[Mở màn]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tại tập đoàn thời trang BigHit, chi nhánh số năm.

Khuôn viên vắng sau công ty.

- Cậu có biết cậu phiền lắm không?

...

- Cậu đúng là cái loại được voi đòi tiên, chỉ mới cười nói với cậu vài câu, cậu liền nghĩ tôi muốn thân thiết với cậu.

...

- Nói thật đi, sáng trước khi ra đường cậu có soi gương không vậy? Cha mẹ cậu không giáo dục cậu hả? Đúng là vô học.

- Nè! Anh vừa vừa phải phải thôi nha, đụng đến tôi thì tôi bỏ qua, anh có thể phỉ báng tôi, nhục mạ tôi, nhưng tôi cấm anh, không được lôi gia đình tôi vào. - Gần như hét lên đầy phẫn nộ.

- Tôi mà vô học thì anh là đồ thiểu năng.

- Cậu dám... - Cau có cực kỹ.

- Nói cho anh biết, tôi không cần, okay, tôi bỏ cuộc, coi như tôi ngu, mắt tôi mù, đi nhìn nhầm loại người như anh. - Quay lưng bỏ đi.

- À! Phải rồi, tôi sẽ cho anh thấy sự xấu xí của anh nằm ở đâu, Hoseok tôi, sẽ có cách khiến anh thân bại danh liệt.

Em bỏ đi, hai hàng nước mắt lăn dài.

- Thằng nhóc chết tiệt, dám dọa dẫm mình.

Đây là Changmin, là một nhân vật phụ họa nhưng cũng là kẻ bắt đầu mọi thứ, nếu không nhờ có hắn thì kẻ kia vĩnh viễn chỉ còn là tiềm thức.

Tại phòng kỹ thuật và thiết kế.

Hoseok em chính là người mà tám tháng nay được phó thác nhiệm vụ thiết kế các mẫu thời trang trong năm, em và Changmin cùng đi phỏng vấn cùng một lúc và vào làm chung một ngày, vào khoảng bốn năm trước, em trước đây bị ám ảnh bởi nụ cười của một người, và giờ thì có kẻ lại đang treo lên một nụ cười y hệt.

Em quyết định rồi, mấy năm nay em đã buông thả bản thân bởi vì chán nản, khiến cho bản thân từ một thiếu gia quyền quý đầu ngẩng cao hơn nóc nhà, thành một đứa con trai hằng ngày phải cúi đầu mà nai lưng làm việc, còn phải nhìn sắc mặt người khác mà sống, phải lo từ tiền ăn đến tiền nhà, điện nước.

Không phải gia đình Hoseok làm ăn tụt dốc hay sao, mà là vì mẹ em, bà chán cuộc sống giàu sang rồi nên mới bỏ lại mọi thứ mà ra ngoài sống cuộc sống bình yên.

Em tình cờ vì một biến cố mà chuyển đến biệt thự của mẹ sống, rồi cũng lại gặp phải một biến cố khác khiến cho nó cũng chán nản mà dọn đến nhà trọ mẹ thuê.

Sống với mẹ những ngày vui có, thấy mẹ buồn mẹ khóc có, hai mẹ con giận dỗi cạch mặt có, tất thảy mọi thứ đều có.

Hoseok lười lắm, vừa hậu đậu lại vô dụng, cũng chẳng được thông minh nữa, chỉ duy nhất cái sở thích cũng như biệt tài là vẽ và chỉ có vẽ.

Hoseok có thể ngồi vẽ từ chín giờ sáng đến tám giờ tối mà quên ăn quên uống, chẳng màng đến thời gian.

Bây giờ thì trở lại thôi, trở lại với thân phận thật thôi.

Hoseok ngồi xuống bàn làm việc, đọc lại bản kế hoạch tháng này thì chợt nhớ ra.

- Chú Hong, hai tháng nữa lại phải làm bộ sưu tập mùa xuân à! - Em – Jung Hoseok hỏi.

- Đúng vậy! Năm nào cũng phải ra, thật nhức đầu, chúng ta nghĩ ra một vài thiết kế, thì lại có các công ty cạnh tranh đồng thời lại vô tình trùng mẫu. - Chú Hong là trưởng bộ phận thiết kế, ảo não ôm đầu, than.

- Hầy! Cháu không biết đấy! Đừng lo lần trước nếu như cháu được bổ nhiệm vào đầu năm thì chúng ta đã dành được phần tung lên thị trường sớm nhất rồi. - Hoseok lật ra các bản thiết kế.

- Lần này thì để cháu, cháu phải làm gì đó mới được, dù gì thì ngày mai cháu nghỉ việc rồi.

- Sao cơ?! - Toàn bộ nhân viên trong phòng đều bất ngờ đứng bật dậy, đồng thanh.

- Sao lại nghỉ? - Một chú nhân viên nói.

- Cháu là người làm việc thì nghiêm túc nhưng... cháu cũng chẳng nhận mình là người có trách nhiệm, cháu chán rồi. - Em thở dài.

- Chỉ vì chán mà cháu nghỉ việc? - Chú Hong khá bất bình nói.

- Đừng lo, cháu sẽ hoàn thành bộ sưu tập trước.

- Nhưng cháu nói ngày mai cháu nghỉ, làm sao hoàn thành trong hôm nay - Nhân viên khác hỏi.

- Đã bảo mọi người đừng lo, cứ chờ nhé! Trước khi tan tầm, cháu sẽ hoàn thành. - Em tự tin khẳng định rồi cười một cái thật tươi, nghĩ.

" Chắc đây là lần cuối mình cười thế này, chờ nhé! Cậu sẽ được ra sớm thôi. "

Gần tan tầm, sáu giờ tối.

Gấp lại quyển thiết kế, đứng dậy Hoseok đưa quyển tập đến bàn chú Hong.

- Đây, chú Hong.

Chú Hong trợn mắt, cầm lấy quyển thiết kế, mở ra xem, một trang, hai trang, tốc độ dần nhanh hơn, ba, bốn, năm trang, chẳng mấy chốc lại hết những thiết kế mới.

Gấp lại quyển thiết kế, chú Hong nhu nhu trán, nói hai từ.

- Khâm phục.

Tan tầm, Hoseok đứng ở sảnh bấm bấm điện thoại.

Bấm một dãy số quen thuộc rồi bấm gọi.

Chưa quá ba tiếng chuông liền có người bắt máy.

[ Xin hỏi, ai... ] Người kia chưa nói hết câu thì Hoseok liền nói.

- Jaehyun, là tôi.

[ Đại thiếu gia. ] Jaehyun - Quản gia có chút bất ngờ.

[ Đã lâu không nói chuyện, đại thiếu gia muốn về hay chưa? ]

- Đến đón tôi, công ty chi nhánh số năm, tập đoàn thời trang BigHit.

[ Tôi liền tới. ] Cúp máy.

Đưa mắt đến nhóm người chuẩn bị ra cửa, Hoseok mỉm cười đi tới.

- Chị Mimi, mọi người.

- Hử? Hoseok à! - Cô gái được gọi là Mimi, nhìn thấy em thì cũng cười.

Nhóm người này gồm có tám người bốn nam bốn nữ, họ đều là có đôi có cặp cả.

Một nam nhân cao một mét tám tên Soobin này, cùng với chị Mimi, tên thật là Minah, Chae Minah, Soobin năm nay hai mươi tuổi còn Mimi mười chín tuổi.

Song Sona và Park Ryujin, Sona bằng tuổi Soobin, còn Ryujin lại bằng tuổi với Hoseok là mười bảy tuổi. Kim Boram và Shin Soohyun, họ đều mười chín tuổi.

Cuối cùng là Lee Minkyung và Bae Doosa, Choryeong kia mười chín tuổi, còn Jini thì mười tám.

Tất cả bọn họ đều là các công tử tiểu thư nhà giàu có của đất nước này.

- A, Hoseok. Cái điện thoại mới mua hả?! - Sona hô lên một tiếng khi nhìn thấy chiếc điện thoại trong tay em.

- Không, mua lâu rồi, chỉ là luôn mang bên mình mà không xài thôi. - Em lắc đầu.

- Uầy. Sao lại không xài, đây là hàng tốt đấy! Mấy năm trước loại này cũng đắt lắm đấy! Làm sao mua được vậy? - Doona tiếc nuối nói.

- Đây không phải đồ để xài, tôi chỉ dùng nó khi cần thiết nhất thôi, với cả thứ này bây giờ cũng không đáng tiền. - Em nhìn chiếc điện thoại rồi lại nhìn mọi người.

- Còn về chuyện làm sao mua được thì cũng không khó, chỉ cần có...

Chưa kịp nói hết thì có hai tiếng chuông điện thoại vang lên.

- Xin lỗi, xin phép đi nghe điện thoại một chút. - Hoseok nói.

- Mọi người cứ về đi, hôm nay tôi không đi nhờ đâu.

- Ừm! Vậy mọi người về trước nhé! - Minkyung vẫy tay chào.

Nhìn một lúc rồi Hoseok cũng bắt máy.

[ Đại thiếu gia! Tôi tới rồi. ] Quản gia Jaehyun nói.

- Tôi ra ngay. - Em cúp máy, chuyển sang nghe cái điện thoại còn lại.

- Con nghe mẹ.

[ Nghe bảo, đại thiếu gia nhà ta muốn quay về rồi nhỉ? ]

- Phải mẹ, con chán rồi. - Hoseok nói, vừa ra khỏi công ty.

[ Lại chán rồi à! Đúng là mau tham chóng chán. ] Bà Jung nói.

- Con chẳng muốn cãi lý với mẹ làm gì nữa, không còn gì thì con cúp máy, đồ của con, Yum và Mino sẽ tới dọn. - Hoseok nói, vừa ngồi vào trong xe.

- Con về biệt thự luôn đây.

[ Rồi rồi, muốn làm gì thì làm, tôi cũng sớm muốn về Pháp rồi, bây giờ cậu đi rồi tôi sẽ dễ sắp xếp hơn. ] Bà Jung nói.

- Không cãi với mẹ, con cúp máy - Không nói nhiều nữa, em trực tiếp cúp máy luôn.

Cúp máy, Hoseok liếc mắt lên, nhướng mày nhìn gương chiếu hậu, quản gia Jaehyun nhận thấy bản thân bị bắt gặp nhìn lén thì cũng không phản ứng, chỉ dời tầm mắt đến phía trước, khởi động xe.

Chiếc xe chạy đến một tòa cao ốc mặt tiền, ở số một sáu bốn đường Sorin.

Khi vào trong là một khuôn viên rộng gần một hecta, chưa phải là tất cả, toàn bộ khu đất này tổng diện tích rộng khoảng gần ba phẩy năm hecta, bao gồm cả biệt thự, như một lâu đài nhỏ.

Đây chỉ là một trong số năm căn nhà mà mẹ của em nắm giữ quyền chủ sở hữu, và tất nhiên đây chưa phải là căn lớn nhất.

Hoseok vừa bước vào cửa chính liền có hai hàng nữ hầu và nữ vệ sĩ đứng chào.

- Đại thiếu gia! Mừng người đã về. - Lễ độ cùng phép tắc, người hầu nhà họ Jung được dạy dỗ rất cẩn thận.

Đứng gần cửa chính nhất là hai nữ hầu mặc trang phục hoàn toàn khác những người hầu còn lại, trên xuống dưới quần áo chỉ độc nhất một màu đen, hai mái tóc đen nhuộm vài lọn đỏ và vài lọn tím, cả hai đều để kiểu mái xéo dài tới hơn xương hàm, đuôi tóc ngắn, dày, suôn, ôm cổ, một đôi đồng tử màu đỏ sẫm, và một đôi đồng tử tím sẫm.

Chẳng khó để nhận ra, họ là một trong bốn cặp gia nhân song sinh dòng tộc họ Jung, thuộc quyền quản lý của ông bà chủ, sau đó là Hoseok.

Yum và Mino.

Đều xuất thân từ quân đội, họ là cựu thành viên chủ chốt trong đội hình phòng thủ lẫn tấn công, những đứa trẻ sống trong chiến tranh.

Mino là chị gái và có đôi mắt tím, Yum là em gái và mắt đỏ.

- Đại thiếu gia, phòng của cậu vẫn luôn trong tình trạng hoàn hảo, mời cậu về phòng. - Mino nhắm mắt, điềm tĩnh nói.

- Được. - Hoseok gật đầu.

Mino có lẽ là người mà em có thể tin tưởng tuyệt đối, bởi Mino không chỉ là gia nhân hoàn hảo nhất mà em có, mà còn vì, đơn giản, Mino là người mà mọi người có thể đặt niềm tin tuyệt đối.

Tuy rằng khả năng chiến đấu của Mino và Yum ngang nhau nhưng, Yum lại bồng bột, dễ nổi nóng.

Đêm tối, nằm trên chiếc giường mà đã lâu chưa đặt lưng, Hoseok như thể đang chuẩn bị cho một cuộc dạo chơi trong tưởng tượng, như chơi game thực tế ảo.

Nhưng đây là hiện thực và em, đã và đang làm điều đó, bước vào thế giới có trong mỗi con người, nơi đó không ánh sáng mặt trời nhưng có ánh sáng của những vì tinh tú bé nhỏ, lấp lánh và muôn sắc lung linh.

Nơi được gọi là ' Con Đường Tiềm Thức '.

Nhắm mắt và bước vào đó.

Con đường tiềm thức thường thì chỉ có một con đường vô tận và một cánh cửa, nơi mà khi ta nhắm mắt ngủ, ta có thể linh hoạt những giấc mơ, và khi mở mắt tiềm thức của ta có thể điều khiển cơ thể.

Một nhân cách là một con đường, nhưng, Hoseok em không chỉ có một.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro