Chương 38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở chung nhiều năm như vậy, ở phương diện nào đó cậu rất hiểu Alpha.

Hành vi cùng lời nói của gã thường không ác ý, thật sự sẽ cảm thấy đây là việc nhỏ không cần thiết nói cho cậu nghe.

Đáy lòng cậu bỗng có một cảm giác khó nói cùng buồn cười.

Cậu không giận chỉ ngạc nhiên, cậu cho rằng mấy năm hôn nhân Alpha vẫn luôn xem nhẹ.

Trong lòng nghĩ, chân mày nhíu càng chặt, cậu truy hỏi : "Tại sao lại muốn mua tranh em vẽ?"

Vì điều gì ư? Chính gã cũng không biết.

Nhưng hiện tại gã đã có câu trả lời.

Một bức hoạ có bao nhiêu tâm huyết của cậu, cậu ngồi một thời gian dài trước giá vẽ, dùng hết sự nghiêm túc cùng tập trung qua ánh mắt, mùi màu vẽ bám trên người cậu...gã không thể chịu được nếu người khác mua tranh của cậu.

Chỉ là một quãng thời gian dài tự mình lừa dối, bản thân không biết mình đã coi trọng chuyện ấy đến mức nào.

"...Jinie", tuy bộc lộ ra trước mắt Omega sẽ rất mất mặt, nhưng Kim Namjoon vẫn mở miệng: "Cho dù không đánh dấu em, anh cũng sẽ đố kị."

Kim Seokjin trầm mặc không đáp lại, cũng không nhìn Alpha, nhẹ nhàng chọc chọc Gấu nhỏ, gật đầu liền rời đi.

Kim Namjoon nhìn bóng dáng cậu, nhất thời không biết nên làm gì.

Có phải Omega lại giận không?

Do dự một hồi gã đang muốn theo sau, ông chủ nãy giờ ngồi xổm nghe lén từ đâu nhảy ra, ngăn gã lại: "Từ từ."

Kim Namjoon nhíu mi, không muốn dừng lại. Ông chủ ho một tiếng, huýt sáo: "Lại đây cản người."

Em trai nghe tiếng chạy đến, mặt gã đen thật sự.

Ông chủ thuận tay kéo ghế ngồi xuống, bắt chéo chân: "Nóng vội ăn không hết đậu hũ nóng, nhìn anh hành động mù quáng phiền quá, muốn hỏi anh mấy câu."

Kim Namjoon không để ý đến hắn, ông chủ trực tiếp hỏi: "Anh có bệnh sao, vừa nói thích cậu ấy đã lâu, một bên 2 năm sau mới đánh dấu cậu ấy?" Đây là khúc mắc trong lòng Kim Seokjin.

Sau khi kết hôn AO liền sẽ đánh dấu, gã không quan tâm cậu hai năm, cậu vốn dĩ nhạy cảm, trời biết mỗi ngày đều chịu tra tấn.

"Không quan tâm?" Chân mày Alpha càng nhăn, "Cậu biết chúng tôi kết hôn khi em ấy mới mấy tuổi không?"

Ông chủ đang hùng hổ, bị gã hỏi như vậy mới ngớ người.

Em trai bắt chéo tay nhướng mày.

"18 tuổi, vừa mới thành niên." Mặt Kim Namjoon không cảm xúc, "Đánh dấu một đứa nhóc mới trưởng thành, cậu cũng làm được à?"

Người em cười nhạo: "Nhìn không ra anh chính trực như vậy."

Ông chủ nghẹn họng, rốt cuộc bình tĩnh lại vẫn không tin: "Anh có phải là Alpha không vậy? Sao lại không nói với cậu ấy?"

Kim Namjoon nhìn hắn không vừa mắt, nghe vậy càng không kiên nhẫn: "Chuyện này có gì hay ho mà nói ra."

"Ngu ngốc!" Ông chủ không thể tin được lại có người trưởng thành như vậy, một cỗ lửa giận phừng phừng,"Có miệng để làm gì hả? Trưng cho có thì mau cắt đi, mẹ nó vợ anh chạy là do anh tự làm!"
Kim Namjoon cùng Alpha kia buồn bã: "Tôi biết."

Ông chủ tức khắc càng giận: "Cậu biết cái rắm, câm miệng cho tôi!"

Kim Namjoon nhíu mày: "Cậu rốt cuộc muốn nói gì?"

"Giúp anh qua ải của thỏ con." Ông chủ nói, "Ai, tưởng tra nam không ngờ lại là người ngu ngốc."

Kim Namjoon: "...."

Ông chủ cùng gã đối thoại, cậu đều nghe được qua điện thoại.

Lúc ngăn lại gã, ông chủ đã gọi cho cậu, hỏi giúp cậu khúc mắc trong lòng.

Bên ngoài tiểu khu trước sau như một luôn yên tĩnh, đèn đường chớp tắt liên tục, màn đêm bao phủ một tiểu khu.

Rất nhiều buổi tối nếu vẽ xong cậu cúi đầu, nhìn qua khe cửa sổ nơi người đứng.

Sắp vào tháng 12, luồng không khí lạnh ùa đến, báo hiệu tuyết đến.

Cậu đem vết thương lòng đi đến thành phố này vào mùa đông, hiện tại một mùa đông lại đến. Kim Seokjin cúi đầu đắp chăn cho bé con, Gấu nhỏ trợn tròn mắt nhìn ba nhỏ khóc.

"Con à." Kim Seokjin nghẹn ngào, "Ba lớn của con quả thật rất ngu ngốc."

Gấu nhỏ nghiêm túc gật đầu, ba nhỏ nói gì cũng đúng.

Kim Seokjin nhẹ nhàng lau nước mắt, cậu vốn hạ quyết tâm lần phẫu thuật thứ hai kết thúc sẽ cùng gã nói chuyện nghiêm túc.

Vì cho đến lúc này bất kể Alpha vẫn quan trọng với Omega, lực hấp dẫn khi đánh dấu đều sẽ thấp dần.

Cậu đang nghĩ ngợi, còn chưa đi hết đoạn đường đã thấy bên cạnh có một chiếc xe, có vài thanh niên Beta cao to ngăn cản cậu.

Cửa kính xe kéo xuống, lộ ra gương mặt đã từng khiến cậu gặp ác mộng.

Ánh mắt đại minh tinh ngừng trên người cậu, nhìn xe nôi, ánh mắt âm u không nói nên lời.

"Đã lâu không gặp. Cậu không hoan nghênh tôi sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro