NÀNG.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nàng sinh ra là một cái tội, tội cho nàng tội cha mẹ nàng. Hãy nhìn nàng đi, để xem ai quên được nào. Là định nghĩa về vẻ đẹp vĩnh hằng trong con mắt đen, bao năm một hình dung khéo chẳng phải là người.

Nàng rằng không muốn sống đến khi mình già, hai mươi lăm năm để gương mặt này khiến bao kẻ cả đời không quên được. Đừng quay mặt đi khi nàng gọi, đừng bỏ ngoài tai lời nàng nói, bởi sau này khó còn lần thứ hai. Sẽ là giấc mộng đẹp dù không trọn vẹn, sẽ là đôi gò má ửng hồng thổn thức trong tim trẻ, để còn là tình đầu của những chàng trai thuở thiếu thời.

Có ai biết đâu, nàng hiện hữu cùng với thời đại. Trãi qua hơn nghìn năm truân chuyên, vạn năm vật đổi sao dời, chứng kiến bao sự thịnh suy của thế gian. Nàng như cây đại thụ sớm đã chẳng còn bất ngờ trước loạt bão giông vần vũ trên đầu.

Tràng giang bao người phủ phục dưới chân, như tiên bước ra từ trong bức họa. Đêm sao cô liêu trăng còn một nửa, nàng ủ ê giữa cơn gió xuân như có kẻ chuốc say mình. Càng phong lưu càng tự đa tình, dòng suy nghĩ bao năm không dứt giờ bện thành một cuộc đời mới. Sau cơn thở dài là vài lần tự hỏi. Lòng nàng canh cánh nỗi nào khó quên? Trần ai khéo lắm điều trêu ngươi, tính chi mấy chuyện đường dài để rồi day dứt ai mang cả đời.

Ấy vậy kiếp nàng nào tránh được lưới trời lồng lộng. Nghìn năm có trãi vẫn còn thanh xuân, còn non còn dại.

...
...
...

Đứa con của trời đất, nàng như gió với trăng. Đẹp một cách rất lạ. Lung linh cũng mờ ảo, tựa không có thật, sinh ra từ những tinh hoa đẹp nhất, tồn tại trong mắt kẻ yêu nàng nhất đã hoá một lẽ thường tình. Mắt biếc nàng mang thấu bao oan nghiệt thế gian, đã từ lâu triệt để giết chết một chút lương thiện ít ỏi chẳng còn vẹn nguyên.

Nàng từ bãi bể nương dâu, trào lên mãnh liệt như cơn thủy triều. Đêm về nhìn cánh bướm vỗ giữa những lời thề cắt tận vào xương, điêu linh một kiếp đọa đày xác thân.

Mỗi kỳ trăng tròn, người ta bảo nàng đi mây về gió, có kẻ cách chẳng quá một bức mành lại như xa cả vạn dặm trùng dương không thấy được nàng.

...
...
...

Gã lôi nàng ra khỏi bóng tối rồi đẩy về lại với vực sâu. Ngỡ đâu có thể cùng bay tới nơi gọi là thiên đường, đến khi gã lấy lại đôi cánh mới biết chỉ một mình nàng rơi.

Đêm cuối ngồi nói chuyện cùng nhau, nàng hỏi gã thuốc lá có vị như thế nào?

Gã nhìn nàng rất lâu, sau mới bảo phải thử thì mới biết được.

Ừ thì nghe cũng hay đấy, nhưng chỉ vì một chút cảm giác ngắn ngủi mà dành cả đời còn lại để chịu đựng cơn đau trong hai lá phổi thì vẫn phải cân nhắc!

Lời ra khỏi miệng, bất chợt nàng lại nghĩ.
"Vậy cũng biết yêu là sẽ đau, cớ sao con người ta muôn kiếp vẫn muốn thử?".

Nhớ lại những ngày tháng, nàng từ tò mò về gã đàn ông trước mặt cho đến khi đem lòng yêu tha thiết. Nếu khi ấy biết tên nhau là đủ, có lẽ giờ đã khác.

Mượn lấy điếu thuốc đang hút dở từ tay của gã, nàng đưa lên miệng rồi làm một hơi sâu. Làn khói mờ nhạt lướt qua cánh môi chẳng để lại cảm giác gì. Sau mới biết, khói làm đắng miệng cũng làm mắt cay. Gã chưng hửng nhìn nàng, sau cũng mời nàng một điếu mới.

Khi mà nàng biết, yêu là mất và không còn gì cả, yêu là dẫn máu đi nuôi một hình bóng không bao giờ tàn trong tim, yêu là một nửa hồn đi một nửa hồn ở đợi người về.

Mỗi màn đêm buông, nàng khắc sâu thêm những dòng mong mỏi, để nó chạm vào nơi tận cùng trong cơn mơ.
Nghĩ nhiều thì buồn lắm, nhưng không nghĩ gì sẽ càng buồn hơn.

Nàng trước từng trồng vài khóm hoa, từ lâu vốn không thừa nhận rằng nó rất thơm, bây giờ có lẽ khá hơn một chút. Gió thổi ngang tóc, cái lạnh cắt phăng đi chút ấm áp cuối của thu. Nàng suy tư, có nỗi bâng khuâng hôm qua còn sót lại. Nhớ về lúc nàng và gã cùng rơi, tay vẫn không buông dù gần chạm đất, ôm lấy nhau chẳng còn thấy xa lạ, lớp da thịt ngăn đâu nổi một nhịp đập chung, một nhịp thở cả hai đã hẫng.

Chỉ mong gã nếu đi hãy mang đi cả những gì của hôm qua, khi chỉ để lại thứ thuộc về hiện tại thuộc về nàng, rồi sẽ không còn điều gì làm nàng nghĩ nhiều nữa. Năm tháng như chim liền cánh, nàng ở bên gã khiến thời gian từng dài như mộng giờ vơi vơi dần. Gã đi rồi, khoảng trời ngày ấy có quay đầu nhìn lại cũng chỉ còn thừa trong một khắc lá rơi.

Ôm nhớ nhung đem chôn vào lửa, vùi cả đớn đau nàng mang đã lâu rồi, để bùng lên như cơn bất hạnh vẫn ngày đêm châm lửa vào sâu trong tận cùng. Cháy rụi rồi hoá nắm bụi tro xám ngoét. Nàng nhìn làn khói nào giăng kín một đời mình, hoang hoải nhớ lại cái tên từng làm trỗi dậy hàng loạt cảm xúc giờ chẳng gợi lên được gì, như sợi tơ dù buộc có chặt vẫn không giữ được mãi một mối duyên. Đối với nàng, chiếc gương đã vỡ thì chẳng còn lại gì ngoài mấy mảnh thủy tinh, hoàng hôn không đỏ thì có khác gì hơn một vệt nắng tầm thường.

Chẳng biết sẽ còn trụ được tới bao giờ, sống cầm chừng đến khi mọi chuyện kết thúc. Trần ai là bể dâu, bao lần lầm đường lạc lối, nhìn con người đánh đố lẫn nhau, mang đau thương nuôi nhau khôn lớn...

Nàng cùng gã nằm trên chiếc phảng, kế bên cây lộc vừng hơn mười kỳ trổ bông. Ngõ nẻo tơ hơ, trăng tròn vằng vặc. Gió thỏ thẻ từng cơn mát rượi, lòng nàng êm xuôi chẳng lợn cợn sóng rào...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro