Oneshot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Không nên có GIF hoặc video ở đây. Cập nhật ứng dụng ngay bây giờ để xem nó.]

1.

Ngồi một mình trên ghế, Jimin nhìn thẳng vào gương trang điểm, khuôn mặt lạnh lùng với hai bên headphone hoàn toàn cách biệt với mọi người.

Trong phòng chờ, mỗi người đang làm một việc khác nhau. Nhưng một số trong bọn họ, đang theo đuổi những vòng luẩn quẩn.

"Anh đã nói rồi mà, anh xin lỗi, anh chỉ....không có thời gian."

"Phải, là concert..."

"Em đừng nói ích kỉ như thế!"

Dù đã cố đè nén cảm xúc bất đắc dĩ của mình, nhóm trưởng BTS vẫn không thể ngăn âm thanh của cuộc nói chuyện điện thoại. Và Jimin- người ngồi trước gương trang điểm vờ như đang ngắm bản thân nhưng thực tế chỉ là cái cớ để có thể nhìn anh ấy mà không bị phát giác. Và trên điện thoại của cậu, không có một bài nhạc nào đang được phát.

Hai bàn tay đặt trước bụng khẽ siết lại. Cậu không thích hình ảnh này của Namjoon, tại sao anh ấy cứ phải làm khổ mình với cô bạn gái kênh kiệu và không biết điều như thế? Cậu thực sự không hiểu Namjoon làm thế nào lại có thể hẹn hò và chịu đựng một người như vậy.

"Jiminie."

Người tóc đen ngẩng lên, là Taehyung.

"Không sao chứ?" Cậu ấy cũng nhìn vào gương, là một cái nhìn chéo giữa gương mặt cứng nhắc của bạn và sự mệt mỏi trong góc phòng của Namjoon hyung.

"Không biết nữa...." Jimin đáp lại với nụ cười yếu ớt. Giật chiếc tai nghe ra, cậu vỗ vỗ lên tay Taehyung rồi đi về phía Namjoon khi anh ấy đã kết thúc cuộc gọi ngớ ngẩn kia.

"Hyung, có chuyện gì sao? Anh có thể kể với em." Jimin cười hiền, đôi mắt cong lên như thật sự vui vẻ, và điều đó khiến cái nhăn trán của Namjoon biến mất. Cả hai cùng mỉm cười với nhau.

Taehyung vẫn đứng ở chỗ cũ, âm thầm trao đổi ánh mắt với các thành viên khác với tiếng thở dài.

.

.

.

2.

Đã luôn là như vậy, những lần Namjoon căng thẳng và cần người tâm sự, anh ấy luôn đi tìm Jimin. Bangtan, ai cũng biết điều đó. Và họ cũng biết cả điều mà Namjoon không biết.

Park Jimin yêu Kim Namjoon.

Ngay từ lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, Jimin đã có những cảm xúc khác lạ với Namjoon. Cậu nhóc thấy sợ, đã từng có thời gian né tránh người nhóm trưởng nhưng rồi khi nhận ra không thể chối bỏ cảm xúc của bản thân, cậu ấy đã buông xuôi. Nhưng vì nhóm, vì mọi thứ mà mọi người đã cùng gây dựng, Jimin lựa chọn im lặng và âm thầm ở bên Namjoon như một người em tốt bụng.

Mọi thứ vẫn khá ổn cho đến khi Namjoon có bạn gái. Một nữ diễn viên trẻ mới nổi, bọn họ quen nhau có lẽ là bởi Taehyung. Namjoon đến thăm đoàn diễn của TaeTae và đã gặp cô gái đó. Khi nhóm trưởng công bố với bọn họ, Bangtan trở nên ái ngại và lo lắng nhiều hơn là vui mừng. Nói bọn họ ích kỉ cũng được, nhưng ai lại đi chúc mừng một người xa lạ đã có được Namjoon hơn là quan tâm đến cậu em đang sống như tuyệt vọng của mình chứ.

Jimin lúc ấy, không biết đã dồn bao nhiêu sức lực và khả năng của mình để nói ra lời chúc hạnh phúc, trong khi đó Namjoon không hề biết gì, vẫn cảm ơn cậu ấy như điều hiển nhiên.

"Jiminie, mình xin lỗi, là do mình nên họ mới gặp nhau..."

"Đừng, TaeTae, đừng vô lý như thế. Bọn họ là có duyên. Cậu không có lỗi."

Nụ cười yếu ớt và nhợt nhạt ấy của Jimin kéo dài trong nhiều tháng. Cuộc tình của Namjoon, thành viên BTS ai cũng nhận ra là bắt đầu có vấn đề dạo gần đây. Và quả nhiên bọn họ chia tay.

.

.

.

Bây giờ hai giờ sáng ở nơi ngã tư đường

Ta ngồi bên cạnh nhau lặng im ngắm phố phường

Trong lòng em giờ đây từng cảm xúc bất thường

(But I just can't say)

Anh hỏi em giờ đây rằng anh biết làm gì

Khi người anh từng yêu giờ đây đã chia ly

Mang theo con tim của anh mà chẳng nói câu gì

(But why can't you see?)

3.

"Anh...chia tay rồi?"

"Ừ. Thực sự là...em thấy đấy, anh mệt mỏi quá." Namjoon bật cười chua chát, đưa cốc cafe giấy lên nhấp một ngụm.

Jimin không biết nên buồn hay nên vui. Cậu đã từng tưởng tượng chuyện này trước đây, nhưng khi nó thực sự xảy ra, cậu lại phát hiện mình không hào hứng như đã nghĩ. Bởi vì nhìn Namjoon lúc này rất buồn và điều đó khiến tim cậu nhói đau.

"Khoảng thời gian đầu, anh đã nghĩ bọn anh là một đôi hoàn hảo, cô ấy là hình mẫu lý tưởng của anh, nhưng rồi anh làm công việc của một idol, cô ấy quay cuồng với những bộ phim, và bọn anh dần trở nên bận rộn, xa cách. Những cuộc cãi vã ngay trên điện thoại ngày một căng thẳng, và rồi..." Namjoon dùng cử chỉ tay để thể hiện sự bùng nổ, rồi ngay sau đó là một tiếng thở dài.

"Anh xứng đáng với một người khác tốt hơn, đừng buồn nữa, em luôn...bọn em luôn ở bên anh." Cậu ngập ngừng, đặt tay lên vai anh thay vì nắm lấy bàn tay to lớn ấy, và nói "bọn em" ý chỉ Bangtan hơn là một mình cậu.

Đến bao giờ đây, Jimin, để mày có thể nói cảm xúc thật của mày cho anh ấy nghe....?

"Cảm ơn em, Jiminie, em luôn luôn là người bạn tâm sự tuyệt vời nhất của anh." Namjoon mỉm cười, vươn tay và ôm siết lấy cậu.

Jimin biết, anh ấy đang cần một bờ vai và chỗ dựa cho lúc yếu đuối này, và nó chẳng mang ý nghĩa gì đặc biệt ngoại trừ cậu là người em anh ấy tin tưởng. Nhưng làm ơn, để cho cậu ích kỉ tận hưởng giây phút này, khi hai người chỉ có một mình, ngồi trước một công viên vắng lạnh giữa ban đêm và trò chuyện với nhau.

"Ổn rồi, anh đừng buồn..."

-------------

4.

"Namjoon hyung, anh muốn ăn gì đó không? Hình như chúng ta chưa ăn gì cả mấy tiếng rồi."

"Ah~ Nhìn màn hình điện thoại nhiều không tốt đâu, đưa cho em nào."

"Cafe của anh này."

"Nó sẽ kiểu bling~ bling~. Ah, anh cười gì chứ?"

Namjoon vẫn không ngừng cười trước bộ dạng thực sự quá cute của Jimin ban nãy. Park Jimin luôn luôn là liều thuốc gây cười và làm mềm trái tim của Kim Namjoon, anh chưa từng chống chọi được với độ đáng yêu của cậu ấy.

Quàng tay qua cổ Jimin và kéo cậu ấy dựa vào mình như một thói quen, Namjoon thở dài.

"Ước gì cô ấy có thể bằng một phần của em nhỉ?...."

Nụ cười trên gương mặt cậu dần trở thành gượng gạo. Nhưng Namjoon đã không nhận ra điều đó.

Sao anh không nhận ra, sau bao nhiêu ngày qua

Khi người mà anh luôn luôn gần bên

Không thể mang cho anh từng cảm xúc như em làm, như em làm

Sao người đành lỡ yêu vội vàng, em mới là người yêu anh...

------------

5.

"Anh ấy đến chưa?" Taehyung hỏi Jungkook, cậu nhóc đang vội vã trốn vào chỗ nấp cùng với các thành viên.

"Đến rồi, đến rồi, Jimin-ssi, anh ra đầu tiên nhé!"

1! 2! 3!

"Happy birthday to you ~ Happy birthday to you~"

Namjoon sững người, một giây sau liền bị anh em và staff BigHit vây lấy thành vòng tròn. Jiminie với chiếc bánh hình Koya trên tay từ từ lại gần.

"Namjoon hyung, sinh nhật vui vẻ!"

Chàng nhóm trưởng bật cười, ánh mắt chăm chú không vì chiếc bánh mà vì sự rạng rỡ của người cầm nó lúc này. Dù đã ở chung với nhau nhiều năm, Namjoon vẫn chưa từng thôi xuýt xoa bởi vẻ đẹp như tiên tử của Jimin. Cậu ấy lúc này trông còn đẹp hơn nữa khi ánh sáng vàng của nến hắt lên gương mặt cậu, đôi mắt cong cong giờ đong đầy tinh thể lấp lánh, lộng lẫy hơn cả những ngôi sao.

Namjoon chắp tay cầu nguyện và thổi nến. Cả đám lập tức hú hét, bôi trét bánh kem lên mặt nhau.

"Anh ăn đi này." Jimin quệt một miếng lớn đưa lên miệng anh. Cậu đang cố làm mình tự nhiên thôi, chứ thực ra trái tim đang treo lơ lửng. Liệu anh ấy có ăn không?

Namjoon quay ra, không hề do dự mà cúi xuống. Lưỡi anh vô tình quệt qua ngón tay cậu, hơi nhoi nhói vì cả răng nữa. Jimin hai má ửng đỏ, mỉm cười thật dịu dàng.

Đúng lúc ấy, điện thoại của Namjoon vang lên.

Là cô gái kia.

"Anh ra ngoài một chút. Cảm ơn mọi người vì buổi tiệc bất ngờ nhé! Yêu mọi người!"

Căn phòng chìm vào yên lặng ngay khi chàng nhóm trưởng khuất bóng. Ai cũng nhìn về phía Jimin- người đã trùng vai xuống ngay khi biết Namjoon rời đi vì ai.

.

.

.

6.

Bọn họ đã ở với nhau tối qua và đón sinh nhật Namjoon, Jimin biết thế khi anh ấy trở về nhà lúc nửa đêm với nụ cười rạng rỡ trên môi.

Có lẽ họ sẽ làm lành....

Cậu chua xót nghĩ, khép lại cánh cửa phòng thật khẽ. Ngồi thụp xuống sàn, Jimin co người lại, vòng tay ôm lấy bản thân. Cậu nên từ bỏ thôi, học cách từ bỏ, mọi thứ sẽ...tốt hơn.

Nhưng điều đó, nói thì dễ, làm thì khó vô cùng. Biết chắc là đau, biết chắc là tổn thương nhưng tại sao mãi chẳng thể dừng lại? Em chẳng thể nào nhìn được ai khác ngoài anh.... Nhìn anh cười với cô ấy, nhìn anh ôm cô ấy, vì cô ấy mà anh không kịp nghỉ ngơi sau concert đã lặn lội mua cơm đến trưởng quay của cô ấy, vì cô gái đó, anh đã hi sinh rất nhiều điều.

Cậu cắn chặt môi, tay siết lấy vị trí nơi trái tim đang đập. Cơn đau này.... sẽ kéo dài đến bao giờ đây? Mỗi lúc nhìn anh ở bên cạnh cô ấy, cậu chỉ muốn chạy đến kéo lấy tay anh, nói với anh "Anh là của em" nhưng cậu mãi mãi chẳng thể làm thế vì cậu với anh là em trai, cậu không có cái quyền được làm như vậy.

Namjoon, ở cạnh em, anh sẽ không phải vất vả như vậy, không phải hi sinh điều gì hết. Tất cả những gì em cần chỉ là trái tim của anh. Em luôn ở ngay đây, yêu anh bằng toàn bộ những gì em có. Nhưng... tại sao vẫn là chưa đủ? Tại sao mãi chẳng thể là em?

Chỉ muốn nắm lấy bàn tay của anh khẽ nói rằng

Em thương anh rất nhiều

Mà vì sao con tim này không thể nói

Tuy rằng hai chúng ta đã bao lần đi chung nhau một lối

Nhưng sao bây giờ đây từng cảm xúc không nên lời

Bởi vì trong lòng anh vẫn luôn yêu người....

.

.

.

7.

"TaeTae, đi mua sắm với mình không?"

Khi nghe Jimin rủ, Taehyung có hơi chần chừ. Đi mua sắm? Trong tình trạng như đã chết rồi của cậu ấy sao? Nhưng để tâm trạng Jimin tốt hơn, cậu bạn luôn sẵn sàng.

"Thử cái áo này đi, hợp với cậu lắm đấy." Jimin đưa một chiếc áo cho Taehyung và đẩy cậu ấy vào phòng thử đồ. Đúng lúc ấy, một bóng dáng quen thuộc lọt vào mắt cậu.

Là cô gái đó, với một người đàn ông xa lạ. Bọn họ có vẻ thân thiết. Và cô ta đang chọn đồ cho người đó.

Trái tim Jimin như ngưng trệ, cậu đứng tại chỗ, đau đớn khi nghĩ về nụ cười vui vẻ tối qua của Namjoon. Cô ta đã lừa anh ấy.... Chỉ một suy nghĩ, và Jimin cảm thấy như mình sắp bùng nổ. Cậu không thể điều khiển hành động của mình, bước thật nhanh tới chỗ bọn họ.

"Sao cô có thể làm như thế? Trêu đùa với cảm xúc của người khác vui lắm sao?!"

"Park Jimin?....Cậu đang nói tôi sao? Tôi làm gì chứ? Nếu cậu nói về chuyện tối qua, hoàn toàn là vì tôi nên hoàn thành lời hứa sẽ ở bên cạnh anh ấy trong ngày sinh nhật mà Namjoon đã từng mong muốn trước đây thôi. Chúng tôi vốn chẳng còn gì hết."

Jimin siết chặt hai tay thành nắm đấm, cơn giận bốc lên ngùn ngụt.

"Cô!"

"Bỏ đi, Jimin, đi thôi!" Taehyung chạy tới, vội vã giữ vai cậu ấy lại.

"Này, Park Jimin, không có tôi ở cạnh anh ấy, cậu phải là người vui nhất mới đúng chứ? Sao cậu không tỏ tình với anh ấy luôn đi!"

Câu nói ấy của cô gái càng khiến cho Jimin tức giận, nhưng trước khi xung quanh thu hút nhiều sự chú ý hơn thì Taehyung đã cưỡng chế kéo cậu rời đi. Nước mắt dồn nén cứ như vậy trào khỏi khoé mi, Jimin nức nở trên vai Taehyung trong suốt con đường về nhà.

.

.

.

Sao anh không nhận ra, cô ta đâu còn yêu anh

Như ngày hôm qua anh từng mơ

Không còn quan tâm anh từng ngày giống như em làm, như em làm

Tuy là người đến sau muộn màng, em mới là người yêu anh!

8.

"TaeTae."

Cậu nhóc giật mình quay lại. "Namjoon hyung?"

"Jiminie đâu rồi?"

Khi Namjoon tìm thấy cậu ấy, Jimin đang ngồi trên sân thượng của toà nhà bọn họ thuê kí túc.

"Em đang làm gì thế?"

Jimin hẳn nhiên bị giật mình. Cậu cúi xuống lau vội đi nước mắt, không dám nhìn Namjoon.

"Sao anh lại ở đây?"

"Hm? Hôm nay là ngày nghỉ, sao anh lại không ở đây được chứ? Và anh đang buồn khi rõ ràng là em có tâm sự nhưng lại không muốn kể cho anh đấy." Namjoon nghiêng đầu, cười hiền với cặp má lúm khi cố chọc cậu cười.

Quả nhiên, Jimin cười hắt ra, nhưng nghe thật nặng nề.

"Tâm trạng em thực sự rất rất tệ... Nhưng em đã quyết định sẽ đánh cược một lần. Nó có thể sẽ tệ hơn, nhưng đó là vì em đã chọn." Jimin ngẩng đầu, hít một hơi thật sâu rồi quay ra mặt đối mặt với Namjoon. Đôi mắt sưng đỏ và chiếc mũi nghẹn cứng của cậu là điều khiến anh phải nhíu mày xót xa. "Để em kể cho anh nghe một câu chuyện, về một cậu nhóc 18 tuổi lần đầu đến Seoul. Cái gì cũng mới mẻ và xa lạ, cậu ấy lo mình không thể hoà đồng, nhưng rồi đón chào cậu ấy là một người anh vô cùng thân thiện, khoảnh khắc anh ấy đưa tay ra chào với nụ cười má lúm rạng rỡ, cậu ấy biết mình đã...phải lòng ai."

"Cậu ấy lo lắng cho công việc chung nên đã lựa chọn im lặng suốt nhiều năm, âm thầm ở bên anh ấy, chăm sóc anh ấy, trở thành chỗ dựa để anh ấy tâm sự. Kể cả là những vấn đề về cô bạn gái của anh- điều mà cậu ấy không thích phải nghe nhất. Cậu ấy chỉ muốn hỏi, liệu sau bao khoảng thời gian bên nhau đó, anh ấy có nhận ra điều gì không? Cô gái kia thực sự yêu anh ấy được như cậu ấy đã yêu sao? Ở bên anh mọi lúc, chăm sóc anh được như cách cậu ấy đã làm sao? Sao anh ấy không nhận ra...cậu ấy mới là người yêu anh?"

Câu nói cuối cùng của Jimin cuốn bay theo làn gió, hai người đối diện nhau trong sự im lặng. Jimin đang run rẩy, cậu cảm nhận được môi mình đang run lên, dường như nước mắt lại sắp trào ra nữa rồi.

Vậy là cậu đã nói ra... những cảm xúc đã giấu kín bao lâu nay. Cậu vừa muốn nhìn lại vừa không dám, Namjoon, anh ấy sẽ thấy thế nào?

"Jiminie, vậy anh cũng sẽ kể cho em một câu chuyện. Chàng trai 19 tuổi mang trên mình trọng trách của một nhóm trưởng, anh ấy đã phải trải qua rất nhiều khó khăn mới có được những người anh em về sau sẽ là một nhóm cùng debut, cùng sinh hoạt. Trong số họ, anh ấy để ý nhất tới một người- cậu em siêu cấp đáng yêu đến từ Busan. Cậu ấy rất thu hút ánh mắt của chàng leader, cậu vừa có thể dễ thương và sexy cùng một lúc với gương mặt đẹp, thân hình dẻo dai và giọng nói ngọt ngào. Anh ấy chưa bao giờ chống đỡ được với sự đáng yêu và những hành động chăm sóc cẩn thận tỉ mỉ của cậu ấy. Nhưng mà, người ấy sợ, sợ rằng tình anh em sẽ đi xa quá giới hạn. Nên cho đến khi một cô gái xuất hiện, anh ấy vin vào cái cớ người con gái đó hợp hình mẫu của mình nên quyết định theo đuổi. Trong suốt khoảng thời gian hẹn hò, anh ấy không để ý tới cảm xúc của cậu ấy, thậm chí cả cảm xúc thực sự của bản thân."

"Tối qua là sinh nhật anh ấy, anh ấy vốn muốn ở cùng cậu cả ngày nhưng rồi chút băn khoăn đã kéo anh ấy rời đi. Anh ấy muốn thử xem, liệu ở bên cô gái đó hay ở bên cậu thì mới đúng hơn. Kết quả chứng minh, mãi mãi chưa bao giờ là cô ấy."

"Sáng nay, vì phát hiện cậu không mang theo áo ấm khi đi mua sắm nên anh ấy đã cố tình đi theo, đã chứng kiến những gì nên chứng kiến. Thay vì cảm thấy tổn thương khi cô bạn gái cũ nói những lời khó chấp nhận, thì anh ấy lại thấy bồi hồi khi cô ấy nói "Sao cậu không tỏ tình với anh ấy luôn đi?".... Jiminie, anh là đang thú tội với em. Anh đã quá nhút nhát, quá sợ hãi và trốn tránh em, cô gái đó chưa bao giờ là tình địch của em hết, vì anh...thực sự đã yêu em từ rất lâu rồi."

Jimin bật khóc, những giọt nước mắt không còn của khổ đau, dằn vặt mà lần này chúng là nước mắt của hạnh phúc. Cậu ôm lấy anh, siết thật chặt như thể sợ anh sẽ biến mất.

"Em yêu anh...em yêu anh..."

Tất cả những gì cần thiết đều nằm trong ba từ này. Cho đến cuối cùng, bọn họ đã may mắn quay lại và nhìn thấy nhau. Mảnh ghép đúng đắn nhất trong bức tranh tình yêu.

Em mới là người yêu anh....

(end)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro