YÊU EM TỪ CÁI NHÌN ĐẦU TIÊN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gặp gỡ thà rằng chẳng gặp,
Hữu tình rồi cũng vô tình.

Ulsan . . .

Cuối thu . . .

Sâu tận trong khu rừng già ít người dám lai vãng, một thanh niên bạch y đang ngồi trong đình viện đối diện là mặt hồ nước xanh biếc không gợn sóng. Chẳng biết cậu đang nghĩ tới điều gì mà đôi mày kiếm thanh tú chợt nhíu lại, động tác tuy nhỏ nhưng lại tôn thêm vẻ kinh diễm vốn có. Đôi môi đỏ mọng như anh đào chín mùa, cặp mắt to tròn, trong veo vương chút buồn nhìn thấu tâm can kẻ khác, chiếc mũi thẳng nhỏ nhắn nằm cân đối giữa khuôn mặt, mái tóc đen tuyền tùy ý xõa hờ. Tất cả những nét đó dung hòa một cách hoàn hảo trên làn da mịn màng, trắng nõn. Một bộ bạch y mộc mạc làm nổi bật lên khí chất thoát tục tựa thần tiên của cậu.

Trời về chiều, tiết trời se lại, lành lạnh, tuy không đến nỗi cắt da cắt thịt nhưng cũng đủ khiến người ta rùng mình. Thế mà cậu thân mình đơn bạc, ngồi lặng lẽ trước cây huyền cầm, chừng như không có ý định rời đi. Một cơn gió nhẹ thổi qua cuốn theo vài chiếc lá phong đỏ rực. Ánh nắng cuối cùng gần sắp tắt, màn đêm dần buông, mọi thứ bỗng trở nên tịch mịch, cô liêu.

Cầm âm chợt vang lên, phá vỡ đi sự im lặng vốn đang thống trị nơi này. Tiếng đàn nhẹ nhàng, êm dịu không kém phần thánh thoát, ru hồn người trong đêm tối càng rõ hơn nữa. Không có một động tĩnh nào ngoài tiếng cầm đang chơi đùa cùng với gió. Vạn vật như đang đắm chìm trong khúc "Vọng Tình".

Giai điệu lưu chuyển, tiếng đàn bỗng trở nên dồn dập, mạnh mẽ như thác đổ xóa tan đi những ưu phiền đau khổ chốn hồng trần, làm rực lên ý chí sống còn và niềm hy vọng vào tương lai. Càng về sau, cầm âm dần trở lại tiết tấu chậm rãi ban đầu của nó. Ẩn đâu trong đó là nỗi buồn thê lương, cảm giác luyến tiếc. Những thứ gì đã mất đi sẽ mãi mãi không thể nào có lại được. Tại sao khi con người ta đánh mất đi thứ gì đó thì mới biết quý trọng nó?

Tiếng đàn đã dứt nhưng lòng người còn chưa dứt. . .

Một lúc lâu sau, thiếu niên bạch y mới ngẩng đầu lên, tay rời khỏi huyền cầm. Mày kiếm cũng đã giãn ra một chút ít. Có lẽ, cậu đã đưa những suy tư, tâm sự của mình vào cầm âm theo gió bay đi. Đời người có bao nhiêu năm, tội gì cứ mãi trói buộc mình vào cái vòng lẩn quẩn của cuộc sống.

-Đã có nhã ý đến đây, vì cớ gì lại không ra mặt?

Bộp. . bộp. . . tiếng vỗ tay kéo dài từ sau bụi trúc lên tận gian giữa nơi y ngồi thì mới dừng. Vị khách không mời cũng theo đó mà lộ mặt.

-Xin thứ lỗi, vì tôi vẫn còn đang đắm chìm trong mĩ âm tuyệt vời từ tiên khúc của cậu nên không kịp ra chào hỏi. Xin đừng để bụng.

Ngụy biện. . . thiếu niên bạch y hừ một tiếng, từ từ xoay người lại đối diện với tên kia. Kỳ thực, từ lúc chiều, cậu đã cảm nhận được hắn nên mới ngồi trong đình chờ đợi thử xem hắn muốn giở trò gì. Nào ngờ trời đã sụp tối mà vẫn không thấy hắn hành động, đoán rằng hắn hình như cũng không có ý xấu gì, vì cậu tuyệt không cảm nhận được một tia sát khí từ hắn nên cậu cũng làm ngơ. Nhưng sức chịu đựng cũng có hạn. Hắn từ lúc đến đây, thủy chung cứ nhìn chằm chặp vào cậu, một khắc cũng không rời khiến cậu có chút khó chịu. Tuổi cậu cũng không còn nhỏ để chơi cái trò mèo vờn chuột ngàn năm cũ rích kia nữa.

-Không cần dông dài, ngươi đến đây có mục đích gì?

Ánh nến mờ mờ trong đình cũng đủ để cậu nhìn rõ tướng mạo của hắn. Ngũ quan tinh xảo, đôi mắt lúc nào cũng hàm chứa ý cười, khóe môi nhếch lên làm hắn khi cười xuất hiện lúm đồng tiền sâu hút. Một bộ hắc y độc màu cùng con kim long được thêu lên làm nền cho cái khí chất bá đạo bức người không ngừng tỏa ra từ hắn.

-Chẳng có ý gì, tôi không may bị lạc đường đến nơi này. Trời đã tối, không biết cậu có thể thương lòng mà cho tôi ở nhờ lại một đêm hay không?

Cậu nhìn hắn một hồi lâu , không nói gì, chỉ xoay người hướng tới một căn nhà đơn sơ u tĩnh bên bờ hồ. Hắn thấy cậu hành động vô lễ như thế cũng không tức giận, ngược lại tiếu ý tràn đầy khuôn mặt. Hắn cũng nhún người đuổi theo cậu. Giang hồ đồn đại quả thật không sai, "Lãnh diện" Kim Seok Jin võ nghệ cao cường, có tài dùng độc, lãnh tính, lãnh tình. Mười tám tuổi đã đánh bại đồng thời phế đi nhiều cao thủ trong giới ngầm. . . khiến các vị này xấu hổ, nhục nhã, thoái ẩn giang hồ. Có lời đồn rằng cậu là thành viên còn sống duy nhất của Hắc Liên bang; tổ chức đã từng làm mưa làm gió, tắm máu cả thế giới ngầm tám năm về trước. Huyền cầm trong tay cậu là cố vật của người đứng đầu tổ chức lúc trước, trong đó có cất giấu bí mật nắm giữ con đường vũ khí xuyên thế giới. Cũng vì điều đó mà cậu không ngừng bị truy sát, vì trả thù cũng có mà vì cái bí mật kia cũng có.

Lá phong nương gió mà xoay tròn trên không tạo ra vũ điệu vui mắt rồi rơi dần xuống nước.

-Anh có thể ngủ trên sofa ở phòng ngoài.

Nói rồi, cậu thẳng bước tiến vào phòng mình, không thèm ngoảnh mặt lại nhìn hắn, nếu không, cậu đã có thể thấy được nụ cười gian xảo của hắn.

Sáng sớm hôm sau, khi tỉnh dậy mặt trời đã lên đến đỉnh. Cậu có phần ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên cậu ngủ sâu và dài đến vậy. Chợt có mùi thơm xộc vào mũi làm ý thức thanh tĩnh đến bảy tám phần. Bước chân ra ngoài đã thấy hắn ngồi ngay tại bàn, ánh mắt sáng rực lên khi nhìn thấy cậu, làm cậu không khỏi liên tưởng đến hình ảnh một chú chó nhỏ đang vẫy đuôi đợi chủ.

-Tôi đi loanh quanh bên ngoài, tìm được chút măng non và rau dại. Cậu mau đến đây nếm thử xem măng chúc này có ngon hay không?

Chần chờ một hồi, cậu cũng vươn tay đón nhận chén chúc từ hắn. Ngon thật! Nhìn hắn cà lơ phất phơ vậy mà cũng có tài nấu ăn ghê gớm. Mùi măng quyện với các loại rau khác thật là thơm, chín mà không nhừ. Đã bao lâu rồi cậu mới được ăn một chén chúc nóng và ngon đến như vậy? Trong lòng chợt dâng lên một cỗ tư vị không rõ tên.

________________

Ngày tháng cứ thế trôi dần, thấm thoát gần một tháng từ ngày hắn bước chân vào căn nhà này. Sự im lặng vốn có đã bị hắn hủy hoại hoàn toàn bằng những câu chuyện không đầu không đuôi về thế giới ngoài kia mà hắn lượm lặt được, hay chỉ đơn giản là những gì hắn thấy lúc đi hái rau, đốn củi, mọi thứ đều kể lại với cậu không sót một chữ. Cậu cũng không thấy phiền khi hắn cứ quấn lấy mình không rời. Hắn muốn kể, muốn nói gì là chuyện của hắn, còn muốn nghe, muốn để trong lòng hay không là chuyện của cậu. Cũng có lúc cậu hỏi hắn vì sao hắn cứ ở lại nơi này, không tự tìm đường ra khỏi rừng, thì hắn lại chưng ra bộ mặt ngây thơ vô tội mà trả lời.

-Chính là tôi không biết đường a. Nơi này rừng sâu, nhiều thú dữ như thế, lỡ tôi bị tụi nó ăn thịt thì sao? Chi bằng cậu dẫn tôi ra đi.

Jin lặng im không đáp. Kì thật, có khi hắn ở đây cũng tốt, ngày ba bữa cơm có người lo, cơm nóng canh ngon, trời lạnh có người giúp mặc thêm áo. Cậu đã một mình sống lặng lẽ suốt mấy năm qua, hắn thì như ngọn gió lạ thổi đi sự cô đơn của cậu. Nhưng cũng có điều cậu không hiểu, hai người hoàn toàn xa lạ, ngay cả tên hắn, cậu còn không biết, hắn là ai, thân phận ra sao, cậu không hỏi hắn cũng không nói. Vậy vì cớ gì mà hắn lại luôn chăm sóc, lo lắng cho cậu?

Ngày lại qua ngày, chỉ còn nửa tháng nữa là đến ngày mười lăm tháng chạp. Dạo gần đây, khu rừng vốn yên tĩnh thường xuyên có người tới lui, tuy không lộ mặt nhưng cậu vẫn cảm nhận được bọn họ. Nơi này cũng không tiện ở lâu được nữa.

____________________

Sáng hôm đó, sau khi dùng điểm tâm xong, cậu nói với hắn:

-Anh lo thu dọn, trưa nay tôi sẽ dẫn anh ra khỏi rừng.

-A!?!

-A cái gì, chẳng lẽ không muốn?

-Không phải, tôi chỉ là không ngờ phải chuẩn bị đi gấp vậy thôi.

-Chẳng còn cách nào khác, tôi cũng có việc phải rời khỏi nơi này một thời gian. Đi hay không là quyền của anh, tôi không quản.

-Cậu đi đâu?

-Chungcheong Nam

-Vừa hay, người tôi cần phải gặp cũng ở Chungcheong Nam. Cậu làm ơn thì làm cho trót. Đi cùng tôi đến Chungcheong Nam được không? Tôi không rành đường, lỡ có người bắt cóc thì tôi biết gọi cầu cứu ai đây?

-. . . . . .

Hai bên đấu mắt với nhau một hồi rốt cuộc thì cậu cũng phải chìu theo ý hắn, cùng nhau đi Chungcheong Nam. Rong ruổi mấy ngày đường dài thì cũng tới nơi. Dọc đường đi, tất cả mọi thứ đều có hắn lo, từ việc đặt phòng, thanh toán tiền thức ăn cho đến tiền xe đi lại... cậu đều không phải mó tay vô bất cứ thứ gì. Hóa ra dẫn theo hắn cũng có lợi quá chứ.

Hai người đến một khách sạn hạng sang nằm ở phía Tây Chungcheong Nam, đặt hai căn phòng thượng hạng sát nhau. Ban đầu, hắn nằng nặc đòi ở chung phòng với cậu nhưng khi thấy khí lạnh từ cậu tỏa ra mỗi lúc một dữ dội thì hắn đành phải cúi đầu thần phục. Đêm đầu tiên cả hai đi đường đều mệt nên quyết định đi nghỉ sớm. Khi tất cả mọi vật đắm chìm trong sự tĩnh lặng của màn đêm huyền bí thì có vài tên áo đen men theo cửa sổ đột nhập vào phòng hắn.

-Ngay cả phòng của ta mà cũng dám vào, chẳng lẽ các ngươi coi nhị lão đại ta không ra gì?

-Thỉnh ngài thứ tội, chúng thuộc hạ chỉ theo lệnh mà làm - một tên áo đen dẫn đầu bình tĩnh đáp lời.

-Lệnh của ai?

-Bẩm, của lão đại.

-Hắn lệnh ra sao?

-Thưa nhị lão đại, người sai thuộc hạ tới chuyển lời nhắc nhở ngài hãy mau hoàn thành nhiệm vụ, giết chết Kim Seok Jin, mang bí mật con đường vận chuyển vũ khí về Tuyết Lăng bang phục mệnh. Nếu ngài cứ dây dưa, chần chờ như vậy thì người lệnh chúng thuộc hạ cứ thẳng tay giải quyết tên Kim Seok Jin kia.

-Hừ, về báo lại với lão đại, ta tự có chủ trương, người không phải lo, còn nữa, Kim Seok Jin là của ta, chỉ có ta mới có thể động thủ . Các ngươi dám động đến một sợi tóc của y thì mạng của các ngươi cứ chờ người đến lấy đi.

-Tuân lệnh.

-Còn không mau cút?

Mấy tên áo đen mau chóng biến mất, vô thanh vô thức không hề để lại sơ hở. Hắn ngồi đó, mắt nhìn vào bức tường giáp với phòng bên cạnh, ánh mắt xa xôi, đắm chìm trong suy tư. Trong cơn gió nhẹ giữa đêm, ẩn chứa đâu đó tiếng thở dài.

Đêm đó có hai người không ngủ...

______________________

Liên tiếp mấy ngày sau, hắn đều đặn mỗi sáng đánh thức cậu dậy, cùng nhau dùng điểm tâm rồi đi dạo, thăm thú các danh cảnh ở Chungcheong Nam. Cậu cũng không phản đối, mọi thứ đều để hắn quyết định. Có thể là bởi vì cậu vẫn còn tham luyến một chút ôn nhu này của hắn.

Chớp mắt, ngày mười lăm tháng chạp đã đến, sáng sớm hôm đó, cậu tự mình thức dậy, dợm bước xuống lầu, cứ tưởng hắn còn đang ngủ thì ngờ đâu hắn đã sớm dậy từ lâu, đợi sẵn dưới lầu với một bàn đầy thức ăn.

-Anh có việc phải đi à?

-Ân.

-Đi đâu?

-Thăm cố nhân.

Cả hai không nói gì, chỉ ngồi vào bàn dùng bữa sáng. Lát sau cậu đứng dậy, toan bước đi nhưng chợt nhớ ra cái gì liền quay lại nói với hắn.

-Anh không cần phải đi theo, tôi tự biết lo . Anh cũng nên đi gặp người mà anh cần gặp đi.

Nằm ở ngoại ô Chungcheong Nam có một khu rừng trúc nhỏ, xanh biếc. Cố nhân mà cậu muốn gặp luôn ở nơi đó. Trên đường đi, cậu thuận tiện ghé mua một giỏ hoa lưu ly, loại hoa nhỏ nhắn màu xanh tím nhạt thoạt nhìn vui mắt mà người đó rất thích. Xế trưa, lúc đến nơi, cậu liền bắt đầu công việc dọn dẹp đầu tiên của mình. Những dây leo mọc quanh bị bức quăng qua một bên, hé lộ ra một tấm bia đã cũ kĩ, sờn màu, dường như lâu lắm rồi mới có người tới đây. Trên mộ bia đề hai chữ "Yang Hee". Tay mân mê tấm bia mộ, cậu thì thầm điều gì không rõ. Những bông hoa lưu ly nhỏ xíu theo gió bay tung lên cao. Cậu lặng lẽ đứng trước ngôi mộ, mỉm cười, trên mặt vẫn còn vương nét sầu bi, cứ thế mấy giờ đồng hồ nữa lại trôi qua, cậu vẫn đứng đó, ánh mắt xa xăm, u uất.

Hoàng hôn đã buông, đỏ rực cả một góc trời, se se lạnh. Cậu vẫn không có ý định rời đi. Bỗng từ phía sau nổi lên một tiếng thở dài, hắn tay cầm áo khoác, tiến đến quàng vào người cậu.

-Còn nói là tự biết lo, cậu xem, trời đã lạnh thế mà không mang theo áo ấm. Một thân đơn bạc như vậy, đổ bệnh thì biết làm sao?

Cậu quay lại nhìn hắn, đôi mắt trong veo đượm buồn như ngày ấy, lúc hắn thấy cậu đơn độc ngồi trong đình viện, dáng vẻ tịch mịch cô đơn làm đau lòng người.

-Quay về thôi, trời tối rồi.

Khẽ gật đầu, cùng hắn quay về. Tối đó, bầu trời quang đãng không chút mây. Cậu không ngủ được, bèn mang theo mấy bình Baekseju leo lên sân thượng của khách sạn uống rượu, ngắm trăng. Khó có đêm nào trăng tròn và sáng vằn vặc như đêm nay, ánh trăng huyền ảo phủ lên mọi vật một tấm áo bàng bạc, lung linh mờ ảo. Sự tĩnh lặng này khiến cậu bình tâm lại, tất cả mọi chuyện cứ như mới xảy ra ngày hôm qua, chầm chậm mà quay ngược lại.

-Rượu ngon mà không có bạn uống chung, còn gì là vui.

Chẳng biết tự khi nào hắn xuất hiện từ sau lưng, tay cầm theo mấy bình Makgeolli nức mùi thơm. Ngồi xuống bên cạnh, hắn đưa cho cậu một chai, rồi cùng nhau uống. Đã uống hết số Baekseju mang theo, giờ lại thêm Makgeolli, mà tửu lượng của cậu cũng không cao gì, hai gò má dần dần ửng đỏ, dưới ánh trăng càng thêm xinh đẹp động lòng người. Hắn nhìn cậu như thế, thở dài, kéo cậu sát lại mình, đầu tựa vai, cùng ngắm trăng. Không ai nói lời nào, chỉ im lặng mà dựa vào nhau.

-Vì sao lại không nói tiếng nào?

-Vì cảm thấy cậu cần sự yên tĩnh.

-Anh. . . có vẻ rất hiểu tôi.

-Cũng không hẳn lắm.

-Có muốn nghe chuyện xưa hay không?

Không đợi hắn trả lời, cậu đã nói tiếp, "Tôi tên là Kim Seok Jin, đã từng là sát thủ với danh xưng "Lãnh diện" còn Yang Hee, cố nhân mà tôi thăm chiều nay chính là bạn thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên. Tôi vốn là cô nhi, được bang chủ nhận về nuôi dưỡng, truyền nghệ. Từ nhỏ tôi đã được huấn luyện làm sát thủ, lãnh huyết vô tình, cái gọi là thất tình lục dục tôi không hề có khái niệm. Bảy tuổi đã thuần thục với súng, tám tuổi nhận nhiệm vụ đầu tiên là diệt trừ đám anh em đã cùng vào sinh ra tử với mình vì dám phản bội lại tổ chức. Tôi vẫn còn nhớ cảm giác đầu tiên khi cầm súng giết người. Máu tươi bắn đầy mặt khiến tôi buồn nôn, mỗi lần nhìn thấy cơm canh là cảnh tượng thây người chất đống làm tôi không tài nào nuốt nổi thứ gì. Lúc đó Yang Hee đã xuất hiện, dỗ dành tôi, nói chuyện với tôi, mới khiến tôi trong vô thức quên đi cảnh tượng ấy. Cô ấy rất giống anh, thích nói chuyện, suốt ngày cứ nhắng nhít quanh tôi đôi lúc làm tôi chóng hết cả mặt, cá tính thẳng thắn, muốn gì nói đó, thích chăm sóc người khác. Lớn lên chút nữa, Yang Hee lại hằng ngày tự tay nấu cơm cho tôi ăn, vốn là con gái cưng của bang chủ, không phải động vào thứ gì mà nay lại ngày ngày xuống bếp, mặt dính đầy lọ đen vẫn vui vẻ làm những món mà tôi thích. Tôi luôn hỏi vì cái gì cô ấy lại làm thế thì lúc nào câu trả lời của cô ấy đều là vì thích tôi. Thích là gì, tôi hỏi lại, Yang Hee chỉ cười mà không đáp, nói sau này tôi sẽ hiểu. Đến năm tôi mười sáu tuổi, trong ngày lễ Chuseok, Yang Hee đã tặng tôi chiếc khăn tay thêu dòng "Nguyện làm chim liền cánh, cây liền cành" , tôi đọc câu đó xong, cô ấy liền đỏ mặt, chạy mất. Tôi bèn đem câu đó đi hỏi Yoongi. Cậu ấy cười ha hả, bảo Yang Hee đã yêu tôi, còn hỏi tôi có yêu cô ấy không? Tôi bối rối, Yang Hee là người rất quan trọng, giúp đỡ tôi trất nhiều khi tôi gặp khó khăn. Tôi quý trọng Yang Hee, cái đó có phải là yêu hay không, tôi không biết. Khi tôi còn chưa cho cô ấy một câu trả lời thỏa đáng thì một tháng sau đó, tổ chức bị Hưng Long bang, Thiên quang bang và Hỏa Lân bang bao vây tấn công, ý đồ một người cũng không cho thoát. Rõ ràng có thể dùng địa đạo bí mật mà trốn ra ngoài, thoát khỏi truy đuổi, vì cớ gì cô ấy lại quay ngược vào trong, thay tôi đỡ một súng bắn lén kia. Máu thấm đẫm cả bộ bạch y nhuộm thành một màu đỏ sậm. Lúc ấy tôi như điên lên, ôm cô ấy mở đường máu đánh ra ngoài. Cuối cùng cũng thoát ra được đến khu rừng trúc kia. Tôi định ôm cô ấy đi tìm bác sĩ nhưng Yang Hee cản lại. Cô ấy mỉm cười nhìn tôi, máu theo khóe miệng trào ra, lòng tôi đau như cắt. Yang Hee nói đây là điều cuối cùng mà cô ấy có thể làm vì tôi, mong tôi hảo hảo sống tiếp, còn nữa, cô ấy biết tôi không hề yêu cô ấy, có chăng cũng chỉ coi cô ấy như em gái mà thôi. Yang Hee ở bên kia sẽ cầu chúc cho tôi có thể tìm được một người khiến tôi có thể khóc, có thể cười, có thể đau, một người mà tôi thật lòng yêu và cũng yêu tôi thật lòng. Trong huyền cầm thật ra không có cất giữ bất kì bí mật nào cả, nó vốn là vật dụng của Yang Hee, hằng ngày cô ấy vì tôi mà tấu đàn. Tôi lúc nào cũng mang theo bên người như là một thứ để tưởng nhớ về cô ấy vậy."

Vừa dứt lời, bàn tay choàng qua người cậu siết chặt thêm chút nữa, như muốn ôm cậu vào lòng. Ngẩng đầu lên nhìn hắn, cậu hỏi:

-Anh có thể nói cho tôi biết, tình là gì? Yêu là gì?

Hắn nhìn cậu một lúc, rồi đôi môi hắn chợt hạ xuống môi cậu, mềm mại, ấm áp. Hắn khẽ mơn trớn, dùng đầu lưỡi khắc họa hình dáng đôi môi của cậu rồi tiến dần vào trong, khám phá khoang miệng còn vương vị rượu. Một lúc lâu sau, hắn mới buông cậu ra thở dốc. Cất giọng khàn khàn, hắn nói:

-Cậu muốn biết tình là gì, yêu là gì phải không? Đêm nay tôi sẽ nói cho cậu biết!

Nói rồi, hắn nhẹ nhàng bế cậu lên, quay trở lại phòng mình, đặt cậu xuống giường, tay khẽ phất nhẹ, bức màn buông xuống, che đi cảnh xuân tình bên trong.

Đêm dài, chỉ mới bắt đầu. . .

________________________________

Sáng hôm sau, lúc tỉnh lại mặt trời đã ngã về Tây, cả người nhức mỏi, nặng nề, nhất là nơi thắt lưng, có cảm giác như đã gãy đôi ra, đứng không nổi. Hắn ngồi cạnh bên giường, đỡ cậu dậy, đút cậu ăn mấy miếng cháo. Đợi đến khi sắc mặt của cậu khá hơn rồi thì mới để cậu nằm xuống lại.

-Tôi có việc phải đi, trong vòng bảy ngày sẽ quay về, thời gian này tôi đã dặn nhân viên khách sạn ngày ba bữa mang cơm lên phòng, em phải tịnh dưỡng cho tốt đợi tôi về đó, biết không?

Thấy đôi mắt trong veo của cậu hiện lên một tia lo lắng, bàn tay trong vô thức nắm chặt tay áo của hắn không rời, khiến trong lòng hắn tràn đầy thương yêu. Hắn ôn nhu, nhẹ vuốt gương mặt nhỏ nhắn của cậu, "Em có mang theo Đoạn Tình hay không?" Thấy cậu thần sắc nghi hoặc nhìn mình, hắn bật cười "thế gian ai cũng biết "Lãnh diện" có tài dùng độc, "Đoạn Tình" là tối độc dược mà cậu chế tạo ra, người trúng độc tuy không có dấu hiệu bất thường nhưng sau bảy ngày nếu không có thuốc giải thì tứ chi sẽ sưng phồng lên, các khớp xương bị độc vật ăn mòn, mục ruỗng, không thể cử động, cả người lở loét hôi thối, vỡ tim mà chết. Để chứng minh rằng tôi sẽ quay về, trước mặt em tôi liền uống một Đoạn Tình, thuốc giải em giữ, sau bảy ngày tôi sẽ quay về lấy thuốc giải. Còn nếu không thì tôi là kẻ bội tín, đáng bị trừng phạt, chết cũng còn nhẹ." Jin còn chưa kịp nói gì thì hắn đã từ trong bao hành lý của cậu lấy ra hai viên thuốc, một trắng một đen. Đưa viên đen cho cậu, còn hắn nuốt vào viên trắng. "Thuốc giải em hãy cầm lấy đi, tôi phải đi bây giờ, chậm trễ thì sẽ hỏng việc. Bảy ngày nữa, hẹn em ở khu rừng trúc." Nói đoạn, hắn xoay người rời khỏi, để mặc cậu ngồi đó, ngơ ngác.

Một ngày, hai ngày, rồi lại ba ngày. Cảm giác nhớ nhung ăn mòn vào tâm trí. Nhớ nụ cười đầy ôn nhu, nhớ những lúc chiều tà hắn vì cậu choàng thêm áo, nhớ cái dáng hắn loay hoay trong bếp nấu món măng chúc mà cậu thích ăn, nhớ cả những lời ôn nhu đêm đó hắn thì thầm vào tai. Nhớ đến nỗi cậu cơ hồ muốn điên lên. Đây có phải là cái gọi là tương tư không nhỉ. Viên thuốc đen trong tay, cậu cứ mở rồi lại nắm không biết bao nhiêu lần. Dù rất muốn đi tìm hắn nhưng lại sợ nếu hắn trở về mà lại không có mình thì làm sao? Kì thật, thân phận của hắn, từ lần đầu gặp mặt, cậu đã biết. Tuy sống ở nơi núi rừng xa lánh thế sự nhưng không có nghĩa là cậu không biết. Trên giang hồ, chỉ có nhị lão đại của Tuyết Lang bang, Kim Nam Joon lúc nào cũng chỉ bận một bộ hắc y thêu hình kim long. Đồng thời, cuộc nói chuyện đêm đó giữa hắn và mấy tên áo đen, cậu cũng nghe được, không sót một chữ. Nhưng cậu quyết định thử, lấy tính mạng mình cược với sự ôn nhu chân thành của hắn, dẫu sao cậu cũng chẳng còn điều gì để lưu luyến nữa.

Bảy ngày dài đằng đẳng cuối cùng đã trôi qua. Jin trả phòng, mang theo hành lí đến khu rừng trúc ước hẹn. Cậu đã quyết định, nếu hắn trở lại thì cậu sẽ cùng hắn đi tới chân trời góc biển, còn nếu không thì cậu sẽ quy ẩn sơn cốc, mãi mãi ko bước chân vào chốn phong trần đầy toan tính này nữa.

Lúc vừa đến thì đã có người đợi sẵn ở đó, là hắn, cậu run run, đồ vật trong tay rơi xuống hết, trong đầu chỉ còn lại cảm giác nhớ nhung đến phát cuồng của bảy ngày vừa qua. Hắn mỉm cười, gương mặt có phần hốc hác, hắc y trong gió phiêu bay. Mắt dâng lên một tầng nhiệt lưu nóng chảy, chạy vội lại ôm hắn, vùi đầu vào lồng ngực rộng rãi kia. Chợt, cậu cảm thấy cả người mình ươn ướt, bàn tay cũng đẫm nước. Buông hắn ra, ánh mắt ngơ ngác nhìn lại lòng bàn tay của mình, màu đỏ thẫm dưới ánh nắng chói chang của mặt trời càng thêm quỷ dị lóa mắt. Ngước lên, tơ máu từ trong khóe miệng trào ra, hắn ngã quỵ trước mặt cậu. "Không ngờ lão đại lại hạ thủ không lưu tình, nhưng em yên tâm, từ giờ về sau, trên thế giới sẽ không một người nào dám đối với Kim Seok Jin có ý đồ xấu nữa."

"Nam Joon à... em không cần..." Jin cuống cuồng, ôm hắn vào lòng, tay lần mò tìm lấy thuốc chữa thương mang theo bên người, mở áo hắn ra đắp thuốc. Khắp cả người không nơi nào lành lặn, những vết roi, vết chém đã làm độc, sung huyết cả lên, vết thương nặng nhất có lẽ là nơi bụng, một vết đạn xuyên qua. Tay cậu run run rắc thuốc cầm máu. Hắn lắc đầu, cầm tay cậu đặt một nụ hôn lên đó.

- Đây là lần đầu tiên em gọi tên tôi nhỉ? Giọng em thật đặc biệt, nó làm tôi cảm thấy rất ấm áp.

-. . . . . .

-Tôi yêu em!

-Em... biết!

-Em có yêu tôi không?

-. . . . .

Một giọt lệ rơi xuống trên khuôn mặt không còn huyết sắc của hắn. Là cậu đang khóc đó ư? Lần đầu tiên trong cuộc đời cậu rơi lệ, trái tim như bị ai dùng dao hung hăn đâm xuống hàng trăm nhát.

Đau ...

-Không cần phải nói nữa. Tôi đã hiểu. Tôi gặp em, nhất kiến chung tình, một cái ôm quyết định chuyện cả đời. Nực cười phải không, nhưng tôi rất muốn xóa đi nét buồn vương vấn trên gương mặt em, làm tan đi vẻ tịch mịch cô liêu trên đó. Nếu có kiếp sau, tôi chỉ xin ông trời cho tôi một lần nữa được gặp em, cùng em đi hết con đường hồng trần này, em... có nguyện ý hay không?

-Em... nguyện ý!

Hắn cười, nụ cười chứa đầy hạnh phúc. Khẽ khàng nắm lấy hai tay cậu nhẹ nhàng hôn lên đó một lần nữa, đây có lẽ là chút ấm áp cuối cùng mà hắn có thể cho cậu.

-Tôi buồn ngủ quá, em có thể tấu lại bản nhạc đầu tiên mà em đàn vào ngày chúng ta gặp nhau để ru tôi ngủ hay không? Khúc "Vọng tình" ấy.

Jin gật đầu, để đầu hắn gối trên đùi mình, bày ra huyền cầm, bàn tay run rẩy lướt trên cầm huyền, thanh âm thê lương vang lên. Hắn mỉm cười, nhắm mắt lại. Bầu trời đang quang đãng chói chang bỗng dưng có mây đen kéo đến. Một lát sau mưa như trút nước, nước mưa hòa lẫn cùng nước mắt.

Mặn chát. . .

Tiếng đàn vừa dứt, cậu liền đặt hắn xuống đất, đem cầm để trước mộ bia của Yang Hee, quỳ xuống bái nàng ba lạy, "Cảm ơn, Yang Hee, cuối cùng anh cũng có thể kiếm một người khiến anh cười, làm anh khóc, khiến anh đau. Kiếp này anh đã nợ em quá nhiều, kiếp sau đã hứa cùng hắn đi suốt con đường hồng trần, chỉ đành mang tội phụ bạc cùng em. Xin hãy tha thứ cho sự ích kỉ cuối cùng này của anh!"

Nói rồi, cậu đứng dậy đỡ hắn cùng rời đi trong màn mưa, đến một hang động nhỏ khuất nằm sâu trong khe núi không ai biết. Nắm lấy tay của Nam Joon, Jin từ trong áo lấy ra một viên thuốc màu đen, "Có lẽ, ngay từ đầu gặp anh, em cũng đã nhất kiến chung tình, nhưng em ngu ngốc không hiểu cảm giác của chính mình. Nam Joon, em yêu anh. Em biết anh yêu em, vì nếu không yêu, anh đã không năm lần bảy lượt bảo vệ em thoát khỏi sự truy đuổi của Tuyết Lang bang, nếu không yêu em, mỗi sáng anh cũng không cần thức dậy tìm hái rau rừng làm cho em những món mà em thích ăn nhất, nếu không yêu em, ngày ấy anh cũng sẽ không lo lắng cho an nguy của em mà mang áo khoác chạy tìm em khắp nơi, nếu không yêu em, anh cũng sẽ không cố gắng dắt em đi dạo, kể cho em nghe những câu chuyện cười để giúp em xua tan đi nỗi cô đơn trong lòng . Giờ thì, em đã hiểu, tất cả những đau đớn, hạnh phúc, thương yêu, bảo vệ, mặn ngọt , chua chát... đều ở trong chữ tình. Kiếp sau, em nguyện cùng anh nắm tay đi hết con đường này. Anh nhất định phải đợi em ở cầu Nại Hà. Canh Mạnh Bà, anh tuyệt đối không được uống trước." Cậu nuốt đi viên thuốc màu đen trong tay mình, "Có lẽ anh không biết, thuốc giải của Đoạn Tình chính là Tuyệt Hồn, cả hai thứ đều là tối độc dược trên thế gian."

Tình đã chết, hồn còn sống được sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro