7.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Suốt giờ học, nó cứ chăm chăm nhìn vào cây đàn của tôi. Tôi cáu:

-Đàn tôi có nhọ à?

-Làm gì có _Nó bĩu môi

-Thế sao cứ nhìn đàn của tôi suốt thế

-Đàn nó có biết xấu hổ đâu mà huynh lo

-Nhưng mà tôi thấy bất tiện

Nó ỉu xìu:

-Người gì đâu mà đanh đá. Không định làm thanh niên nghiêm túc nữa à?

Tôi biết nó đang nhắc tới cái vụ hai mươi nghìn giả kia. Tôi cũng biết nó đang cố tình chọc tức tôi. Nhưng dù sao thì nó vẫn là một đứa con nít, người lớn thì không chấp con nít:

-Hey nhóc, chơi trò chơi không?

-Có có có. Trò gì vậy?

-Trò "xem ai im lặng lâu hơn''

Và sau khi gật đầu đồng ý phần thưởng là một chầu kem, nó mới buông tha cho tôi. Giờ học dàn cũng trật tự hơn từ giây phút ấy

..............

Tan giờ học, khi đang lách cách lấy xe

-Seojin?

Người duy nhất gọi tên tôi với cái cách vừa hỏi, vừa gọi ấy chỉ có Yoongi. Xốc balo lên vai, tôi giả vờ ngạc nhiên lắm:

-Ủa, Yoongi hả? Trùng hợp vậy?

Cậu ấy mỉm cười, đẩy chiếc xe đạp ra khỏi chỗ để giúp tôi

-Ừ, trùng hợp quá. Dạo này trông Seojin xinh hơn trước đấy

Tôi cười híp mắt:

-Còn cậu thì gầy hơn trước và xấu nữa

Nói xong câu ấy, chíng thức tôi thấy ngại. Nhưng Yoongi thì cười lớn:

-Haha. Cậu cũng không khác ngày trước là mấy nhỉ. Thì có quy luật mà

-Quy luật?

Yoongi ngừng cười, đôi mắt nâu nhìn xa xăm về một nơi nào đó

Rồi ở đâu đó có một giọng nói:

-Yeahhh. Huynh ơi đi ăn kem với anh thôi

Tôi chết điếng người. Bên kia đường, lại là cái tên tiểu quỷ ấy, và cái lời hứa ăn kem sau cái trò chơi kia. Tôi cười như mếu, vẫy tay đáp lại:

-Ừ đợi một xíu

Nhưng chưa chờ tôi nói lời cuối với Yoongi, nó chạy tót sang, cười toe toét:

-Em chào anh ạ. Tạm biệt anh nhé. Bây giờ em với Seojin huynh đi ăn kem đây

Tôi giận đến tím mặt. Nhìn ánh mắt khó hiểu Yoongi, tôi cười rề rề giải thích:

-Ầy. Đây là Namjoon. Em học mình. Được cái là nó cũng háu ăn lắm. Để ở nhà không yên tâm nên mang theo. Nó vừa chơi đàn lúc đầu tiết ấy. Được cái đàn hay và quậy. Giờ mình dẫn nó đi ăn kem. Hẹn cậu khi khác nhé

Nói xong tôi kéo tay Namjoon lôi đi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro