt lưng da qua một vòng. 

"Điều này có phải là quá bình thường không?"

Jin nhìn sang người bạn của mình, đảo mắt từ đỉnh đầu nâu đến mũi giày lười. 

"Không. Tớ thực sự thích nó."

Anh gật đầu, soi mình trong gương lần cuối. "Tớ không biết tại sao mình lại căng thẳng như vậy," anh thừa nhận.

Jin tiến xa hơn vào phòng bạn mình, rồi ngồi trên chiếc giường kingsize. "Cậu rồi sẽ ổn thôi. Cậu không có gì phải lo lắng."

"Điều gì sẽ xảy ra nếu cô ấy nói -"

"Cô ấy sẽ không nói không. Hai người ở bên nhau vì cái gì, chẳng phải đã hai năm rồi sao?" Jin mỉm cười. 

"Joonie ah, mọi chuyện sẽ ổn thôi."

Anh cười đáp lại. "Cảm ơn, Jin. Và cảm ơn vì đã ủng hộ tớ."

"Ừ, ừ. Hai người chỉ tốt hơn đừng gọi tớ vào lúc nửa đêm." 

Jin nhướng mày, tìm kiếm một cái nhún vai vui vẻ từ Namjoon.

"Hãy coi đó là sự hoàn vốn cho tớ khi phải đối mặt với những trò hề của bạn và Anna. Và nếu nó quá ồn ào, tớ có thể giới thiệu một thương hiệu đồ bịt tai tuyệt vời."

Namjoon cúi xuống và nhận được cái gối ném thẳng vào mặt. "Này! Đừng làm rối tóc của tôi."

"Nó cần phải được cắt bớt đi."

"Nhìn xem ai đang nói." Namjoon nói, chỉ vào đầu Jin. Mái tóc đen nhánh dài đến quai hàm. "Cậu giống như một cây nấm lùn."

Jin vén mái tóc dài của mình thành hai bím. "Nhưng một cây nấm lùn rất sexy."

"Tớ nên làm gì với cậu đây?" Namjoon hỏi. "Cậu thật là một chàng trai vui vẻ."

Jin rên rỉ. "Một trò đùa nấm, Joonie? Bạn là gì, mười hai*?"

*mười hai: kiểu như là Namjoon xem pỏn vào lúc 12 tuổi ý, chỉ là joke thôi nhen ^^

Namjoon bật cười. "Đôi khi tôi cảm thấy thích nó."

Jin mỉm cười. "Tớ cũng vậy.  Đến giờ bắt đầu rồi, hãy làm hết mình cho Ami và nói với rằng sẽ tuyệt vời nếu như cô ấy dọn đến ở cùng cậu. Chúc cậu may mắn."

Namjoon vẫy tay chào cậu, lấy chìa khóa của anh và đi ra ngoài cửa. Trái tim anh đập mạnh trong lồng ngực, nhưng anh cảm thấy dễ chịu hơn sau cuộc nói chuyện với Jin.

Trở lại căn hộ, Jin cùng Anna ngồi trên ghế salon dài.

"Tụi anh nói về cái gì thế?" Cô hỏi.

"Namjoon đang yêu cầu Ami chuyển đến."

"Ồ. Khi nào anh định mời em chuyển đến?" Cô hỏi, đưa tay vuốt dọc đùi Jin.

"Anh sẽ cho em biết câu trả lời trong đêm nay, và ngay tại đây." cậu trả lời, nắm lấy tay cô và đặt ở nơi cậu muốn nhất. "Đừng nói thêm gì nữa."

Anna làm theo và Jin dựa đầu vào ghế dài. Không có đêm thứ sáu nào tốt hơn thế này.





Kim Namjoon và Kim Seok Jin lần lượt gặp nhau khi hai người mười lăm và mười ba tuổi. Họ được xếp vào cùng một đội đua cạnh tranh, Namjoon vì lớn tuổi hơn cậu ấy và Jin vì tài năng của cậu. 

Jin là một thần đồng chạy bộ, nhanh chóng vượt qua các đồng nghiệp của mình và nổi tiếng là một trong những vận động viên chạy giỏi nhất trong thành phố này.

Trái ngược với kỹ năng của mình, Jin là một thiếu niên nhút nhát. Anh ấy ngại nói chuyện với các anh lớn hơn và tránh trò chuyện trực tiếp nói chung. 

Nhưng đối với Namjoon, vốn là một người xã giao, không chịu để cậu cứ im lặng như thế. Anh ấy đã đưa Jin vào nhóm bạn của mình và giúp cậu ấy cởi mở hơn. Tuy cậu vẫn còn nhút nhát, nhưng cậu đã có những người bạn tuyệt vời.

Tất cả là nhờ có Namjoon.

Các chàng trai dần trở thành những người bạn tốt nhất với Jin, 

còn đối với Namjoon là người mở đường cho Jin,

Khi Namjoon có bạn gái đầu tiên, anh đã khiến Jin đỏ mặt về tất cả những gì anh ấy làm,  chính xác là chi tiết.

Namjoon cũng chính là người giúp đỡ Jin trong học tập, đảm bảo rằng điểm số của tốt nhất có thể.


Namjoon và những người bạn khác của anh cũng bắt đầu chuyển vào đại học, Jin đã đếm ngược từng ngày cho đến khi cậu ấy có thể tham gia cùng họ một lần nữa. 

Và cuối cùng, khi tốt nghiệp, Jin cũng vào cùng một trường đại học.

Đối với Jin, những người bạn này là gia đình của anh ấy, và Namjoon là người anh em thân thiết nhất của Jin. 

Jin cảm thấy mình thật may mắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro