Chương 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sắc mặt Kim Seokjin nhàn nhạt.

Làm sao Kim Namjoon có thể vì cậu mà tìm đến đây.

Có lẽ là do bản năng, tin tức tố ảnh hưởng đến sinh hoạt, theo thói quen thường ngày, hoặc là....vì con.

Gã không nói dối chuyện với đại minh tinh, nhưng cho dù chuyện đại minh tinh là giả thì cũng không thay đổi được chuyện cậu thật sự mệt mỏi.

Cậu đã quá mệt mỏi, không nghĩ đến chuyện gặp lại Alpha, suốt ngày phải để ý gã, lúc nào cũng sẽ bị gã chế giễu, duy trì một hôn nhân không tình yêu.

Cậu đã có Gấu nhỏ rồi.

Đối diện với Alpha ngơ ngẩn, cậu cười cười, lễ phép cùng xa cách cười: "Xin lỗi, là em hiểu lầm anh."

Cậu đứng lên, đem trả áo khoác thấm đẫm tin tức tố của Alpha, ôn hoà: "Đến đây chắc là ảnh hưởng công việc của anh rồi, anh nên trở về sớm đi, đơn ly hôn....Anh có thể bảo trợ lý mang đến."

Kim Namjoon đau đến khó thở, gã không hiểu tại sao cậu lại cự tuyệt gã.

Kim Seokjin sợ gã làm hại đến con, gã cũng đã giải quyết hiểu lầm rồi mà.

Kim Seokjin khao khát tình yêu, gã có thể cho.

Tại sao Omega của gã lại không muốn trở về?

Trong đầu như có sấm chợt loé, sắc mặt Alpha không tốt, nhịn không được nữa liền lộ ra răng nanh sư tử: "Em thích tên chủ kia?"

---Khi chạy đến đây, gã đã tra kĩ thông tin của ông chủ hắn tên thật là Kang Daehoon.

Quá khứ ông chủ như một tờ giấy trắng chắc chắn đã bị xoá sạch, muốn điều tra phải tốn rất nhiều thời gian cùng sức lực, chỉ biết ông chủ ở đây hơn một năm.

Kim Namjoon càng nghĩ càng khó chịu, hốc mắt ửng đỏ: "Có phải không?"

Kim Seokjin không ngờ gã sẽ hỏi điều này, địch ý như chuyện với học trưởng Jung, cậu đương nhiên phủ nhận.

Lỡ như gã tìm đến ông chủ, hiển nhiên sẽ rất phiền toái. Kim Namjoon lại không cho rằng như vậy, sắc mặt gã rất khó coi, trong đầu nảy ra vô số ý nghĩ. Cậu lại không quan tâm anh nghĩ gì, trong đầu cậu rất loạn, rũ mắt xuống, hướng Alpha gật đầu xoay người đi đến sảnh bệnh viện.

Alpha theo bản năng duỗi tay, lại chỉ nắm được mùi hương mật đào trong hư không.

Gã không đuổi theo,nhìn bóng dáng cự tuyệt của tiểu kiều thê, siết chặt tay lại, như muốn mượn lần siết chặt này nắm giữ lại hương mật đào.

..Không cần gấp.

Kim Namjoon hít một hơi thật sâu, gã quá nóng vội rồi.

Kim Seokjin làm sao có thể tha thứ cho gã dễ dàng như vậy lại còn cùng gã trở về. Gã đã sớm chuẩn bị tinh thần bị từ chối, lúc trước gã cự tuyệt cậu bao nhiêu lần, hiện tại người đó lại là chính mình.

Kim Seokjin từ từ lại gần gã, gãcũng sẽ từng chút một kéo cậu trở về. Nhưng khi nghĩ đến cậu cùng tên kia, gã liền muốn phát điên. Trước kia cậu có gần gũi ai gã cũng không quan tâm cũng sẽ không tức giận, hiện tại đã hiểu rõ tình cảm của mình, mới phát hiện đó là ghen.

Hiểu rõ lại cảm thấy chua xót.

Đều là do gã.

Kim Seokjin quay đầu lại không thấy bóng người đuổi theo, phần dũng khí cuối cùng cũng biến mất, cậu dựa vào tường, nặng nề hít thở, bàn tay cầm di động như không còn sức.

Ông chủ biết cậu ở bệnh viện một mình, cách một chút lại gửi cho cậu ảnh chụp cùng video.

Kim Seokjin chần chừ.

Cậu vốn định nói Alpha đã tìm đến, nhưng lại sợ hắn lo lắng.

Theo tính tình gã nếu từ chối quá nhiều chắc chắn sẽ xấu hổ cùng buồn bực, có lẽ bây giờ đã rời khỏi bệnh viện lên máy bay. Cậu nghĩ xong rồi, nhắm mắt, tìm được bác sĩ phẫu thuật cho mình, dò hỏi ngày mai có thể xuất viện không.

Bác sĩ này cũng do cậu chọn, bác sĩ nhìn sắc mặt cậu: "Muốn về nhà với bộ dạng như vậy?"

Kim Seokjin gật đầu.

Bác sĩ biết cậu có con, suy tư: "Ngày mai kiểm tra lại một chút không có vấn đề có thể xuất viện, trong một tháng kị đồ cay, đừng uống nước đá, nghỉ ngơi nhiều vào, uống thuốc đúng giờ, chuẩn bị cho cuộc phẫu thuật tiếp theo."

Kim Seokjin nhẹ nhàng thở ra, ngoan ngoãn gật đầu.

Ngày hôm sau làm kiểm tra xong cậu không nói cho ông chủ biết cậu đã về, ngó trước ngó sau sợ Alpha vẫn còn ở đây.

Xác định không có người, cậu mới chạy nhanh ra khỏi bệnh viện, gọi xe về.

Lúc trên xe di động cậu báo tin nhắn, cậu mở ra xem. Ông chủ báo cho cậu biết, hôm qua có người gọi điện muốn xin làm, vừa mới phỏng vấn xong, từ nay về sau chúng ta có thêm một người em rồi.

Kim Seokjin nhìn tin nhắn, nhịn không được cười cười.

Xem ra Alpha không tìm ông chủ.

Quả nhiên đã trở về.

Kim Seokjin cũng không rõ đáy lòng cảm thấy may mắn hay là gì khác, nhắn lại hỏi Gấu nhỏ ở đâu.

Buổi sáng ông chủ luống cuống tay chân, cho Gấu nhỏ uống sữa bột xong xác định cuộc hẹn sắp đến, chỉ có thể đem Gấu nhỏ giao cho hàng xóm cậu.

Kim Seokjin ở đây nửa năm, quan hệ với hàng xóm không tệ, hàng xóm là một cặp vợ chồng Beta đã giúp đỡ cậu không ít.

Ông chủ không chăm được trẻ con, với Gấu nhỏ chính là oan gia, mấy ngày nay chăm sóc nhỏ luôn phải mang ơn cặp đôi này.

Kim Seokjin lại thấy kì quái: "Tại sao nhất định phải là buổi sáng?"

Ông chủ :"Không phải lúc trước cậu cũng đến xin việc lúc sáng sớm sao."

Kim Seokjin: "..."

Cậu im lặng cất di động, từ bệnh viện về nhà không xa, đến nhà rồi cậu liền đi thẳng đến nhà hàng xóm.

Hàng xóm đang cầm món đồ chơi của Gấu nhỏ trong tay, tiếc thay bé con thường trưng bộ mặt lạnh lùng với người ngoài.

Tuy vẻ mặt lạnh nhạt nhưng lớn lên quá đáng yêu, da dẻ trắng nõn lông mi dài chớp chớp, cái miệng nhỏ nhắn, như là búp bê sứ được chạm khắc tinh xảo, hàng xóm ngược lại càng thích bé con này.

Vì vậy bé nhỏ lại càng lạnh nhạt.

Lặp lại như một vòng tuần hoàn.

Kim Seokjin tiến vào cửa còn chưa đến gần, Gấu nhỏ đã ngửi được tin tức tố, bé con được hàng xóm ôm vào lồng ngực tay chân múa may liên tục.

Cậu chạy nhanh đến đón bé con, nhẹ nhàng mềm mại, trên người bé đầy mùi sữa, vội vàng chạm vào lồng ngực cậu khiến tâm cậu như mềm nhũn, nhẹ nhàng dỗ dành nhỏ, Gấu nhỏ liền yên lặng.

Hàng xóm hâm mộ nhìn 2 ba con. "Con bé thật sự rất dính cậu." Mắt cậu mang theo ý cười, cảm ơn hàng xóm, đẩy ra xe nôi chuẩn bị đưa Gấu nhỏ đến phòng tranh.

Mới vừa về nhà, Gấu nhỏ đã đòi uống sữa.

Tiểu kiều thê mặt đỏ hồng, bất đắc dĩ phải chờ bé uống sữa, mới thay quần áo đến phòng tranh.

Ông chủ đang nằm trên ghế bố, vui vẻ thoải mái nghe được động tĩnh ngẩng đầu vừa thấy: "Ai! Vợ và con đấy à! 2 người đến rồi!"

Kim Seokjin dở khóc dở cười, "Không được gọi bậy" chưa kịp thốt lên, bỗng thấy bóng dáng quen thuộc.

Kim Seokjin không tin quay đầu nhìn lại.

Kim Namjoon ôm một bức hoạ vào lồng ngực, đứng ở cửa.

Trên người gã mặc một bộ quần áo lao động, khí chất thu lại không ít, tin tức tố cùng hương đều biến mất, nếu không phải cậu biết người này thì thật sự sẽ cho rằng là một Beta -----gã là đang ức chế tin tức tố của mình. Giống như một con sói thu hồi móng vuốt.

Ông chủ vừa thấy Gấu nhỏ đã bị hấp dẫn, cười ha hả làm mặt quỷ, thuận miệng nói: "Đây là người làm mới, mau đến làm quen. Đây là vợ tôi."

Trong đầu gã vẫn còn "Vợ và con" chưa kịp tiêu hoá nay lại nghe tiếp câu kế, mí mắt hung hăng nhảy dựng, tay siết chặt lại thành nắm đấm.

Kim Seokjin tiếp tục ngây ngốc nhìn gã.

Kể rõ hoàn cảnh như 2 người, gã cũng không lộ ra tên họ của mình, chỉ đại khái xem như giống nhau.

Cho nên ông chủ không biết...Đây là Alpha khiến cậu bỏ trốn, huống chi gã còn ngụy trang thành Beta.

Nhưng vấn đề là, Kim Namjoon tại sao lại ở đây, lại còn trở thành người làm mới ở phòng tranh???

Ông chủ một lòng hướng về Gấu nhỏ, không nghe được câu trả lời, buồn bực: "Sao vậy? Ôm con mãi làm gì, eo không tốt còn không mau ngồi xuống, khách quen đến lại nói anh không biết thương vợ."

Kim Seokjin: "...."

Kim Namjoon: "...."

Trong không gian yên tĩnh, bỗng vang lên một tiếng.

Bức hoạ vô tội rơi xuống đất, khung kính vỡ nát.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro