.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh luôn tỉnh dậy mà không thấy cậu.

Một đêm thì quá ngắn. Một ngày lại quá dài.

Buổi sáng

Thỉnh thoảng vào một buổi tối bất kỳ trong tuần, anh nhận được điện thoại từ số máy quen thuộc. Lần nào cũng thế, anh phân vân không biết có nên nhấc máy hay không, nhưng thường sự băn khoăn ấy không được lâu. Giọng nói ở đầu dây bên kia, ngọt ngào và ấm áp như nắng vàng, mê man và quyến rũ như thuốc độc.

"Tối nay anh có rảnh không?"

Câu trả lời của anh, cậu chẳng còn lạ gì.

"Anh rảnh."

À, đơn giản thế thôi. Thậm chí còn không thèm ngã giá trước.

Giá một đêm chỉ là một tờ, nhưng cậu luôn trả hơn. Lại còn mang thêm đồ ăn khuya. Một lon coca cho cậu, một lon nước cam cho anh. Bánh quy. Và kẹo. Những viên kẹo đủ màu, đủ vị. Có khi là kẹo dẻo, có lúc là kẹo nhân. Vị sôcôla, vị cam, gừng, dâu, chanh, nho...

Hoặc ngọt hoặc đắng. Hoặc chua hoặc cay.

Thường cậu không để anh tự cởi đồ. Cậu coi đó là đặc quyền của anh. Cậu gỡ từng cái nút, thận trọng và dịu dàng. Từ từ đẩy anh nằm xuống giường, còn đặt thêm một cái gối dưới hông...

...

Làm tình rất mệt. Rất đau đớn. Sự thú vị hay xúc cảm chỉ chiếm phần bé xíu. Ba phần tư thời gian là để rên la, cuốn lấy nhau trong vòng tay, hôn, liếm hay cắn... Chẳng có gì lãng mạn. Chỉ giống như con thú vờn mồi trước khi ăn thịt.

Anh lại thích khoảnh khắc thức dậy vào buổi sáng, cơ thể ê ẩm và mỏi mệt, hơi ấm bao quanh, quay sang thấy gương mặt của người yêu đang say ngủ. Một đêm bên nhau không đáng giá bằng một phút như thế.

Nhưng anh luôn thức dậy mà không thấy cậu đâu.

Cậu thường rời khỏi giường từ rất sớm, nhẹ nhàng đến mức chưa bao giờ khiến anh thức tỉnh. Không nghĩ đến cảm giác của anh chút nao hay sao? Tỉnh dậy và thấy mình nằm chơ vơ giữa chăn gối gọn gàng. Giống như kẻ bị bỏ rơi, bị phản bội. Dẫu biết rằng mình không hơn không kém chỉ là một gã điếm dài hạn, vẫn thấy thật xót xa...

Giấc ngủ..

Lần đầu tiên gặp cậu là một ngày rất rét.  Hai giờ sáng, đường phố đã vắng tanh. Anh co ro một chiếc áo len mỏng manh ngồi trên hàng ghế chờ xe bus. Quầng sáng phát ra từ đèn xe dừng lại ở chỗ cậu.

"Giờ này không còn xe bus nữa đâu."

Lời nói rất nghiêm túc, không đùa cợt, không gọi mời, không tình cảm.

"Tôi.. không chờ xe bus."

Mắt hai người chạm nhau. Anh biết cậu là người có tiền đấy.! Xe ôtô bóng lộn thế kia mà! Nhưng vẫn không thể thốt ra lời nào mời mọc cậu. Tự nhiên thấy xấu hổ quá chừng.

"Lên đi, tôi cho anh đi nhờ."

Cửa xe tự nhiên bật mở. Như không cho phép sự từ chối. Cậu ta muốn gì? Có thể là một người khách như bao kẻ vẫn thường qua đây. Mà sao lại không từ chối nhỉ?! Giọng nói kia như có ma lực không thể cưỡng lại.

Trong xe ấm lắm. Từ ngoài trời giá rét mà ngồi vào trong xe, cảm thấy như mình thuộc về thế giới khác. Những ánh đèn màu loang loáng lướt qua cửa kính. Thành phố về đêm, sắp ngủ hay sắp thức?

Không ai nhìn ai. Không ai nói với ai câu nào. Không gian êm ái gọi cơn buồn ngủ đến.

Có cần một nơi để thuộc về không?

Có cần một hơi ấm trong ngày đông giá ?

Anh nhớ đó là căn hộ thuộc khu chung cư cao cấp, lần nào đi qua cũng không khỏi ngước nhìn những toà nhà đồ sộ đâm lên bầu trời. Thường tự nghĩ vẩn vơ, bầu trời bị nhiều vết thương vậy, chắc hẳn rất đau ?!

Trong căn hộ rất rộng và ấm, mặc dù điều hoà còn chưa bật. Thực sự đó là nhà của cậu. Những bức ảnh kỷ niệm treo khắp nơi. Nội thất đơn giản nhưng tiện nghi. Có vẻ như là cuộc sống hoàn hảo của một người độc thân.

Anh chuẩn bị cởi đồ.

"Đừng !" cậu ngăn lại.

À phải rồi... cậu ta muốn mình đi tắm trước a?

"Anh cần một chỗ ngủ, tôi cần một người ngủ cùng. Tôi sẽ trả tiền cho anh, nhưng chúng ta sẽ không làm 'chuyện đó'."

Thật vậy sao?

Cậu có mùi nước hoa. Vâng! Mùi nước hoa đắt tiền, dù anh không biết nhiều về các loại nước hoa. Nó không quá sặc sụa, ngột ngạt... Không giống những kẻ lắm tiền khoa trương xịt nước hoa như nước tẩy rửa nhà vệ sinh mà dìu dặt êm đềm hệt như một bản tình ca. Thứ mùi thơm đó  bình ổn và sang trọng. Đêm đó, nó bao vây anh trên chiếc giường của cậu. Cả hơi ấm rất nhẹ của người đàn ông, khiến anh mất rất nhiều thời gian mới ngủ được...

Cậu ngủ bên cạnh anh, lúc thì gối đầu lên tay anh, lúc thì ôm anh như ôm gấu bông. Dẫu thế nào thì cậu cũng giống một đứa trẻ.

Giấc ngủ của một người đã phải chịu đựng quá nhiều mỏi mệt, quá nhiều áp lực đến mức không che giấu nổi sự bất an ngay trong từng cái nhíu mày. Anh không dám cựa quậy mảy may, tự biến mình thành con gấu bông vô tri vô giác, hiền lành đầy tính kiên nhẫn. Ngắm nhìn giấc ngủ không tròn của một người đàn ông, ngắm nhìn chiếc đồng hồ quả lắc đếm từng thời khắc trôi qua nơi góc tường, ngắm nhìn bầu trời đêm lơ thơ vài ngôi sao bên ngoài cửa sổ... đợi chờ giấc ngủ đến..

Kẹo ngọt...

Sáng hôm sau, hơi ấm và mùi thơm ấy đã rời bỏ anh tự lúc nào. Anh tỉnh giấc vì tiếng chuông inh ỏi từ chiếc điện thoại để trên bàn ngay cạnh cái đèn ngủ. Trong lúc anh còn đang ngơ ngác, cậu từ nhà tắm đi ra, bộ dạng đã khá chỉnh tề, chỉ còn mái tóc chưa vuốt keo, đến gần nhấc máy lên nghe. Một cuộc gọi liên quan tới công việc, anh đoán vậy. Khi gần kết thúc, như chợt nhớ ra anh, cậu quay sang khẽ mỉm cười, đưa tay vuốt vuốt tóc anh sau đó bỏ máy.

"Tôi phải đi ngay bây giờ, xin lỗi!" cậu nói "Tôi sẽ đưa anh ra bến xe bus, hay nếu tiện đường tôi sẽ đưa anh về?! Anh có thể ăn sáng sau, được chứ?! À mà đây, cám ơn anh đã ngủ cùng với tôi đêm qua!"

Cùng với từ "đây" là một tờ tiền màu xanh nhạt. Anh hoảng hốt vì số tiền quá lớn, nhưng cậu không cho anh từ chối. Hãy nhìn xem, trong từng ấy câu hỏi cậu đặt ra với anh, có câu nào là anh được nhiều hơn một quyền lựa chọn???

Trước khi đưa anh ra cửa, bỗng nhiên cậu mở hộp kẹo để sẵn trên bàn ăn, bốc một nắm bỏ vào túi áo khoác của anh.

"Tặng anh!" Cậu cười, đứa trẻ ngây ngô của đêm hôm qua thoáng hiện về.

Kẹo à?

Những kẻ như anh cần kẹo để làm gì? Vị ngọt hay đắng, vị chua hay cay của nó đều quá nhẹ. Ngậm kẹo không thể khiến người ta quên đi hiện tại, thứ hiện tại xấu xa và tởm lợm, điều mà thuốc lá hay ma tuý có thể làm rất tốt. Lên giường với một kẻ xa lạ, để cơ thể tanh tưởi của hắn quấn lấy mình, để mùi ẩm mốc hay hoăng hoắc của những nhà trọ rẻ tiền xông đầy mũi, để bóng tối hay ánh sáng mờ mờ xam xám lọt qua ô cửa hoặc tấm phên rách rưới phủ lên mắt... đó là thứ hiện tại khiến người ta buồn nôn nếu không tìm được cách lãng quên chính sự tồn tại của bản thân. Bản thân ta lúc ấy nào khác gì một viên kẹo rẻ tiền, bị bỏ quên tới tan chảy nhoe nhoét trong túi áo cũ.

Có lẽ vì thế mà cậu tặng anh kẹo chăng? Hàm ý cậu rồi sẽ quên anh, một ngày nào đấy, như quên một viên kẹo trong túi?

Thế sao lại xin số điện thoại của tôi làm gì?

Thế sao lại đến đón tôi mỗi lúc rảnh rỗi ?

Thế sao lại làm tình với tôi không phải chỉ một lần?

Thế sao lại tặng tôi những nắm kẹo xinh xinh mỗi khi đưa tôi về, để bây giờ chúng đã ních đầy một cái lọ thuỷ tinh trong phòng?

Thế, sao không quên tôi đi, như viên kẹo để trong túi, cho tôi chút hy vọng để làm gì, hả?

Những viên kẹo ấy, anh không ăn cái nào. Khi thèm quá, anh mua một gói kẹo giống như thế, ăn liên tục, ăn ngấu nghiến. Hết cái này đến cái khác, hết vị này đến vị kia. Và cuối cùng, chúng để lại trong vòm miệng, trên mặt lưỡi anh một thứ mùi vị hỗn loạn, nháo nhào, cuống cuồng. Lúc đó, anh đã khóc như một kẻ điên, bất an như những viên kẹo rời rạc, hoảng sợ tan ra và trôi đi.

Mối liên hệ của chúng ta, nói đơn giản, chỉ có một đêm, chỉ có tiền, và những viên kẹo.

Lời chứng giám của những viên kẹo thì đáng giá bao nhiêu?

Mãi mãi? Hahaha....

Buổi tối tuần trước, anh tới nhà cậu và phát hiện ra sự thay đổi. Những tấm rèm, tấm thảm, giấy dán tường đã được thay bằng những màu sắc rực rỡ hơn. Cậu chưa từng nuôi bất kỳ con vật nào, nhưng giờ đây trên chiếc bàn ăn lại đặt một cái bể cá trong veo. Hơn thế nữa, những bức ảnh treo trên tường, đặt trên giá bỗng xuất hiện thêm một người phụ nữ xa lạ.

"Vợ chưa cưới của em." cậu ôm anh từ phía sau, trên giường, khẽ khàng thì thầm vào tai anh "Cô ấy đẹp chứ, hả?! Cô ấy đi du học ba năm, sắp về nước rồi. Ba năm cô ấy đi, em tưởng như sống trong nỗi bất an và cô đơn. May mà có anh..."

Những lời sau đó của cậu trôi đi như bóng đêm ngắn ngủi bao trùm thành phố bên ngoài cửa sổ. Trong dạ dày anh những viên kẹo nhảy lên, cuống cuồng, náo loạn, hoảng hốt, cười nhạo...

"Anh có thể đem hết về!" cậu đưa cho anh hộp kẹo xinh xắn, buổi sáng khi đưa em về như thường lệ "Cô ấy không thích ăn kẹo. Sợ béo. Phụ nữ mà, những nỗi lo vô hình vớ vẩn. Sau này, có khi em không còn cơ hội tặng anh kẹo nữa đâu."

"Cho tôi... một cơ hội nữa, được không? Một cơ hội để cùng cậu ăn những viên kẹo này."

"Đừng xưng hô xa lạ thế... Được thôi."

Này, những viên kẹo màu xanh, đỏ, hay vàng, mật ong, sôcôla, cam hay táo, kẹo mềm, dẻo, hay cứng và có nhân, em bóc lớp giấy nilon sặc sỡ, dùng một cái kẹp, nhúng từng viên vào thứ dung dịch trong suốt, hồn nhiên giả tạo, rồi lấy nó ra, để khô, bọc lại. Từng viên, từng viên. Cả lọ. Những sắc màu tươi rói ánh qua lớp thuỷ tinh lóng lánh....

Sự cô đơn của những viên kẹo đã được bọc lại.

Nỗi bất an của những viên kẹo đã được giấu đi.

Tình yêu ngọt ngào của những viên kẹo đã được hiến dâng.

Chỉ còn lại trong tôi, sự ích kỷ, xót xa, ác độc, và những viên kẹo bị bỏ quên, rã rời, nhão nhoét...

Những toà nhà to lớn vạch lên bầu trời những nhát đen kịt, chi chít. Đêm lặng lẽ ấp ôm thành phố lặng lẽ tỉnh giấc hay đang chiêm bao những cơn mộng mị không tên. Chiếc xe ấm áp tới đưa anh đi cùng những viên kẹo yên bình trong chiếc lọ thuỷ tinh. Căn nhà rộng rãi và ánh đèn vàng quen thuộc đã từng đón anh đến yêu thương.

Hôm đó, lần đầu tiên anh hát. Bài hát ngọt ngào như bài hát của những viên kẹo. Giọng anh trong trẻo, vụn vỡ, hồn nhiên như đứa trẻ hôm nào vừa ngậm kẹo vừa đong đưa chân trên hàng hiên đợi mẹ về. Ký ức là thứ duy nhất không rời bỏ anh bao giờ. Ký ức không bỏ mặc anh lại với cô đơn trong căn phòng trống rỗng...

Những viên kẹo – Yêu thương – Dối trá – Phản bội – Tàn nhẫn – tan ra trong anh....

Anh tan ra vì cậu.....

Dẫu biết mình không hơn gì một gã điếm dài hạn, vẫn thấy thật đắng cay !

Anh không khóc. Đến lúc này vẫn không khóc. Anh không muốn giống một viên kẹo bị lãng quên chảy nước.

Mùi thơm của cậu, hơi ấm của cậu làm anh chảy tan trên chiếc giường mềm mại.

Đừng nắm tay tôi như thế, đừng ôm tôi như vậy, và đừng hôn tôi. Những viên kẹo, Namjoon à, chúng rất yếu đuối! Không phải cậu đã bảo tôi vậy sao.

Giờ thì tốt rồi!

Một lúc nào đó, cậu sẽ nằm đây, ngoan ngoãn như một đứa trẻ, thức dậy bên người vợ hiền xinh xắn.

Chỉ còn kẹo ngọt tản ra những cay nghiệt bên tôi mãi mãi. Đêm nay sẽ là vô tận...

Ngày mai, tôi sẽ không còn phải tỉnh dậy, hoảng hốt vì không thấy cậu đâu, hụt hẫng vì bị bỏ lại một mình, chơ vơ, nhỏ bé.....

Đêm nay, những viên kẹo ngủ yên.
Mãi mãi một giấc bình an...

Những viên kẹo xứng đáng có một giấc ngủ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro