Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Jungkook mười tám tuổi, cậu phát hiện bản thân bị mắc chứng rối loạn cảm xúc theo mùa. Mặc dù cậu chưa bao giờ được bác sĩ chuyên gia nào chẩn đoán, nhưng cậu có cảm giác mình đã mắc phải nó. Jungkook chưa bao giờ tiết lộ hoặc đề cập điều này với bất kì ai, thậm chí cậu chẳng bận tâm để tìm cách đối phó với nó, nhưng sự thật cậu lại biết về sự tồn tại của căn bệnh và đó chính là vấn đề.

Rối loạn cảm xúc theo mùa.

Biết rằng nó mang lại cho Jungkook cảm giác thoải mái; một lời nhắc nhở, mọi thứ trở nên tồi tệ vào khoảng thời gian này hàng năm nhưng đó không phải lỗi của riêng anh ấy và vâng, vâng, nó sẽ tiếp tục như thế trong vài tháng, nhưng sau đó mọi thứ sẽ dần ổn hơn và trở lại bình thường - vì vậy bây giờ, trong khi nó kéo dài, sẽ ổn khi đổ lỗi cho căn bệnh về sự bất ổn của mình.

Cậu ấy đã không ngủ, cậu bị mất ngủ và chuyện này ngày càng trở nên nghiêm trọng.

Vì thế. Nó hoàn toàn không phải lỗi của cậu. Lỗi là do sự rối loạn. Đó là lỗi của chứng rối loạn chết tiệt ấy, khi cậu đang ngồi trên sàn nhà lạnh lẽo, với những giọt nước giàn giụa, lan man với những cung bậc cảm xúc của chính mình. Về việc cậu đã cô đơn đến nhường nào. Và sau đó gửi nó đến cho Kim Namjoon.

"Wow" Jungkook cáu gắt, đưa tay lên khuôn mặt của mình "Mắt em, em đang khóc này. Thật khó tin phải không, huh?"

Namjoon sụt sịt và im lặng, khẽ gật đầu. Lấy một lon bia khác và nốc ừng ực. Anh nhìn ra đằng xa. Anh ấy đã thực sự đỏ mặt, Jungkook nghĩ thầm. Tóc rối bời, mắt long lanh, đôi môi hơi mọng nước. Chúa ơi, anh ấy trông rất rất dễ thương. Jungkook muốn chết ngay lúc đó, Namjoon trông rất đẹp và má thì đỏ ửng vì say đến mức không nói được.

"Không sao đâu" Namjoon lờ đi. Jungkook giật lấy cái chai và uống một ngụm lớn. Mím môi, cậu đưa cái chai gần như trống rỗng lại cho Namjoon. Khó uống quá. Bia thật tởm lợm.

"Không phải" Cậu thở dài. "Hyung, em có thể nói với anh một bí mật không?''

"Anh yêu họ" Namjoon nói, sau đó anh ngáp.

Bia có mùi vị như shit vậy nhưng nếu điều chỉnh cách uống một cách vừa đủ. "Em yêu anh" Cậu thở ra, nhắm mắt lại, hình ảnh Namjoon nhăn nhăn mũi khi đang ngáp dài ở ngay sau mí mắt của cậu.

Namjoon tạo ra một âm thanh nhẹ nhàng - Có lẽ. Đó là lời thì thầm chăng?

"Không, Em thích, thích... yêu... yêu anh. Như tình yêu đồng giới vậy" Jungkook tức giận. "Rất nhiều. Được rồi, có lẽ quá sớm để nói ra điều này giống như, hyung em chỉ,... chết tiệt. Em không biết nữa."

Namjoon ngân nga. Jungkook vẫn tiếp tục nhắm mắt.

"Anh còn nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau không? Em thậm chí không hứng thú với âm nhạc ở thời điểm đó, em chỉ thích hát nhưng em giả vờ là bản thân muốn học cách sản xuất và viết lời âm nhạc, chết tiệt, bởi vì em muốn dành thời gian với anh và em nghĩ Yoongi-hyung biết... liệu ảnh có biết không nhỉ? Bởi vì anh ấy đã thỏa thuận với em - liên tục trì hoãn những bài học piano của anh ấy và - ừm, là vậy đấy."

Namjoon ra hiệu đồng tình.

"Em đã rất xấu hổ nhưng... em trở nên dần quen với nó, ở bên cạnh anh và làm việc một cách thật tự nhiên, và việc đối phó của chính mình trở nên dễ dàng hơn và em hy vọng rằng nó sẽ biến mất nhưng điều đó em không làm được và em chỉ, Joonie, anh rất ngọt ngào và tốt bụng, anh rất, rất tuyệt - ''

"Hmm"

"Và nó chỉ... thật sự rất khó khăn... để để ngừng thích một người. Anh còn nhớ buổi tối ở nhà hàng khi chúng ta đang theo dõi Tae, Jimin và Yoongi không? Chúng ta đã ở trọng bụi cây, nó thật sự rất lạnh, nhưng chúng ta đã rất vui khi ở đó. Mặc dù trời đã tối nhưng vẫn có vài tia sáng rọi vào anh khi anh ở đó. Thật sự, vào khoảnh khắc đó, trông anh rất đẹp và em rất muốn hôn anh..."

Jungkook bỏ đi, và lấy tay che mặt lại.

"Đó là em. Em muốn giữ lại khoảnh khắc đó. Chỉ chúng ta, với màn đêm, và ánh trăng chết tiệt kia, cùng một chút se se lạnh, cười đùa, và cảm thấy... hạnh phúc. Cùng nhau. Lúc đó, em nhận ra rằng mọi thứ, um, mọi khoảnh khắc, mọi nơi ở cùng anh đều khiến em hạnh phúc. Thậm chí dù cho mặt trời rất nóng như muốn thiêu cháy mọi thứ, nhưng chỉ cần anh bên cạnh thì nó vẫn là khoảnh khắc đẹp với em." Jungkook thở dài, khẽ mở mắt và nhìn chằm chằm trên đùi mình. "Anh hãy nói gì đó đi."

Namjoon vẫn im lặng, Jungkook đột nhiên trở nên điềm tĩnh.

"Chúng ta không thể... nó sẽ tốt hơn nếu anh cũng thấy thế, em chỉ muốn nói ra. Em xin lỗi."

Namjon vẫn im lặng như thế. "Hyung nói gì đi, làm ơn, bất cứ điều gì cũng được. Chết tiệt, em..." Jungkook nghẹn ngào, cậu đưa tay che mặt lại. "Em đã làm chuyện đó. Em hiểu nếu bây giờ anh cảm thấy không thoải mái, Hyung, em thật sự xin lỗi, em..."

Namjoon... đang ngáy sao?

"Hyung?" Jungkook nhìn qua và. Oh

"Oh."

Hơi thở cậu run rẩy, Jungkook đưa tay chỉnh lại tóc mình trước khi đứng dậy. Đầu gối cậu run run, cậu cảm thấy choáng váng, và cậu cảm thấy bản thân dường như đã ngã xuống sàn, nhưng cậu mặc kệ mọi thứ, Jungkook nghiêng người cố gắng đỡ Namjoon đang ngủ.

Cậu đã bị ngã.

Có lẽ họ phải dành đêm nay ở lại đây. Trên cái sàn của nhà tắm.

Hít một hơi thật sâu, Jungkook gạt đi ý nghĩ đó, cúi xuống lần nữa, và cố hết sức của mình để nâng cơ thể Namjoon rất nặng, nặng, nặng lên. Cậu đã làm được. Yeah. Cậu phải nhanh lên trước khi cả hai ngã xuống lần nữa.

Cậu để Namjoon trên vai phải của mình, Jungkook đi vào phòng ngủ, khuỷu tay đụng vào ghế, tạo ra một âm thanh giống như tiếng của con hải cẩu, và đặt Namjoon xuống giường.

Mặc dù trời đã tối nhưng với sự giúp đỡ của ánh trăng xuyên qua khung cửa sổ, Jungkook đã tháo được đôi giày của Namjoon, kéo tấm chăn phía dưới lên và đắp cho anh. Jungkook tháo giày của mình, đứng đó một hồi lâu, cậu dụi mắt và ngáp, do dự một hồi, cậu quyết định trèo lên giường và nằm cạnh Namjoon.

Cậu có thể choàng qua eo anh để ôm. Hay vùi đầu vào cổ Namjoon. Hoặc làm cả hai. Hoặc có thể cậu nắm lấy tay anh. Cậu có khả năng làm được có hàng trăm lời bào chữa để cậu có thể giải thích - họ đã say, hoặc thời tiết hiện tại rất lạnh, có thể Namjoon sẽ làm nó trước, bla bla bla.

Nhưng điều ở đây là: Jungkook không cần lời bào chữa. Cậu không bao giờ làm thế. Cậu không muốn đến với Namjoon - Namjoon, người luôn luôn hài lòng về cậu, luôn luôn tự hào về cậu, luôn luôn vui vẻ nuông chiều cậu mà không có lý do, không có điều kiện, không có bất kì động cơ nào cả.

Và một điều khác là: Jungkook không còn tin tưởng chính mình nữa.

Bởi vì cậu biết rằng khi cậu nắm tay Namjoon, thì cậu sẽ không buông nó vào sáng mai. Nếu cậu vùi đầu vào cổ anh, thì cậu sẽ đánh thức anh bằng những cái cắn yêu. Và nếu cậu quàng tay qua ôm anh, thì cậu sẽ bám lấy anh không buông như một con koala và chỉ buông cho đến khi nào Namjoon thực sự tức giận mà thôi.

(Okay, cũng không hoàn toàn như vậy. Jungkook chắc chắn sẽ không vượt qua bất kỳ ranh giới nào và cậu sẽ tôn trọng mong muốn của Namjoon, và tránh làm những gì khiến anh cảm thấy khó chịu. Jungkook là một người đàn ông đàng hoàng. Là người đàn ông đàng hoàng của Namjoon, cậu bé ngoan của Namjoon).

Vì vậy, vâng. Rối loạn cảm xúc theo mùa. Nó là lý do khiến Jungkook chỉ ngủ được sau vài tiếng suy nghĩ - lạnh và cuộn tròn, cô đơn và cô đơn, thậm chí Namjoon đang nằm bên cạnh cậu, ấm áp và xinh đẹp ở ngay bên kia chiếc giường đôi.

Tại sao Namjoon lại có giường đôi?

---

Suy nghĩ? :o


#Rinn

02.04.2020

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro