sinh ra em vốn đã thuộc về anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Oneshot


Vn vương chút hương t gã, điếu xì gà du nh trn ln bc hà thơm mát. Thân th gy gò ta vào lng ngc php phng đim vài vết rch trên nhng hình xăm k l, em mm cười nhìn mông lung và đo mt tr v nơi trái tim gã khc ha tng nét ch màu đ rõ rt : 김태형



...




" Con sai rồi. Thứ lỗi cho con... Con xin lỗi... "

Em ngồi khép nép trong góc tối, dùng bàn tay xoa nắn vết thương đang tấy tái bầm tím ngay cổ chân, cổ họng khẽ buông ra một tiếng nấc nhẹ thế cho âm thanh gào thét vừa trải qua. Mười sáu tuổi với vô vàn đau đớn em chịu đựng, không một ai thấu hiểu và cùng sẻ chia và chỉ có em mà thôi, mỗi em vạch được toàn bộ tấm rèm đen ngủm nơi căn nhà này.

Và chính nó đã giết chết em, xóa đi mt Kim Taehyung vi đôi mt thơ ngây trong sch.

Em từng tự nhủ bản thân sẽ ổn thôi nếu tiếp tục ngoan ngoãn vâng lời dưới ánh nhìn đày đọa và thái độ cộc cằn, tự nhủ sẽ qua nhanh thôi nếu em khóc thật lớn để rồi trống vắng vây quanh biến em thành kẻ câm điếc. Em đã từng như thế, Kim Taehyung này vẫn như thế mãi về sau. Em sẽ luôn tìm cách nén cơn đau, mặc kệ sàn nhà loang lổ máu mà nằm phơi giữa trời đất, thân ốm yếu trắng bệch như người bệnh thở thoi thóp sắp tàn lụi. Khép hờ mí mắt ngẫm nghĩ những tháng ngày trôi qua, em cố rặn ra một nụ cười trẻ thơ, tâm trí bay lơ lửng trên không trung tựa đám mây trắng không lối về. Em nhớ mẹ đã ra đi lúc em tròn mười ba, người từng âu yếm và thương em bằng cả tấm lòng. Đã còn ai đối xử em tốt nữa đâu, kể từ khi tan nát hôn nhân và người thân xa lìa. Em cũng có một hạnh phúc, tiếc rằng nó quá ngắn ngủi và em chưa kịp cảm nhận tất cả cảm xúc ấy thì nó đã sớm tan biến.

Em luôn trong trng thái tưởng chng như mình s chết vài tích tc nào đy không lường trước được.

Tối em tâm sự cùng gió, sáng em trò chuyện cùng nắng. Buồng phổi thấm từng cơn gió lạnh, tấm lưng trần tuông mồ hôi vì nắng ban trưa. Ngày mai em biết đối mặt sao đây những kẻ ác nhân ác đức, dù em biết mình ép buộc để tiếp tục đứng dậy chiến đấu với đời, nhưng em nhỏ bé lắm có ai chở che cho em đâu. Vì vậy nên em quyết định tự mình chữa lành và mặc kệ người ta phỉ nhổ em bẩn thỉu, xấu xí. Bởi tối nay em phải cùng họ đi dự buổi dạ tiệc, với tư cách là cậu con trai cưng nhà họ Kim.

Cưng ?

Taehyung em không nghe nhầm đâu, họ ném bộ áo vest đen mới tinh vào người em và bắt em miễn cưỡng tuân theo lời nói sắt thép đầy tính đe dọa. Họ sẽ đối xử tốt với em trong bữa tiệc, nếu em không khống chế bất cứ ai, bao gồm cả khách xung quanh mời rượu hoặc khiêu vũ.

" Taehyung ngoan, nếu hôm nay con nghe lời ta thì con sẽ được thưởng. "

Móng vuốt sắc bén nhuốm đỏ máu của người đàn bà luồn vào những lọn tóc bết mồ hôi của em, hương vị tanh tưởi sộc vào mũi như một sự hiển nhiên, không nhịn được em liền ngẩng đầu đưa đôi mắt mơ màng nhìn gương mặt thâm độc ấy. Bỗng em giật khóe môi mỉm cười, một nụ cười cố ý muốn chiều lòng bà ta.

Em mong có th thay đi được ý đnh ca bà đêm nay trước khi mi th quá mun. Và xương ct em đã suýt nt gãy khi con ngươi y tr nên đen láy phn chiếu li hình nh suy sp này ca em.

Sau khi bà rời khỏi, em liền tắt ngúm đôi môi vừa nãy đang cong lên. Cặm cụi lúi húi bên đống oxi già khử trùng và băng cá nhân, em chẳng chờ mong điều kỳ diệu sẽ mang em ra khỏi ngôi nhà này. Bởi không ai ngu ngốc cứu vớt kẻ "bần hàn ti tiện" như em, không xinh đẹp và quá ốm yếu. Những người ấy chỉ có sự khinh miệt dành cho em, và hắt hủi ấy dần chai lì đi nơi tâm hồn non nớt. Sẽ không mấy lạ nếu họ lảng tránh em, vì dơ bẩn và địa vị thanh cao ấy quá đỗi quyền lực ấy, chúng gán cho em cái tên 'rác rưởi'.

Ly Chúa, ti nay Người hãy giúp con thay đi đnh kiến khn nn y. V mt Kim Taehyung khiến đi phương sa vào cám d khi vn còn vết nhơ n hin trên cơ th trày nát thành mt Kim Taehyung hn nhiên như bao đa tr khác...

Phương thuốc phòng chống căn bệnh ảnh hưởng tâm lý của em là nhạc, mỗi ngày đều ngân nga âm điệu cùng chút ngơ ngẩn hoà trộn trong không gian mịt mù tối thít. Như hiện tại đây, em đang cất lên tông trầm ấm vốn có được di truyền từ bố và giọng hát mềm mại từ người mẹ kính yêu, để an ủi bản thân rằng em không sao đâu, là em chờ đến ngày Chúa đến rước em đi trong vòng tay ấm áp của Người.

Có lẽ ngày ấy không xa đâu.

Em cắn môi nhìn xuống khu đại sảnh rộng lớn, tất cả thu gom vào một nửa con mắt của em khiến em khó thở. Người dự tiệc đến khá đông gây một nỗi sợ hãi lớn cho em, từ rất lâu rồi lại quên đi cảm giác hàng nghìn con mắt nhìn chòng chọc vào đứa trẻ tên Kim Taehyung. Em hiện diện trong bộ áo vest đen hơi rộng so với thân thể gầy gò đủ để che lấp vết bạo hành hằn sâu trên da thịt. Mái tóc nâu thường ngày rối tung thấm đẫm mùi máu nay được chải chuốt kỹ càng, óng mượt và thơm mát hương vanilla dịu nhẹ. Mang đôi vớ đen ngắn ẩn đi phần cổ chân đầy dấu xiềng xích, em xỏ giày vào và bắt đầu tìm sự thích nghi thoải mái khi đi lại. Em cảm thấy mình vẫn còn tốt lắm nên mới chưa ngồi xe lăn, tuy rằng chân còn run rẩy vì vết thương, nhưng bám tường đi thì cũng không đến nỗi tồi tệ.

Nhưng khốn nạn thay, anh trai em – đứa con của bà mẹ kế lại xuất hiện thình lình và "một lần nữa" ép em nghe theo.

" Anh giúp em nhé, em trai. "

Hắn nhếch môi nhìn em thật lâu, vừa đủ làm em hoảng sợ, cổ họng rít lên một tiếng nhỏ và tâm trí em dần bị lấp đầy bởi ngày tháng ấy, thời gian bị cầm tù nơi căn phòng đổ nát. Em ghi nhớ rõ cái cách hắn đè em dưới thân và vũ nhục em thế nào, chiếc lưỡi dơ bẩn của hắn lướt trên dấu hôn thâm tím và hưởng thụ em ra sao. Taehyung em vừa mười tuổi đã thừa hiểu được loại chuyện ham muốn của người lớn, họ sướng rơn bao nhiêu, còn em chỉ được quyền nằm dưới thân và chịu cơn đau ập tới dần ngấm vào máu xương. Em không có biện pháp dừng hắn lại, thân con trai mà sức khoẻ bằng một đứa con gái, đành mặc hắn dìu em đi, thà miễn cưỡng hơn là đêm nay phải phục tùng rên rỉ.

Chết tit, nhng k d tic đang dõi theo em, bàn tán v em và trông khó ưa lm.

Cũng đúng thôi, bọn họ chỉ xem được cái bề ngoài hào nhoáng của em. Và tiếng thì thầm bên tai em, là sự đố kỵ tột cùng của bọn họ.

Li là nhng cái mm bn thu hơn thân th ca Kim Taehyung.

Em mím môi, đưa mắt xuống nhìn mũi giày của mình khi đứng cùng hắn. Hồi lâu chán nản nên em ngẩng đầu và dòm ngó xung quanh, hắn liền kéo em trở lại và ghé sát gãi ngứa bên tai em.

" Cười lên đi em, không phải người nổi bật nhất ở đây là con trai cưng Kim Taehyung sao ? "

Em miễn cưỡng nở nụ cười mang chút chua xót buồn bã, em đã cố gắng vui rồi nhưng nào có thể vui khi đau đớn bủa vây như hàng gai quấn quanh người siết chặt và đâm thủng lớp da bên ngoài của em.

Mt bông hoa đp sao rng r được khi đã b người ta chà đp nát bươm ?

Em cảm thấy may thật, vì họ chỉ quan tâm em xinh đẹp thế nào với gương mặt tựa "búp bê sống". Con ngươi đen lay láy với hàng mi dày hơi cong lên đủ tôn vinh vẻ đẹp vốn có ấy, sống mũi thẳng tắp một đường cùng đôi môi như hai phiến anh đào hồng ngọt ngào, em đã giết chết cả đàn bà lẫn đàn ông, và gợi lên trong em những con người thèm thuồng ham muốn đè em ra sống chết ăn sạch sẽ, điển hình như người kia mời em khiêu vũ để bắt chuyện làm quen. Em muốn lắc đầu và rụt rè bước lùi, anh trai lại đẩy em gần người kia hơn - một thằng con trai trông thật đa tình và thích ăn chơi trác táng, chẳng khác gì tứ đổ tường : hút chích, bài bạc, gái gú và rượu chè. Em khịt mũi, cái mùi hốc hác hạng nặng của thuốc lá ám trên người hắn ta thật kinh tởm, em ghét nó rất nhiều, ngang tầm cỡ việc bị cưỡng hiếp mỗi đêm. Nếu trước đấy đã nhét đồ ăn vào dạ dày, hẳn là nãy giờ em đã nôn hết ra rồi.

" Đây là bạn của anh đấy Taehyung, ra nhảy với cậu ta một bản đi. "

Em chẳng dám tự tung hô bản thân cao sang như vậy, rồi ngang hàng với kẻ bên cạnh rồi sỉ vả mình xấu xa, bởi em chắc rằng hắn sẽ bán em với giá cao cho thằng này và mặc kệ em có ra sao. Em càng im lặng dửng dưng, hắn càng tiến tới ức hiếp em, cho dù không chống cự thì cảm xúc gương mặt em khiến hắn cụt hứng, khóe môi liên tục giật vì bị em làm cho bộ mặt hắn trở nên quê độ. Tức giận lôi em khỏi bữa tiệc, hắn ném cho em một cái tát mất kiểm soát và xô em đập vào lan can sắt lạnh lẽo cứng ngắc.

" Đồ không biết trên dưới, tao đã kêu mày phải nghe lời tao, thằng điếm. "

Em chết lặng với cơn đau điếng kia, dường như không thể lên tiếng bởi cơn thở dồn dập của chính mình. Nhắm mắt lại và chờ đợi cú đá của hắn, em trán ướt mồ hôi rơi từng giọt thấm xuống nền đất. Mãi chưa cảm nhận cái đạp nào, em khẽ lén nhìn bóng người cao to trước mặt đang chìa tay về phía em.

" Em không sao chứ, bé con ? "

Taehyung hoàn hồn bật dậy, nhanh chóng đưa tầm mắt phía xa kia có kẻ đang quằn quại ôm bụng, miệng hộc máu như vừa bị đánh úp bất thình lình, xong em đảo mắt trở về người đàn ông đối diện mà theo tính nhút nhát lùi về phía sau, yết hầu em khô khan đến mức em lúng túng vùi mặt vào đầu gối khóc. Quần áo bị nhàu nát, bụi đất cát bám đầy lại gây ám ảnh cho em một lần nữa. Sẽ có một ngày người ta ruồng bỏ em và rồi em chết ở một góc xó không hay biết. Đứa nhỏ chưa bao giờ tiếp xúc với đời, em không thể cả tin được một ai và dựa dẫm người nào. Ánh đèn vàng chiếu làm đổ bóng đen của người đó, bàn tay to lớn vẫn chìa ra đợi em nắm lấy. Em ngẩng đầu và chần chừ giơ tay lên, nhưng sau đấy lại tự bấu chặt móng tay vào đệm thịt bàn tay.

" Đừng sợ, tôi tên Namjoon, đến khuân vác vài món đồ thôi. Em tên gì ? "

" Kim...Taehyung. "

" Để tôi giúp em đứng dậy. "

Taehyung để cho người con trai xưng mình là Namjoon đỡ dậy, em chưa biết gã có đáng tin tưởng hay không, nhưng đây là lần đầu tiên em nhận được sự chú ý từ một ai đó lạ mặt. Còn ngây ngô để người nọ đẩy về bữa tiệc, em chợt níu áo Namjoon lại và lắc đầu, miệng lầm bầm vài từ vô nghĩa. Nghe rõ nhất mỗi chữ "không", gã nhíu cặp lông mày rậm chằm chằm nhìn thái độ kỳ quặc ấy.

" Làm ơn, đừng đưa em về đó. "

" Nhưng đây là nhà em...- "

Taehyung đng gia ranh gii ri khi hoc li, em mun bóp méo s phn hm hiu ca mình, ra đi càng sm càng tt, vì em s phi quay v cùng lũ người chết gim y và nhng th bn h cho là trò cười mua thú vui.

" Hãy cho em đi với anh, xin anh. "

" Được, được rồi. Nếu em chắc chắn, thì tôi sẽ cho em sống chung. "

Taehyung gật lấy gật để, liền nối đuôi Namjoon lên chiếc motorbike. Khi người phía sau đã an toạ, gã buột miệng cười, nếu không phải biết có người ngồi, gã tưởng rằng mình đang chạy xe một mình. Em thực sự rất nhẹ, bề ngoài tổng quát trông không giống người có thể chất tốt, tinh thần khá bất ổn định. Gã quên lường trước liệu sẽ dính vấn đề gì không nếu đưa kẻ qua đường về nhà mình, nhưng đứa nhỏ này đáng thương làm gã chẳng nỡ bỏ lại. Vả lại, gã xấu xa thì cũng không thể quá đáng với người vô tội. Nhất là em, em nói rằng vừa tròn mười sáu cái xuân xanh trong cái giếng thôi, mắng chửi còn không thể huống chi đi hại người ta. Môi trường đã tạo ra em ngày hôm nay, mọi mặt đều nhu nhược cam chịu.

" Này em, tắm rửa đi nếu không muốn cả người dơ như thế mà ngủ. "

" Nhưng em không có đồ thay. "

Taehyung ngẫm nghĩ hồi lâu mới dám nói, đôi mắt cứ dõi theo người đàn ông vừa vứt chìa khoá xe lên bàn gỗ. Đúng là em nên vệ sinh cơ thể trước khi ngủ, tuy nhiên em đi với hai bàn tay trắng nên ngoài thân xác này ra thì không còn gì nữa. Đang chìm trong lúng túng, bỗng em thấy một chiếc áo sơ mi trắng được đặt lên giường, xong gã gọi tên em nhẹ nhàng làm em có chút khó thích nghi.

" Mặc cái này hơi rộng nhưng cái đấy là thứ duy nhất anh có thể chọn. "

Em nhút nhát cầm đồ vào phòng tắm, sợ không có gan quay lại nhìn Namjoon, còn gã thì lo say mê điếu thuốc trên kẽ giữa hai ngón tay, chẳng để ý ánh sao nơi đôi mắt rạng ngời của em có bao nhiêu phần thầm mến. Gã đơn thuần là cứu em một mạng, nhưng em vô tình tạo ra cho mình một tình thương kỳ lạ mà chỉ dám giấu trong lòng.

Em có cm giác vi gã.

Tính tình em ít nói, vẫn theo thói sợ hãi chờ gã cất giọng rồi tuân thủ. Không, em sai rồi, người này khác hoàn toàn mấy kẻ xấu xa em gặp hồi trước. Gã cầm chiếc khăn lau tóc thật khô tóc em, và tấm vải lướt qua da đầu em dễ chịu đến lạ. Em biết người đàn ông ấy đã phủi lại giường nệm song chu đáo đặt sẵn một cái gối kê đầu êm ái, cho một người không thân quen với gã.

Em tha biết, gã s nhường em ng trên giường và dn đ mình ra phòng khách nm tm.

" Nam-... Anh Namjoon...- "

Gã quay đầu đợi câu hỏi của em, hoặc một thứ gì đấy em muốn. Thế mà em lại im hơi lặng tiếng đủ lâu để gã mất kiên nhẫn và sự ân cần bẩm sinh. Rồi lọt vào tai gã một câu nói gã từng ước mong và khát khao thật nhiều.

" Ở đây và tâm sự cho em nghe được không anh...? "

Namjoon lẻ loi cô đơn từ thuở xa nhà xa cửa, dường như muốn lánh đi toàn bộ yêu thương của bố mẹ. Đây là lần đầu tiên người khác ngỏ lời gã trút bầu không khí nặng nề đã ẩn dật bấy nhiêu năm lăn lộn ngoài đời. Gã không sợ phiền em, chỉ lo lắng sau khi gã sẻ chia cho em thì liệu em có đáng tin cậy hay cũng giống những kẻ chết đi ở xã hội đầy rẫy tệ nạn kia. Tuy nhiên, gã tin em sẽ chấp nhận con người gã, bởi gã thấy những ngón tay đang víu chặt chiếc chăn dày cộm của em đang run rẩy tái tê và cả người dường như đã co rúm. Phần mép giường từ từ lún xuống do gã ngồi lên, rồi gã với ra sau lưng em rút một khẩu súng đen được nhét dưới khe giường vùi vào bàn tay năm ngón lạnh giá.

" Anh sẽ hướng dẫn em sử dụng súng đúng cách, sau này em cần nó đấy. "

" Anh là ai ? "

" Kim Namjoon, anh từng làm việc cho một tổ chức lớn, nhiệm vụ chính của anh là tiêu diệt những kẻ ngáng đường dự án được đề ra nhằm mang lợi nhuận cho tổ chức. Còn bây giờ, anh chỉ là một thằng vô công rỗi nghề thôi. "

" Anh có định giết em không ? "

Namjoon khựng người lại, gã thắc mắc đứa trẻ này đang nghĩ ra cái loại chuyện gì mà tiêu cực đến thế. Gã đã đe doạ em hay dí súng vào người em chưa. Hoặc ít ra là bỏ rơi em giữa đường mà không cho phép em vào nhà. Không, gã tốt với em vô cùng tận.

" Nghe nói em là con trai cưng nhà họ Kim. "

Taehyung gầm mặt, em bỗng đưa tay lên và chạm vào nút áo đầu tiên gỡ ra. Tim em như vỡ oà trước những lời đồn đại không vốn có ấy, họ chẳng hiểu được em đã trải qua cửa ải gì, nó giết chết em nhẹ nhàng nhưng đủ để làm em đau. Em muốn gã thấy được đằng sau tấm mặt nạ của nhà họ Kim, có bao nhiêu thứ sợ hãi và cần bị vạch trần. Thế nên bây giờ, áo em đã bị kéo qua khỏi vai, để lộ biết bao bí mật em giấu từ nhỏ.

" Bọn họ...cưỡng hiếp em. Mẹ kế...anh trai không ruột thịt, họ thích tra tấn em... Họ, thường xuyên giam em qua đêm và không cho em mặc quần áo. Em đã rất sợ vì em không đủ khả năng khống chế lại cơn bạo hành của anh trai, lúc em kêu cứu cũng là thời điểm vắng người, mà nếu có họ lại cố ý bỏ ngoài tai. "

Người em run lên từng đợt, càng nhớ về những khoảng khắc rợn người ấy, em càng thu mình nhỏ hơn.

" Anh trai bảo nếu em không cởi quần áo và để anh ấy làm loạn, anh ấy sẽ nói mẹ kế thuê người phá mộ của bố mẹ, em...em đã không còn lựa chọn. Em thực sự không muốn, đau lắm...vừa đau vừa sợ nhưng em phải ngậm miệng lại để hắn ngừng tát vào mặt em. "

Không dự tính được em sẽ cho gã xem thân thể gầy guộc ấy, gã tự vò đầu mình và đi lấy thuốc bôi. Vừa xoa lên những vết cắt cùng bầm tím do roi đánh, gã vừa kể em nghe câu chuyện trước lúc tham gia vào tổ chức ngầm. Mỗi lần thở dài, gã càng nói nhiều hơn, riêng em chỉ có im lặng và tính hiếu kỳ vây quanh em ngày càng nhiều.

" Gia đình anh từng rất hạnh phúc, tất cả đều vui vẻ và hoan nghênh ngày anh chào đời. Song anh có một đứa em trai nhỏ chưa từng nhìn kỹ càng một lần trong đời, và rào cản ấy được tạo ra bởi kẻ cướp ngôi mẹ anh. Con đàn bà lăng loàn ấy lợi dụng căn bệnh nan y mà tẩn con người ấy nắm trúng bàn tay tử thần. Bố đã mất sớm, nên mai táng xong, anh vì đủ tuổi đi làm đành ra ngoài lập cuộc sống tự do tự tại. Khi về lại căn nhà ấy thì nó đã được bán cho người chủ khác, chỉ hối hận rằng anh không kịp đem cả đứa em nhỏ em, hẳn là em ấy sẽ hận anh lắm. Khoảnh khắc bé con nằm trong nôi bú bình sữa thay vì được mẹ ôm vào lòng và áp lên bầu ngực, anh chỉ có thể len lén xem từ xa. Thậm chí con đàn bà ấy còn đánh bé con đang oang oang khóc vì sốt khó ngủ. Đã đủ loại nhẫn tâm rồi, còn anh vẫn mãi bất động đậy nhìn em trai mình trong vòng tay ác quỷ. Kẻ tồi nhất, là kẻ chứng kiến hết lại sợ hãi không nỡ ra tay. Mặt cũng chưa nhìn, tên cũng chẳng biết, anh là thằng anh trai tệ. "

Taehyung lắng nghe từng tiếng gảy nhỏ phát ra nơi cổ họng đan xen vào phần tâm sự của gã, một người bề ngoài giống kẻ xấu nhưng thâm tâm luôn ấm áp tình cảm. Điều kỳ diệu nhất mà em biết được, là câu chuyện của gã trùng khớp với của em. Bằng cách nào đấy, em cảm nhận nó với toàn bộ tâm can.

Anh, chúng ta có duyên và tri đt sn s phn. Kim Namjoon và Kim Taehyung là anh em rut cùng b cùng m. Mng tht đy, chúng ta đã tìm thy nhau ri. Và cũng khn quá, em đã thương nhm người ri, anh trai ca em. Biết anh s hnh phúc khi phát hin em trai mình chưa chết. Nhưng hãy đ em xu xa ln này, hãy c là người l vô tình gp g nhau và hướng ti chung mc đích. Bi em s anh không cho phép, và quan trng nht, em s anh s kinh tm em.

" Anh đã từng yêu ai chưa ? "

" Không đâu em, đa phần là những cô gái làm việc trong quán bar muốn ve vãn bất kỳ thằng đàn ông nào vì họ cho rằng nó khá hay ho hoặc đơn giản chỉ là đáp ứng nhu cầu tình dục chăng ? Còn anh thích bầu bạn cùng vài ly rượu, nhấp nháp một ít cho đời bớt nhạt. Anh cũng có ước một lần, và thề rằng sẽ yêu thương ai đó thật nhiều nếu người ta chấp nhận sự tồi tệ trong anh. "

Đng quên, Kim Taehyung ca gã luôn sn sàng. Cho dù gã sát nhân và dit thế, có em luôn bên cnh ng h.

" Em...cũng muốn ai đó thương em mà không màng đến thân thể dơ bẩn này. "

Em không h biết, gã đã chính thc mê mn em như thế, k t khi tm lưng l đt xương này hin hu và đôi vai gy luôn run lên lúc gã chm vào vết bm xước. Em xinh đp chết đi được, nht là gương mt u su ca em và gn như tt c s hu v em đã thu vào tm mt gã. Nhưng cũng gã, là người dường như khiến em phát r lên chng hay biết. Tiếc rng c hai đu không nhn ra sm hơn, mà va đ đ khiến đi phương mt đi tnh táo.

Namjoon bất ngờ đẩy em dưới thân mình và đắm đuối ngắm đôi mắt ướt nước sâu thẳm tựa hố đen của dãy ngân hà trải dài trong vũ trụ. Không khí gượng gạo dần vây quanh gã mới chịu buông em ra, mồm miệng ríu rít xin lỗi.

Gã thích em, nhưng gã s rng em s xa lánh. Em có ln là bao gã còn đòi hi chiếm hu em, gã chính là con qu tham lam. Gã phi dng li, gã không mun gây n tượng xu vi em.

" Anh có thể ngủ với em không ? Ý em là bên ngoài sẽ lạnh... "

" Em không sợ người không quen biết ngủ cùng em mà đã thế chẳng thèm phòng thủ, rồi nhỡ họ manh động thì sao ? "

Em ng mt mình du cho hoàn cnh cht vt đến l. Bao nhiêu năm nay em luôn luôn cô đơn, nếu gi người ta cho phép li cũng là thương hi c thôi. Nhưng anh ơi, em còn gì đ mt đây ? Ngoài vết xâm hi tình dc và tâm hn vy bn, anh nói xem em còn gì đ người ta coi trng ?

" Thân tàn ma dại thì người ta cũng không hứng thú nổi đâu anh... "

Gã cứng đờ khi từng chữ một gảy vào màng nhĩ như đang tát cho gã một bạt tai thật đau. Hai phiến môi em tím tái, còn thêm tí trắng lốm đốm do cắn môi quá lâu. Hẳn em đã tiêu cực lắm mới buột miệng nói lời thương xót.

" Sao anh lại đứng ngờ nghệch ra như thế ? Này, em xin lỗi nếu em lỡ lời làm anh buồn. Em có thể ôm gối ngủ ngoài kia, dù sao làm bẩn giường anh thì em sẽ mang tội mất... "

Đng em, gã s đau lòng đy, bng câu nói gai góc đy căm hn k gây ra. Gã ước trước đy sao không gp em sm hơn mt chút, tuy ln đn kiếm tin và t lp sinh sng, nhưng min đa nh có cuc đi tươi sáng thì Namjoon gã s sn sàng gánh vác.

" Khoan, anh ngủ với em. Kéo chăn cao lên, nơi này thời tiết không tốt sẽ dễ trở bệnh. "

Em mím môi lại, lồng phổi khó thở dần khi gã nằm cạnh em. Em trấn an bản thân và cố vùi mặt mình vào gối kê đầu giấu đi gương mặt đỏ lựng hồng hào, cảm giác này thân thương quá, nhất là Namjoon có máu mủ với em, loại ruột thịt không thể cắt đứt được. Không ít lâu em xoay mặt ra nhìn gã còn thức giấc, rồi như cây nấm úp mặt đi.

" Em không định ngủ mà cứ trân trân mắt lên thế. "

" Em cũng từng có một người anh trai, nhưng em chưa từng gặp anh ấy, từ khi vừa sinh ra đời. "

Không cn phi nói đâu em, gã đã biết ri. Cái tính tình hin du y là t người m đáng kính đã qua đi ca gã, và lúm đng tin trên gương mt em, gã có mt cái y đúc.

Namjoon vươn tay ra và ôm lấy thân thể gầy guộc của em dỗ dành. Gã muốn xin lỗi em vì năm tháng chật vật ấy trôi qua đời em như nước lũ cuốn xoáy người ta chết đuối.

" Nếu em thích, hãy sống ở đây bất kỳ khi nào đi nữa. Đừng lo lắng gì, anh sẽ chăm sóc em. "

Và anh s là gã ti em yêu nht trn gian.

" Ngủ ngon, Taehyung. "

Đi chng th bước được đến ngưỡng ca ca s trong sch, gã tin có mt ngày tình cm y s chóng vánh thôi. Bi em đâu hiu được gã, rng Kim Namjoon là người như thế nào. Duy nht em khc sâu tn đáy lòng là gã đã cu em khi hon nn. Ngoài ra em không quan tâm hơn được, nên cho dù gã lang thang ngoài ph, vào quán bar ung rượu hay tìm trò chơi gii to tâm hn, em chng dám màng ti điu gì khác.

Đêm em say giấc nồng nơi gối chăn ấm áp. Cơn mê ấy chưa hề tan vì gã, em chìm vào trong bóng tối u mê và tĩnh lặng, tai em mới nghe rõ được tiếng kim giây đồng hồ chầm chậm tích tắc, cũng là lúc em phát hiện Namjoon đã biến mất hút. Tuyệt vời, ba giờ sáng và gã biệt tăm biệt tích quên một lời nhắc nhở.

" Còn sớm lắm, ngủ tiếp đi Taehyung. "

Cánh cửa lê dài âm thanh và mùi máu tanh tưởi nồng nặc thoảng qua sống mũi, em không tự chủ liền đưa tay bịt lại. Bóng tà ấy in lên sàn nhà một màu đen, em ngước lên và đôi mắt lay động dần trở nên mịt mù trống rỗng.

" Anh Namjoon ? "

" Xin lỗi em. "

" Vì điều gì ? "

" Vì đã làm em sợ. "

Gã xoa đầu em, đưa cái nhìn trìu mến và mong cảm thông từ em.

" Em ổn mà. "

Gã khâm phc cách em t gng mình mà không cm thy khó chu m c. Ti sao vy nh Taehyung ? Càng t ra mình mnh m, em càng làm v bc ca gã mng đi mt lp. Thà em hi gã đi đâu và làm gì đi, đ hơn là ném cho gã n cười đó. Chết tit Kim Taehyung, gã gin lm, gin em và gin c chính mình, gã hi em thành tiêu cc còn dám đng đây trách em.

Ah... Kim Namjoon mày tht ác đc và khn nn, chính mày đã giết chết s tinh khiết ca em trai mày ri. Mày cũng va hi mt mng người, là k đã mơn trn cơ th trng mn ca Kim Taehyung bng đôi bàn tay dơ bn này. Ngày mai tin tc s được đăng vi ta đ "H nhà Kim đã phá sn", giành quyn sng cho em. Ri mai sau không còn gì cn em ln lên, vì đáng nh...em không xng đáng, không tí nào hưởng th cm giác nhc dc đó. Có th mày làm đúng đy Namjoon, nhưng liu em biết được thì em chu tha th cho mày không đ điên này ?

" Hừ. "

Gã rít lên một tiếng nhỏ, song lột bỏ áo khoác và kéo em xuống nằm chung. Em lọt thỏm trong lồng ngực nóng hổi của gã, phiến má hồng hào như hai chiếc bánh bao hấp.

Gã gần em quá.

" Có thể anh mới vừa quen biết em, cũng chưa hiểu rõ về em. Nhưng nếu muốn ở chung dài lâu thì chúng ta phải tập cách thích nghi với đối phương. "

Nhận ra mình đã nhiều lời, gã đành dùng hai cánh tay ép chặt em vào người mình. Chiếc chăn dày cộm phủ lên cả hai che giấu đi sự động chạm, thấy rõ được mỗi gương mặt em ửng hồng đào và dần nóng lên, biểu hiện trách cứ người kia ôm quá cứng nhưng tâm hồn lại lâng lâng đến tận chân trời tím.

Mt đêm trên giường cùng người l, nhiu đêm s tr thành người tình. Taehyung ging như mt loi ma tuý gây nghin, nhìn vào s na sa đo na s hãi, ging như gã đây – kim lòng mà không dám làm càn tn thương em.

Đã nhiều ngày trôi qua và em càng lưu luyến trong tim về hình ảnh của gã nhiều hơn, thua hai chữ "yêu, thương" nhưng hơn một từ "gần gũi". Nơi đang liên tục đập theo nhịp không phẩy một giây kia luôn đập nhanh gấp đôi mỗi khi ngắm gã thật lâu, Namjoon gã chỉ cần cầm điếu thuốc lên và hút một hơi thổi ra làn khói nhảy múa vũ điệu hoà vào không gian tĩnh mịch, chỉ cần ngậm điếu thuốc ở đầu môi và cầm khẩu súng nạp đạn với cái nhìn nhăn nhó, chỉ cần hướng mặt về phía em và cười nhẹ thôi, thề có Chúa làm chứng những gì gã đang tạo ảnh hưởng cho em.

" Mẫu người anh thích là người như thế nào vậy Namjoon ? "

Taehyung chống cằm hỏi vẩn vơ, em dán con mắt lên những mẩu giấy viết nguệch ngoạc chữ rõ chữ không trên bàn, vì quá chán nên đành kiếm đề tài để cùng Namjoon trò chuyện, gã không từ chối, còn trả lời rất cụ thể rõ ràng.

" Là người có thể cùng anh tận hưởng niềm vui mỗi ngày, một con người đủ nhiệt tình và nổi loạn để khiến anh bật cười. Kha khá ngốc, đôi lúc đáng yêu và người ấy không nhất thiết phải xinh đẹp chết người. "

" Hừm, người nào cũng mê gái đẹp, sao anh thì không ? "

" Nếu người ấy quá đẹp thì sẽ dễ bị người ta cướp mất. "

Em trề môi nhưng cũng gật đầu đồng tình, rồi em tiếp tục hỏi một câu thật ngộ nghĩnh.

" Thế em có đẹp không ? Anh cứ thành thật đi. "

Gã ngừng chăm chú lau khẩu súng trong tay, nhẹ nhàng đặt nó xuống và ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt ngây ngơ của em.

" Đã bao giờ ai khen em rằng em đẹp hơn cả một con búp bê bằng sứ chưa ? "

Nếu em là bc tranh ngh thut gian phòng trưng bày tác phm, khách quan s trm tr không ngt đy.

Taehyung thầm cười, sau đấy lại tỏ vẻ lật lọng, thế nhưng em không mở miệng trách cứ gã : 'Vy có phi em c xinh đp như thế này, anh s giao np em cho người khác không ?'. Căn bản gã và em đã là gì của nhau đâu, nào có tư cách dỗi hờn.

Em ước gì gã hãy thương em đi, vì em thích gã quá ri.

Gã dạy em nhiều điều mới em chưa học thức được ở cuộc đời này, rồi gã hướng dẫn em cách cầm súng nhắm mục tiêu, cầm giao biết dùng thế chuẩn, cả những đồ vật khác nếu trong trường hợp bí bách không thể sử dụng vũ khí. Thời điểm gã vắng nhà, em luôn tập luyện đến mức đã thành thạo nhạy bén. Nhưng em nào chứng kiến được cảnh tượng gã len lén ngắm em vung tay nã đạn, sao phát hiện ra em có sức hút cỡ nào lúc liếm môi khô khốc và tập trung cao độ rèn luyện cơ thể.

" Em làm tốt hơn tưởng tượng của anh. "

Gã xoa đầu em, trả lại cho em khẩu súng ngày ấy gã đưa đã khác biệt một chút, là gã bảo người ta khắc thêm lên đấy tên em để làm phần thưởng nho nhỏ cho đứa trẻ sắp lên mười bảy. Em liền vui vẻ nhận lấy, soi kỹ đường nét in đậm mềm mại của dòng chữ kia.

Và rồi gã thấy nơi gương mặt em, một nụ cười lạ lẫm cùng ánh mắt chằm chằm mê mẩn.

Kim Taehyung đã bao gi phát hin ra mt "ti t" nht ca bn thân chưa nh ? Em biu hin nó rt rõ, mà gã câm nín ngm đng xa thôi ch không đ đng đến. Nhưng gã biết duy nht mt điu rng em có bnh tâm sinh lý vì b tra tn quá lâu. Nó đang ngày càng nng hơn, theo chiu hướng tt ln xu, c th ra sao thì gã cũng đành chu thua.

Vài ngày sau em trầm lặng hơn hẳn, tuy lâu lâu cũng làm phiền gã với vài câu hỏi bâng quơ nhưng đa phần em toàn ngồi ngẫm nghĩ điều gì đó gã không rõ. Cho đến khi em rời gã đi, để vỏn vẹn một tờ giấy mỏng màu vàng nhạt trên tủ lạnh kèm tin nhắn không dùng kính ngữ : 'Đừng tìm em.' Em đã muốn rời xa gã một lúc để tìm cho mình một câu trả lời chính xác về đoạn tình cảm mập mờ này. Cư nhiên em ngay lập tức dẹp ý định ấy vì chẳng mong gã sẽ lo lắng chạy đôn chạy đáo, nên em quyết định trở về căn nhà khốn khiếp kia để nhanh chóng kết thúc và trở về với mái ấm thực sự. Vì sau tất cả mọi chuyện...em chỉ cần mỗi Kim Namjoon bên cạnh vỗ về em mà thôi.

Khoác chiếc hoodie sẫm màu gã mua tặng giữa khí trời lạnh lẽo, đôi chân em bước đi ngày càng nhanh hơn bởi sự đông đúc của khu phố. Hơi thở em dồn dập y hệt tâm trạng bấy giờ, em nghĩ rồi sẽ ra sao nếu gã thấy em trong bộ dạng thê thảm, sẽ ra sao nếu nhận ra em rất khờ dại, rằng xa vòng tay gã là hiểm nguy cùng cực.

Taehyung ngc , không đúng lúc đâu. Mày hãy nh k người nào đã đi x vi mày như nô l tình dc đi, nó s ngăn cn mày gp Namjoon đy.

Em dừng trước ngôi nhà uy nga tráng lệ không khác gì hôm em rời đi, lưỡng lự thật lâu mới gõ cửa đứng chờ. Một người đàn bà cầm điếu thuốc hút phân nửa trông hơi tàn tạ mở rồi nhìn em, mặt bà sốc tinh thần chẳng thể nói thành lời.

" Tôi về rồi. "

" Mày tới đây giết cả tao à ? Sao không cút luôn đi ! Từ ngày mày trốn, tao cũng mất cả thằng con trai duy nhất rồi. Là mày hại nó đúng không ? Hả ?! "

Bà ta tức giận xông lên tính bóp cổ Taehyung nhưng liền bị em giữ chặt cổ tay. Bà không rõ thời gian qua em ở đâu, cơ thể ốm yếu được bình phục từ khi nào, hiện tại bà đã mất hết lý trí rồi.

" Mẹ nói tôi hại ? "

" Không phải mày thì là ai nữa đây.  "

Những câu nói của bà ta đánh thẳng vào não bộ em, chợt cố nhớ ngày đầu tiên em gặp Namjoon, đêm ấy em ngửi rất nhiều mùi máu tanh tưởi nơi quần áo gã. Em nhầm thôi đúng không ? Xin hãy đánh em và bảo em sai rồi đi...

Môi em run rẩy khẽ phát ra tiếng thật nhỏ và cố gắng chạy thật nhanh đến chỗ gã.

"Chết tiệt... "

'Xin li em.'

'Vì đã làm em s.'

Vừa nhìn thấy gương mặt lo âu của Namjoon, em vội đến ôm chầm gã mà khóc.

" Taehyung... "

" Anh không cần phải ép mình đâu. "

" Nghe anh-... "

" Em bảo anh im đi, mẹ nó. Em chẳng thích cái đống tài sản thối của nhà họ Kim. "

" Cái gì cơ ? "

" Em thích anh Namjoon... Xin anh, đừng vì em mà làm loại chuyện đó nữa. Em ghét căn nhà đó, ghét bà ta, ghét hắn, đừng để em ghét cả anh... "

Gã cũng lặng thinh ôm lại em, có lẽ em đã hiểu được tâm tình của gã một phần nào đấy. Tình yêu còn lâu dám chớm nở, mà dường như cả hai chưa hề muốn nó bắt đầu.

" Anh cũng thích em nhiều lắm, Taehyung. "

Hãy đ thi gian tr li tt c nhé, em trai ca anh.



...



Hai năm, chính xác là đã gần hai năm em chung sống với gã và em cảm thấy điều ấy khá thoải mái vì đã bày tỏ đã chấp nhận, không có thứ gì dám cản trở gã và em bên nhau. Ranh giới máu mủ bị phá vỡ, hiện giờ hay mai sau gã cũng chỉ chứa Kim Taehyung trong lòng và thế giới của em duy nhất một hình bóng thuộc về Kim Namjoon. Gã và em quá giống nhau, cầm súng đã thành thạo liền khiến nó trở thành một phần của linh hồn, gã không thể ngăn em khỏi việc cám dỗ, còn em lại dấn thân vào con đường sai trái. Khẩu súng gã trao cho em vào ngày gặp lại nhau, em cất giấu kỹ và đem làm của riêng mình.

" Một. Hai. Ba. "

Đầu súng nóng hổi chĩa vào thái dương em, và em là người đang cầm nó. Không do dự mà bóp cò, em bật cười.

" Em thích nó nhiều đến thế sao Taehyungie ? "

Namjoon dúi điếu thuốc vào gạt tàn và hỏi em, đây không phải lần đầu gã chứng kiến cảnh em tự dí súng vào đầu mình. Nó khá điên rồ, nhưng chỉ cần em hứng thú thì gã vẫn sẽ để em tiếp tục, vả lại gã không bỏ đạn vào cho em trừ phi cần thiết. Quan niệm của gã là cho phép em tự do, xóa bỏ toàn bộ ràng buộc năm xưa người ta đối xử em như một con điếm, một thằng rác rưởi đòi sống nguy nga.

" Mọi thứ của anh, em đều thích. "

Taehyung đặt khẩu súng lên bàn và quay người đến ôm chầm gã, em luôn luôn hít hà lấy hương thơm của điếu xì gà còn bám nơi vải áo người em thương. Còn gã lại vô cùng yêu mùi máu vương trên tóc em, máu của những con đàn bà từng ve vãn và dụ dỗ gã qua đêm.

M kiếp, Kim Taehyung chng khác gì gã ngày còn làm vic cho t chc. Giết người theo lnh ln vì thú vui, đy vết nhơ bi s rung b, la gt người khác đ dn h vào con đường chết chóc.

Gã nhớ ngày thấy em tự tay giết một con bà bà lẳng lơ hay cọ sát vào người gã mỗi lúc nhấp rượu trong quán bar. Đôi bàn tay em ướt đẫm thứ chất lỏng đỏ thẫm, gương mặt ấy trở nên tối đi, nụ cười em mất đi vẻ ngây thơ mà dị nghị vô cùng, cái nhếch mép khinh bỉ đầy khoái trá vô tình hiện hữu. Vậy mà Taehyung lúc ấy quá đỗi xinh đẹp và đáng yêu trong mắt gã. Gã rõ như in ngày em hóa rồ lên vì nỗi ám ảnh cưỡng bức mãi đeo bám em từng giây phút, cổ họng em sưng tấy trầy xước không phát ra được nổi một tiếng, đôi mắt sưng húp vì khóc quá nhiều. Em chọn ngay đêm gã đã say giấc để lén ra ngoài tự hành hạ bản thân, mãi đến rạng sáng em mới trở về vùi mặt vào ngực người đàn ông của em và cười dại khờ.

Con dao yên vị trên tay bắt đầu ngứa ngáy, em rọc nát chiếc váy bó sát cơ thể cô ả, mặc cho tiếng gào thét như chói tai tựa tựa quá khứ xa xôi của em, em cứ thế liên tục đâm vào vùng bụng phẳng lỳ và rạch nó ra chọc ngoáy.

" Tôi thích tiếng hét của cô, sao không gào khan họng đi, xem kẻ nào đi ngang qua giúp cô không ? Không ư, đúng rồi, vì cô quá thối tha, con đàn bà ti tiện chết giẫm, quyến rũ đàn ông, thứ dâm đãng dơ bẩn. Chết đi, chết hết đi. "

Em khóc cười lẫn lộn, hai bắp chân đè lên đùi cô ả không cho cựa quậy. Thoả thích đâm vào từng tấc thịt đỏ tươi, máu bắn tung toé lên mặt em và chiếc áo sơmi trắng rộng thùng thình. Bỗng xúc cảm tâm trí gã bộc phát và gã phải đến và lôi kéo em khỏi cuộc chơi sinh tồn. Tiếng em cười vang vọng, đôi lời rên rỉ lại rất rõ lọt vào tai gã, những câu nói đau lòng bởi sự từng trải của em hằn sâu vào trí óc gã.

Taehyung dùng chút sức cuối cùng dựa dẫm vào người gã, cả người em co giật đến đáng thương. Con dao bén nhọn rơi tự do cắm xuống đất, xác của người phụ nữ trẻ tuổi bốc lên mùi buồn nôn nhưng lại khiến em và gã thỏa mãn như một con quỷ thèm khát máu. Gã vỗ nhẹ bên má ửng hồng của em, nâng gò má lên và hôn phớt vào đôi môi tím tái sợ hãi ấy.

" Về nào bé con. "

Đêm về gió thổi lạnh buốt, gã cõng em trên lưng và cùng nhau thở những làn khói trắng vào không trung. Vẫn không thể phủ nhận em đã giết người, và điều đó càng chứng tỏ em yêu gã vô tận. Sự bền bỉ kiên cường của em khiến gã gục ngã và rung động. Thế có hay chăng em cố tình dụ dỗ gã vào lưới tình và nhẹ nhàng đưa gã đến cơn mê hồn của em ?

Em khát khao được trong trng nhưng h hu hoi em, chúng cướp mt ri cười vào trái tim sm đen y mt cách khinh thường, đy kiêu căng. Có l gã nên vì em mà nâng đ linh hn mc nát, vì em mà đáp ng tt c. Bi mi tình đu ca c hai đu quay cung và bay bng gia không trung. Mến thương, yêu đương, đ k, chiếm hu, nếm trn vn v đng cay, Taehyung đã bt ly vào giây phút chm đến trái tim đy vết nhơ ca gã.

" Đến và thưởng thức em đi, đồ tồi. "

Điếu thuốc lá sớm tàn thành tro bụi, đâu đấy hương thơm ngút ngàn của chất gây nghiện hòa trộn cùng mùi ái tình từ hai thân thể đang quấn quít âu yếm nhau trên chiếc giường trắng tinh. Em chìm đắm trong cái hôn với chiếc lưỡi điêu luyện thấm đẫm nước bọt và trở nên vô cùng hứng tình bởi cái cách gã đưa tay mân mê xương quai xanh và in dấu khắp nơi ở khuôn ngực em. Gã ép em phải rên lên từng hồi âm quyến rũ kích tình và gia nhập vào cuộc chơi thú vị. Quả thật Kim Taehyung không phải đang đùa cợt, em cứ thế quyến luyến mà ôm gã thật chặt chẳng buông.

" Mùi thuốc lá... "

" Anh biết em yêu thích nó mà cưng. "

Hôn lên cánh môi mềm ấy, gã nâng lấy đôi chân dài đẩy nhẹ sang hai bên để lộ phần giữa đầy kích thích của em rồi vùi mặt vào đấy như thể đã động chạm nhau trăm nghìn lần trước. Taehyung khẽ kêu thành tiếng, lưng cong lên để gã biết được rằng em rất hưởng thụ những gì gã đang mang đến cho em. Mắt em bỗng nhòe hẳn đi trong chốc lát, chân phát run rẩy vì cảm giác khác lạ ấy.

" Nam...Namjoon... Namjoon à... "

Em mun nói, rng em yêu anh. Nhưng cho dù chúng ta đã cùng nhau trn tri trên mt chiếc giường, tình cm y vn mp m như hai năm trước ta va gp mt. Xin li vì đã yêu anh nhiu đến như vy mà chưa th xác đnh rõ ràng. Thế nhưng Namjoon, anh đng dng li, hãy c tiếp tc và yêu em đi. Bi ngay t lúc được sinh ra, em vn đã thuc v mt gã ti mang tên Kim Namjoon mt ri.

End.


_ _ _ _ _ _ _


Trời ơi đăng trễ quá đi :(

Chúc mng sanh thn bé khoai tây ca Sa nè huhu. Sa yêu bé nhèo như hai anh trên yêu nhau đó nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro