Oneshot <3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô, tiểu thư của gia tộc họ Kim quyền quý, đã được sắp xếp để kết hôn với người hôn phu của mình, cũng là bạn thanh mai trúc mã từ nhỏ của cô, Kim Namjoon .

Năm cô 7 tuổi, cô được chỉ định để kết hôn với Namjoon khi lớn lên, ba mẹ hai nhà đã để cô và Namjoon chơi với nhau từ nhỏ để làm thân.

"Anh tên gì dzợ ?"

'Kim Namjoon, còn nhóc ?'

"Em tên là Seok Chin á, Kim Seok Chin."

'Ngốc, không phải là Kim Seok Chin , phải là Kim Seok Jin mới đúng chứ.'

"Vậy sao ?"

'Ừm'

Đấy là cái cách mà hai đứa đã quen nhau, vô vị và nhạt toẹt.

Năm cô 10 tuổi, anh 13.

Ngày nọ, khi đang chơi với anh, bỗng nhiên có một vài ngôi sao rơi xuống trước mặt...

"Gì đây, trời chưa tối mà...?"

'Không....'

"Jooniee à, anh đi đâu đấy?"

'Cố lên Jinie à, ba mẹ sẽ tới sớm thôi'

"Mẹ, sao lại bế con lên..."

"Jinie à, đừng lo, anh sẽ luôn bên cạnh nhóc, không có gì phải sợ hết'

"Sao con thấy có gì đó ướt ướt trên mặt?"

"Ngôi sao này, nó từ đâu ra vậy ?"

"Từ trên trời rơi xuống sao ?"

"Sao mẹ lại lau mặt cho con ?"

"Mặt con dính gì ạ ? "

-Cô nhà đã bị một căn bệnh.

-Cực kỳ hiếm.

Mỗi lần cô khóc hay đau buồn.

Những ngôi sao sẽ xuất hiện, rơi xuống từ từ ...

Lâu ngày sẽ gây ra mù màu, mất dần ký ức.

Ngày cô trở về.

Bác sĩ đã dặn đừng để cho cô khóc, dù cho có thế nào.

Ngày cô trở về.

Anh ra đón cô.

Nhưng bộ mặt đó là sao ?

"Joonie không thích chơi với em nữa à ?"

'Không phải đâu đồ ngốc'

Anh và cô vẫn chơi với nhau như bình thường.

Ít nhất là như vậy.

Năm cô 19 tuổi, cô và anh được kết hôn.

Cô vui lắm, cô đã thích anh từ khi còn nhỏ mà.

Ôi, thật là muốn khóc.

Mẹ, tại sao lại ngăn con khóc chứ ?

À..

"Joonie à, trông em đẹp không ?"

'Đẹp lắm'

"Joonie, anh có vui không ?"

'Vui lắm '

"Joonie, anh có yêu em không ?"

'Yêu lắm'

Joonie ahh, trả lời đàng hoàng đi mà."

'Anh đang trả lời đàng hoàng mà'

"Thiệt là"

Anh bẽn lẽn cười, đôi lúm đồng tiền thoắt ẩn thoắt hiện.

Ngày cưới của hai đứa, anh vận lên bộ vest lịch lãm, mặt đầy ngại ngùng khi thấy cô trong bộ váy cưới trắng tinh mơ, thiệt là, làm như đầu thấy người ta mặc váy cưới vậy đó.

Cô khoác tay anh, cùng anh bước ra lễ đường, suốt đoạn đường đi đó, anh cứ thi thoảng lại nhìn cô khiến cho cô xấu hổ chết được.

'Vợ à, anh sẽ bảo vệ em, anh sẽ không để những ngôi sao kia xuất hiện lần nào nữa, anh sẽ chỉ để những tia nắng trong nụ cười của em chiếu sáng cho tổ ấm của chúng ta, vợ à, tin anh nha ?'

Anh đã nói với cô như vậy, vào chỉ hai tháng trước.

Vậy giờ thì sao ?

Cô đang ngồi bệt xuống dưới nền nhà, những ngôi sao cứ thi nhau rơi xuống, trước mặt cô là chiếc điện thoại đang phát đoạn video.

Anh và cô ta dính lấy nhau như sam,hai người trần trụi hòa vào nhau, chưa bao giờ cô thấy anh như vậy,anh còn làm việc đó trong chính văn phòng anh cầu hôn cô.

Quay rồi gửi lại cho cô ? Rõ ràng là muốn cô đau khổ mà chết đây.

Cô nhếch mép, lặng lẽ nhận ra rằng, những ngày làm đêm của anh là đây.

"Đúng là, ngốc thật !"

Cô thầm nói, những ngôi sao cứ thi nhau tuôn ra.

Một dòng tin nhắn hiện lên.

+Giờ thì để tôi nói cho cô biết vì sao anh ta làm như vậy !+

+Anh ta kinh tởm những dòng nước mắt của cô, anh ta nói cô là đồ quái vật, anh ta còn chút liêm sỉ, còn một chút tôn trọng nhà Kim cô nên mới nhẹ nhàng, ân cần với cô vậy thôi.+

'Vợ à, anh thích những ngôi sao đó lắm, trông chúng rất xinh, nhưng đừng để chúng xuất hiện nhiều nha !'

+Anh ta thật sự chán, chán cô từ lúc cô từ viện trở về, nghe tin cô mắc căn bệnh quái quỷ đó.+

'Em à, không sao đâu, Jinie của anh vẫn đẹp là được, đừng lo mà, sau này lớn, anh sẽ cưới em,đừng khóc nữa, bảo bối!'

Cưới cô, anh đã giữ lời hứa rồi, yêu cô không thì anh không chắc.

+Cô gái, thể loại như anh ta, nên bỏ thì tốt hơn+

_Còn cô, nếu cô đã biết, vì sao lại còn dây vào ??_

+ Tôi cũng không biết nữa, chỉ muốn thử gặp rắc rối một lần xem sao thôi+

_Hah...._

+Chấm dứt đi, cả cô và tôi hãy làm dứt điểm chuyện này +

........

_Được_

Tối đó, anh về nhà, thấy cô nằm trên ghế sofa, dưới đất có đến vạn ngôi sao rải rác,thật tình muốn biết đã có gì xảy ra, mà thôi,  cô ta cũng là con người,không thể để nằm ngoài này được, anh suy nghĩ như vậy rồi bế cô vào giường.

Sáng hôm sau, tin nhắn từ tài khoản hôm qua đã nhắn đến cho cô.

Nhìn Namjoon bên cạnh ngủ say, cô vừa hận anh tột cùng, vừa yêu anh không lối thoát,trong đầu vốn suy nghĩ không biết có nên làm chuyện này không.

+ Cô phải quyết định nhanh lên+

"Dứt điểm 1 lần và mãi mãi naò, Kim Seok Jin"

Cô thầm nghĩ.

_Tôi quyết định rồi_

+Vậy là đồng ý ?+

+Ừm+

+Vậy thì làm theo lời tôi nói, cô và tôi sẽ được giải thoát khỏi anh ta  +

"Joonieee à, dậy ăn sáng nè"~

Cô lay anh dậy.

Không có động tĩnh.

" Joonie à,Joonie ơi."

'Vợ à, anh còn muốn ngủ.' anh đáp trong chất giọng lèm bèm như say rượu.

Thì để tối ngủ, chút nữa em về nhà mẹ chơi rồi"

Anh nghe thấy, liền bật dậy.

'Em đi đâu?'

"Mẹ nhắn tin nói mẹ hơi mệt, em muốn sang đó thăm mẹ rồi ngủ với mẹ luôn."

Cô quay mặt đi, tránh tiếp xúc mắt với anh

Bỗng anh ôm cô từ phía sau.

'Vợ à, giận anh chuyện gì vậy ?'

"Em có giận đâu." cô cười

'Vậy chút nữa anh và em đi.'

"Không cần đâu, em đi là được rồi, anh ở nhà nằm nghỉ đi"

'Nhưng...'

"Được rồi mà"

"Em nấu đồ ăn sáng rồi đó, ra ăn đi" cô kéo anh ra phòng bếp.

Chiều.

Cô xách chiếc túi, ra cửa, Namjoon cứ lẽo đẽo đi theo cô.

' Em có chắc là không cần anh đi cùng không, anh lo lắm !'

"Em thật sự không sao đâu mà.Em đi nha ."

'Ừm.'

Bỗng anh đột nhiên kéo cô vào lòng, rồi đặt một caíi hôn lên trán cô.

'Vợ đi cẩn thận đó '

Dưới chân, bỗng nghe thấy tiếng cộp một cái.

Cô bấm thang máy xuống lầu.

Lúc thang máy đóng cửa, mặt anh vẫn còn luyến tiếc.

Thang máy đóng lại.

"Anh định diễn đến bao giờ đây ? Joonie à..."

Tối, theo lời của cô gái kia, cô liền chuẩn bị đi về nhà.

+ Này, Yoongi đã gọi tôi đến rồi.+

_Vậy sao, đợi tôi chút, đang trên đường về rồi_

+ Nếu được thì gọi thêm một người nào đó đi cùng đi.+

_Được rồi_

Cô quay qua, thằng em trai của cô, Kim Taehyung vừa mới về hôm qua sau chuyến công tác.

"Nhóc, đi với chị một chuyến về nhà được về nhà được không, chị để quên đồ ở nhà rồi."

Wae, thì kêu chồng chị mang đến cho là được rồi.-

"Chị chỉ sợ là ảnh bận,thôi mà nhóc, giúp chị đi."

Đi thì đi.'

Suốt quãng đường về nhà, cô cứ nhìn vào dòng tin nhắn mà cô và cô gái kia đã nhắn với nhau, lòng tự hỏi, cô có cam tâm không khi rời bỏ anh theo cách như này ?

Taehyung lấy làm lạ khi cô cứ nhìn chằn chằm vào một dòng tin nhắn.

Nhắn tin ai mà cứ nhìn chằm chằm vào vậy hả ? Đừng nói với em là trai á nha -

"Thằng này, chị đâu phải loại người kiểu đó."

Trong thang máy, cô cứ phân vân mãi về quyết định của mình.

Lên tới lầu của nhà cô rồi.

Đang mở cửa, cô bất chợt dừng lại.

Sao vậy ?-

"À không, chút nữa nhóc cứ đứng ngoài này đi, chị vào trong lấy được rồi."

Cô mở cửa một cách nhẹ nhàng.

Có tiếng gì đó...

Tiếng thở đều, tiếng thở dốc, những tiếng bạch bạch không xác định được...

Đi dần vào nhà, những tiếng kia dần rõ lên.

Lần này có cả những tiếng rên nữa.

Cả người cô run bần bật lên, mềm nhũn ra.

Người cô từ từ lả ra.

Cửa phòng vợ chồng cô không khóa.

Cô mở cánh cửa với không một tiếng động gì.

Trước mắt cô là anh, cùng cô gái đã nhắn tin với cô, đang hòa mình vào nhau.

Cô chưa từng nhìn thấy hình ảnh này ở anh bao giờ.

Cô gái thấy cô, mỉm cười nhẹ.

Anh đứng quay lưng lại với cô, nên có lẽ anh không thấy cô.

Cô cố kìm những ngôi sao lấp lánh rơi xuống.

Nhưng không sao kìm được.

Chúng đã rơi xuống nền gỗ nhà cô rồi

Tạch, tạch...

Taehyung thấy cô vào trong lâu quá, liền đánh liều vào luôn.

-Ê, bà chị lấy đồ xong chưa đ-

Cảnh anh thấy cũng giống như cảnh cô thấy.

Máu dồn về não, anh liền chạy lên đánh Namjoon túi bụi.

Namjoon bị tấn công bất ngờ, không kịp trở tay, vì vậy cứ bị Taehyung đè xuống mà đánh .

Cô gái kia nhìn anh rồi cười nhẹ, mặc quần áo và đi về phía cô.

+Công sức của tôi và cô được đền đáp rồi.+ cô gái nói.

"Cô là ai ?" cô hỏi, ánh mắt nếu có thể làm chết người thì có lẽ nó đã giết cô ta lâu rồi.

+Tôi ?, là trưởng phòng của công ty hắn đang làm giám đốc. Han Seo He+

+Thôi, được rồi, cứ để người đàn ông đó xử lý hắn ta đi, chúng ta ra ngoài trước.+ Seohe nói, đoạn kéo tay cô ra ngoài.

Cô và Seohe ra ngoài chờ, đứng ở phía cửa.

Thôi rồi, những ngôi sao, nó tiếp tục xuất hiện rồi.

Han Seohe thấy nó, cười khẩy.

+Tôi không biết hắn ta có mù không, nhưng tôi thấy cái cách cô khóc ra ngôi sao cũng hay phết.+đoạn nói, cô lấy trong túi ra một điếu thuốc.

Cô ngước nhìn cô ta, lặng lẽ hỏi

"Cô, vì sao lại giúp đỡ tôi ?"

+Giúp đỡ cô ?+Seo He nhăn mặt lại, rồi châm thuốc lên, rít một hơi dài, rồi phà ra.+ Tôi đúng là có giúp cô, nhưng tôi giúp bản thân nhiều hơn, cả tôi và cô đều bị lôi vào cái thứ chết tiệt này, cả tôi và tôi đều muốn thoát ra , nhưng không thể chối từ được một tên bad boy như hắn, thôi thì...+cô nhún vai.

Taehyung bước ra, với cái tay đầy máu.

Cô hoảng sợ, chạy tới cầm tay anh hỏi

"Nhóc mày, làm gì để tay đầy máu thế này, em làm gì anh ấy vậy hả ?"

Taehyung điên tiết lên, quát thẳng vào mặt cô

-Giờ này chị còn quan tâm thằng chó chết đó nữa sao ? Chị có bị gì không vậy?-anh lướt mắt qua Seohe đang hút thuốc.- Còn cô, còn đứng đây làm gì, còn không cút ?-

Cô lay tay anh, năn nỉ

"Nhóc à , cô ấy giúp chị phát hiện đó, cô ấy giúp chị, đừng nói cô ấy như vậy."

Anh liếc qua cho cô ánh nhìn lạnh lùng rồi dắt tay cô.

-Về nhà, em phải nói cho ba mẹ biết mới được-

Cô chỉ lẽo đẽo đi về theo anh, sực nhớ ra điều gì đó, chạy lại chỗ Han Seohe.

"Cô có muốn tiện đường về không ?"

+Nhà tôi ở gần đây thôi, không cần làm phiền cô.+

" vậy sao, vậy gặp cô sau!"

Cô bước đi, Seohe nhìn theo cô rồi mỉm cười nhẹ một cái.

Trên đường về, thông qua cửa kính của xe, cô có thể nhìn thấy những ngôi sao đang tỏa sáng trên bầu trời đêm, cô cũng có những ngôi sao, cớ sao chúng chỉ xuất hiện khi cô đau buồn, chúng chẳng thể nhìn thấy được khi vui, cũng giống như những ngôi sao ngoài kia vậy, chúng chả bao giờ xuất hiện vào buổi sáng cả. Chỉ xuất hiện khi trời đã hoàn toàn chìm vào bóng tối.

Sáng hôm sau.

Cái gì, thằng Namjoon nó dám làm vậy ?"
Mẹ cô từ trong phòng to tiếng.

Kêu thằng Choi phó giám đốc cắt đứt mọi mối quan hệ của nhà Kim này với Nhà nó , nếu được thì tìm cách đánh sập tập đoàn của bọn nó luôn cho ta." Ba cô tức giận gào lên với Taehyung

Cô đứng ở ngoài, không dám vào chịu trận.

Taehyung cuối cùng cũng xong, ra ngoài thì gặp cô đứng bất động trước cửa.

'Bà chị này, làm gì mà đứng im thế hả?, không vào chịu trận cùng em, đây rõ ràng là việc của chị mà em phải giải quyết đây naỳ-*búng trán cô*

À, không , chị xin lỗi, chẳng qua là chị có hơi sợ thôi"

-Thật là, ba nói ngày mai ra tòa đó, lo mà chuẩn bị đồ đi-

"Được"

Cô cầm điện thoại lên, bấm số của Han Seohe đã cho cô từ trước.

+Alo, ai đấy ?+

"Seohe, là tôi đây."

+Seok Jin, là cô ?+

"Ừm"

+Có chuyện gì, nói đi+

"Ngày mai tôi ra tòa, tôi cần sự giúp đỡ của cô để giúp tôi được chứ?"

+....+

+mấy giờ và ở đâu ?+

Sau đó cô vào danh bạ điện thoại, một số điện thoại thân thuộc vẫn nằm đó.

"Joonie là cái đồ ngốc đáng yêu"
090XXXXXXX.                                     ✆

Cô nhìn vào lúc lâu, bỗng nhiên nghe tiếng rơi lộp cộp dưới đất...

Hóa ra là những ngôi sao..

Sáng hôm sau, Taehyung chở cô đến tòa.

Đi theo cô còn có ba, mẹ và vài luật sư trong công ty ba cô.

Ngoài hành lang chờ, cô gặp lại anh lần nữa.

Đôi mắt bầm tím, môi sứt hết cả.

Có lẽ là do Taehyung đánh bữa trước....

Cuối cùng Seohe đã đến, cô ta lay vai cô

Này, Seok Jin, đừng nhìn hắn nữa, tôi đến rồi."

Cô ấy nói to đến nỗi anh có thể nghe thấy, quay lại nhìn hai người.

Cô và anh chạm mắt, anh chỉ cười nhẹ rồi quay đi.

Xử đã xong.

Tất cả tài sản của anh giờ đều là của cô

Nói cách khác, anh ta hoàn toàn trắng tay

Gia đình cô ở lại làm nốt các thủ tục.

Từ giờ anh và cô đã không còn liên quan.

Hay chúng ta đi đâu ăn đi, tôi sẽ chi tiền, mừng cô chính thức thoát khỏi cái của nợ này" Seohe to tiếng, cứ như là sợ ai đó không nghe được.

Anh không quan tâm, chỉ lặng lẽ đi về phía bãi đỗ xe.

"Được, nhưng để tôi lấy đồ ở xe thằng em tôi đã, để quên điện thoại ở trỏng rồi"

Trong lúc cô đang lục tục lấy đồ thì bỗng có vòng tay ôm cô từ phía sau.

"Seohe, Taehyung, là ai đó, bỏ ra đi, không giỡn đâuu" Cô tìm cách gỡ tay người đó ra.

Là anh đây, Jinie à' giọng trầm ấm của 'anh bỗng cất lên.

"Namjoon ? " cô sững sờ trong giây lát, rồi bỗng dùng lực thoát ra khỏi vòng tay của anh rồi...

Chát...

Cô dùng hết những oán hận của cô, tình yêu của cô, sự dằn vặt của cô để tát anh.

"Anh lấy tư cách gì để làm vậy, mau trả lời tôi ?"

"Chúng ta đã không là gì của nhau nữa rồi Namjoon ..."

'....'

Kim Namjoon, anh lấy tư cách gì để làm vậy, anh bị điếc sao ? Có nghe tôi nói không?" Cô hỏi lại lần nữa, những ngôi sao bắt đầu lã chã rơi.

'Anh muốn ôm em...lần cuối' anh nói lí nhí.

"Ôm lần cuối?"

"Hah, khi nào anh chết đi rồi hãy nói là ôm lần cuối"

Anh có vẻ rất sốc trước câu nói đó của cô.

Mặt anh trắng bệch, chỉ lặng lẽ chào cô rồi lái xe về.

Cô một mình dưới bãi đỗ xe, khóc đến sưng cả mắt,lần này là cô khóc thật sự, lòng đau như quặn, càng khóc mắt cô càng đau, nhưng đau sao bằng niềm đau trong lòng cô.

May là có Seohe xuống dưới xem, không thì cô có thể khóc đến chết rồi.

Sau đó, trên đường đi, cô đã ngất đi.

2 tuần sau từ ngày cô ngất đi.

Tỉnh dậy ở một nơi trắng xóa.

Cô đang ở đâu đây, thiên đường sao ?

Seohe đi vào đúng lúc cô vừa dậy.

+Seok Jinie, dậy rồi sao ?+Vẫn là nụ cười tinh nghịch đó.

"Seohe, tôi đang ở đâu đây ?"

Seohe kể lại cho cô chuyện gì đã xảy ra.

Đến đoạn của Namjoon thì bỗng Seohe ấp úng...

"Seohe, sau đó Namjoon làm sao rồi ?" Cô nhận thấy, hỏi đi hỏi lại Seohe.

+Jinie, hắn ta là đồ tồi, quên hắn đi!!!+

"Cô phải nói cho tôi biết trước đã!"

+Chuyện gì ?+

"Yoongi sau đó làm sao ?"

+Làm sao tôi biết được ?×

+Seohe, cô ..."

-Nó chết rồi. -. Giọng của Taehyung cất lên.

Chết rồi ?

+ Aishhh...Anh bị điên sao ? + Seo He lay tay Taehyung

"Chết? Khi nào ? " Cô hỏi lại anh, đôi mắt vô hồn đến đáng thương

-Ngay khi chị vào viện - Taehyung nhìn ra xa xăm.

"Tại sao chết ?"

-Tai nạn xe, nghe nói hắn ta phóng tới 120km/h, cứ như là muốn tự sát ấy.-

Tự sát sao ?

Anh chỉ vì câu nói ấy của cô mà tự sát sao ?

"Mày đùa chị, là mày đang đùa chị, Namjoon chưa chết mà..." mắt cô dần dần sưng lên

-Ai đùa chi ̣làm gì ? Hắn ta chết cũng đáng-

"Seohe, nói tôi nghe đi, nó ấy nói chơi giỡn đúng không ? " cô quay lại nhìn Seohe.

+Không đâu, anh ta nói thật đấy, anh ta cũng nhập viện này mà+Seohe lấy tay lau nước mắt cô đi.

Chính tên khốn nạn đó cũng cho cô +đôi mắt bây giờ đấy, cô khóc vì hắn ta đến mất cả đôi mắt, giờ hắn ta đã hiến cho cô đôi mắt đó.+ Seohe cười đau khổ.

+Không, không phải đâu, cô đừng đùa nữa, Seohe" cô như người điên, liên tục nói đi nói lại với Seohe.

Seohe cũng rơm rớm nước mắt theo cô.

Sau đó, cô ngất đi trong vòng tay của Seohe.

Mấy tháng sau....

Seohe giờ đã làm em dâu của cô, cô ta đã cưới Taehyung.

Ngày hôm đó là tròn 3 tháng anh mất, cô cười nói vui vẻ nhưng thật ra, sâu trong lòng gần như đã vỡ nát từ lâu.

+Êi+ Seohe gọi cô

"Sao vậy em ?"

+Đi thăm mộ Namjoon không ?+

"Hả ?"

+Có đi không thì bảo em ?+

Taehyung nó cho em đi sao ?"

+ Em nói là dắt chị đi nên ảnh mới cho đó+vẫn là lối nói chuyện đó của Seohe.

"Đi , để chị chuẩn bị đồ."

+Khỏi đi, em chuẩn bị sẵn cho chị rồi.+ đoạn nói, cô lấy ra bó hoa Quỳnh nhỏ.

+Đi thôi+rồi cô kéo tay Seok Jin đi ra.

Và rồi sau đó...

Có một ngôi mộ đứng sừng sững trước ánh nắng chiều tà...

Cô cầm bó hoa ra, đặt lên mộ anh...

Ít nhất, mộ anh vẫn được xây đàng hoàng...

Những ngôi sao, chúng đâu rồi ?

À, đôi mắt này là của anh, nó đâu phải của cô, nó đâu thể khóc ra những ngôi sao tuyệt đẹp kia nữa....

+Đáng lẽ ra , anh ta sẽ không có ngôi mộ này đâu, chả qua là..anh ta đã hiến đôi mắt mình cho chị, ba tha cho gia đình anh ta, sai người làm cái mộ này thôi+ Seohe nói trong lúc đang châm thuốc

Cô từ từ sờ lên ngôi mộ, dòng chữ Kim Namjoon được khắc lên, sờ vào từng con chữ, lòng cô ngày càng đau, nước mắt cứ lăn dài trên má.

Phải chi ngày đó, cô không hợp tác với Seohe, thì dù cho anh có ghê tởm cô thế nào, anh vẫn sẽ được sống.

Phải chi ngày đó, cô cho anh một cái ôm cuối cùng, thì có lẽ, anh sẽ không tuyệt vọng đến mức lao xe ra đường mà tự tử.

Hàng chục câu "Phải chi..." cứ tiếp tục xuất hiện trong đầu cô, mỗi lúc một nhiều, mỗi lúc càng làm tổn thương cô nhiều hơn.

Phải chi...

Phải chi...

Trong đâu đó nơi thiên hạ này, vẫn vang lên từng câu hát anh hát cho cô nghe lúc nhỏ
.
.
.
Kìa vì sao kia lấp lánh ơi
Chiếu sáng lung linh trên bầu trời....
.
.
.
.
.

Releasd Date : 28/2/2021
Edited Date (1):
An.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro