Chương 42

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cho dù có thuốc hỗ trợ, Kim Seokjin vẫn phải ở lại bệnh viện một tháng.

Cậu thật sự không thích bệnh viện, chờ sức khỏe khá lên cậu lập tức thúc giục gã làm thủ tục xuất viện.

Vừa lúc ngày giỗ của ông nội.

Kim Namjoon suy xét một chút cũng nghe theo ý kiến của cậu, sau khi rời bệnh viện sẽ trở lại thành phố A.

Ông chủ đưa một nhà 3 người ra sân bay, tràn đầy cảm khái: "Nhìn 2 người lăn qua lộn lại....Ai, sóc con à, đến nơi nhớ gọi cho tôi, ăn không được cậu tôi thật sự ăn cơm không ngon mà." Nói xong liếc mắt nhìn gã, "Nếu ai dám khi dễ cậu, chỉ cần một cuộc điện thoại tôi sẽ đón cậu về ngay, sau đó tôi sẽ thả chó cắn chết người đó."

Kim Namjoon dương mi, nhìn mắt cậu, không cùng hắn so đo.

Kim Seokjin ngoan ngoãn gật đầu, lại có chút không nỡ, ông chủ so với cậu bình thản hơn nhiều, cuối cùng ôm Gấu nhỏ vẫy vẫy tay rời đi. Xa cách gần một năm, cậu lần nữa về lại thành phố A.

Lúc trở về cậu liên lạc ngay với Lee Yongsuk, 2 người trong thời gian trước ít liên lạc, biết được cậu nguyện ý trở về, bác sĩ Lee cũng tràn đầy cảm khái.

Đến thành phố A, gã còn có chút lo lắng cậu sẽ không muốn cùng gã về nhà, cũng may cậu chưa nói gì cho đến khi xe lăn bánh đến nhà.

Vì chủ nhân bỏ đi đã lâu, hoa trong hoa viên đều khô héo, cỏ dại mọc thành cụm, không có sức sống.

Kim Namjoon ôm Gấu nhỏ, thấp giọng: "Trong nhà không có em, nơi đây không còn gọi là nhà."

Kim Seokjin rối rắm: "Tuy là thế nhưng không phải đêm nay chúng ta phải ngủ lại mà? Trước khi trở về anh không gọi dì đến quét dọn à?"

Kim Namjoon: "..."

Biết trở về gã hưng phấn cả một đêm không ngủ, sắp xếp tất cả mọi việc lại quên mất việc này. Cậu bỏ đi, gã liền cấm dì giúp việc đến. Kim Seokjin bất đắc dĩ: "Vậy đành phải...."

"Để anh!"

Gã nghiêm túc xắn tay áo.

Quần quật suốt buổi tối, căn biệt thự lớn cuối cùng cũng ra dáng có người ở, thậm chí gã còn thành công khuấy được sữa bột, nấu vài món ăn, tuy không ngon nhưng so với trước kia thì tốt lắm rồi.

Mùa đông Gấu nhỏ ngủ nhiều, bú sữa xong thì thiu thiu ngủ, chốc lát sau đã dựa vào lồng ngực cậu ngủ say. Kim Namjoon biết eo cậu có vấn đề, ôm bé con nhìn cậu uống xong thuốc, cùng nhau đi lên lầu.

Đến phòng cho khách, cậu ôm lại Gấu nhỏ nhìn dáng vẻ thất vọng của gã một mình đi vào phòng ngủ chính.

Mắt Kim Namjoon sáng lên, nhìn bóng dáng cậu: "Jinie...."

"Có tin tức tố của chúng ta trấn an, Gấu nhỏ sẽ càng ngủ ngon." Kim Seokjin nói, "Đứng ngốc làm gì, vào đi. Ngày mai còn đến viếng ông nội." Trong phòng gã mua rất nhiều đồ dùng cho trẻ con, giường em bé cũng có, Gấu nhỏ không sợ người lạ, chỉ chăm lo ngủ, cũng có thể là 2 người ba đã ở bên cạnh bé.

Đã một năm không ngủ chung, gã chút cứng đờ, cậu cũng không được tự nhiên.

Nhưng cậu đã quyết định sẽ làm lại từ đầu với Kim Namjoon, nên đây là thói quen nên dưỡng lại.

Tắt đèn, đầu giường lõm xuống, gã dựa vào thành giường, nhìn cậu chỉ lộ ra đầu, giơ tay nhẹ nhàng xoa xoa.

Alpha sợ đánh thức Gấu nhỏ, nói rất nhỏ: "Em ngủ trước đi, anh đến phòng làm việc để xử lý giấy tờ."

Kim Seokjin ló đầu ra, ừ một tiếng, nhìn gã rời đi, có chút nghi hoặc.

Kim Namjoon nhìn ra cậu không tự nhiên sao?

Cậu không như Gấu nhỏ vô lo vô nghĩ, cho dù mệt mỏi cũng không ngủ được.
Trời càng lúc càng tối, gã còn chưa quay lại, cậu nghĩ nghĩ, nhẹ nhàng xuống giường đi đến thư phòng.

Bàn có 3 máy tính, màn hình sáng lên báo mail đã được gửi đi. Kim Namjoon úp mặt lên bàn, mày nhíu lại, gã đã ngủ.

Kim Seokjin nghĩ thầm quả là như vậy, trong thư phòng lạnh hơn phòng ngủ, cậu không đánh thức gã chỉ đắp lên người Alpha một tấm chăn mỏng, nhìn lên màn hình là cuộc trò chuyện giữa gã và chuyên gia, bàn về bệnh của cậu.

Cậu từ chối chuyện gã tiếp tục rút tuyến dịch, chỉ có thể đổi phương án trị liệu khác, cũng may lần truyền tuyến dịch đó đã giúp cậu bình phục không ít, trị liệu kế tiếp không khó.

Xem xong, cậu lại chuyển qua tab khác.

Mặt trên là thanh tìm kiếm, di chuột nhẹ, lịch sử tìm kiếm đều là "Cách dạy dỗ con hiệu quả" "Làm sao hiểu được ý của Omega" "Omega không vui làm sao bây giờ" "Rủi ro khi đánh dấu lần thứ hai" "Muốn gần gũi Omega nhưng sợ em ấy tức giận thì nên làm gì" "Cách giúp Omega ăn uống ngon miệng" "Trẻ con tháng thứ mấy dứt sữa".... Hàng loạt các cuộc tìm kiếm đều về cậu và Gấu nhỏ.
Kim Seokjin dựa vào bàn, rũ mắt nhìn Alpha anh tuấn đang ngủ say, trong lòng càng nghĩ Kim Namjoon đúng là kẻ ngốc.

Cậu cân nhắc, chẳng lẽ lúc trước anh ấy quá xem trọng mặt mũi?

Nghĩ đến nghĩ lui không có đáp án, cậu cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên trán gã, xoay người rời đi.

Đến viếng ông nội xong, mọi sinh hoạt dần đi vào quỹ đạo.

Kim Seokjin không tìm hiểu kết cục của đại minh tinh và anh của y, bất quá chuyện này quá nổi, cậu vẫn có thể nghe được chút ít ----Đại minh tinh chen chân vào gia đình người khác, bắt cóc vợ người ta còn âm mưu cho người ấy tiêu trừ kí hiệu thiếu chút nữa hại Omega bỏ mạng, nhưng tên cậu tuyệt đối không tiết lộ.

Đại minh tinh là người trong giới giải trí, độ nổi tiếng không ít, việc này ồn ào, 3 ngày đầu đều đứng đầu hot search, qua 2 tháng lại tiếp tục lên hot search nhưng là án phạt. Đại minh tinh ở trong tù mấy năm, bị gã hành hạ đã đủ mệt, cho dù ả ra tù cũng sẽ không uy hϊếp được cậu.

Công ty anh của đại minh tinh liên tiếp xảy ra vấn đề, tựa như đắc tội với người nào, không dám ở lại thành phố A, chuyện này có em trai của ông chủ nhúng tay vào.

Chuyện này xem như kết thúc trong mỹ mãn.

Kim Seokjin không nói gì, nghỉ ngơi hơn một năm thân thể cậu đã khá hơn nhiều, Min Yoongi bận rộn cũng xong, 2 người hẹn gặp mặt, bác sĩ Min dẫn người yêu đến, không ngờ lại là học trưởng Jung --- cũng nhờ chuyện của cậu 2 người mới quen biết.

Học trưởng Jung gãi đầu, xin lỗi chuyện lúc trước với cậu, Kim Seokjin cười nhạt lắc đầu. Trò chuyện một lát, bên ngoài tuyết rơi, gã tan làm liền gọi cho cậu nay muốn ăn gì. Cậu báo cho gã nghe mình đang ở ngoài, Alpha nghĩ nghĩ:."Để bảo mẫu chăm sóc Gấu nhỏ, đêm nay chúng ta ra ngoài ăn nhé."

Kim Seokjin đồng ý, anh liền lái xe đến.

Gã hoàn toàn thay đổi từ sau khi trở về, trừ khi quan trọng tuyệt đối không đi xã giao, vì đại minh tinh và ông chủ là bóng ma trong lòng anh, bất kể là Alpha hay Beta hoặc Omega ai cũng đừng hòng thân cận với anh, mỗi ngày đều báo cáo lịch trình với cậu, tan tầm liền về nhà, rất giống một đứa trẻ ngoan.

Không phải sợ cậu không tin tưởng mình, mà là anh luôn lo sợ khi mình xoay đầu đã không còn thấy cậu.

Min Yoongi vẫn không tin, nghĩ nghĩ, ngại ngùng nói: "Anh ta thật sự thành thê nô rồi à? Lúc cậu rời đi tớ không ngừng công kích anh ta, chắc là sẽ không bị trả thù đâu ha?"

Kim Seokjin bật cười: "Không đâu
Jung Hoseok cũng tò mò gã hiện tại như thế nào, 2 người đợi một lát đã thấy cửa tiệm mở ra, Alpha đi đến trên vai còn đọng tuyết. Thoáng nhìn học trưởng và bác sĩ, gã không nói gì chỉ gật đầu chào hỏi, chờ cậu đứng dậy, cởi ao khoác phủ lên người cậu: "Bên ngoài lạnh lắm."

Kim Seokjin chớp chớp mắt, cười chào tạm biệt học trưởng và bác sĩ. Ra khỏi tiệm, dưới đường đầy tuyết rất dễ trơn trượt, Alpha sợ cậu ngã, liền nắm tay cậu.

Bàn tay to rộng ấm áp xua tan gió lạnh. Kim Seokjin quay đầu, xem gã nghiêm túc nhìn đường, không biết thế nào cậu bỗng ngẩn ngơ.

Kim Namjoon bỗng quay đầu, nhìn cậu cười: "Em đang nhìn gì vậy?"

Trời tối đèn đường rọi lên 2 người, chiếu sáng đôi mắt đen láy thâm thúy của gã, toát lên ấm áp chân thành.

Kim Seokjin lấy lại tinh thần, khoé miệng cong cong: "Không có gì." Cảm giác ấm áp hơn rất nhiều so với mùa đông năm trước.

Cậu rất tin, mỗi mùa đông sau này đều sẽ luôn ấm áp như thế.

-------HOÀN-------

*Mình xin lỗi vì viết nhằm tên nhân vật, bạn thân của Seokjin là bác sĩ Min Yoongi chứ không phải Lee Yongsuk nha do lúc đó bí nên mình đặt đại và học trưởng là Jung Hoseok nên là khi đọc các bạn thấy mình chưa sửa ở đâu thì nhắc mình để mình sửa lại cho hoàn thiện nha! Cảm ơn các tình yêu nhìu nhoa!!😘😘😘😘

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro