10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi công khai tình yêu và nhận được sự ủng hộ từ gia đình và xã hội, Namtan và Film tưởng rằng cuộc sống của họ sẽ trở hạnh phúc. Nhưng cuộc sống không bao giờ thiếu những thử thách bất ngờ. Một ngày nọ, khi họ đang chuẩn bị cho một buổi thảo luận tại trường đại học, Namtan nhận được một cuộc điện thoại từ bệnh viện.

"Alo, tôi là bác sĩ từ bệnh viện. Tôi có một tin xấu. Bố của cô vừa bị tai nạn giao thông và đang trong tình trạng nguy kịch. Cô nên đến đây ngay lập tức." Giọng nói lo lắng của bác sĩ vang lên trong điện thoại.

Namtan tái mặt, cô quay sang Film, giọng run rẩy
"Film, bố chị vừa bị tai nạn. Chúng ta phải đến bệnh viện ngay."

"Chúng ta sẽ đi ngay. Em sẽ lái xe." Film nói, ánh mắt lo lắng và quyết tâm.

Khi đến bệnh viện, họ thấy mẹ của Namtan đang ngồi ngoài phòng cấp cứu, đôi mắt đỏ hoe vì lo lắng và khóc. Namtan chạy đến ôm mẹ, giọng nói nghẹn ngào
"Mẹ, bố sao rồi?"

"Bác sĩ nói tình hình rất nguy kịch. Bố con bị chấn thương nặng ở đầu và mất rất nhiều máu. Họ đang cố gắng hết sức." Mẹ Namtan trả lời, giọng run rẩy.

Bác sĩ bước ra từ phòng cấp cứu, nhìn họ với ánh mắt thông cảm
"Chúng tôi đã cố gắng hết sức nhưng tình hình của ông ấy rất nghiêm trọng. Chúng tôi sẽ phải tiến hành phẫu thuật ngay lập tức. Mong gia đình chuẩn bị tinh thần."

Namtan và Film ngồi xuống ghế, cố gắng an ủi nhau trong tình cảnh đầy căng thẳng và lo lắng.

Sau nhiều giờ chờ đợi căng thẳng, bác sĩ bước ra với vẻ mặt mệt mỏi
"Phẫu thuật đã thành công. Nhưng tình trạng của ông ấy vẫn rất nghiêm trọng. Chúng tôi sẽ tiếp tục theo dõi chặt chẽ."

Namtan thở phào nhẹ nhõm nhưng vẫn không khỏi lo lắng. Cô quay sang Film, nắm chặt tay người yêu

"Film, chị rất sợ. Chị không biết mình sẽ làm gì nếu mất bố."

"Chúng ta sẽ không mất bố. Ông sẽ vượt qua được. Em tin rằng chúng ta sẽ cùng nhau đối mặt với mọi khó khăn." Film an ủi, giọng nói kiên định.

Trong những ngày tiếp theo, Namtan và Film đã cùng nhau chăm sóc bố của Namtan. Họ thay phiên nhau trực đêm, luôn ở bên giường bệnh của ông để động viên và an ủi. Mẹ của Namtan, đã quan sát tất cả từ xa. Bà chứng kiến cảnh Namtan và Film cùng nhau chăm sóc chồng mình. Namtan nhẹ nhàng lau mặt cho bố, trong khi Film chuẩn bị nước và thuốc. Ánh mắt của bà trở nên dịu dàng khi nhìn thấy sự quan tâm và chăm sóc từ cả hai người dành cho chồng mình.

Một đêm, bà đứng ở cửa phòng bệnh và chứng kiến cảnh Film nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán chồng mình, rồi quay sang nắm tay Namtan khi cô quá mệt mỏi mà ngủ thiếp đi bên giường bệnh.

"Namtan, chị nghỉ ngơi đi. Em sẽ trông bố." Film nói, giọng khẽ khàng.

"Film à, cảm ơn em nhiều" - Namtan đáp, đôi mắt mệt mỏi nhưng trong lòng lại lan toà một cảm giác ấm áp.

Mẹ Namtan cảm động, nước mắt lăn dài trên má. Bà nhận ra tình yêu và sự chăm sóc chân thành mà Film dành cho gia đình mình.

Một buổi sáng, khi Film đang chuẩn bị bữa sáng, mẹ Namtan gọi Film ra ngoài ban công của bệnh viện để nói chuyện.

"Film, mẹ có thể gọi con là Film được không?" Mẹ Namtan bắt đầu, giọng dịu dàng.

"Dạ, được ạ. Có chuyện gì bác muốn nói với con sao?" Film đáp, có chút lo lắng.

Mẹ Namtan mỉm cười, nắm tay Film
"Mẹ đã thấy tất cả những gì con và Namtan đã làm cho bố. Mẹ rất cảm động và biết ơn. Mẹ biết rằng tình yêu của hai con là chân thành. Mẹ muốn con biết rằng từ nay, con có thể gọi mẹ là mẹ."
Film cảm động, nước mắt trào ra:

"Mẹ, con cảm ơn mẹ. Con sẽ luôn cố gắng chăm sóc và yêu thương Namtan. Con rất hạnh phúc khi được mẹ chấp nhận."

Mẹ Namtan ôm chầm lấy Film, nhẹ nhàng nói
"Mẹ tin tưởng vào tình yêu của hai con. Mẹ hy vọng hai con sẽ luôn hạnh phúc bên nhau."

Sau cuộc nói chuyện đầy cảm động với mẹ Namtan, Film trở về phòng bệnh với nụ cười tươi trên môi. Cô ngồi xuống bên cạnh Namtan, nắm tay bạn mình và nói
"Namtan, mẹ đã chấp nhận chúng ta. Bà đã nói rằng em có thể gọi bà là mẹ.

Namtan bất ngờ và vui mừng, ánh mắt lấp lánh
"Thật sao? Chị rất vui mừng. Điều này có ý nghĩa rất lớn đối với chúng ta."

"Phải, mẹ đã thấy được tình cảm của chúng ta dành cho bố. Bà tin tưởng và ủng hộ chúng ta." Film nói, giọng đầy tự hào và hạnh phúc.

Một hôm nọ, khi Film đang ở bên giường bệnh của bố Namtan, đột nhiên ông mở mắt và nhìn quanh. Film nhanh chóng nhận ra ông đã tỉnh lại.

"Bác đã tỉnh lại! Bác cảm thấy thế nào?" Film hỏi, giọng đầy vui mừng.

"Film, cám ơn con. Ta thấy hơi đau nhưng ổn. Namtan đâu rồi?" Ông hỏi, giọng yếu ớt.

"Namtan đang nghỉ ngơi một chút. Con sẽ gọi cô ấy ngay." Film đáp, rồi nhanh chóng gọi Namtan.

Khi Namtan chạy đến, cô ôm chầm lấy bố, nước mắt rơi lã chã
"Bố, con mừng quá! Bố đã tỉnh lại!"

"Con gái, bố sẽ ổn. Bố rất tự hào về con và Film. Hai đứa đã làm rất tốt." Ông nói, ánh mắt trìu mến nhìn hai người.

Sau khi tình trạng của bố Namtan ổn định hơn, cả gia đình ngồi lại bên nhau. Ông Hùng gọi Film và Namtan lại gần, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy nghiêm túc.

"Namtan, Film, ta muốn nói với hai đứa điều này. Ta đã thấy cách mà hai đứa chăm sóc ta và gia đình trong thời gian khó khăn này. Ta nhận ra rằng tình yêu của hai đứa là chân thành và kiên định. Ta hoàn toàn ủng hộ và chấp nhận tình yêu của hai đứa."

Namtan và Film nhìn nhau, không giấu được niềm hạnh phúc. Namtan nói, giọng đầy xúc động.

"Bố, mẹ, con rất cảm ơn vì đã chấp nhận và ủng hộ chúng con. Chúng con hứa sẽ luôn yêu thương và chăm sóc nhau, cũng như gia đình."

"Chúng con sẽ không bao giờ quên sự ủng hộ và tình cảm của bố mẹ. Chúng con sẽ sống thật hạnh phúc và luôn làm bố mẹ tự hào."

Ông mỉm cười, ánh mắt tràn đầy tình thương

"Hãy sống hạnh phúc và mạnh mẽ, các con. Đó là điều ta mong muốn nhất."

Với sự hồi phục của bố Namtan, Namtan và Film càng thêm gắn bó với nhau. Họ nhận ra rằng, tình yêu và sự đoàn kết của gia đình là nguồn sức mạnh lớn nhất để vượt qua mọi khó khăn.

Một buổi sáng, khi cả gia đình cùng nhau ăn sáng, ông bất ngờ nói.

"Namtan, Film, ta muốn tổ chức một bữa tiệc để cảm ơn mọi người đã giúp đỡ và ủng hộ chúng ta trong thời gian qua. Ta muốn mọi người biết rằng ta hoàn toàn ủng hộ tình yêu của hai đứa."

"Bố, chúng con rất cảm ơn bố. Điều này có ý nghĩa rất lớn đối với chúng con." Namtan nói, giọng đầy xúc động.

Bữa tiệc cảm ơn được tổ chức tại nhà của Namtan, với sự tham gia của nhiều người thân, bạn bè và những người ủng hộ. Mọi người đều rất vui mừng và hạnh phúc khi thấy bố Namtan đã hồi phục và gia đình Namtan ngày càng gắn bó.

Trong bữa tiệc, Namtan và Film đứng lên phát biểu
"Chúng tôi rất cảm ơn sự ủng hộ và giúp đỡ của mọi người. Tình yêu của chúng tôi đã vượt qua nhiều thử thách và sẽ tiếp tục vững chắc nhờ vào sự động viên và tình cảm của mọi người." Namtan nói, giọng nói đầy cảm xúc.

"Chúng tôi sẽ tiếp tục chia sẻ câu chuyện của mình, hy vọng rằng nó sẽ truyền cảm hứng cho những ai đang gặp khó khăn. Hãy luôn tin vào tình yêu và kiên định với trái tim mình." Film tiếp lời, ánh mắt tràn đầy niềm tin.

Cả khán phòng vang lên những tiếng vỗ tay và lời chúc mừng. Namtan và Film nhìn nhau, mỉm cười hạnh phúc, biết rằng họ đã vượt qua một chặng đường dài và sẵn sàng đối mặt với bất kỳ thử thách nào trong tương lai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro