Chương 1 : Cái chết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1: Cái chết

Phụ thân, người đừng bán Trân Nhi cho người khác mà, Trân Nhi sẽ sửa sai, sẽ không làm chuyện xấu nữa… Phụ thân Trân Nhi mệt quá, còn rất lạnh nữa.

Trân Nhi nhìn thấy nãi nãi rồi, người đang cười với Trân Nhi, có phải người đến đón Trân Nhi không.

Người dẫn Trân Nhi đi theo đi, ở đây mọi người đều chán ghét Trân Nhi, không ai thương Trân Nhi hết, Trâ
n Nhi rất đau, trong tim cũng đau.

Trân Nhi nghĩ mình sắp chết rồi, nghe nói người chết sẽ không còn thấy đau, thấy đói nữa, thật tốt quá, Trân Nhi muốn chết, chết rồi sẽ được ở bên nãi nãi, mọi người cũng sẽ không còn vì sự tồn tại của Trân Nhi mà trở nên không vui nữa.

Tạm biệt phụ thân, mẫu thân, đại ca, tam đệ, tứ muội, Trân Nhi phải đi rồi, đừng giận Trân Nhi nữa nha, Trân Nhi chết rồi sẽ phù hộ cho mọi người… Vĩnh biệt…

“Đại nhân, đã tìm được đại ấn rồi, thủ phạm là gian tế Hạ quốc đột nhập vào phủ ta, thuộc hạ đã bắt được, chờ đại nhân định đoạt!”

Kim tướng quân nghe xong, lập tức giật mình, đứng phắt dậy, hỏi:

“Ngươi nói cái gì? Gian tế Hạ quốc? Ngươi nói là gian tế Hạ quốc lấy cắp đại ấn của ta?”

“Dạ! Thuộc hạ đã tra xét rất kỹ, hắn giả làm hạ nhân trong phủ đã nhiều năm, chỉ chờ thời cơ để ra tay!”

Kim tướng quân giống như bị đào rỗng tinh thần, ngồi phịch xuống ghế.

Thiếu niên bên cạnh lộ vẻ vui mừng, tiến đến bên cạnh, lên tiếng:

“Phụ thân! Có phải chúng ta đã trách nhầm nhị đệ, kỳ thật nhị đệ không có…”

“Đi! Mau đến nhà kho đưa nhị thiếu gia ra ngoài… Không được, lần này là ta trách lầm nó, tự ta sẽ đến đưa nó ra, Hình Nhi, con đi với ta.”

“Dạ, phụ thân, lần này đã chứng minh sự trong sạch cho Trân Nhi, chúng ta không cần đưa nó đi tránh nạn nữa.

Hơn nữa, phụ thân, hay là sau này chúng ta đối xử tốt với đệ ấy được không, dù sao cũng đã gần mười năm rồi, chắc chắn mệnh của đệ ấy cũng đã đổi.

Hài nhi thật sự không nỡ tổn thương đệ ấy, mỗi lần thấy đệ ấy sợ sệt rút vào một góc, trong lòng hài nhi đều giống như bị dao cắt vậy.”

Kim tướng quân khẽ thở dài :

“Kỳ thật ta cũng vậy, đánh nó một cái, trong tim của ta liền như bị đâm một nhát, nhưng nếu không làm vậy, tương lai thế nào ngươi cũng nhìn thấy rồi đó. Thôi, từ nay về sau hủy bỏ lệnh cấm với Trân Nhi đi, cho nó trở lại làm nhị thiếu gia, mười năm qua nó coi như cũng đã trả hết nghiệt về sau rồi.”

Hai phụ tử đến hậu viện, Kim quản sự niềm nở chạy tới khom lưng cung kín chào hỏi.

Nghe hai người hỏi đến Kim Thạc Trân liền tự cho là vuốt lông ngựa, nịnh nọt nói:

“Dạ, nô tài đã làm đúng theo lời lão gia dặn, nhốt hắn thật kỹ, hắn hoàn toàn không có cơ hội trốn thoát đâu ạ.

Cái tên tiểu tử kia rất biết giả vờ, ba ngày trước còn nói cái gì mà khó chịu, còn nói mình rất nóng, lát sau lại nói mình rất lạnh. Nô tài đương nhiên không tin trò mèo của hắn, đã phạt bỏ đói hắn rồi ạ.”

Thật không ngờ lão ta vuốt lông ngựa làm vuốt nhầm đuôi ngựa, Kim tướng quân nghe xong nổi giận đùng đùng xách cổ áo của lão ta lên, rống lớn:

“Cái gì? Ngươi dám đối xử với nhi tử của ta như vậy? Ngươi dám bỏ đói nó? Ngươi chán sống rồi phải không?”

Kim Chính Hình cũng rất tức giận, hận không thể giết chết lão ta ngay lập tức, nhưng lúc này đến xem đệ đệ vẫn quan trọng hơn, vì vậy, vội vàng lên tiếng can ngăn:
“Phụ thân, đệ đệ bị bệnh, chúng ta mau đến xem đi, kẻo không kịp.”

Kim tướng quân quăng mạnh lão quản sự kia xuống đất, làm đầu lão ta đập vào hòn giả sơn, máu chảy ròng ròng, lão ta ôm đầu rên hừ hừ, nhưng tuyệt nhiên không dám la lớn, lão ta sợ người trong nhà kho có chuyện gì thì ngay cả cái mạng già này, lão ta cũng giữ không được.

Hai người chạy tới trước nhà kho, xung quanh vắng lặng không một bóng người, khung cảnh thật xơ xác tiêu điều, bọn họ không ngờ từ trước đến nay Trân Nhi của bọn họ lại phải sống ở một nơi như thế này, rõ ràng bọn họ đã dặn kỹ với người dưới phải chăm sóc y đàng hoàng rồi, thật không ngờ bao nhiêu năm nay bọn họ đều bị đám người đó lừa gạt, Trân Nhi của bọn họ đã phải chịu đựng những ngày tháng khổ sở như vậy sao?

Trước cửa nhà kho bị khóa lại bằng một ổ khóa rất to. Đi tới trước cửa, đột nhiên ngửi thấy một mùi thối kỳ lạ, trong lòng hai người bòng dâng lên một dự cảm không tốt.

Kim Chính Hình vội vàng phá cửa xông vào, vừa nhìn thấy cảnh tượng bên trong, hai người như người mất hồn, không thể động đậy, hai mắt vô hồn nhìn chằm chằm thiếu niên đang nằm im trên sàn đất.

Kim tướng quân vội vàng chạy lại, đỡ Kim Thạc Trân lên, cơ thể y đã lạnh băng, mặt mày đã trắng xanh, giống như người chết đã mấy ngày.

Kim tướng quân không tin vào sự thật trước mắt, ôm thi thể của Thạc Trân rống to đến mức tê tâm liệt phế. Kim Chính Hình quỳ sụp xuống đất, nước mắt không cách nào kiềm chế được mà trào ra.

Kim gia sau một đêm trở nên tang tóc đau thương, giăng vải trắng khóc tang suốt ba năm…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#namjin