5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chia tay ngày đầu tiên, nhận ra chị là người yêu tốt hiếm có.

Không có ý chí, nhung nhớ những ngày chị còn ở bên cạnh.

Chia tay tháng thứ nhất, nhận ra chị vẫn đang ở trong lòng.

Tồn tại khắc sâu, chưa từng mờ đi.

Chia tay tháng thứ hai, có thể hay không, thật ra đã sớm hối hận.

Cũng không dám thừa nhận với chính mình? Vì không muốn thừa nhận sự sai lầm của mình, không muốn hối hận?

Mơ mơ màng màng tỉnh ngủ, chộp lấy đồng hồ báo thức đầu giường.

"Oái!"

Giây tiếp theo, Film như lửa đốt đằng mông nhào khỏi giường nhanh hơn tên bắn, vọt vào phòng tắm.

"Namtan chết tiệt! Không gọi mình dậy, nếu hại em muộn, chị nhất định sẽ chết. "

Mắng một nửa, mới nhớ ra bọn họ đã chia tay, ngay lúc 3 giờ rạng sáng nay.

Chị đã không còn nghĩa vụ phải gọi cô rời giường nữa.

"Quên đi, không gọi cũng không sao, không có người Morning Call mình vẫn có thể dậy đúng giờ...".

Cô gượng gạo bổ sung thêm, áp chế cảm xúc khó hiểu kia xuống, âm thầm tự nhủ ngày mai nhất định phải tập thói quen đặt đồng hồ báo thức.

Hôm nay là ngoại lệ, ngày hôm qua khóc quá mệt mỏi, bất tri bất giác ngủ thiếp đi, từ ngày mai, cô nhất định sẽ điều chỉnh quy luật cuộc sống.

Đúng, chính là như thế!

"Aizzz! Tóc làm gì phải để dài như vậy? Ngày mai đi cắt!".

Cơn tức giận vô cớ bốc lên đỉnh đầu, cô phiền chán chải chải cào cào, vô ý làm đứt mấy nhúm, đau đến nỗi muốn rớt nước mắt.

Trước kia nhìn Namtan chải nó, nó mềm mại nghe lời lắm mà, cũng không khiến cô thấy một tia đau đớn, chị còn nói tóc cô rất tốt, cho nên mỗi lần dậy muộn dù không kịp chải, chỉ ngồi trang điểm, cũng sẽ có người đứng sau chuẩn bị hết thảy cho cô...

Không biết dỗi ai, cô căm giận không chải nữa, quăng cái lược xuống bàn, vừa vặn nó rơi xuống chân, đau đến á khẩu.

Bực quá đi! Ngay cả cái lược cũng đối nghịch với mình!

Bực bội với gót chân vẫn đang ẩn ẩn đau, sửa sang dung nhan ổn, cô lao ra khỏi nhà, sực nhớ – tiêu rồi, phải đi mấy chuyến tàu?

Xe cộ ở Bangkok thật sự loạn, muốn biết phải đi xe nào, đi đường nào gian nan như lên trời.

Cho nên cô chưa từng tìm hiểu, dù sao Namtan sẽ xuất hiện trước cửa nhà cô mỗi sáng, cùng cô đi làm, trở thành lái xe đưa đón miễn phí cả năm.

Ngồi nhầm một chuyến, lại vòng vo hai chuyến, thật vất vả rốt cuộc cũng tới công ty.

Không cần phải nói, đương nhiên là muộn giờ.

Đánh mất mọi thứ thói quen, làm cô ảo não cả buổi sáng.

Giữa trưa đồng nghiệp mời ăn cơm, cô không đi, cũng không phải cảm xúc chìm nghỉm, chỉ là không muốn ăn.

Cầm điện thoại nhấn dãy số quen thuộc, mới giật mình nhận ra, hành động đó đã trở thành bản năng, giống như đã có từ lúc địa cầu sinh ra.

Chị ấy đã không phải là của mày nữa thì sẽ không vì một câu bốc đồng của mày. "Không thấy chị, em ăn không vô". Sau đó lập tức chạy như bay tới cùng mày đi ăn...

Ngực rầu rĩ nặng nề, mất mát cái gì, bỏ cả hai bữa sáng – trưa, không hề thấy đói.

Cả một ngày, cô ngơ ngơ ngẩn ngẩn, tan tầm rồi, việc thứ nhất cô làm chính là đi cắt mái tóc nuôi dài suốt bảy năm.

Mưa gió ào ạt ngoài cửa đã hơn 1 giờ, hôm nay ra ngoài vội vã, quên mất không có người đưa ô cho mình, về đến nhà mưa đã tạt ướt như chuột.

Không yên lòng, ăn chén mỳ gói rồi trở về phòng, giật mình nhận ra từ lúc nào tay đã đang cầm bút, dưới trang giấy ngập đầy chữ – viết thư cho Namtan.

Cô tê tái.

Đã chia tay, còn viết thư gì nữa!

Thói quen thật là đáng sợ, bảy năm qua, mọi chuyện trong lòng cô, toàn dùng bút viết cho chị, giống viết nhật ký, chuyện đã thành nếp, nhất thời khó mà sửa được.

Dọn dẹp giấy viết thư, rút ra một cuốn sổ viết nhật ký đã mua từ lâu mà chưa viết dòng nào.

Không thể viết thư, vậy chuyển thành viết nhật ký đi!

Ngày 15 tháng 3 năm 2022

Thời tiết : mưa dầm dề, tâm tình tỉ lệ thuận với thời tiết.

Hôm nay, là ngày đầu tiên sau khi chia tay, tệ hết nói nổi, nhưng không phải vì đau khổ do chia tay, mình kiên quyết phủ nhận lý do này!

Mình nghĩ, chắc mình còn chưa thể quen! Ít nhất mình tin là như vậy.

Ở bên chị ấy đã lâu lắm rồi, có nhiều chuyện cuộc sống đã hòa cùng một nhịp thở với chị ấy, bây giờ xóa bỏ hết thảy, cuộc sống trở nên hoàn toàn rối loạn, cảm thấy làm chuyện gì cũng không hợp lý...

Là đau lòng sao?

Đương nhiên không phải, mình lại kịch liệt phủ nhận lý do này lần hai.

Giống như một mâm toàn đậu đỏ, đậu xanh lẫn lộn, làm sao có cách nhặt ra hết được? Luôn cần thời gian, đúng không?

Aizzz, 7 năm, thật sự là con số đáng sợ!

Sau này, bất giác mình nghĩ thầm, chị ấy có giống mình không, có không thể thích ứng ngay lập tức cuộc sống thiếu vắng một người không?

Mình nghĩ là có! Dù sao cả hai đã từng dung hợp thân mật lẫn nhau, đột nhiên tách ra, khó tránh khỏi cảm thấy có chút mất mát.

Không thể phủ nhận, chị ấy là người tốt hiếm có, ở bên mình mấy năm nay, tình cảm sâu đậm tuyệt đối chung thủy, chưa bao giờ liếc nhìn cô gái khác một cái, thiên tiên hay mỹ nữ cũng như nhau.

Còn nữa, chị ấy chưa từng nói nặng mình một câu, càng miễn bàn tới chuyện cãi vã, toàn là mình cáu với chị trước.

Mỗi lần mình gặp chuyện không vừa lòng ngoài đường, về nhà toàn bực dọc với chị, chị cũng chưa bao giờ so đo với mình, bây giờ ngẫm lại, nhiều lúc mình nói chuyện cực kỳ vô lý, chị vẫn chịu được.

Người như thế, mình lại buông tay cho chị ấy ra đi.

Tiếc nuối không?

Tuyệt – đối – không – tiếc! Kiên quyết phủ nhận lần thứ ba.

Người nói muốn chia tay là mình, còn tiếc nuối cái gì?

Làm tổn thương người tốt như vậy, trong lòng cảm thấy áy náy quá, mình biết chị toàn tâm toàn ý với mình, chẳng qua – có lẽ Namtan không thể cho mình khát vọng với tình yêu!

Chị không sai, cái sai là mình không biết chừng mực, đã có được sự quan tâm chăm sóc của chị, còn thấy trống rỗng trong lòng, thấy bất mãn.

Có phải mình tham lam quá không?

Nhớ hôm qua, khi chị hỏi mình trong điện thoại.

"Anh ta có thể cho em nhiều niềm vui chị không thể cho đúng không?".

Mình dường như có thể nghe được tiếng lòng chị tan nát, trái tim chị âm thầm rỉ máu, chị đã chịu bao nhiêu đau đớn mới có thể nói ra những lời này?

Phút giây đó, mình thấy bản thân thật quá tàn nhẫn.

Mình nghĩ, chị nhất định sẽ bị tổn thương sâu sắc. Đáy lòng, có vị chua xót không lời...

Là đau lòng sao?

Làm sao có thể? Lần thứ tư mình... Aizz, biết rồi, biết rồi! Mình quả thật cảm thấy mất mát, đau lòng, tiếc nuối, dù có cực độ mãnh liệt trịnh trọng kiên quyết phủ nhận đi chăng nữa, cũng không thể thay đổi được chuyện này, mình chỉ cố gắng giải tỏa áp lực cảm xúc thôi mà.

Mình từng yêu chị ấy nhiều như vậy, lòng sao có thể không đau?

Nhưng mình nghĩ, đây chính là thời kì quá độ, qua một thời gian, mình sẽ quen với việc không còn chị bên cạnh nữa, người cũng chỉ là một loài động vật tuân theo thói quen, đúng không?

Đặt bút xuống, mình cầu chúc ngày mai tốt đẹp!

P.S: Chia tay ngày đầu tiên, nhận ra chị là người yêu tốt hiếm có, không có ý chí, nhung nhớ những ngày chị còn ở bên cạnh...

Thu hồi nhật ký, sắp xếp gọn gàng mọi thứ, cô đặt đồng hồ báo thức, quyết định ngày mai phải dậy thật sớm, thong dong ung dung trải qua một ngày, sẽ không còn thấy mọi chuyện đều vô lý đi?

Đúng vậy, ngày hôm sau rời giường đúng giờ, kinh nghiệm hôm qua, tìm hiểu tuyến tàu trước, không ngồi nhầm xe nữa, cô đến thậm chí còn sớm hơn bà lao công quét công ty.

Sau đó, ngẩn ngơ nhìn văn phòng không một bóng người.

Ăn chút gì đi! Bữa sáng là nguồn sức sống cả ngày!

Cô lấy lại tinh thần, ra ngoài mua đồ ăn sáng, vừa đưa lên miệng cắn một miếng – Ặc! Bánh trứng bột này là kẻ ngốc của thế kỷ nào làm vậy? Khó ăn muốn chết!

Cô lập tức nhè ra toàn bộ, ra bình nước rót một ly súc miệng, muốn xóa sạch cảm giác mỡ mạc đầy trong họng.

Namtan biết cô khẩu vị nhẹ, ít dầu ít muối, mỗi ngày buổi sáng tới đón cô đi làm, đều làm trước bữa sáng trước, cùng ly nước trái cây dưỡng nhan sắc.

Hôm nay, bữa sáng là mua khi xuống tàu, trên đường tìm không thấy tiệm nào bán nước trái cây, cho nên phải mua ở canteen công ty.

Nhìn bánh trứng bột cắn dở một miếng cộng với ly nước chanh nhạt thếch, cô hoàn toàn không muốn ăn nữa.

Trên đời này không có ai nắm được khẩu vị của cô như chị, mấy năm nay, khẩu vị của cô bị chị dưỡng thành đỏng đảnh mất rồi.

Thật ra khả năng nấu nướng của cô không hề kém, chỉ là chị chiều cô quá, mọi việc đều thay cô chuẩn bị chu đáo, căn bản cô không cần hao tâm tổn sức.

Quyết định rồi! Ngày mai phải tự làm bữa sáng, không cần đi ăn mấy thứ đồ vớ vẩn của tiệm này nữa!

Để thưởng cho cái bao tử đói meo chưa được đối xử tử tế, sau khi tan tầm, cô đi ăn đại tiệc xa xỉ, nghĩ đến nhồi đầy bụng, cũng có thể nhồi đầy cái đầu trống rỗng của mình.

Về nhà, pha nước ấm tắm, nhưng không nhớ nổi trước đó mình đã ăn cái gì hay chưa.

Mặc xong quần áo, cô trở về phòng viết nhật ký.

Ngày 16 tháng 3 năm 2022

Thời tiết mùa hạ có chút mưa bụi, tâm tình vẫn tệ như cũ.

Xem ra mong đợi ngày hôm qua không thành hiện thực được. Tâm tình hôm nay vẫn giống như thời tiết – mây đen dày đặc.

Mình nghĩ, là vì mình bị bỏ đói mới thế. Căn cứ theo báo cáo y khoa, khi người ta đói bụng, huyết áp cũng chậm lại, sau đó cảm xúc sẽ hạ xuống thậm tệ.

Mình nghĩ mình thuộc tình trạng đó.

Ăn không ngon, ngủ không yên, tâm tình mà tốt được thì đúng là nói nhảm.

Hóa ra, không chỉ có đàn ông mới "đường đến trái tim đi ngang qua bao tử", phụ nữ cũng thế.

Hiện tại mình nhịn không được muốn thầm oán.

"Em nói chị Namtan, sao trước đây lại tốt với em như vậy? Dung nhập quá sâu vào cuộc sống của em, bây giờ thiếu chị, ngày cũng không biết phải làm sao để trôi qua".

Được rồi, không vấn đề gì, ngày mai bắt đầu dậy sớm hơn, tự chuẩn bị bữa sáng cho mình, nên giờ đi ngủ dưỡng nhan sắc đi.

Mình nghĩ, mình hẳn có thể lại chúc phúc chính mình, ngày mai sẽ rất tốt?

P.S: Hôm nay, ngày thứ hai sau khi chia tay Namtan, cảm xúc vẫn tồi tệ...

Ngày thứ ba, cô thức dậy rất sớm, nấu đồ ăn sáng, ních no bao tử, không còn phải bụng đói đi làm nữa.

Hôm nay công việc đúng là kinh khủng, một khoản tiền chuyển qua chi phiếu không thực hiện được, thành nợ khó đòi, cấp trên gây áp lực làm cô oan ức không chịu nổi, đó đâu phải toàn bộ lỗi của kế toán cô chứ, cô cũng đã cố gắng thúc giục chủ khoản rồi, người ta không chịu, cô biết làm sao? Tự nhiên trách tội cô không có năng lực.

Về nhà, sự ân cần thăm hỏi và dặn dò trong quá khứ không xuất hiện.

Cô tưởng giống như trước, tìm ai đó để cô vừa ôm vừa khóc, tưởng muốn cố tình gây sự đập phá một phen, bốc đồng xả hết cảm xúc ra...

Nhưng mà bây giờ còn có ai bao dung làm cái hố cho cô xả rác xuống nữa đây?

Tìm không thấy tiếng người nói, bên người trống rỗng, điện thoại cũng im lìm, toàn bộ căn hộ tĩnh mịch đến dọa người.

Vì thế cô mở TV, muốn quanh mình có chút âm thanh.

Bên tai truyền tới tiếng cười trong tiết mục hài, cô lại không thấy buồn cười chút nào.

Tắt TV, đành phải trở về phòng viết nhật ký tiếp.

Ngày thứ tư.

Không muốn trở về đối mặt với bốn bức tường trống rỗng, cô cùng đồng nghiệp đi hát Karaoke, hò hét hơn nửa đêm, thẳng đến rạng sáng mới chia tay nhau về nhà, đứng trong màn đêm lạnh lẽo, chợt nhớ ra cô đã không còn cô người yêu tốt tính dù hơn nửa đêm vẫn sẵn sàng bỏ chăn ấm nệm êm, không oán không hận đi đón mình nữa...

Ngày thứ năm.

Tủ lạnh trống trơn, dầu gội đầu đã "vắt đến giọt cuối cùng" từ hôm qua, sau khi tan tầm, cô đi mua một dây toàn bộ đồ dùng cần thiết, cả buổi tối ngồi giặt quần áo, dọn dẹp nhà cửa, mệt muốn chết.

Đêm đó viết nhật ký : Namtan là siêu nhân! Thật muốn biết làm sao chị ấy có thể làm hết nhiều chuyện như vậy mà chỉ có một người???

Ngày thứ sáu.

Ngày cuối tuần, cô tắm cho Byul, bị nó cào xước mu bàn tay.

Giữa trưa cho nó ăn, nó cũng không chịu ăn, không hiểu tính tình bị sao, ghét bỏ đồ cô nấu, hay thái độ của cô không đủ thành khẩn cung kính?

Khi lấy oxy già khử trùng, miệng vết thương đau xót, cô dùng ánh mắt hận lên án Byul nằm trong góc.

Kêu nó cũng không để ý, muốn ôm nó lại không cho cô ôm, kiêu ngạo, không thèm để chủ nhân vào trong mắt.

Tâm tình sắp rớt xuống đáy, còn khiêu khích cô như vậy, cô tức giận đến không muốn để ý nó nữa, trở về phòng viết nhật ký, kịch liệt lên án chó hư vô tâm cào chủ.

Ngày thứ bảy.

Tuy rằng không đi làm, nhưng vẫn dậy sớm, làm đồ ăn ngon đến khẩu vị đỏng đảnh của mình cũng không thể soi mói xong, cô bắt đầu tin tưởng sẽ có được một ngày tốt đẹp.

Thong dong hết nửa ngày, cô đi xem phim, thuận đường mua mấy đĩa CD về nhà thưởng thức, giết thời gian buổi chiều.

Cô vừa lòng, một ngày nhàn nhã như thế, hẳn coi như là tốt đẹp đi?

Trước khi ngủ tháo trang sức, dùng miếng bọt biển tẩy trang hai bên mắt, cô từ từ nhắm mắt lại, vốc nước gột đi cảm giác cay cay xót xót của sữa rửa mặt, quờ quạng tìm khăn lau, mở mắt ra, sững sờ nhìn cái khăn quen thuộc trong tay, là của...

Ngẩng đầu, ánh mắt chạm tới cặp bàn chải đánh răng và ly nước súc miệng, ngực giống như bị cái gì đâm vào, nhanh chóng thu dọn những vật không cần thiết này đi.

Mở tủ quần áo thay áo ngủ, thứ đầu tiên chạm vào tay, là bộ pijama lớn hơn một cỡ, kiểu dáng y hệt bộ của cô – là một cặp pijama tình nhân, cô đặt may vì chị...

Nhìn phía mặt bàn, khung ảnh hai người chụp chung thân mật, là 2 năm trước đi du lịch cùng chị.

Cô cầm lấy khung ảnh, khẽ vuốt qua gương mặt sáng ngời trên kính, cả hai cười tươi ngọt ngào thỏa mãn, Byul ở bên dựa vào người cô, cọ cọ quấn quít bên chân.

Cô giật mình hiểu ra vì sao nó không được bình thường.

Ngồi xổm xuống, vuốt ve bộ lông của nó. "Trong lòng mày nhớ chị ấy lắm phải không?".

Hóa ra, nó cũng giống cô...

Nhưng mà, chị đã đi rồi, bọn họ phải tự lập tự cường, không thể cứ yếu đuối mãi được!

Cô nhắm mắt, hít sâu một hơi, tìm thùng giấy, thu dọn mọi thứ liên quan đến chị, dán lại thật chặt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro